Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời
Chương 1: Biến Thành Cá Rồi!
Su Monster
02/02/2022
Dương Khả mở bừng mắt, cảm giác trước mặt mọi vật đều mờ mờ ảo ảo, không khí bị vặn vẹo thành những đường cung cong cong. Cô hơi động đậy, ngay lập tức nghe thấy tiếng nước reo róc rách. Không hiểu vì cái gì, khi nghe được âm thanh này Dương Khả lại cảm thấy vui vẻ và an tâm. Chẳng phải cô không biết bơi hay sao? Chẳng phải cô sợ nước từ nhỏ hay sao? Lý gì lại có cảm giác này được chứ?..
Cố gắng nhíu mày nhưng không được, Dương Khả đưa mắt muốn nhìn đến thân thể của mình. Nhưng không nhìn thì thôi, nhìn một cái cô lập tức sốc đến giãy nảy.
Đây là gì?
Đây là chuyện gì?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cô vốn dĩ là một cô gái hai mươi ba xuân xanh, thân hình mặc dù không chuẩn như siêu mẫu nhưng cũng thuộc dạng mảnh mai xinh đẹp. Khuôn mặt khả ái, mái tóc mềm mại, hai bàn tay nhỏ xinh mấy chục năm không nhiễm xuân thủy..
Nhưng hiện tại tất cả những thứ đó đều biến mất!
Biến mất sạch sẽ!
Dương Khả nhìn xuống chân, chân đã biến thành chiếc đuôi nho nhỏ đung đưa trong làn nước mát.
Dương Khả nhìn đến tay, đôi tay xinh đẹp chính là hai vây xinh xinh đang uốn lượn.
Dương Khả nhìn làn da vốn dĩ trắng mượt của mình, làn da đã biến thành từng lớp vảy chồng lên nhau, vàng rực, bóng bẩy.
Dương Khả nhìn..
Không thể nào!
Cô bị biến thành một con cá!
Một con cá!
Một con cá...
*
Trên đời này chuyện khó tin nào cũng có thể xảy ra. Trải qua mười lăm phút day dứt suy nghĩ, rốt cuộc Dương Khả cũng nghĩ thông rồi. Dù sao từ người biến thành cá cũng không phải điều cô có thể tự lí giải được, hơn nữa lúc này cô cũng chẳng có cách nào chuyển ngược lại. Thế nên.. Chấp nhận đi thôi!
Nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình trên bồn thủy tinh, Dương Khả cảm giác con cá này hơi quen quen. Cá Chép vàng, kích thước khá lớn, vảy bóng mượt, trên trán có một điểm trắng nho nhỏ.. Nó chả phải con cá Chép Đông Phong câu được cách đây mấy tuần, sau đó vì không có chỗ thả nên đem đến bồn cá cảnh nhà cô đó sao? Chắc chắn là nó! Dương Khả nhớ không sai đâu! Làm gì có chuyện cô nhớ nhầm thủ phạm đã khiến cá trong bể nhà cô chết hàng loạt được chứ? Hừ hừ, cũng vì mày mà lúc này cả bể cá xinh đẹp của nhà chị mới trống trơn, ngoài đám cỏ xanh và đồ trang trí phía dưới tuyệt không còn gì hết!
Thôi, cũng được! Nhờ cá trong hồ chết sạch mà giờ cô mới có không gian rộng lớn thế này để bơi lượn. Dương Khả hưởng thụ cảm giác biến thành một sinh vật hoàn toàn khác loài, quẫy đuôi bơi thật nhanh trong bể nước rộng xanh mát.
Vận động mạnh thật sự dễ chịu quá mức!
Khi còn ở thân thể con người chưa khi nào Dương Khả được làm chuyện tuyệt vời này đâu. Ai bảo cô có bệnh tim làm gì chứ? Căn bệnh quái ác khiến Dương Khả ngày này qua ngày khác triền miên giường bệnh. Hở một chút liền ngất xỉu, hở một chút lập tức đau đớn phải dùng thuốc mới dịu lại. Không chạy nhảy, không kích thích, cảm xúc cũng không được lên cao.. Chán ghét cuộc sống gò bò đó nhưng vẫn phải kiên trì tồn tại. Nhưng từ bây giờ sẽ khác, Dương Khả là một chú cá, cô vĩnh viễn không cần kiên trì nữa.
