Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 22:
Chỉ Nguyện Trầm Mê
02/04/2024
Hô hấp của Mặc Đam giống như tắc nghẽn, giống như tiếng kêu đau đều bị nhét ở trong cổ họng.
Tích tích lịch lịch tiếng nước chảy phá lệ rõ ràng trong nhà lao.
Xà yêu, vỡ ối.
Dưới sự va chạm không ngừng nghỉ của năm thai nhi mạnh mẽ, sau khi Trầm Cố ngừng dùng thuốc mấy tháng, thai mô vốn thật dầy dẻo dai của xà yêu cuối cùng cũng vỡ ra một đường, nước ối trong bụng từ từ chảy xuống.
Sau khi vỡ ối sinh sản so với lúc trước càng thêm kịch liệt. Mặc Đam đau đến ý thức mơ hồ, trên đời tại sao lại có đau đớn như vậy, mỗi lúc y cho là không có cách nào chịu đựng được thì lại có thêm một tầng đau đớn hơn.
Mặc Đam theo bản năng dùng sức, mà mỗi lần dùng sức lại khiến y đau đớn đến run rẩy.
“A!!! A a a!”
Ngón tay nhỏ gầy của Mặc Đam nắm chặt lấy vạt áo của Trầm Cố, toàn bộ bụng đều đang đau, y căn bản không dám chạm vào.
Mặc Đam không chịu đựng được muốn giãy giụa, phí công muốn tránh thoát sự đau khổ này, lúc này dù có một nửa lực đỡ của Trầm Cố cũng không đứng vững.
Trầm Cố cau mày, ôm ngang Mặc Đam lên. Bị ôm ngang tư thế biến hóa khiến xà yêu trong bụng xà yêu lại một trận phiên giang đảo hải, “A… Đau!”
Trầm Cố thả y lên giường, thân thể Mặc Đam vừa tiếp xúc với giường liền không nhịn được co rút —— mặc dù bụng to lớn ngăn cản khiến ý định này không thực hiện được.
“A a... Ách a... Ách ừ a!”
Xà yêu đau đến không dừng được vặn hai chân, nhưng thai bụng cộm ở giữa chân khiến y lại vội vã tách hai chân ra, trái phải chỗ nào cũng có chỗ đau.
Trầm Cố đứng ở mép giường yên lặng chăm chú nhìn xà yêu sinh sản trên giường đang giãy giụa.
Bỗng nhiên, đưa tay ra, chạm vào khóe mắt xà yêu.
Ướt át.
Là xà yêu đau đến tự động chảy nước mắt.
Người có thể chịu đựng như vậy, cũng còn phải chảy nước mắt nữa, thật là rất đau đi.
Ban tử sinh con, từ trước đến giờ đều rất đau.
Xa yêu mang thai sinh con, không phải chuyện thường của trời đất, vừa gian nan lại khốn khổ.
Trước khi Thanh Thanh chết, cũng rất đau đi. Cũng là mất công giãy giụa như vậy, kêu đau vô ích.
Đời có nhân quả, không thể làm trái.
Mặc Đam giết chóc tàn ác, lại rơi vào lưới tình của Trầm Cố, định trước một trận vạn kiếp bất phục.
*
Mặc Đam phí công không ngừng chuyển bụng về phía trước, kêu thảm thiết liên tục.
Trầm Cố phất đi sợi tóc bởi vì giãy giụa mà dán trên mặt của y, tay bị Mặc Đam nắm chặt, “Trầm lang! Ách a... Trầm lang! A!!” Xà yêu đau đến nỗi trong thanh âm đều mang theo nức nở, mềm yếu không chịu nổi chỉ có thể khao khát dựa vào Trầm Cố.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Trầm Cố hỏi.
“Ách ừ... Eo... Eo muốn gãy rồi... A a... Bụng trĩu... Ngô a thật là đau... A a a...”
Bụng mang thai to lớn của Mặc Đam giống như một cầu nước căng phồng, lúc này lại giống như bị đè ép mà biến hình lồi lõm, phiên giang hải đảo. Đó là dấu hiệu thai nhi muốn ép buộc rời khỏi thân thể mẹ.
Trong giãy giụa, xà yêu vô thức dang hai chân trần truồng, nước ối làm ướt quần được Trầm Cố cởi ra. Mặc Đam chưa từng tìm hiểu về những việc liên quan đến mang thai sinh sản, cũng không biết phải sinh con như thế nào, làm thế nào để giảm bớt thống khổ, y chỉ biết theo bản năng nhanh chóng tùy tiện dùng sức, nhưng càng dùng sức lại càng đau đớn khó chịu đựng được.
