Chương 34: Bị đá
Thị Kim
17/10/2014
Ôn Tửu vẫn không muốn chuyển lên phía trước, lề mề nói: “Tại sao phải ngồi phía trước?”
Cái này còn phải hỏi sao? Yến Luật dừng một chút, đành phải nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Ôn Tửu đành phải chuyển lên ghế phụ.
Lúc này Yến Luật mới khởi động xe lần nữa, cô ngồi bên cạnh, cảm giác thật sự không giống trước, không chỉ khoảng cách thân thể gần, mà trái tim cũng gần hơn nhiều.
Ôn Tửu đợi một lát vẫn không thấy anh mở miệng, xoay mặt nhìn. Khung cảnh ngoài cửa sổ chạy như bay lướt qua, Yến Luật chăm chú nhìn phía trước, anh anh tuấn xuất sắc, lúm đồng tiền bên má khi ẩn khi hiện, xem ra tâm trạng anh không tệ.
“Chuyện gì vậy?”
“Vị trí cụ thể của công ty em là ở đâu?”
“Số 32 đoạn giữa đường Giang Hoài.” Ôn Tửu thấy hơi lạ, làm sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
Kế tiếp, Yến Luật liên tục hỏi các vấn đề:
“Bọn em mấy giờ tan tầm?”
“Gần chỗ bọn em có cái gì ăn ngon không?”
“Ở chỗ làm em phụ trách công việc gì?”
Ôn Tửu vừa trả lời, vừa kinh ngạc. Yến tiên sinh trầm tĩnh ít lời, thanh cao kiêu căng làm sao đột nhiên lại như bác gái của hội dân cư tra hộ khẩu, hỏi nhiều vấn đề linh tinh vụn vặt thế này? Chẳng nhẽ lái xe trên đường cao tốc quá nhàm chán, sợ lơ là sẽ gây nguy hiểm nên tìm người nói chuyện?
Xuất phát từ lo lắng an toàn hàng đầu, Ôn Tửu tốt bụng nói: “Yến tiên sinh, nếu anh lái xe mệt, tôi có thể thay. Tôi có mang theo hộ chiếu.”
Yến Luật nghe thấy ba chữ Yến tiên sinh, lập tức nhíu mày, bắt đầu bực bội, đã thân mật như vậy rồi, còn gọi anh như thế.
Anh mềm nhẹ hỏi: “Nhũ danh của em là gì?”
“Nhũ danh?” Ôn Tửu càng kinh ngạc, cái này quả thực là còn tỉ mỉ hơn cả tra hộ khẩu a.
“Tôi không có nhũ danh.”
Không có? Yến Luật nhìn cô, như vậy cũng tốt, anh có thể đặt cho cô một cái, gọi như vậy có vẻ vô cùng thân mật, hơn nữa còn là cách gọi chuyên dùng của một mình anh.
“Nhà em cách chỗ làm xa không?”
“Rất xa, cho nên tôi mới thuê phòng ở gần công ty.”
Mắt Yến Luật sáng lên: “Em không ở cùng người nhà sao?”
“Phải. Cuối tuần tôi mới về nhà cha mẹ.”
Chuyện này thật sự quá tốt, lúc đi tìm cô cũng tiện cho thế giới hai người.
Yến Luật cười tủm tỉm lại hỏi: “Em thích ăn cái gì?”
Ôn Tửu thuận miệng nói: “Ăn cơm.”
Yến Luật: “…”
Ôn Tửu đã quen với Yến tiên sinh kiêu căng thanh cao như tuyết trên núi băng, bây giờ đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, tươi cười anh tuấn mê người thế này thật đúng là không thích ứng nổi, hơn nữa còn không hiểu ra sao. Anh hôm nay làm sao vậy, cứ dông dài mấy chuyện vụn vặt như vậy, quả thực như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Cô nhanh nhẹn che miệng ngáp một cái, “Yến tiên sinh, đột nhiên tôi hơi mệt, tôi ngủ một lát nha.” Nói xong, liền ngả ra sau, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Yến Luật nhìn Ôn Tửu đã nhắm mắt ngủ bên cạnh, tức đến cắn răng, nói chuyện phiếm với anh, cô thế mà lại từ trò chuyện thành buồn ngủ, anh không thú vị đến thế sao?
Ôn Tửu vốn giả bộ ngủ, kết quả thật không may lại ngủ thật. Khi tỉnh dậy, xe vừa đến lối ra trạm thu phí.
