Chương 2: Hàng cao cấp
Dư Trình
01/01/2022
Tác giả: Dư Trình
Dịch: Voi Còi┃Chỉnh sửa: Rùa
Lúc trở lại phòng trọ cũng đã hơn hai giờ sáng, ánh sáng hắt ra từ cửa phòng phía bên trái, Giang Nhược bước tới đẩy nhẹ cửa liền nhìn thấy An Hà đang chật vật ngồi dậy.
Cậu vội vàng bước lên phía trước giữ vai An Hà để cậu ấy nằm xuống lại. Giang Nhược lấy từ trong túi áo vest ra một xấp tiền được xếp ngay ngắn: "Bây giờ an tâm chưa?"
An Hà yếu ớt lắc đầu: "Em lo cho anh lắm."
"Có cái gì mà lo." Giang Nhược cười: "Mày lo cho mày đi, ngày mốt không phải có việc phải làm sao?"
Hai người bọn họ cũng coi như là người cùng ngành, quen nhau lúc đóng chung một bộ phim.
Lúc đó Giang Nhược đóng vai một xác chết bị xếp đè lên An Hà. Vừa trải qua một trận chiến loạn lạc, dù mệt đến mức không muốn nhúc nhích nhưng Giang Nhược vẫn sợ đè nặng lên người nằm phía dưới. Lúc nằm cậu dùng cùi chỏ chống xuống đất để An Hà không phải chịu cực. Cái này cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi vì bình thường Giang Nhược cũng luyện tập thể hình, nhưng An Hà lại vì chuyện này mà khắc cốt ghi tâm.
Sau cảnh phim đó, hai người vừa ăn cơm hộp vừa nói chuyện, trao đổi phương thức liên lạc. Về sau An Hà đề nghị thuê nhà ở cùng với lý do là Giang Nhược khiến cậu ấy có cảm giác như đã từng quen biết từ lâu. Lúc đó Giang Nhược còn hỏi: "Không phải cảm giác như bạn trai cũ đó chứ?"
Thoải mái nói rõ xu hướng giới tính như vậy ngược lại lại giúp An Hà giải quyết được vấn đề phiền phức đang không biết thành thật như thế nào. Chỉ là bị hù dọa không nhẹ, lúc đó An Hà trợn muốn rớt con mắt ra ngoài hỏi: "Không lẽ anh cũng giống em?"
Cũng không trách người khác không nhìn ra được, bình thường Giang Nhược hùng hùng hổ hổ, ăn mặc ngủ nghỉ cũng không quá câu nệ. Người khác mỗi lần vào đoàn phim là túi to túi nhỏ, nào là mỹ phẩm, đồ dưỡng da chuẩn bị cả túi, còn Giang Nhược chỉ có quần jean, giày thể thao, hai tay trống không đi làm. Nói một cách trần tục là tay không bắt giặc, đến lúc cần cái gì thì đi mua cái đó.
Nói chung trong hội gay thì cho dù không đến mức quá tinh tế nhưng lúc ra đường ít nhiều cũng phải chăm chút quần áo một chút, nhất là cùng một hệ như này.
Bình thường hội gay lúc lên diễn đàn giao lưu thì ngoài mục chợ tình ra, mục được xem nhiều nhất chính là thể hình và cách phối quần áo. Kiểu giống như Giang Nhược từ đầu đến chân đều toát ra khí chất chính trực thẳng băng như thế này đúng là hiếm thấy.
An Hà ỉu xỉu nằm lên giường, thở hắt nói: "Đúng vậy, cũng may là không phải quay ngoại cảnh, nếu không chắc em xỉu mất, lại còn được tiền tai nạn lao động."
Giang Nhược cười: "Mày đúng là nhìn đâu cũng thấy tiền."
"Chứ anh thì không hả?"
Cả ngày An Hà chưa ăn gì, Giang Nhược xuống bếp nấu cho cậu ấy một tô mì, còn đặc biệt nấu hơi nát, đánh tan trứng, đổi đũa thành muỗng. An Hà dựa người vào đầu giường ăn được mấy muỗng, bỗng nhiên thở dài: "Có nhiều lúc em nghĩ, anh giống như anh trai thất lạc nhiều năm của em vậy."
Giang- lần đầu tiên gặp luôn khiến người khác có cảm giác "anh trai mưa"– Nhược đối với câu nói này khịt mũi coi thường: "Mày đến bản thân mình họ gì mà còn không nhớ, anh mày chắc chắn tám phần là do mày tưởng tượng ra."
Nói về xuất thân thì An Hà thảm hơn Giang Nhược nhiều. Lúc nhỏ đã bị người ta bắt cóc, vì quá nhỏ lại bị cho uống thuốc mê nên cậu ấy không nhớ được bố mẹ mình tên gì, dáng vẻ như thế nào, chỉ nhớ mang máng bản thân hình như đến từ Phong Thành. Người mua lại An Hà cũng không phải phú quý giàu sang gì. Họ nuôi cậu học hết cấp 2 liền bắt cậu ra ngoài đi làm kiếm tiền, đến bây giờ ban ngày thì đi làm ở đoàn phim, ban đêm thì đến quan bar bán rượu. Một tháng cố gắng cày cuốc thì cũng kiếm được gần một vạn tệ, nhưng hơn một nửa đã phải gửi về nhà.
