Chương 12: Hài Lòng
Hoàn Nhĩ WR
25/04/2022
Ống kính máy quay tập trung vào cô, Giang Sắt hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất. "Bằng bằng" lại có thêm hai tiếng súng vang lên, cô cắn túi máu giả trong miệng. Để cô có thể chuẩn bị sẵn tâm lý, người phụ trách đạo cụ đã từng nói qua, để cho hiệu quả giống thật, Trương Tĩnh An yêu cầu rất nghiêm khắc, vì vậy túi máu giả trong miệng Giang Sắt không phải loại nước mật ong cho thêm phẩm màu điều chế giống như trên TV thường thấy, mà là dùng túi máu giả nhập khẩu.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lúc mùi màu tanh tràn ngập trong khoang miệng, Giang Sắt vẫn như cũ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô té trên mặt đất, hai mắt khép hờ, cố gắng để đầu óc thả lỏng.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân "bịch bịch bịch", Cao Vinh người diễn giặc ngoại xâm đã đến gần cô. Cô thể hiện không muốn cúi đầu trước mặt kẻ ngoại xâm này, hai chân bị trói giật giật, động tác như muốn đứng dậy.
Thế nhưng, trong màn hình giám sát, chỉ thấy động tác cọ xát rất nhỏ của hai chân cô.
Trương Tĩnh An có chút hưng phấn ra dấu tay, để máy quay trượt gần Giang Sắt dọc theo đường ray trên mặt đất, rồi hạ thấp vị trí xuống.
Trong hai mắt khép hờ của cô, vẫn còn lưu lại sự không cam lòng và sự lưu luyến như có như không với sinh mạng, giờ khắc này giống như cô đã hòa nhập với nhân vật bên trong kịch bản. Lúc Cao Vinh nói lời thoại, cô lại nhằm vào chân của Cao Vinh, lần nữa phỉ nhổ một tiếng.
Máu trong miệng bắn lên mắt cá chân của Cao Vinh, trong mắt Cao Vinh đang nói lời thoại hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Trong kịch bản nhân vật Giang Sắt phải diễn không có một màn này, cũng may Cao Vinh là diễn viên lão làng, mặc dù anh ta giật mình, nhưng cũng không dừng lại tốc độ nói thoại, ngược lại theo phần diễn của Giang Sắt, mà phẫn nộ nhấc chân lên.
Một màn này vốn có lẽ nên quay biểu hiện của Cao Vinh, thế nhưng lúc này Trương Tĩnh An cũng không yêu cầu điều chỉnh góc máy quay mà vẫn cứ để quay cận mặt Giang Sắt.
Ở cảnh quay này, người mới này diễn ngang hàng với Cao Vinh, không hề có chút dấu vết thấp kém hơn.
Thậm chỉ cảnh cuối mà cô phỉ nhổ ra máu kia, mặc dù bên trong kịch bản không ghi rõ, thế nhưng sau khi Giang Sắt tự do phát huy, so với kịch bản gốc còn tốt hơn vài phần, lập tức làm làm sống lại nhân vật phụ này, ăn khớp với cảnh quay thà chết chứ không chịu khuất phục khi phải đối mặt với uy hiếp của Cao Vinh lúc trước của cô.
Trong màn hình giám sát, ánh sáng trong mắt Giang Sắt dần dần mờ đi, Trương Tĩnh An vỗ vỗ cằm, lại có chút hối hận:
"Lưu Nghiệp, anh nói đúng."
Ông nhíu chặt hai hàng lông mày, dậm nhẹ chân trái xuống mặt đất, phát ra tiếng vang:
"Người mới này được đó, biểu hiện này không tệ. Nhân vật này đã được cô ấy diễn rất sống động, cảnh quay ở thôn Đại Khánh, có lẽ nên giao cho cô ấy."
Chẳng qua là Giang Sắt đã ló mặt, hơn nữa diễn xuất của cô ấy cũng không tệ, lúc này để Trương Tĩnh An giao cảnh quay này cho người khác, ông hẳn là sẽ không hài lòng.
Lúc này trong lòng Trương Tĩnh An, Giang Sắt chính là nữ bộc nhà Chu đã chết vì mệnh lệnh của Cao Vinh, mà nữ bộc tràn đầy khí tiết cũng chỉ có thể là cô, không thể là ai khác.
