Chương 11: Giờ khắc này, anh là em, em cũng là anh
Khả Thực Dụng Tuyết Sơn
04/11/2022
Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
“Ngu Nguyệt, cậu nghe nói chưa, lần này cuộc thi bơi 1500 mét nam không có Trần Trạch Dương, hình như cậu ấy từ bỏ cơ hội lần này rồi.”
Ngu Nguyệt nghe xong chỉ gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng vừa tan học đã chặn đường Trần Trạch Dương.
“Vì sao lại từ bỏ tư cách thi?”
“Bởi vì ông ấy sao?”
Trần Trạch Dương không nói gì, Ngu Nguyệt xoay người định ra ngoài lại bị cậu giữ chặt:
“Ngu Nguyệt, chuyện gì cũng không quan trọng bằng em đâu.” Trần Trạch Dương kéo cô vào lòng trấn an.
“Ông ấy uy hiếp anh? Lấy em ra để uy hiếp anh?”
“Trần Trạch Dương, chỉ có em mới được bắt nạt anh, những người khác đừng có mơ.”
Ngu Nguyệt đẩy cậu ra rồi xoay người chạy đi.
*
Ngu Nguyệt tới tìm ba của Trần Trạch Dương, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt ông một mình, đi thẳng vào vấn đề chính.
“Lần thi này rất quan trọng với cậu ấy, cháu hi vọng chú có thể đồng ý.”
“Tôi đã nói với nó rồi, nếu lần này nó dám tham gia thi đấu, hai đứa đừng mơ ở bên nhau, cho nên cháu tới đây nói chuyện với tôi cũng vô dụng thôi, quyền quyết định cuối cùng ở chỗ Trần Trạch Dương, cháu về đi.”
Ngu Nguyệt nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, “Chú đúng là người ích kỷ.”
“Cháu nói gì?”
“Cháu nói chú rất ích kỷ, bởi vì chú nên hồi vào cấp ba cậu ấy mới tham gia thi bơi lội, giấu diếm cả nhà một mình tập luyện tới tận đêm khuya, buồn cười nhất chính là đạt được giải thưởng còn phải che giấu.”
“Trần Trạch Dương quá hiểu chuyện, cậu ấy sợ chú đau khổ, nhưng chú thì sao chứ? Chú đã từng suy nghĩ cho cậu ấy bao giờ chưa? Từ đầu đến cuối cậu ấy cũng chỉ kiên trì vì chuyện mình thích thôi! Vì sao chú cứ phải áp đặt suy nghĩ của người lớn lên người cậu ấy như thế chứ!”
“Lời cần nói cháu cũng đã nói rồi, tuần sau sẽ ghi danh thi đấu lần nữa, nếu chú thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì đừng ngăn cản nữa.”
“Cho dù chú có cản thì nhất định cậu ấy vẫn thi thôi.”
Trước ngày thi đấu vài hôm, danh sách tham dự thi vẫn còn chưa chốt, vẫn đang ngập ngừng ở chỗ Trần Trạch Dương, huấn luyện viên không muốn từ bỏ, Trần Trạch Dương là hạt giống tốt, Ngu Nguyệt cũng luôn khuyên bảo cậu tham gia.
Mãi cho tới một ngày trước hôm thi, Trần Trạch Dương nhận được tin nhắn của ba mình, chỉ có vài chữ:
“Đi thi đừng làm mất mặt ba.”
Kỳ thi mỗi năm không có gì cần phải chú ý, trình độ tuyển thủ tốt xấu có cả, cái người ta thích xem cũng chỉ là năng lực cạnh tranh.
Nhưng năm nay có một điều khác biệt đó chính là một đoạn video bơi lội nam 1500 mét bỗng nhiên nổi tiếng, người trong video vẫn luôn duy trì tốc độ ở 1000 mét đầu tiên, 500 mét cuối cùng thực hiện tốc độ nhẹ nhàng phản kích, lấy được huy chương vàng, hơn nữa còn phát được kỷ lục Giải Vô Địch trước đó, thành tích rất gần với thế vận hội Olympic.
Cư dân mạng đều hô hào Vịnh Đàn có người nối nghiệp! Trần Trạch Dương không chỉ có thực lực lại còn có nhan sắc, không thua kém bất kỳ ai trong giới giải trí.
