Chương 17: Chương 14 (P2)
Trà Muộn
16/07/2016
Thời gian trôi
qua,đầu óc rơi vào một vòng luẩn quẫn, Hứa An Nhược không còn chút hứng
thú nào đối với cuộc hẹn tối nay. Bao nhiêu mong chờ đã tan thành mây
khói nhưng vẫn muốn được gặp anh, cô cố trấn an đang xuống cấp trầm
trọng.
“An Nhược, cậu không phải có hẹn sao? không đi hả?” Tiêu Như lên tiếng nhắc nhở, nhìn đồng hồ gần bảy giờ rồi mà sao cậu ấy chẳng có động tĩnh gì.
“Đi chứ, làm sao không đi được” Hứa An Nhược đong đưa hai chân, thủ thỉ đáp, "
"haizz...phải đi tắm thôi" Cô nói đoạn liền đứng phắt dậy.
...
“"Như, cậu nói xem mặc bộ nào đẹp hơn?” Hứa An Nhược yếm thử hai bộ đồ lên người, trưng cầu ý kiến.
“Giống y chang nhau” Tiêu Như không cần nhìn, vì cô biết có trả lời bộ nào đẹp hơn cũng không vừa ý.
“Cậu giúp người ta xíu đi” Hứa An Nhược phụng phịu oán trách, so tới so lui chưa biết chọn cái nào hơn.
“Bộ màu đen” Tiêu Như chỉ tay về bên phía bên trái.
“Có già quá không?” Cô cởi đồ ra mặc vào, ngắm nghía bóng dáng qua tấm gương, lầm bầm hỏi.
“Không có đâu, rất đẹp, rất hợp với cậu, nhất định anh ta sẽ thích cho mà xem” Tiêu Như cười mỉm cận lực dùng những lời hoa mỹ để dỗ ngọt cô, suýt xoa xoay trước xoay sau, chậc lưỡi khen ngợi.
“Cậu thật đáng ghét” Cô đỏ mặt đánh nhẹ vào người Tiêu Như, cười khúc khích.
“Được rồi, đừng có đứng ở đây phơi vẻ mặt đầy xuân tình nữa, cậu đi được rồi đó” Tiêu Như bĩu môi đẩy cô ra ngoài cửa.
“Á...người ta chưa trang điểm nữa mà” Cô kháng nghị giậm chân, chạy vào tiếp tục ngắm nghía.
“Trang điểm của cậu là tô son đó hả?. Mặt đẹp rồi cần chi trang điểm” Tiêu Như hừ một tiếng, không nhịn được nhéo má phính của cô bạn, trắng nõn lại còn mịn đến nỗi chẳng thấy lỗ chân lông, ghen tỵ thật đấy! Cô nàng này còn chưa phát hiện được hết vẻ đẹp của mình, trong trường có biết bao nhiêu chàng trai muốn xin số di động của cô ấy chứ. ngay cả cô cũng bị đám nam sinh đó chặng đường hỏi thăm về An Nhược, vậy mà mắt cậu ấy chỉ có duy nhất hình bóng một người, mắt không thấy tai không nghe.
“Mình đi nhé!” Hứa An Nhược tô một chút son lên môi rồi nói, ngồi xuống bậc sàn mang giày vào chân.
…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn
“Anh Văn Trạm, anh đợi đã lâu chưa?” Hứa An Nhược thở hổn hển chạy về phía chàng trai đang đứng, mặt cô ửng hồng.
“Anh mới đến thôi” Trì Văn Trạm cười, đặt tay chạm lên đỉnh đầu của Hứa An Nhược, xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cô.
“Vâng, mình đi thôi anh” Chợt tim ngừng hẳn một giây rồi đập rộn rã cô bẽn lẽn cúi đầu giấu nụ cười tươi rói.
“Ừ” Anh xoay người bước đi, duy trì tốc độ nhịp nhàng, cùng cô sánh bước dưới những tán cây phượng vĩ đang đung đưa trong làn gió.
Anh đưa cô đến nơi vốn hơi quen, Hứa An Nhược từng đến đây một lần duy nhất, lúc mới nhập học cũng chính là cái đêm mà cô ngập lụt trong những dòng nước mắt chảy ngược, khi phát hiện ra hoàng tử của cô vốn đã thuộc về người con gái khác.
