Chương 68
Mèo Lon Ton
01/02/2020
Khoảng Ba mươi phút sau, Thiên Trang và Thế Khôi đã ngồi trong một quán cà phê
lớn ở quận hai. Cô gọi đại cho mình một ly cà phê rồi ngồi bần thần trên ghế, mê man nhìn những áng mây trắng. Thế Khôi lặng lẽ khuấy đều cốc cà phê của mình, ánh mắt anh hừng hực lửa giận, nhìn chằm chằm cô, dường
như anh đang cố gắng đọc suy nghĩ của cô.
- Mấy tuần rồi em thường xuyên đến thăm Thiên Ân.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
- Có lần Ân tiếp em, có lần thì không chịu gặp. Nhưng lần nào cũng mắng chửi em, để em khóc lóc ra về. - Thế Khôi lại hỏi tiếp.
Cô suy nghĩ một tí rồi lại gật đầu.
- Cô ấy nói gì với em?
Lần này cô lắc đầu.
Anh im lặng trầm tư trong giây lát, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn sâu quắc, như sắp thiêu đốt cô, nó có một sức nóng mãnh liệt. Khiến cho cô khiếp sợ cùng cực. Cuối cùng cô đầu hàng, cô ngẩng đầu lên, dùng gương mặt van lơi, cất giọng gọi:
- Anh Khôi.
Lúc này anh mới nén giọng nói:
- Trang. Giờ em có thể nói chuyện với anh rồi chứ?
Cô đưa tay chống cằm, dùng tay khuấy nhẹ tách cà phê của mình như kẻ mất hồn. Cô nhìn màu đen đặc quánh của cà phê, vì khuấy mạnh, khuấy liên tục nên nổi bọt nhỏ màu trắng, làn nước sóng sánh còn bốc khói nhẹ, cô cố lấy hết can đảm nhìn Thế Khôi. Lần đầu tiên nói chuyện lại với anh kể từ khi về nước, cô không muốn vòng vo mà vào thẳng vấn đề:
- Thế Khôi, anh là một người không giữ lời hứa. Anh hứa sẽ chăm sóc chị em, dùng lý trí để yêu thương chị ấy. Nhưng giờ thì sao?
Bị cô hỏi như thế, thoáng chốc Thế Khôi đổ sụp hoàn toàn, mắt anh trĩu nặng, nhìn cô chăm chú, giọng nói trở nên run run:
- Anh đã không thể giữ được lời hứa. Ngay từ đầu anh không nên nghĩ có thể dùng lý trí để yêu ai đó. Dù cố gắng ra sao, anh vẫn không thể nào ép bản thân mình yêu chị của em.
- Nhưng đó là điều anh đã chọn, anh đã chấp nhận làm chồng chị ấy rồi, thì nên làm tốt vai trò đó chứ. - Cô thật sự muốn trách anh rất nhiều - Nếu không muốn đảm nhiệm vai trò đó nữa thì dừng lại phải đẹp, anh giày vò chị em vậy anh thấy thế nào?
- Em đây là đang quy hết trách nhiệm cho anh sao? - Anh cay đắng nói: - Em đang nói anh không hoàn thành tốt vai trò làm chồng? Vậy em có thấy chị mình hoàn thành tốt vai trò làm vợ không? Chị em không được như em, anh cũng không phải là Đức Minh để yêu chiều, dung túng cho cô gái nào đó. - Giọng anh trở nên gay gắt hơn: - Em giờ thành một cô vợ vạn người ngưỡng mộ, em trở thành phu nhân Hà, một bà chủ sự nghiệp thành công dưới sự hậu thuận của chồng, câu chuyện tình yêu của em và Đức Minh không ngừng được báo chí ca ngợi, giới trẻ ngưỡng mộ và ước ao. Còn anh, anh trở thành một ông chồng thất bại. Thế thôi.
