Chương 11
Tình Không Lam Hề
29/10/2014
“Làm sao lại biến thành như vậy?” Vân Hân đứng ở
bên giường, Vân Trạm nằm trên giường cuối cùng cũng lâm vào giấc ngủ yên ổn. Cô cắn môi nhìn gương mặt nhợt nhạt kia, trong đôi mắt thấm ướt
tràn đầy sự lo lắng.
Tiễn bác sĩ ra ngoài xong, Cao Lỗi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vỗ vỗ bả vai vợ, xoay người nhìn về phía tài xế vẫn đang chờ một bên, đường cong trên gương mặt vì khẩn trương mà nhăn lại.
“Rốt cuộc là vì sao lại thành ra như vậy?”
Một giờ trước, anh và Vân Hân nhận được điện thoại của tài xế, biết được bệnh tim của Vân Trạm lại tái phát ngay tại công ty. Khi hai người đến, bác sĩ gia đình đã tiến hành cấp cứu, còn Vân Trạm thì đã sớm lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Sau khi tình trạng ổn định, trên đường về nhà, bác sĩ lại một lần nữa nhắc nhở, trong khoảng thời gian ngắn, Vân Trạm cần sự yên lặng tuyệt đối, tránh bị kích thích từ bên ngoài.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?” Cao Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua con người đang nhắm nghiền hai mắt trên giường. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai năm qua, anh chứng kiến Vân Trạm phát bệnh nghiêm trọng như vậy.
“Tôi cũng không rõ lắm”. Tài xế lắc đầu,”Buổi sáng khi đến công ty, tinh thần cậu chủ vẫn còn rất tốt”. Ai biết được, buổi trưa gặp lại, đã thấy bệnh cậu chủ đột nhiên tái phát.
Suy nghĩ thêm, anh ta lại bổ sung: “……Có điều, hình như tôi nghe thư ký nói, buổi sáng có một vị tiểu thư đến công ty tìm cậu chủ”. Chẳng qua là lúc đó hỗn loạn, anh ta nóng lòng gọi điện thoại xin giúp đỡ, vì vậy cũng không nghe rõ lời nói lẩm bẩm của cô thư ký.
“Tiểu thư?” Cao Lỗi cũng Vân Hân nhìn nhau.
“Em gọi điện đến công ty hỏi xem”. Trong lòng mơ hồ đã có đáp án, Vân Hân lại một lần nữa liếc mắt về phía Vân Trạm, nhẹ giọng đi vào phòng ngủ.
Tiếng đàn dương cầm phát ra một giai điệu tao nhã, cảm giác ưu thương tràn ngập trong quán cà phê tĩnh lặng.
Khách đến cũng không nhiều lắm, tốp năm tốp ba rải rác ngồi. Hà Dĩ Thuần đứng trước quầy bar, nhìn gương mặt ủ dột mà vẫn xinh đẹp trong góc khuất phía xa xa. Từ buổi sáng đến bây giờ, Dung Nhược vẫn lặng yên ngồi trong một góc, không biết là đang tự suy ngẫm, hay là đang ngẩn người.
Nâng tay gọi phục vụ, Hà Dĩ Thuần cầm lấy tách cà phê mình đã pha, kêu cô ta mang qua cho Dung Nhược. Tuy nói Dung Nhược mới là chủ của quán cà phê, nhưng giờ phút này, Hà Dĩ Thuần biết, cô cần im lặng một mình. Vì vậy, cô coi như cô ấy là một vị khách bình thường, cho cô ấy sự phục vụ tối ưu, cùng một không gian mà cô ấy muốn.
“Xin hỏi, Dung Nhược có ở đây không?” Giọng nữ vang lên thanh thúy khiến Hà Dĩ Thuần quay đầu lại, bắt gặp một gương mặt xinh đẹp.
“……….Có”. Vân Hân?! Nhận ra người phụ nữ trước mắt, Hà Dĩ Thuần quay đầu nhìn Dung Nhược ở phía xa.
Theo ánh mắt cô, Vân Hân lập tức thấy được người muốn tìm, cô lễ phép hỏi: “Vậy có thể cho tôi nói vài lời với cô ấy không?”
“Xin cứ tự nhiên”. Cười bước sang một bên để Vân Hân đi qua, Hà Dĩ Thuần nhìn theo bóng dáng kia, lại bất ngờ cảm thấy điều gì đó không ổn.
Dung Nhược không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, trong đầu không ngừng xoay quanh gương mặt tuấn mỹ mà hờ hững ấy, còn có những câu nói bâng quơ kia.
Tất cả những gì trong quá khứ, có lẽ cũng không đáng nhắc tới như nữa. Ít nhất, trong mắt Vân Trạm là như vậy.
