Chương 28: Ép cung
Đường Nguyệt Y
11/01/2024
Dạ Cảnh Tinh bị bắt chưa rõ nguyên nhân, trừ Hứa Tuệ Trân. Cũng từ đó mà cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
Hôm nay đã là hạn chót để nộp thiết kế bộ trang sức pha lê Swarovski, nhưng Hứa Tuệ Trân lại là người cuối cùng đi lên tìm gặp Trưởng phòng Kim, bằng nét mặt khó nói.
“Chị Kim, bản thảo mẫu thiết kế vòng cổ, chị cho em xin thêm ít thời gian để hoàn thành nha?”
Nghe cô nói, Kim Dung lại trưng ra biểu cảm ngạc nhiên, mà hỏi:
“Hôm qua, Cảnh Tinh đã nộp lên cho chị rồi mà? Chị cũng chuyển lên cấp trên và được thông qua rồi. Em sao vậy, không biết chuyện này à?”
Lúc này, đến lượt Hứa Tuệ Trân bàng hoàng. Cô nào biết Dạ Cảnh Tinh đã nộp bản thảo lên đâu chứ? Nhưng vấn đề là hắn đã làm xong từ khi nào, sao lại không nói với cô?
“Mấy hôm trước thấy sức khỏe em không tốt, nên ngày nào cậu ta cũng ở lại tăng ca thêm giờ, chị tưởng nhóm hai người tự phân chia nhau chứ? Mà thôi, mẫu vòng cổ đó được cấp trên chọn rồi, em yên tâm đi.” Trưởng phòng Kim vui vẻ nói tiếp.
Hứa Tuệ Trân nghe và hiểu, rồi cũng cười trừ cho qua, thì lại nghe đối phương nói:
“Không biết Dạ Cảnh Tinh cậu ta làm gì, mà lại bị giam rồi? Hy vọng chỉ là chút vấn đề nhỏ, chứ nếu không phòng ta lại mất đi nhân tài thì tiếc lắm.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt cô gái lại càng chùng xuống thấy rõ. Bởi vì, cô đã nhận ra ai mới là người thật sự quan tâm mình.
Từ lúc cô bệnh, cho tới lúc say và cả túi kẹo hắn đưa, nhờ vậy mà đêm nào cũng được ngon giấc. Giờ tới khi cô bị deadline dí chạy không kịp, thì vẫn là hắn xuất hiện giải vây kịp lúc
Giữa một người trầm tĩnh, vẻ ngoài liêm khiết như Dạ Cảnh Văn và một người ngông cuồng, kiêu ngạo như Dạ Cảnh Tinh, thì hắn sẽ không đáng tin để gửi gắm lòng yêu thương. Nào ngờ, người từng trải qua tiếp xúc với họ trong lâu dài như cô, lại cảm thấy rung động trước hắn ta.
…----------------…
Tối đó khi trở về nhà, Hứa Tuệ Trân không tự tay làm cơm tối cho chồng như mọi khi, mà cô cứ tự giam lỏng bản thân trong phòng ngủ, tay cầm điện thoại, nét mặt trầm ngâm.
Cô đã do dự rất lâu về việc thử gọi điện cho người đàn ông ấy và cuối cùng cũng đã gọi.
Từ số điện thoại trong túi kẹo hắn đưa, cô thành công thao tác gọi đi và nhận được tiếng chuông hồi âm. Từng giây trôi qua, là từng lần hồi hộp như muốn nổ tung lồng ngực.
[A lô!] Đầu dây bên kia đã trả lời bằng chất giọng trầm thấp.
Hứa Tuệ Trân đắn đo, rồi cũng ngập ngừng lên tiếng:
“Cảnh Tinh! Anh được thả rồi sao?”
[Cô là ai, sao lại biết Dạ Cảnh Tinh?] Đối phương truyền tới câu hỏi gây hoang mang cho người nghe.
Có vẻ như ở đầu dây bên kia không phải Dạ Cảnh Tinh. Dù biết vậy, nhưng Hứa Tuệ Trân vẫn trả lời:
“Vậy anh là ai? Sao lại giữ điện thoại của Cảnh Tinh?”
[Cậu ta bị ép cung tới thương tích đầy người ở phòng giam rồi, hiện không thể nghe máy, có gì cô nói đi, rồi tôi nhờ Luật sư chuyển lời lại cho.]
