Chương 34
Nhất Thế Hoa Thường
27/09/2020
Bạch Chính Dương cảm thấy làm người không thể nghi thần nghi quỷ quá nhiều.
Hắn nỗ lực giảng đạo lý với anh em trong nhà: “Cậu ấy là fan cứng, biết mấy chỗ trông đẹp mắt nên muốn mang thần tượng đi nhìn một chút, đây cũng không thành vấn đề đi? Lại nói tới người bạn kia của cậu ấy, lỡ đâu người ta là người thích đi du lịch thì sao?”
Mặc Dương nói: “Cậu ấy ngoại trừ mang cậu tới những chỗ này ra thì còn làm gì nữa không?”
“Không còn nha,” Kỳ thực trong lòng Bạch Chính Dương cũng hơi sợ hãi, nhanh chóng nhớ lại một phen, nói rằng, “Lúc thường sẽ học thao tác với tớ, thỉnh thoảng đi đánh phó bản, cơ bản toàn tìm tôi lúc tôi rảnh thôi, không đáng lo lắng đến cỡ đó đâu.”
Mặc Dương chậc chậc bảo: “Trông có vẻ đã tạo ấn tượng rất tốt với cậu rồi đó, đẩy đi.”
Bạch Chính Dương nói: “… Lăn.”
Nguyệt Trầm ở bên cạnh cười một tiếng: “Việc này có lẽ là chúng ta cả nghĩ quá rồi, nhưng có khả năng cậu ta đang có ý nghĩ như thế đối với cậu đấy. Cậu cố gắng lưu ý một chút đi, cẩu đã độc thân nhiều năm như vậy, bị người ta thả thính cũng không biết.”
Bạch Chính Dương không phục: “Bộ lúc đó cậu không phải cũng là cẩu độc thân à?”
Nguyệt Trầm cười nói: “Ít nhất khi người khác thả thính tớ, tớ vẫn có thể cảm giác được nhé.”
“Là như vầy, tuy bọn tớ đang ế, nhưng EQ vẫn còn tồn tại,” Mặc Dương nói rồi liếc mắt nhìn phong cảnh phía dưới, chậc một tiếng, “Không được, tớ vẫn cảm thấy cậu ấy tám phần mười là có ý nghĩ đó với cậu đấy. Liệt Phong, cậu nói xem?”
Hắn nhìn về phía vị kiếm khách vẫn luôn trầm mặc, “Trong chúng ta chỉ có cậu là có đối tượng thôi. Nếu cậu mang theo một người tới chỗ như thế để ngắm cảnh, vậy cậu có phải đang có suy nghĩ gì đó với người ta hay không?”
Khương Tiêu: “…”
Cậu quả thực hết chuyện để nói rồi phải không?
Mặc Dương nói: “Ê?”
“Cái này cũng tùy người,” Khương Tiêu nhàn nhạt nói, “Tính cách của cậu ấy ra sao?”
Bạch Chính Dương suy nghĩ một chút: “Cậu ấy rất hiểu chuyện, rất thông minh, vừa học liền biết, chỉ là khá yếu đuối trong phương diện tình cảm, dễ bị cảm động đến khóc.”
Mặc Dương uầy một tiếng: “Cũng là kiểu hu hu hu à? Sao các cậu đều có thể tình cờ gặp được kiểu người như thế vậy?”
Bạch Chính Dương nói: “Cậu ấy không hu hu hu.”
Khương Tiêu lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Hu hu hu là thế nào?”
Mấy người Mặc Dương lúc này trăm miệng một lời: “Không có gì, rất dễ thương.”
Việt Nhiên: “…”
Đề tài lập tức bị trật đường, lúc này chỉ thấy kênh trên cùng đột nhiên nổi lên một tin.
[Loa] Lãng Tử Núi Tuyết: Tinh thần, anh và Kẻ Thí A chừng nào mới đánh vậy? Hay là đã đánh rồi? Em chờ chừng mấy ngày rồi, vẫn luôn không có động tĩnh gì hết á!
[Loa] Lãng Tử Núi Tuyết: Tinh thần, nhìn em một chút đi, em là fan cuồng của anh nè. Xin hỏi hai người có đánh hay không? Nếu có đánh thì em muốn tới hiện trường cổ cũ cho anh ạ!
Nhiều người chơi khác thấy chuyện bị nhắc đến mới nhất thời nhớ đến việc này.
[Thế Giới] Thu Quy: Đúng rồi, lần trước không phải nói sẽ hẹn một trận sao?
[Thế Giới] Chi Ái Bất Hối: Tôi biết ngay là log out để chạy trốn mà!
[Thế Giới] Thủ Ky Xác: Người ta không muốn đánh kỳ thực cũng có thể hiểu được mà.
[Thế Giới] Sát Thủ K: Hai chữ thôi, sợ rồi.
[Thế Giới] Tinh Tiểu Miêu: Mới tra một chút rồi, Kẻ Thí A đang online nha [hôn gió]
[Thế Giới] Sát Thủ K: Sợ rồi sợ rồi, không dám đánh cũng phải lên tiếng chứ.
[Thế Giới] Năm Xưa: Chính chủ còn chưa gấp, từng người mấy cô mấy cậu, điều tra rõ ràng rồi lại đánh rắm có được không vậy?
[Thế Giới] Donut: Bang chủ cậu tức làm chi, sinh vật đẳng cấp cao khỏi tính toán với mấy thứ thấp hèn nha.
