Chương 26: Phim Trường [1]
Hoàn Nhĩ WR
25/04/2022
[1] Gốc là "căn cứ" hoặc "trụ sở" nhưng người dịch đã đổi cho phù hợp với mô tả.
"Tuy rằng lần trước con đã đóng năm trăm tiền sinh hoạt phí, nhưng con cũng nói, đó là tiền trường học trả cho con để con quay cái gì mà, đoạn phim tuyên truyền gì đó, con cũng không biết tiết kiệm, mà còn đi mua cái gì mà điện thoại di động, cái đó thì có ích gì chứ? Con có nên tìm một công việc không..."
Cháo đã được nấu xong ở trong nồi, trên bàn bày hai đĩa dưa chua mà sáng hôm qua còn chưa ăn hết, Chu Huệ thấy con gái múc thêm một chén cháo trắng nữa để ăn, cũng không biết lời mình nói nó có nghe vào trong đầu hay không.
Khi Giang Sắt ra khỏi nhà họ Đỗ, cũng chưa tới bảy giờ.
Sau khi đoàn làm phim gọi điện thoại, cô cũng đã tìm hiểu rõ đường đi.
Phim trường Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô cách trung tâm thành phố chừng ba mươi cây, cách không xa sân bay ở ngoại ô phía Bắc.
Cô phải đổi ba lần tàu, đi thêm chừng nửa tiếng, từ lúc ra khỏi cửa, cho đến khi đặt chân đến Phim trường Điện ảnh và Truyền hình cũng đã là tám giờ rưỡi rồi.
Đây là phim trường điện ảnh và truyền hình lớn nhất Đế Đô, chiếm diện tích cực rộng, trong nước có rất nhiều bộ phim đều lấy cảnh ở nơi này.
Mặc dù nói thời gian còn sớm, nhưng đã có không ít người ra vào.
Vào lúc sáng sớm, cũng đã có người đang quay, khi Giang Sắt tiến vào, liền gặp phải một nhóm người đang đứng trước cung điện lấy cảnh.
Ở chính giữa ngã tư đường trong phim trường có cung cấp xe cho người đi, trong phim trường thực sự quá lớn, khác xa so với Thẩm Trang. Toàn bộ phim trường được chia làm bốn khu Đông Tây Nam Bắc. Khu phía Đông mô phỏng kiến trúc và phong cảnh của kinh thành cổ, lấy cảnh quan thời nhà Minh và nhà Thanh làm chủ, có một ít cung điện, đình đài, tường thành, v.v... tất cả những gì cần có đều có. Khu phía Tây là mô phỏng bố trí theo thời dân quốc, còn phía Nam bố trí viện nhỏ thời cổ xưa, các loại trang trí trong phòng, v.v... Khu phía Bắc là trường quay dùng cho các cảnh quay trong phòng và khu vực sinh hoạt.
Hầu hết các trang phục hiện đại đều ở phía Bắc, có những lúc đoàn làm phim cần tổ chức họp báo, hay buổi trình diễn thời trang cũng sẽ đều tổ chức ở nơi này.
Tại đây có lắp đặt đủ loại thiết bị hiện đại cho trường quay, hôm nay, đoàn làm phim "Biến giả thành thật" chính là muốn lấy cảnh đã được dựng mô phỏng theo nội thất bên trong máy bay nằm ở khu Bắc.
Nếu muốn đi về phía Bắc, thì không thể đi bộ được, nơi này chiếm diện tích rất rộng, cho dù là khách du lịch vào chỉ là đi dạo cũng phải mất khoảng một ngày, mà Giang Sắt không có thời gian, nên chỉ có thể ngồi xe của phim trường.
Cô mua một vé xe buýt đến khu vực phía Bắc, trả mất hai mươi tệ, Giang Sắt thở dài, cảm thấy có chút tức ngực.
Khoản thu nhập gần đây nhất, cũng là vào nửa tháng trước, là do trường học trả cho cô khi quay video, kể từ đó cô không còn bất kỳ khoản thu nhập nào khác.
Cô không thể ở lại nhà họ Đỗ, nhưng thật xấu hổ vì trong túi cô rỗng tuếch, không có tiền đi ra ngoài thuê nhà ở.
Đến khu Bắc, lúc tìm được đoàn làm phim "Biến giả thành thật", mới vừa đúng chín giờ mười lăm, hầu hết mọi người trong đoàn làm phim đều đã tới, chỉ là diễn viên đến cũng không nhiều.