Yến Luật đang quét thẻ, trên khuôn mặt thanh ngạo mang theo mấy phần hậm hực. Dọc đường đi cô cứ lạnh nhạt với anh như thế, một mình ngủ. Dây thần kinh não kia là làm từ bột khoai tây sao.
Ôn Tửu dụi dụi mắt, ngượng ngùng cười cười: “Thật nhanh, đã sắp tới rồi.”
Trong xe điều hòa thực ấm, hai má Ôn Tửu ngủ đến trắng trắng hồng hồng, sắc môi cũng hồng nhuận vô cùng, Yến Luật nhìn không chuyển mắt. Bỗng nhiên nhớ tới cô từng nói cô chưa bao giờ yêu đương. Như vậy, nụ hôn kia nhất định là nụ hôn đầu tiên của cô rồi. Vừa nghĩ vậy, lập tức cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, nhiệt huyết sôi trào.
Yến Luật lái xe chậm lại, dịu dàng nói: “Em về chỗ ở trước nhé? Tôi đưa em về.”
“Không cần phiền thế, tự tôi bắt xe về là được rồi. Không phải anh phải mau chóng đi gặp ông ngoại sao?”
“Vậy cũng phải đưa em về trước đã.”
“Vẫn là tôi tự bắt xe thì tốt hơn, thật sự không cần anh đưa về đâu.” Sau khi nghe được câu ‘không hề’ kia, Ôn Tửu liền vô thức bắt đầu giữ khoảng cách với Yến Luật, cho nên từ chối triệt để ý tốt của anh.
“Địa chỉ!” Giọng Yến Luật trầm xuống, biểu cảm vô cùng mất vui.
Ôn Tửu đành phải nói ra địa chỉ: “Lục Nhân Các ở đường Trường Giang.”
Rất nhanh, xe ngừng lại trước cổng Lục Nhân Các. Ôn Tửu mở cửa xuống xe, Yến Luật đã giúp cô xách hành lý xuống dưới, kiên định nói: “Tôi đưa em vào.” Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải làm rõ xem cô ở chỗ nào.
Ôn Tửu không ngờ anh còn muốn đưa mình lên tầng, vội nói: “Không cần không cần, từng này đồ tôi tự xách được rồi.” Nói xong, liền đoạt lại va ly nhỏ của mình.
Yến Luật đưa tay cản lại, xách va ly đi tới tiểu khu trước mặt, vừa đi vừa đánh giá tiểu khu này.
Diện tích của Lục Nhân Các không lớn, nhưng được phủ xanh rất tốt, rất nhiều cây xanh, mặc dù đang là mùa đông, nhưng phóng tầm mắt đều là một màu xanh lục. Ôn Tửu lựa chọn chỗ này chính là vì gần công ty, tiện đi làm.
Đến cửa thang máy, Yến Luật lại hỏi: “Tầng mấy?”
“Được rồi, tôi tự đi lên là được.” Ôn Tửu lại muốn đón lấy hành lý của mình, nhưng vẫn bị Yến Luật dùng tay ngăn lại, cô đành phải thôi.
Yến Luật trực tiếp đưa Ôn Tửu đến tận cửa nhà, lúc này mới buông va ly trong tay xuống.
Ôn Tửu vội nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Yến Luật cúi đầu nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, hai ngày qua hại em sợ hãi còn sinh bệnh, về sau sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa.”
Yến Luật trước giờ không biết nói lời tình cảm, cũng chưa bao giờ nói, tự nhận là hàm ý trong câu nói này đã rất rõ ràng: anh về sau sẽ không để cô chịu uất ức, anh sẽ bảo vệ cô.
Nhưng Ôn Tửu lại hiểu lầm hàm ý “về sau” này: “Anh muốn nói, thỏa thuận kết thúc sớm, dừng ở đây phải không?”
Yến Luật ừ một tiếng, đưa tình ẩn tình nhìn cô, bạn gái giả biến thành bạn gái thật, không còn gì tốt hơn kết cục này.
Ôn Tửu chợt có cảm giác như trút được gánh nặng, thật tốt quá, không cần tiếp tục ở cùng anh ba ngày kế, loại cảm giác thật cẩn thận đứng cạnh cạm bẫy, chỉ cần lơ là không để ý liền rơi vào này thật đúng là không tốt. Nhưng ngoài như trút được gánh nặng, đồng thời, cũng có chút lưu luyến cùng tiếc nuối.
Cô che dấu cảm xúc của bản thân, mỉm cười trêu chọc nói: “Ông chủ, số tiền lương còn lại anh không cần thanh toán, coi như tôi diễn kịch cho bạn là được rồi.”
“Không được gọi tôi là ông chủ.”
