Chương 7
Bắc Đồ Xuyên
09/02/2022
Cách đấy hai bàn, Trần Mộc Dương vừa khéo nhìn thấy, cậu ta không khỏi bị sốc mà phát biểu một câu: “Vãi thật.”
Có thể khiến thiếu gia chủ động uống thuốc đúng thực là không có mấy ai, em gái này công nhận tài thật.
Nhưng dù thế, sắc mặt của thiếu gia vẫn cứ khó coi, cực kỳ khó coi.
Mọi người đều nhìn thấy điều đó.
Thậm chí bạn chung bàn cũng thấp giọng hỏi cậu ta: “Sao mối quan hệ giữa bạn học mới và lớp trưởng kỳ quặc thế nhỉ?”
Trần Mộc Dương nhún vai: “Sao tớ biết được?”
Tuy cậu ta chơi với Lâm Kiêu từ lúc còn nhỏ, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói về người tên là Thẩm Kinh Trập này. Như cậu ta được biết thì chú Lâm mồ côi từ bé, xa cách với họ hàng đến mức đã không liên lạc nhiều năm, tự dưng bây giờ lại đón một cô gái về ở chung nhà, quả thực quá kỳ lạ.
Dù sao thời buổi này, nuôi nấng một đứa trẻ cũng không hề đơn giản, có thân thiết đến đâu cũng sẽ không dễ dàng để người ta ở lại nhà mình ba năm.
Thậm chí thím của Trần Mộc Dương còn suy đoán liệu cô gái kia có phải là con riêng của chú Lâm hay không.
Mẹ của Trần Mộc Dương là quý bà Tưởng Khiết, bạn thân của dì Hình, bà ấy kiên quyết phủ nhận thay bạn mình: “Không thể nào đâu, Hình Mạn không phải kiểu người nén giận. Đừng nói là con riêng, chỉ cần đối phương dám nghĩ đến chuyện đó, cô ấy sẽ lập tức khiến Lâm Chính Trạch mất hết của cải, cút khỏi Nam Lâm, thím cũng coi thường cô ấy quá rồi đấy.”
Hiện tại Tưởng Khiết và Hình Mạn đang hợp tác mở một tiệm cà phê, mua một ngôi biệt thự cổ. Từ khâu coi mặt bằng đến thiết kế trang hoàng, họ đều hăng hái đập tiền như thể chịu thâm hụt mà kiếm được tiếng tăm, trông chẳng hề đáng tin chút nào.
Nhưng hai người không đáng tin ấy lại có cùng suy nghĩ, thật ra là do họ quá giống nhau, hơn nữa quá hiểu biết đối phương.
Trần Mộc Dương nhún vai, nói: “Có lẽ cậu ta giở thói thiếu gia thôi!”
Từ nhỏ anh đã quen sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp chuyện không như ý. Bây giờ tự dưng có thêm người trong nhà, mà sống chung dưới một mái nhà thì thôi đi, đã vậy còn muốn anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc, anh có thể vui được mới lạ.
Nhưng hình như anh thật sự vô cùng chán ghét Thẩm Kinh Trập.
Trần Mộc Dương quen biết anh lâu như vậy, hiếm khi thấy anh dứt khoát thể hiện sự bất mãn với ai.
Kinh Trập lại giống như không cảm nhận được áp thấp từ Lâm Kiêu, cô vặn nắp bình, thu dọn bàn cho anh rồi nói: “Anh ngủ tiếp một lát đi.”
Thời gian nghỉ trưa không dài, ai nấy đều ghé vào bàn ngủ. Lâm Kiêu hay soi mói, mọi ngày rất ít khi ngủ trưa, mệt mỏi thì gục xuống nằm nghĩ một lát chứ không ngủ, nhưng hình như do hôm nay bị bệnh, anh cũng không màng đối chọi với Thẩm Kinh Trập nữa, quay lưng về phía cô, ghé vào bàn ngủ say.
Lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài người đang ngẩng đầu lên, cả thế giới bỗng chốc im lặng như tờ.
Lớp 26 thường xuyên cãi cọ ồn ào, đi học hiếm khi hoàn toàn yên lặng, thỉnh thoảng thầy cô phải đập bàn mấy lần để nhắc nhở: “Yên lặng! Ai nói nữa thì cút ra ngoài.”
Chỉ có lúc nghỉ trưa, lớp học mới hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như bộ phim hài đến đoạn nghỉ ngơi giữa chừng.
Kinh Trập không ngủ, cô không có thói quen ngủ trưa, mở một quyển sách ra đọc, ngòi bút ma sát với mặt giấy. Cô yên lặng giải đề Vật Lý, sau đó có một cục giấy vò rơi trúng bàn cô.
Kinh Trập nhìn theo hướng cục giấy bay tới thì thấy một nữ sinh đang đưa tay lên đầu, ngồi ở bên phải, cách ba hàng trước mặt cô. Mái tóc dài của cô ta được buộc đuôi ngựa khá cao, mặt mày sắc nét trông cực kỳ mạnh mẽ, cô ta nhướn mày ra hiệu cho cô mở cục giấy ra đọc.
Kinh Trập mở ra, không ngờ chữ của đối phương rất đẹp: Tan học nhớ đi chung với nhóm Lâm Kiêu.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng cô ta đã quay đầu đi.