[Thế Giới] Bảo Vệ Giấu Tên: Cậu mới sợ rồi ấy, cả nhà mấy cậu đều sợ hết rồi ấy!
Việt Nhiên nhìn thấy mà khóe miệng giật lên một cái.
Cha ơi, tốt xấu gì cha cũng là giáo sư trên đại học, rống với một đám người nhỏ hơn cha làm gì, tranh lời sao ạ?
Nhưng ở trên mạng, người dễ trở nên trắng trợn và không kiêng dè, xem trò vui vĩnh viễn không chê chuyện lớn.
Vì vậy mấy người chơi rất nhanh liền gia nhập cuộc thảo luận.
Việt Nhiên thông báo một tiếng trong kênh bang hội để bọn họ đừng đi bóp giá làm gì, sau đó lại dặn cha, lúc này mới nhìn về phía mấy người trước mặt, nghe thấy Mặc Dương bảo: “Anh biết ngay không thể tránh khỏi mà.”
Fan của Bạch Chính Dương thì vô số, trên Weibo cũng từng là tinh phong huyết vũ, vẫn hơi mẫn cảm với chuyện như vậy, hỏi: “Tên ngu xuẩn kia vẫn luôn không ló đầu ra, có phải là cậu ta cổ vũ fan phát loa hay không?”
“Chứ còn gì nữa,” Mặc Dương đáp, “Lần trước không phải tiểu Tinh Diệt đã lấy chuyện phát loa ra khiến cho cậu ta nghẹn cứng luôn à. Lần này cậu ta đã có kinh nghiệm rồi, không đích thân đến nữa.”
Bạch Chính Dương nói: “Cậu ta nghĩ hay lắm!”
Lời nói vừa dứt, một cái loa liền nổi lên.
[Loa] Tinh Diệt: Tôi nói chứ Tinh thần, fan của cậu sắp ăn thịt người ta luôn rồi kìa, nói hai câu đi nha.
[Loa] Tinh Diệt: Ai đang ở cùng với cậu ta, cậu ta đang làm gì đấy?
[Loa] Bối Ảnh Sát: Tôi, bọn tôi mới đánh phó bản xong, Tinh thần nói muốn đi vệ sinh, tạm thời không có ở đây.
[Loa] Tinh Diệt: Được, tôi bảo Nguyệt Trầm gửi WeChat cho cậu ta vậy [mỉm cười]
Hắn để lại một nụ cười sâu xa, không nổi bong bóng nữa.
Người chơi đều có lý trí, hậu tri hậu giác suy đoán có thể là Ngân Mộc Tinh đang ép người ta đánh trận, nhưng vẫn có một phần cảm giác tương đối rằng Kẻ Thí A đã sợ thật rồi. Kiểu sự thật ‘bị người ta nói được chiếm tiện nghi mà còn như thể vẻ vang lắm’ này quá phù hợp với thẩm mỹ của bà con, càng nói càng khó nghe, hận không thể nướng người trong cuộc trên đống lửa.
Việt Thế Trung ở bên kia không thể nhịn được nữa, bàn phím gõ đến vang lên cộc cộc.
[Thế Giới] Bảo Vệ Giấu Tên: Chừng nào người ta đồng ý đánh thì sẽ đánh thôi, mấy người làm chủ được chắc!
[Thế Giới] Sát Thủ K: Uầy, rốt cuộc cũng nhìn thấy một đoàn người bạn hay người thân gì đó ra mặt rồi, mày rảnh rỗi rống ở đây như vậy thì gọi cái tên sợ rồi sợ rồi nhà mày ra đây đi?
[Thế Giới] Bát Nguyệt Lý Khuynh Bồn Vũ: Kẻ Thí A, nhiều người nhìn mày như vậy, là đàn ông thì phải phun ra một câu có hay không chứ, đừng thả chó giữ cửa nhà mày ra ngoài sủa bậy nha.
Việt Nhiên dễ tạc mao, vừa nãy sớm đã nhịn không nổi nữa rồi.
Lúc này thấy bọn họ nói cha là chó giữ cửa, lý trí của cậu trong nháy mắt ‘bặt’ một tiếng đứt mất.
[Loa] Kẻ Thí A: Vừa thấy rồi.
[Loa] Kẻ Thí A: [đoạn ảnh][đoạn ảnh] Sớm đã nói xong với Ngân Mộc Tinh, lại có thêm hai ngày điều chỉnh cho tốt, kêu Tinh thần của các người rửa sạch cái cổ chờ chết đi.
Vừa nhả ghi chép tán gẫu ra, kênh nhất thời vỡ tổ.
Bởi vì ghi chép gần như bị cắt toàn bộ, có thể thấy được Ngân Mộc Tinh là đang trốn tránh chuyện phát loa.
Mấy người chơi cũng không ngốc, lúc này liền có một nhóm người cảm thấy chuyện lần này cũng là kế hoạch của gã hết.
Ngân Mộc Tinh thấy chuyện càng nháo càng lớn, vốn đang có chút thoả mãn, thấy thế thiếu chút nữa đập bàn phím. Gã không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn bất động trước, miễn để việc này thoạt nhìn càng giống như là có âm mưu từ trước.
Một bên khác, mấy người Mặc Dương thì lại đồng loạt nhìn về phía tiểu Tinh Diệt.