- Em cảm ơn anh đã nói rằng em thành công trong vai trò vợ của Đức Minh - cô từ tốn nói - nhưng sự thành công luôn phải tới từ hai phía. Một mình em cố gắng cũng không được, một mình Đức Minh tài giỏi thế nào cũng không thành công. Là vì hai chúng em hiểu được giá trị của đối phương, cùng nhau xây dựng hạnh phúc, vợ chồng không tránh khỏi những lúc cãi vã nhưng tụi em học cách bao dung và tha thứ cho nhau. Chưa bao giờ tụi em giấu giếm nhau gì cả.
- Thật sao? Anh ta chưa từng phản bội em đi với người con gái khác hả? Anh ta chưa từng ghen với chuyện tình cảm của em trong quá khứ à?
- Tất cả những điều anh nói đều chưa từng xảy ra - cô khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Vậy chưa chắc anh ta đã yêu em - Anh tỏ vẻ hoài nghi - Vì yêu thì phải ghen cơ chứ, còn đằng này anh ta lại xem nhẹ điều đó.
Cô biết anh đang cố ý ly gián, làm cho cô mất niềm tin ở Đức Minh, nên cô cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên định trả lời:
- Anh ấy không ghen là vì anh ấy tin tưởng em. Từ đầu anh ấy đã biết sự thật câu chuyện, biết suy nghĩ của em và hoàn toàn tin vào những gì em nói, nên đương nhiên anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ ghen với quá khứ của em.
Anh trầm tư tí rồi lại hỏi tiếp:
- Trong một năm qua sống bên cạnh anh ta em có yêu anh ta chưa?
Cô im lặng trước câu hỏi này.
- Không yêu anh ta đúng không? - Gương mặt Thế Khôi bỗng trở nên vui vẻ hơn, như thể anh vừa tìm thấy một tia hy vọng nên lập tức nắm lấy nó: - Em vẫn không yêu anh ta, vậy thì em hãy li dị đi, đừng cứ tiếp tục sống bên cạnh một người mình không yêu, như vậy em sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc chân thật.
- Không phải như thế đâu anh Khôi. - Cô nhỏ giọng nói - ban nãy khi bị anh bất ngờ hỏi câu đó, em phải mất ít thời gian để suy nghĩ. Nếu em nói là yêu thì chính bản thân em cũng chưa xác định được, còn nếu nói là không yêu thì cũng không đúng. Em rất sợ mất anh ấy. Tháng ngày ở bên Đức Minh em cảm thấy rất vui, anh ấy cho em cảm giác có người đang sống vì mình, suy nghĩ vì mình, lo lắng cho mình và anh ấy cũng đã cùng em khám phá rất nhiều điều tuyệt vời ở thế giới này. Tiếng yêu thì có thể em cần thêm một thời gian nữa để xác định, nhưng em chắc chắn em muốn sống anh ấy mãi mãi.
- Thật thú vị - Anh cắn răng nghiến lợi - Anh ta đã thành công trong việc dùng tiền đồng hóa một con người rồi, anh ta đã làm cho em lệ thuộc vào anh ta, u mê không chịu thoát ra. Dù sao sống bên cạnh một núi tiền như thế cũng đáng sống mà đúng không.
- Em nghĩ từ đầu bản thân em không vì tiền bạc của anh ấy mà lựa chọn anh ấy. Cái giúp em ở bên cạnh anh ấy từng ngày, từng ngày đó là tấm lòng của anh ấy, sự chân thành của anh ấy, khí chất nam tính, trưởng thành, chững chạc và thấu hiểu lòng người giúp em dần xem anh ấy như người bạn tri kỷ và tiến xa hơn.
- Em nói thế chẳng lẽ anh.... - Anh gằn từng chữ một.
- Anh đừng hiểu lầm em như thế. Cũng có vài điều em vẫn còn đang thắc mắc và phải tìm hiểu thêm. Em cũng xem anh ấy như một bài toán đố và cần thời gian giải đáp. - Cô ngước lên nhìn anh - Nhưng bây giờ em xin phép không nói về chuyện của mình nữa, em muốn biết tại sao chị em lại ra nông nỗi đó? Anh cũng hốc hác và tiều tụy không kém.