Nhưng nếu linh hồn cô ở đây thì thân thể thật sự của cô thế nào? Dương Khả bơi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó ân núp trong đám đá cuội, chậm chạp suy tư.
Thân thể của cô có khi nào bị cá Chép vàng chiếm dụng không nhỉ? Trước đây Dương Khả có xem phim gì đó, nói về hai người bị đổi linh hồn cho nhau. Người này trong thân xác người kia thì người kia phải ngược lại, ở trong thân thể người này. Có điều đó là cùng loài, đều là con người, tập tính sinh hoạt giống nhau còn đỡ. Nếu như bạn cá này nhảy vào thân thể của cô rồi không biết sẽ ra sao ta? Có khi nào sẽ trở thành một kẻ ngốc không biết ăn chẳng biết nói, đi đứng xiêu vẹo, hành động ngớ ngẩn.. Thậm chí quẫn bách đến nỗi nhảy vào trong nước sau đó phát hiện thân thể này không thể bơi lội, dần dần chìm xuống rồi chết đuối.. Ặc, nếu vậy thì mất mặt chết! Dù sao cô cũng là tổng giám đốc trẻ của tập đoàn họ Dương. Nhỡ bị cá Chép - san làm cho mất hết thể diện như vậy thì xuống hoàng tuyền sao cô dám nhìn mặt bố mẹ đây?
Đang miên man trong dòng suy tư đầy tính thời sự của mình, từ phía trên đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn. Bàn tay ấy rải từng đợt thức ăn cho cá vào trong bể, sau đó là một khuôn mặt đẹp quen thuộc cực kì. Đó là một người đàn ông, người này chỉ khoảng hai lăm tuổi, ngũ quan đoan chính, khí phách uy nghiêm. Nếu như anh ta xuất hiện trong mấy bộ phim kiếm hiệp nhất định sẽ được thủ vai chính, làm người hành hiệp trượng nghĩa, trừ ác diệt gian!
Đông Phong!
Anh bạn nhà bên của Dương Khả, tính tới bây giờ hai người đã gặp nhau được đúng đủ hai mươi ba năm!
Đông Phong thả thức ăn xong, hai bàn tay lớn kề lên miệng bể. Trên gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của anh xuất hiện một tia buồn bã. Anh nhỏ giọng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt khe khẽ thì thầm. Nói với ai? Với cô, với cá Chép nhỏ hay với chính mình? Dương Khả không hề biết..
"Dương Khả ngốc nghếch đến giờ còn chưa tỉnh!" Giọng Đông Phong trầm, bi thương kì lạ "Không hiểu cô ấy còn muốn ngủ đến bao giờ, cuộc phẫu thuật kết thúc đã thật lâu.."
Trong đầu cô dường như có thứ gì đó vỡ ra. Dương Khả quẫy đuôi, muốn bơi lên phía trên, sát gần hơn với Đông Phong. Nhưng chưa đợi cô tới gần, anh đã xoay người bỏ đi. Dương Khả lúc này mới tĩnh lại, cô nhìn xuyên qua lớp kính trong vắt, nhìn đến căn nhà nhỏ quen thuộc của mình.
Vốn dĩ cô không phải ở đây, nơi này là quà cưới do Đông Phong tặng cho cô và chồng. Biệt thự nhà họ Dương quá lớn, không đem lại cảm giác ấm cúng nên chồng cô - Lê Tuấn không muốn ở. Nói thật, từ ngày bố mẹ mất cách đây ba năm, Dương Khả cũng không muốn sống tại đó. Nơi ấy có quá nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm từ thời thơ ấu cùng gia đình mà mỗi lần nhớ lại cô đều buồn bã không thôi. Chính vì vậy ngay khi kết hôn, cô và Lê Tuấn đã chuyển đến đây.
Một căn nhà nhỏ với một phòng khách, hai phòng ngủ, một nhà bếp cùng với ban công đầy hoa xinh đẹp. Nội thất trong nhà đơn giản nhưng lại là những thứ hiện đại nhất, hài hòa nhất. Từ chiếc tủ đựng giày cho đến bể cá cảnh.. đều là Đông Phong đích thân lựa chọn và sắp xếp. Mắt thẩm mỹ của anh từ xưa đến nay đều là số 1, thế nên Dương Khả dọn về căn nhà này mấy tháng mà chẳng cần xê dịch một chút đồ đạc nào cả.