Bọn họ vừa rồi cũng đều xem đến hơi tức giận, nhưng mấy năm qua trải qua biết bao nhiêu chuyện, rốt cuộc cũng quen rồi, trước hết định kêu tiểu Tinh Diệt nguôi giận, kết quả chưa kịp khuyên mà cậu đã nhảy ra ngoài rồi.
Nguyệt Trầm nói: “Đánh hả?”
Việt Nhiên “ừm” một tiếng.
Cậu không muốn nói nhiều chi cho tốn nước miếng, cũng không muốn khiến con đường này cong đi. Nếu Ngân Mộc Tinh nuốt không trôi khẩu khí lần trước của cậu, vậy cậu sẽ thành toàn cho gã.
Chỉ là đã làm cho cậu tức giận đến như thế, cậu cảm thấy chuyện thắng thua lần này rất quan trọng.
Cậu phải nói Ngân Mộc Tinh nghe rõ ai mới là ba ba!
Cậu bảo: “Hai ngày nay tôi sẽ điều chỉnh con hồn thú thứ sáu một chút, thời gian còn lại đều sẽ PK với các anh.”
Mấy người Nguyệt Trầm đều không có ý kiến gì.
Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đánh mà thôi.
Nguyệt Trầm nói: “Thiếu vật liệu thì nói với anh, bọn anh tìm giúp cậu.”
Việt Nhiên nghe theo, liếc mắt nhìn kênh bang hội, thấy bang chủ Năm Xưa và nhóm nhỏ đáng yêu cũng đang hỏi cậu có thiếu vật liệu gì không, trong lòng thấy hơi ấm áp, trả lời nói tạm thời không thiếu gì cả.
Câu này vừa gửi đi xong, cha và anh họ gần như cùng lúc tìm đến cậu.
Cậu kiên trì đưa ra lời giải thích, nói với bọn họ biết cậu có thể ứng phó, chờ trấn an bọn họ xong, cậu nhìn những người quan tâm mình này, cơn tức lập tức tan thành mây khói, đi băng băng tới trước mặt mấy người Nguyệt Trầm, nói: “PK thôi.”
Lần lượt đánh từng người qua một vòng, Ngân Mộc Tinh rốt cuộc khoan thai đến chậm, gõ trò chuyện riêng với cậu.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Thật ngại quá, vừa rồi có chút việc, cũng không mang theo điện thoại di động, mới nhìn thấy WeChat của Nguyệt Trầm.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Anh không cần để ý tới bọn họ, tôi nói chỉ muốn bàn luận với anh một chút thôi. Anh cứ điều chỉnh con hồn thú thứ sáu đến khi nào hài lòng mới thôi nhé, tuyệt đối đừng miễn cưỡng ứng chiến, đây không phải là điều tôi muốn.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không miễn cưỡng.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Anh đã điều chỉnh xong?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ừm, tám giờ tối mốt, gặp nhau ở đấu trường.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Được.
Hai người đàm phán xong, Ngân Mộc Tinh liền phát loa giải thích.
Việt Nhiên không thèm để ý nữa, lại đánh với Nguyệt Trầm bọn họ tới mười hai giờ khuya, lúc này mới ra khỏi đấu trường.
Đấu trường có rất nhiều cửa truyền tống, Việt Nhiên và Nguyệt Trầm bọn họ luôn giữ khoảng cách với nhau, mỗi lần cũng không đi vào từ một cửa.
Nhưng hôm nay có chút đúng dịp, cậu và Khương Tiêu chọn cùng một cửa truyền tống, vì vậy sau khi đội ngũ nhỏ giải tán, cậu vừa đi ra liền nhìn thấy Khương Tiêu ở ngay bên cạnh, nhất thời nhớ lại chuyện nào đó sắp bị cho vào lãng quên kia.
Khương Tiêu là đang theo đuổi cậu sao?
Bọn họ mới quen biết nhau bao lâu đâu, có thể à?
Việt Nhiên yên lặng xoắn xuýt nửa phút, nhớ lại anh họ của mình, liền mở trò chuyện riêng với anh họ ra, nói lại chuyện Bạch Chính Dương mang theo bọn họ đi ngắm cảnh một lần, trọng điểm chính là lời nói kia của Mặc Dương.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh mang anh ta tới những nơi đó là vì đang theo đuổi anh ta hả?
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Không phải.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Vậy thì là vì cái gì?
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Anh thấy cậu ta dạy rất tận tấm, hơi ngượng khi cứ đùa cậu ta tiếp nữa nên mới định tìm một chút độ thiện cảm suốt mấy ngày qua, sau đó tìm cơ hội thích hợp thẳng thắng với cậu ta thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: À.
Vậy anh có cảm thấy Khương Tiêu là đang theo đuổi em không?
Lời này chạy một vòng trong đầu, cậu cuối cùng vẫn không hỏi ra. Bởi vì qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn đóng vai người chịu lắng nghe trong nhóm bạn, chưa từng chia sẻ vấn đề tình cảm của mình cho ai, cũng không quen tán gẫu chuyện như thế với người khác.
Cho nên cậu nhìn chằm chằm về phía khuông gõ chữ vài lần, click chuột bấm tắt.
