Chương 9
Mèo Lon Ton
11/12/2019
Người bước vào phòng không ai khác là bà chị xinh đẹp của cô. Chị nở nụ
cười thật tươi, bưng một dĩa trái cây lớn và ít bánh mới nướng xong thơm phức bước vào. Chị tự nhiên đi đến chỗ hai người đang ngồi, đặt cái mâm nhỏ xuống bàn sách, vui vẻ nói:
- Mẹ kêu em mang trái cây và bánh lên cho hai người ăn. Khôi, anh phải nghiêm vào đấy nhé, nó lười học anh cứ phạt nó nặng vào.
Thế Khôi nháy mắt với cô, cô cũng phì cười. Thật ra nãy giờ hai anh em chỉ ngồi tám dốc với nhau chứ có học chữ nào đâu.
- Thiên Trang, sau này em muốn làm gì? - Thế Khôi hỏi.
- Em có chí lớn lắm nhé - Cô cố ý nhấn nhá một chút - Em muốn trở thành một cô gái vui vẻ, em muốn được là chính em, sống thật thành công trong hành tinh của em.
Đây là những điều ai nói với cô ấy nhỉ. Quen quen ta. À, nhớ rồi, tối hôm qua lúc trò chyện zalo với Đức Minh ông chú gìa ấy nói với cô. Mấy lời này ông chú gìa cứ nói đi nói lại cả chục lần nên cô thuộc lòng luôn. Haizzz cũng thật là, nếu hôm nay không phải bà chị hỏi, cô vô thức thốt ra cô cũng không nghĩ mình thuộc lòng như vậy.
Thật ra, tối đó sau khi cô và Đức Minh ca hát xong, trước khi về anh có xin số zalo của cô. Thấy anh cũng thú vị nên cô có cho tài khoản của mình. Suốt một tuần đầu tiên sau khi kết bạn anh chẳng hề nhắn cho cô tin nào cả. Làm Thiên Trang quên luôn người bạn mới. Mãi tới tận mười ngày sau anh mới bắt đầu nhắn tin. Anh bảo sau hôm dự tiệc nhà cô về, hai hôm sau anh bay về Mỹ luôn, công việc lu bu nên đến tận bây giờ anh mới có thể nhắn tin cho cô được. Anh hỏi cô có nhớ anh là ai không? Đang làm gì? Cứ thế hai người trao đổi qua lại. Nhưng do chênh lệch múi giờ và anh cũng bận rộn công việc nên chỉ thỉnh thoảng mới nhắn tin.
Cô từng kể cho Đức Minh nghe sở thích của mình. Thích viết văn, viết truyện online, thích được học đàn ghita, và ước mơ sẽ đi du lịch khắp nơi trên Thế Giới. Là một con chim nhỏ bay nhảy khắp nơi dưới ánh mặt trời. Lúc đó anh đã nói những gì cô vừa nói cho Thiên Ân và Thế Khôi nghe. Nhưng phản ứng của Thiên Ân thì hoàn toàn trái ngược với Đức Minh, anh ủng hộ cô, còn chị thì phản đối.
- Haizzz. Chị hết nói nổi em rồi, mơ mộng quá đi. - Chị nhìn xuống bàn, tập sách vẫn còn khép, bút vẫn để nguyên trong hộp. Chị hỏi - nãy giờ hai anh em có học không vậy?
- Em nghĩ sao? - Thế Khôi nhún vai, lắc đầu, tỏ vẻ lực bất tòng tâm - Anh có thành ý đến dạy nhưng con bé không muốn học
- Thế Khôi, anh chiều hư con bé rồi. - Thiên Ân bất mãn.
Thế Khôi nhìn chị, chị đang đứng bên cạnh đưa đôi mắt đen tuyền nhìn anh, môi mím chặt, hàng lông mi cong vút rũ xuống, càng làm chị hấp dẫn hơn. Làn da trắng noãn, mượt mà. Bất cứ người đàn ông nào đứng cạnh cũng khó cưỡng lại vẻ đẹp của chị. Thế Khôi càng bị cuốn hút nặng hơn, sắc mặt anh đầy tình ý. Đây là vẻ mặt của hoàng tử ếch khi gặp công chúa có phải không? Anh giải thích:
- Hôm nay công chúa Út có chuyện buồn phiền nên không muốn học. Với lại cả chiều nay anh bận khám và phẩu thuật, khá mệt, không tập trung dạy nổi.
- Em mà không lo học, mẹ biết sẽ la em cho xem.
- Tại trễ rồi, 'thầy giáo' lại mệt, ôn tập gì chứ. Mai hả ôn tập. - Cô trả lời.
Thiên Ân không thèm nhìn Thiên Trang nữa, xoay sang nhìn Thế Khôi, lắc lắc vai anh.