- Làm sao lại ra nông nổi này ư? - Anh nghiến răng nói - Thiên Trang, em gặp chị em rồi em biết cô ấy là người rất dễ kích động, đúng thật đó là một phần di chứng của tai nạn, ngoài uống thuốc điều trị thì cũng phải đi trao đổi với bác sĩ tâm lý nhưng cô ấy không nghe theo, không chịu đi gặp bác sĩ tâm lý, cứ mãi nói mình không có bị bệnh tâm thần nên không chịu chữa trị. Nên chứng rối loạn tâm lý ức chế tự ngược ngày càng nặng như hiện nay.
- Rối loạn tâm lý? - Cô nhỏ giọng nói - Nó được sinh ra do chị ấy phải sống trong môi trường kích động quá lâu, cộng với việc chị ấy luôn cảm thấy thiếu tự ti sau khi bị tai nạn.
- Vậy ư? Như thế thì không có tội ư? Chỉ mình anh có tội thôi đúng không? Em nghĩ sao nếu đi làm về trong nhà dán đầy ảnh vụ tai nạn giao thông kia, ảnh hai người máu me bê bết.... đôi khi đang ngủ bật dậy thấy tivi trong phòng chiếu lại cuộc phẩu thuật của cô ấy, em nghĩ đi, ngày nào cũng sống trong cảnh đó thì ai mới là người bị tâm thần.
- Rồi từ từ chị ấy sẽ khỏi thôi. Sao anh không bàn với ba mẹ để cùng ba mẹ tìm cách đưa chị ấy đi trị.
- Haizzzz - Anh thở dài - Cô ấy cố tình không chịu hợp tác với bất kỳ ai cả. Cô ấy lấy việc hành hạ anh, báo thù anh làm trò tiêu khiển. Khi anh dẫn cô ấy đến bệnh viện để gặp các bác sĩ tâm lý thì em biết cô ấy làm thế nào không? Cô ấy đem theo một xấp ảnh vụ tai nạn giao thông phát cho mọi người rồi nói anh cưới cô ấy vì vụ tai nạn này chứ không yêu cô ấy. Trong vụ tai nạn đó, anh uống rượu say, lái xe quá tốc độ, cô ấy ngồi trên xe nên là nhân chứng hữu hiệu nhất. Em có biết bây giờ anh như một trò cười trong bệnh viện không? Ngày ngày anh đối mặt với đủ mọi áp lực, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tất cả là do cô ấy gây ra đó.
Thiên Trang cố nuốt nước mắt vào trong lòng, đưa ánh mắt tổn thương nhìn Thế Khôi, cô tin tưởng những lời anh nói là sự thật. Cô đã gặp Thiên Ân, đã trò chuyện với chị ấy, cô biết biểu hiện của chị ấy xuất phát từ rối loạn thần kinh nhẹ:
- Em có nghe chị ấy kể việc phát hiện ra sự thật như thế nào rồi. Nhưng em vẫn không hiểu vì sao anh lại để chị ấy phát hiện ra.
Anh nhìn cô, ánh mắt nồng nàn cháy bỏng, chợt anh với người qua nắm chặt tay cô, ghì mạnh lấy nó. Hành động bất ngờ làm cô giật mình muốn rút bàn tay về, nhưng anh nắm chặt không buông. Anh mắt dữ dội như muốn hút lấy cô.
- Bởi vì, bởi vì anh không quên được em Thiên Trang à.
Lời thú tội thẳng thắn, bộc lộ tình yêu mãnh liệt, thoáng chốc đã làm sụp ngã tuyến phòng thủ cuối cùng trong cô, cô cũng khóc, người cô như đổ ập xuống, muốn nói gì đó với anh nhưng không thốt nên lời, cô chỉ có thể da diết gọi tên anh.
- Thế Khôi! Ôi Thế Khôi, sao lại thế hả anh.