Sau một lúc chỉ nghe thấy thanh tin nhắn đột nhiên vang lên bíp bíp, cậu tưởng anh họ rốt cuộc đã nhận ra ý tứ của cậu, vội vàng mở ra, phát hiện lại là Khương Tiêu.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em có muốn giải thích một chút chuyện về vị fan cứng kia của Bạch Chính Dương hay không?
Anh còn có mặt mũi chủ động đến chất vấn tôi hả?
Việt Nhiên nhẫn nhịn lời oán thầm trong lòng, kể lại một chút chuyện anh họ giả vờ là fan đi thăm dò Bạch Chính Dương.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Cậu ấy coi trọng Bạch Chính Dương?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Chắc là không.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừm, anh offline đây, em ngủ sớm một chút đi.
Không phải chứ, như vầy liền xong rồi hả?
Cũng không nói rõ ràng chuyện kia à?
Việt Nhiên trừng mắt, nhất thời có chút ngốc nghếch, nhanh chóng gõ bốn chữ.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh chờ một chút!
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Còn chuyện khác sao?
Tôi còn hay không, trong lòng anh không rõ à?
Việt Nhiên nghiến răng, lý trí trào lên, gõ xuống một hàng chữ rồi lại xóa bỏ.
Suy nghĩ một chút lại gõ vài chữ rồi lại xóa.
Làm như thế mấy lần, cuối cùng cậu nhả ra một câu.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Vật liệu lần trước tôi không muốn đó, anh bảo muốn mượn dùng thì cứ nói, sau này sẽ trả lại cho anh.
Khương Tiêu nhếch miệng, cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức giận ở bên kia của tiểu hồn sư.
Trong lòng anh có chút ngứa ngấy, muốn lôi người này vào trong lồng ngực tàn nhẫn mà vò vò mấy phát, nhưng lúc này chẳng thể làm gì với máy vi tính cả nên anh đứng đắn click giao dịch, đưa vật liệu qua.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em kết hợp trực tiếp hay bắt mấy con hồn thú với chủng tộc tương tự rồi mới kết hợp chúng với nhau?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Bắt thêm mấy con rồi mới kết hợp.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đi thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A:?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh đánh giúp em.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không cần, tự tôi có thể đánh được.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Hai người nhanh hơn, sớm một chút kết hợp xong rồi đi ngủ nào.
Việt Nhiên do dự một chút, đồng ý, nghĩ thầm vừa vặn thừa dịp thời gian này suy nghĩ một chút nên hỏi chuyện nào đó thế nào đây.
Nhưng cuối cùng cậu đã đánh giá bản thân quá cao. Mãi đến lúc đánh xong một con hổ và một con báo săn, cậu vẫn không hỏi ra miệng, vì thật sự rất ngại hỏi mà, cậu cũng không thể trực tiếp hỏi anh có phải là đang theo đuổi tôi không, đúng không?
Cậu chỉ có thể nuốt xuống nghi hoặc, mở Sư Tử Trắng ra, chuyên tâm kết hợp với con hồn thú thứ sáu.
Hệ thống có thiết lập là chồng chất chủng tộc tương tự thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sư tử, hổ già và báo săn đều thuộc họ mèo, kết hợp hẳn sẽ không kém. Vì vậy cậu đút toàn bộ hổ già và báo săn cho con sư tử, vừa để vật liệu quý hiếm vào, click hợp thành, liếc mắt nhìn thành phẩm, nhất thời trầm mặc.
Khương Tiêu đợi chờ, thấy cậu nửa ngày cũng không động đậy, chỉ cảm thấy dường như mình đã từng thấy trạng thái này.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Làm sao vậy?
Việt Nhiên không trả lời, trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình trang thuộc tính cho anh.
Khương Tiêu mở ra nhìn xem rồi cũng trầm mặc theo.
Quả thực mạnh hơn rất nhiều, nhưng có lẽ là vật liệu bị phản tác dụng, lần này hợp ra một con sư tử thuộc tính ‘lửa’.
Thuộc tính ‘lửa’ đương nhiên cũng mạnh, nhưng Việt Nhiên thích đông cứng người ta trước rồi mới bạo phát một trận để ép máu tuột xuống, thuộc tính ‘lửa’ của con sư tử này xung đột với hiệu ứng đóng băng, hiển nhiên không phải là thứ mà Việt Nhiên muốn.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Lại thêm một chút vật liệu để điều chỉnh thuộc tính một chút đi.
Vậy phải thêm vật liệu thuộc tính ‘nước’ mới được, nhưng hàm lượng phải cao hơn.
Việt Nhiên đột nhiên hơi động đậy trong lòng và mở bé Gà Trắng ra. Mặc dù con gà này phế thật, nhưng hàm lượng thuộc tính ‘nước’ lại cao tới 93%, lẽ ra có thể trung hoà thuộc tính ‘lửa’. Cậu không mong con gà này có thể khiến cho Sư Tử trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ mong tẩy hết thuộc tính ‘lửa’ kia.
Nghĩ rồi cậu đút bé Gà Trắng cho Sư Tử, lại bỏ thêm mấy vật liệu thuộc tính nước khác, click hợp thành.
Hai giây sau chỉ thấy ánh sáng màu trắng tan hết, giữa trận luyện thành là một con gà béo, trên đầu có ba cọng lông ngốc.
Mắt của cậu trong tức khắc tối sầm lại, mạnh mẽ đập lên ngực một cái mới không ngất đi.
Bug, đây quả nhiên là một cái bug mà!
