Chương 50
Nhất Thế Hoa Thường
27/09/2020
Có người vào phòng thì sẽ có tiếng nhắc nhở.
Nhưng bọn họ đều đang chơi game, vì không muốn bị phân tâm bởi tiếng nhắc nhở nên cũng đã tắt đi mất tiêu. Vài người có mở thì lại tưởng rằng anh em tới chậm nên cũng lười bấm xem, dù sao cũng là phòng có mật mã cả mà.
Khương Tiêu không chơi game cũng không có tắt tiếng nhắc nhở, nhưng anh bị bọn họ gọi tới, không biết rõ bọn họ kêu ai vào, cũng chẳng để ý đến, vì vậy tất cả mọi người đều gặp phải bi kịch rồi.
Cuối cùng vẫn là Không Cách đột nhiên nghĩ rằng hồi nãy hắn có liếc mắt nhìn kênh, biết ai nên đến cũng đến hết rồi, theo lý thuyết thì sẽ không có người nào khác tới mới đúng. Hắn kiểm tra danh sách thành viên một chút, bên tai đồng thời nghe thấy Khương Tiêu nói rằng: “Đừng đề cập đến việc này trước mặt em ấy đấy.”
BB Luyến bảo: “Cả bang hội đều đã biết rằng cậu có người trong lòng rồi, chờ bọn Năm Xưa biết cậu là Khương Tiêu, chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ lòi thôi nhé.”
Khương Tiêu đáp: “Tớ sẽ suy nghĩ đến một chút biện pháp, gần đây các cậu cứ giả bộ như đã quên mất việc này đi, đừng nhắc về người trước đây, bảo bối nhà tớ rất ngạo kiều, cẩn thận em ấy lại trở mặt đấy.”
Tâm Tự Thành Tro tò mò nói: “Cậu ấy có thể chủ động nhắc đến rồi sau đó bản thân lại tự ăn dấm chua của mình hay không, phải dùng cách này để rửa sạch hiềm nghi của cậu ấy đây?”
Không Cách lập tức bảo: “Nói bậy, Tinh thần làm sao có thể là loại người như vậy được!”
Hắn nuốt nước miếng, vội vàng trò chuyện riêng với Khương Tiêu, báo chuyện lớn cho người nọ.
Vừa nói thế xong, BB Luyến đã tiếp lời: “Tớ lại cảm thấy là rất có thể nhé.”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ khẽ nói tiếp: “Tôi cũng cảm thấy như thế nữa, cậu ấy diễn như vậy mà. Lúc trước cậu ấy rời khỏi bang hội thôi mà tôi đã khổ sở rất lâu đó.”
Tâm Tự Thành Tro cười bảo: “Nếu cậu ấy ăn dấm thì chắc chắn sẽ diễn sâu hơn nữa, tớ vẫn rất muốn nhìn một chút đây.”
“Sẽ không nhé, em ấy không có ham muốn diễn xuất đâu,” Khương Tiêu nhìn lão bà của mình trong danh sách thành viên, nói, “Lúc trước em ấy vốn chỉ tiến vào bang hội của chúng ta theo như kế hoạch thôi, sau đó lại vì tớ đã đánh cược với A Kiệt nên mới tạm thời giả thành tình nhân với tớ. Vì lý do có thể giấu diếm sau khi trở về nên lúc này em ấy mới dùng một tính cách không hề giống với bản thân mình nhé.”
Không Cách vội vã đưa ra một bậc thang: “Vậy là cậu thích người trước kia hay là người của bây giờ này?”
Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Em ấy luôn có một dáng vẻ vốn có ở trước mặt tớ, tớ cứ thích em ấy vậy thôi.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung, “Nhưng bảo bối nhà tớ tốt lắm, dù em ấy có thật sự hu hu hu thì tớ cũng thích thôi nhé.”
Trong kênh nhất thời vang lên một tiếng “ồ” thật dài, có người còn la hét kêu anh tối rồi đừng có ngược cẩu nữa.
Lỗ tai của Việt Nhiên hơi nóng lên, lý trí biết rằng mình cần phải đi, không thôi sẽ bị phát hiện, nhưng lại không nhịn được muốn nghe nhiều thêm một chút nữa nên cậu nhanh chóng đổi ID của mình thành một chuỗi biểu tượng, nghĩ rằng chờ đến khi bọn họ hỏi tới thì vẫn chạy đi được.
Khương Tiêu và Không Cách trơ mắt nhìn tình cảnh này, vừa đoán thử suy nghĩ của cậu vừa nhanh chóng báo cho những người khác.
Tâm Tự Thành Tro lại nói: “Huấn luyện quân sự của cậu ấy sắp kết thúc rồi phải không? Rảnh rỗi thì gọi ra cùng nhau ăn một bữa cơm đấy nhé.”
Khương Tiêu nói: “Ừm, tớ sẽ hỏi em ấy một chút.”
Lúc này BB Luyến đã nhận được thông báo nên nói theo: “Vận may của cậu tốt ghê đó, dĩ nhiên có thể đuổi Tinh thần tới tay nhé.”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ nói: “Tôi cũng rất ước ao nữa, Tinh thần lợi hại lắm, còn là Omega nữa chứ, ai, nam thần của tôi.”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Quả thực trâu bò ghê nơi, không hổ là một trong năm đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt nha!”
Không Cách nói: “Hơn nữa lớn lên quá hoàn hảo luôn. Nếu như còn độc thân, chắc chắn cậu ấy sẽ được một đám người theo đuổi luôn nhé.”
Việt Nhiên xoa xoa ốp lưng điện thoại, bị tâng bốc đến mức có chút ngượng ngùng.
Khương Tiêu nghĩ một chút về tính cách của tiểu hồn sư nhà mình, đánh giá lúc này người nọ có lẽ đã nguôi giận. Để cân bằng lại cho cậu một chút, anh lại chơi thêm một chiêu nữa: “Còn có chuyện vẫn luôn không nói cho các cậu.”