Tâm tình cô không thoải mái khi bước vào căn phòng này, cố gắng lê từng bước chân nặng nề theo sau anh.
“Vào thôi” Trì Văn Trạm đứng đợi trước cánh của, mãi chẳng thấy Hứa An Nhược nhút nhích.
Anh còn tưởng cô bị làm sao.
“Trạm, cậu đến rồi hả?” Giọng người đằng sau hô lớn.
“Em cũng vừa mới đến” Trì Văn Trạm gật đầu chào người đàn ông đang đi đến, kéo Hứa An Nhược đang còn đứng lại gần: “Đây là An Nhược, em gái đã giúp chúng ta”
“À, hóa ra là vậy, chào em, anh là Tường” Người đàn ông có chất giọng hảo sảng, chân thành đưa tay ra.
“Chào đàn anh, em là An Nhược” Cô chìa tay ra lịch sự bắt lấy tay anh ta.
“Gọi anh là Tường được rồi, cám ơn em gái đã giúp tụi anh” Anh Tường rất tự nhiên thân thiết nói cười, là một người có tính tình hòa đồng, dễ gần.
“Vâng, không có gì đâu anh”
“Vào trong thôi, mà thằng nhóc Trình Tự đâu chẳng thấy”
“Cậu ấy đang ở Kháng Lạc"
“Thôi kệ đi, chúng ta ăn trước” Anh Tường tự động ngồi xuống bàn, gọi nhân viên phục vụ.
…Truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn lê quý đôn- Trà Muộn
Chẳng mấy chốc, một bàn đủ món ăn màu sắc hấp dẫn được bày biện đẹp mắt, mùi thức ăn thơm ngon khiến bụng nhỏ của Hứa An Nhược rục rịch réo “ọc ọc”
“Thật ra là kêu cả Trình Tự và Thư Huyên đến nhưng mà chúng ta cũng đói rồi, ăn thôi” Anh Tường gắp vào chén của cô một cái nem chả, mở nồi lẩu sôi sùng sục bỏ thịt bò tươi vào khấy điều.
“Em gái ăn đi, đừng ngại gì hết”
“Vâng, mời mọi người” Cô cầm đũa bắt đầu ăn.
“Trạm, gắp đồ ăn cho em gái đi” Anh Tường vỗ vỗ vai Trì Văn Trạm nói.
“Em muốn ăn hủ tiếu hay mì sợi?” Trì Văn Trạm quay sang hỏi cô.
Từ nãy giờ Hứa An Nhược chỉ gắp toàn đồ xào, thịt nem nướng chứ không đụng đến nồi lẩu. Nghe anh hỏi vậy đành đáp “Cho em mì được rồi"
Trì Văn Trạm với lấy cái chén của cô, múc mì tran nước lẩu vào, gắp thêm rau củ và thịt bò.
“Như vậy đủ rồi” cô lập tức ngăn cản.
“Ừ, muốn ăn gì thì nói nhé, ngày hôm nay là chiêu đãi em đấy”
“Vâng” Cô cúi xuống thổi cho bớt nóng, gắp mì trong chén ăn sụt sùi, mồ hôi trên trán lấp tấm. Cô vừa ăn vừa lau, hít hà vì độ cay nồng và nóng hổi.
Trì Văn Trạm đưa cho cô khăn giấy, lại gắp thêm chén đầy ụ khiến Hứa An Nhược khóc không ra nước mắt, ngượng ngùng nhận lấy khăn lau lên trán, chùi mũi, vừa phải duy trì hình tượng ăn uống tao nhã, không thể mất mặt chỉ vì miếng ăn được.
“Em gái, có muốn ăn ghẹ rang me không?” Anh Tường đang định gọi thêm món.
“Không cần đâu, em no rồi” Cô vội lắc đầu
“Ở đây nổi tiếng nhất là món này đó, thử đi” Anh Tường kêu xong thì quay sang giới thiệu.