Bể cá này nằm ở điểm giếng trời, lại vô tình đúng nơi giao lộ của tất cả các căn phòng. Chỉ cần cửa phòng mở, mọi chỗ cô đều có thể nhìn đến.
Bơi xuống giữa bể, Dương Khả phóng tầm mắt theo hướng Đông Phong đi. Anh mở một cánh cửa phòng ngủ, tiến vào bên trong. Theo cánh cửa mở ra, một căn phòng bệnh thu nhỏ cũng xuất hiện. Chiếc giường với ga màu xanh dương nhạt quen thuộc. Nằm trên đó cũng là một thân thể không thể quen thuộc hơn: Dương Khả con người. Hai mắt cô nhắm nghiền, gương mặt nhỏ xinh đẹp không chút cảm xúc, trên người đắp một tấm chăn mỏng tiệp màu với ga giường. Theo hai tay lộ ra bên ngoài chăn, chiếc áo dành cho bệnh nhân hiển hiện. Xung quanh giường đặt rất nhiều máy móc hiện đại, chiếc nào chiếc nấy to lớn cồng kềnh, dây nhợ loằng ngoằng thi nhau cắm vào thân thể của cô.
Phải rồi!
Dương Khả nhớ ra rồi!
Sau hai mươi ba năm chờ đợi và tìm kiếm, cuối cùng bệnh viện cũng đưa đến cho cô một quả tim tương thích. Mới mấy hôm trước thôi, Đông Phong và Lê Tuấn đã sắp xếp cho cô ra nước ngoài mổ tại bệnh viện tốt nhất. Ca phẫu thuật dường như đã thành công, nhưng vì sao thân thể cô vẫn sống, không hề có ý thức của bất kì con cá nào cả, mà linh hồn cô lại ở đây? Ngay trong bể cá này?..
Thật kì lạ.
Không tài nào lý giải nổi!
Dương Khả từ bỏ việc đi tìm câu trả lời, cô loanh quanh bơi trong bể, vừa bơi vừa nhìn ngắm Đông Phong đang loay hoay bên cạnh mình. Anh thấm ướt khăn lau, dịu dàng lau sạch mặt cho cô. Nhìn từ góc độ này Đông Phong trông cực kì ôn hòa, khác hẳn vẻ lạnh như cục băng thường ngày anh vẫn cố gắng để lộ ra. Lau sạch sẽ xong xuôi, Đông Phong ném chiếc khăn nhỏ vào thau cạnh đó. Anh ngồi ngay cạnh cô, bàn tay lớn hơi run rẩy chạm lên trên trán Dương Khả. Nơi đó có một vết sẹo, một vết sẹo nhạt màu khá lớn cô vẫn luôn dùng tóc mái che kín đi. Vết sẹo ấy xuất hiện từ rất lâu rồi, Dương Khả còn tưởng anh đã quên, nào ngờ anh vẫn còn canh cánh vì nó như vậy. Thời buổi hiện đại như bây giờ làm mờ sẹo là chuyện quá đơn giản. Chỉ vì Dương Khả cảm thấy nó không quan trọng nên mới mặc kệ nó xuất hiện trên mặt mình mà thôi. Nhưng lúc này cô đã nghĩ lại rồi, Đông Phong cảm thấy không vui vì nó, cô lại càng không muốn anh phải vì mình mà áy náy mãi không thôi.
Đông Phong không chỉ là thanh mai trúc mã của Dương Khả, với cô, anh giống như một người thân thích ruột thịt không gì có thể chối bỏ được. Chính vì thứ tình cảm gắn kết thiêng liêng đó mà Dương Khả muốn anh được hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ấy không phải cô đem lại nên cô càng không muốn quấy nhiễu. Tình cảm của Đông Phong, trái tim của Đông Phong và cả sự dịu dàng của anh sau này chỉ nên dành cho một người - người vợ tương lai của anh ấy!
"Đồ ngốc!" Đông Phong buồn bã nói những chuyện gì đó Dương Khả không hề nghe thấy "Đến khi nào em mới chịu nhìn anh? Chỉ cần em mở mắt, những chuyện khác anh tuyệt đối sẽ không nhắc đến nữa.."
"Dương Khả.." Đông Phong không nhận được câu trả lời từ người vẫn đang nằm im trên giường. Anh có chút tuyệt vọng, vươn tay nắm lấy bàn tay tái nhợt của cô.