Mọi người nói: “Cái gì?”
Khương Tiêu nói: “Tài khoản của tớ ở khu cũ là Liệt Phong.”
Mọi người: “…”
Trong kênh tĩnh mịch vài giây, ngay sau đó mọi người trăm miệng một lời đáp, “Định mệnh, cậu nói cái gì cơ?!”
Khương Tiêu bình tĩnh nói: “Đây chính là lý do Nguyệt Trầm bọn họ chịu hỗ trợ trong sự kiện lúc trước kia.”
Mọi người lại ‘định mệnh’ một tiếng nữa, rốt cuộc cũng tiếp nhận hiện thực.
“Cậu dĩ nhiên là Liệt Phong ha!”
“Mẹ của tui ơi, thì ra bên cạnh tui đã sớm có đại thần rồi nè!”
“Tớ biết là cậu lợi hại, nhưng không nghĩ tới cậu lại là Liệt Phong nha!”
“Tớ vẫn là fan của cậu đó…”
“Chẳng trách gần đây Tinh thần luôn đánh trận với Liệt Phong, thì ra người đó là cậu.”
Khương Tiêu nói: “Ừm, tránh để sau này lại nhìn thấy có người chèo CP Tinh Nguyệt nữa.”
Việt Nhiên: “…”
Cho nên đây mới là mục đích anh kéo tôi đi đánh trận phải không?
Mấy người Không Cách có một loại cảm giác trong lòng, lập tức nói: “Cậu yên tâm đi, sau này bọn tớ sẽ là fan CP Liệt Tinh nha!”
“Đúng, Tinh Nguyệt hợp nhau ở chỗ nào thế, rõ ràng Liệt Tinh mới xứng đôi chứ!”
“Không chỉ xứng với nhau về mặt kỹ thuật mà ngay cả sắc đẹp cũng xứng nữa nhé!”
Phía sau là một đám câu từ khen ngợi khác, Việt Nhiên nghe đến không sai biệt lắm mới rời khỏi phòng và sửa lại tên.
Trước khi log out, cậu nghĩ rằng bọn họ đã thích mình như vậy nên lại quay về căn phòng, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi bọn họ rồi mới đi ngủ, lúc này chỉ nghe thấy Tâm Tự Thành Tro nói: “May mà đã gánh được, làm tớ sợ muốn chết luôn, cậu ấy biết mật mã bằng cách nào vậy?”
“Cậu ngốc à, trước đây cậu ấy từng ở trong bang hội của chúng ta mà, đương nhiên là biết được mật mã rồi.”
“Sao tớ cứ cảm thấy lại nghe thấy tiếng nhắc nhở vậy, lần này là ai thế?”
Việt Nhiên mặt không hề có cảm xúc: “Tôi đây nè.”
Tất cả mọi người: “…”
Rút quân điều binh sao lại chẳng nói ai thế này a!
Việt Nhiên nói: “Đang tán gẫu gì đó, cứ tiếp tục đi.”
“…” Không Cách đáp, “Anh thề là mấy lời vừa rồi của anh đều là sự thật hết luôn!”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Toàn là mấy câu nói đến từ tận dưới đáy lòng không đó!”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ nói: “Anh thật sự là fan của cậu đấy! Sau khi cậu đi cũng rất khổ sở một hồi lâu nữa mà!”
Khương Tiêu nói: “Nên làm gì thì cứ làm nấy đi nhé.”
Mọi người không cần anh nói lần thứ hai, vội vàng chạy mất, trong phòng chỉ còn lại hai chồng chồng nhỏ.
Việt Nhiên nhìn chằm chằm ID kia, hỏi rõ: “Anh muốn nói gì thế?”
Khương Tiêu nói: “Trước đây lúc đánh phó bản anh từng gọi em là Nhiên Nhiên, chuyện này vốn cũng không che giấu nổi.”
Việt Nhiên không để ý tới anh.
Khương Tiêu nói: “Nếu không ngày mai đến quán net để anh quỳ bàn phím nhé?”
Việt Nhiên nói: “Em không đi.”
Khương Tiêu tốt tính nói: “Được, nghe lời em, em nói không đi vậy chúng ta sẽ không đi.”
Việt Nhiên hầm hừ một tiếng.
Khương Tiêu cười cười, biết tính tình của cậu cũng không lớn như vậy, hỏi: “Có muốn ăn cơm với bọn họ hay không?”
Việt Nhiên nói: “Sau này hẳn nói.”
Khương Tiêu “ừm” một tiếng, vừa định nói em đi ngủ sớm một chút, chỉ nghe thấy WeChat vang lên một tiếng, mở ra nhìn lại phát hiện là cha, ông đang hỏi anh đã ngủ hay chưa. Anh trả lời một câu con vẫn chưa ngủ, bên kia đã nhanh chóng gọi tới.
Anh nói rằng: “Bảo bối, em chờ một lát nhé, anh đi nhận một cú điện thoại.”
Việt Nhiên theo bản năng đáp lại một tiếng, hai giây sau mới phản ứng được rằng anh vừa gọi mình là bảo bối, không biết xấu hổ.
Khương Tiêu lúc này đã trò chuyện với cha.
Cha Khương là kiểu người không thích phí lời, ông đi thẳng vào vấn đề: “Cha đã hỏi xong lộ trình của bác sĩ Lý rồi. Gần đây ông ấy luôn ở nước ngoài, tháng 11 sẽ về nước và tới thành phố S một chuyến, con ở bên kia ngồi tàu cao tốc nửa tiếng là đến thành phố S, cha sẽ giúp con hẹn một chút.”
Khương Tiêu nói: “Dạ.”
Cha Khương trầm mặc hai giây, hỏi: “Nếu như cậu ta cũng hết cách rồi thì con thật sự muốn cắt hả?”