Anh nắm chặt tay cô:
- Thiên Trang à, xin hãy tin anh. Anh đã cố gắng, anh đã thử quên em bằng nhiều cách. Anh đã từng đấu tranh tư tưởng rất nhiều, anh đã tự nhủ với lòng là sẽ trở thành người chồng tốt của Ân. Nhưng khi bên cạnh cô ấy, mặt đối mặt với cô ấy thì anh lại nhớ em. Khi không ngừng nghe cô ấy càm ràm về việc bỏ lỡ tương lai và sự nghiệp, thì anh lại nghĩ về em, một Thiên Trang nhẹ nhàng, không bon chen, không đặt mục tiêu cao xa, em thích hợp trở thành người phụ nữ của gia đình hơn cô ấy. Khi chạy xe trên đường một mình, anh nhớ lại bóng dáng em ngồi trên ghế phụ lái, đọc cho anh nghe những bài thơ em viết. Anh biết mình không thể như Đức Minh, không thể xây dựng cho em một địa đàng trong nhà, hoàn thành tất cả những giấc mơ của em, anh cũng không thể sắm chuyên cơ riêng đưa em đi đây đi đó như một phương tiện giao thông bình thường. Bao lần thấy hình ảnh của em trên báo, dù chỉ là ảnh chụp lén phía xa nhưng đủ chứng tỏ em sống rất tốt, những lúc đó anh chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt, anh hối hận lắm, giá mà anh xử lý mọi chuyện tốt hơn.
Nước mắt lặng lẽ rơi vào tách cà phê. Nghe những lời tự sự chân tình của anh mà tim cô tan nát. Bao nhiêu hồi ức sống dậy, chuỗi ngày êm đềm, lén lút yêu đơn phương, lời tỏ tình của anh trong quán cà phê, nắm tay nhau dạo phố phường... ôi! Tuổi trẻ điên cuồng ngốc nghếch và bạo loạn của cô, anh là hồi ức thanh xuân tuyệt vời. Vì sao Ông trời lại biến anh thành người tiều tụy như vầy? Vì sao số phận lại bắt anh và cô nhận ra tình yêu của đối phương vào lúc sai thời điểm nhất? Số mạng đúng là trêu người mà. Nước mắt của cô chảy dài trên má, nghẹn ngào nói:
- Bây giờ anh nói những lời này thì có ích gì?
- Mấy tuần rồi em thường xuyên đến thăm Thiên Ân.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
- Có lần Ân tiếp em, có lần thì không chịu gặp. Nhưng lần nào cũng mắng chửi em, để em khóc lóc ra về. - Thế Khôi lại hỏi tiếp.
Cô suy nghĩ một tí rồi lại gật đầu.
- Cô ấy nói gì với em?
Lần này cô lắc đầu.
Anh im lặng trầm tư trong giây lát, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn sâu quắc, như sắp thiêu đốt cô, nó có một sức nóng mãnh liệt. Khiến cho cô khiếp sợ cùng cực. Cuối cùng cô đầu hàng, cô ngẩng đầu lên, dùng gương mặt van lơi, cất giọng gọi:
- Anh Khôi.
Lúc này anh mới nén giọng nói:
- Trang. Giờ em có thể nói chuyện với anh rồi chứ?
Cô đưa tay chống cằm, dùng tay khuấy nhẹ tách cà phê của mình như kẻ mất hồn. Cô nhìn màu đen đặc quánh của cà phê, vì khuấy mạnh, khuấy liên tục nên nổi bọt nhỏ màu trắng, làn nước sóng sánh còn bốc khói nhẹ, cô cố lấy hết can đảm nhìn Thế Khôi. Lần đầu tiên nói chuyện lại với anh kể từ khi về nước, cô không muốn vòng vo mà vào thẳng vấn đề:
- Thế Khôi, anh là một người không giữ lời hứa. Anh hứa sẽ chăm sóc chị em, dùng lý trí để yêu thương chị ấy. Nhưng giờ thì sao?