Về việc này Giang Nhược không biết đã chửi bao nhiêu lần: "Mày coi bọn họ là người thân nhưng bọn họ chỉ coi mày như cái máy rút tiền. Mày có chính kiến lên cho tao xem, cắt đứt quan hệ với bọn người đó được không?"
Mỗi lần nói đến vấn đề này thì An Hà chỉ cười cười nói: "Cho dù là không có quan hệ máu mủ gì nhưng cũng nhiều năm như vậy rồi, không có tình thì cũng còn nghĩa."
Một phần vì sợ Giang Nhược tiếp tục chửi nên An Hà chèn thêm một câu: "Hơn nữa, bọn họ đối với em cũng khá tốt, ít nhất cũng nuôi em lớn tới từng này, cũng không dễ dàng gì mà."
Nhiều lần như vậy, Giang Nhược chán không buồn chửi nữa, đều là người lớn cả rồi, con đường mình chọn thì tự mình chịu trách nhiệm vậy.
Ngược lại, vị "anh trai" này, chớp mắt đã làm anh được hơn một năm.
An Hà lại bày ra khuôn mặt cười ngây ngô lấy lòng: "Không phải anh ruột nhưng còn hơn cả anh ruột, đợi sau này em có tiền em sẽ nuôi anh."
Giang Nhược khinh bỉ: "Thôi khỏi, mày chỉ cần chăm sóc tốt cho mày là được, đừng suốt ngày bị ăn hiếp là tao cảm tạ trời đất lắm rồi."
Vừa ăn mỳ, hai người câu được câu mất nói chuyện trong đoàn phim. An Hà trong đoàn phim mới này ngoài việc thích đi làm mai ra thì những thứ khác đều ổn. Thậm chí bởi vì An Hà rất ngoan, rất nghe lời nên nhiều lúc còn được sắp xếp cho những vai có tên có tuổi.
"Anh đó, đừng có suốt ngày nói em không cố gắng, thế anh cố tới đâu rồi?" An Hà ăn xong tô mỳ liền có sức sống hơn rồi, bắt đầu ra điều dạy dỗ Giang Nhược: "Ông trời cho anh một gương mặt đẹp trai như thế này là muốn anh dùng mặt để kiếm cơm, không phải để anh đi đóng vai tài xế."
An Nhược liếc xéo: "Vậy ông trời cũng cho mày một dáng vẻ yếu ớt như vậy là vì muốn mày bị ăn hiếp sao?"
Nói nữa là lại nói về sự chọn lựa của mỗi người, An Hà biết điều ngậm miệng, đặt muỗng xuống cầm xấp tiền lên, rút vài tờ đưa cho Giang Nhược: "Tiền phí đòi nợ của anh trai."
Giang Nhược cũng không khách sáo nhận lấy, tiện thể nhắc nhở: "An toàn là trên hết, sau này còn xảy ra việc như này, tao không chắc tao sẽ không đè thằng đó ra đấm cho một trận đâu."
An Hà đã nhìn thấy Giang Nhược đánh người, cậu chẹp miệng sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."
Đi ra đến cửa, Giang Nhược đột nhiên dừng lại quay đầu nói: "Nói đến tiện lợi, hôm nay đúng là cũng có được một chút hời."
An Hà bật dậy: "Là cái gì vậy?"
"Gặp được một người."
"Người như thế nào?"
"Một người đàn ông."
An Hà thấy hưng phấn hẳn lên: "Đàn ông? Đẹp trai không anh?"
Giang Nhược do dự trong chốc lát.
Khuôn mặt lạnh lùng kia lại xuất hiện trong suy nghĩ của cậu, có chút cảm giác hư ảo xa rời thực tế.
Không tìm được tính từ nào thích hợp để diễn tả, Giang Nhược dứt khoát dùng câu từ trần tục nhất, 'tra' nhất để miêu tả: "Là loại ngàn năm có một... hàng cao cấp."
Đêm nay bị quá giấc nên Giang Nhược không ngủ được, cậu liền ra ban công hóng gió.
Thuận tiện nhấc chân duỗi thẳng đặt lên lan can, ép chân kéo dây chằng. Thời gian trước quá bận rộn, mấy ngày liền không tập luyện liền có cảm giác xương cốt cứng ngắc, vừa kéo giãn một chút là cảm thấy đau người.
Để phân tán sự chú ý, Giang Nhược với lấy cái điện thoại, không quan tâm đến mấy tin nhắn nhắc nhờ đóng tiền tháng này, mở phần trình duyệt nhập hai từ khóa "Phong Thành" và "Tịch".
Họ Tịch cũng không phổ biến, phạm vi liền thu hẹp lại. Liên quan đến hai từ khóa trên chỉ có duy nhất một nhà. Lúc Giang Nhược nghe thấy Trương Thiệu Nguyên gọi người đó là "Tịch thiếu" cũng đã đoán được phần nào.