"Được Trương đạo diễn coi trọng, tương lai còn nhiều cơ hội mà."
Lưu Nghiệp lấy kính râm trên mặt xuống, nhìn thiếu nữ trên màn hình giám sát.
Lúc trước chỉ nghĩ cô là một bình hoa, nhưng lúc này xem ra, quả thật có chút thú vị.
"Trẻ tuổi, bề ngoài lại đẹp, lại có thể nhẫn, hơn nữa còn có một chút diễn xuất. Cho dù bỏ lỡ cơ hội diễn ở cảnh quay thôn Đại Khánh, thì người như vậy ở trong ngành giải trí, chỉ cần cô ấy có dã tâm, lại thông minh, thì sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội hợp tác."
Trương Tĩnh An trong lòng còn có chút nuối tiếc, một tay mở ra, một tay thì nắm lại, nặng nề đánh vào trong lòng bàn tay của mình, nhẹ gật đầu:
"Chỉ có thể như vậy."
Ông nói xong liền đứng dậy.
"Thời gian không còn sớm, đã sang đây xem cả buổi rồi, đi thôi."
Lưu Nghiệp cũng đứng dậy, anh liếc nhìn Giang Sắt đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, trong lòng mặc dù cảm thấy thú vị, nhưng ngẫm lại danh tiếng và địa vị hiện tại của mình, cuối cùng cũng vần đè lại một ít ý niệm trong lòng, rồi đeo kính râm lên.
Cảnh quay này đã kết thúc một cách hoàn mỹ, vị đạo diễn lớn chuẩn bị rời đi. Ông hiển nhiên là vô cùng thỏa mãn khi hôm này mình chỉ là tâm huyết dâng trào tới trường quay xem xét mà lại nhận được một kinh hỉ, nên trước khi rời đi, gương mặt tươi cười, lúc dặn dò đạo diễn điều hành ngữ khí cũng vô cùng ôn hòa.
Giang Sắt nằm trên mặt đất được đỡ lên, nhân viên của đoàn quay phim cởi trói tay cho cô, rồi lại mang đến nước khoáng để cô súc miệng.
Thời gian đã không còn sớm, sau khi quay xong cảnh quay này, hộp cơm được đoàn làm phim đặt được đưa tới. Lô Bảo Bảo bưng hộp cơm, ngồi cùng Giang Sắt ở bàn tròn dưới ô.
Một ngày này hiển nhiên đã khiến cô ấy chịu không ít khổ, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy hết, cổ và lỗ tai bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Đạo diễn điều hành đoàn làm phim đương nhiên có chỗ ngồi riêng để ăn cơm, còn nhân viên công tác của đoàn làm phim thì chia tốp năm tốp ba ngồi vào bàn, cách đó không xa diễn viên quần chúng cũng cầm hộp cơm tự tìm một chỗ mát mẻ mà ngồi xuống.
Cảnh quay này mặc dù đã quay xong, thế nhưng cũng không có nghĩa là những diễn viên quần chúng này đã xong việc.
Bọn họ ở trong phim cũng chỉ là một cái thoáng qua trên màn ảnh, nhưng quay xong cảnh này, thì buổi chiều còn phải quay cảnh khác.
Cao Vinh ngồi cùng nhân viên công tác của đoàn làm phim, tay cầm hộp cơm cười nói:
"Tiểu Giang bao nhiêu tuổi?"
Mặc dù anh ta ở trong ngành giải trích cũng không nổi danh, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trong giới một thời gian dài, xét về thâm niên, nhân viên của đoàn làm phim cũng phải chừa cho anh ta vài phần thể diện.
Cao Vinh hỏi xong câu này, không đợi Giang Sắt mở miệng, Lô Bảo Bảo liền cười nói:
"Cao lão sư, Sắt Sắt mười bảy, nhỏ hơn cháu một tuổi. Chúng cháu vẫn còn đang học cấp ba, là bạn học cùng lớp ạ."
Nha đầu kia là người có tính toán, có chuyện cũng không giấu được.
Mọi người ồn ào hỏi cô, lập tức từ Lô Bảo Bảo biết được kha khá tin tức về Giang Sắt, đương nhiên việc Giang Sắt nguyên thân muốn tiến vào ngành giải trí phát triển cũng không hề được giấu diếm.