Giờ ra chơi buổi chiều, Tần Tuyết qua đây một chuyến. Cô ấy ngồi trước mặt cô, bôi lớp kem dưỡng da tay thật dày, cẩn thận mát xa đôi tay và nghiêng đầu nhìn Kinh Trập: “Nè Thẩm Kinh Trập, sao cậu lại lấy tên là Kinh Trập? Cậu ra đời đúng ngày Kinh Trập hả?”
Lâm Kiêu không có ở đây, đã đi ra ngoài với Trần Mộc Dương. Chiều nay anh đã đỡ hơn nhưng giọng mũi vẫn khá nặng, sắc mặt mệt mỏi.
Kinh Trập nhìn Tần Tuyết, đối phương thật là xinh đẹp, đẹp đến mức mỗi một sợi tóc đều được chải chuốt cực kỳ tỉ mỉ.
Cô lắc đầu: “Không phải, mà là một ngày rất đặc biệt.”
Tần Tuyết ‘hở?’ một tiếng, cô ta định hỏi lại nhưng thấy cô không định nói tiếp nên bèn thay đổi chủ đề: “Có phải Lâm Kiêu không ưa cậu không?”
Kinh Trập ngẫm nghĩ một lát: “Có thể là vậy.”
Tần Tuyết cất tiếng “chậc chậc”: “Sao cậu lại nói chuyện bình thản thế, không đau lòng à?”
Bị người ta chán ghét, dù gì đi nữa cũng không thể nào vui nổi.
Kinh Trập yên lặng cầm bút viết tên mình vào sách, từng nét bút đưa lối, chữ viết nắn nót đẹp đẽ. Cô lắc đầu: “Rõ ràng anh ấy đau lòng hơn mình.”
Cô có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn, có thể ở nhờ nhà chú Lâm, tất cả những gì cô chiếm được vốn dĩ thuộc về một mình Lâm Kiêu, anh ghét cô là chuyện bình thường, không chấp nhận cũng bình thường. Trong lòng cô chỉ biết ơn chứ không oán trách, không có gì để đau lòng, chẳng qua cô hơi áy náy, đồng thời mang tâm lý muốn bù đắp cho anh.
Tần Tuyết ngẩn người, nhìn khuôn mặt phúc hậu vô hại của Thẩm Kinh Trập, đột nhiên bật cười: “Tớ thích cậu rồi đấy.”
Kinh Trập ngẩng đầu, nét mặt đối phương rất chân thành, không giống như đang nói đùa. Vậy nên cô cũng cười nhẹ đáp lại, ở nơi trời xa đất lạ, không thể nào không sợ hãi hay cô đơn, được người ta tươi cười chào đón mình như vậy, cô cũng thật sự vui vẻ.
Tần Tuyết chìa tay với cô: “Tớ là Tần Tuyết, Tần trong Tam Tần Đại Địa (*), Tuyết trong tuyết rơi. Bởi vì tớ được sinh ra trong ngày tuyết rơi nhiều, không khác gì một công chúa Bạch Tuyết. Lúc tớ đi đăng ký hộ khẩu, suýt chút nữa đã bị gọi là Tần Bạch Tuyết.”
(*) Tam Tần dùng để đề cập đến ba trong số mười tám nước hình thành từ các bộ phận của đế quốc Tần sau sự sụp đổ của nhà Tần vào năm 206 TCN. Ba vương quốc này nằm tại Quan Trung (ngày nay là trung tâm Thiểm Tây), khu vực trung tâm của đế chế Tần. Đó là ba nước Ung, Tắc, Địch.
Kinh Trập từng đọc truyện về công chúa Bạch Tuyết. Nghe vậy, cô không kìm được nhếch môi, nắm lấy tay đối phương: “Thẩm Kinh Trập, Kinh Trập là tiết khí (**) cực kỳ quan trọng ở nông thôn, điềm báo vạn vật bắt đầu sinh trưởng. Mẹ tớ yêu thích mùa xuân nên đặt tên tớ là Kinh Trập.”
(**) Kinh Trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh Trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°.
Tần Tuyết bỗng chốc hiểu ra: “Tên hay thật. Sau tiết thứ ba bọn mình đi ăn gì đó nhé, tớ mời cậu.”
Tuổi trẻ luôn dễ dàng kết bạn với nhau.
Kinh Trập chần chừ giây lát rồi gật đầu, thời gian ra chơi giữa tiết thứ ba và tiết thứ tư là hai mươi phút, đây là truyền thống từ lâu ở trường Trung học phụ thuộc. Trong giờ ra chơi, mọi người đều ra ngoài thả lỏng đôi chút.
Tính tình Tần Tuyết tuỳ ý nhưng lại có sự cố chấp mãnh liệt với sắc đẹp, dốc lòng làm một ngôi sao nữ. Vì thế từ đầu tóc đến ngón chân đều được cô ta chăm sóc kỹ càng, thậm chí vì muốn ngăn chặn lịch sử đen tối, cô ta từ chối tất cả những thói quen có hại hoặc thô tục, ra ngoài gặp ai cũng nở nụ cười, cực kỳ mang gánh nặng thần tượng.