Hơi ngoài ý muốn vì trên mạng chỉ hiện lên một vài đầu tin tức, đa phần đều là ở nước ngoài và là những bài viết liên quan đến việc thu hồi vốn và đầu tư. Nghĩ lại cũng đúng, đối với gia tộc lớn như vậy, tài sản tích lũy cũng đủ nhiều, cũng đã đến lúc cân nhắc đến chuyện tài sản thừa kế và trách nhiệm đối với xã hội. Nhất cử nhất động đều bị giới báo chí để ý, tất nhiên cũng sẽ khiêm tốn.
Nhưng mà dù có khiêm tốn như thế nào thì vẫn bị Giang Nhược tìm được một tấm hình ở một bài báo nhỏ.
Có lẽ là chụp lén, người đàn ông trong hình chỉ để lộ sườn mặt, đường cong gọn gàng nam tính có thể nói là hoàn hảo, cho dù là mỗi người một ý đi chăng nữa thì hình ảnh này vẫn hết sức thu hút người khác.
Như từ chuyên môn trong ngành mà nói, đẹp trai bình thường thì là chính ông trời phát cơm cho, còn gương mặt này là gương mặt ông trời chạy theo đút cơm tận miệng.
Huống chi lấn át cả tướng mạo kia còn có khí chất vốn có, một loại lạnh lùng khiến người khác tránh xa vạn dặm.
Dưới tấm hình là một đoạn giới thiệu người này là đại thiếu gia nhà họ Tịch, hiện đang nắm giữ 30% cổ phần của tập đoàn, trước mắt là người nắm quyền quyết định cao nhất trong tập đoàn.
Nhưng những điều này cậu đều không quan tâm, cậu chỉ chú ý đến cái tên ba chữ – Tịch Dư Phong.
Tịch Dư Phong.
Giang Nhược lẩm bẩm đọc lại một lần, trong lòng nghĩ thì ra trên đời này lại có người hợp với tên của mình đến như vậy.
Nhưng mà đã là gió thì tất nhiên sẽ không chạm tới được, lại càng không nắm bắt được.
Đột nhiên có một cơn gió thổi vào mặt, Giang Nhược tắt màn hình điện thoại, ngẩng mặt, hít sâu một hơi sương đêm lẫn không khí lạnh.
Cơn gió lạnh thổi hất tóc mái trên trán, thổi bay cả sự rung động chưa kịp nảy sinh trong cậu hay thứ gì đó đại loại như vậy.
Điều khiến Giang Nhược bất ngờ hơn chính là người trong lịch sử tìm kiếm trong điện thoại của cậu không hề biến mất như cậu nghĩ. Giang Nhược lại gặp lại cái người gọi là "hàng cao cấp" kia.
Hai tuần sau đó, vẫn là ở Cẩm Uyển, đoàn làm phim của cậu tổ chức tiệc sinh nhật cho nam chính. Vốn dĩ địa điểm ban đầu là ở một nhà hàng trong khu trường quay nhưng có lẽ do bên phía đoàn đội của nam chính có ý kiến nên lập tức đổi qua chỗ này.
Để thể hiện sự hoành tráng, đến vai diễn không tên không tuổi như cậu cũng được mời tham gia.
Giang Nhược vốn không muốn đi, nhưng An Hà cứ khuyên cậu đi, không muốn cậu đắc tội với người khác. Đi làm đến bây giờ cũng đã quá quen mặt nhau, cũng cần phải tích lũy các mối quan hệ.
"Anh cứ coi như đi ăn miễn phí một bữa đi, còn là ăn ở Cẩm Uyển đó." trước khi ngắt điện thoại An Hà còn nói: "Hôm đó em vừa tới đã bị lôi lên phòng, còn chưa kịp ăn gì..."
Cho nên Giang Nhược mới xuất hiện ở cửa chính Cẩm Uyển, chỉ là vì thay An Hà đến ăn thử xem đồ ăn ở đây ngon đến mức nào.
Vì xe của đoàn phim không đủ chỗ ngồi nên Giang Nhược đi xe bus tới.
Trạm Cẩm Uyển ở gần bãi đậu xe cổng phía nam, muốn đi đến cổng chính phải đánh một vòng. Đoạn đường này còn đang được sửa chữa, lối đi bộ bị đào bới lồi lõm. Vốn dĩ đã không quen thuộc địa hình nên trong lúc Giang Nhược vượt tất cả các chướng ngại vật trên đường, né trái né phải, cuối cũng cũng thành công đi sai đường, tự mình đi đến một bãi đất trong không bóng người phía ngoài bãi đậu xe.
Không nhìn thấy bảng hiệu cửa chính, Giang Nhược thở dài, chấp nhận lôi điện thoại ra liên hệ với một chị make up khá thân, làm phiền người ta gửi định vị cho mình.
Thời điểm này cuộc sống về đêm ở Phong Thành mới bắt đầu, xe ra vào Cẩm Uyển không ngớt. Đột nhiên có ánh sáng chiếu tới, theo phản xạ tự nhiên Giang Nhược nhắm mắt giơ tay che mắt lại.