Giang Sắt vừa đến, biên kịch đã nhận ra thân phận của cô, để cô đi thay quần áo trước rồi chờ.
Cảnh Giang Sắt muốn quay cần cả nam nữ chính đều có mặt, chỉ là hai nhân vật chính đều chưa tới, cô đến trước thì đương nhiên phải trang điểm và làm tạo hình cho tốt, chỉ chờ hai nhân vật chính đến thì sẽ bắt đầu quay.
Lúc thay quần áo xong đi ra, Giang Sắt nghe thấy một người phụ nữ nũng nịu nói:
"Anh Lưu, tất cả đều là tiếp viên hàng không, vì cái gì có người lấy được lời thoại, mà chúng ta lại không có? Dựa vào cái gì?”
Người phụ nữ kia vừa dứt lời, biên kịch đang nói chuyện với mấy người đẹp quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Sắt vừa thay xong đồng phục tiếp viên hàng không, thoáng một cái mắt đã liền sáng lên.
Ngày đó trong công ty có người đẹp khí chất rất xuất chúng thử vai, liếc mắt một cái đã được Tôn Khải Minh nhìn trúng, định ra nhân vật "Miss. Trương".
Theo lý mà nói làm trong giới giải trí, mỗi ngày đều tiếp xúc với vô số nam thanh nữ tú, nhìn người đẹp nhiều đến mức đã chết lặng.
Nhất là buổi thử vai ngày hôm đó, có rất nhiều người đẹp của Khoa Diễn xuất của Đại học Điện ảnh và Truyền hình đều đến, theo lý một Giang Sắt cũng không đáng để người trong đoàn làm phim tò mò.
Nhưng ngoại trừ người tên Giang Sắt này đã từng tham gia bộ phim "Hành động giải cứu" của đạo diễn Trương Tĩnh An, thì quan trọng nhất là, ngày đó mọi người trong phòng đều nói về dáng vẻ xuất chúng của Giang Sắt, điều này là khó tránh khỏi làm cho mọi người tò mò.
Sau khi nhìn thấy nhiều người đẹp như vậy, ngay cả nữ chính "Biến giả thành thật" Triệu Nhược Quân cũng là một trong sáu tiểu hoa nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay, nhưng những người trong buổi thử vai vẫn ca ngợi người mới này rất xinh đẹp, như vậy thật không bình thường.
Hôm nay khi Giang Sắt tới, biên kịch cũng đã đánh giá cô rất nhiều lần, quả thực rất đẹp.
Hơn nữa, khí chất cũng rất độc đáo, tuyệt đối làm cho mọi người nhìn qua là không thể nào quên, anh ta đã hiểu vì sao sau buổi thử vai, vẫn có người trong phòng họp ngày hôm đó nhớ tới Giang Sắt, còn nhắc tới nhiều lần.
Đôi mắt kia thật sự câu người, sau khi Giang Sắt thay đổi trang phục ra, biên kịch bị đôi mắt của cô làm cho quên hết, thậm chí anh ta còn quên mình đang nói cái gì ngay trước đó.
"Anh Lưu..."
Có người nũng nịu gọi một tiếng, biên kịch phản ứng lại, chỉ một ngón tay vào Giang Sắt, cười lạnh với mấy người đẹp:
"Dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào ngoại hình này, các cô có không?”
Anh ta nói chuyện cũng không khách khí, khiến một đám người đẹp đang làm nũng nghẹn đến mức không nói nên lời, nhưng không ai dám phản bác.
Diễn viện được đoàn làm phim lựa chọn lần này, ngoại hình cũng không kém, có nhiều người còn là sinh viên Đại học Điện ảnh và Truyền hình, nhưng lúc này, đám người đẹp này lại trở thành nền cho Giang Sắt.
Đồng phục của tiếp viên hàng không mặc trên người cô còn có chút rộng, biên kịch đưa mắt đánh giá cô vài lần, sau đó liền để cho nhà tạo mẫu (stylist) tới giúp cô sửa sang lại, cài kim băng ở trong váy.
Vừa sửa sang xong, đã lộ ra vòng eo nhỏ bờ mông cong, tuy rằng bộ ngực không quá lớn, nhưng đường cong nhấp nhô kia lại vừa đủ, đặc biệt là một đôi chân dài nổi bật, mắt cá chân cô mảnh khảnh, đôi giày cao gót màu đen đơn giản không có kiểu dáng gì, nhưng lại được khí chất cô nâng lên, tạo ra cảm giác tinh xảo.