Cô ta giới thiệu sơ lược về trường học cho Kinh Trập. Trường Trung học Phụ thuộc đã được thành lập sáu mươi năm, những năm đầu nó là trường Trung học Khải Minh, sau này khuôn viên cũ của trường Trung học Phụ thuộc được phá bỏ và xây mới, sáp nhập với nơi này, trở thành khu trường cấp ba trực thuộc Lâm Đại, chỉ cách khu trường cấp hai một con đường. Hai khu trường học không thông nhau, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, cơ sở vật chất và hoàn cảnh xung quanh đều không tệ.
Trường học chủ yếu học ngoại trú, cũng có thể ở ký túc xá. Khu ký túc được xây lại khoảng vài năm trước, mỗi học kỳ chỉ có hai đợt để xin vào ở. Đợt thứ nhất của học kỳ này đã qua, đợt thứ hai thì phải đợi sau kỳ thi giữa kỳ.
“Hãy trân trọng thời gian mình còn được học ngoại trú nhé! Lên lớp mười hai, trường Trung học Phụ thuộc bắt buộc chúng ta phải ở lại ký túc xá. Lớp mười với lớp mười một thì tuỳ. Mà chẳng phải nhà lớp trưởng có tài xế riêng sao? Trọ ở trường không được tự do chút nào, học ngoại trú thì tốt hơn.” Tần Tuyết nói.
Sực nhớ Lâm Kiêu không thích Kinh Trập, cô ta không kìm được dặn dò: “Thật ra lớp trưởng là người khá tốt, cậu coi quan hệ giữa cậu ta với mọi người tốt thế nào là hiểu, hay là cậu giao tiếp với cậu ta nhiều hơn xem sao.”
Kinh Trập như đang suy tư điều gì đó, cô không hé răng.
Trí nhớ của cô rất tốt, Tần Tuyết chỉ nói một lần, cô đã ghi nhớ mọi thứ, coi như hiểu chung chung về tình hình trường học.
Cuối cùng Tần Tuyết thốt ra câu này: “À phải rồi, cậu đừng để bụng chuyện này nhé, hôm nay tớ nghe người bên lớp 25 nói cậu là con gái riêng… của bố lớp trưởng. Cậu chú ý xíu nha, hay là nói với lớp trưởng đi.”
Tần Tuyết nghi ngờ Thư Oanh bên lớp 25 gây ra chuyện này. Mẹ Thư Oanh quen biết mẹ Lâm Kiêu, hai người họ cũng coi như có qua lại, người nhà hai bên từng ăn cơm riêng với nhau các kiểu. Thư Oanh không ít lần nói bóng gió mình với Lâm Kiêu có quan hệ thân thiết, nhưng Lâm Kiêu thường không màng đến, hôm nọ anh còn cố ý nói không thân, khiến Thư Oanh cực kỳ mất mặt. Sáng nay cô ả sang lớp bên này rồi lượn lờ vài vòng, ánh mắt nhìn Kinh Trập hết sức khinh thường.
Chẳng biết cô ả muốn lấy lòng Lâm Kiêu, hay là muốn mượn chuyện này để nói bóng gió Lâm Kiêu thân thiết với mình.
Nhưng bất kể thế nào, ngày đầu tiên mà đã lan tin đồn như thế, đúng là ác độc.
Kinh Trập nhíu mày giải thích: “Không phải.”
Cô có bố mà.
Tần Tuyết nghiêng đầu nhìn cô, cô ta thật sự tin tưởng đôi chút. Lời đồn kia cứ như thể bắt tận mắt, day tận tay, nhưng Tần Tuyết cũng không để ý. Cho dù có phải hay không, chỉ có người trong gia đình người ta mới có tư cách nói, còn mình là thanh thiếu niên ngay thẳng xán lạn, tội gì đi làm bà tám khua môi múa mép.
Thật ra Tần Tuyết cũng do dự hồi lâu mới kể chuyện này cho Kinh Trập nghe, vốn dĩ coi như không biết sẽ tốt hơn, nhưng cô ta cảm thấy làm bạn bè phải chân thành thẳng thắn với nhau. Cô ta nhắc nhở Kinh Trập, đồng thời cũng có thể quan sát thái độ và phản ứng của cô thế nào.
Nhưng bây giờ Kinh Trập nói không phải, không hiểu vì sao, cô ta lại tin tưởng Kinh Trập.
Tần Tuyết gật đầu: “Lần sau còn ai nói như thế, tớ sẽ mắng người đó thay cậu.”
Kinh Trập lắc đầu.
Tần Tuyết cho rằng Kinh Trập sợ gây phiền phức, liên luỵ đến cô ta, cô ta bèn vỗ ngực nói: “Tuy tớ từng thề không mắng chửi người khác, không đánh nhau, nhưng che chở bạn bè thì tớ không lùi bước đâu.”
Kinh Trập mỉm cười rồi lại lắc đầu: “Không sao, cậu không cần mắng đâu, tớ sẽ tự mắng.”
Tần Tuyết sửng sốt, sau đó bật cười ha ha rồi khoác vai Kinh Trập: “Tớ thích cậu quá đi mất!”
Kinh Trập cũng mỉm cười.