Trước đây, khi nhà anh vẫn ở trong nước, ngay cạnh nhà của Dương Khả, tất cả mọi người đều nhận định anh và cô là một cặp. Sau vụ bắt cóc lúc nhỏ, chính anh cũng nghĩ rằng đời này của anh chỉ có cô mà thôi. Không cần biết bệnh tim của Dương Khả có thể khỏi hẳn hay không, cũng chẳng cần hay cô ấy có đủ sức sinh em bé hay không.. Miễn đó là Dương Khả, anh không còn cần gì khác nữa. Nào ngờ mấy năm trước công ti của gia đình xảy ra chuyện. Bố nhảy lầu tự sát, anh là con trai trưởng nên buộc phải dẫn mẹ và các em ra nước ngoài. Chật vật vài ba năm trời, gây dựng lại một hệ thống công ti mới. Mặc dù hai người vẫn thường xuyên có liên hệ, nhưng từ khi bố mẹ Dương Khả mất đi.. Cô ấy chỉ có một mình, anh không thể về cạnh Dương Khả, vậy nên đành thua vào tay Lê Tuấn - bạn hồi đại học của cô và cũng chính là chồng của Dương Khả hiện tại.
Ngày về nước chính thức mở chi nhánh mới, nghe tổng giám đốc trẻ Dương Khả giới thiệu "Đây là người yêu em!" trái tim Đông Phong gần như nát bét. Nhưng con người đã trải việc đời như anh có gì không chịu đựng được, vẫn mỉm cười, vẫn chúc phúc.. Cô ấy cô đơn và hơn nữa anh chẳng chịu cho cô một điều hứa hẹn, cớ gì bắt cô phải chung trinh với mình?
Bên ngoài có tiếng cửa mở lạch cạch, sau đó là từng tràng tiếng bước chân rộn ràng, tiếng nói và tiếng cười nho nhỏ. Đông Phong nhíu mày đứng dậy, anh kéo lại chăn cho cô sau đó đi về phía cửa. Cá Chép Dương Khả cũng thôi không nhìn anh nữa, cô quay đầu, bơi về hướng ngược lại. Bên ngoài, một đôi trai gái tựa như kim đồng ngọc nữ đang ôm một đống đồ đi về bếp. Họ vừa nói vừa cười chẳng hề cố kị trong nhà có một người bệnh và một người khác. Khung cảnh do bọn họ tạo nên hòa hợp và đẹp tựa trong tranh..
"Cô nhận trách nhiệm trông nom Dương Khả.." Đông Phong đi đến cửa nhà bếp, lạnh giọng nói làm cả hai người phía trong giật mình quay lại "..Dương Mai, tôi nghĩ cô nên nghiêm túc và đúng giờ hơn đi!"
"A.." Dương Mai hơi hốt hoảng, xoay người làm lộ khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đen láy vì bị trách cứ mà nhuộm một tầng nước mắt. Đây là chị gái nuôi của cô, ngày nhỏ vì cô chỉ có một mình nên bố mẹ đã tới cô nhi viện xin Dương Mai về cho cô có chị có em.
Dương Khả không ngạc nhiên khi thấy chị giữ trách nhiệm trông nom cô, dù sao Dương Mai cũng học ngành điều dưỡng, chăm sóc một người bệnh nằm liệt như kia là quá đơn giản! "Đông Phong? Em xin lỗi!"
"Có gì mà chị phải xin lỗi?" Người đàn ông còn lại trong nhà bếp - Lê Tuấn, chồng cô, nhíu mày đứng trước mặt Dương Mai, không hề nề hà che chắn cho chị "Chỉ là mua chút đồ, dù sao cô ấy cũng chưa tỉnh lại!"
"Lê Tuấn, cậu nói chuyện như thể chẳng mong vợ mình tỉnh ấy nhỉ?" Đông Phong cười khẩy, đi về phía cửa "Đừng để người khác nắm được cái đuôi của mình!"
"Anh đừng nói vậy!" Lê Tuấn lạnh giọng, nghĩ gì đó lại tiếp tục mở miệng châm chọc "Dương Khả là vợ tôi cơ mà!"
Ba người không tiếp tục đối thoại nữa, Đông Phong mở cửa ra ngoài, Dương Mai tiếp tục sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh, còn Lê Tuấn trở về phòng, xả nước tắm rửa. Không khí trong nhà đông cứng khiến Dương Khả trợn mắt. Ra phía sau lưng cô bọn họ như vậy, rõ ràng trước mặt Dương Khả, ai cũng tỏ ra hòa hợp với nhau cực kì!
*Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới mọi người ôi, vẫn ngày 1 chương như trước nhé ????????????
Nơi này có ai hông nè, tui cu đơn quá, hãy comt cho tui điiii ????????????
Cố gắng nhíu mày nhưng không được, Dương Khả đưa mắt muốn nhìn đến thân thể của mình. Nhưng không nhìn thì thôi, nhìn một cái cô lập tức sốc đến giãy nảy.
Đây là gì?
Đây là chuyện gì?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cô vốn dĩ là một cô gái hai mươi ba xuân xanh, thân hình mặc dù không chuẩn như siêu mẫu nhưng cũng thuộc dạng mảnh mai xinh đẹp. Khuôn mặt khả ái, mái tóc mềm mại, hai bàn tay nhỏ xinh mấy chục năm không nhiễm xuân thủy..
Nhưng hiện tại tất cả những thứ đó đều biến mất!
Biến mất sạch sẽ!
Dương Khả nhìn xuống chân, chân đã biến thành chiếc đuôi nho nhỏ đung đưa trong làn nước mát.
Dương Khả nhìn đến tay, đôi tay xinh đẹp chính là hai vây xinh xinh đang uốn lượn.
Dương Khả nhìn làn da vốn dĩ trắng mượt của mình, làn da đã biến thành từng lớp vảy chồng lên nhau, vàng rực, bóng bẩy.
Dương Khả nhìn..
Không thể nào!
Cô bị biến thành một con cá!
Một con cá!
Một con cá...
*
Trên đời này chuyện khó tin nào cũng có thể xảy ra. Trải qua mười lăm phút day dứt suy nghĩ, rốt cuộc Dương Khả cũng nghĩ thông rồi. Dù sao từ người biến thành cá cũng không phải điều cô có thể tự lí giải được, hơn nữa lúc này cô cũng chẳng có cách nào chuyển ngược lại. Thế nên.. Chấp nhận đi thôi!
Nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình trên bồn thủy tinh, Dương Khả cảm giác con cá này hơi quen quen. Cá Chép vàng, kích thước khá lớn, vảy bóng mượt, trên trán có một điểm trắng nho nhỏ.. Nó chả phải con cá Chép Đông Phong câu được cách đây mấy tuần, sau đó vì không có chỗ thả nên đem đến bồn cá cảnh nhà cô đó sao? Chắc chắn là nó! Dương Khả nhớ không sai đâu! Làm gì có chuyện cô nhớ nhầm thủ phạm đã khiến cá trong bể nhà cô chết hàng loạt được chứ? Hừ hừ, cũng vì mày mà lúc này cả bể cá xinh đẹp của nhà chị mới trống trơn, ngoài đám cỏ xanh và đồ trang trí phía dưới tuyệt không còn gì hết!
Thôi, cũng được! Nhờ cá trong hồ chết sạch mà giờ cô mới có không gian rộng lớn thế này để bơi lượn. Dương Khả hưởng thụ cảm giác biến thành một sinh vật hoàn toàn khác loài, quẫy đuôi bơi thật nhanh trong bể nước rộng xanh mát.
Vận động mạnh thật sự dễ chịu quá mức!
Khi còn ở thân thể con người chưa khi nào Dương Khả được làm chuyện tuyệt vời này đâu. Ai bảo cô có bệnh tim làm gì chứ? Căn bệnh quái ác khiến Dương Khả ngày này qua ngày khác triền miên giường bệnh. Hở một chút liền ngất xỉu, hở một chút lập tức đau đớn phải dùng thuốc mới dịu lại. Không chạy nhảy, không kích thích, cảm xúc cũng không được lên cao.. Chán ghét cuộc sống gò bò đó nhưng vẫn phải kiên trì tồn tại. Nhưng từ bây giờ sẽ khác, Dương Khả là một chú cá, cô vĩnh viễn không cần kiên trì nữa.
Nhưng nếu linh hồn cô ở đây thì thân thể thật sự của cô thế nào? Dương Khả bơi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó ân núp trong đám đá cuội, chậm chạp suy tư.