Không biết ai mở đèn xe, chiếu tới mức trời đất sáng trắng. Đợi ánh sáng dịu lại, Giang Nhược miễn cưỡng mở mắt, giây kế tiếp lại đến lỗ tai cậu bị hành.
Không biết xe đó chạy kiểu gì, đứng ở cổng nửa tiến nửa lùi đạp thắng gấp. Ngay sau đó mở cửa sổ, ở ghế lái có một cậu thanh niên vươn người ra nói: "Anh, không phải đã nói anh đứng ở đây chờ em sao, sao tự nhiên lại đi mất?"
Tại khu vực tấc đất tấc vàng này, Cẩm Uyển có thể xây dựng một bãi đậu xe ngoài trời có sức chứa hơn 100 chiếc xe, Đông Tây Nam Bắc 4 cửa ra vào, khả năng tình cờ gặp nhau ở đây chắc còn thấp hơn khả năng Giang Nhược một đêm nổi tiếng nhờ vai tài xế.
Điện thoại rung lên, chị make up nói chờ chị ấy đi tìm một nơi sóng điện thoại tốt hơn, Giang Nhược gửi lại cho chị một meme "ngoan ngoãn chờ đợi". Trong lúc chờ đợi liền rảnh rỗi hóng hớt xem bên kia có chuyện gì náo nhiệt.
Hai chiếc xe chặn đầu nhau, chiếc xe chặn đường là một chiếc xe thể thao còn chiếc bị chặn lại là xe thương vụ, nhìn logo xe liền có thể biết được bọn nó đều đắt đến mức khó phân cao thấp.
Nhưng hai người bước xuống từ hai xe lại hoàn toàn khác nhau.
Người lái xe thể thao trông rất khoa trương, giống như đại ca ở mấy quán bar đêm. Có ba cô gái trang điểm ăn mặc giống hệt nhau cũng theo xuống xe sau đó. Giang Nhược mới chú ý đến xe thể thao này là xe hai cửa bốn chỗ ngồi.
Mà người bước xuống từ xe thương vụ kia... Giang Nhược nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, trong lòng nghĩ vậy mà lại đụng mặt nhau ở đây. Đây là ông trời biết mình lần trước chưa kịp thả miếng thính nào nên cho mình một cơ hội nữa sao? Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, An Hà đã từng đánh giá cậu là kiểu người giữa nghĩ với làm sẽ cách nhau cả một con sông, lúc đó Giang Nhược không phục, bây giờ nghĩ lại thấy cũng đúng.
Cậu không những không dám phát ra tiếng động gì mà còn lùi dần về phía cột đá đằng sau núp vào tránh né. Phía bên kia đã bắt đầu nói chuyện.
"Anh sao vậy, nhắn tin không trả lời, điện thoại cũng không nghe máy, em không thể liên lạc được với anh."
"Hết pin tắt máy rồi."
"Thi Minh Húc đâu, nó không nói với anh là em cũng tới sao?"
"Cậu ấy có gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không nghe."
"Làm việc kiểu gì thế không biết, tí nữa là hỏng việc... thôi bỏ đi, anh xem mấy người này xem sao, chất lượng tốt hơn lần trước không?"
Giang Nhược theo âm thanh nhìn qua mấy cô gái đứng trước mặt, không rõ dung mạo như thế nào, cũng không thể dựa vào phản ứng của người họ Tịch kia mà phán đoán.
Bởi vì con người đó luôn tỏ thái độ bàng quan, giọng điệu cũng không dao động: "Ừ, cậu chơi đi, tôi về trước."
"Thôi đừng mà." Tên đại ca tiến lên: "Cuối tuần rồi ngủ cái gì mà ngủ, em đã đặt phòng rồi, hôm trước không phải anh nói anh muốn chơi cái gì đó kích thích sao...?"
Đoạn sau Giang Nhược không nghe rõ, bởi vì tên đại ca che miệng lại tiến đến người mặc áo sơ mi trắng kia nói sát bên tai, chắc là cũng không phải thứ sạch sẽ gì, 3 nữ 2 nam, cũng biết chơi ghê.
Nói thế nào cậu cũng làm diễn viễn được hai năm, chuyện này trong giới gặp nhiều cũng quen rồi, sớm cũng không lấy làm lạ. Nhưng Giang Nhược vẫn là vì chuyện sắp xảy ra này mà cảm thấy hơi buồn nôn, thính cũng chẳng muốn thả nữa.
Đang định quay người bỏ đi, một câu từ chối lại níu giữ Giang Nhược ở lại hóng chuyện tiếp.
"Thôi không cần."
"Tại sao? Không phải anh lừa em chứ, thật ra anh không..." . ngôn tình ngược
"Đúng, lừa cậu đó."
Âm thanh của người đàn ông đó rất thấp, lúc bị gió thổi truyền đến tai Giang Nhược vẫn còn vương vấn khí lạnh.
"Anh không muốn chơi cái này." Tịch Dư Phong không nhanh không chậm nói: "Bởi vì anh thích đàn ông."