Mày mau phun Sư Tử và vật liệu của ông ra đây!
Hắn nỗ lực giảng đạo lý với anh em trong nhà: “Cậu ấy là fan cứng, biết mấy chỗ trông đẹp mắt nên muốn mang thần tượng đi nhìn một chút, đây cũng không thành vấn đề đi? Lại nói tới người bạn kia của cậu ấy, lỡ đâu người ta là người thích đi du lịch thì sao?”
Mặc Dương nói: “Cậu ấy ngoại trừ mang cậu tới những chỗ này ra thì còn làm gì nữa không?”
“Không còn nha,” Kỳ thực trong lòng Bạch Chính Dương cũng hơi sợ hãi, nhanh chóng nhớ lại một phen, nói rằng, “Lúc thường sẽ học thao tác với tớ, thỉnh thoảng đi đánh phó bản, cơ bản toàn tìm tôi lúc tôi rảnh thôi, không đáng lo lắng đến cỡ đó đâu.”
Mặc Dương chậc chậc bảo: “Trông có vẻ đã tạo ấn tượng rất tốt với cậu rồi đó, đẩy đi.”
Bạch Chính Dương nói: “… Lăn.”
Nguyệt Trầm ở bên cạnh cười một tiếng: “Việc này có lẽ là chúng ta cả nghĩ quá rồi, nhưng có khả năng cậu ta đang có ý nghĩ như thế đối với cậu đấy. Cậu cố gắng lưu ý một chút đi, cẩu đã độc thân nhiều năm như vậy, bị người ta thả thính cũng không biết.”
Bạch Chính Dương không phục: “Bộ lúc đó cậu không phải cũng là cẩu độc thân à?”
Nguyệt Trầm cười nói: “Ít nhất khi người khác thả thính tớ, tớ vẫn có thể cảm giác được nhé.”
“Là như vầy, tuy bọn tớ đang ế, nhưng EQ vẫn còn tồn tại,” Mặc Dương nói rồi liếc mắt nhìn phong cảnh phía dưới, chậc một tiếng, “Không được, tớ vẫn cảm thấy cậu ấy tám phần mười là có ý nghĩ đó với cậu đấy. Liệt Phong, cậu nói xem?”
Hắn nhìn về phía vị kiếm khách vẫn luôn trầm mặc, “Trong chúng ta chỉ có cậu là có đối tượng thôi. Nếu cậu mang theo một người tới chỗ như thế để ngắm cảnh, vậy cậu có phải đang có suy nghĩ gì đó với người ta hay không?”
Khương Tiêu: “…”
Cậu quả thực hết chuyện để nói rồi phải không?
Mặc Dương nói: “Ê?”
“Cái này cũng tùy người,” Khương Tiêu nhàn nhạt nói, “Tính cách của cậu ấy ra sao?”
Bạch Chính Dương suy nghĩ một chút: “Cậu ấy rất hiểu chuyện, rất thông minh, vừa học liền biết, chỉ là khá yếu đuối trong phương diện tình cảm, dễ bị cảm động đến khóc.”
Mặc Dương uầy một tiếng: “Cũng là kiểu hu hu hu à? Sao các cậu đều có thể tình cờ gặp được kiểu người như thế vậy?”
Bạch Chính Dương nói: “Cậu ấy không hu hu hu.”
Khương Tiêu lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Hu hu hu là thế nào?”
Mấy người Mặc Dương lúc này trăm miệng một lời: “Không có gì, rất dễ thương.”
Việt Nhiên: “…”
Đề tài lập tức bị trật đường, lúc này chỉ thấy kênh trên cùng đột nhiên nổi lên một tin.
[Loa] Lãng Tử Núi Tuyết: Tinh thần, anh và Kẻ Thí A chừng nào mới đánh vậy? Hay là đã đánh rồi? Em chờ chừng mấy ngày rồi, vẫn luôn không có động tĩnh gì hết á!
[Loa] Lãng Tử Núi Tuyết: Tinh thần, nhìn em một chút đi, em là fan cuồng của anh nè. Xin hỏi hai người có đánh hay không? Nếu có đánh thì em muốn tới hiện trường cổ cũ cho anh ạ!
Nhiều người chơi khác thấy chuyện bị nhắc đến mới nhất thời nhớ đến việc này.
[Thế Giới] Thu Quy: Đúng rồi, lần trước không phải nói sẽ hẹn một trận sao?
[Thế Giới] Chi Ái Bất Hối: Tôi biết ngay là log out để chạy trốn mà!
[Thế Giới] Thủ Ky Xác: Người ta không muốn đánh kỳ thực cũng có thể hiểu được mà.
[Thế Giới] Sát Thủ K: Hai chữ thôi, sợ rồi.
[Thế Giới] Tinh Tiểu Miêu: Mới tra một chút rồi, Kẻ Thí A đang online nha [hôn gió]
[Thế Giới] Sát Thủ K: Sợ rồi sợ rồi, không dám đánh cũng phải lên tiếng chứ.
[Thế Giới] Năm Xưa: Chính chủ còn chưa gấp, từng người mấy cô mấy cậu, điều tra rõ ràng rồi lại đánh rắm có được không vậy?
[Thế Giới] Donut: Bang chủ cậu tức làm chi, sinh vật đẳng cấp cao khỏi tính toán với mấy thứ thấp hèn nha.