Thân thể của cô có khi nào bị cá Chép vàng chiếm dụng không nhỉ? Trước đây Dương Khả có xem phim gì đó, nói về hai người bị đổi linh hồn cho nhau. Người này trong thân xác người kia thì người kia phải ngược lại, ở trong thân thể người này. Có điều đó là cùng loài, đều là con người, tập tính sinh hoạt giống nhau còn đỡ. Nếu như bạn cá này nhảy vào thân thể của cô rồi không biết sẽ ra sao ta? Có khi nào sẽ trở thành một kẻ ngốc không biết ăn chẳng biết nói, đi đứng xiêu vẹo, hành động ngớ ngẩn.. Thậm chí quẫn bách đến nỗi nhảy vào trong nước sau đó phát hiện thân thể này không thể bơi lội, dần dần chìm xuống rồi chết đuối.. Ặc, nếu vậy thì mất mặt chết! Dù sao cô cũng là tổng giám đốc trẻ của tập đoàn họ Dương. Nhỡ bị cá Chép - san làm cho mất hết thể diện như vậy thì xuống hoàng tuyền sao cô dám nhìn mặt bố mẹ đây?
Đang miên man trong dòng suy tư đầy tính thời sự của mình, từ phía trên đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn. Bàn tay ấy rải từng đợt thức ăn cho cá vào trong bể, sau đó là một khuôn mặt đẹp quen thuộc cực kì. Đó là một người đàn ông, người này chỉ khoảng hai lăm tuổi, ngũ quan đoan chính, khí phách uy nghiêm. Nếu như anh ta xuất hiện trong mấy bộ phim kiếm hiệp nhất định sẽ được thủ vai chính, làm người hành hiệp trượng nghĩa, trừ ác diệt gian!
Đông Phong!
Anh bạn nhà bên của Dương Khả, tính tới bây giờ hai người đã gặp nhau được đúng đủ hai mươi ba năm!
Đông Phong thả thức ăn xong, hai bàn tay lớn kề lên miệng bể. Trên gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của anh xuất hiện một tia buồn bã. Anh nhỏ giọng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt khe khẽ thì thầm. Nói với ai? Với cô, với cá Chép nhỏ hay với chính mình? Dương Khả không hề biết..
"Dương Khả ngốc nghếch đến giờ còn chưa tỉnh!" Giọng Đông Phong trầm, bi thương kì lạ "Không hiểu cô ấy còn muốn ngủ đến bao giờ, cuộc phẫu thuật kết thúc đã thật lâu.."
Trong đầu cô dường như có thứ gì đó vỡ ra. Dương Khả quẫy đuôi, muốn bơi lên phía trên, sát gần hơn với Đông Phong. Nhưng chưa đợi cô tới gần, anh đã xoay người bỏ đi. Dương Khả lúc này mới tĩnh lại, cô nhìn xuyên qua lớp kính trong vắt, nhìn đến căn nhà nhỏ quen thuộc của mình.
Vốn dĩ cô không phải ở đây, nơi này là quà cưới do Đông Phong tặng cho cô và chồng. Biệt thự nhà họ Dương quá lớn, không đem lại cảm giác ấm cúng nên chồng cô - Lê Tuấn không muốn ở. Nói thật, từ ngày bố mẹ mất cách đây ba năm, Dương Khả cũng không muốn sống tại đó. Nơi ấy có quá nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm từ thời thơ ấu cùng gia đình mà mỗi lần nhớ lại cô đều buồn bã không thôi. Chính vì vậy ngay khi kết hôn, cô và Lê Tuấn đã chuyển đến đây.
Một căn nhà nhỏ với một phòng khách, hai phòng ngủ, một nhà bếp cùng với ban công đầy hoa xinh đẹp. Nội thất trong nhà đơn giản nhưng lại là những thứ hiện đại nhất, hài hòa nhất. Từ chiếc tủ đựng giày cho đến bể cá cảnh.. đều là Đông Phong đích thân lựa chọn và sắp xếp. Mắt thẩm mỹ của anh từ xưa đến nay đều là số 1, thế nên Dương Khả dọn về căn nhà này mấy tháng mà chẳng cần xê dịch một chút đồ đạc nào cả.
Bể cá này nằm ở điểm giếng trời, lại vô tình đúng nơi giao lộ của tất cả các căn phòng. Chỉ cần cửa phòng mở, mọi chỗ cô đều có thể nhìn đến.