Vừa nghe nói hắn bị ép cung, là sắc mặt Hứa Tuệ Trân lập tức khẩn trương hẳn lên, trong ánh mắt còn có nỗi lo lắng khôn nguôi.
“Sao lại có chuyện bị ép cung được chứ? Vậy tình hình của anh ấy hiện giờ thế nào rồi?”
[Nghe nói bị đánh ói máu gì đó, tôi ở ngoài cũng không rõ. Nhưng cô là ai, sao hỏi nhiều vậy?]
Khi bị hỏi về thân phận của mình, Hứa Tuệ Trân lại im lặng không trả lời. Đúng lúc này, Dạ Cảnh Văn bất ngờ về tới, nên buộc lòng cô phải nhanh chóng tắt máy.
Vội điều chỉnh lại sắc mặt, cô bước nhanh xuống giường định đi ra ngoài, nhưng được nửa chừng phải đột ngột dừng bước, vì bị người đàn ông nắm tay ngăn cản.
“Em biết tin gì chưa? Dạ Cảnh Tinh bị bắt rồi.” Chất giọng trầm ổn đặc trưng của Dạ Cảnh Văn vang lên.
Xét thấy đối phương chủ động mở ra vấn đề mà mình muốn nói, Hứa Tuệ Trân đã trầm tư vài giây, rồi quay lại nhìn anh ta, khẽ nói:
“Em nghĩ kỹ lại rồi, đều là người một nhà với nhau, không nên tự vạch áo cho người xem lưng, chưa kể tới vấn đề ba mẹ biết chuyện sẽ không được yên lòng. Hay là, anh bỏ qua cho chú ấy nha?”
Thật không ngờ, thái độ lạnh nhạt suốt mấy tuần nay của Hứa Tuệ Trân lại bất ngờ thay đổi vì rắc rối Dạ Cảnh Tinh mắc phải.
Cơn ghen tuông trong lòng người đàn ông lại trỗi dậy, nhưng anh vẫn tuyệt nhiên điềm tĩnh và trưng ra nụ cười quỷ dị trước khi hỏi:
“Em xót, nên muốn xin tha cho nó đấy à?”
Hôm nay đã là hạn chót để nộp thiết kế bộ trang sức pha lê Swarovski, nhưng Hứa Tuệ Trân lại là người cuối cùng đi lên tìm gặp Trưởng phòng Kim, bằng nét mặt khó nói.
“Chị Kim, bản thảo mẫu thiết kế vòng cổ, chị cho em xin thêm ít thời gian để hoàn thành nha?”
Nghe cô nói, Kim Dung lại trưng ra biểu cảm ngạc nhiên, mà hỏi:
“Hôm qua, Cảnh Tinh đã nộp lên cho chị rồi mà? Chị cũng chuyển lên cấp trên và được thông qua rồi. Em sao vậy, không biết chuyện này à?”
Lúc này, đến lượt Hứa Tuệ Trân bàng hoàng. Cô nào biết Dạ Cảnh Tinh đã nộp bản thảo lên đâu chứ? Nhưng vấn đề là hắn đã làm xong từ khi nào, sao lại không nói với cô?
“Mấy hôm trước thấy sức khỏe em không tốt, nên ngày nào cậu ta cũng ở lại tăng ca thêm giờ, chị tưởng nhóm hai người tự phân chia nhau chứ? Mà thôi, mẫu vòng cổ đó được cấp trên chọn rồi, em yên tâm đi.” Trưởng phòng Kim vui vẻ nói tiếp.
Hứa Tuệ Trân nghe và hiểu, rồi cũng cười trừ cho qua, thì lại nghe đối phương nói:
“Không biết Dạ Cảnh Tinh cậu ta làm gì, mà lại bị giam rồi? Hy vọng chỉ là chút vấn đề nhỏ, chứ nếu không phòng ta lại mất đi nhân tài thì tiếc lắm.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt cô gái lại càng chùng xuống thấy rõ. Bởi vì, cô đã nhận ra ai mới là người thật sự quan tâm mình.
