Chương 8
Trà Muộn
17/06/2016
Đêm đã khuya, cô tắm xong liền nhảy lên giường chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại.
-“A lô?”
-“An Nhược, năm mới vui vẻ” đầu giây bên kia vang lên giọng khoan khoái của Trình Tự.
-“Cám ơn anh, chúc năm mới vui vẻ”
-“Em đang làm vậy?”
-“Chuẩn bị ngủ”
-“Ờ”
-“Vậy tôi cúp máy”
-“À…dạo này em có gặp Văn Trạm không?”
-“Có, sao thế?”
-“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem cậu ấy có ổn không?”
-“Nhàm chán, anh chẳng phải gọi cho anh ấy là được sao?”
-“Được rồi, em ngủ đi, chúc ngủ ngon”
-“Tạm biệt” cô cúp máy quăng di động xuống dưới cúi giường rồi tắt đèn ngủ.
…
Ngày Hứa An Nhược đi thành phố S, ba cô bận rộn chuẩn bị đồ ăn có thể mang theo, mẹ tiễn cô ra cửa vuốt ve mái tóc cô nhắc nhở:
-“Đi đường phải cẩn thận, lên tới nơi thì gọi điện về”
-“Con biết rồi, con đi đây”
Lần đầu tiên xa nhà thì cảm thấy háo hức vì cuộc sống, không gian mới đang chờ mình khám phá nay được về với gia đình một thời gian nên lúc phải đi lại có cảm giác không thích ứng lắm,/Trà Muộn- l q d] không muốn rời xa. Hứa An Nhược không ngăn được nỗi xúc cảm trong lòng, cố kiềm nén những giọt nước mắt đang chực chờ trên khóe mi, ôm chầm lấy ba mẹ, giọng sụt sùi:
-“Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con gái đi đây”
Khoảng hơn bốn giờ chiều, cô mới đến nơi,đứng trước cổng kí túc xá rồi cúi xuống nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh mệt mỏi tìm một ghế đá ngồi đỡ, tay tìm di động gọi cho Trình Tự.
-“A lô, anh có rảnh không?”
-“Rảnh, có việc gì hả?”
-“Anh mau tới kí túc xá đi, có đồ cho anh”
-“Thật hả?” bên kia hoài nghi đáp
-“Đương nhiên, mau lên tôi sắp mệt muốn chết rồi!”
…
-“An Nhược?” Trình Tự đến gần lên tiếng gọi
-“Nhờ anh mang hai cái túi này lên phòng” cô nhìn thấy vị cứu tinh thì liền cười hì hì nhờ vả.
-“Em đúng là quỷ xảo quyệt, dám lừa anh” Trình Tự lườm cô
-“Không phải học anh sao? Mau đi” cô lôi kéo anh ta
Trình Tự nhận nhiệm vụ mang đồ lên, cô khoang thai đi phía trước dẫn đường, lên lầu thứ hai, Trình Tự thở hổn hển dựa lưng vào tường, than oán:
-“Em mang theo sắt hay sao mà nặng quá vậy?”
-“Ừ, vậy mới nhờ anh. Tặng anh nè, cám ơn nhé!”
-“Hừ, xem như em còn có lương tâm”
-“Anh Trình?” cô tiễn Trình Tự xuống dưới lầu, đột nhiên dừng ở chân cầu thang
-“Hả? đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó” Trình Tự ái ngại nhìn cô.
-“Quà cũng mang cho anh, không phải anh nên đáp lễ sao?” cô khoanh hai tay trước ngực, dõng dạc nói.
-“Gì cơ?” Trình Tự trố mắt nhìn cô
-“Đưa di động của anh đây” cô chìa tay ra
-“Làm gì?” Trình Tự tuy có ngờ vực nhưng vẫn móc di động ra đưa cho cô.
Hứa An Nhược mày mòi bấm tới bấm lui, một lát sau tắt màn hình trả lại.
-“Cám ơn anh nha! Lần sau mời anh bữa trưa”
-“Hừ, đừng tưởng giấu giấu diếm diếm là anh không biết em làm gì nhé” Trình Tự hừ một cái coi thường nhìn cô.