Bơi xuống giữa bể, Dương Khả phóng tầm mắt theo hướng Đông Phong đi. Anh mở một cánh cửa phòng ngủ, tiến vào bên trong. Theo cánh cửa mở ra, một căn phòng bệnh thu nhỏ cũng xuất hiện. Chiếc giường với ga màu xanh dương nhạt quen thuộc. Nằm trên đó cũng là một thân thể không thể quen thuộc hơn: Dương Khả con người. Hai mắt cô nhắm nghiền, gương mặt nhỏ xinh đẹp không chút cảm xúc, trên người đắp một tấm chăn mỏng tiệp màu với ga giường. Theo hai tay lộ ra bên ngoài chăn, chiếc áo dành cho bệnh nhân hiển hiện. Xung quanh giường đặt rất nhiều máy móc hiện đại, chiếc nào chiếc nấy to lớn cồng kềnh, dây nhợ loằng ngoằng thi nhau cắm vào thân thể của cô.
Phải rồi!
Dương Khả nhớ ra rồi!
Sau hai mươi ba năm chờ đợi và tìm kiếm, cuối cùng bệnh viện cũng đưa đến cho cô một quả tim tương thích. Mới mấy hôm trước thôi, Đông Phong và Lê Tuấn đã sắp xếp cho cô ra nước ngoài mổ tại bệnh viện tốt nhất. Ca phẫu thuật dường như đã thành công, nhưng vì sao thân thể cô vẫn sống, không hề có ý thức của bất kì con cá nào cả, mà linh hồn cô lại ở đây? Ngay trong bể cá này?..
Thật kì lạ.
Không tài nào lý giải nổi!
Dương Khả từ bỏ việc đi tìm câu trả lời, cô loanh quanh bơi trong bể, vừa bơi vừa nhìn ngắm Đông Phong đang loay hoay bên cạnh mình. Anh thấm ướt khăn lau, dịu dàng lau sạch mặt cho cô. Nhìn từ góc độ này Đông Phong trông cực kì ôn hòa, khác hẳn vẻ lạnh như cục băng thường ngày anh vẫn cố gắng để lộ ra. Lau sạch sẽ xong xuôi, Đông Phong ném chiếc khăn nhỏ vào thau cạnh đó. Anh ngồi ngay cạnh cô, bàn tay lớn hơi run rẩy chạm lên trên trán Dương Khả. Nơi đó có một vết sẹo, một vết sẹo nhạt màu khá lớn cô vẫn luôn dùng tóc mái che kín đi. Vết sẹo ấy xuất hiện từ rất lâu rồi, Dương Khả còn tưởng anh đã quên, nào ngờ anh vẫn còn canh cánh vì nó như vậy. Thời buổi hiện đại như bây giờ làm mờ sẹo là chuyện quá đơn giản. Chỉ vì Dương Khả cảm thấy nó không quan trọng nên mới mặc kệ nó xuất hiện trên mặt mình mà thôi. Nhưng lúc này cô đã nghĩ lại rồi, Đông Phong cảm thấy không vui vì nó, cô lại càng không muốn anh phải vì mình mà áy náy mãi không thôi.
Đông Phong không chỉ là thanh mai trúc mã của Dương Khả, với cô, anh giống như một người thân thích ruột thịt không gì có thể chối bỏ được. Chính vì thứ tình cảm gắn kết thiêng liêng đó mà Dương Khả muốn anh được hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ấy không phải cô đem lại nên cô càng không muốn quấy nhiễu. Tình cảm của Đông Phong, trái tim của Đông Phong và cả sự dịu dàng của anh sau này chỉ nên dành cho một người - người vợ tương lai của anh ấy!
"Đồ ngốc!" Đông Phong buồn bã nói những chuyện gì đó Dương Khả không hề nghe thấy "Đến khi nào em mới chịu nhìn anh? Chỉ cần em mở mắt, những chuyện khác anh tuyệt đối sẽ không nhắc đến nữa.."
"Dương Khả.." Đông Phong không nhận được câu trả lời từ người vẫn đang nằm im trên giường. Anh có chút tuyệt vọng, vươn tay nắm lấy bàn tay tái nhợt của cô.
