Chương 47: Bẫy tử thần (3)
Đường Nguyệt Y
14/01/2024
Dạ Thiên Bang bỗng chốc nổ ra cơn mưa đạn từ hai phía, giữa đội Đặc
nhiệm hình sự và người trong tổ chức, nhanh chóng gây kinh động tới Dạ
Cảnh Văn bên trong căn phòng bí mật.
“Dạ Cảnh Tinh, mày dám dẫn Cảnh sát tới đây? Dám lật đổ gia sản cả đời ba gầy dựng hay sao hả?” Anh ta tức tối hét ầm lên, đồng thời cũng đã rút súng dí vào đầu hắn.
Có thể tình huống trước mắt, là sinh mệnh mong manh tựa như sợi tóc, chỉ cần Dạ Cảnh Văn phát cuồng mà bóp cò, thì coi như hắn mất mạng.
Vậy mà, Dạ Cảnh Tinh vẫn vô cùng thong thả đáp trả: “Đến vợ con tôi, anh còn dám hại, thì cái cơ nghiệp bẩn thỉu này có đáng là gì để phải giữ gìn, bảo vệ.”
Vừa nói dứt tiếng, Dạ Cảnh Tinh lập tức tung chiêu tấn công lần lượt những tên thuộc hạ xung quanh. Tất cả đều cầm súng, nhưng không một ai dám ra tay, vì suy cho cùng thì hắn cũng là con trai của cựu Lão Đại. Vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Mà lúc này, phía Cảnh sát cũng sắp sửa ập tới. Giữa bỏ chạy và liều mạng ở lại trung thành với chủ, thì chẳng có ai dám đem sinh mạng của mình ra đánh cược. Từng người, từng người một thi nhau tháo chạy từ cửa sau, nhưng vẫn muộn màng vì không nơi nào không bị lực lượng Đặc nhiệm bao vây.
Dạ Cảnh Tinh tay không đối đầu với người anh song sinh tay cầm súng. Tình thế hôm nay, sẽ chỉ có một người được sống, dĩ nhiên Dạ Cảnh Văn luôn ích kỷ vì mình.
Trước một giây Cảnh sát ập vào, hắn đã trở thành con tin của Dạ Cảnh Văn. Trong tay là khẩu súng lục có lực sáng thương cực kỳ cao, mà anh ta yêu thích nhất, cũng đặc biệt thích dùng mỗi khi muốn đích thân trừ khử kẻ thù. Giờ nó được dùng để uy hiếp kẻ địch, hòng tìm cách thoát thân.
Lúc này, đội Đặc nhiệm phòng chống tội phạm nguy hiểm đã ập vào, nhanh chóng bắt giữ đám thuộc hạ còn lại của tổ chức. Đồng thời có hơn chục họng súng tử thần đều đang nhắm về phía Dạ Cảnh Văn, chỉ cần anh ta dám manh động, thì đạn kia sẽ lập tức phóng tới.
“Dạ Cảnh Văn, anh đã bị bắt vì tội danh buôn bán, tàng trữ vũ khí trái phép. Chúng tôi yêu cầu anh nhanh chóng buông bỏ vũ khí và thả con tin ra, rồi sẽ được hưởng khoan hồng trước Pháp luật.” Đội trưởng đội Đặc nhiệm nghiêm giọng lên tiếng nhắc nhở.
Không ngờ, bao năm đề phòng lại bị một phút mù quáng tin tưởng làm cho tan tác. Dạ Cảnh Văn tin rằng Dạ Cảnh Tinh sẽ không dám bán đứng gia đình không dám ra tay nhẫn tâm với người thân. Thật ra, anh ta luôn khinh thường hắn không có gan làm chuyện lớn.
Nhưng hôm nay, Dạ Cảnh Văn mới biết bản thân đã lầm thì có lẽ đã quá muộn màng.
“Anh nghe rồi đó, chỉ cần đầu hàng sẽ được Pháp luật nương tay. Quay đầu đi, Dạ Cảnh Văn.”
Đến phút cuối, vẫn là Dạ Cảnh Tinh không thể làm trái với lương tâm, vẫn muốn dành cho anh mình một cơ hội để làm lại từ đầu. Vì dù như thế nào đi chăng nữa, một trong hai có mất đi, thì người đau lòng nhất là ba mẹ họ.
Hắn từng mất con, nỗi đau khốn cùng đó hắn hiểu rõ hơn ai hết. Nên mới không muốn gia đình mình lại rơi vào tình cảnh nát tan.
