Chương 12: Cuộc gọi trong đêm
Đường Nguyệt Y
11/01/2024
Mỗi ngày gần nhau tình cảm sẽ càng lớn. Đối với Dạ Cảnh Tinh, những hạnh phúc đang có đều là tạm bợ, là vay mượn nhất thời. Bởi vì, hắn không phải Dạ Cảnh Văn, không phải người Hứa Tuệ Trân một lòng một dạ yêu thương.
Nằm bên nhau, chung trên một chiếc giường, dùng chung tấm chăn, nhưng hắn lại cảm thấy như nghìn trùng xa cách.
Nghĩ kỹ mới thấy, Hứa Tuệ Trân cũng thật bản lĩnh. Chỉ những điều đơn giản đã khiến hắn gục ngã, giờ nằm đây với bao nỗi niềm khó xử. Phải đấu tranh tư tưởng giữa bảo vệ người mình yêu và từ bỏ vì đại cuộc...
"Chồng à, anh ngủ chưa?" Hứa Tuệ Trân cũng thao thức chưa ngủ, nên nhẹ giọng lên tiếng thăm dò.
Nhưng hắn đang bận suy nghĩ đăm chiêu, nhất thời không để ý tới câu hỏi, nên khiến cô tò mò mà phải vươn mặt lên, tự nhìn xem hắn đã ngủ hay chưa.
Kết quả lại bắt gặp nét mặt trầm tư như có tâm sự.
"Chồng! Anh sao vậy, có chuyện gì buồn hả?" Hứa Tuệ Trân khẩn trương thăm hỏi.
Mấy tháng qua, mối quan hệ giữa cả hai đã phát triển tốt hơn rất nhiều. Hắn cũng vì một chữ tình mà thay đổi. Thế nên ngay lúc này, Dạ Cảnh Tinh đã quen với những câu hỏi, thái độ quan tâm từ cô mang tới.
Hơi cười, hắn vuốt tóc cô, rồi mới nói:
"Sao em không ngủ đi?"
"Em thấy anh buồn." Hứa Tuệ Trân hơi cau mày.
"Buồn gì chứ, em lại đọc tiểu thuyết quá 180 phút nên bị ảnh hưởng tâm lý nhân vật rồi đấy." Hắn cười trừ cho qua chuyện, rồi kéo cô gái ôm chặt vào lòng, để cô áp mặt vào ngực mình, chứ không cho nhìn thẳng vào mặt nữa.
Quả thực, hắn đang có tâm sự, mà còn là những vấn đề vô cùng nan giải. Hắn muốn cô biết, nhưng cũng không muốn cô biết... Tóm lại lập trường không thể vững, thì lòng dạ rối ren.
Im lặng được một chút, Hứa Tuệ Trân lại khẽ hỏi:
"Anh này! Gia đình anh, thật sự chỉ có mỗi mình anh thôi sao? Chúng ta ở bên nhau cũng lâu rồi, nhưng ít khi nào em nghe anh nhắc tới người nhà của mình. Nếu là con một, sao anh không sống với ba mẹ, mà lại ở riêng?"
"Sao tự dưng em lại hỏi tới chuyện này?" Dạ Cảnh Tinh trầm giọng, thái độ vẫn điềm tĩnh chứ không hề kinh ngạc.
Bởi vì, hắn đã từng có những giây phút tưởng tượng ra hình ảnh lúc đối mặt với sự thật. Hắn chán rồi, chán cái cảnh làm thế thân cho người khác.
Trước đây thế thân trong việc gì cũng được, hắn không quan tâm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn từ bỏ.
Lúc này, Hứa Tuệ Trân cũng đang trầm ngâm như đắn đo về một việc gì đó. Mãi vài phút sau, cô mới nói:
"Em chỉ muốn chúng ta hãy luôn thành thật với nhau, cũng muốn bản thân được tôn trọng..."
Dạ Cảnh Tinh ngồi dậy ngay sau đó, Hứa Tuệ Trân cũng tương tự. Cả hai đều nhìn nhau, như thể đã tìm đúng thời cơ thích hợp để bày tỏ một vấn đề đặc biệt quan trọng.
Mấy tháng qua hắn nghĩ kỹ rồi, hắn không muốn lừa dối người con gái này nữa. Thà kết thúc trong đau khổ, nhưng biết đâu sẽ mở ra tương lai khác. Thật ra, hắn đang ôm hy vọng trong tương lai của cô sẽ có mình trong đó, nên càng không muốn tiếp tục vai trò của một kẻ thế thân.
"Thật ra, Dạ Cảnh gia không chỉ có..."
Reng reng reng...
