Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai
Chương 93: Ra Mắt Gia Đình
Mai
01/04/2024
Bùi Ôn Hạ hậu tri hậu giác nhận ra, cậu đến ra mắt gia đình Tần Sở Hàn?
Nhà hắn không giống trong tưởng tượng của cậu nhà cao cửa rộng năm tầng lầu, mà là một căn nhà nhỏ đủ cho ba người ở, với khoảng sân vườn rộng rãi. Nhiều nhà dân bình thường thích trồng rau củ quả ngay trong sân, vừa sạch vừa không phun thuốc, lại tiêu tốn ít.
Tần Sở Hàn dẫn Bùi Ôn Hạ vào phòng khách: “Anh ngồi đi, em đi lấy nước.”
Cậu đặt giỏ tổ yến, thực phẩm đa chức năng vừa mua gấp lên bàn tròn, ngẩng đầu nhìn bàn thờ phía chính diện rồi cúi đầu.
Hoàn cảnh gia đình của Sở Hàn cũng không khác nhà cậu là mấy. Nhưng nhà nguyên chủ thì thảm hơn chút, nợ tiền giang hồ.
Em gái Tần vào phòng lấy ra giấy bút, hào hứng nhìn cậu: “Anh Ôn Hạ, có thể cho em xin chữ ký được không ạ? Em là fan cứng của anh á!”
Bùi Ôn Hạ ngạc nhiên một chút, sau đó cứng đờ gật đầu, nhận giấy bút, trong lòng vui vẻ.
SHEEN cũng sẽ tổ chức Fansign gặp mặt fans, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Lâm Trì nói, hiện tại có rất nhiều tin tức bất lợi đối với SHEEN, cần chờ một thời gian thuận lợi nữa.
Tần Yên như nguyện mà có được chữ kí của thần tượng, lại còn được nhìn cậu ở khoảng cách gần gũi, hưng phấn đến muốn bay bổng, muốn chạy vào nhà đóng khung treo lên.
“Anh của em đẹp thì có đẹp nhưng em không thích kiểu của ảnh chút nào, anh nhìn xem có khác gì khúc gỗ không? Ai mà thích cho được.”
Bùi Ôn Hạ thì khác, là kiểu tự nhiên thân, vô hại không có tính xâm lược, tính cách có hơi giống ông cụ non, đầy vẻ tương phản đáng yêu.
“…” Khúc gỗ không ai thích?
Cậu ái ngại che mặt, thật ra cậu thích kiểu đó đấy. Gỗ đó cũng không cứng, lõi bên trong rất mềm là đằng khác.
Không chờ lâu lắm, mẹ Tần bước ra từ nhà trong. Bà ấy nhìn còn già hơn cả mẹ của cậu, đi đứng khó khăn, Tần Sở Hàn phải đỡ bà ấy ra.
Bùi Ôn Hạ lần đầu đến thăm nhà người mình thích, hơi thấp thỏm, sợ bà ấy không thích mình. Cậu phải tự thôi miên bản thân, chỉ là qua nhà bạn ngồi chơi bình thường thôi chứ không phải ra mắt gia đình nhà chồng gì cả, chỉ là cậu tưởng tượng phức tạp hóa mọi chuyện thôi.
Tần Sở Hàn rót nước cho hai người, giới thiệu: “Mẹ, anh ấy là Ôn Hạ, con có kể với mẹ.”
Mẹ Tần ngồi xuống ghế, cầm tay cậu, nhỏ nhẹ nói: “Con dâu à, dạo này sức khỏe thế nào? Nghe Sở Hàn nói con nằm viện lâu lắm, lại còn thường xuyên ốm bệnh. Làm gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“D-Dạ?” C-Con dâu?
Bùi Ôn Hạ quay ngoắt qua nhìn Tần Sở Hàn, trên mặt treo hai dấu chấm hỏi cỡ lớn.
Hắn cũng bất ngờ lắm đây, lập tức xách rổ chạy ra vườn như bị chó đuổi sau mông, thính tai đỏ ửng: “Để con hái vài củ quả cho Ôn Hạ mang về ăn bồi bổ.”
Mẹ Tần cao giọng: “Trong vườn có bơ ấy, hái trái to to cho con dâu của mẹ nha!”
“…” Bùi Ôn Hạ muốn chui xuống lòng đất tị nạn, ngại ngùng không biết nói gì. Phản ứng của Sở Hàn dễ thương thật.