Nhưng Dạ Cảnh Văn, con người cố chấp ngông cuồng đó sẽ chịu quay đầu sao?
“Mày đang chơi trò mèo khóc chuột đấy sao? Chính mày đưa Cảnh sát tới đây bắt tao, rồi bây giờ lại giở cái giọng thánh nhân đó ra để cho người ta thấy mày cao thượng à?”
“Tôi chỉ đang đòi lại công bằng cho đứa con vô tội đã bị chết oan ức trong tay anh thôi. Nếu ngay từ đầu anh không khơi dậy cuồng phong, thì sóng to đã không kéo tới. Để như bây giờ, anh nghĩ anh chạy thoát được sao?”
“Haha… Tao mà không thoát được thì mày cũng đừng hòng được sống.”
“Cạch/Đoàng.” Dạ Cảnh Văn bóp cò, Cảnh sát cũng bóp cò để bảo vệ con tin, nhưng chỉ có anh ta bị thương tại cánh tay, còn Dạ Cảnh Tinh thì không.
Bởi vì, trong súng của Dạ Cảnh Văn không hề có đạn. Điều đó khiến sắc mặt anh ta vô cùng bàng hoàng.
“Bất ngờ lắm đúng không? Anh có thể thông minh đoán ra trong trà có thuốc, nhưng lại không nghĩ ra đạn trong súng đã bị tháo hết. Ván cờ này, anh chính thức thất bại.”
Dạ Cảnh Tinh nhếch môi cười ngạo mạn và sau đó cũng là một cú xoay người tuyệt mỹ, đem đối phương áp chế vào chiếc còng số tám duy nhất được mang theo trên người mình.
Đó là hình ảnh hắn chưa bao giờ muốn nhìn thấy, cũng không muốn là người thực hiện, nên đã từ bỏ công việc của một Đặc nhiệm để trở thành người bình thường. Nhưng cuối cùng, điều không mong muốn nhất vẫn xảy ra.
“Haha… Mày tưởng, như vậy là xong sao? Chết hết đi.”
Một phút thiếu đề phòng, Dạ Cảnh Tinh đã để Dạ Cảnh Văn chạy về phía cuối trong gốc tường. Nơi đó, có công tắc bật bẫy dao, chỉ cần chạm vào công tắc thì tất cả con dao được lắp đặt ẩn trong căn phòng này sẽ đồng loạt giải phóng.
“Anh hai, đừng…”
“Dạ Cảnh Tinh, mày dám dẫn Cảnh sát tới đây? Dám lật đổ gia sản cả đời ba gầy dựng hay sao hả?” Anh ta tức tối hét ầm lên, đồng thời cũng đã rút súng dí vào đầu hắn.
Có thể tình huống trước mắt, là sinh mệnh mong manh tựa như sợi tóc, chỉ cần Dạ Cảnh Văn phát cuồng mà bóp cò, thì coi như hắn mất mạng.
Vậy mà, Dạ Cảnh Tinh vẫn vô cùng thong thả đáp trả: “Đến vợ con tôi, anh còn dám hại, thì cái cơ nghiệp bẩn thỉu này có đáng là gì để phải giữ gìn, bảo vệ.”
Vừa nói dứt tiếng, Dạ Cảnh Tinh lập tức tung chiêu tấn công lần lượt những tên thuộc hạ xung quanh. Tất cả đều cầm súng, nhưng không một ai dám ra tay, vì suy cho cùng thì hắn cũng là con trai của cựu Lão Đại. Vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Mà lúc này, phía Cảnh sát cũng sắp sửa ập tới. Giữa bỏ chạy và liều mạng ở lại trung thành với chủ, thì chẳng có ai dám đem sinh mạng của mình ra đánh cược. Từng người, từng người một thi nhau tháo chạy từ cửa sau, nhưng vẫn muộn màng vì không nơi nào không bị lực lượng Đặc nhiệm bao vây.
Dạ Cảnh Tinh tay không đối đầu với người anh song sinh tay cầm súng. Tình thế hôm nay, sẽ chỉ có một người được sống, dĩ nhiên Dạ Cảnh Văn luôn ích kỷ vì mình.
Trước một giây Cảnh sát ập vào, hắn đã trở thành con tin của Dạ Cảnh Văn. Trong tay là khẩu súng lục có lực sáng thương cực kỳ cao, mà anh ta yêu thích nhất, cũng đặc biệt thích dùng mỗi khi muốn đích thân trừ khử kẻ thù. Giờ nó được dùng để uy hiếp kẻ địch, hòng tìm cách thoát thân.
