Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai
Chương 102: Trắng Đêm Khó Ngủ
Mai
05/04/2024
Thứ bảy.
Lâu rồi các thành viên của SHEEN mới có thời gian tụ tập lại với nhau, cùng xem chương trình ti vi. Là show lần trước chỉ có ba người Bùi Ôn Hạ tham gia, hôm nay đã công chiếu.
Bùi Ôn Hạ ngồi ở giữa trên sô pha, hai bên trái phải trên dưới đều có người ngồi cạnh.
Kỳ Ân ngồi ở dưới chân cậu, ngẩng đầu lên: “Vậy con ngỗng kia đâu?”
“Ờ ha, ngỗng đâu?” Cậu cũng mới nhớ ra mình có thắng được 4 con ngỗng. Cũng tại nhiều chuyện xảy ra nên cậu quên béng mất.
Mộ Lăng Thần bị năm đôi mắt nhìn đến, nụ cười chợt tắt: “…Để anh gọi cho đạo diễn.” Anh cũng quên mất, tối hôm đó chỉ lo ôm ôm hôn hôn người yêu, cái gì cũng vứt ra sau đầu.
Đường Hiểu Vi đi nghe điện thoại trở lại, khó hiểu nhìn Diệp Lạc Dương, ánh mắt phức tạp: “Lạc Dương, dạo gần đây có số lạ gọi cho em đúng không?”
Diệp Lạc Dương kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết? Em tưởng là cuộc gọi quấy rối cho nên cho vào sổ đen rồi ạ.”
Đường Hiểu Vi lắc lắc điện thoại: “Trương Tuyết gọi cho em không được, tìm đến anh đây này.”
Bùi Ôn Hạ mắt nhìn ti vi nhưng tai thì lại vểnh lên nghe trộm.
Cậu vẫn còn nhớ cô hôn thê xinh đẹp kia của Diệp Lạc Dương, hai người bọn họ đứng cùng nhau rất xứng đôi.
Diệp Lạc Dương quay đầu nhìn Bùi Ôn Hạ, thấy cậu không để ý, nhẹ nhàng thở ra, gãi cái ót: “Cô ta có nói gì quan trọng không anh?”
Đường Hiểu Vi nhớ lại, nhíu mày: “Ừm, dặn em ngày mai đến dự tiệc, ‘nhất định phải đến’. Hình như ngày mai là tiệc sinh nhất của cô ấy đúng không? Anh cũng được mời tham dự, nghe nói nhà họ Trương muốn công bố gì đó…A, là ngày tổ chức lễ cưới của em với…”
Anh cứ nghĩ Diệp Lạc Dương cũng thích Bùi Ôn Hạ, nhưng hình như anh sai rồi?
Kỳ Ân thích nhất là xen vào chuyện của người khác: “Wa, anh Lạc Dương sắp cưới rồi á? Thật ra em cũng được Trương gia mời dự nè, hay là tụi mình cùng đi đi? Dù sau cũng là dịp quan trọng của anh, tụi em phải đến chúc mừng chứ!”
“…”
Mộ Lăng Thần và Tần Sở Hàn không xuất thân hào môn, cũng có nghe vài chuyện về Diệp Lạc Dương và Trương Tuyết, nhưng không rõ ẩn khuất bên trong.
Bớt một tình địch thì cũng tốt, nhưng bọn họ cũng không muốn Diệp Lạc Dương bỏ lỡ tình yêu thật sự, lưu lại tiếc nuối.
Nghe đến hôn lễ, Diệp Lạc Dương nghèn nghẹn trong bụng, có chút kháng cự. Hắn ngập ngừng, liếc trộm Bùi Ôn Hạ, thấy chỗ ngồi của cậu trống trơn, tâm tình lung lay: “Em…để em suy nghĩ thêm một chút nữa ạ.”
Đường Hiểu Vi cũng không biết nên khuyên nhủ cái gì, gật đầu: “Nếu em muốn đi thì nói với bọn anh một tiếng…Í, Ôn Hạ đâu?”
Kỳ Ân chỉ về phía cửa phòng ngủ của cậu, cố tỏ ra là mình không ghen tị: “Anh Bùi bị anh Hàn bế vào trong nghỉ ngơi rồi.”