Bị cô hỏi như thế, thoáng chốc Thế Khôi đổ sụp hoàn toàn, mắt anh trĩu nặng, nhìn cô chăm chú, giọng nói trở nên run run:
- Anh đã không thể giữ được lời hứa. Ngay từ đầu anh không nên nghĩ có thể dùng lý trí để yêu ai đó. Dù cố gắng ra sao, anh vẫn không thể nào ép bản thân mình yêu chị của em.
- Nhưng đó là điều anh đã chọn, anh đã chấp nhận làm chồng chị ấy rồi, thì nên làm tốt vai trò đó chứ. - Cô thật sự muốn trách anh rất nhiều - Nếu không muốn đảm nhiệm vai trò đó nữa thì dừng lại phải đẹp, anh giày vò chị em vậy anh thấy thế nào?
- Em đây là đang quy hết trách nhiệm cho anh sao? - Anh cay đắng nói: - Em đang nói anh không hoàn thành tốt vai trò làm chồng? Vậy em có thấy chị mình hoàn thành tốt vai trò làm vợ không? Chị em không được như em, anh cũng không phải là Đức Minh để yêu chiều, dung túng cho cô gái nào đó. - Giọng anh trở nên gay gắt hơn: - Em giờ thành một cô vợ vạn người ngưỡng mộ, em trở thành phu nhân Hà, một bà chủ sự nghiệp thành công dưới sự hậu thuận của chồng, câu chuyện tình yêu của em và Đức Minh không ngừng được báo chí ca ngợi, giới trẻ ngưỡng mộ và ước ao. Còn anh, anh trở thành một ông chồng thất bại. Thế thôi.
- Em cảm ơn anh đã nói rằng em thành công trong vai trò vợ của Đức Minh - cô từ tốn nói - nhưng sự thành công luôn phải tới từ hai phía. Một mình em cố gắng cũng không được, một mình Đức Minh tài giỏi thế nào cũng không thành công. Là vì hai chúng em hiểu được giá trị của đối phương, cùng nhau xây dựng hạnh phúc, vợ chồng không tránh khỏi những lúc cãi vã nhưng tụi em học cách bao dung và tha thứ cho nhau. Chưa bao giờ tụi em giấu giếm nhau gì cả.
- Thật sao? Anh ta chưa từng phản bội em đi với người con gái khác hả? Anh ta chưa từng ghen với chuyện tình cảm của em trong quá khứ à?
- Tất cả những điều anh nói đều chưa từng xảy ra - cô khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Vậy chưa chắc anh ta đã yêu em - Anh tỏ vẻ hoài nghi - Vì yêu thì phải ghen cơ chứ, còn đằng này anh ta lại xem nhẹ điều đó.
Cô biết anh đang cố ý ly gián, làm cho cô mất niềm tin ở Đức Minh, nên cô cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên định trả lời:
- Anh ấy không ghen là vì anh ấy tin tưởng em. Từ đầu anh ấy đã biết sự thật câu chuyện, biết suy nghĩ của em và hoàn toàn tin vào những gì em nói, nên đương nhiên anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ ghen với quá khứ của em.
Anh trầm tư tí rồi lại hỏi tiếp:
- Trong một năm qua sống bên cạnh anh ta em có yêu anh ta chưa?
Cô im lặng trước câu hỏi này.
- Không yêu anh ta đúng không? - Gương mặt Thế Khôi bỗng trở nên vui vẻ hơn, như thể anh vừa tìm thấy một tia hy vọng nên lập tức nắm lấy nó: - Em vẫn không yêu anh ta, vậy thì em hãy li dị đi, đừng cứ tiếp tục sống bên cạnh một người mình không yêu, như vậy em sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc chân thật.