Chỉ là người ở đây không có ai coi đây là chuyện cười, dù sao Giang Sắt rất xinh đẹp, đây là phần thưởng ông trời tặng cho cô để kiếm ăn, với gương mặt này của cô, lại còn có dáng người và khí chất này, tương lai tiến vào cái vòng tròn luẩn quẩn này cũng dễ dàng hơn.
Hơn nữa cô không phải xuất thân chính quy, mà vị đạo diễn lớn Trương Tĩnh An hôm nay đối với cô còn hài lòng thỏa mãn, có thể thấy được Giang Sắt cũng là người có thiên phú, tương lai nếu có nổi tiếng cũng không có gì là lạ.
"Cảnh quay hôm nay, Tiểu Giang diễn rất khá, cảm xúc của tôi xém chút bị kéo theo rồi."
Cao Vinh nhắc tới cảnh quay hôm nay, hai mắt Lô Bảo Bảo liền tỏa sáng, dốc sức liều mạng gật đầu:
"Đúng vậy ạ thiệt là đúng đó ạ."
Hôm nay Giang Sắt diễn xác thực rất tốt, một khắc đó Lô Bảo Bảo dường như cảm thấy chính mình thật sự được đưa vào bên trong cốt truyện: "Biết rõ cậu ấy không có việc gì, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho cậu ấy."
Tất cả mọi người nở nụ cười, Giang Sắt cũng mỉm cười, trong lòng khó tránh khỏi lại nhớ tới việc khác.
Ăn cơm xong, Lô Bảo Bảo còn phải tiếp tục làm việc, nhưng Giang Sắt thì lại không có ai để cho cô đi làm diễn viên quần chúng nữa.
Cái vòng tròn luẩn quẩn này giống như phiên bản thu nhỏ của nhân sinh muôn màu, cô nhìn Lô Bảo Bảo buổi chiều phải liên tiếp thay mấy bộ trang phục, vì đóng các vai khác nhau mà mồ hôi như tắm. Còn cô bởi vì lúc trước được Trương Tĩnh Anh chỉ đích danh khen ngợi, nên chỉ ngồi một bên uống nước chờ đợi, không có ai lại đến sai bảo cô.
Sau khi quay mấy cảnh, rồi nghỉ ngơi một lúc, thì đoàn làm phim lại muốn quay cảnh sông lúc chạng vạng tối. Giang Sắt chợt nghe người của đoàn làm phim nói Lý Minh Viễn lão sư sắp tới rồi
Mặc dù đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lúc mùi màu tanh tràn ngập trong khoang miệng, Giang Sắt vẫn như cũ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô té trên mặt đất, hai mắt khép hờ, cố gắng để đầu óc thả lỏng.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân "bịch bịch bịch", Cao Vinh người diễn giặc ngoại xâm đã đến gần cô. Cô thể hiện không muốn cúi đầu trước mặt kẻ ngoại xâm này, hai chân bị trói giật giật, động tác như muốn đứng dậy.
Thế nhưng, trong màn hình giám sát, chỉ thấy động tác cọ xát rất nhỏ của hai chân cô.
Trương Tĩnh An có chút hưng phấn ra dấu tay, để máy quay trượt gần Giang Sắt dọc theo đường ray trên mặt đất, rồi hạ thấp vị trí xuống.
Trong hai mắt khép hờ của cô, vẫn còn lưu lại sự không cam lòng và sự lưu luyến như có như không với sinh mạng, giờ khắc này giống như cô đã hòa nhập với nhân vật bên trong kịch bản. Lúc Cao Vinh nói lời thoại, cô lại nhằm vào chân của Cao Vinh, lần nữa phỉ nhổ một tiếng.
Máu trong miệng bắn lên mắt cá chân của Cao Vinh, trong mắt Cao Vinh đang nói lời thoại hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Trong kịch bản nhân vật Giang Sắt phải diễn không có một màn này, cũng may Cao Vinh là diễn viên lão làng, mặc dù anh ta giật mình, nhưng cũng không dừng lại tốc độ nói thoại, ngược lại theo phần diễn của Giang Sắt, mà phẫn nộ nhấc chân lên.
Một màn này vốn có lẽ nên quay biểu hiện của Cao Vinh, thế nhưng lúc này Trương Tĩnh An cũng không yêu cầu điều chỉnh góc máy quay mà vẫn cứ để quay cận mặt Giang Sắt.