Mẹ Tần nói rất nhiều nhưng phần lớn là lo lắng cho Tần Sở Hàn, sợ hắn lăn lộn bên ngoài bị ức hiếp. Cũng vì trụ cột gia đình đã ra đi cho nên kinh tế nhà họ Tần không dư dả, hai đứa nhỏ đều cần phải đi học. Vì vậy Tần Sở Hàn phải vừa làm vừa học, làm còn nhiều hơn cả học, bỏ buổi học trên lớp chứ không muốn mất một hợp đồng nào.
Tiền kiếm được cũng không ít nhưng phần lớn hắn đều đem đi cho gia đình của ông bà nội.
Bùi Ôn Hạ nghe xong cũng không biết nên nói gì, cảm thấy vừa đau lòng lại mến mộ nhiều hơn. Tần Sở Hàn thật sự rất hiếu thảo.
…
Được một hồi, Tần Yên cầm ra một cái hộp đưa cho mẹ Tần, bà ấy liền đưa cho cậu, nói: “Đồ gia truyền dành cho con dâu, không phải vàng bạc quý giá gì đâu, con nhận lấy đi.”
“…” Không phải vàng bạc châu báu gì nhưng ngọc thạch cũng không rẻ đâu ạ.
Tần Sở Hàn hai mắt long lanh nhìn cậu, có vẻ như rất muốn cậu nhận lấy.
“…” Cậu nhận khư khư như vậy có ổn không đây?
________
Cuối cùng, Bùi Ôn Hạ cũng không có nhận đồ gia truyền, gửi ở chỗ của Tần Sở Hàn. Cậu không phải loại người dễ xung động người ta cho thì nhận mà không thèm suy nghĩ.
Trên đường về nhà của Đường Hiểu Vi, hai người lại rơi vào trầm mặc giống như lần trước. Kỳ lạ là cậu không cảm thấy chán, chỉ thấy xôn xao, tiếng tim đập ầm ĩ.
“Ôn Hạ, anh còn nợ em một buổi xem phim đấy. Lần sau đi với em nhé?” Hắn ôn nhu nói, nhưng bàn tay nắm chặt rõ ràng rất khẩn trương.
Bị cậu từ chối lần nữa chắc hắn sẽ đau lòng rất nhiều.
Nhưng đây là quả báo mà hắn phải nhận. Vì hiện tại, hắn thích Bùi Ôn Hạ đến thê thảm.
Bùi Ôn Hạ không từ chối nữa, tình cảm này là Tần Sở Hàn dành cho cậu, không phải cho nguyên chủ, không khiến cậu phải bận tâm.
“Đi chứ!”
Nhà hắn không giống trong tưởng tượng của cậu nhà cao cửa rộng năm tầng lầu, mà là một căn nhà nhỏ đủ cho ba người ở, với khoảng sân vườn rộng rãi. Nhiều nhà dân bình thường thích trồng rau củ quả ngay trong sân, vừa sạch vừa không phun thuốc, lại tiêu tốn ít.
Tần Sở Hàn dẫn Bùi Ôn Hạ vào phòng khách: “Anh ngồi đi, em đi lấy nước.”
Cậu đặt giỏ tổ yến, thực phẩm đa chức năng vừa mua gấp lên bàn tròn, ngẩng đầu nhìn bàn thờ phía chính diện rồi cúi đầu.
Hoàn cảnh gia đình của Sở Hàn cũng không khác nhà cậu là mấy. Nhưng nhà nguyên chủ thì thảm hơn chút, nợ tiền giang hồ.
Em gái Tần vào phòng lấy ra giấy bút, hào hứng nhìn cậu: “Anh Ôn Hạ, có thể cho em xin chữ ký được không ạ? Em là fan cứng của anh á!”
Bùi Ôn Hạ ngạc nhiên một chút, sau đó cứng đờ gật đầu, nhận giấy bút, trong lòng vui vẻ.
SHEEN cũng sẽ tổ chức Fansign gặp mặt fans, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Lâm Trì nói, hiện tại có rất nhiều tin tức bất lợi đối với SHEEN, cần chờ một thời gian thuận lợi nữa.
Tần Yên như nguyện mà có được chữ kí của thần tượng, lại còn được nhìn cậu ở khoảng cách gần gũi, hưng phấn đến muốn bay bổng, muốn chạy vào nhà đóng khung treo lên.
“Anh của em đẹp thì có đẹp nhưng em không thích kiểu của ảnh chút nào, anh nhìn xem có khác gì khúc gỗ không? Ai mà thích cho được.”
Bùi Ôn Hạ thì khác, là kiểu tự nhiên thân, vô hại không có tính xâm lược, tính cách có hơi giống ông cụ non, đầy vẻ tương phản đáng yêu.
“…” Khúc gỗ không ai thích?