- Hôm nay hai người đều không có tâm trạng để học vậy thì nghỉ một hôm đi. Anh qua phòng em, chúng mình cùng coi phim nha. Em mới mua được đĩa phim Mỹ này hay lắm.
Chị nắm tay anh kéo đi. Thế Khôi mỉm cười, đứng dậy, vui vẻ đi theo chị. Anh không quên quay lại nhìn cô nói:
- Em qua xem chung với anh chị luôn nhé.
- Thôi em không thích làm bóng đèn đâu. Anh chị cứ đi xem đi, em cũng muốn yên tĩnh để viết Blog. - Cô lịch sự trả lời, mỉm cười nhìn anh chị mình.
- Vậy thôi em làm gì làm đi. Bye em. - trước khi khép cửa lại Thiên Ân nói.
Hai người đã về phòng của Thiên Ân, trả lại cho cô không gian vắng lặng của riêng mình. Cô thừ người ngắm nhìn phong linh. Cô không biết ngồi ngẩn ngơ như thế trong bao lâu. Đến khi tâm trạng và cảm xúc đủ dâng trào. Cô mở máy tính lên viết một tản văn:
"Đã lâu lắm rồi anh không cùng em dạo phố. Bước chân em dường như không chạm được vào hiện tại của anh. Em chỉ tồn tại trong ký ức của anh, cùng anh ăn, cùng anh chơi đùa, cùng nhau dệt mộng dưới bầu trời xanh. Nhưng tất cả chỉ là ngày thơ bé, là những kỷ niệm dịu dàng trong hồi ức và trong nhịp thở của riêng em. Nghe lòng bao nhiêu cảm xúc ngày xưa. Ngày bên nhau.
Anh của em!
Có còn nhớ con đường mưa giăng giăng lối anh đưa em về. Còn nhớ tà áo dài tinh khôi màu trắng học trò, đứng bên cạnh anh e ấp như nụ hoa hồng mới nở sớm ban mai không? Còn nhớ những vòng xe quay đều, quay đều anh dạy em chạy trong chiều vàng xác lá, dưới tiếng ve râm ran không? Khe khẽ gọi tên anh thân quen ở tuổi lên 8, lên 10.
Anh của em!
Chúng ta còn dịp để sánh đôi cùng nhau không? Bước cùng em đi qua bao ngõ phố, nơi bày bán những món ăn ngon đủ sắc màu. Nơi đầy nắng, đầy mưa, nụ cười ai giòn tan trong gió, đôi mắt người anh trai ấm áp dành trao. Còn đâu nữa vòng tay che chở em ngày bé.
Anh của em!
Giờ đã tan biến vào gió. Leng keng như chiếc phong linh em treo. Âm thanh thật hay nghe thật thích nhưng khi em đưa tay chạm vào lại miên man sâu thẳm. Tình cảm ngày bé còn nguyên vẹn không? Tình cảm ngày bé đã mòn vẹo như ánh trăng. Trong em, những tình cảm dành cho anh không héo úa như cái cách đóa hồng nhung em trồng đột ngột khô cằn. Trong em, những rung động dành cho anh không vụt mất vào cái ngày anh nói yêu người con gái khác. Trong em, những giận hờn, nhõng nhẽo với anh không đủ làm em bật khóc, mà chỉ khóc vì thấy tim mình se thắt. Em hiểu trưởng thành rồi tất cả sẽ khác. Em hiểu điều gì đang tới bên em. Và em biết anh - người con trai em yêu là người có một trái tim mềm yếu, mỏng manh không chịu được nhiều cay đắng. Người bên anh phải là người xoa dịu đi mặn đắng, trầm lắng và yên ắng. Chỉ một người thích hợp làm điều đó... và không phải là em.
Nhưng có điều gì đó cứ bắt em ôm hy vọng, mộng mơ búp hồng nhỏ nở giữa đông. Em tìm về giấc mơ của mình, nắm tay cùng anh mua viên kẹo ngọt.
Anh của em!
Sao em cứ kiếm tìm anh trong những giấc mơ. Như những con đường quen giờ mình em bước. Những tình cảm đan chéo nhau như những sợi nắng đan chéo vào mây biếc. Em thấy khóe mi cay khi nhìn anh bên người em chúc phúc. Vì sao lại thế?. Có lẽ anh không phải là cái cớ cho những nỗi buồn trong em. Vì đoạn đời em đi mặn mà, nhiều dư vị khác nhau. Anh chỉ là một dư vị nhẹ nhàng trong đó mà thôi. Vậy thì em sẽ để cảm xúc này cho gió cuốn đi, mây che mất. Em sẽ buông hình ảnh ngày bé, buông vòng tay anh, bỏ những âm vọng khác lạ trong tim vào đêm vắng.
Tạm biệt nhé! Anh của em, Chút dư vị "lạ"."