Dịch: Voi Còi┃Chỉnh sửa: Rùa
Lúc trở lại phòng trọ cũng đã hơn hai giờ sáng, ánh sáng hắt ra từ cửa phòng phía bên trái, Giang Nhược bước tới đẩy nhẹ cửa liền nhìn thấy An Hà đang chật vật ngồi dậy.
Cậu vội vàng bước lên phía trước giữ vai An Hà để cậu ấy nằm xuống lại. Giang Nhược lấy từ trong túi áo vest ra một xấp tiền được xếp ngay ngắn: "Bây giờ an tâm chưa?"
An Hà yếu ớt lắc đầu: "Em lo cho anh lắm."
"Có cái gì mà lo." Giang Nhược cười: "Mày lo cho mày đi, ngày mốt không phải có việc phải làm sao?"
Hai người bọn họ cũng coi như là người cùng ngành, quen nhau lúc đóng chung một bộ phim.
Lúc đó Giang Nhược đóng vai một xác chết bị xếp đè lên An Hà. Vừa trải qua một trận chiến loạn lạc, dù mệt đến mức không muốn nhúc nhích nhưng Giang Nhược vẫn sợ đè nặng lên người nằm phía dưới. Lúc nằm cậu dùng cùi chỏ chống xuống đất để An Hà không phải chịu cực. Cái này cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi vì bình thường Giang Nhược cũng luyện tập thể hình, nhưng An Hà lại vì chuyện này mà khắc cốt ghi tâm.
Sau cảnh phim đó, hai người vừa ăn cơm hộp vừa nói chuyện, trao đổi phương thức liên lạc. Về sau An Hà đề nghị thuê nhà ở cùng với lý do là Giang Nhược khiến cậu ấy có cảm giác như đã từng quen biết từ lâu. Lúc đó Giang Nhược còn hỏi: "Không phải cảm giác như bạn trai cũ đó chứ?"
Thoải mái nói rõ xu hướng giới tính như vậy ngược lại lại giúp An Hà giải quyết được vấn đề phiền phức đang không biết thành thật như thế nào. Chỉ là bị hù dọa không nhẹ, lúc đó An Hà trợn muốn rớt con mắt ra ngoài hỏi: "Không lẽ anh cũng giống em?"
Cũng không trách người khác không nhìn ra được, bình thường Giang Nhược hùng hùng hổ hổ, ăn mặc ngủ nghỉ cũng không quá câu nệ. Người khác mỗi lần vào đoàn phim là túi to túi nhỏ, nào là mỹ phẩm, đồ dưỡng da chuẩn bị cả túi, còn Giang Nhược chỉ có quần jean, giày thể thao, hai tay trống không đi làm. Nói một cách trần tục là tay không bắt giặc, đến lúc cần cái gì thì đi mua cái đó.
Nói chung trong hội gay thì cho dù không đến mức quá tinh tế nhưng lúc ra đường ít nhiều cũng phải chăm chút quần áo một chút, nhất là cùng một hệ như này.
Bình thường hội gay lúc lên diễn đàn giao lưu thì ngoài mục chợ tình ra, mục được xem nhiều nhất chính là thể hình và cách phối quần áo. Kiểu giống như Giang Nhược từ đầu đến chân đều toát ra khí chất chính trực thẳng băng như thế này đúng là hiếm thấy.
An Hà ỉu xỉu nằm lên giường, thở hắt nói: "Đúng vậy, cũng may là không phải quay ngoại cảnh, nếu không chắc em xỉu mất, lại còn được tiền tai nạn lao động."
Giang Nhược cười: "Mày đúng là nhìn đâu cũng thấy tiền."
"Chứ anh thì không hả?"
Cả ngày An Hà chưa ăn gì, Giang Nhược xuống bếp nấu cho cậu ấy một tô mì, còn đặc biệt nấu hơi nát, đánh tan trứng, đổi đũa thành muỗng. An Hà dựa người vào đầu giường ăn được mấy muỗng, bỗng nhiên thở dài: "Có nhiều lúc em nghĩ, anh giống như anh trai thất lạc nhiều năm của em vậy."
Giang- lần đầu tiên gặp luôn khiến người khác có cảm giác "anh trai mưa"– Nhược đối với câu nói này khịt mũi coi thường: "Mày đến bản thân mình họ gì mà còn không nhớ, anh mày chắc chắn tám phần là do mày tưởng tượng ra."
Nói về xuất thân thì An Hà thảm hơn Giang Nhược nhiều. Lúc nhỏ đã bị người ta bắt cóc, vì quá nhỏ lại bị cho uống thuốc mê nên cậu ấy không nhớ được bố mẹ mình tên gì, dáng vẻ như thế nào, chỉ nhớ mang máng bản thân hình như đến từ Phong Thành. Người mua lại An Hà cũng không phải phú quý giàu sang gì. Họ nuôi cậu học hết cấp 2 liền bắt cậu ra ngoài đi làm kiếm tiền, đến bây giờ ban ngày thì đi làm ở đoàn phim, ban đêm thì đến quan bar bán rượu. Một tháng cố gắng cày cuốc thì cũng kiếm được gần một vạn tệ, nhưng hơn một nửa đã phải gửi về nhà.