Khương Tiêu nói: “Dạ.”
Cha Khương biết không khuyên anh được nên bảo: “Hôm nào mang về cho cha mẹ nhìn nhé.”
Khương Tiêu nói: “Tụi con sẽ tranh thủ đến lúc ăn tết ạ.”
Cha Khương biết rõ rằng đứa con nhà mình rất thẳng thừng, vừa nghe được lời này liền biết là nếu không có điều gì đột ngột xảy ra, đến tết là bọn họ nhất định có thể nhìn thấy Việt Nhiên thôi, sau đó ông cúp điện thoại.
Khương Tiêu trở lại YY, thấy Việt Nhiên vẫn đang đàng hoàng chờ mình, anh nhếch miệng: “Anh đã trở về.”
Việt Nhiên nói: “Ừm, anh nhớ kêu bọn họ đừng có mù mắt mà đi làm rầm rộ đó.”
Khương Tiêu nói: “Em không nói thì bọn họ cũng biết thôi mà.”
Anh suy nghĩ một chút, tạm thời bỏ qua chuyện bác sĩ Lý trước.
Bác sĩ Lý là một người rất có danh tiếng trong lĩnh vực tin tức tố.
Từ khi nghỉ hè rồi gặp được Việt Nhiên, anh đã cẩn thận nói một lần với người nhà, muốn để vị này xem thử tình huống của Việt Nhiên. Nhưng đêm nay anh vừa trấn an được tâm tình bất ổn của Việt Nhiên, không thích hợp bàn lại thêm nữa. Ngược lại bác sĩ Lý tháng 11 mới đến, cứ tìm một cơ hội thích hợp nói sau đi.
Anh nhìn ID trong phòng, đột nhiên nói: “Bây giờ ký túc xá còn chưa đóng cửa, anh đi tìm em nhé.”
Việt Nhiên không rõ: “Tìm em làm gì?”
Khương Tiêu nói: “Nhớ em, muốn gặp em một lần.”
Việt Nhiên cơ hồ lập tức liên tưởng đến nụ hôn nồng nhiệt của hôm nay, nói: “… Em đi ngủ, ngủ ngon.”
Khương Tiêu cười ra tiếng: “Ngủ đi, ngủ ngon, bảo bối.”
Lần này Việt Nhiên không tính toán đến chuyện bảo bối nữa, sau khi cắt đứt thì lăn hai vòng trên giường rồi ôm chăn ngủ thiếp đi.
Huấn luyện quân sự đã sắp kết thúc nên càng thoải mái hơn so với lúc trước nữa.
Vào ngày cuối cùng, Chu Kiệt Anh mới trở về, trông bộ dáng như thể mình chẳng liên quan gì đến những chuyện trước đó, giải thích có thể là nghỉ ngơi không tốt khiến cho bác sĩ trong trường hiểu lầm là hắn tiến vào kỳ phát tình, vì lúc trường điều tra thuốc cũng làm trong bí mật. Cha mẹ của hắn đến ký túc xá lấy đi đống thuốc còn lại của hắn cũng vì muốn tẩy sạch chuyện hắn có thuốc, những người khác cũng chẳng biết được chân tướng.
Kết quả vừa nói xong lời này, hắn lại phát hiện ánh mắt của bạn học đều rất quỷ dị, không khỏi nhìn về phía Việt Nhiên, thấy Việt Nhiên không nhìn hắn nên lại chờ giải tán xong thì tìm tới cậu, thấp giọng bảo: “Có phải cậu đã hiểu lầm tớ rồi không vậy? Ngày đó tớ thật sự không có uống thuốc, cũng thật sự muốn hỏi anh ấy một chút xem có phải anh ấy đã bắt nạt cậu không thôi mà, không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy… Xin lỗi, cậu đừng nóng giận nhé.”
Việt Nhiên lại mở mang tầm mắt với người này, cảm thấy lúc thường mắng Khương Tiêu không biết xấu hổ thật sự là oan uổng cho anh rồi, đây mới thực sự là không biết xấu hổ nè.
Cậu nói: “Khương Tiêu nói Omega uống thuốc là chuyện lớn, trường học sẽ đưa ra tin phê bình, cậu có muốn chờ trường ra thông báo rồi lại bàn chuyện hay không nhỉ?”
Biểu tình của Chu Kiệt Anh thoáng cứng đờ.
Việt Nhiên muốn giải quyết hắn trong vòng một hơi, nghiêm túc nói: “Dù chuyện này có thật sự trùng hợp hay là không thì tôi cũng chẳng muốn làm bạn với cậu nữa, vì lão công của tôi sẽ không cao hứng, mà tôi thì lại nghe lời lão công nhé.”
Tiếng nói vừa dứt, phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ quen thuộc: “Ngoan.”
Khương Tiêu vốn đang chờ cậu đi ăn cơm, xa xa nhìn thấy Chu Kiệt Anh kéo cậu lại nên cũng đi tới ngay, không nghĩ còn có được một thu hoạch ngoài ý muốn.
Việt Nhiên: “…”
Không biết xấu hổ, nghe trộm người khác nói chuyện kìa!
Khương Tiêu chẳng hề nhìn Chu Kiệt Anh một chút nào, sờ sờ tiểu hồn sư đang tạc mao của mình, kéo cậu đi vào nhà ăn, nói: “Lại gọi một tiếng đi.”
Việt Nhiên giả ngu: “Gọi cái gì?”
Khương Tiêu đáp: “Lão công.”
Việt Nhiên nói: “Không.”
Khương Tiêu cúi đầu kề sát vào lỗ tai của cậu, nói đến cực kỳ ám muội: “Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bắt em gọi thôi nhé.”
Việt Nhiên cảm giác thính tai như hơi nóng lên vì hô hấp của anh, vội vàng lấy tay đẩy anh ra.