Đúng lúc định nói rõ mọi chuyện, thì chuông điện thoại của Dạ Cảnh Tinh lại vang. Hắn vốn không muốn nghe, nhưng khi thấy người gọi tới là mẹ mình, nên đành tạm gác lại chuyện cần nói.
"Anh ra ngoài nghe điện thoại đã."
"Vâng!" Hứa Tuệ Trân gật đầu, còn ngoan ngoãn mỉm cười.
Nhưng khi người đàn ông rời đi, nụ cười trên môi cô liền vụt tắt. Sắc mặt lắng xuống thấy rõ khi nghĩ tới câu nói vừa bỏ dở từ hắn.
Đợi tới khi Dạ Cảnh Tinh quay trở vào, thần thái ban đầu cũng đã thay đổi. Hắn trầm ngâm ngồi xuống giường ngủ, lặng im không nói tiếng nào.
Thấy vậy, Hứa Tuệ Trân liền chạm vào vai hắn, rồi khẽ hỏi:
"Có chuyện gì vậy anh?"
"Không có gì! Em ngủ đi ha." Hắn cười gượng.
Hắn như thế, làm sao Hứa Tuệ Trân có thể bỏ mặc. Cô vẫn ngồi bên hắn, dịu dàng quan tâm.
"Có chuyện gì nên sắc mặt anh mới như này, có thể nói ra với em mà, được không?"
"Ừm! Bên nhà có việc, bây giờ anh phải đi một chuyến. Em ở nhà cứ ngủ trước đi, đừng chờ anh." Nói xong, hắn liền đứng dậy lấy quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Hứa Tuệ Trân có cảm giác như lần này đi, hắn sẽ không quay trở lại nữa, nên trong lòng hiện rất bất an.
"Muộn thế này rồi vẫn phải đi sao? Không đợi tới sáng mai được hả anh?"
"Anh về ngay mà, yên tâm nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!" Hắn hôn lên trán cô, dùng lời nói ngọt ngào để xoa dịu nỗi lo.
Nhìn bóng dáng ấy dần đi xa, Hứa Tuệ Trân chợt cảm thấy không nỡ, cũng không muốn hắn rời đi.
Vì linh cảm mách bảo rằng, lần ra đi này sẽ có điều gì đó thay đổi...
Càng nghĩ, cô càng không yên tâm để hắn đi một mình, nên quyết định chạy theo. Nào ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã chạm mặt Quản gia Lâm.
Trên tay ông ta đang bê một chiếc khay nhỏ, trên khay có viên thuốc quen thuộc và một ly sữa, mà mỗi ngày đích thân ông đều mang lên cho cô uống.
"Thiếu phu nhân, mời dùng thuốc bổ."
Nằm bên nhau, chung trên một chiếc giường, dùng chung tấm chăn, nhưng hắn lại cảm thấy như nghìn trùng xa cách.
Nghĩ kỹ mới thấy, Hứa Tuệ Trân cũng thật bản lĩnh. Chỉ những điều đơn giản đã khiến hắn gục ngã, giờ nằm đây với bao nỗi niềm khó xử. Phải đấu tranh tư tưởng giữa bảo vệ người mình yêu và từ bỏ vì đại cuộc...
"Chồng à, anh ngủ chưa?" Hứa Tuệ Trân cũng thao thức chưa ngủ, nên nhẹ giọng lên tiếng thăm dò.
Nhưng hắn đang bận suy nghĩ đăm chiêu, nhất thời không để ý tới câu hỏi, nên khiến cô tò mò mà phải vươn mặt lên, tự nhìn xem hắn đã ngủ hay chưa.
Kết quả lại bắt gặp nét mặt trầm tư như có tâm sự.
"Chồng! Anh sao vậy, có chuyện gì buồn hả?" Hứa Tuệ Trân khẩn trương thăm hỏi.
Mấy tháng qua, mối quan hệ giữa cả hai đã phát triển tốt hơn rất nhiều. Hắn cũng vì một chữ tình mà thay đổi. Thế nên ngay lúc này, Dạ Cảnh Tinh đã quen với những câu hỏi, thái độ quan tâm từ cô mang tới.
Hơi cười, hắn vuốt tóc cô, rồi mới nói:
"Sao em không ngủ đi?"
"Em thấy anh buồn." Hứa Tuệ Trân hơi cau mày.
"Buồn gì chứ, em lại đọc tiểu thuyết quá 180 phút nên bị ảnh hưởng tâm lý nhân vật rồi đấy." Hắn cười trừ cho qua chuyện, rồi kéo cô gái ôm chặt vào lòng, để cô áp mặt vào ngực mình, chứ không cho nhìn thẳng vào mặt nữa.
Quả thực, hắn đang có tâm sự, mà còn là những vấn đề vô cùng nan giải. Hắn muốn cô biết, nhưng cũng không muốn cô biết... Tóm lại lập trường không thể vững, thì lòng dạ rối ren.