Ở cảnh quay này, người mới này diễn ngang hàng với Cao Vinh, không hề có chút dấu vết thấp kém hơn.
Thậm chỉ cảnh cuối mà cô phỉ nhổ ra máu kia, mặc dù bên trong kịch bản không ghi rõ, thế nhưng sau khi Giang Sắt tự do phát huy, so với kịch bản gốc còn tốt hơn vài phần, lập tức làm làm sống lại nhân vật phụ này, ăn khớp với cảnh quay thà chết chứ không chịu khuất phục khi phải đối mặt với uy hiếp của Cao Vinh lúc trước của cô.
Trong màn hình giám sát, ánh sáng trong mắt Giang Sắt dần dần mờ đi, Trương Tĩnh An vỗ vỗ cằm, lại có chút hối hận:
"Lưu Nghiệp, anh nói đúng."
Ông nhíu chặt hai hàng lông mày, dậm nhẹ chân trái xuống mặt đất, phát ra tiếng vang:
"Người mới này được đó, biểu hiện này không tệ. Nhân vật này đã được cô ấy diễn rất sống động, cảnh quay ở thôn Đại Khánh, có lẽ nên giao cho cô ấy."
Chẳng qua là Giang Sắt đã ló mặt, hơn nữa diễn xuất của cô ấy cũng không tệ, lúc này để Trương Tĩnh An giao cảnh quay này cho người khác, ông hẳn là sẽ không hài lòng.
Lúc này trong lòng Trương Tĩnh An, Giang Sắt chính là nữ bộc nhà Chu đã chết vì mệnh lệnh của Cao Vinh, mà nữ bộc tràn đầy khí tiết cũng chỉ có thể là cô, không thể là ai khác.
"Được Trương đạo diễn coi trọng, tương lai còn nhiều cơ hội mà."
Lưu Nghiệp lấy kính râm trên mặt xuống, nhìn thiếu nữ trên màn hình giám sát.
Lúc trước chỉ nghĩ cô là một bình hoa, nhưng lúc này xem ra, quả thật có chút thú vị.
"Trẻ tuổi, bề ngoài lại đẹp, lại có thể nhẫn, hơn nữa còn có một chút diễn xuất. Cho dù bỏ lỡ cơ hội diễn ở cảnh quay thôn Đại Khánh, thì người như vậy ở trong ngành giải trí, chỉ cần cô ấy có dã tâm, lại thông minh, thì sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội hợp tác."
Trương Tĩnh An trong lòng còn có chút nuối tiếc, một tay mở ra, một tay thì nắm lại, nặng nề đánh vào trong lòng bàn tay của mình, nhẹ gật đầu:
"Chỉ có thể như vậy."
Ông nói xong liền đứng dậy.
"Thời gian không còn sớm, đã sang đây xem cả buổi rồi, đi thôi."
Lưu Nghiệp cũng đứng dậy, anh liếc nhìn Giang Sắt đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, trong lòng mặc dù cảm thấy thú vị, nhưng ngẫm lại danh tiếng và địa vị hiện tại của mình, cuối cùng cũng vần đè lại một ít ý niệm trong lòng, rồi đeo kính râm lên.
Cảnh quay này đã kết thúc một cách hoàn mỹ, vị đạo diễn lớn chuẩn bị rời đi. Ông hiển nhiên là vô cùng thỏa mãn khi hôm này mình chỉ là tâm huyết dâng trào tới trường quay xem xét mà lại nhận được một kinh hỉ, nên trước khi rời đi, gương mặt tươi cười, lúc dặn dò đạo diễn điều hành ngữ khí cũng vô cùng ôn hòa.
Giang Sắt nằm trên mặt đất được đỡ lên, nhân viên của đoàn quay phim cởi trói tay cho cô, rồi lại mang đến nước khoáng để cô súc miệng.
Thời gian đã không còn sớm, sau khi quay xong cảnh quay này, hộp cơm được đoàn làm phim đặt được đưa tới. Lô Bảo Bảo bưng hộp cơm, ngồi cùng Giang Sắt ở bàn tròn dưới ô.