Về việc này Giang Nhược không biết đã chửi bao nhiêu lần: "Mày coi bọn họ là người thân nhưng bọn họ chỉ coi mày như cái máy rút tiền. Mày có chính kiến lên cho tao xem, cắt đứt quan hệ với bọn người đó được không?"
Mỗi lần nói đến vấn đề này thì An Hà chỉ cười cười nói: "Cho dù là không có quan hệ máu mủ gì nhưng cũng nhiều năm như vậy rồi, không có tình thì cũng còn nghĩa."
Một phần vì sợ Giang Nhược tiếp tục chửi nên An Hà chèn thêm một câu: "Hơn nữa, bọn họ đối với em cũng khá tốt, ít nhất cũng nuôi em lớn tới từng này, cũng không dễ dàng gì mà."
Nhiều lần như vậy, Giang Nhược chán không buồn chửi nữa, đều là người lớn cả rồi, con đường mình chọn thì tự mình chịu trách nhiệm vậy.
Ngược lại, vị "anh trai" này, chớp mắt đã làm anh được hơn một năm.
An Hà lại bày ra khuôn mặt cười ngây ngô lấy lòng: "Không phải anh ruột nhưng còn hơn cả anh ruột, đợi sau này em có tiền em sẽ nuôi anh."
Giang Nhược khinh bỉ: "Thôi khỏi, mày chỉ cần chăm sóc tốt cho mày là được, đừng suốt ngày bị ăn hiếp là tao cảm tạ trời đất lắm rồi."
Vừa ăn mỳ, hai người câu được câu mất nói chuyện trong đoàn phim. An Hà trong đoàn phim mới này ngoài việc thích đi làm mai ra thì những thứ khác đều ổn. Thậm chí bởi vì An Hà rất ngoan, rất nghe lời nên nhiều lúc còn được sắp xếp cho những vai có tên có tuổi.
"Anh đó, đừng có suốt ngày nói em không cố gắng, thế anh cố tới đâu rồi?" An Hà ăn xong tô mỳ liền có sức sống hơn rồi, bắt đầu ra điều dạy dỗ Giang Nhược: "Ông trời cho anh một gương mặt đẹp trai như thế này là muốn anh dùng mặt để kiếm cơm, không phải để anh đi đóng vai tài xế."
An Nhược liếc xéo: "Vậy ông trời cũng cho mày một dáng vẻ yếu ớt như vậy là vì muốn mày bị ăn hiếp sao?"
Nói nữa là lại nói về sự chọn lựa của mỗi người, An Hà biết điều ngậm miệng, đặt muỗng xuống cầm xấp tiền lên, rút vài tờ đưa cho Giang Nhược: "Tiền phí đòi nợ của anh trai."
Giang Nhược cũng không khách sáo nhận lấy, tiện thể nhắc nhở: "An toàn là trên hết, sau này còn xảy ra việc như này, tao không chắc tao sẽ không đè thằng đó ra đấm cho một trận đâu."
An Hà đã nhìn thấy Giang Nhược đánh người, cậu chẹp miệng sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."
Đi ra đến cửa, Giang Nhược đột nhiên dừng lại quay đầu nói: "Nói đến tiện lợi, hôm nay đúng là cũng có được một chút hời."
An Hà bật dậy: "Là cái gì vậy?"
"Gặp được một người."
"Người như thế nào?"
"Một người đàn ông."
An Hà thấy hưng phấn hẳn lên: "Đàn ông? Đẹp trai không anh?"
Giang Nhược do dự trong chốc lát.
Khuôn mặt lạnh lùng kia lại xuất hiện trong suy nghĩ của cậu, có chút cảm giác hư ảo xa rời thực tế.
Không tìm được tính từ nào thích hợp để diễn tả, Giang Nhược dứt khoát dùng câu từ trần tục nhất, 'tra' nhất để miêu tả: "Là loại ngàn năm có một... hàng cao cấp."
Đêm nay bị quá giấc nên Giang Nhược không ngủ được, cậu liền ra ban công hóng gió.
Thuận tiện nhấc chân duỗi thẳng đặt lên lan can, ép chân kéo dây chằng. Thời gian trước quá bận rộn, mấy ngày liền không tập luyện liền có cảm giác xương cốt cứng ngắc, vừa kéo giãn một chút là cảm thấy đau người.
Để phân tán sự chú ý, Giang Nhược với lấy cái điện thoại, không quan tâm đến mấy tin nhắn nhắc nhờ đóng tiền tháng này, mở phần trình duyệt nhập hai từ khóa "Phong Thành" và "Tịch".
Họ Tịch cũng không phổ biến, phạm vi liền thu hẹp lại. Liên quan đến hai từ khóa trên chỉ có duy nhất một nhà. Lúc Giang Nhược nghe thấy Trương Thiệu Nguyên gọi người đó là "Tịch thiếu" cũng đã đoán được phần nào.