Mộ Lăng Thần đứng dậy: “Vậy mọi người cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai bắt đầu luyện tập. Champion lần này là dịp quan trọng đối với Ôn Hạ, chúng ta phải giúp em ấy hết khả năng.” Cho dù bắt anh phải làm nền hoặc từ bỏ giải thưởng.
Đường Hiểu Vi cười cười: “Tất nhiên rồi, Ôn Hạ cũng không kém ai, có thể theo kịp chúng ta là tài giỏi lắm rồi. Em ấy chắc chắn sẽ đoạt giải!”
Anh nhớ lại món quà đêm giáng sinh của cậu, một cái móc khóa hình Chu Tước, không khỏi mềm lòng. Bùi Ôn Hạ không nhiều lời nhưng anh hiểu tấm lòng của cậu.
Mọi người đều tứ tán đi ngủ, chỉ có Diệp Lạc Dương là tâm sự đầy mình, ngủ không ngon.
Lần đầu tiên hắn có suy nghĩ ích kỷ là muốn làm Idol, không kế nghiệp kinh doanh khô khan của bố, lăn lộn trong giới giải trí. Hắn cảm thấy có lỗi với bố mẹ, cho nên hôn sự lúc nhỏ với Trương Tuyết lần nữa bị mẹ mình bới lên, hắn không từ chối. Khi đó hắn vẫn chưa quen biết Bùi Ôn Hạ.
Nhớ tới cậu, Diệp Lạc Dương lại sốt ruột, phản ứng của cậu làm hắn để tâm, giống như khi biết Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn đều thích cậu, hắn canh cánh trong lòng chuyện đó mãi. Hắn có hảo cảm với Bùi Ôn Hạ, là sự thật không thể chối cãi.
Hắn không kỳ thị đồng tính yêu đương, chỉ là cảm thấy thần kì. Con trai với con trai cũng có thể yêu nhau, cùng giới tính, vậy cái gì làm cho hai người thu hút lẫn nhau rồi yêu đương?
Sao mà hắn biết được.
Diệp Lạc Dương tưởng tượng ra tình cảnh khi làm chuyện hư hỏng với Bùi Ôn Hạ, không khỏi đỏ mặt bật dậy thật mạnh, chăn cũng rớt. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà hắn đã cầm giữ không được bản thân.
Kì lạ quá.
Suy cho cùng, hắn muốn gì từ Bùi Ôn Hạ đây?
Lâu rồi các thành viên của SHEEN mới có thời gian tụ tập lại với nhau, cùng xem chương trình ti vi. Là show lần trước chỉ có ba người Bùi Ôn Hạ tham gia, hôm nay đã công chiếu.
Bùi Ôn Hạ ngồi ở giữa trên sô pha, hai bên trái phải trên dưới đều có người ngồi cạnh.
Kỳ Ân ngồi ở dưới chân cậu, ngẩng đầu lên: “Vậy con ngỗng kia đâu?”
“Ờ ha, ngỗng đâu?” Cậu cũng mới nhớ ra mình có thắng được 4 con ngỗng. Cũng tại nhiều chuyện xảy ra nên cậu quên béng mất.
Mộ Lăng Thần bị năm đôi mắt nhìn đến, nụ cười chợt tắt: “…Để anh gọi cho đạo diễn.” Anh cũng quên mất, tối hôm đó chỉ lo ôm ôm hôn hôn người yêu, cái gì cũng vứt ra sau đầu.
Đường Hiểu Vi đi nghe điện thoại trở lại, khó hiểu nhìn Diệp Lạc Dương, ánh mắt phức tạp: “Lạc Dương, dạo gần đây có số lạ gọi cho em đúng không?”
Diệp Lạc Dương kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết? Em tưởng là cuộc gọi quấy rối cho nên cho vào sổ đen rồi ạ.”
Đường Hiểu Vi lắc lắc điện thoại: “Trương Tuyết gọi cho em không được, tìm đến anh đây này.”
Bùi Ôn Hạ mắt nhìn ti vi nhưng tai thì lại vểnh lên nghe trộm.
Cậu vẫn còn nhớ cô hôn thê xinh đẹp kia của Diệp Lạc Dương, hai người bọn họ đứng cùng nhau rất xứng đôi.
Diệp Lạc Dương quay đầu nhìn Bùi Ôn Hạ, thấy cậu không để ý, nhẹ nhàng thở ra, gãi cái ót: “Cô ta có nói gì quan trọng không anh?”