"Mau đi thay quần áo và trang điểm." Biên kịch nhìn thoáng qua thời gian, quơ quơ hai tay thúc giục: "Giang Sắt cũng trang điểm trước đi, sau khi hóa trang xong, thì học thuộc lòng lời thoại.”
Một đám người bị anh ta đuổi vào phòng thay đồ, Giang Sắt ngồi trước một bàn trang điểm, người đàn ông trang điểm cho cô liền tự giới thiệu:
"Tên tôi là Derrick." Anh ta nói chuyện có chút nhẹ nhàng, Giang Sắt ngồi trước mặt anh ấy, có thể ngửi thấy mùi nước hoa từ người anh ta và nhìn thấy lớp trang điểm tinh xảo trên mặt anh ta.
"Xin chào, tôi tên là Giang Sắt."
Cô mỉm cười, trong giới này có rất nhiều người đàn ông làm trang điểm, ngoại hình nữ tính cũng nhiều, cô không lộ ra dáng vẻ tò mò, chỉ cảm giác được Derrick đưa tay kéo dây buộc tóc đuôi ngựa mà cô đã cột chặt ra.
"Cô Giang, tóc cô thật đẹp."
Anh ta lấy ngón tay làm lược, luồn qua mái tóc Giang Sắt.
Nguyên thân Giang Sắt có ngoại hình hoàn hảo, tóc cũng rất đẹp, không hề thua kém so với chất tóc đã được xử lý hậu kỳ trong quảng cáo nước gội đầu trên TV.
Nhưng ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra, "cô" cũng không có gì cả.
Giang Sắt đáp một tiếng, liền thấy Derrick xoa xoa đầu cô, cầm lấy bình xịt trên bàn trang điểm.
Tóc cô rất tốt, sau khi trọng sinh, Giang Sắt cũng mặc kệ gương mặt lạnh lùng của Đỗ Xương Quần, thường xuyên gội đầu.
Khi ra ngoài, cô cũng không sử dụng bất kỳ thứ gì để tạo kiểu tóc, điều này làm cho Derrick vô cùng hài lòng, sau khi thấm ướt mái tóc của cô, thì nhanh chóng cầm lược, mười ngón tay khéo léo quấn tóc cô ra sau đầu.
"Tuy rằng lần trước con đã đóng năm trăm tiền sinh hoạt phí, nhưng con cũng nói, đó là tiền trường học trả cho con để con quay cái gì mà, đoạn phim tuyên truyền gì đó, con cũng không biết tiết kiệm, mà còn đi mua cái gì mà điện thoại di động, cái đó thì có ích gì chứ? Con có nên tìm một công việc không..."
Cháo đã được nấu xong ở trong nồi, trên bàn bày hai đĩa dưa chua mà sáng hôm qua còn chưa ăn hết, Chu Huệ thấy con gái múc thêm một chén cháo trắng nữa để ăn, cũng không biết lời mình nói nó có nghe vào trong đầu hay không.
Khi Giang Sắt ra khỏi nhà họ Đỗ, cũng chưa tới bảy giờ.
Sau khi đoàn làm phim gọi điện thoại, cô cũng đã tìm hiểu rõ đường đi.
Phim trường Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô cách trung tâm thành phố chừng ba mươi cây, cách không xa sân bay ở ngoại ô phía Bắc.
Cô phải đổi ba lần tàu, đi thêm chừng nửa tiếng, từ lúc ra khỏi cửa, cho đến khi đặt chân đến Phim trường Điện ảnh và Truyền hình cũng đã là tám giờ rưỡi rồi.
Đây là phim trường điện ảnh và truyền hình lớn nhất Đế Đô, chiếm diện tích cực rộng, trong nước có rất nhiều bộ phim đều lấy cảnh ở nơi này.
Mặc dù nói thời gian còn sớm, nhưng đã có không ít người ra vào.
Vào lúc sáng sớm, cũng đã có người đang quay, khi Giang Sắt tiến vào, liền gặp phải một nhóm người đang đứng trước cung điện lấy cảnh.