Ôn Tửu mặt mày cong cong cười đùa anh: “Vậy gọi anh là gì, Tiểu Yến Tử?”
Yến Luật nhướn mày kiếm lên, đột nhiên nâng tay để lên cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, cắn răng nói: “Còn dám gọi một tiếng thử xem.” Anh dùng ngữ điệu uy hiếp, nhưng ánh mắt lại thâm thúy dịu dàng khác thường, giọng nói từ khoảng cách gần chậm rãi áp sát, trầm thấp mà gợi cảm.
Ôn Tửu đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, cô thế mà lại có cảm giác là lạ, nếu cô gọi thêm một tiếng, anh nhất định sẽ bịt môi cô lại.
Lúc này cô tự nói với mình, đây nhất định là ảo giác, cô chính tai nghe thấy anh nói với Thương Cảnh Thiên, anh không thích cô. Tất cả đều đã chấm dứt, đừng lại xuất hiện ảo giác tự mình đa tình này nữa. Cô nhanh chóng cúi đầu lấy chìa khoá trong túi ra, trực tiếp mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh mau đi tìm ông ngoại anh đi, đừng để ông ấy sốt ruột chờ, tạm biệt.” Nói xong, lách mình đi vào, cực nhanh đóng cửa lại.
Yến Luật xoa huyệt thái dương, hít vào thật mạnh. Anh cũng đã chuẩn bị xong việc hôn rồi, thế mà cô lại rầm một tiếng nhốt anh ở ngoài cửa.
Ôn Tửu mở cửa phòng, còn chưa kịp sửa sang hành lý, thì Nguyễn Thư đã điện thoại đến.
“Ôn Tửu, mình có thể ở nhờ nhà cậu một thời gian ngắn không? Ngày nào Cố Mặc cũng đến tới dưới tầng nhà mình.”
Ôn Tửu thở dài: “Cậu trốn mãi cũng không phải biện pháp a.”
“Vậy mình làm sao bây giờ, mình cũng gấp đến độ mắng chửi người rồi, kết quả anh ta vẫn thế này.” Nguyễn Thư nói với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, “Anh ta là người không có kiên nhẫn, qua một thời gian cảm thấy không có ý nghĩa sẽ không đến nữa đâu. Cậu thu nhận mình một thời gian đi mà, người tốt!!”
“Được rồi, dù sao cũng có một gian phòng trống, không phải cậu có chìa khóa sao, trực tiếp tới đây đi.”
“Ừ, mình đang trên đường.”
“A, cậu tính tiền trảm hậu tấu à.”
“Mình là bị buộc bất đắc dĩ thôi. Cậu chừng nào thì trở về?”
“Mình vừa mới về nhà.”
Nguyễn Thư a một tiếng, vui vẻ kêu lên: “Thật tốt quá.”
Không đến 5 phút, Nguyễn Thư đã kéo va ly to đến.
Ôn Tửu trêu chọc nói: “Còn đang trên đường nữa chứ, hoá ra vừa rồi gọi điện thoại là đang ở ngay dưới tầng đi.”
“Ai nha, chuyện này còn không phải là không có biện pháp thôi.”
Nguyễn Thư thè lưỡi, trưng ra khuôn mặt trẻ con mập mạp, hồng hồng trắng trắng trong veo như mật đào, vô cùng mịn màng, khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Ôn Tửu nhịn không được nhéo một cái, “Ai nha em gái mềm mại xinh đẹp như vậy, Cố Mặc không quấn chặt lấy mới là lạ.”
Nguyễn Thư lập tức nổi giận nói: “Đừng nhắc tới anh ta, cả năm nay, mình đã nghẹn đến sắp chết rồi, giống như kẻ trộm mà trốn tứ phía.”
“Cậu có thể đi ra ngoài du lịch a.”
“Không có người đi cùng mình a, nếu không, chúng ta cùng đi đi.”
“Nhưng vài ngày nữa mình phải đi làm.”
Nguyễn Thư hăng hái bừng bừng nói: “Đi Hải Nam chơi vài ngày là được rồi.”
Ôn Tửu nghĩ nghĩ liền gật gật đầu, đi ra ngoài khuây khỏa cũng tốt, cho khuất ký ức ba ngày này đi.
Hai người ăn nhịp với nhau, Ôn Tửu lập tức gọi điện thoại cho bạn bè ở công ty du lịch. Ăn cơm trưa xong, hai người liền tới sân bay.
Yến Luật từ Lục Nhân Các đi ra, cũng không dám trực tiếp về nhà ông ngoại, mà gọi điện thoại cho dì hai trước, sau đó đón dì làm cứu tinh, cùng đến nhà ông.