[Thế Giới] Bảo Vệ Giấu Tên: Cậu mới sợ rồi ấy, cả nhà mấy cậu đều sợ hết rồi ấy!
Việt Nhiên nhìn thấy mà khóe miệng giật lên một cái.
Cha ơi, tốt xấu gì cha cũng là giáo sư trên đại học, rống với một đám người nhỏ hơn cha làm gì, tranh lời sao ạ?
Nhưng ở trên mạng, người dễ trở nên trắng trợn và không kiêng dè, xem trò vui vĩnh viễn không chê chuyện lớn.
Vì vậy mấy người chơi rất nhanh liền gia nhập cuộc thảo luận.
Việt Nhiên thông báo một tiếng trong kênh bang hội để bọn họ đừng đi bóp giá làm gì, sau đó lại dặn cha, lúc này mới nhìn về phía mấy người trước mặt, nghe thấy Mặc Dương bảo: “Anh biết ngay không thể tránh khỏi mà.”
Fan của Bạch Chính Dương thì vô số, trên Weibo cũng từng là tinh phong huyết vũ, vẫn hơi mẫn cảm với chuyện như vậy, hỏi: “Tên ngu xuẩn kia vẫn luôn không ló đầu ra, có phải là cậu ta cổ vũ fan phát loa hay không?”
“Chứ còn gì nữa,” Mặc Dương đáp, “Lần trước không phải tiểu Tinh Diệt đã lấy chuyện phát loa ra khiến cho cậu ta nghẹn cứng luôn à. Lần này cậu ta đã có kinh nghiệm rồi, không đích thân đến nữa.”
Bạch Chính Dương nói: “Cậu ta nghĩ hay lắm!”
Lời nói vừa dứt, một cái loa liền nổi lên.
[Loa] Tinh Diệt: Tôi nói chứ Tinh thần, fan của cậu sắp ăn thịt người ta luôn rồi kìa, nói hai câu đi nha.
[Loa] Tinh Diệt: Ai đang ở cùng với cậu ta, cậu ta đang làm gì đấy?
[Loa] Bối Ảnh Sát: Tôi, bọn tôi mới đánh phó bản xong, Tinh thần nói muốn đi vệ sinh, tạm thời không có ở đây.
[Loa] Tinh Diệt: Được, tôi bảo Nguyệt Trầm gửi WeChat cho cậu ta vậy [mỉm cười]
Hắn để lại một nụ cười sâu xa, không nổi bong bóng nữa.
Người chơi đều có lý trí, hậu tri hậu giác suy đoán có thể là Ngân Mộc Tinh đang ép người ta đánh trận, nhưng vẫn có một phần cảm giác tương đối rằng Kẻ Thí A đã sợ thật rồi. Kiểu sự thật ‘bị người ta nói được chiếm tiện nghi mà còn như thể vẻ vang lắm’ này quá phù hợp với thẩm mỹ của bà con, càng nói càng khó nghe, hận không thể nướng người trong cuộc trên đống lửa.
Việt Thế Trung ở bên kia không thể nhịn được nữa, bàn phím gõ đến vang lên cộc cộc.
[Thế Giới] Bảo Vệ Giấu Tên: Chừng nào người ta đồng ý đánh thì sẽ đánh thôi, mấy người làm chủ được chắc!
[Thế Giới] Sát Thủ K: Uầy, rốt cuộc cũng nhìn thấy một đoàn người bạn hay người thân gì đó ra mặt rồi, mày rảnh rỗi rống ở đây như vậy thì gọi cái tên sợ rồi sợ rồi nhà mày ra đây đi?
[Thế Giới] Bát Nguyệt Lý Khuynh Bồn Vũ: Kẻ Thí A, nhiều người nhìn mày như vậy, là đàn ông thì phải phun ra một câu có hay không chứ, đừng thả chó giữ cửa nhà mày ra ngoài sủa bậy nha.
Việt Nhiên dễ tạc mao, vừa nãy sớm đã nhịn không nổi nữa rồi.
Lúc này thấy bọn họ nói cha là chó giữ cửa, lý trí của cậu trong nháy mắt ‘bặt’ một tiếng đứt mất.
[Loa] Kẻ Thí A: Vừa thấy rồi.
[Loa] Kẻ Thí A: [đoạn ảnh][đoạn ảnh] Sớm đã nói xong với Ngân Mộc Tinh, lại có thêm hai ngày điều chỉnh cho tốt, kêu Tinh thần của các người rửa sạch cái cổ chờ chết đi.
Vừa nhả ghi chép tán gẫu ra, kênh nhất thời vỡ tổ.
Bởi vì ghi chép gần như bị cắt toàn bộ, có thể thấy được Ngân Mộc Tinh là đang trốn tránh chuyện phát loa.
Mấy người chơi cũng không ngốc, lúc này liền có một nhóm người cảm thấy chuyện lần này cũng là kế hoạch của gã hết.
Ngân Mộc Tinh thấy chuyện càng nháo càng lớn, vốn đang có chút thoả mãn, thấy thế thiếu chút nữa đập bàn phím. Gã không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn bất động trước, miễn để việc này thoạt nhìn càng giống như là có âm mưu từ trước.
Một bên khác, mấy người Mặc Dương thì lại đồng loạt nhìn về phía tiểu Tinh Diệt.