Cô muốn cười, trong lòng khó chịu như bị kim châm, rất nhỏ, nhưng dày đặc, và liên tục không dứt.
Hương vị cà phê từ từ lan tỏa bốn phía, cô không nói, bất động, chỉ im lặng ngồi đó. Cho đến khi, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt vẫn xinh đẹp như xưa của Vân Hân, cô nghe cô ấy gọi”Dung Nhược”, âm điệu và ngữ khí giống như hai năm trước đây.
“Dung Nhược, mình là Vân Hân, cậu còn nhớ không?” Ngồi xuống bàn bên cạnh, trong mắt Vân Hân mang theo kích động cùng chờ mong.
“….Thực xin lỗi”. Nghiêng đầu suy nghĩ một phen, Dung Nhược cười có lỗi.
Thất vọng vọt đến, Vân Hân không khỏi than nhẹ trong lòng. Có lẽ, bản thân không nên ôm hi vọng, dù sao, ngay cả Vân Trạm cũng bị cô ấy loại ra khỏi trí nhớ, huống chi là cô.
“Không sao!” Vân Hân cười an ủi nói: “Mình biết chuyện cậu mất trí nhớ rồi, không cần phải xin lỗi”.
“Cám ơn”. Dung Nhược nói khẽ.
“Kỳ thật, hôm nay mình đến, là muốn hỏi cậu một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Cậu buổi sáng đã đến tập đoàn Vân thị, đúng không?” Vân Hân cẩn thận mở miệng trước.
“Đúng vậy”. Dung Nhược không hề giấu giếm, Vân Hân cố ý đến tìm cô, là để hỏi vấn đề này?
“Vậy, cậu cùng Vân Trạm đã nói những gì?” Nói xong, gặp vẻ mặt nghi hoặc của Dung Nhược, Vân Hân lập tức giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm! Mình không phải là muốn biết điều gì! Mình chỉ muốn hỏi một chút, hai người có phải đã cãi nhau, hoặc là…..” cô cũng không biết phải nói như thế nào, đành lúng túng dừng lại.
“Cãi nhau?” Đối với câu hỏi của cô ấy, nghi vấn trong lòng Dung Nhược càng ngày càng tăng. Vân Hân tại sao phải hỏi như vậy?
“Tôi chỉ đến hỏi Vân tiên sinh một việc, chúng tôi không có cãi nhau”
Không có? Vân Hân không tự chủ cuối đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ Vân Trạm phát bệnh lần này, không hề liên quan tới Dung Nhược.
“Tại sao cô phải hỏi như vậy?”
“À, không có gì”. Ngẩng đầu, thất ánh mắt nghi vấn của Dung Nhược, Vân Hân cười cười,”Chỉ là hôm nay đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, nên mình mới hỏi vậy”.
“Ngoài ý muốn?” Không hiểu vì sao, Dung Nhược cảm thấy thần sắc Vân Hân có vẻ quái lạ.
“Ừm…. hiện tại không còn việc gì nữa. Không chậm trễ thời gian của cậu, lần khác chúng ta lại tán gẫu!”. Do dự một chút, vẫn là không nói gì, Vân Hân đứng lên.
Cô không biết có nên đem sự việc phát sinh hôm nay nói cho Dung Nhược hay không, dù sao cô ấy đã mất trí nhớ, không còn nhớ rõ Vân Trạm. Có lẽ, cô ấy sẽ cho rằng, chuyện của một người xa lạ, vốn chẳng liên quan gì đến mình.
Dung Nhược đứng lên. Biểu tình suy tư của Vân Hân khiến cô bất giác nhíu mày. Ngoài ý muốn…… là chuyện gì? Không hiểu sao ngực lại dâng lên loại cảm giác lo lắng. Nhìn bóng lưng Vân Hân dần hướng đến phía cửa, cô có xúc động muốn đuổi theo.
Thế nhưng, cô không thể. Ở trong mắt bọn họ, cô đã là người mất trí nhớ, cô đã quên hết tất cả những con người và sự việc có liên quan đến Vân Trạm, vì thế, cô không thể biểu hiện sự quan tâm của mình.
Vân Hân chậm rãi bước ra ngoài, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh gương mặt tái nhợt cùng đôi môi tím tái của Vân Trạm, còn có tâm trạng cô đơn của anh hai ngày trước.
——– Dung Nhược mất trí nhớ.
——– anh là ký ức mà cô ấy không muốn nhớ tới.
Lúc ấy, Vân Trạm hẳn là rất đau khổ.
Bởi vì, cô nghe được sự chua xót trong lời nói của anh, cho dù anh đã che dấu rất khá.
Khoảnh khắc tay vừa đụng vào cửa thủy tinh, Vân Hân đột nhiên dừng lại. Cô xoay người, một lần nữa quay trở lại chỗ Dung Nhược.