Hai người đi dạo một lát, khi quay về thì đã sắp đến giờ vào học, đám học sinh chen nhau về lớp như ong vỡ tổ, vị trí của Lâm Kiêu và Thẩm Kinh Trập đều trống không, trái lại hàng phía trước có không ít học sinh tụ tập. Một nữ sinh ngồi ở vị trí của Giang Tử Ngộ, thấy Kinh Trập vào từ cửa sau, cô ta liếc xéo rồi nói: “Nhìn thấy nhỏ đó mà phiền quá, người ngợm của nó thật đáng ghét.”
Tần Tuyết trợn mắt, định nói gì đó thì Lâm Kiêu đã vào từ cửa trước, gõ khung cửa vài cái: “Không nghe thấy đã đến giờ học à?”
Đám nữ sinh nọ lập tức giải tán, thì thầm bàn tán, không biết cô nàng nào lại reo lên: “Quào, lớp trưởng đẹp trai quá!”
Mọi ngày đám nữ sinh hay ồn ào, Lâm Kiêu không thèm nói nửa câu im miệng, nhưng hôm nay đi ngang qua bục giảng, anh lại nhíu mày gõ bàn, chưa nói gì mà ánh mắt đã cực kỳ không vui thấy rõ.
Anh thật sự tức giận rồi.
Trong nháy mắt, cả lớp im ắng hẳn, có vài người liếc nhau, ai nấy đều dùng ánh mắt ra hiệu: Tất cả là do bạn học mới.
Tiết cuối cùng là tiết tự học. Tuần sau có bảng đánh giá, lớp phó văn nghệ kéo vài người đi viết bảng tin, mọi khi lớp học sẽ ồn ào như ong vỡ tổ, nhưng hôm nay lại yên lặng một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng phấn viết ma sát với bảng đen, thỉnh thoảng có tiếng lật sách.
Mãi đến khi tan học, mọi thứ đều rất im ắng, thậm chí khi tiếng chuông tan trường vang lên, mọi người cũng đứng dậy nói chuyện đều cực kỳ nhỏ nhẹ.
Trần Mộc Dương tiện tay nhét vài quyển sách vào cặp, sau đó gân cổ gào to: “Thiếu gia, đi thôi, chơi bóng nào!”
Vừa nói xong cậu ta mới sực nhớ: “Ôi, tớ quên mất cậu bị cảm. Mẹ tớ nhờ tớ nói lại với cậu là đêm nay mẹ cậu không về nhà, bố cậu cũng không về nhà.”
Lâm Kiêu sực nhớ mình không có di động, anh cảm thấy buồn bực: “Đi thôi, đi chơi bóng.”
Trần Mộc Dương nghe anh nói thế thì kêu lên áu áu, nói mấy câu cảm lạnh là khỉ gì đâu, thiếu gia bệnh mà ý chí kiên cường, cả đám cứ thế mà ồn ào nhốn nháo bỏ đi.
Kinh Trập thu dọn cặp sách của mình, tự dưng nhớ đến cục giấy của nữ sinh tóc dài kia, cô nhíu mày, không thấy bóng dáng Lâm Kiêu đâu nhưng cô cũng không gọi anh. Tài xế A Long sẽ đến đón cô, cho dù Lâm Kiêu không chịu về nhà.
Cô từ từ thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó đeo cặp đứng dậy.
Kinh Trập nghiêng đầu, nhìn thấy sách bài tập của Lâm Kiêu nằm ngay trên bàn, anh vốn không thèm mang đi.
Cô do dự giây lát, sau đó cất sách bài tập vào cặp mình.
Dọc đường đi cũng không gặp trở ngại gì, cô bình yên về nhà, tự mình ăn cơm. Dì Hình Mạn về khoảng tám giờ, hỏi tình hình của cô ở trường, cô trả lời hết từng câu, không hề mách chuyện Lâm Kiêu bị phạt đứng vì chép bài của người khác.
Lâm Kiều về tới nhà là khoảng tám giờ rưỡi, vừa vào nhà đã đi tắm, sau đó Trần Mộc Dương gọi hồn anh liên tục, bảo anh vào nhóm chat của lớp mà xem.
Lớp phó học tập đang tập hợp khẩu hiệu, mỗi người gửi một câu nói nổi tiếng của danh nhân, cô ấy tập hợp để viết lên bảng đen.
Sau đó Tề Đình Đình và Thẩm Kinh Trập lần lượt gửi một câu.
Tề Đình Đình gửi một câu đầy mùi tức tối: Có những thứ ngày nào cũng xuất hiện, nhìn mà khiến người ta cảm thấy đáng ghét.
Sau đó Thẩm Kinh Trập gửi một câu: Bạn không đáng ghét, nhưng cũng không làm được tích sự gì.
Tề Đình Đình chính là nữ sinh nói năng kỳ cục, ngồi ở vị trí của Giang Tử Ngộ lúc chiều.
Thẩm Kinh Trập gửi xong, qua một lúc lâu mà không ai trong nhóm chat nói chuyện, bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.
Hồi lâu sau, hình như Tề Đình Đình mới nhìn thấy. Hai câu nói cuối cùng trong nhóm chat cực kỳ mỉa mai người ta, cô ta gửi một tràng thật dài: ???
Qua một lúc lâu, Thẩm Kinh Trập mới bổ sung:
— Tiền Chung Thư.