Hơi ngoài ý muốn vì trên mạng chỉ hiện lên một vài đầu tin tức, đa phần đều là ở nước ngoài và là những bài viết liên quan đến việc thu hồi vốn và đầu tư. Nghĩ lại cũng đúng, đối với gia tộc lớn như vậy, tài sản tích lũy cũng đủ nhiều, cũng đã đến lúc cân nhắc đến chuyện tài sản thừa kế và trách nhiệm đối với xã hội. Nhất cử nhất động đều bị giới báo chí để ý, tất nhiên cũng sẽ khiêm tốn.
Nhưng mà dù có khiêm tốn như thế nào thì vẫn bị Giang Nhược tìm được một tấm hình ở một bài báo nhỏ.
Có lẽ là chụp lén, người đàn ông trong hình chỉ để lộ sườn mặt, đường cong gọn gàng nam tính có thể nói là hoàn hảo, cho dù là mỗi người một ý đi chăng nữa thì hình ảnh này vẫn hết sức thu hút người khác.
Như từ chuyên môn trong ngành mà nói, đẹp trai bình thường thì là chính ông trời phát cơm cho, còn gương mặt này là gương mặt ông trời chạy theo đút cơm tận miệng.
Huống chi lấn át cả tướng mạo kia còn có khí chất vốn có, một loại lạnh lùng khiến người khác tránh xa vạn dặm.
Dưới tấm hình là một đoạn giới thiệu người này là đại thiếu gia nhà họ Tịch, hiện đang nắm giữ 30% cổ phần của tập đoàn, trước mắt là người nắm quyền quyết định cao nhất trong tập đoàn.
Nhưng những điều này cậu đều không quan tâm, cậu chỉ chú ý đến cái tên ba chữ – Tịch Dư Phong.
Tịch Dư Phong.
Giang Nhược lẩm bẩm đọc lại một lần, trong lòng nghĩ thì ra trên đời này lại có người hợp với tên của mình đến như vậy.
Nhưng mà đã là gió thì tất nhiên sẽ không chạm tới được, lại càng không nắm bắt được.
Đột nhiên có một cơn gió thổi vào mặt, Giang Nhược tắt màn hình điện thoại, ngẩng mặt, hít sâu một hơi sương đêm lẫn không khí lạnh.
Cơn gió lạnh thổi hất tóc mái trên trán, thổi bay cả sự rung động chưa kịp nảy sinh trong cậu hay thứ gì đó đại loại như vậy.
Điều khiến Giang Nhược bất ngờ hơn chính là người trong lịch sử tìm kiếm trong điện thoại của cậu không hề biến mất như cậu nghĩ. Giang Nhược lại gặp lại cái người gọi là "hàng cao cấp" kia.
Hai tuần sau đó, vẫn là ở Cẩm Uyển, đoàn làm phim của cậu tổ chức tiệc sinh nhật cho nam chính. Vốn dĩ địa điểm ban đầu là ở một nhà hàng trong khu trường quay nhưng có lẽ do bên phía đoàn đội của nam chính có ý kiến nên lập tức đổi qua chỗ này.
Để thể hiện sự hoành tráng, đến vai diễn không tên không tuổi như cậu cũng được mời tham gia.
Giang Nhược vốn không muốn đi, nhưng An Hà cứ khuyên cậu đi, không muốn cậu đắc tội với người khác. Đi làm đến bây giờ cũng đã quá quen mặt nhau, cũng cần phải tích lũy các mối quan hệ.
"Anh cứ coi như đi ăn miễn phí một bữa đi, còn là ăn ở Cẩm Uyển đó." trước khi ngắt điện thoại An Hà còn nói: "Hôm đó em vừa tới đã bị lôi lên phòng, còn chưa kịp ăn gì..."
Cho nên Giang Nhược mới xuất hiện ở cửa chính Cẩm Uyển, chỉ là vì thay An Hà đến ăn thử xem đồ ăn ở đây ngon đến mức nào.
Vì xe của đoàn phim không đủ chỗ ngồi nên Giang Nhược đi xe bus tới.
Trạm Cẩm Uyển ở gần bãi đậu xe cổng phía nam, muốn đi đến cổng chính phải đánh một vòng. Đoạn đường này còn đang được sửa chữa, lối đi bộ bị đào bới lồi lõm. Vốn dĩ đã không quen thuộc địa hình nên trong lúc Giang Nhược vượt tất cả các chướng ngại vật trên đường, né trái né phải, cuối cũng cũng thành công đi sai đường, tự mình đi đến một bãi đất trong không bóng người phía ngoài bãi đậu xe.
Không nhìn thấy bảng hiệu cửa chính, Giang Nhược thở dài, chấp nhận lôi điện thoại ra liên hệ với một chị make up khá thân, làm phiền người ta gửi định vị cho mình.
Thời điểm này cuộc sống về đêm ở Phong Thành mới bắt đầu, xe ra vào Cẩm Uyển không ngớt. Đột nhiên có ánh sáng chiếu tới, theo phản xạ tự nhiên Giang Nhược nhắm mắt giơ tay che mắt lại.