Khương Tiêu không đùa với cậu nữa, kéo cậu tìm một chỗ ngồi xuống rồi đi mua cơm cho cậu. Việt Nhiên ngoan ngoãn ngồi chờ anh, lúc này chỉ nghe thấy tiếng điện thoại vừa vang, cúi đầu nhìn thử lại là WeChat của Tiểu Ngư.
Cậu và hai người bạn tốt đều học đại học trong thành phố, bây giờ huấn luyện quân sự đã kết thúc, có thể là đến hẹn ngày gặp mặt rồi… cậu suy đoán một phen, giơ tay bấm mở.
Tiểu Ngư: Đợt huấn luyện của cậu có phải đã kết thúc rồi không? Mấy ngày nay cẩn thận một chút nhé, tên khốn khiếp Chử Nguyên kia đang hỏi thăm về cậu đó!
Việt Nhiên ngẩn ra.
Chử Nguyên là giáo bá thời cấp ba của bọn họ, cũng là địch thủ số một của cậu, bọn họ ở trong trường đánh nhau không ít lần, cẩn thận hỏi thăm về cậu, chẳng lẽ còn chưa đánh đủ nên muốn tìm cậu đánh tiếp đây hả? Thiệt là chẳng ra gì hết!
Hỏi hắn: Gã tìm tớ làm gì?
Tiểu Ngư: Không biết, tớ biết rằng gã đã biết được trường của cậu thôi. Gã cũng đã huấn luyện quân sự xong rồi, cẩn thận gã lại đi tìm cậu đó!
Việt Nhiên: Tới thì tới, tớ không sợ gã đâu.
Tiểu Ngư: Chỉ sợ là gã sẽ nói mấy lời khó nghe thôi.
Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, hiểu được ngay.
Chử Nguyên là Alpha, đương nhiên là gã biết rằng tin tức tố của cậu có vấn đề.
Ngón tay của cậu dừng lại một lát trên màn hình, gõ chữ: Không sao đâu, ngược lại chờ thuốc ức chế của tớ hết tác dụng thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết đến thôi mà.
Dừng lại một chút, cậu bổ sung: Hơn nữa bạn trai của tớ không ngại.
Tiểu Ngư:!!!
Tiểu Ngư: Cái gì? Cậu quen bạn trai!
Việt Nhiên gửi một chữ “ừm”, cố gắng dùng một chữ này để biểu đạt trạng thái bình tĩnh vẫn hoàn bình tĩnh của mình, để Tiểu Ngư biết rằng cậu cũng không phải đang khoe khoang, một chút cũng không có đâu nhé.
Nhưng Tiểu Ngư căn bản không quan tâm đến tình trạng của cậu, bùm bùm hỏi tới một chuỗi lớn: Quen nhau hồi nào? Chuyên ngành gì thế? Tại sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy, có ảnh không, nhanh gửi qua cho tớ xem một chút coi!
Việt Nhiên: Có.
Nhưng chỉ có một tấm thôi.
Đây là sáng sớm hôm qua khi Khương Tiêu tới tìm cậu ăn cơm, cậu đứng ở trong đại sảnh trên lầu một nhìn thấy bộ dáng đứng dưới ánh nắng mặt trời của đối phương nên không nhịn được mà chụp trộm một tấm, chuyện này Khương Tiêu cũng không biết.
Cậu liền gửi bức ảnh này qua.
Tiểu Ngư:!!!
Tiểu Ngư: Người này thực sự là bạn trai của cậu hả? Đẹp trai ghê nha!
Việt Nhiên cực kỳ muốn không sợ sóng lớn trả lời một câu “Nhìn quen rồi, thấy cũng vậy thôi mà.” Nhưng gõ được hai chữ, cậu lại thực sự chẳng thấy lương tâm của mình ở đâu cả, nên chỉ “ừm” một cái thôi.
Việt Nhiên: Anh ấy là Alpha, giáo thảo trong trường của bọn tớ.
Tiểu Ngư: Vậy?
Việt Nhiên: Anh ấy biết, bọn tớ sẽ nghĩ cách.
Tiểu Ngư: Tốt quá, chúc mừng nghen!
Việt Nhiên: Cảm ơn.
Tiểu Ngư: Được, vậy tớ đi ăn cơm đây, cậu nhớ chú ý nhiều hơn một chút đó. Nếu thực sự không tránh được, cậu phải gọi anh họ và bạn trai cậu đến giúp cậu nhé, đừng tự mình cậy mạnh, có biết không?
Việt Nhiên: Ừm.
Hai người hẹn xong thời gian gặp mặt thì Khương Tiêu cũng vừa vặn trở về, Việt Nhiên liền để điện thoại xuống và bắt đầu ăn cơm.
Sau đợt huấn luyện là dạ hội chào đón người mới đến, sau đó sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi rồi mới chính thức đi học. Hôm nay, Việt Nhiên rốt cuộc cũng được ngủ thẳng một giấc, chín giờ bò dậy tùy tiện ăn một chút gì đó rồi đăng nhập vào game, thấy Không Cách gửi vào trò chuyện riêng.
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Đại tẩu, có chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Lại để cho tôi nhìn thấy hai chữ này, tôi sẽ giết chết anh ngay đấy.
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: [rơi lệ] Tinh thần, bọn anh có một kế hoạch.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Kế hoạch gì?
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Liên quan đến kế hoạch làm sao để giúp cậu tinh phân đó!
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Bọn anh đã thương lượng xong rồi nhé. Nếu sau này Năm Xưa bọn họ có hỏi, bọn anh sẽ nói là cậu chơi game lại nhưng bị Khương Tiêu và anh họ cậu thuyết phục nên quyết định đặt mình vào trong nguy hiểm để giúp bọn anh diệt trừ nội gián. Nhưng trong quá trình ở chung, Khương Tiêu lại phát hiện cậu là người yêu mà cậu ấy đã chờ ba năm liền, vì vậy lo lắng hết lòng, cuối cùng cũng đuổi cậu tới tay, hoàn hảo không?