“Hi vọng cậu có thể cùng mình trở về, nhìn Vân Trạm”. Đứng trước mặt Dung Nhược, Vân Hân mang theo chút khẩn cầu.
Tiễn bác sĩ ra ngoài xong, Cao Lỗi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vỗ vỗ bả vai vợ, xoay người nhìn về phía tài xế vẫn đang chờ một bên, đường cong trên gương mặt vì khẩn trương mà nhăn lại.
“Rốt cuộc là vì sao lại thành ra như vậy?”
Một giờ trước, anh và Vân Hân nhận được điện thoại của tài xế, biết được bệnh tim của Vân Trạm lại tái phát ngay tại công ty. Khi hai người đến, bác sĩ gia đình đã tiến hành cấp cứu, còn Vân Trạm thì đã sớm lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Sau khi tình trạng ổn định, trên đường về nhà, bác sĩ lại một lần nữa nhắc nhở, trong khoảng thời gian ngắn, Vân Trạm cần sự yên lặng tuyệt đối, tránh bị kích thích từ bên ngoài.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?” Cao Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua con người đang nhắm nghiền hai mắt trên giường. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai năm qua, anh chứng kiến Vân Trạm phát bệnh nghiêm trọng như vậy.
“Tôi cũng không rõ lắm”. Tài xế lắc đầu,”Buổi sáng khi đến công ty, tinh thần cậu chủ vẫn còn rất tốt”. Ai biết được, buổi trưa gặp lại, đã thấy bệnh cậu chủ đột nhiên tái phát.
Suy nghĩ thêm, anh ta lại bổ sung: “……Có điều, hình như tôi nghe thư ký nói, buổi sáng có một vị tiểu thư đến công ty tìm cậu chủ”. Chẳng qua là lúc đó hỗn loạn, anh ta nóng lòng gọi điện thoại xin giúp đỡ, vì vậy cũng không nghe rõ lời nói lẩm bẩm của cô thư ký.
“Tiểu thư?” Cao Lỗi cũng Vân Hân nhìn nhau.
“Em gọi điện đến công ty hỏi xem”. Trong lòng mơ hồ đã có đáp án, Vân Hân lại một lần nữa liếc mắt về phía Vân Trạm, nhẹ giọng đi vào phòng ngủ.
Tiếng đàn dương cầm phát ra một giai điệu tao nhã, cảm giác ưu thương tràn ngập trong quán cà phê tĩnh lặng.
Khách đến cũng không nhiều lắm, tốp năm tốp ba rải rác ngồi. Hà Dĩ Thuần đứng trước quầy bar, nhìn gương mặt ủ dột mà vẫn xinh đẹp trong góc khuất phía xa xa. Từ buổi sáng đến bây giờ, Dung Nhược vẫn lặng yên ngồi trong một góc, không biết là đang tự suy ngẫm, hay là đang ngẩn người.
Nâng tay gọi phục vụ, Hà Dĩ Thuần cầm lấy tách cà phê mình đã pha, kêu cô ta mang qua cho Dung Nhược. Tuy nói Dung Nhược mới là chủ của quán cà phê, nhưng giờ phút này, Hà Dĩ Thuần biết, cô cần im lặng một mình. Vì vậy, cô coi như cô ấy là một vị khách bình thường, cho cô ấy sự phục vụ tối ưu, cùng một không gian mà cô ấy muốn.
“Xin hỏi, Dung Nhược có ở đây không?” Giọng nữ vang lên thanh thúy khiến Hà Dĩ Thuần quay đầu lại, bắt gặp một gương mặt xinh đẹp.
“……….Có”. Vân Hân?! Nhận ra người phụ nữ trước mắt, Hà Dĩ Thuần quay đầu nhìn Dung Nhược ở phía xa.
Theo ánh mắt cô, Vân Hân lập tức thấy được người muốn tìm, cô lễ phép hỏi: “Vậy có thể cho tôi nói vài lời với cô ấy không?”
“Xin cứ tự nhiên”. Cười bước sang một bên để Vân Hân đi qua, Hà Dĩ Thuần nhìn theo bóng dáng kia, lại bất ngờ cảm thấy điều gì đó không ổn.
Dung Nhược không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, trong đầu không ngừng xoay quanh gương mặt tuấn mỹ mà hờ hững ấy, còn có những câu nói bâng quơ kia.
Tất cả những gì trong quá khứ, có lẽ cũng không đáng nhắc tới như nữa. Ít nhất, trong mắt Vân Trạm là như vậy.
Cô muốn cười, trong lòng khó chịu như bị kim châm, rất nhỏ, nhưng dày đặc, và liên tục không dứt.