Bọn họ vừa rồi cũng đều xem đến hơi tức giận, nhưng mấy năm qua trải qua biết bao nhiêu chuyện, rốt cuộc cũng quen rồi, trước hết định kêu tiểu Tinh Diệt nguôi giận, kết quả chưa kịp khuyên mà cậu đã nhảy ra ngoài rồi.
Nguyệt Trầm nói: “Đánh hả?”
Việt Nhiên “ừm” một tiếng.
Cậu không muốn nói nhiều chi cho tốn nước miếng, cũng không muốn khiến con đường này cong đi. Nếu Ngân Mộc Tinh nuốt không trôi khẩu khí lần trước của cậu, vậy cậu sẽ thành toàn cho gã.
Chỉ là đã làm cho cậu tức giận đến như thế, cậu cảm thấy chuyện thắng thua lần này rất quan trọng.
Cậu phải nói Ngân Mộc Tinh nghe rõ ai mới là ba ba!
Cậu bảo: “Hai ngày nay tôi sẽ điều chỉnh con hồn thú thứ sáu một chút, thời gian còn lại đều sẽ PK với các anh.”
Mấy người Nguyệt Trầm đều không có ý kiến gì.
Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đánh mà thôi.
Nguyệt Trầm nói: “Thiếu vật liệu thì nói với anh, bọn anh tìm giúp cậu.”
Việt Nhiên nghe theo, liếc mắt nhìn kênh bang hội, thấy bang chủ Năm Xưa và nhóm nhỏ đáng yêu cũng đang hỏi cậu có thiếu vật liệu gì không, trong lòng thấy hơi ấm áp, trả lời nói tạm thời không thiếu gì cả.
Câu này vừa gửi đi xong, cha và anh họ gần như cùng lúc tìm đến cậu.
Cậu kiên trì đưa ra lời giải thích, nói với bọn họ biết cậu có thể ứng phó, chờ trấn an bọn họ xong, cậu nhìn những người quan tâm mình này, cơn tức lập tức tan thành mây khói, đi băng băng tới trước mặt mấy người Nguyệt Trầm, nói: “PK thôi.”
Lần lượt đánh từng người qua một vòng, Ngân Mộc Tinh rốt cuộc khoan thai đến chậm, gõ trò chuyện riêng với cậu.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Thật ngại quá, vừa rồi có chút việc, cũng không mang theo điện thoại di động, mới nhìn thấy WeChat của Nguyệt Trầm.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Anh không cần để ý tới bọn họ, tôi nói chỉ muốn bàn luận với anh một chút thôi. Anh cứ điều chỉnh con hồn thú thứ sáu đến khi nào hài lòng mới thôi nhé, tuyệt đối đừng miễn cưỡng ứng chiến, đây không phải là điều tôi muốn.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không miễn cưỡng.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Anh đã điều chỉnh xong?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ừm, tám giờ tối mốt, gặp nhau ở đấu trường.
[Trò Chuyện Riêng] Ngân Mộc Tinh: Được.
Hai người đàm phán xong, Ngân Mộc Tinh liền phát loa giải thích.
Việt Nhiên không thèm để ý nữa, lại đánh với Nguyệt Trầm bọn họ tới mười hai giờ khuya, lúc này mới ra khỏi đấu trường.
Đấu trường có rất nhiều cửa truyền tống, Việt Nhiên và Nguyệt Trầm bọn họ luôn giữ khoảng cách với nhau, mỗi lần cũng không đi vào từ một cửa.
Nhưng hôm nay có chút đúng dịp, cậu và Khương Tiêu chọn cùng một cửa truyền tống, vì vậy sau khi đội ngũ nhỏ giải tán, cậu vừa đi ra liền nhìn thấy Khương Tiêu ở ngay bên cạnh, nhất thời nhớ lại chuyện nào đó sắp bị cho vào lãng quên kia.
Khương Tiêu là đang theo đuổi cậu sao?
Bọn họ mới quen biết nhau bao lâu đâu, có thể à?
Việt Nhiên yên lặng xoắn xuýt nửa phút, nhớ lại anh họ của mình, liền mở trò chuyện riêng với anh họ ra, nói lại chuyện Bạch Chính Dương mang theo bọn họ đi ngắm cảnh một lần, trọng điểm chính là lời nói kia của Mặc Dương.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh mang anh ta tới những nơi đó là vì đang theo đuổi anh ta hả?
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Không phải.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Vậy thì là vì cái gì?
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Anh thấy cậu ta dạy rất tận tấm, hơi ngượng khi cứ đùa cậu ta tiếp nữa nên mới định tìm một chút độ thiện cảm suốt mấy ngày qua, sau đó tìm cơ hội thích hợp thẳng thắng với cậu ta thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: À.
Vậy anh có cảm thấy Khương Tiêu là đang theo đuổi em không?
Lời này chạy một vòng trong đầu, cậu cuối cùng vẫn không hỏi ra. Bởi vì qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn đóng vai người chịu lắng nghe trong nhóm bạn, chưa từng chia sẻ vấn đề tình cảm của mình cho ai, cũng không quen tán gẫu chuyện như thế với người khác.
Cho nên cậu nhìn chằm chằm về phía khuông gõ chữ vài lần, click chuột bấm tắt.
Sau một lúc chỉ nghe thấy thanh tin nhắn đột nhiên vang lên bíp bíp, cậu tưởng anh họ rốt cuộc đã nhận ra ý tứ của cậu, vội vàng mở ra, phát hiện lại là Khương Tiêu.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em có muốn giải thích một chút chuyện về vị fan cứng kia của Bạch Chính Dương hay không?