Việt Nhiên: “…”
Nhưng bọn họ đều đang chơi game, vì không muốn bị phân tâm bởi tiếng nhắc nhở nên cũng đã tắt đi mất tiêu. Vài người có mở thì lại tưởng rằng anh em tới chậm nên cũng lười bấm xem, dù sao cũng là phòng có mật mã cả mà.
Khương Tiêu không chơi game cũng không có tắt tiếng nhắc nhở, nhưng anh bị bọn họ gọi tới, không biết rõ bọn họ kêu ai vào, cũng chẳng để ý đến, vì vậy tất cả mọi người đều gặp phải bi kịch rồi.
Cuối cùng vẫn là Không Cách đột nhiên nghĩ rằng hồi nãy hắn có liếc mắt nhìn kênh, biết ai nên đến cũng đến hết rồi, theo lý thuyết thì sẽ không có người nào khác tới mới đúng. Hắn kiểm tra danh sách thành viên một chút, bên tai đồng thời nghe thấy Khương Tiêu nói rằng: “Đừng đề cập đến việc này trước mặt em ấy đấy.”
BB Luyến bảo: “Cả bang hội đều đã biết rằng cậu có người trong lòng rồi, chờ bọn Năm Xưa biết cậu là Khương Tiêu, chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ lòi thôi nhé.”
Khương Tiêu đáp: “Tớ sẽ suy nghĩ đến một chút biện pháp, gần đây các cậu cứ giả bộ như đã quên mất việc này đi, đừng nhắc về người trước đây, bảo bối nhà tớ rất ngạo kiều, cẩn thận em ấy lại trở mặt đấy.”
Tâm Tự Thành Tro tò mò nói: “Cậu ấy có thể chủ động nhắc đến rồi sau đó bản thân lại tự ăn dấm chua của mình hay không, phải dùng cách này để rửa sạch hiềm nghi của cậu ấy đây?”
Không Cách lập tức bảo: “Nói bậy, Tinh thần làm sao có thể là loại người như vậy được!”
Hắn nuốt nước miếng, vội vàng trò chuyện riêng với Khương Tiêu, báo chuyện lớn cho người nọ.
Vừa nói thế xong, BB Luyến đã tiếp lời: “Tớ lại cảm thấy là rất có thể nhé.”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ khẽ nói tiếp: “Tôi cũng cảm thấy như thế nữa, cậu ấy diễn như vậy mà. Lúc trước cậu ấy rời khỏi bang hội thôi mà tôi đã khổ sở rất lâu đó.”
Tâm Tự Thành Tro cười bảo: “Nếu cậu ấy ăn dấm thì chắc chắn sẽ diễn sâu hơn nữa, tớ vẫn rất muốn nhìn một chút đây.”
“Sẽ không nhé, em ấy không có ham muốn diễn xuất đâu,” Khương Tiêu nhìn lão bà của mình trong danh sách thành viên, nói, “Lúc trước em ấy vốn chỉ tiến vào bang hội của chúng ta theo như kế hoạch thôi, sau đó lại vì tớ đã đánh cược với A Kiệt nên mới tạm thời giả thành tình nhân với tớ. Vì lý do có thể giấu diếm sau khi trở về nên lúc này em ấy mới dùng một tính cách không hề giống với bản thân mình nhé.”
Không Cách vội vã đưa ra một bậc thang: “Vậy là cậu thích người trước kia hay là người của bây giờ này?”
Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Em ấy luôn có một dáng vẻ vốn có ở trước mặt tớ, tớ cứ thích em ấy vậy thôi.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung, “Nhưng bảo bối nhà tớ tốt lắm, dù em ấy có thật sự hu hu hu thì tớ cũng thích thôi nhé.”
Trong kênh nhất thời vang lên một tiếng “ồ” thật dài, có người còn la hét kêu anh tối rồi đừng có ngược cẩu nữa.
Lỗ tai của Việt Nhiên hơi nóng lên, lý trí biết rằng mình cần phải đi, không thôi sẽ bị phát hiện, nhưng lại không nhịn được muốn nghe nhiều thêm một chút nữa nên cậu nhanh chóng đổi ID của mình thành một chuỗi biểu tượng, nghĩ rằng chờ đến khi bọn họ hỏi tới thì vẫn chạy đi được.
Khương Tiêu và Không Cách trơ mắt nhìn tình cảnh này, vừa đoán thử suy nghĩ của cậu vừa nhanh chóng báo cho những người khác.
Tâm Tự Thành Tro lại nói: “Huấn luyện quân sự của cậu ấy sắp kết thúc rồi phải không? Rảnh rỗi thì gọi ra cùng nhau ăn một bữa cơm đấy nhé.”
Khương Tiêu nói: “Ừm, tớ sẽ hỏi em ấy một chút.”
Lúc này BB Luyến đã nhận được thông báo nên nói theo: “Vận may của cậu tốt ghê đó, dĩ nhiên có thể đuổi Tinh thần tới tay nhé.”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ nói: “Tôi cũng rất ước ao nữa, Tinh thần lợi hại lắm, còn là Omega nữa chứ, ai, nam thần của tôi.”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Quả thực trâu bò ghê nơi, không hổ là một trong năm đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt nha!”
Không Cách nói: “Hơn nữa lớn lên quá hoàn hảo luôn. Nếu như còn độc thân, chắc chắn cậu ấy sẽ được một đám người theo đuổi luôn nhé.”
Việt Nhiên xoa xoa ốp lưng điện thoại, bị tâng bốc đến mức có chút ngượng ngùng.
Khương Tiêu nghĩ một chút về tính cách của tiểu hồn sư nhà mình, đánh giá lúc này người nọ có lẽ đã nguôi giận. Để cân bằng lại cho cậu một chút, anh lại chơi thêm một chiêu nữa: “Còn có chuyện vẫn luôn không nói cho các cậu.”