Viết xong, cô bấm nút đăng tản văn của mình lên mạng. Thở dài một hơi. Chán chường và mệt mỏi quá, cô cúi đầu nằm gục trên bàn.
- Mẹ kêu em mang trái cây và bánh lên cho hai người ăn. Khôi, anh phải nghiêm vào đấy nhé, nó lười học anh cứ phạt nó nặng vào.
Thế Khôi nháy mắt với cô, cô cũng phì cười. Thật ra nãy giờ hai anh em chỉ ngồi tám dốc với nhau chứ có học chữ nào đâu.
- Thiên Trang, sau này em muốn làm gì? - Thế Khôi hỏi.
- Em có chí lớn lắm nhé - Cô cố ý nhấn nhá một chút - Em muốn trở thành một cô gái vui vẻ, em muốn được là chính em, sống thật thành công trong hành tinh của em.
Đây là những điều ai nói với cô ấy nhỉ. Quen quen ta. À, nhớ rồi, tối hôm qua lúc trò chyện zalo với Đức Minh ông chú gìa ấy nói với cô. Mấy lời này ông chú gìa cứ nói đi nói lại cả chục lần nên cô thuộc lòng luôn. Haizzz cũng thật là, nếu hôm nay không phải bà chị hỏi, cô vô thức thốt ra cô cũng không nghĩ mình thuộc lòng như vậy.
Thật ra, tối đó sau khi cô và Đức Minh ca hát xong, trước khi về anh có xin số zalo của cô. Thấy anh cũng thú vị nên cô có cho tài khoản của mình. Suốt một tuần đầu tiên sau khi kết bạn anh chẳng hề nhắn cho cô tin nào cả. Làm Thiên Trang quên luôn người bạn mới. Mãi tới tận mười ngày sau anh mới bắt đầu nhắn tin. Anh bảo sau hôm dự tiệc nhà cô về, hai hôm sau anh bay về Mỹ luôn, công việc lu bu nên đến tận bây giờ anh mới có thể nhắn tin cho cô được. Anh hỏi cô có nhớ anh là ai không? Đang làm gì? Cứ thế hai người trao đổi qua lại. Nhưng do chênh lệch múi giờ và anh cũng bận rộn công việc nên chỉ thỉnh thoảng mới nhắn tin.
Cô từng kể cho Đức Minh nghe sở thích của mình. Thích viết văn, viết truyện online, thích được học đàn ghita, và ước mơ sẽ đi du lịch khắp nơi trên Thế Giới. Là một con chim nhỏ bay nhảy khắp nơi dưới ánh mặt trời. Lúc đó anh đã nói những gì cô vừa nói cho Thiên Ân và Thế Khôi nghe. Nhưng phản ứng của Thiên Ân thì hoàn toàn trái ngược với Đức Minh, anh ủng hộ cô, còn chị thì phản đối.
- Haizzz. Chị hết nói nổi em rồi, mơ mộng quá đi. - Chị nhìn xuống bàn, tập sách vẫn còn khép, bút vẫn để nguyên trong hộp. Chị hỏi - nãy giờ hai anh em có học không vậy?
- Em nghĩ sao? - Thế Khôi nhún vai, lắc đầu, tỏ vẻ lực bất tòng tâm - Anh có thành ý đến dạy nhưng con bé không muốn học
- Thế Khôi, anh chiều hư con bé rồi. - Thiên Ân bất mãn.
Thế Khôi nhìn chị, chị đang đứng bên cạnh đưa đôi mắt đen tuyền nhìn anh, môi mím chặt, hàng lông mi cong vút rũ xuống, càng làm chị hấp dẫn hơn. Làn da trắng noãn, mượt mà. Bất cứ người đàn ông nào đứng cạnh cũng khó cưỡng lại vẻ đẹp của chị. Thế Khôi càng bị cuốn hút nặng hơn, sắc mặt anh đầy tình ý. Đây là vẻ mặt của hoàng tử ếch khi gặp công chúa có phải không? Anh giải thích:
- Hôm nay công chúa Út có chuyện buồn phiền nên không muốn học. Với lại cả chiều nay anh bận khám và phẩu thuật, khá mệt, không tập trung dạy nổi.
- Em mà không lo học, mẹ biết sẽ la em cho xem.
- Tại trễ rồi, 'thầy giáo' lại mệt, ôn tập gì chứ. Mai hả ôn tập. - Cô trả lời.
Thiên Ân không thèm nhìn Thiên Trang nữa, xoay sang nhìn Thế Khôi, lắc lắc vai anh.
- Hôm nay hai người đều không có tâm trạng để học vậy thì nghỉ một hôm đi. Anh qua phòng em, chúng mình cùng coi phim nha. Em mới mua được đĩa phim Mỹ này hay lắm.