“Nhà em ấy ở gần biển nên hải sản cũng ăn ngán rồi” Trì Văn Trạm đáp
“Ồ, vậy hả? Cùng quê với cậu ấy hả?” Anh Tường ngạc nhiên hỏi cô.
“Vâng, chúng em sống cùng thành phố”
“Ừ, cái thằng này mỗi lần nhờ nó mua mấy ký hải sản cũng trần ai. Bây giờ biết em rồi, anh không nhờ nó nữa” Anh Tường đánh bộp xuống đùi, đắc ý cười lớn.
Cô quay sang nhìn Trì Văn Trạm, cả hai đành cười trừ.
…
“Anh về đây, bà xã đang đợi, Trạm, đưa em gái về cẩn thận” Anh Tường bước ra lề đường, vẫy gọi taxi.
“Em biết rồi, anh đừng có ghé đâu nhé, không thôi lát nữa chị Vân lại gọi em tìm người” Trì Văn Trạm hóm hĩnh nói đùa.
“Khà khà, dạo này cô ấy sợ anh lắm rồi, không khủng bố nữa đâu” Anh Tường cười giảo hoặc.
Trì Văn Trạm che miệng cười, Hứa An Nhược cảm thấy chân tê cứng, trời chưa về khuya mà không khí lạnh lẽo vô cùng, cô chỉ mặc váy mỏng, cô khẽ run lên xoa cánh tay tìm chút hơi ấm.
Cô lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh và anh Tường trò chuyện qua lại. Ánh mắt long lanh ánh lệ, trong suốt một màu, mơ hồ nhớ đến một câu nói về tình yêu đơn phương khá hợp với tâm trạng của mình.
"Anh là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm và cũng là ngôi sao ngự trị trong trái tim em"(câu này mình đọc trong một cuốn truyện tranh nhưng quên mất tên rồi)
Tuy bầu trời có muôn vàn vì sao lấp lánh nhưng ở một phương trời xa, em chỉ thấy mỗi một ánh sáng duy nhất, chiếu rọi trên đường em bước đi, dù khoảng cách có xa xôi em vẫn một lòng tin tưởng với chân thành từ trái tim nồng nhiệt nhất định anh sẽ cảm nhận được em yêu anh nhiều đến mức nào. Có thể không có được nhưng ít ra cũng phải cho anh hiểu rõ được trái tim em.
“An Nhược, cậu không phải có hẹn sao? không đi hả?” Tiêu Như lên tiếng nhắc nhở, nhìn đồng hồ gần bảy giờ rồi mà sao cậu ấy chẳng có động tĩnh gì.
“Đi chứ, làm sao không đi được” Hứa An Nhược đong đưa hai chân, thủ thỉ đáp, "
"haizz...phải đi tắm thôi" Cô nói đoạn liền đứng phắt dậy.
...
“"Như, cậu nói xem mặc bộ nào đẹp hơn?” Hứa An Nhược yếm thử hai bộ đồ lên người, trưng cầu ý kiến.
“Giống y chang nhau” Tiêu Như không cần nhìn, vì cô biết có trả lời bộ nào đẹp hơn cũng không vừa ý.
“Cậu giúp người ta xíu đi” Hứa An Nhược phụng phịu oán trách, so tới so lui chưa biết chọn cái nào hơn.
“Bộ màu đen” Tiêu Như chỉ tay về bên phía bên trái.
“Có già quá không?” Cô cởi đồ ra mặc vào, ngắm nghía bóng dáng qua tấm gương, lầm bầm hỏi.
“Không có đâu, rất đẹp, rất hợp với cậu, nhất định anh ta sẽ thích cho mà xem” Tiêu Như cười mỉm cận lực dùng những lời hoa mỹ để dỗ ngọt cô, suýt xoa xoay trước xoay sau, chậc lưỡi khen ngợi.
“Cậu thật đáng ghét” Cô đỏ mặt đánh nhẹ vào người Tiêu Như, cười khúc khích.
“Được rồi, đừng có đứng ở đây phơi vẻ mặt đầy xuân tình nữa, cậu đi được rồi đó” Tiêu Như bĩu môi đẩy cô ra ngoài cửa.