Mọi người nói: “Cái gì?”
Khương Tiêu nói: “Tài khoản của tớ ở khu cũ là Liệt Phong.”
Mọi người: “…”
Trong kênh tĩnh mịch vài giây, ngay sau đó mọi người trăm miệng một lời đáp, “Định mệnh, cậu nói cái gì cơ?!”
Khương Tiêu bình tĩnh nói: “Đây chính là lý do Nguyệt Trầm bọn họ chịu hỗ trợ trong sự kiện lúc trước kia.”
Mọi người lại ‘định mệnh’ một tiếng nữa, rốt cuộc cũng tiếp nhận hiện thực.
“Cậu dĩ nhiên là Liệt Phong ha!”
“Mẹ của tui ơi, thì ra bên cạnh tui đã sớm có đại thần rồi nè!”
“Tớ biết là cậu lợi hại, nhưng không nghĩ tới cậu lại là Liệt Phong nha!”
“Tớ vẫn là fan của cậu đó…”
“Chẳng trách gần đây Tinh thần luôn đánh trận với Liệt Phong, thì ra người đó là cậu.”
Khương Tiêu nói: “Ừm, tránh để sau này lại nhìn thấy có người chèo CP Tinh Nguyệt nữa.”
Việt Nhiên: “…”
Cho nên đây mới là mục đích anh kéo tôi đi đánh trận phải không?
Mấy người Không Cách có một loại cảm giác trong lòng, lập tức nói: “Cậu yên tâm đi, sau này bọn tớ sẽ là fan CP Liệt Tinh nha!”
“Đúng, Tinh Nguyệt hợp nhau ở chỗ nào thế, rõ ràng Liệt Tinh mới xứng đôi chứ!”
“Không chỉ xứng với nhau về mặt kỹ thuật mà ngay cả sắc đẹp cũng xứng nữa nhé!”
Phía sau là một đám câu từ khen ngợi khác, Việt Nhiên nghe đến không sai biệt lắm mới rời khỏi phòng và sửa lại tên.
Trước khi log out, cậu nghĩ rằng bọn họ đã thích mình như vậy nên lại quay về căn phòng, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi bọn họ rồi mới đi ngủ, lúc này chỉ nghe thấy Tâm Tự Thành Tro nói: “May mà đã gánh được, làm tớ sợ muốn chết luôn, cậu ấy biết mật mã bằng cách nào vậy?”
“Cậu ngốc à, trước đây cậu ấy từng ở trong bang hội của chúng ta mà, đương nhiên là biết được mật mã rồi.”
“Sao tớ cứ cảm thấy lại nghe thấy tiếng nhắc nhở vậy, lần này là ai thế?”
Việt Nhiên mặt không hề có cảm xúc: “Tôi đây nè.”
Tất cả mọi người: “…”
Rút quân điều binh sao lại chẳng nói ai thế này a!
Việt Nhiên nói: “Đang tán gẫu gì đó, cứ tiếp tục đi.”
“…” Không Cách đáp, “Anh thề là mấy lời vừa rồi của anh đều là sự thật hết luôn!”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Toàn là mấy câu nói đến từ tận dưới đáy lòng không đó!”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ nói: “Anh thật sự là fan của cậu đấy! Sau khi cậu đi cũng rất khổ sở một hồi lâu nữa mà!”
Khương Tiêu nói: “Nên làm gì thì cứ làm nấy đi nhé.”
Mọi người không cần anh nói lần thứ hai, vội vàng chạy mất, trong phòng chỉ còn lại hai chồng chồng nhỏ.
Việt Nhiên nhìn chằm chằm ID kia, hỏi rõ: “Anh muốn nói gì thế?”
Khương Tiêu nói: “Trước đây lúc đánh phó bản anh từng gọi em là Nhiên Nhiên, chuyện này vốn cũng không che giấu nổi.”
Việt Nhiên không để ý tới anh.
Khương Tiêu nói: “Nếu không ngày mai đến quán net để anh quỳ bàn phím nhé?”
Việt Nhiên nói: “Em không đi.”
Khương Tiêu tốt tính nói: “Được, nghe lời em, em nói không đi vậy chúng ta sẽ không đi.”
Việt Nhiên hầm hừ một tiếng.
Khương Tiêu cười cười, biết tính tình của cậu cũng không lớn như vậy, hỏi: “Có muốn ăn cơm với bọn họ hay không?”
Việt Nhiên nói: “Sau này hẳn nói.”
Khương Tiêu “ừm” một tiếng, vừa định nói em đi ngủ sớm một chút, chỉ nghe thấy WeChat vang lên một tiếng, mở ra nhìn lại phát hiện là cha, ông đang hỏi anh đã ngủ hay chưa. Anh trả lời một câu con vẫn chưa ngủ, bên kia đã nhanh chóng gọi tới.
Anh nói rằng: “Bảo bối, em chờ một lát nhé, anh đi nhận một cú điện thoại.”
Việt Nhiên theo bản năng đáp lại một tiếng, hai giây sau mới phản ứng được rằng anh vừa gọi mình là bảo bối, không biết xấu hổ.
Khương Tiêu lúc này đã trò chuyện với cha.
Cha Khương là kiểu người không thích phí lời, ông đi thẳng vào vấn đề: “Cha đã hỏi xong lộ trình của bác sĩ Lý rồi. Gần đây ông ấy luôn ở nước ngoài, tháng 11 sẽ về nước và tới thành phố S một chuyến, con ở bên kia ngồi tàu cao tốc nửa tiếng là đến thành phố S, cha sẽ giúp con hẹn một chút.”
Khương Tiêu nói: “Dạ.”
Cha Khương trầm mặc hai giây, hỏi: “Nếu như cậu ta cũng hết cách rồi thì con thật sự muốn cắt hả?”
Khương Tiêu nói: “Dạ.”