Chị nắm tay anh kéo đi. Thế Khôi mỉm cười, đứng dậy, vui vẻ đi theo chị. Anh không quên quay lại nhìn cô nói:
- Em qua xem chung với anh chị luôn nhé.
- Thôi em không thích làm bóng đèn đâu. Anh chị cứ đi xem đi, em cũng muốn yên tĩnh để viết Blog. - Cô lịch sự trả lời, mỉm cười nhìn anh chị mình.
- Vậy thôi em làm gì làm đi. Bye em. - trước khi khép cửa lại Thiên Ân nói.
Hai người đã về phòng của Thiên Ân, trả lại cho cô không gian vắng lặng của riêng mình. Cô thừ người ngắm nhìn phong linh. Cô không biết ngồi ngẩn ngơ như thế trong bao lâu. Đến khi tâm trạng và cảm xúc đủ dâng trào. Cô mở máy tính lên viết một tản văn:
"Đã lâu lắm rồi anh không cùng em dạo phố. Bước chân em dường như không chạm được vào hiện tại của anh. Em chỉ tồn tại trong ký ức của anh, cùng anh ăn, cùng anh chơi đùa, cùng nhau dệt mộng dưới bầu trời xanh. Nhưng tất cả chỉ là ngày thơ bé, là những kỷ niệm dịu dàng trong hồi ức và trong nhịp thở của riêng em. Nghe lòng bao nhiêu cảm xúc ngày xưa. Ngày bên nhau.
Anh của em!
Có còn nhớ con đường mưa giăng giăng lối anh đưa em về. Còn nhớ tà áo dài tinh khôi màu trắng học trò, đứng bên cạnh anh e ấp như nụ hoa hồng mới nở sớm ban mai không? Còn nhớ những vòng xe quay đều, quay đều anh dạy em chạy trong chiều vàng xác lá, dưới tiếng ve râm ran không? Khe khẽ gọi tên anh thân quen ở tuổi lên 8, lên 10.
Anh của em!
Chúng ta còn dịp để sánh đôi cùng nhau không? Bước cùng em đi qua bao ngõ phố, nơi bày bán những món ăn ngon đủ sắc màu. Nơi đầy nắng, đầy mưa, nụ cười ai giòn tan trong gió, đôi mắt người anh trai ấm áp dành trao. Còn đâu nữa vòng tay che chở em ngày bé.
Anh của em!
Giờ đã tan biến vào gió. Leng keng như chiếc phong linh em treo. Âm thanh thật hay nghe thật thích nhưng khi em đưa tay chạm vào lại miên man sâu thẳm. Tình cảm ngày bé còn nguyên vẹn không? Tình cảm ngày bé đã mòn vẹo như ánh trăng. Trong em, những tình cảm dành cho anh không héo úa như cái cách đóa hồng nhung em trồng đột ngột khô cằn. Trong em, những rung động dành cho anh không vụt mất vào cái ngày anh nói yêu người con gái khác. Trong em, những giận hờn, nhõng nhẽo với anh không đủ làm em bật khóc, mà chỉ khóc vì thấy tim mình se thắt. Em hiểu trưởng thành rồi tất cả sẽ khác. Em hiểu điều gì đang tới bên em. Và em biết anh - người con trai em yêu là người có một trái tim mềm yếu, mỏng manh không chịu được nhiều cay đắng. Người bên anh phải là người xoa dịu đi mặn đắng, trầm lắng và yên ắng. Chỉ một người thích hợp làm điều đó... và không phải là em.
Nhưng có điều gì đó cứ bắt em ôm hy vọng, mộng mơ búp hồng nhỏ nở giữa đông. Em tìm về giấc mơ của mình, nắm tay cùng anh mua viên kẹo ngọt.
Anh của em!
Sao em cứ kiếm tìm anh trong những giấc mơ. Như những con đường quen giờ mình em bước. Những tình cảm đan chéo nhau như những sợi nắng đan chéo vào mây biếc. Em thấy khóe mi cay khi nhìn anh bên người em chúc phúc. Vì sao lại thế?. Có lẽ anh không phải là cái cớ cho những nỗi buồn trong em. Vì đoạn đời em đi mặn mà, nhiều dư vị khác nhau. Anh chỉ là một dư vị nhẹ nhàng trong đó mà thôi. Vậy thì em sẽ để cảm xúc này cho gió cuốn đi, mây che mất. Em sẽ buông hình ảnh ngày bé, buông vòng tay anh, bỏ những âm vọng khác lạ trong tim vào đêm vắng.
Tạm biệt nhé! Anh của em, Chút dư vị "lạ"."
Viết xong, cô bấm nút đăng tản văn của mình lên mạng. Thở dài một hơi. Chán chường và mệt mỏi quá, cô cúi đầu nằm gục trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.