Trước đây, khi nhà anh vẫn ở trong nước, ngay cạnh nhà của Dương Khả, tất cả mọi người đều nhận định anh và cô là một cặp. Sau vụ bắt cóc lúc nhỏ, chính anh cũng nghĩ rằng đời này của anh chỉ có cô mà thôi. Không cần biết bệnh tim của Dương Khả có thể khỏi hẳn hay không, cũng chẳng cần hay cô ấy có đủ sức sinh em bé hay không.. Miễn đó là Dương Khả, anh không còn cần gì khác nữa. Nào ngờ mấy năm trước công ti của gia đình xảy ra chuyện. Bố nhảy lầu tự sát, anh là con trai trưởng nên buộc phải dẫn mẹ và các em ra nước ngoài. Chật vật vài ba năm trời, gây dựng lại một hệ thống công ti mới. Mặc dù hai người vẫn thường xuyên có liên hệ, nhưng từ khi bố mẹ Dương Khả mất đi.. Cô ấy chỉ có một mình, anh không thể về cạnh Dương Khả, vậy nên đành thua vào tay Lê Tuấn - bạn hồi đại học của cô và cũng chính là chồng của Dương Khả hiện tại.
Ngày về nước chính thức mở chi nhánh mới, nghe tổng giám đốc trẻ Dương Khả giới thiệu "Đây là người yêu em!" trái tim Đông Phong gần như nát bét. Nhưng con người đã trải việc đời như anh có gì không chịu đựng được, vẫn mỉm cười, vẫn chúc phúc.. Cô ấy cô đơn và hơn nữa anh chẳng chịu cho cô một điều hứa hẹn, cớ gì bắt cô phải chung trinh với mình?
Bên ngoài có tiếng cửa mở lạch cạch, sau đó là từng tràng tiếng bước chân rộn ràng, tiếng nói và tiếng cười nho nhỏ. Đông Phong nhíu mày đứng dậy, anh kéo lại chăn cho cô sau đó đi về phía cửa. Cá Chép Dương Khả cũng thôi không nhìn anh nữa, cô quay đầu, bơi về hướng ngược lại. Bên ngoài, một đôi trai gái tựa như kim đồng ngọc nữ đang ôm một đống đồ đi về bếp. Họ vừa nói vừa cười chẳng hề cố kị trong nhà có một người bệnh và một người khác. Khung cảnh do bọn họ tạo nên hòa hợp và đẹp tựa trong tranh..
"Cô nhận trách nhiệm trông nom Dương Khả.." Đông Phong đi đến cửa nhà bếp, lạnh giọng nói làm cả hai người phía trong giật mình quay lại "..Dương Mai, tôi nghĩ cô nên nghiêm túc và đúng giờ hơn đi!"
"A.." Dương Mai hơi hốt hoảng, xoay người làm lộ khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đen láy vì bị trách cứ mà nhuộm một tầng nước mắt. Đây là chị gái nuôi của cô, ngày nhỏ vì cô chỉ có một mình nên bố mẹ đã tới cô nhi viện xin Dương Mai về cho cô có chị có em.
Dương Khả không ngạc nhiên khi thấy chị giữ trách nhiệm trông nom cô, dù sao Dương Mai cũng học ngành điều dưỡng, chăm sóc một người bệnh nằm liệt như kia là quá đơn giản! "Đông Phong? Em xin lỗi!"
"Có gì mà chị phải xin lỗi?" Người đàn ông còn lại trong nhà bếp - Lê Tuấn, chồng cô, nhíu mày đứng trước mặt Dương Mai, không hề nề hà che chắn cho chị "Chỉ là mua chút đồ, dù sao cô ấy cũng chưa tỉnh lại!"
"Lê Tuấn, cậu nói chuyện như thể chẳng mong vợ mình tỉnh ấy nhỉ?" Đông Phong cười khẩy, đi về phía cửa "Đừng để người khác nắm được cái đuôi của mình!"
"Anh đừng nói vậy!" Lê Tuấn lạnh giọng, nghĩ gì đó lại tiếp tục mở miệng châm chọc "Dương Khả là vợ tôi cơ mà!"
Ba người không tiếp tục đối thoại nữa, Đông Phong mở cửa ra ngoài, Dương Mai tiếp tục sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh, còn Lê Tuấn trở về phòng, xả nước tắm rửa. Không khí trong nhà đông cứng khiến Dương Khả trợn mắt. Ra phía sau lưng cô bọn họ như vậy, rõ ràng trước mặt Dương Khả, ai cũng tỏ ra hòa hợp với nhau cực kì!
*Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới mọi người ôi, vẫn ngày 1 chương như trước nhé ????????????
Nơi này có ai hông nè, tui cu đơn quá, hãy comt cho tui điiii ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.