Cha Khương biết không khuyên anh được nên bảo: “Hôm nào mang về cho cha mẹ nhìn nhé.”
Khương Tiêu nói: “Tụi con sẽ tranh thủ đến lúc ăn tết ạ.”
Cha Khương biết rõ rằng đứa con nhà mình rất thẳng thừng, vừa nghe được lời này liền biết là nếu không có điều gì đột ngột xảy ra, đến tết là bọn họ nhất định có thể nhìn thấy Việt Nhiên thôi, sau đó ông cúp điện thoại.
Khương Tiêu trở lại YY, thấy Việt Nhiên vẫn đang đàng hoàng chờ mình, anh nhếch miệng: “Anh đã trở về.”
Việt Nhiên nói: “Ừm, anh nhớ kêu bọn họ đừng có mù mắt mà đi làm rầm rộ đó.”
Khương Tiêu nói: “Em không nói thì bọn họ cũng biết thôi mà.”
Anh suy nghĩ một chút, tạm thời bỏ qua chuyện bác sĩ Lý trước.
Bác sĩ Lý là một người rất có danh tiếng trong lĩnh vực tin tức tố.
Từ khi nghỉ hè rồi gặp được Việt Nhiên, anh đã cẩn thận nói một lần với người nhà, muốn để vị này xem thử tình huống của Việt Nhiên. Nhưng đêm nay anh vừa trấn an được tâm tình bất ổn của Việt Nhiên, không thích hợp bàn lại thêm nữa. Ngược lại bác sĩ Lý tháng 11 mới đến, cứ tìm một cơ hội thích hợp nói sau đi.
Anh nhìn ID trong phòng, đột nhiên nói: “Bây giờ ký túc xá còn chưa đóng cửa, anh đi tìm em nhé.”
Việt Nhiên không rõ: “Tìm em làm gì?”
Khương Tiêu nói: “Nhớ em, muốn gặp em một lần.”
Việt Nhiên cơ hồ lập tức liên tưởng đến nụ hôn nồng nhiệt của hôm nay, nói: “… Em đi ngủ, ngủ ngon.”
Khương Tiêu cười ra tiếng: “Ngủ đi, ngủ ngon, bảo bối.”
Lần này Việt Nhiên không tính toán đến chuyện bảo bối nữa, sau khi cắt đứt thì lăn hai vòng trên giường rồi ôm chăn ngủ thiếp đi.
Huấn luyện quân sự đã sắp kết thúc nên càng thoải mái hơn so với lúc trước nữa.
Vào ngày cuối cùng, Chu Kiệt Anh mới trở về, trông bộ dáng như thể mình chẳng liên quan gì đến những chuyện trước đó, giải thích có thể là nghỉ ngơi không tốt khiến cho bác sĩ trong trường hiểu lầm là hắn tiến vào kỳ phát tình, vì lúc trường điều tra thuốc cũng làm trong bí mật. Cha mẹ của hắn đến ký túc xá lấy đi đống thuốc còn lại của hắn cũng vì muốn tẩy sạch chuyện hắn có thuốc, những người khác cũng chẳng biết được chân tướng.
Kết quả vừa nói xong lời này, hắn lại phát hiện ánh mắt của bạn học đều rất quỷ dị, không khỏi nhìn về phía Việt Nhiên, thấy Việt Nhiên không nhìn hắn nên lại chờ giải tán xong thì tìm tới cậu, thấp giọng bảo: “Có phải cậu đã hiểu lầm tớ rồi không vậy? Ngày đó tớ thật sự không có uống thuốc, cũng thật sự muốn hỏi anh ấy một chút xem có phải anh ấy đã bắt nạt cậu không thôi mà, không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy… Xin lỗi, cậu đừng nóng giận nhé.”
Việt Nhiên lại mở mang tầm mắt với người này, cảm thấy lúc thường mắng Khương Tiêu không biết xấu hổ thật sự là oan uổng cho anh rồi, đây mới thực sự là không biết xấu hổ nè.
Cậu nói: “Khương Tiêu nói Omega uống thuốc là chuyện lớn, trường học sẽ đưa ra tin phê bình, cậu có muốn chờ trường ra thông báo rồi lại bàn chuyện hay không nhỉ?”
Biểu tình của Chu Kiệt Anh thoáng cứng đờ.
Việt Nhiên muốn giải quyết hắn trong vòng một hơi, nghiêm túc nói: “Dù chuyện này có thật sự trùng hợp hay là không thì tôi cũng chẳng muốn làm bạn với cậu nữa, vì lão công của tôi sẽ không cao hứng, mà tôi thì lại nghe lời lão công nhé.”
Tiếng nói vừa dứt, phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ quen thuộc: “Ngoan.”
Khương Tiêu vốn đang chờ cậu đi ăn cơm, xa xa nhìn thấy Chu Kiệt Anh kéo cậu lại nên cũng đi tới ngay, không nghĩ còn có được một thu hoạch ngoài ý muốn.
Việt Nhiên: “…”
Không biết xấu hổ, nghe trộm người khác nói chuyện kìa!
Khương Tiêu chẳng hề nhìn Chu Kiệt Anh một chút nào, sờ sờ tiểu hồn sư đang tạc mao của mình, kéo cậu đi vào nhà ăn, nói: “Lại gọi một tiếng đi.”
Việt Nhiên giả ngu: “Gọi cái gì?”
Khương Tiêu đáp: “Lão công.”
Việt Nhiên nói: “Không.”
Khương Tiêu cúi đầu kề sát vào lỗ tai của cậu, nói đến cực kỳ ám muội: “Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bắt em gọi thôi nhé.”
Việt Nhiên cảm giác thính tai như hơi nóng lên vì hô hấp của anh, vội vàng lấy tay đẩy anh ra.