Từ lúc cô bệnh, cho tới lúc say và cả túi kẹo hắn đưa, nhờ vậy mà đêm nào cũng được ngon giấc. Giờ tới khi cô bị deadline dí chạy không kịp, thì vẫn là hắn xuất hiện giải vây kịp lúc
Giữa một người trầm tĩnh, vẻ ngoài liêm khiết như Dạ Cảnh Văn và một người ngông cuồng, kiêu ngạo như Dạ Cảnh Tinh, thì hắn sẽ không đáng tin để gửi gắm lòng yêu thương. Nào ngờ, người từng trải qua tiếp xúc với họ trong lâu dài như cô, lại cảm thấy rung động trước hắn ta.
…----------------…
Tối đó khi trở về nhà, Hứa Tuệ Trân không tự tay làm cơm tối cho chồng như mọi khi, mà cô cứ tự giam lỏng bản thân trong phòng ngủ, tay cầm điện thoại, nét mặt trầm ngâm.
Cô đã do dự rất lâu về việc thử gọi điện cho người đàn ông ấy và cuối cùng cũng đã gọi.
Từ số điện thoại trong túi kẹo hắn đưa, cô thành công thao tác gọi đi và nhận được tiếng chuông hồi âm. Từng giây trôi qua, là từng lần hồi hộp như muốn nổ tung lồng ngực.
[A lô!] Đầu dây bên kia đã trả lời bằng chất giọng trầm thấp.
Hứa Tuệ Trân đắn đo, rồi cũng ngập ngừng lên tiếng:
“Cảnh Tinh! Anh được thả rồi sao?”
[Cô là ai, sao lại biết Dạ Cảnh Tinh?] Đối phương truyền tới câu hỏi gây hoang mang cho người nghe.
Có vẻ như ở đầu dây bên kia không phải Dạ Cảnh Tinh. Dù biết vậy, nhưng Hứa Tuệ Trân vẫn trả lời:
“Vậy anh là ai? Sao lại giữ điện thoại của Cảnh Tinh?”
[Cậu ta bị ép cung tới thương tích đầy người ở phòng giam rồi, hiện không thể nghe máy, có gì cô nói đi, rồi tôi nhờ Luật sư chuyển lời lại cho.]
Vừa nghe nói hắn bị ép cung, là sắc mặt Hứa Tuệ Trân lập tức khẩn trương hẳn lên, trong ánh mắt còn có nỗi lo lắng khôn nguôi.
“Sao lại có chuyện bị ép cung được chứ? Vậy tình hình của anh ấy hiện giờ thế nào rồi?”
[Nghe nói bị đánh ói máu gì đó, tôi ở ngoài cũng không rõ. Nhưng cô là ai, sao hỏi nhiều vậy?]
Khi bị hỏi về thân phận của mình, Hứa Tuệ Trân lại im lặng không trả lời. Đúng lúc này, Dạ Cảnh Văn bất ngờ về tới, nên buộc lòng cô phải nhanh chóng tắt máy.
Vội điều chỉnh lại sắc mặt, cô bước nhanh xuống giường định đi ra ngoài, nhưng được nửa chừng phải đột ngột dừng bước, vì bị người đàn ông nắm tay ngăn cản.
“Em biết tin gì chưa? Dạ Cảnh Tinh bị bắt rồi.” Chất giọng trầm ổn đặc trưng của Dạ Cảnh Văn vang lên.
Xét thấy đối phương chủ động mở ra vấn đề mà mình muốn nói, Hứa Tuệ Trân đã trầm tư vài giây, rồi quay lại nhìn anh ta, khẽ nói:
“Em nghĩ kỹ lại rồi, đều là người một nhà với nhau, không nên tự vạch áo cho người xem lưng, chưa kể tới vấn đề ba mẹ biết chuyện sẽ không được yên lòng. Hay là, anh bỏ qua cho chú ấy nha?”
Thật không ngờ, thái độ lạnh nhạt suốt mấy tuần nay của Hứa Tuệ Trân lại bất ngờ thay đổi vì rắc rối Dạ Cảnh Tinh mắc phải.
Cơn ghen tuông trong lòng người đàn ông lại trỗi dậy, nhưng anh vẫn tuyệt nhiên điềm tĩnh và trưng ra nụ cười quỷ dị trước khi hỏi:
“Em xót, nên muốn xin tha cho nó đấy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.