Nhưng mà cư dân mạng thích hóng hớt, lúc Trần Trạch Dương mới vừa lấy được huy chương, lúc tiếp nhận phỏng vấn chỉ nhìn chằm chằm về phía thính phòng như đang tìm kiếm gì đó.
Cư dân mạng đang xem trực tiếp bắt đầu tò mò.
Vịnh Đàn có thể cứu chữa rồi: Tôi cá cậu ấy đang tìm bạn gái!
Chanh dây nổ hai lần pháo yyds: Lý trí của tôi ủng hộ lầu trên, nhưng con tim không thể chấp nhận nổi! Trần Trạch Dương đẹp trai quá! Hâm mộ bạn gái cậu ấy quá!
Vai hề chính là tôi: Cảm ơn lời chúc, tôi chính là cô gái trong mộng của Trần Trạch Dương, đừng đánh thức tôi!
Hôm nay không thức đêm (đã thức): Quá ngầu, quay camera qua kia đi trời, tôi cũng muốn nhìn thử coi có phải bạn gái hay không mà!
Trần Trạch Dương nhận phỏng vấn bên này nhìn chằm chằm vào ai đó ở phía thính phòng, vừa kết thúc đã vội chạy tới, Ngu Nguyệt cũng nhào vào lòng cậu đỏ mắt nức nở, “Trần Trạch Dương, anh làm được rồi.”
Trần Trạch Dương gỡ huy chương vàng trên cổ mình xuống đeo cho cô, “Còn nhớ không, khoảng thời gian anh bị cấm thi đấu ấy, chỉ có mỗi em là ở bên anh, khuyên anh đừng từ bỏ, cho dù có bất kỳ cơ hội nào dù là nhỏ nhất cũng phải thử.”
“Chiếc huy chương này không thể tách rời em, cảm ơn em, Ngu Nguyệt.”
Trần Trạch Dương đưa tay lau nước mắt giúp cô, khẽ ôm cô rồi hôn nhẹ lên trán.
Xung quanh là âm thanh ồn ào náo nhiệt, người đến kẻ đi, nhưng giờ phút này, thời gian lại giống như ngưng lại, trong mắt cô chỉ còn một mình Trần Trạch Dương, cậu cũng như vậy.
Thân trong nghịch cảnh vô cùng khốn khổ, nhưng cũng may có thể gặp được em, giờ khắc này, anh là em, em cũng là anh.
Beta: Peachh
“Ngu Nguyệt, cậu nghe nói chưa, lần này cuộc thi bơi 1500 mét nam không có Trần Trạch Dương, hình như cậu ấy từ bỏ cơ hội lần này rồi.”
Ngu Nguyệt nghe xong chỉ gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng vừa tan học đã chặn đường Trần Trạch Dương.
“Vì sao lại từ bỏ tư cách thi?”
“Bởi vì ông ấy sao?”
Trần Trạch Dương không nói gì, Ngu Nguyệt xoay người định ra ngoài lại bị cậu giữ chặt:
“Ngu Nguyệt, chuyện gì cũng không quan trọng bằng em đâu.” Trần Trạch Dương kéo cô vào lòng trấn an.
“Ông ấy uy hiếp anh? Lấy em ra để uy hiếp anh?”
“Trần Trạch Dương, chỉ có em mới được bắt nạt anh, những người khác đừng có mơ.”
Ngu Nguyệt đẩy cậu ra rồi xoay người chạy đi.
*
Ngu Nguyệt tới tìm ba của Trần Trạch Dương, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt ông một mình, đi thẳng vào vấn đề chính.
“Lần thi này rất quan trọng với cậu ấy, cháu hi vọng chú có thể đồng ý.”
“Tôi đã nói với nó rồi, nếu lần này nó dám tham gia thi đấu, hai đứa đừng mơ ở bên nhau, cho nên cháu tới đây nói chuyện với tôi cũng vô dụng thôi, quyền quyết định cuối cùng ở chỗ Trần Trạch Dương, cháu về đi.”
Ngu Nguyệt nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, “Chú đúng là người ích kỷ.”
“Cháu nói gì?”
“Cháu nói chú rất ích kỷ, bởi vì chú nên hồi vào cấp ba cậu ấy mới tham gia thi bơi lội, giấu diếm cả nhà một mình tập luyện tới tận đêm khuya, buồn cười nhất chính là đạt được giải thưởng còn phải che giấu.”