[Câu nói của Thẩm Kinh Trập nằm trong tác phẩm Vòng đời vây bủa của Tiền Chung Thư]
Có thể khiến thiếu gia chủ động uống thuốc đúng thực là không có mấy ai, em gái này công nhận tài thật.
Nhưng dù thế, sắc mặt của thiếu gia vẫn cứ khó coi, cực kỳ khó coi.
Mọi người đều nhìn thấy điều đó.
Thậm chí bạn chung bàn cũng thấp giọng hỏi cậu ta: “Sao mối quan hệ giữa bạn học mới và lớp trưởng kỳ quặc thế nhỉ?”
Trần Mộc Dương nhún vai: “Sao tớ biết được?”
Tuy cậu ta chơi với Lâm Kiêu từ lúc còn nhỏ, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói về người tên là Thẩm Kinh Trập này. Như cậu ta được biết thì chú Lâm mồ côi từ bé, xa cách với họ hàng đến mức đã không liên lạc nhiều năm, tự dưng bây giờ lại đón một cô gái về ở chung nhà, quả thực quá kỳ lạ.
Dù sao thời buổi này, nuôi nấng một đứa trẻ cũng không hề đơn giản, có thân thiết đến đâu cũng sẽ không dễ dàng để người ta ở lại nhà mình ba năm.
Thậm chí thím của Trần Mộc Dương còn suy đoán liệu cô gái kia có phải là con riêng của chú Lâm hay không.
Mẹ của Trần Mộc Dương là quý bà Tưởng Khiết, bạn thân của dì Hình, bà ấy kiên quyết phủ nhận thay bạn mình: “Không thể nào đâu, Hình Mạn không phải kiểu người nén giận. Đừng nói là con riêng, chỉ cần đối phương dám nghĩ đến chuyện đó, cô ấy sẽ lập tức khiến Lâm Chính Trạch mất hết của cải, cút khỏi Nam Lâm, thím cũng coi thường cô ấy quá rồi đấy.”
Hiện tại Tưởng Khiết và Hình Mạn đang hợp tác mở một tiệm cà phê, mua một ngôi biệt thự cổ. Từ khâu coi mặt bằng đến thiết kế trang hoàng, họ đều hăng hái đập tiền như thể chịu thâm hụt mà kiếm được tiếng tăm, trông chẳng hề đáng tin chút nào.
Nhưng hai người không đáng tin ấy lại có cùng suy nghĩ, thật ra là do họ quá giống nhau, hơn nữa quá hiểu biết đối phương.
Trần Mộc Dương nhún vai, nói: “Có lẽ cậu ta giở thói thiếu gia thôi!”
Từ nhỏ anh đã quen sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp chuyện không như ý. Bây giờ tự dưng có thêm người trong nhà, mà sống chung dưới một mái nhà thì thôi đi, đã vậy còn muốn anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc, anh có thể vui được mới lạ.
Nhưng hình như anh thật sự vô cùng chán ghét Thẩm Kinh Trập.
Trần Mộc Dương quen biết anh lâu như vậy, hiếm khi thấy anh dứt khoát thể hiện sự bất mãn với ai.
Kinh Trập lại giống như không cảm nhận được áp thấp từ Lâm Kiêu, cô vặn nắp bình, thu dọn bàn cho anh rồi nói: “Anh ngủ tiếp một lát đi.”
Thời gian nghỉ trưa không dài, ai nấy đều ghé vào bàn ngủ. Lâm Kiêu hay soi mói, mọi ngày rất ít khi ngủ trưa, mệt mỏi thì gục xuống nằm nghĩ một lát chứ không ngủ, nhưng hình như do hôm nay bị bệnh, anh cũng không màng đối chọi với Thẩm Kinh Trập nữa, quay lưng về phía cô, ghé vào bàn ngủ say.
Lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài người đang ngẩng đầu lên, cả thế giới bỗng chốc im lặng như tờ.
Lớp 26 thường xuyên cãi cọ ồn ào, đi học hiếm khi hoàn toàn yên lặng, thỉnh thoảng thầy cô phải đập bàn mấy lần để nhắc nhở: “Yên lặng! Ai nói nữa thì cút ra ngoài.”
Chỉ có lúc nghỉ trưa, lớp học mới hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như bộ phim hài đến đoạn nghỉ ngơi giữa chừng.
Kinh Trập không ngủ, cô không có thói quen ngủ trưa, mở một quyển sách ra đọc, ngòi bút ma sát với mặt giấy. Cô yên lặng giải đề Vật Lý, sau đó có một cục giấy vò rơi trúng bàn cô.
Kinh Trập nhìn theo hướng cục giấy bay tới thì thấy một nữ sinh đang đưa tay lên đầu, ngồi ở bên phải, cách ba hàng trước mặt cô. Mái tóc dài của cô ta được buộc đuôi ngựa khá cao, mặt mày sắc nét trông cực kỳ mạnh mẽ, cô ta nhướn mày ra hiệu cho cô mở cục giấy ra đọc.
Kinh Trập mở ra, không ngờ chữ của đối phương rất đẹp: Tan học nhớ đi chung với nhóm Lâm Kiêu.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng cô ta đã quay đầu đi.