Ở chính giữa ngã tư đường trong phim trường có cung cấp xe cho người đi, trong phim trường thực sự quá lớn, khác xa so với Thẩm Trang. Toàn bộ phim trường được chia làm bốn khu Đông Tây Nam Bắc. Khu phía Đông mô phỏng kiến trúc và phong cảnh của kinh thành cổ, lấy cảnh quan thời nhà Minh và nhà Thanh làm chủ, có một ít cung điện, đình đài, tường thành, v.v... tất cả những gì cần có đều có. Khu phía Tây là mô phỏng bố trí theo thời dân quốc, còn phía Nam bố trí viện nhỏ thời cổ xưa, các loại trang trí trong phòng, v.v... Khu phía Bắc là trường quay dùng cho các cảnh quay trong phòng và khu vực sinh hoạt.
Hầu hết các trang phục hiện đại đều ở phía Bắc, có những lúc đoàn làm phim cần tổ chức họp báo, hay buổi trình diễn thời trang cũng sẽ đều tổ chức ở nơi này.
Tại đây có lắp đặt đủ loại thiết bị hiện đại cho trường quay, hôm nay, đoàn làm phim "Biến giả thành thật" chính là muốn lấy cảnh đã được dựng mô phỏng theo nội thất bên trong máy bay nằm ở khu Bắc.
Nếu muốn đi về phía Bắc, thì không thể đi bộ được, nơi này chiếm diện tích rất rộng, cho dù là khách du lịch vào chỉ là đi dạo cũng phải mất khoảng một ngày, mà Giang Sắt không có thời gian, nên chỉ có thể ngồi xe của phim trường.
Cô mua một vé xe buýt đến khu vực phía Bắc, trả mất hai mươi tệ, Giang Sắt thở dài, cảm thấy có chút tức ngực.
Khoản thu nhập gần đây nhất, cũng là vào nửa tháng trước, là do trường học trả cho cô khi quay video, kể từ đó cô không còn bất kỳ khoản thu nhập nào khác.
Cô không thể ở lại nhà họ Đỗ, nhưng thật xấu hổ vì trong túi cô rỗng tuếch, không có tiền đi ra ngoài thuê nhà ở.
Đến khu Bắc, lúc tìm được đoàn làm phim "Biến giả thành thật", mới vừa đúng chín giờ mười lăm, hầu hết mọi người trong đoàn làm phim đều đã tới, chỉ là diễn viên đến cũng không nhiều.
Giang Sắt vừa đến, biên kịch đã nhận ra thân phận của cô, để cô đi thay quần áo trước rồi chờ.
Cảnh Giang Sắt muốn quay cần cả nam nữ chính đều có mặt, chỉ là hai nhân vật chính đều chưa tới, cô đến trước thì đương nhiên phải trang điểm và làm tạo hình cho tốt, chỉ chờ hai nhân vật chính đến thì sẽ bắt đầu quay.
Lúc thay quần áo xong đi ra, Giang Sắt nghe thấy một người phụ nữ nũng nịu nói:
"Anh Lưu, tất cả đều là tiếp viên hàng không, vì cái gì có người lấy được lời thoại, mà chúng ta lại không có? Dựa vào cái gì?”
Người phụ nữ kia vừa dứt lời, biên kịch đang nói chuyện với mấy người đẹp quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Sắt vừa thay xong đồng phục tiếp viên hàng không, thoáng một cái mắt đã liền sáng lên.
Ngày đó trong công ty có người đẹp khí chất rất xuất chúng thử vai, liếc mắt một cái đã được Tôn Khải Minh nhìn trúng, định ra nhân vật "Miss. Trương".
Theo lý mà nói làm trong giới giải trí, mỗi ngày đều tiếp xúc với vô số nam thanh nữ tú, nhìn người đẹp nhiều đến mức đã chết lặng.
Nhất là buổi thử vai ngày hôm đó, có rất nhiều người đẹp của Khoa Diễn xuất của Đại học Điện ảnh và Truyền hình đều đến, theo lý một Giang Sắt cũng không đáng để người trong đoàn làm phim tò mò.
Nhưng ngoại trừ người tên Giang Sắt này đã từng tham gia bộ phim "Hành động giải cứu" của đạo diễn Trương Tĩnh An, thì quan trọng nhất là, ngày đó mọi người trong phòng đều nói về dáng vẻ xuất chúng của Giang Sắt, điều này là khó tránh khỏi làm cho mọi người tò mò.
Sau khi nhìn thấy nhiều người đẹp như vậy, ngay cả nữ chính "Biến giả thành thật" Triệu Nhược Quân cũng là một trong sáu tiểu hoa nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay, nhưng những người trong buổi thử vai vẫn ca ngợi người mới này rất xinh đẹp, như vậy thật không bình thường.