- Không phải như thế đâu anh Khôi. - Cô nhỏ giọng nói - ban nãy khi bị anh bất ngờ hỏi câu đó, em phải mất ít thời gian để suy nghĩ. Nếu em nói là yêu thì chính bản thân em cũng chưa xác định được, còn nếu nói là không yêu thì cũng không đúng. Em rất sợ mất anh ấy. Tháng ngày ở bên Đức Minh em cảm thấy rất vui, anh ấy cho em cảm giác có người đang sống vì mình, suy nghĩ vì mình, lo lắng cho mình và anh ấy cũng đã cùng em khám phá rất nhiều điều tuyệt vời ở thế giới này. Tiếng yêu thì có thể em cần thêm một thời gian nữa để xác định, nhưng em chắc chắn em muốn sống anh ấy mãi mãi.
- Thật thú vị - Anh cắn răng nghiến lợi - Anh ta đã thành công trong việc dùng tiền đồng hóa một con người rồi, anh ta đã làm cho em lệ thuộc vào anh ta, u mê không chịu thoát ra. Dù sao sống bên cạnh một núi tiền như thế cũng đáng sống mà đúng không.
- Em nghĩ từ đầu bản thân em không vì tiền bạc của anh ấy mà lựa chọn anh ấy. Cái giúp em ở bên cạnh anh ấy từng ngày, từng ngày đó là tấm lòng của anh ấy, sự chân thành của anh ấy, khí chất nam tính, trưởng thành, chững chạc và thấu hiểu lòng người giúp em dần xem anh ấy như người bạn tri kỷ và tiến xa hơn.
- Em nói thế chẳng lẽ anh.... - Anh gằn từng chữ một.
- Anh đừng hiểu lầm em như thế. Cũng có vài điều em vẫn còn đang thắc mắc và phải tìm hiểu thêm. Em cũng xem anh ấy như một bài toán đố và cần thời gian giải đáp. - Cô ngước lên nhìn anh - Nhưng bây giờ em xin phép không nói về chuyện của mình nữa, em muốn biết tại sao chị em lại ra nông nỗi đó? Anh cũng hốc hác và tiều tụy không kém.
- Làm sao lại ra nông nổi này ư? - Anh nghiến răng nói - Thiên Trang, em gặp chị em rồi em biết cô ấy là người rất dễ kích động, đúng thật đó là một phần di chứng của tai nạn, ngoài uống thuốc điều trị thì cũng phải đi trao đổi với bác sĩ tâm lý nhưng cô ấy không nghe theo, không chịu đi gặp bác sĩ tâm lý, cứ mãi nói mình không có bị bệnh tâm thần nên không chịu chữa trị. Nên chứng rối loạn tâm lý ức chế tự ngược ngày càng nặng như hiện nay.
- Rối loạn tâm lý? - Cô nhỏ giọng nói - Nó được sinh ra do chị ấy phải sống trong môi trường kích động quá lâu, cộng với việc chị ấy luôn cảm thấy thiếu tự ti sau khi bị tai nạn.
- Vậy ư? Như thế thì không có tội ư? Chỉ mình anh có tội thôi đúng không? Em nghĩ sao nếu đi làm về trong nhà dán đầy ảnh vụ tai nạn giao thông kia, ảnh hai người máu me bê bết.... đôi khi đang ngủ bật dậy thấy tivi trong phòng chiếu lại cuộc phẩu thuật của cô ấy, em nghĩ đi, ngày nào cũng sống trong cảnh đó thì ai mới là người bị tâm thần.
- Rồi từ từ chị ấy sẽ khỏi thôi. Sao anh không bàn với ba mẹ để cùng ba mẹ tìm cách đưa chị ấy đi trị.
- Haizzzz - Anh thở dài - Cô ấy cố tình không chịu hợp tác với bất kỳ ai cả. Cô ấy lấy việc hành hạ anh, báo thù anh làm trò tiêu khiển. Khi anh dẫn cô ấy đến bệnh viện để gặp các bác sĩ tâm lý thì em biết cô ấy làm thế nào không? Cô ấy đem theo một xấp ảnh vụ tai nạn giao thông phát cho mọi người rồi nói anh cưới cô ấy vì vụ tai nạn này chứ không yêu cô ấy. Trong vụ tai nạn đó, anh uống rượu say, lái xe quá tốc độ, cô ấy ngồi trên xe nên là nhân chứng hữu hiệu nhất. Em có biết bây giờ anh như một trò cười trong bệnh viện không? Ngày ngày anh đối mặt với đủ mọi áp lực, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tất cả là do cô ấy gây ra đó.