“Trần Trạch Dương quá hiểu chuyện, cậu ấy sợ chú đau khổ, nhưng chú thì sao chứ? Chú đã từng suy nghĩ cho cậu ấy bao giờ chưa? Từ đầu đến cuối cậu ấy cũng chỉ kiên trì vì chuyện mình thích thôi! Vì sao chú cứ phải áp đặt suy nghĩ của người lớn lên người cậu ấy như thế chứ!”
“Lời cần nói cháu cũng đã nói rồi, tuần sau sẽ ghi danh thi đấu lần nữa, nếu chú thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì đừng ngăn cản nữa.”
“Cho dù chú có cản thì nhất định cậu ấy vẫn thi thôi.”
Trước ngày thi đấu vài hôm, danh sách tham dự thi vẫn còn chưa chốt, vẫn đang ngập ngừng ở chỗ Trần Trạch Dương, huấn luyện viên không muốn từ bỏ, Trần Trạch Dương là hạt giống tốt, Ngu Nguyệt cũng luôn khuyên bảo cậu tham gia.
Mãi cho tới một ngày trước hôm thi, Trần Trạch Dương nhận được tin nhắn của ba mình, chỉ có vài chữ:
“Đi thi đừng làm mất mặt ba.”
Kỳ thi mỗi năm không có gì cần phải chú ý, trình độ tuyển thủ tốt xấu có cả, cái người ta thích xem cũng chỉ là năng lực cạnh tranh.
Nhưng năm nay có một điều khác biệt đó chính là một đoạn video bơi lội nam 1500 mét bỗng nhiên nổi tiếng, người trong video vẫn luôn duy trì tốc độ ở 1000 mét đầu tiên, 500 mét cuối cùng thực hiện tốc độ nhẹ nhàng phản kích, lấy được huy chương vàng, hơn nữa còn phát được kỷ lục Giải Vô Địch trước đó, thành tích rất gần với thế vận hội Olympic.
Cư dân mạng đều hô hào Vịnh Đàn có người nối nghiệp! Trần Trạch Dương không chỉ có thực lực lại còn có nhan sắc, không thua kém bất kỳ ai trong giới giải trí.
Nhưng mà cư dân mạng thích hóng hớt, lúc Trần Trạch Dương mới vừa lấy được huy chương, lúc tiếp nhận phỏng vấn chỉ nhìn chằm chằm về phía thính phòng như đang tìm kiếm gì đó.
Cư dân mạng đang xem trực tiếp bắt đầu tò mò.
Vịnh Đàn có thể cứu chữa rồi: Tôi cá cậu ấy đang tìm bạn gái!
Chanh dây nổ hai lần pháo yyds: Lý trí của tôi ủng hộ lầu trên, nhưng con tim không thể chấp nhận nổi! Trần Trạch Dương đẹp trai quá! Hâm mộ bạn gái cậu ấy quá!
Vai hề chính là tôi: Cảm ơn lời chúc, tôi chính là cô gái trong mộng của Trần Trạch Dương, đừng đánh thức tôi!
Hôm nay không thức đêm (đã thức): Quá ngầu, quay camera qua kia đi trời, tôi cũng muốn nhìn thử coi có phải bạn gái hay không mà!
Trần Trạch Dương nhận phỏng vấn bên này nhìn chằm chằm vào ai đó ở phía thính phòng, vừa kết thúc đã vội chạy tới, Ngu Nguyệt cũng nhào vào lòng cậu đỏ mắt nức nở, “Trần Trạch Dương, anh làm được rồi.”
Trần Trạch Dương gỡ huy chương vàng trên cổ mình xuống đeo cho cô, “Còn nhớ không, khoảng thời gian anh bị cấm thi đấu ấy, chỉ có mỗi em là ở bên anh, khuyên anh đừng từ bỏ, cho dù có bất kỳ cơ hội nào dù là nhỏ nhất cũng phải thử.”
“Chiếc huy chương này không thể tách rời em, cảm ơn em, Ngu Nguyệt.”
Trần Trạch Dương đưa tay lau nước mắt giúp cô, khẽ ôm cô rồi hôn nhẹ lên trán.
Xung quanh là âm thanh ồn ào náo nhiệt, người đến kẻ đi, nhưng giờ phút này, thời gian lại giống như ngưng lại, trong mắt cô chỉ còn một mình Trần Trạch Dương, cậu cũng như vậy.
Thân trong nghịch cảnh vô cùng khốn khổ, nhưng cũng may có thể gặp được em, giờ khắc này, anh là em, em cũng là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.