-“Tạm biệt” cô chạy nhanh lên lầu, vẫy tay chào anh ta một cái.
--- ------ ----------Trà Muộn---- ------ ------ ------ ---
Đối với hành động mập mờ của mình, Hứa An Nhược đã thầm cho phép bản thân, cô không nghĩ mình sẽ dễ dàng từ bỏ hi vọng, “cơ hội là do chính mình tạo ra” cô thầm nhủ. Mở di động ra/Trà Muộn- d đ l q d, cô lưu số lấy từ máy của Trình Tự vào, đặt trễ chệ đầu danh bạ, cuối cùng cũng có số điện của anh - Hứa An Nhược vui không tả được, lấy dũng khí gửi cho anh một tin nhắn hỏi thăm.
“Anh Văn Trạm, em là An Nhược . Anh đã lên trường chưa?” tuy nhiên có hơi…ngốc, đúng là dư thừa, anh đã lên đây lâu rồi mà. Cô hối hận cũng không kịp vì tin đã được gửi đi.
5 phút… rồi 10 phút….lại 30 phút, cô thất vọng nhìn chằm chằm vào màn hình, tắt rồi lại mở, sau cùng không nhìn nữa.
“Tin..tin” tiếng báo hiệu có tin nhắn vang lên, cô vùng khỏi chăn vơi lấy trong tích tắc
“À chào em, anh lên hôm chủ nhật tuần trước” tin nhắn được gửi đến
“Em nhớ rồi, chỉ hỏi thăm anh chút thôi. Em không làm phiền chứ?” cô lại trở nên vui vẻ vì nhận được hồi âm.
“Không sao, anh chỉ ngồi không ở ktx thôi”
“Vậy em không phiền anh nữa, anh nên nghỉ ngơi sớm đi ạ”
-Tin được gửi, nhưng không có hồi âm. Cô ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi tắt máy đi ngủ, đêm nay ở trong phòng chỉ có một mình, có hơi cô đơn, lạnh lẽo nhưng không hiểu sao cô ngủ rất ngon lành.(còn tiếp)
-“A lô?”
-“An Nhược, năm mới vui vẻ” đầu giây bên kia vang lên giọng khoan khoái của Trình Tự.
-“Cám ơn anh, chúc năm mới vui vẻ”
-“Em đang làm vậy?”
-“Chuẩn bị ngủ”
-“Ờ”
-“Vậy tôi cúp máy”
-“À…dạo này em có gặp Văn Trạm không?”
-“Có, sao thế?”
-“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem cậu ấy có ổn không?”
-“Nhàm chán, anh chẳng phải gọi cho anh ấy là được sao?”
-“Được rồi, em ngủ đi, chúc ngủ ngon”
-“Tạm biệt” cô cúp máy quăng di động xuống dưới cúi giường rồi tắt đèn ngủ.
…
Ngày Hứa An Nhược đi thành phố S, ba cô bận rộn chuẩn bị đồ ăn có thể mang theo, mẹ tiễn cô ra cửa vuốt ve mái tóc cô nhắc nhở:
-“Đi đường phải cẩn thận, lên tới nơi thì gọi điện về”
-“Con biết rồi, con đi đây”
Lần đầu tiên xa nhà thì cảm thấy háo hức vì cuộc sống, không gian mới đang chờ mình khám phá nay được về với gia đình một thời gian nên lúc phải đi lại có cảm giác không thích ứng lắm,/Trà Muộn- l q d] không muốn rời xa. Hứa An Nhược không ngăn được nỗi xúc cảm trong lòng, cố kiềm nén những giọt nước mắt đang chực chờ trên khóe mi, ôm chầm lấy ba mẹ, giọng sụt sùi:
-“Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con gái đi đây”
Khoảng hơn bốn giờ chiều, cô mới đến nơi,đứng trước cổng kí túc xá rồi cúi xuống nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh mệt mỏi tìm một ghế đá ngồi đỡ, tay tìm di động gọi cho Trình Tự.
-“A lô, anh có rảnh không?”