Cậu ái ngại che mặt, thật ra cậu thích kiểu đó đấy. Gỗ đó cũng không cứng, lõi bên trong rất mềm là đằng khác.
Không chờ lâu lắm, mẹ Tần bước ra từ nhà trong. Bà ấy nhìn còn già hơn cả mẹ của cậu, đi đứng khó khăn, Tần Sở Hàn phải đỡ bà ấy ra.
Bùi Ôn Hạ lần đầu đến thăm nhà người mình thích, hơi thấp thỏm, sợ bà ấy không thích mình. Cậu phải tự thôi miên bản thân, chỉ là qua nhà bạn ngồi chơi bình thường thôi chứ không phải ra mắt gia đình nhà chồng gì cả, chỉ là cậu tưởng tượng phức tạp hóa mọi chuyện thôi.
Tần Sở Hàn rót nước cho hai người, giới thiệu: “Mẹ, anh ấy là Ôn Hạ, con có kể với mẹ.”
Mẹ Tần ngồi xuống ghế, cầm tay cậu, nhỏ nhẹ nói: “Con dâu à, dạo này sức khỏe thế nào? Nghe Sở Hàn nói con nằm viện lâu lắm, lại còn thường xuyên ốm bệnh. Làm gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“D-Dạ?” C-Con dâu?
Bùi Ôn Hạ quay ngoắt qua nhìn Tần Sở Hàn, trên mặt treo hai dấu chấm hỏi cỡ lớn.
Hắn cũng bất ngờ lắm đây, lập tức xách rổ chạy ra vườn như bị chó đuổi sau mông, thính tai đỏ ửng: “Để con hái vài củ quả cho Ôn Hạ mang về ăn bồi bổ.”
Mẹ Tần cao giọng: “Trong vườn có bơ ấy, hái trái to to cho con dâu của mẹ nha!”
“…” Bùi Ôn Hạ muốn chui xuống lòng đất tị nạn, ngại ngùng không biết nói gì. Phản ứng của Sở Hàn dễ thương thật.
Mẹ Tần nói rất nhiều nhưng phần lớn là lo lắng cho Tần Sở Hàn, sợ hắn lăn lộn bên ngoài bị ức hiếp. Cũng vì trụ cột gia đình đã ra đi cho nên kinh tế nhà họ Tần không dư dả, hai đứa nhỏ đều cần phải đi học. Vì vậy Tần Sở Hàn phải vừa làm vừa học, làm còn nhiều hơn cả học, bỏ buổi học trên lớp chứ không muốn mất một hợp đồng nào.
Tiền kiếm được cũng không ít nhưng phần lớn hắn đều đem đi cho gia đình của ông bà nội.
Bùi Ôn Hạ nghe xong cũng không biết nên nói gì, cảm thấy vừa đau lòng lại mến mộ nhiều hơn. Tần Sở Hàn thật sự rất hiếu thảo.
…
Được một hồi, Tần Yên cầm ra một cái hộp đưa cho mẹ Tần, bà ấy liền đưa cho cậu, nói: “Đồ gia truyền dành cho con dâu, không phải vàng bạc quý giá gì đâu, con nhận lấy đi.”
“…” Không phải vàng bạc châu báu gì nhưng ngọc thạch cũng không rẻ đâu ạ.
Tần Sở Hàn hai mắt long lanh nhìn cậu, có vẻ như rất muốn cậu nhận lấy.
“…” Cậu nhận khư khư như vậy có ổn không đây?
________
Cuối cùng, Bùi Ôn Hạ cũng không có nhận đồ gia truyền, gửi ở chỗ của Tần Sở Hàn. Cậu không phải loại người dễ xung động người ta cho thì nhận mà không thèm suy nghĩ.
Trên đường về nhà của Đường Hiểu Vi, hai người lại rơi vào trầm mặc giống như lần trước. Kỳ lạ là cậu không cảm thấy chán, chỉ thấy xôn xao, tiếng tim đập ầm ĩ.
“Ôn Hạ, anh còn nợ em một buổi xem phim đấy. Lần sau đi với em nhé?” Hắn ôn nhu nói, nhưng bàn tay nắm chặt rõ ràng rất khẩn trương.
Bị cậu từ chối lần nữa chắc hắn sẽ đau lòng rất nhiều.
Nhưng đây là quả báo mà hắn phải nhận. Vì hiện tại, hắn thích Bùi Ôn Hạ đến thê thảm.
Bùi Ôn Hạ không từ chối nữa, tình cảm này là Tần Sở Hàn dành cho cậu, không phải cho nguyên chủ, không khiến cậu phải bận tâm.
“Đi chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.