Anh còn có mặt mũi chủ động đến chất vấn tôi hả?
Việt Nhiên nhẫn nhịn lời oán thầm trong lòng, kể lại một chút chuyện anh họ giả vờ là fan đi thăm dò Bạch Chính Dương.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Cậu ấy coi trọng Bạch Chính Dương?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Chắc là không.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừm, anh offline đây, em ngủ sớm một chút đi.
Không phải chứ, như vầy liền xong rồi hả?
Cũng không nói rõ ràng chuyện kia à?
Việt Nhiên trừng mắt, nhất thời có chút ngốc nghếch, nhanh chóng gõ bốn chữ.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh chờ một chút!
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Còn chuyện khác sao?
Tôi còn hay không, trong lòng anh không rõ à?
Việt Nhiên nghiến răng, lý trí trào lên, gõ xuống một hàng chữ rồi lại xóa bỏ.
Suy nghĩ một chút lại gõ vài chữ rồi lại xóa.
Làm như thế mấy lần, cuối cùng cậu nhả ra một câu.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Vật liệu lần trước tôi không muốn đó, anh bảo muốn mượn dùng thì cứ nói, sau này sẽ trả lại cho anh.
Khương Tiêu nhếch miệng, cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức giận ở bên kia của tiểu hồn sư.
Trong lòng anh có chút ngứa ngấy, muốn lôi người này vào trong lồng ngực tàn nhẫn mà vò vò mấy phát, nhưng lúc này chẳng thể làm gì với máy vi tính cả nên anh đứng đắn click giao dịch, đưa vật liệu qua.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em kết hợp trực tiếp hay bắt mấy con hồn thú với chủng tộc tương tự rồi mới kết hợp chúng với nhau?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Bắt thêm mấy con rồi mới kết hợp.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đi thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A:?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh đánh giúp em.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không cần, tự tôi có thể đánh được.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Hai người nhanh hơn, sớm một chút kết hợp xong rồi đi ngủ nào.
Việt Nhiên do dự một chút, đồng ý, nghĩ thầm vừa vặn thừa dịp thời gian này suy nghĩ một chút nên hỏi chuyện nào đó thế nào đây.
Nhưng cuối cùng cậu đã đánh giá bản thân quá cao. Mãi đến lúc đánh xong một con hổ và một con báo săn, cậu vẫn không hỏi ra miệng, vì thật sự rất ngại hỏi mà, cậu cũng không thể trực tiếp hỏi anh có phải là đang theo đuổi tôi không, đúng không?
Cậu chỉ có thể nuốt xuống nghi hoặc, mở Sư Tử Trắng ra, chuyên tâm kết hợp với con hồn thú thứ sáu.
Hệ thống có thiết lập là chồng chất chủng tộc tương tự thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sư tử, hổ già và báo săn đều thuộc họ mèo, kết hợp hẳn sẽ không kém. Vì vậy cậu đút toàn bộ hổ già và báo săn cho con sư tử, vừa để vật liệu quý hiếm vào, click hợp thành, liếc mắt nhìn thành phẩm, nhất thời trầm mặc.
Khương Tiêu đợi chờ, thấy cậu nửa ngày cũng không động đậy, chỉ cảm thấy dường như mình đã từng thấy trạng thái này.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Làm sao vậy?
Việt Nhiên không trả lời, trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình trang thuộc tính cho anh.
Khương Tiêu mở ra nhìn xem rồi cũng trầm mặc theo.
Quả thực mạnh hơn rất nhiều, nhưng có lẽ là vật liệu bị phản tác dụng, lần này hợp ra một con sư tử thuộc tính ‘lửa’.
Thuộc tính ‘lửa’ đương nhiên cũng mạnh, nhưng Việt Nhiên thích đông cứng người ta trước rồi mới bạo phát một trận để ép máu tuột xuống, thuộc tính ‘lửa’ của con sư tử này xung đột với hiệu ứng đóng băng, hiển nhiên không phải là thứ mà Việt Nhiên muốn.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Lại thêm một chút vật liệu để điều chỉnh thuộc tính một chút đi.
Vậy phải thêm vật liệu thuộc tính ‘nước’ mới được, nhưng hàm lượng phải cao hơn.
Việt Nhiên đột nhiên hơi động đậy trong lòng và mở bé Gà Trắng ra. Mặc dù con gà này phế thật, nhưng hàm lượng thuộc tính ‘nước’ lại cao tới 93%, lẽ ra có thể trung hoà thuộc tính ‘lửa’. Cậu không mong con gà này có thể khiến cho Sư Tử trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ mong tẩy hết thuộc tính ‘lửa’ kia.
Nghĩ rồi cậu đút bé Gà Trắng cho Sư Tử, lại bỏ thêm mấy vật liệu thuộc tính nước khác, click hợp thành.
Hai giây sau chỉ thấy ánh sáng màu trắng tan hết, giữa trận luyện thành là một con gà béo, trên đầu có ba cọng lông ngốc.
Mắt của cậu trong tức khắc tối sầm lại, mạnh mẽ đập lên ngực một cái mới không ngất đi.
Bug, đây quả nhiên là một cái bug mà!
Mày mau phun Sư Tử và vật liệu của ông ra đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.