Một ngày này hiển nhiên đã khiến cô ấy chịu không ít khổ, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy hết, cổ và lỗ tai bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Đạo diễn điều hành đoàn làm phim đương nhiên có chỗ ngồi riêng để ăn cơm, còn nhân viên công tác của đoàn làm phim thì chia tốp năm tốp ba ngồi vào bàn, cách đó không xa diễn viên quần chúng cũng cầm hộp cơm tự tìm một chỗ mát mẻ mà ngồi xuống.
Cảnh quay này mặc dù đã quay xong, thế nhưng cũng không có nghĩa là những diễn viên quần chúng này đã xong việc.
Bọn họ ở trong phim cũng chỉ là một cái thoáng qua trên màn ảnh, nhưng quay xong cảnh này, thì buổi chiều còn phải quay cảnh khác.
Cao Vinh ngồi cùng nhân viên công tác của đoàn làm phim, tay cầm hộp cơm cười nói:
"Tiểu Giang bao nhiêu tuổi?"
Mặc dù anh ta ở trong ngành giải trích cũng không nổi danh, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trong giới một thời gian dài, xét về thâm niên, nhân viên của đoàn làm phim cũng phải chừa cho anh ta vài phần thể diện.
Cao Vinh hỏi xong câu này, không đợi Giang Sắt mở miệng, Lô Bảo Bảo liền cười nói:
"Cao lão sư, Sắt Sắt mười bảy, nhỏ hơn cháu một tuổi. Chúng cháu vẫn còn đang học cấp ba, là bạn học cùng lớp ạ."
Nha đầu kia là người có tính toán, có chuyện cũng không giấu được.
Mọi người ồn ào hỏi cô, lập tức từ Lô Bảo Bảo biết được kha khá tin tức về Giang Sắt, đương nhiên việc Giang Sắt nguyên thân muốn tiến vào ngành giải trí phát triển cũng không hề được giấu diếm.
Chỉ là người ở đây không có ai coi đây là chuyện cười, dù sao Giang Sắt rất xinh đẹp, đây là phần thưởng ông trời tặng cho cô để kiếm ăn, với gương mặt này của cô, lại còn có dáng người và khí chất này, tương lai tiến vào cái vòng tròn luẩn quẩn này cũng dễ dàng hơn.
Hơn nữa cô không phải xuất thân chính quy, mà vị đạo diễn lớn Trương Tĩnh An hôm nay đối với cô còn hài lòng thỏa mãn, có thể thấy được Giang Sắt cũng là người có thiên phú, tương lai nếu có nổi tiếng cũng không có gì là lạ.
"Cảnh quay hôm nay, Tiểu Giang diễn rất khá, cảm xúc của tôi xém chút bị kéo theo rồi."
Cao Vinh nhắc tới cảnh quay hôm nay, hai mắt Lô Bảo Bảo liền tỏa sáng, dốc sức liều mạng gật đầu:
"Đúng vậy ạ thiệt là đúng đó ạ."
Hôm nay Giang Sắt diễn xác thực rất tốt, một khắc đó Lô Bảo Bảo dường như cảm thấy chính mình thật sự được đưa vào bên trong cốt truyện: "Biết rõ cậu ấy không có việc gì, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho cậu ấy."
Tất cả mọi người nở nụ cười, Giang Sắt cũng mỉm cười, trong lòng khó tránh khỏi lại nhớ tới việc khác.
Ăn cơm xong, Lô Bảo Bảo còn phải tiếp tục làm việc, nhưng Giang Sắt thì lại không có ai để cho cô đi làm diễn viên quần chúng nữa.
Cái vòng tròn luẩn quẩn này giống như phiên bản thu nhỏ của nhân sinh muôn màu, cô nhìn Lô Bảo Bảo buổi chiều phải liên tiếp thay mấy bộ trang phục, vì đóng các vai khác nhau mà mồ hôi như tắm. Còn cô bởi vì lúc trước được Trương Tĩnh Anh chỉ đích danh khen ngợi, nên chỉ ngồi một bên uống nước chờ đợi, không có ai lại đến sai bảo cô.
Sau khi quay mấy cảnh, rồi nghỉ ngơi một lúc, thì đoàn làm phim lại muốn quay cảnh sông lúc chạng vạng tối. Giang Sắt chợt nghe người của đoàn làm phim nói Lý Minh Viễn lão sư sắp tới rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.