“Á...người ta chưa trang điểm nữa mà” Cô kháng nghị giậm chân, chạy vào tiếp tục ngắm nghía.
“Trang điểm của cậu là tô son đó hả?. Mặt đẹp rồi cần chi trang điểm” Tiêu Như hừ một tiếng, không nhịn được nhéo má phính của cô bạn, trắng nõn lại còn mịn đến nỗi chẳng thấy lỗ chân lông, ghen tỵ thật đấy! Cô nàng này còn chưa phát hiện được hết vẻ đẹp của mình, trong trường có biết bao nhiêu chàng trai muốn xin số di động của cô ấy chứ. ngay cả cô cũng bị đám nam sinh đó chặng đường hỏi thăm về An Nhược, vậy mà mắt cậu ấy chỉ có duy nhất hình bóng một người, mắt không thấy tai không nghe.
“Mình đi nhé!” Hứa An Nhược tô một chút son lên môi rồi nói, ngồi xuống bậc sàn mang giày vào chân.
…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn
“Anh Văn Trạm, anh đợi đã lâu chưa?” Hứa An Nhược thở hổn hển chạy về phía chàng trai đang đứng, mặt cô ửng hồng.
“Anh mới đến thôi” Trì Văn Trạm cười, đặt tay chạm lên đỉnh đầu của Hứa An Nhược, xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cô.
“Vâng, mình đi thôi anh” Chợt tim ngừng hẳn một giây rồi đập rộn rã cô bẽn lẽn cúi đầu giấu nụ cười tươi rói.
“Ừ” Anh xoay người bước đi, duy trì tốc độ nhịp nhàng, cùng cô sánh bước dưới những tán cây phượng vĩ đang đung đưa trong làn gió.
Anh đưa cô đến nơi vốn hơi quen, Hứa An Nhược từng đến đây một lần duy nhất, lúc mới nhập học cũng chính là cái đêm mà cô ngập lụt trong những dòng nước mắt chảy ngược, khi phát hiện ra hoàng tử của cô vốn đã thuộc về người con gái khác.
Tâm tình cô không thoải mái khi bước vào căn phòng này, cố gắng lê từng bước chân nặng nề theo sau anh.
“Vào thôi” Trì Văn Trạm đứng đợi trước cánh của, mãi chẳng thấy Hứa An Nhược nhút nhích.
Anh còn tưởng cô bị làm sao.
“Trạm, cậu đến rồi hả?” Giọng người đằng sau hô lớn.
“Em cũng vừa mới đến” Trì Văn Trạm gật đầu chào người đàn ông đang đi đến, kéo Hứa An Nhược đang còn đứng lại gần: “Đây là An Nhược, em gái đã giúp chúng ta”
“À, hóa ra là vậy, chào em, anh là Tường” Người đàn ông có chất giọng hảo sảng, chân thành đưa tay ra.
“Chào đàn anh, em là An Nhược” Cô chìa tay ra lịch sự bắt lấy tay anh ta.
“Gọi anh là Tường được rồi, cám ơn em gái đã giúp tụi anh” Anh Tường rất tự nhiên thân thiết nói cười, là một người có tính tình hòa đồng, dễ gần.
“Vâng, không có gì đâu anh”
“Vào trong thôi, mà thằng nhóc Trình Tự đâu chẳng thấy”
“Cậu ấy đang ở Kháng Lạc"
“Thôi kệ đi, chúng ta ăn trước” Anh Tường tự động ngồi xuống bàn, gọi nhân viên phục vụ.
…Truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn lê quý đôn- Trà Muộn
Chẳng mấy chốc, một bàn đủ món ăn màu sắc hấp dẫn được bày biện đẹp mắt, mùi thức ăn thơm ngon khiến bụng nhỏ của Hứa An Nhược rục rịch réo “ọc ọc”
“Thật ra là kêu cả Trình Tự và Thư Huyên đến nhưng mà chúng ta cũng đói rồi, ăn thôi” Anh Tường gắp vào chén của cô một cái nem chả, mở nồi lẩu sôi sùng sục bỏ thịt bò tươi vào khấy điều.