Giờ ra chơi buổi chiều, Tần Tuyết qua đây một chuyến. Cô ấy ngồi trước mặt cô, bôi lớp kem dưỡng da tay thật dày, cẩn thận mát xa đôi tay và nghiêng đầu nhìn Kinh Trập: “Nè Thẩm Kinh Trập, sao cậu lại lấy tên là Kinh Trập? Cậu ra đời đúng ngày Kinh Trập hả?”
Lâm Kiêu không có ở đây, đã đi ra ngoài với Trần Mộc Dương. Chiều nay anh đã đỡ hơn nhưng giọng mũi vẫn khá nặng, sắc mặt mệt mỏi.
Kinh Trập nhìn Tần Tuyết, đối phương thật là xinh đẹp, đẹp đến mức mỗi một sợi tóc đều được chải chuốt cực kỳ tỉ mỉ.
Cô lắc đầu: “Không phải, mà là một ngày rất đặc biệt.”
Tần Tuyết ‘hở?’ một tiếng, cô ta định hỏi lại nhưng thấy cô không định nói tiếp nên bèn thay đổi chủ đề: “Có phải Lâm Kiêu không ưa cậu không?”
Kinh Trập ngẫm nghĩ một lát: “Có thể là vậy.”
Tần Tuyết cất tiếng “chậc chậc”: “Sao cậu lại nói chuyện bình thản thế, không đau lòng à?”
Bị người ta chán ghét, dù gì đi nữa cũng không thể nào vui nổi.
Kinh Trập yên lặng cầm bút viết tên mình vào sách, từng nét bút đưa lối, chữ viết nắn nót đẹp đẽ. Cô lắc đầu: “Rõ ràng anh ấy đau lòng hơn mình.”
Cô có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn, có thể ở nhờ nhà chú Lâm, tất cả những gì cô chiếm được vốn dĩ thuộc về một mình Lâm Kiêu, anh ghét cô là chuyện bình thường, không chấp nhận cũng bình thường. Trong lòng cô chỉ biết ơn chứ không oán trách, không có gì để đau lòng, chẳng qua cô hơi áy náy, đồng thời mang tâm lý muốn bù đắp cho anh.
Tần Tuyết ngẩn người, nhìn khuôn mặt phúc hậu vô hại của Thẩm Kinh Trập, đột nhiên bật cười: “Tớ thích cậu rồi đấy.”
Kinh Trập ngẩng đầu, nét mặt đối phương rất chân thành, không giống như đang nói đùa. Vậy nên cô cũng cười nhẹ đáp lại, ở nơi trời xa đất lạ, không thể nào không sợ hãi hay cô đơn, được người ta tươi cười chào đón mình như vậy, cô cũng thật sự vui vẻ.
Tần Tuyết chìa tay với cô: “Tớ là Tần Tuyết, Tần trong Tam Tần Đại Địa (*), Tuyết trong tuyết rơi. Bởi vì tớ được sinh ra trong ngày tuyết rơi nhiều, không khác gì một công chúa Bạch Tuyết. Lúc tớ đi đăng ký hộ khẩu, suýt chút nữa đã bị gọi là Tần Bạch Tuyết.”
(*) Tam Tần dùng để đề cập đến ba trong số mười tám nước hình thành từ các bộ phận của đế quốc Tần sau sự sụp đổ của nhà Tần vào năm 206 TCN. Ba vương quốc này nằm tại Quan Trung (ngày nay là trung tâm Thiểm Tây), khu vực trung tâm của đế chế Tần. Đó là ba nước Ung, Tắc, Địch.
Kinh Trập từng đọc truyện về công chúa Bạch Tuyết. Nghe vậy, cô không kìm được nhếch môi, nắm lấy tay đối phương: “Thẩm Kinh Trập, Kinh Trập là tiết khí (**) cực kỳ quan trọng ở nông thôn, điềm báo vạn vật bắt đầu sinh trưởng. Mẹ tớ yêu thích mùa xuân nên đặt tên tớ là Kinh Trập.”
(**) Kinh Trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh Trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°.
Tần Tuyết bỗng chốc hiểu ra: “Tên hay thật. Sau tiết thứ ba bọn mình đi ăn gì đó nhé, tớ mời cậu.”
Tuổi trẻ luôn dễ dàng kết bạn với nhau.
Kinh Trập chần chừ giây lát rồi gật đầu, thời gian ra chơi giữa tiết thứ ba và tiết thứ tư là hai mươi phút, đây là truyền thống từ lâu ở trường Trung học phụ thuộc. Trong giờ ra chơi, mọi người đều ra ngoài thả lỏng đôi chút.
Tính tình Tần Tuyết tuỳ ý nhưng lại có sự cố chấp mãnh liệt với sắc đẹp, dốc lòng làm một ngôi sao nữ. Vì thế từ đầu tóc đến ngón chân đều được cô ta chăm sóc kỹ càng, thậm chí vì muốn ngăn chặn lịch sử đen tối, cô ta từ chối tất cả những thói quen có hại hoặc thô tục, ra ngoài gặp ai cũng nở nụ cười, cực kỳ mang gánh nặng thần tượng.