Không biết ai mở đèn xe, chiếu tới mức trời đất sáng trắng. Đợi ánh sáng dịu lại, Giang Nhược miễn cưỡng mở mắt, giây kế tiếp lại đến lỗ tai cậu bị hành.
Không biết xe đó chạy kiểu gì, đứng ở cổng nửa tiến nửa lùi đạp thắng gấp. Ngay sau đó mở cửa sổ, ở ghế lái có một cậu thanh niên vươn người ra nói: "Anh, không phải đã nói anh đứng ở đây chờ em sao, sao tự nhiên lại đi mất?"
Tại khu vực tấc đất tấc vàng này, Cẩm Uyển có thể xây dựng một bãi đậu xe ngoài trời có sức chứa hơn 100 chiếc xe, Đông Tây Nam Bắc 4 cửa ra vào, khả năng tình cờ gặp nhau ở đây chắc còn thấp hơn khả năng Giang Nhược một đêm nổi tiếng nhờ vai tài xế.
Điện thoại rung lên, chị make up nói chờ chị ấy đi tìm một nơi sóng điện thoại tốt hơn, Giang Nhược gửi lại cho chị một meme "ngoan ngoãn chờ đợi". Trong lúc chờ đợi liền rảnh rỗi hóng hớt xem bên kia có chuyện gì náo nhiệt.
Hai chiếc xe chặn đầu nhau, chiếc xe chặn đường là một chiếc xe thể thao còn chiếc bị chặn lại là xe thương vụ, nhìn logo xe liền có thể biết được bọn nó đều đắt đến mức khó phân cao thấp.
Nhưng hai người bước xuống từ hai xe lại hoàn toàn khác nhau.
Người lái xe thể thao trông rất khoa trương, giống như đại ca ở mấy quán bar đêm. Có ba cô gái trang điểm ăn mặc giống hệt nhau cũng theo xuống xe sau đó. Giang Nhược mới chú ý đến xe thể thao này là xe hai cửa bốn chỗ ngồi.
Mà người bước xuống từ xe thương vụ kia... Giang Nhược nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, trong lòng nghĩ vậy mà lại đụng mặt nhau ở đây. Đây là ông trời biết mình lần trước chưa kịp thả miếng thính nào nên cho mình một cơ hội nữa sao? Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, An Hà đã từng đánh giá cậu là kiểu người giữa nghĩ với làm sẽ cách nhau cả một con sông, lúc đó Giang Nhược không phục, bây giờ nghĩ lại thấy cũng đúng.
Cậu không những không dám phát ra tiếng động gì mà còn lùi dần về phía cột đá đằng sau núp vào tránh né. Phía bên kia đã bắt đầu nói chuyện.
"Anh sao vậy, nhắn tin không trả lời, điện thoại cũng không nghe máy, em không thể liên lạc được với anh."
"Hết pin tắt máy rồi."
"Thi Minh Húc đâu, nó không nói với anh là em cũng tới sao?"
"Cậu ấy có gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không nghe."
"Làm việc kiểu gì thế không biết, tí nữa là hỏng việc... thôi bỏ đi, anh xem mấy người này xem sao, chất lượng tốt hơn lần trước không?"
Giang Nhược theo âm thanh nhìn qua mấy cô gái đứng trước mặt, không rõ dung mạo như thế nào, cũng không thể dựa vào phản ứng của người họ Tịch kia mà phán đoán.
Bởi vì con người đó luôn tỏ thái độ bàng quan, giọng điệu cũng không dao động: "Ừ, cậu chơi đi, tôi về trước."
"Thôi đừng mà." Tên đại ca tiến lên: "Cuối tuần rồi ngủ cái gì mà ngủ, em đã đặt phòng rồi, hôm trước không phải anh nói anh muốn chơi cái gì đó kích thích sao...?"
Đoạn sau Giang Nhược không nghe rõ, bởi vì tên đại ca che miệng lại tiến đến người mặc áo sơ mi trắng kia nói sát bên tai, chắc là cũng không phải thứ sạch sẽ gì, 3 nữ 2 nam, cũng biết chơi ghê.
Nói thế nào cậu cũng làm diễn viễn được hai năm, chuyện này trong giới gặp nhiều cũng quen rồi, sớm cũng không lấy làm lạ. Nhưng Giang Nhược vẫn là vì chuyện sắp xảy ra này mà cảm thấy hơi buồn nôn, thính cũng chẳng muốn thả nữa.
Đang định quay người bỏ đi, một câu từ chối lại níu giữ Giang Nhược ở lại hóng chuyện tiếp.
"Thôi không cần."
"Tại sao? Không phải anh lừa em chứ, thật ra anh không..." . ngôn tình ngược
"Đúng, lừa cậu đó."
Âm thanh của người đàn ông đó rất thấp, lúc bị gió thổi truyền đến tai Giang Nhược vẫn còn vương vấn khí lạnh.
"Anh không muốn chơi cái này." Tịch Dư Phong không nhanh không chậm nói: "Bởi vì anh thích đàn ông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.