“Em gái ăn đi, đừng ngại gì hết”
“Vâng, mời mọi người” Cô cầm đũa bắt đầu ăn.
“Trạm, gắp đồ ăn cho em gái đi” Anh Tường vỗ vỗ vai Trì Văn Trạm nói.
“Em muốn ăn hủ tiếu hay mì sợi?” Trì Văn Trạm quay sang hỏi cô.
Từ nãy giờ Hứa An Nhược chỉ gắp toàn đồ xào, thịt nem nướng chứ không đụng đến nồi lẩu. Nghe anh hỏi vậy đành đáp “Cho em mì được rồi"
Trì Văn Trạm với lấy cái chén của cô, múc mì tran nước lẩu vào, gắp thêm rau củ và thịt bò.
“Như vậy đủ rồi” cô lập tức ngăn cản.
“Ừ, muốn ăn gì thì nói nhé, ngày hôm nay là chiêu đãi em đấy”
“Vâng” Cô cúi xuống thổi cho bớt nóng, gắp mì trong chén ăn sụt sùi, mồ hôi trên trán lấp tấm. Cô vừa ăn vừa lau, hít hà vì độ cay nồng và nóng hổi.
Trì Văn Trạm đưa cho cô khăn giấy, lại gắp thêm chén đầy ụ khiến Hứa An Nhược khóc không ra nước mắt, ngượng ngùng nhận lấy khăn lau lên trán, chùi mũi, vừa phải duy trì hình tượng ăn uống tao nhã, không thể mất mặt chỉ vì miếng ăn được.
“Em gái, có muốn ăn ghẹ rang me không?” Anh Tường đang định gọi thêm món.
“Không cần đâu, em no rồi” Cô vội lắc đầu
“Ở đây nổi tiếng nhất là món này đó, thử đi” Anh Tường kêu xong thì quay sang giới thiệu.
“Nhà em ấy ở gần biển nên hải sản cũng ăn ngán rồi” Trì Văn Trạm đáp
“Ồ, vậy hả? Cùng quê với cậu ấy hả?” Anh Tường ngạc nhiên hỏi cô.
“Vâng, chúng em sống cùng thành phố”
“Ừ, cái thằng này mỗi lần nhờ nó mua mấy ký hải sản cũng trần ai. Bây giờ biết em rồi, anh không nhờ nó nữa” Anh Tường đánh bộp xuống đùi, đắc ý cười lớn.
Cô quay sang nhìn Trì Văn Trạm, cả hai đành cười trừ.
…
“Anh về đây, bà xã đang đợi, Trạm, đưa em gái về cẩn thận” Anh Tường bước ra lề đường, vẫy gọi taxi.
“Em biết rồi, anh đừng có ghé đâu nhé, không thôi lát nữa chị Vân lại gọi em tìm người” Trì Văn Trạm hóm hĩnh nói đùa.
“Khà khà, dạo này cô ấy sợ anh lắm rồi, không khủng bố nữa đâu” Anh Tường cười giảo hoặc.
Trì Văn Trạm che miệng cười, Hứa An Nhược cảm thấy chân tê cứng, trời chưa về khuya mà không khí lạnh lẽo vô cùng, cô chỉ mặc váy mỏng, cô khẽ run lên xoa cánh tay tìm chút hơi ấm.
Cô lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh và anh Tường trò chuyện qua lại. Ánh mắt long lanh ánh lệ, trong suốt một màu, mơ hồ nhớ đến một câu nói về tình yêu đơn phương khá hợp với tâm trạng của mình.
"Anh là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm và cũng là ngôi sao ngự trị trong trái tim em"(câu này mình đọc trong một cuốn truyện tranh nhưng quên mất tên rồi)
Tuy bầu trời có muôn vàn vì sao lấp lánh nhưng ở một phương trời xa, em chỉ thấy mỗi một ánh sáng duy nhất, chiếu rọi trên đường em bước đi, dù khoảng cách có xa xôi em vẫn một lòng tin tưởng với chân thành từ trái tim nồng nhiệt nhất định anh sẽ cảm nhận được em yêu anh nhiều đến mức nào. Có thể không có được nhưng ít ra cũng phải cho anh hiểu rõ được trái tim em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.