Cô ta giới thiệu sơ lược về trường học cho Kinh Trập. Trường Trung học Phụ thuộc đã được thành lập sáu mươi năm, những năm đầu nó là trường Trung học Khải Minh, sau này khuôn viên cũ của trường Trung học Phụ thuộc được phá bỏ và xây mới, sáp nhập với nơi này, trở thành khu trường cấp ba trực thuộc Lâm Đại, chỉ cách khu trường cấp hai một con đường. Hai khu trường học không thông nhau, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, cơ sở vật chất và hoàn cảnh xung quanh đều không tệ.
Trường học chủ yếu học ngoại trú, cũng có thể ở ký túc xá. Khu ký túc được xây lại khoảng vài năm trước, mỗi học kỳ chỉ có hai đợt để xin vào ở. Đợt thứ nhất của học kỳ này đã qua, đợt thứ hai thì phải đợi sau kỳ thi giữa kỳ.
“Hãy trân trọng thời gian mình còn được học ngoại trú nhé! Lên lớp mười hai, trường Trung học Phụ thuộc bắt buộc chúng ta phải ở lại ký túc xá. Lớp mười với lớp mười một thì tuỳ. Mà chẳng phải nhà lớp trưởng có tài xế riêng sao? Trọ ở trường không được tự do chút nào, học ngoại trú thì tốt hơn.” Tần Tuyết nói.
Sực nhớ Lâm Kiêu không thích Kinh Trập, cô ta không kìm được dặn dò: “Thật ra lớp trưởng là người khá tốt, cậu coi quan hệ giữa cậu ta với mọi người tốt thế nào là hiểu, hay là cậu giao tiếp với cậu ta nhiều hơn xem sao.”
Kinh Trập như đang suy tư điều gì đó, cô không hé răng.
Trí nhớ của cô rất tốt, Tần Tuyết chỉ nói một lần, cô đã ghi nhớ mọi thứ, coi như hiểu chung chung về tình hình trường học.
Cuối cùng Tần Tuyết thốt ra câu này: “À phải rồi, cậu đừng để bụng chuyện này nhé, hôm nay tớ nghe người bên lớp 25 nói cậu là con gái riêng… của bố lớp trưởng. Cậu chú ý xíu nha, hay là nói với lớp trưởng đi.”
Tần Tuyết nghi ngờ Thư Oanh bên lớp 25 gây ra chuyện này. Mẹ Thư Oanh quen biết mẹ Lâm Kiêu, hai người họ cũng coi như có qua lại, người nhà hai bên từng ăn cơm riêng với nhau các kiểu. Thư Oanh không ít lần nói bóng gió mình với Lâm Kiêu có quan hệ thân thiết, nhưng Lâm Kiêu thường không màng đến, hôm nọ anh còn cố ý nói không thân, khiến Thư Oanh cực kỳ mất mặt. Sáng nay cô ả sang lớp bên này rồi lượn lờ vài vòng, ánh mắt nhìn Kinh Trập hết sức khinh thường.
Chẳng biết cô ả muốn lấy lòng Lâm Kiêu, hay là muốn mượn chuyện này để nói bóng gió Lâm Kiêu thân thiết với mình.
Nhưng bất kể thế nào, ngày đầu tiên mà đã lan tin đồn như thế, đúng là ác độc.
Kinh Trập nhíu mày giải thích: “Không phải.”
Cô có bố mà.
Tần Tuyết nghiêng đầu nhìn cô, cô ta thật sự tin tưởng đôi chút. Lời đồn kia cứ như thể bắt tận mắt, day tận tay, nhưng Tần Tuyết cũng không để ý. Cho dù có phải hay không, chỉ có người trong gia đình người ta mới có tư cách nói, còn mình là thanh thiếu niên ngay thẳng xán lạn, tội gì đi làm bà tám khua môi múa mép.
Thật ra Tần Tuyết cũng do dự hồi lâu mới kể chuyện này cho Kinh Trập nghe, vốn dĩ coi như không biết sẽ tốt hơn, nhưng cô ta cảm thấy làm bạn bè phải chân thành thẳng thắn với nhau. Cô ta nhắc nhở Kinh Trập, đồng thời cũng có thể quan sát thái độ và phản ứng của cô thế nào.
Nhưng bây giờ Kinh Trập nói không phải, không hiểu vì sao, cô ta lại tin tưởng Kinh Trập.
Tần Tuyết gật đầu: “Lần sau còn ai nói như thế, tớ sẽ mắng người đó thay cậu.”
Kinh Trập lắc đầu.
Tần Tuyết cho rằng Kinh Trập sợ gây phiền phức, liên luỵ đến cô ta, cô ta bèn vỗ ngực nói: “Tuy tớ từng thề không mắng chửi người khác, không đánh nhau, nhưng che chở bạn bè thì tớ không lùi bước đâu.”
Kinh Trập mỉm cười rồi lại lắc đầu: “Không sao, cậu không cần mắng đâu, tớ sẽ tự mắng.”
Tần Tuyết sửng sốt, sau đó bật cười ha ha rồi khoác vai Kinh Trập: “Tớ thích cậu quá đi mất!”
Kinh Trập cũng mỉm cười.