Tích tích lịch lịch tiếng nước chảy phá lệ rõ ràng trong nhà lao.
Xà yêu, vỡ ối.
Dưới sự va chạm không ngừng nghỉ của năm thai nhi mạnh mẽ, sau khi Trầm Cố ngừng dùng thuốc mấy tháng, thai mô vốn thật dầy dẻo dai của xà yêu cuối cùng cũng vỡ ra một đường, nước ối trong bụng từ từ chảy xuống.
Sau khi vỡ ối sinh sản so với lúc trước càng thêm kịch liệt. Mặc Đam đau đến ý thức mơ hồ, trên đời tại sao lại có đau đớn như vậy, mỗi lúc y cho là không có cách nào chịu đựng được thì lại có thêm một tầng đau đớn hơn.
Mặc Đam theo bản năng dùng sức, mà mỗi lần dùng sức lại khiến y đau đớn đến run rẩy.
“A!!! A a a!”
Ngón tay nhỏ gầy của Mặc Đam nắm chặt lấy vạt áo của Trầm Cố, toàn bộ bụng đều đang đau, y căn bản không dám chạm vào.
Mặc Đam không chịu đựng được muốn giãy giụa, phí công muốn tránh thoát sự đau khổ này, lúc này dù có một nửa lực đỡ của Trầm Cố cũng không đứng vững.
Trầm Cố cau mày, ôm ngang Mặc Đam lên. Bị ôm ngang tư thế biến hóa khiến xà yêu trong bụng xà yêu lại một trận phiên giang đảo hải, “A… Đau!”
Trầm Cố thả y lên giường, thân thể Mặc Đam vừa tiếp xúc với giường liền không nhịn được co rút —— mặc dù bụng to lớn ngăn cản khiến ý định này không thực hiện được.
“A a... Ách a... Ách ừ a!”
Xà yêu đau đến không dừng được vặn hai chân, nhưng thai bụng cộm ở giữa chân khiến y lại vội vã tách hai chân ra, trái phải chỗ nào cũng có chỗ đau.
Trầm Cố đứng ở mép giường yên lặng chăm chú nhìn xà yêu sinh sản trên giường đang giãy giụa.
Bỗng nhiên, đưa tay ra, chạm vào khóe mắt xà yêu.
Ướt át.
Là xà yêu đau đến tự động chảy nước mắt.
Người có thể chịu đựng như vậy, cũng còn phải chảy nước mắt nữa, thật là rất đau đi.
Ban tử sinh con, từ trước đến giờ đều rất đau.
Xa yêu mang thai sinh con, không phải chuyện thường của trời đất, vừa gian nan lại khốn khổ.
Trước khi Thanh Thanh chết, cũng rất đau đi. Cũng là mất công giãy giụa như vậy, kêu đau vô ích.
Đời có nhân quả, không thể làm trái.
Mặc Đam giết chóc tàn ác, lại rơi vào lưới tình của Trầm Cố, định trước một trận vạn kiếp bất phục.
*
Mặc Đam phí công không ngừng chuyển bụng về phía trước, kêu thảm thiết liên tục.
Trầm Cố phất đi sợi tóc bởi vì giãy giụa mà dán trên mặt của y, tay bị Mặc Đam nắm chặt, “Trầm lang! Ách a... Trầm lang! A!!” Xà yêu đau đến nỗi trong thanh âm đều mang theo nức nở, mềm yếu không chịu nổi chỉ có thể khao khát dựa vào Trầm Cố.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Trầm Cố hỏi.
“Ách ừ... Eo... Eo muốn gãy rồi... A a... Bụng trĩu... Ngô a thật là đau... A a a...”
Bụng mang thai to lớn của Mặc Đam giống như một cầu nước căng phồng, lúc này lại giống như bị đè ép mà biến hình lồi lõm, phiên giang hải đảo. Đó là dấu hiệu thai nhi muốn ép buộc rời khỏi thân thể mẹ.
Trong giãy giụa, xà yêu vô thức dang hai chân trần truồng, nước ối làm ướt quần được Trầm Cố cởi ra. Mặc Đam chưa từng tìm hiểu về những việc liên quan đến mang thai sinh sản, cũng không biết phải sinh con như thế nào, làm thế nào để giảm bớt thống khổ, y chỉ biết theo bản năng nhanh chóng tùy tiện dùng sức, nhưng càng dùng sức lại càng đau đớn khó chịu đựng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.