Khương Tiêu không đùa với cậu nữa, kéo cậu tìm một chỗ ngồi xuống rồi đi mua cơm cho cậu. Việt Nhiên ngoan ngoãn ngồi chờ anh, lúc này chỉ nghe thấy tiếng điện thoại vừa vang, cúi đầu nhìn thử lại là WeChat của Tiểu Ngư.
Cậu và hai người bạn tốt đều học đại học trong thành phố, bây giờ huấn luyện quân sự đã kết thúc, có thể là đến hẹn ngày gặp mặt rồi… cậu suy đoán một phen, giơ tay bấm mở.
Tiểu Ngư: Đợt huấn luyện của cậu có phải đã kết thúc rồi không? Mấy ngày nay cẩn thận một chút nhé, tên khốn khiếp Chử Nguyên kia đang hỏi thăm về cậu đó!
Việt Nhiên ngẩn ra.
Chử Nguyên là giáo bá thời cấp ba của bọn họ, cũng là địch thủ số một của cậu, bọn họ ở trong trường đánh nhau không ít lần, cẩn thận hỏi thăm về cậu, chẳng lẽ còn chưa đánh đủ nên muốn tìm cậu đánh tiếp đây hả? Thiệt là chẳng ra gì hết!
Hỏi hắn: Gã tìm tớ làm gì?
Tiểu Ngư: Không biết, tớ biết rằng gã đã biết được trường của cậu thôi. Gã cũng đã huấn luyện quân sự xong rồi, cẩn thận gã lại đi tìm cậu đó!
Việt Nhiên: Tới thì tới, tớ không sợ gã đâu.
Tiểu Ngư: Chỉ sợ là gã sẽ nói mấy lời khó nghe thôi.
Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, hiểu được ngay.
Chử Nguyên là Alpha, đương nhiên là gã biết rằng tin tức tố của cậu có vấn đề.
Ngón tay của cậu dừng lại một lát trên màn hình, gõ chữ: Không sao đâu, ngược lại chờ thuốc ức chế của tớ hết tác dụng thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết đến thôi mà.
Dừng lại một chút, cậu bổ sung: Hơn nữa bạn trai của tớ không ngại.
Tiểu Ngư:!!!
Tiểu Ngư: Cái gì? Cậu quen bạn trai!
Việt Nhiên gửi một chữ “ừm”, cố gắng dùng một chữ này để biểu đạt trạng thái bình tĩnh vẫn hoàn bình tĩnh của mình, để Tiểu Ngư biết rằng cậu cũng không phải đang khoe khoang, một chút cũng không có đâu nhé.
Nhưng Tiểu Ngư căn bản không quan tâm đến tình trạng của cậu, bùm bùm hỏi tới một chuỗi lớn: Quen nhau hồi nào? Chuyên ngành gì thế? Tại sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy, có ảnh không, nhanh gửi qua cho tớ xem một chút coi!
Việt Nhiên: Có.
Nhưng chỉ có một tấm thôi.
Đây là sáng sớm hôm qua khi Khương Tiêu tới tìm cậu ăn cơm, cậu đứng ở trong đại sảnh trên lầu một nhìn thấy bộ dáng đứng dưới ánh nắng mặt trời của đối phương nên không nhịn được mà chụp trộm một tấm, chuyện này Khương Tiêu cũng không biết.
Cậu liền gửi bức ảnh này qua.
Tiểu Ngư:!!!
Tiểu Ngư: Người này thực sự là bạn trai của cậu hả? Đẹp trai ghê nha!
Việt Nhiên cực kỳ muốn không sợ sóng lớn trả lời một câu “Nhìn quen rồi, thấy cũng vậy thôi mà.” Nhưng gõ được hai chữ, cậu lại thực sự chẳng thấy lương tâm của mình ở đâu cả, nên chỉ “ừm” một cái thôi.
Việt Nhiên: Anh ấy là Alpha, giáo thảo trong trường của bọn tớ.
Tiểu Ngư: Vậy?
Việt Nhiên: Anh ấy biết, bọn tớ sẽ nghĩ cách.
Tiểu Ngư: Tốt quá, chúc mừng nghen!
Việt Nhiên: Cảm ơn.
Tiểu Ngư: Được, vậy tớ đi ăn cơm đây, cậu nhớ chú ý nhiều hơn một chút đó. Nếu thực sự không tránh được, cậu phải gọi anh họ và bạn trai cậu đến giúp cậu nhé, đừng tự mình cậy mạnh, có biết không?
Việt Nhiên: Ừm.
Hai người hẹn xong thời gian gặp mặt thì Khương Tiêu cũng vừa vặn trở về, Việt Nhiên liền để điện thoại xuống và bắt đầu ăn cơm.
Sau đợt huấn luyện là dạ hội chào đón người mới đến, sau đó sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi rồi mới chính thức đi học. Hôm nay, Việt Nhiên rốt cuộc cũng được ngủ thẳng một giấc, chín giờ bò dậy tùy tiện ăn một chút gì đó rồi đăng nhập vào game, thấy Không Cách gửi vào trò chuyện riêng.
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Đại tẩu, có chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Lại để cho tôi nhìn thấy hai chữ này, tôi sẽ giết chết anh ngay đấy.
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: [rơi lệ] Tinh thần, bọn anh có một kế hoạch.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Kế hoạch gì?
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Liên quan đến kế hoạch làm sao để giúp cậu tinh phân đó!
[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Bọn anh đã thương lượng xong rồi nhé. Nếu sau này Năm Xưa bọn họ có hỏi, bọn anh sẽ nói là cậu chơi game lại nhưng bị Khương Tiêu và anh họ cậu thuyết phục nên quyết định đặt mình vào trong nguy hiểm để giúp bọn anh diệt trừ nội gián. Nhưng trong quá trình ở chung, Khương Tiêu lại phát hiện cậu là người yêu mà cậu ấy đã chờ ba năm liền, vì vậy lo lắng hết lòng, cuối cùng cũng đuổi cậu tới tay, hoàn hảo không?
Việt Nhiên: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.