Hương vị cà phê từ từ lan tỏa bốn phía, cô không nói, bất động, chỉ im lặng ngồi đó. Cho đến khi, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt vẫn xinh đẹp như xưa của Vân Hân, cô nghe cô ấy gọi”Dung Nhược”, âm điệu và ngữ khí giống như hai năm trước đây.
“Dung Nhược, mình là Vân Hân, cậu còn nhớ không?” Ngồi xuống bàn bên cạnh, trong mắt Vân Hân mang theo kích động cùng chờ mong.
“….Thực xin lỗi”. Nghiêng đầu suy nghĩ một phen, Dung Nhược cười có lỗi.
Thất vọng vọt đến, Vân Hân không khỏi than nhẹ trong lòng. Có lẽ, bản thân không nên ôm hi vọng, dù sao, ngay cả Vân Trạm cũng bị cô ấy loại ra khỏi trí nhớ, huống chi là cô.
“Không sao!” Vân Hân cười an ủi nói: “Mình biết chuyện cậu mất trí nhớ rồi, không cần phải xin lỗi”.
“Cám ơn”. Dung Nhược nói khẽ.
“Kỳ thật, hôm nay mình đến, là muốn hỏi cậu một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Cậu buổi sáng đã đến tập đoàn Vân thị, đúng không?” Vân Hân cẩn thận mở miệng trước.
“Đúng vậy”. Dung Nhược không hề giấu giếm, Vân Hân cố ý đến tìm cô, là để hỏi vấn đề này?
“Vậy, cậu cùng Vân Trạm đã nói những gì?” Nói xong, gặp vẻ mặt nghi hoặc của Dung Nhược, Vân Hân lập tức giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm! Mình không phải là muốn biết điều gì! Mình chỉ muốn hỏi một chút, hai người có phải đã cãi nhau, hoặc là…..” cô cũng không biết phải nói như thế nào, đành lúng túng dừng lại.
“Cãi nhau?” Đối với câu hỏi của cô ấy, nghi vấn trong lòng Dung Nhược càng ngày càng tăng. Vân Hân tại sao phải hỏi như vậy?
“Tôi chỉ đến hỏi Vân tiên sinh một việc, chúng tôi không có cãi nhau”
Không có? Vân Hân không tự chủ cuối đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ Vân Trạm phát bệnh lần này, không hề liên quan tới Dung Nhược.
“Tại sao cô phải hỏi như vậy?”
“À, không có gì”. Ngẩng đầu, thất ánh mắt nghi vấn của Dung Nhược, Vân Hân cười cười,”Chỉ là hôm nay đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, nên mình mới hỏi vậy”.
“Ngoài ý muốn?” Không hiểu vì sao, Dung Nhược cảm thấy thần sắc Vân Hân có vẻ quái lạ.
“Ừm…. hiện tại không còn việc gì nữa. Không chậm trễ thời gian của cậu, lần khác chúng ta lại tán gẫu!”. Do dự một chút, vẫn là không nói gì, Vân Hân đứng lên.
Cô không biết có nên đem sự việc phát sinh hôm nay nói cho Dung Nhược hay không, dù sao cô ấy đã mất trí nhớ, không còn nhớ rõ Vân Trạm. Có lẽ, cô ấy sẽ cho rằng, chuyện của một người xa lạ, vốn chẳng liên quan gì đến mình.
Dung Nhược đứng lên. Biểu tình suy tư của Vân Hân khiến cô bất giác nhíu mày. Ngoài ý muốn…… là chuyện gì? Không hiểu sao ngực lại dâng lên loại cảm giác lo lắng. Nhìn bóng lưng Vân Hân dần hướng đến phía cửa, cô có xúc động muốn đuổi theo.
Thế nhưng, cô không thể. Ở trong mắt bọn họ, cô đã là người mất trí nhớ, cô đã quên hết tất cả những con người và sự việc có liên quan đến Vân Trạm, vì thế, cô không thể biểu hiện sự quan tâm của mình.
Vân Hân chậm rãi bước ra ngoài, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh gương mặt tái nhợt cùng đôi môi tím tái của Vân Trạm, còn có tâm trạng cô đơn của anh hai ngày trước.
——– Dung Nhược mất trí nhớ.
——– anh là ký ức mà cô ấy không muốn nhớ tới.
Lúc ấy, Vân Trạm hẳn là rất đau khổ.
Bởi vì, cô nghe được sự chua xót trong lời nói của anh, cho dù anh đã che dấu rất khá.
Khoảnh khắc tay vừa đụng vào cửa thủy tinh, Vân Hân đột nhiên dừng lại. Cô xoay người, một lần nữa quay trở lại chỗ Dung Nhược.
“Hi vọng cậu có thể cùng mình trở về, nhìn Vân Trạm”. Đứng trước mặt Dung Nhược, Vân Hân mang theo chút khẩn cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.