Hai người đi dạo một lát, khi quay về thì đã sắp đến giờ vào học, đám học sinh chen nhau về lớp như ong vỡ tổ, vị trí của Lâm Kiêu và Thẩm Kinh Trập đều trống không, trái lại hàng phía trước có không ít học sinh tụ tập. Một nữ sinh ngồi ở vị trí của Giang Tử Ngộ, thấy Kinh Trập vào từ cửa sau, cô ta liếc xéo rồi nói: “Nhìn thấy nhỏ đó mà phiền quá, người ngợm của nó thật đáng ghét.”
Tần Tuyết trợn mắt, định nói gì đó thì Lâm Kiêu đã vào từ cửa trước, gõ khung cửa vài cái: “Không nghe thấy đã đến giờ học à?”
Đám nữ sinh nọ lập tức giải tán, thì thầm bàn tán, không biết cô nàng nào lại reo lên: “Quào, lớp trưởng đẹp trai quá!”
Mọi ngày đám nữ sinh hay ồn ào, Lâm Kiêu không thèm nói nửa câu im miệng, nhưng hôm nay đi ngang qua bục giảng, anh lại nhíu mày gõ bàn, chưa nói gì mà ánh mắt đã cực kỳ không vui thấy rõ.
Anh thật sự tức giận rồi.
Trong nháy mắt, cả lớp im ắng hẳn, có vài người liếc nhau, ai nấy đều dùng ánh mắt ra hiệu: Tất cả là do bạn học mới.
Tiết cuối cùng là tiết tự học. Tuần sau có bảng đánh giá, lớp phó văn nghệ kéo vài người đi viết bảng tin, mọi khi lớp học sẽ ồn ào như ong vỡ tổ, nhưng hôm nay lại yên lặng một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng phấn viết ma sát với bảng đen, thỉnh thoảng có tiếng lật sách.
Mãi đến khi tan học, mọi thứ đều rất im ắng, thậm chí khi tiếng chuông tan trường vang lên, mọi người cũng đứng dậy nói chuyện đều cực kỳ nhỏ nhẹ.
Trần Mộc Dương tiện tay nhét vài quyển sách vào cặp, sau đó gân cổ gào to: “Thiếu gia, đi thôi, chơi bóng nào!”
Vừa nói xong cậu ta mới sực nhớ: “Ôi, tớ quên mất cậu bị cảm. Mẹ tớ nhờ tớ nói lại với cậu là đêm nay mẹ cậu không về nhà, bố cậu cũng không về nhà.”
Lâm Kiêu sực nhớ mình không có di động, anh cảm thấy buồn bực: “Đi thôi, đi chơi bóng.”
Trần Mộc Dương nghe anh nói thế thì kêu lên áu áu, nói mấy câu cảm lạnh là khỉ gì đâu, thiếu gia bệnh mà ý chí kiên cường, cả đám cứ thế mà ồn ào nhốn nháo bỏ đi.
Kinh Trập thu dọn cặp sách của mình, tự dưng nhớ đến cục giấy của nữ sinh tóc dài kia, cô nhíu mày, không thấy bóng dáng Lâm Kiêu đâu nhưng cô cũng không gọi anh. Tài xế A Long sẽ đến đón cô, cho dù Lâm Kiêu không chịu về nhà.
Cô từ từ thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó đeo cặp đứng dậy.
Kinh Trập nghiêng đầu, nhìn thấy sách bài tập của Lâm Kiêu nằm ngay trên bàn, anh vốn không thèm mang đi.
Cô do dự giây lát, sau đó cất sách bài tập vào cặp mình.
Dọc đường đi cũng không gặp trở ngại gì, cô bình yên về nhà, tự mình ăn cơm. Dì Hình Mạn về khoảng tám giờ, hỏi tình hình của cô ở trường, cô trả lời hết từng câu, không hề mách chuyện Lâm Kiêu bị phạt đứng vì chép bài của người khác.
Lâm Kiều về tới nhà là khoảng tám giờ rưỡi, vừa vào nhà đã đi tắm, sau đó Trần Mộc Dương gọi hồn anh liên tục, bảo anh vào nhóm chat của lớp mà xem.
Lớp phó học tập đang tập hợp khẩu hiệu, mỗi người gửi một câu nói nổi tiếng của danh nhân, cô ấy tập hợp để viết lên bảng đen.
Sau đó Tề Đình Đình và Thẩm Kinh Trập lần lượt gửi một câu.
Tề Đình Đình gửi một câu đầy mùi tức tối: Có những thứ ngày nào cũng xuất hiện, nhìn mà khiến người ta cảm thấy đáng ghét.
Sau đó Thẩm Kinh Trập gửi một câu: Bạn không đáng ghét, nhưng cũng không làm được tích sự gì.
Tề Đình Đình chính là nữ sinh nói năng kỳ cục, ngồi ở vị trí của Giang Tử Ngộ lúc chiều.
Thẩm Kinh Trập gửi xong, qua một lúc lâu mà không ai trong nhóm chat nói chuyện, bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.
Hồi lâu sau, hình như Tề Đình Đình mới nhìn thấy. Hai câu nói cuối cùng trong nhóm chat cực kỳ mỉa mai người ta, cô ta gửi một tràng thật dài: ???
Qua một lúc lâu, Thẩm Kinh Trập mới bổ sung:
— Tiền Chung Thư.
[Câu nói của Thẩm Kinh Trập nằm trong tác phẩm Vòng đời vây bủa của Tiền Chung Thư]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.