-“Rảnh, có việc gì hả?”
-“Anh mau tới kí túc xá đi, có đồ cho anh”
-“Thật hả?” bên kia hoài nghi đáp
-“Đương nhiên, mau lên tôi sắp mệt muốn chết rồi!”
…
-“An Nhược?” Trình Tự đến gần lên tiếng gọi
-“Nhờ anh mang hai cái túi này lên phòng” cô nhìn thấy vị cứu tinh thì liền cười hì hì nhờ vả.
-“Em đúng là quỷ xảo quyệt, dám lừa anh” Trình Tự lườm cô
-“Không phải học anh sao? Mau đi” cô lôi kéo anh ta
Trình Tự nhận nhiệm vụ mang đồ lên, cô khoang thai đi phía trước dẫn đường, lên lầu thứ hai, Trình Tự thở hổn hển dựa lưng vào tường, than oán:
-“Em mang theo sắt hay sao mà nặng quá vậy?”
-“Ừ, vậy mới nhờ anh. Tặng anh nè, cám ơn nhé!”
-“Hừ, xem như em còn có lương tâm”
-“Anh Trình?” cô tiễn Trình Tự xuống dưới lầu, đột nhiên dừng ở chân cầu thang
-“Hả? đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó” Trình Tự ái ngại nhìn cô.
-“Quà cũng mang cho anh, không phải anh nên đáp lễ sao?” cô khoanh hai tay trước ngực, dõng dạc nói.
-“Gì cơ?” Trình Tự trố mắt nhìn cô
-“Đưa di động của anh đây” cô chìa tay ra
-“Làm gì?” Trình Tự tuy có ngờ vực nhưng vẫn móc di động ra đưa cho cô.
Hứa An Nhược mày mòi bấm tới bấm lui, một lát sau tắt màn hình trả lại.
-“Cám ơn anh nha! Lần sau mời anh bữa trưa”
-“Hừ, đừng tưởng giấu giấu diếm diếm là anh không biết em làm gì nhé” Trình Tự hừ một cái coi thường nhìn cô.
-“Tạm biệt” cô chạy nhanh lên lầu, vẫy tay chào anh ta một cái.
--- ------ ----------Trà Muộn---- ------ ------ ------ ---
Đối với hành động mập mờ của mình, Hứa An Nhược đã thầm cho phép bản thân, cô không nghĩ mình sẽ dễ dàng từ bỏ hi vọng, “cơ hội là do chính mình tạo ra” cô thầm nhủ. Mở di động ra/Trà Muộn- d đ l q d, cô lưu số lấy từ máy của Trình Tự vào, đặt trễ chệ đầu danh bạ, cuối cùng cũng có số điện của anh - Hứa An Nhược vui không tả được, lấy dũng khí gửi cho anh một tin nhắn hỏi thăm.
“Anh Văn Trạm, em là An Nhược . Anh đã lên trường chưa?” tuy nhiên có hơi…ngốc, đúng là dư thừa, anh đã lên đây lâu rồi mà. Cô hối hận cũng không kịp vì tin đã được gửi đi.
5 phút… rồi 10 phút….lại 30 phút, cô thất vọng nhìn chằm chằm vào màn hình, tắt rồi lại mở, sau cùng không nhìn nữa.
“Tin..tin” tiếng báo hiệu có tin nhắn vang lên, cô vùng khỏi chăn vơi lấy trong tích tắc
“À chào em, anh lên hôm chủ nhật tuần trước” tin nhắn được gửi đến
“Em nhớ rồi, chỉ hỏi thăm anh chút thôi. Em không làm phiền chứ?” cô lại trở nên vui vẻ vì nhận được hồi âm.
“Không sao, anh chỉ ngồi không ở ktx thôi”
“Vậy em không phiền anh nữa, anh nên nghỉ ngơi sớm đi ạ”
-Tin được gửi, nhưng không có hồi âm. Cô ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi tắt máy đi ngủ, đêm nay ở trong phòng chỉ có một mình, có hơi cô đơn, lạnh lẽo nhưng không hiểu sao cô ngủ rất ngon lành.(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.