Đường Hiểu Vi nhớ lại, nhíu mày: “Ừm, dặn em ngày mai đến dự tiệc, ‘nhất định phải đến’. Hình như ngày mai là tiệc sinh nhất của cô ấy đúng không? Anh cũng được mời tham dự, nghe nói nhà họ Trương muốn công bố gì đó…A, là ngày tổ chức lễ cưới của em với…”
Anh cứ nghĩ Diệp Lạc Dương cũng thích Bùi Ôn Hạ, nhưng hình như anh sai rồi?
Kỳ Ân thích nhất là xen vào chuyện của người khác: “Wa, anh Lạc Dương sắp cưới rồi á? Thật ra em cũng được Trương gia mời dự nè, hay là tụi mình cùng đi đi? Dù sau cũng là dịp quan trọng của anh, tụi em phải đến chúc mừng chứ!”
“…”
Mộ Lăng Thần và Tần Sở Hàn không xuất thân hào môn, cũng có nghe vài chuyện về Diệp Lạc Dương và Trương Tuyết, nhưng không rõ ẩn khuất bên trong.
Bớt một tình địch thì cũng tốt, nhưng bọn họ cũng không muốn Diệp Lạc Dương bỏ lỡ tình yêu thật sự, lưu lại tiếc nuối.
Nghe đến hôn lễ, Diệp Lạc Dương nghèn nghẹn trong bụng, có chút kháng cự. Hắn ngập ngừng, liếc trộm Bùi Ôn Hạ, thấy chỗ ngồi của cậu trống trơn, tâm tình lung lay: “Em…để em suy nghĩ thêm một chút nữa ạ.”
Đường Hiểu Vi cũng không biết nên khuyên nhủ cái gì, gật đầu: “Nếu em muốn đi thì nói với bọn anh một tiếng…Í, Ôn Hạ đâu?”
Kỳ Ân chỉ về phía cửa phòng ngủ của cậu, cố tỏ ra là mình không ghen tị: “Anh Bùi bị anh Hàn bế vào trong nghỉ ngơi rồi.”
Mộ Lăng Thần đứng dậy: “Vậy mọi người cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai bắt đầu luyện tập. Champion lần này là dịp quan trọng đối với Ôn Hạ, chúng ta phải giúp em ấy hết khả năng.” Cho dù bắt anh phải làm nền hoặc từ bỏ giải thưởng.
Đường Hiểu Vi cười cười: “Tất nhiên rồi, Ôn Hạ cũng không kém ai, có thể theo kịp chúng ta là tài giỏi lắm rồi. Em ấy chắc chắn sẽ đoạt giải!”
Anh nhớ lại món quà đêm giáng sinh của cậu, một cái móc khóa hình Chu Tước, không khỏi mềm lòng. Bùi Ôn Hạ không nhiều lời nhưng anh hiểu tấm lòng của cậu.
Mọi người đều tứ tán đi ngủ, chỉ có Diệp Lạc Dương là tâm sự đầy mình, ngủ không ngon.
Lần đầu tiên hắn có suy nghĩ ích kỷ là muốn làm Idol, không kế nghiệp kinh doanh khô khan của bố, lăn lộn trong giới giải trí. Hắn cảm thấy có lỗi với bố mẹ, cho nên hôn sự lúc nhỏ với Trương Tuyết lần nữa bị mẹ mình bới lên, hắn không từ chối. Khi đó hắn vẫn chưa quen biết Bùi Ôn Hạ.
Nhớ tới cậu, Diệp Lạc Dương lại sốt ruột, phản ứng của cậu làm hắn để tâm, giống như khi biết Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn đều thích cậu, hắn canh cánh trong lòng chuyện đó mãi. Hắn có hảo cảm với Bùi Ôn Hạ, là sự thật không thể chối cãi.
Hắn không kỳ thị đồng tính yêu đương, chỉ là cảm thấy thần kì. Con trai với con trai cũng có thể yêu nhau, cùng giới tính, vậy cái gì làm cho hai người thu hút lẫn nhau rồi yêu đương?
Sao mà hắn biết được.
Diệp Lạc Dương tưởng tượng ra tình cảnh khi làm chuyện hư hỏng với Bùi Ôn Hạ, không khỏi đỏ mặt bật dậy thật mạnh, chăn cũng rớt. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà hắn đã cầm giữ không được bản thân.
Kì lạ quá.
Suy cho cùng, hắn muốn gì từ Bùi Ôn Hạ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.