Lúc này, đội Đặc nhiệm phòng chống tội phạm nguy hiểm đã ập vào, nhanh chóng bắt giữ đám thuộc hạ còn lại của tổ chức. Đồng thời có hơn chục họng súng tử thần đều đang nhắm về phía Dạ Cảnh Văn, chỉ cần anh ta dám manh động, thì đạn kia sẽ lập tức phóng tới.
“Dạ Cảnh Văn, anh đã bị bắt vì tội danh buôn bán, tàng trữ vũ khí trái phép. Chúng tôi yêu cầu anh nhanh chóng buông bỏ vũ khí và thả con tin ra, rồi sẽ được hưởng khoan hồng trước Pháp luật.” Đội trưởng đội Đặc nhiệm nghiêm giọng lên tiếng nhắc nhở.
Không ngờ, bao năm đề phòng lại bị một phút mù quáng tin tưởng làm cho tan tác. Dạ Cảnh Văn tin rằng Dạ Cảnh Tinh sẽ không dám bán đứng gia đình không dám ra tay nhẫn tâm với người thân. Thật ra, anh ta luôn khinh thường hắn không có gan làm chuyện lớn.
Nhưng hôm nay, Dạ Cảnh Văn mới biết bản thân đã lầm thì có lẽ đã quá muộn màng.
“Anh nghe rồi đó, chỉ cần đầu hàng sẽ được Pháp luật nương tay. Quay đầu đi, Dạ Cảnh Văn.”
Đến phút cuối, vẫn là Dạ Cảnh Tinh không thể làm trái với lương tâm, vẫn muốn dành cho anh mình một cơ hội để làm lại từ đầu. Vì dù như thế nào đi chăng nữa, một trong hai có mất đi, thì người đau lòng nhất là ba mẹ họ.
Hắn từng mất con, nỗi đau khốn cùng đó hắn hiểu rõ hơn ai hết. Nên mới không muốn gia đình mình lại rơi vào tình cảnh nát tan.
Nhưng Dạ Cảnh Văn, con người cố chấp ngông cuồng đó sẽ chịu quay đầu sao?
“Mày đang chơi trò mèo khóc chuột đấy sao? Chính mày đưa Cảnh sát tới đây bắt tao, rồi bây giờ lại giở cái giọng thánh nhân đó ra để cho người ta thấy mày cao thượng à?”
“Tôi chỉ đang đòi lại công bằng cho đứa con vô tội đã bị chết oan ức trong tay anh thôi. Nếu ngay từ đầu anh không khơi dậy cuồng phong, thì sóng to đã không kéo tới. Để như bây giờ, anh nghĩ anh chạy thoát được sao?”
“Haha… Tao mà không thoát được thì mày cũng đừng hòng được sống.”
“Cạch/Đoàng.” Dạ Cảnh Văn bóp cò, Cảnh sát cũng bóp cò để bảo vệ con tin, nhưng chỉ có anh ta bị thương tại cánh tay, còn Dạ Cảnh Tinh thì không.
Bởi vì, trong súng của Dạ Cảnh Văn không hề có đạn. Điều đó khiến sắc mặt anh ta vô cùng bàng hoàng.
“Bất ngờ lắm đúng không? Anh có thể thông minh đoán ra trong trà có thuốc, nhưng lại không nghĩ ra đạn trong súng đã bị tháo hết. Ván cờ này, anh chính thức thất bại.”
Dạ Cảnh Tinh nhếch môi cười ngạo mạn và sau đó cũng là một cú xoay người tuyệt mỹ, đem đối phương áp chế vào chiếc còng số tám duy nhất được mang theo trên người mình.
Đó là hình ảnh hắn chưa bao giờ muốn nhìn thấy, cũng không muốn là người thực hiện, nên đã từ bỏ công việc của một Đặc nhiệm để trở thành người bình thường. Nhưng cuối cùng, điều không mong muốn nhất vẫn xảy ra.
“Haha… Mày tưởng, như vậy là xong sao? Chết hết đi.”
Một phút thiếu đề phòng, Dạ Cảnh Tinh đã để Dạ Cảnh Văn chạy về phía cuối trong gốc tường. Nơi đó, có công tắc bật bẫy dao, chỉ cần chạm vào công tắc thì tất cả con dao được lắp đặt ẩn trong căn phòng này sẽ đồng loạt giải phóng.
“Anh hai, đừng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.