Thiên Trang cố nuốt nước mắt vào trong lòng, đưa ánh mắt tổn thương nhìn Thế Khôi, cô tin tưởng những lời anh nói là sự thật. Cô đã gặp Thiên Ân, đã trò chuyện với chị ấy, cô biết biểu hiện của chị ấy xuất phát từ rối loạn thần kinh nhẹ:
- Em có nghe chị ấy kể việc phát hiện ra sự thật như thế nào rồi. Nhưng em vẫn không hiểu vì sao anh lại để chị ấy phát hiện ra.
Anh nhìn cô, ánh mắt nồng nàn cháy bỏng, chợt anh với người qua nắm chặt tay cô, ghì mạnh lấy nó. Hành động bất ngờ làm cô giật mình muốn rút bàn tay về, nhưng anh nắm chặt không buông. Anh mắt dữ dội như muốn hút lấy cô.
- Bởi vì, bởi vì anh không quên được em Thiên Trang à.
Lời thú tội thẳng thắn, bộc lộ tình yêu mãnh liệt, thoáng chốc đã làm sụp ngã tuyến phòng thủ cuối cùng trong cô, cô cũng khóc, người cô như đổ ập xuống, muốn nói gì đó với anh nhưng không thốt nên lời, cô chỉ có thể da diết gọi tên anh.
- Thế Khôi! Ôi Thế Khôi, sao lại thế hả anh.
Anh nắm chặt tay cô:
- Thiên Trang à, xin hãy tin anh. Anh đã cố gắng, anh đã thử quên em bằng nhiều cách. Anh đã từng đấu tranh tư tưởng rất nhiều, anh đã tự nhủ với lòng là sẽ trở thành người chồng tốt của Ân. Nhưng khi bên cạnh cô ấy, mặt đối mặt với cô ấy thì anh lại nhớ em. Khi không ngừng nghe cô ấy càm ràm về việc bỏ lỡ tương lai và sự nghiệp, thì anh lại nghĩ về em, một Thiên Trang nhẹ nhàng, không bon chen, không đặt mục tiêu cao xa, em thích hợp trở thành người phụ nữ của gia đình hơn cô ấy. Khi chạy xe trên đường một mình, anh nhớ lại bóng dáng em ngồi trên ghế phụ lái, đọc cho anh nghe những bài thơ em viết. Anh biết mình không thể như Đức Minh, không thể xây dựng cho em một địa đàng trong nhà, hoàn thành tất cả những giấc mơ của em, anh cũng không thể sắm chuyên cơ riêng đưa em đi đây đi đó như một phương tiện giao thông bình thường. Bao lần thấy hình ảnh của em trên báo, dù chỉ là ảnh chụp lén phía xa nhưng đủ chứng tỏ em sống rất tốt, những lúc đó anh chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt, anh hối hận lắm, giá mà anh xử lý mọi chuyện tốt hơn.
Nước mắt lặng lẽ rơi vào tách cà phê. Nghe những lời tự sự chân tình của anh mà tim cô tan nát. Bao nhiêu hồi ức sống dậy, chuỗi ngày êm đềm, lén lút yêu đơn phương, lời tỏ tình của anh trong quán cà phê, nắm tay nhau dạo phố phường... ôi! Tuổi trẻ điên cuồng ngốc nghếch và bạo loạn của cô, anh là hồi ức thanh xuân tuyệt vời. Vì sao Ông trời lại biến anh thành người tiều tụy như vầy? Vì sao số phận lại bắt anh và cô nhận ra tình yêu của đối phương vào lúc sai thời điểm nhất? Số mạng đúng là trêu người mà. Nước mắt của cô chảy dài trên má, nghẹn ngào nói:
- Bây giờ anh nói những lời này thì có ích gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.