Im lặng được một chút, Hứa Tuệ Trân lại khẽ hỏi:
"Anh này! Gia đình anh, thật sự chỉ có mỗi mình anh thôi sao? Chúng ta ở bên nhau cũng lâu rồi, nhưng ít khi nào em nghe anh nhắc tới người nhà của mình. Nếu là con một, sao anh không sống với ba mẹ, mà lại ở riêng?"
"Sao tự dưng em lại hỏi tới chuyện này?" Dạ Cảnh Tinh trầm giọng, thái độ vẫn điềm tĩnh chứ không hề kinh ngạc.
Bởi vì, hắn đã từng có những giây phút tưởng tượng ra hình ảnh lúc đối mặt với sự thật. Hắn chán rồi, chán cái cảnh làm thế thân cho người khác.
Trước đây thế thân trong việc gì cũng được, hắn không quan tâm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn từ bỏ.
Lúc này, Hứa Tuệ Trân cũng đang trầm ngâm như đắn đo về một việc gì đó. Mãi vài phút sau, cô mới nói:
"Em chỉ muốn chúng ta hãy luôn thành thật với nhau, cũng muốn bản thân được tôn trọng..."
Dạ Cảnh Tinh ngồi dậy ngay sau đó, Hứa Tuệ Trân cũng tương tự. Cả hai đều nhìn nhau, như thể đã tìm đúng thời cơ thích hợp để bày tỏ một vấn đề đặc biệt quan trọng.
Mấy tháng qua hắn nghĩ kỹ rồi, hắn không muốn lừa dối người con gái này nữa. Thà kết thúc trong đau khổ, nhưng biết đâu sẽ mở ra tương lai khác. Thật ra, hắn đang ôm hy vọng trong tương lai của cô sẽ có mình trong đó, nên càng không muốn tiếp tục vai trò của một kẻ thế thân.
"Thật ra, Dạ Cảnh gia không chỉ có..."
Reng reng reng...
Đúng lúc định nói rõ mọi chuyện, thì chuông điện thoại của Dạ Cảnh Tinh lại vang. Hắn vốn không muốn nghe, nhưng khi thấy người gọi tới là mẹ mình, nên đành tạm gác lại chuyện cần nói.
"Anh ra ngoài nghe điện thoại đã."
"Vâng!" Hứa Tuệ Trân gật đầu, còn ngoan ngoãn mỉm cười.
Nhưng khi người đàn ông rời đi, nụ cười trên môi cô liền vụt tắt. Sắc mặt lắng xuống thấy rõ khi nghĩ tới câu nói vừa bỏ dở từ hắn.
Đợi tới khi Dạ Cảnh Tinh quay trở vào, thần thái ban đầu cũng đã thay đổi. Hắn trầm ngâm ngồi xuống giường ngủ, lặng im không nói tiếng nào.
Thấy vậy, Hứa Tuệ Trân liền chạm vào vai hắn, rồi khẽ hỏi:
"Có chuyện gì vậy anh?"
"Không có gì! Em ngủ đi ha." Hắn cười gượng.
Hắn như thế, làm sao Hứa Tuệ Trân có thể bỏ mặc. Cô vẫn ngồi bên hắn, dịu dàng quan tâm.
"Có chuyện gì nên sắc mặt anh mới như này, có thể nói ra với em mà, được không?"
"Ừm! Bên nhà có việc, bây giờ anh phải đi một chuyến. Em ở nhà cứ ngủ trước đi, đừng chờ anh." Nói xong, hắn liền đứng dậy lấy quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Hứa Tuệ Trân có cảm giác như lần này đi, hắn sẽ không quay trở lại nữa, nên trong lòng hiện rất bất an.
"Muộn thế này rồi vẫn phải đi sao? Không đợi tới sáng mai được hả anh?"
"Anh về ngay mà, yên tâm nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!" Hắn hôn lên trán cô, dùng lời nói ngọt ngào để xoa dịu nỗi lo.
Nhìn bóng dáng ấy dần đi xa, Hứa Tuệ Trân chợt cảm thấy không nỡ, cũng không muốn hắn rời đi.
Vì linh cảm mách bảo rằng, lần ra đi này sẽ có điều gì đó thay đổi...
Càng nghĩ, cô càng không yên tâm để hắn đi một mình, nên quyết định chạy theo. Nào ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã chạm mặt Quản gia Lâm.
Trên tay ông ta đang bê một chiếc khay nhỏ, trên khay có viên thuốc quen thuộc và một ly sữa, mà mỗi ngày đích thân ông đều mang lên cho cô uống.
"Thiếu phu nhân, mời dùng thuốc bổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.