Hôm nay khi Giang Sắt tới, biên kịch cũng đã đánh giá cô rất nhiều lần, quả thực rất đẹp.
Hơn nữa, khí chất cũng rất độc đáo, tuyệt đối làm cho mọi người nhìn qua là không thể nào quên, anh ta đã hiểu vì sao sau buổi thử vai, vẫn có người trong phòng họp ngày hôm đó nhớ tới Giang Sắt, còn nhắc tới nhiều lần.
Đôi mắt kia thật sự câu người, sau khi Giang Sắt thay đổi trang phục ra, biên kịch bị đôi mắt của cô làm cho quên hết, thậm chí anh ta còn quên mình đang nói cái gì ngay trước đó.
"Anh Lưu..."
Có người nũng nịu gọi một tiếng, biên kịch phản ứng lại, chỉ một ngón tay vào Giang Sắt, cười lạnh với mấy người đẹp:
"Dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào ngoại hình này, các cô có không?”
Anh ta nói chuyện cũng không khách khí, khiến một đám người đẹp đang làm nũng nghẹn đến mức không nói nên lời, nhưng không ai dám phản bác.
Diễn viện được đoàn làm phim lựa chọn lần này, ngoại hình cũng không kém, có nhiều người còn là sinh viên Đại học Điện ảnh và Truyền hình, nhưng lúc này, đám người đẹp này lại trở thành nền cho Giang Sắt.
Đồng phục của tiếp viên hàng không mặc trên người cô còn có chút rộng, biên kịch đưa mắt đánh giá cô vài lần, sau đó liền để cho nhà tạo mẫu (stylist) tới giúp cô sửa sang lại, cài kim băng ở trong váy.
Vừa sửa sang xong, đã lộ ra vòng eo nhỏ bờ mông cong, tuy rằng bộ ngực không quá lớn, nhưng đường cong nhấp nhô kia lại vừa đủ, đặc biệt là một đôi chân dài nổi bật, mắt cá chân cô mảnh khảnh, đôi giày cao gót màu đen đơn giản không có kiểu dáng gì, nhưng lại được khí chất cô nâng lên, tạo ra cảm giác tinh xảo.
"Mau đi thay quần áo và trang điểm." Biên kịch nhìn thoáng qua thời gian, quơ quơ hai tay thúc giục: "Giang Sắt cũng trang điểm trước đi, sau khi hóa trang xong, thì học thuộc lòng lời thoại.”
Một đám người bị anh ta đuổi vào phòng thay đồ, Giang Sắt ngồi trước một bàn trang điểm, người đàn ông trang điểm cho cô liền tự giới thiệu:
"Tên tôi là Derrick." Anh ta nói chuyện có chút nhẹ nhàng, Giang Sắt ngồi trước mặt anh ấy, có thể ngửi thấy mùi nước hoa từ người anh ta và nhìn thấy lớp trang điểm tinh xảo trên mặt anh ta.
"Xin chào, tôi tên là Giang Sắt."
Cô mỉm cười, trong giới này có rất nhiều người đàn ông làm trang điểm, ngoại hình nữ tính cũng nhiều, cô không lộ ra dáng vẻ tò mò, chỉ cảm giác được Derrick đưa tay kéo dây buộc tóc đuôi ngựa mà cô đã cột chặt ra.
"Cô Giang, tóc cô thật đẹp."
Anh ta lấy ngón tay làm lược, luồn qua mái tóc Giang Sắt.
Nguyên thân Giang Sắt có ngoại hình hoàn hảo, tóc cũng rất đẹp, không hề thua kém so với chất tóc đã được xử lý hậu kỳ trong quảng cáo nước gội đầu trên TV.
Nhưng ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra, "cô" cũng không có gì cả.
Giang Sắt đáp một tiếng, liền thấy Derrick xoa xoa đầu cô, cầm lấy bình xịt trên bàn trang điểm.
Tóc cô rất tốt, sau khi trọng sinh, Giang Sắt cũng mặc kệ gương mặt lạnh lùng của Đỗ Xương Quần, thường xuyên gội đầu.
Khi ra ngoài, cô cũng không sử dụng bất kỳ thứ gì để tạo kiểu tóc, điều này làm cho Derrick vô cùng hài lòng, sau khi thấm ướt mái tóc của cô, thì nhanh chóng cầm lược, mười ngón tay khéo léo quấn tóc cô ra sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.