Cố Anh Kiệt trải qua hai tiếng chờ đợi, đã nghĩ sẵn một vạn chữ trong đầu, định lên án mạnh mẽ thằng nhóc Yến Luật đần độn dám tự chủ trương làm loạn này, nhưng vừa thấy cháu ngoại anh tuấn phòng khoáng duy nhất, lại cảm thấy yêu tận đáy lòng, không nỡ đánh mắng, rút gọn suy nghĩ trong đầu còn một nghìn chữ, vẫn là lời lẽ bình thường.
“Ông và ông ngoại Thiên Thiên có tình cảm bằng mạng sống. Mẹ cháu và mẹ con bé, từ nhỏ đến lớn cũng là bạn bè tốt, chúng ta tuyệt đối không thể bội bạc như vậy. Thiên Thiên đối với cháu, vẫn luôn một lòng si mê, chờ đợi cháu nhiều năm như vậy, chưa từng tìm người yêu, cháu ngược lại, không buồn lên tiếng đi tìm bạn gái, còn đưa về nhà, chuyện này nhất định không được.”
Yến Luật bất đắc dĩ thở dài, “Ông ngoại, cháu và Úc Thiên Thiên thật sự không hợp, ông không muốn nhìn cháu kết hôn với cô ấy rồi ngày hôm sau liền ly hôn chứ?”
“Cháu thằng nhãi ngu dốt này.” Ông cụ Cố tức đến tát anh một cái.
Yến Luật lại kể những chuyện Úc Thiên Thiên làm ở thành phố X cho ông ngoại.
Ông ngoại không chịu tin: “Làm sao có thể, con bé đó có hơi ngang bướng nhưng sẽ không hại người.”
Yến Luật hừ một tiếng: “Lần này nhân chứng rất nhiều. Ông bà nội cô ba cô giúp việc đều có thể làm chứng, ông có muốn gọi điện thoại hỏi không.”
Hai người dì luôn yêu thương Yến Luật, kẻ xướng người hoạ giúp anh nói tốt vài câu, thật vất vả bình ổn được cơn tức của ông cụ Cố. Cuối cùng, ông cụ cố chấp miễn cưỡng nói: “Dù sao chuyện này, nhà chúng ta không thể chủ động nhắc tới, trừ phi Úc Thiên Thiên buông tha trước, hoặc là người nhà họ Úc không đồng ý.”
Yến Luật vì chuyện này đã phiền mấy năm, lại không dám thật sự chống đối ông, sợ ông tức nghẹn, vì thế cũng không nói thêm nữa, chờ ông nội đến đây lại tiếp tục.
Ở nhà ông ngoại ăn tối xong, lúc này Yến Luật mới rời đi.
Lái xe về nhà, anh tắm xong liền gọi điện thoại cho Ôn Tửu, không ngờ điện thoại của cô tắt máy.
Là đã ngủ? Hay là hết pin?
Đến mười giờ tối, anh lại gọi điện thoại, vẫn tắt máy.
Yến Luật nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cô biết rõ anh trở về giải quyết phiền phức về Úc Thiên Thiên, hẳn là cô nên gọi điện thoại hỏi tình hình chứ, việc này liên quan đến tương lai của anh và cô mà, làm sao cô không quan tâm chút nào?
Sáng sớm hôm sau, anh chạy bộ xong trở về, nhìn chằm chằm di động mãi, không có cuộc gọi, không tin nhắn nào. Anh muốn lập tức gọi điện thoại tới, lại sợ quá sớm đánh thức cô, nhẫn nại đợi đến chín giờ, gọi một cú, cô thế mà vẫn tắt máy.
Yến Luật không nhịn được, lập tức thay quần áo, lái xe thẳng đến Lục Nhân Các, lên tầng, bấm chuông cửa bao lâu cũng không có ai. Anh càng cảm thấy lạ, mới sáng tinh mơ đi đâu vậy? Anh lấy di động, lại gọi điện thoại, vẫn tắt máy.
Yến Luật cảm thấy có điểm không đúng, cả một ngày cái gì cũng không làm, tâm tư dồn hết lên tay, cứ cách nửa tiếng lại nhìn điện thoại một lần. Đến tối, anh lại đến Lục Nhân Các một lần, vẫn không có người.
Chẳng lẽ trở về nhà cha mẹ? Yến Luật bắt đầu hối hận không hỏi cô địa chỉ nhà cha mẹ.
Không phải Ôn Tửu cố ý tắt máy, thật sự cô bị Cố Mặc quấy rầy không chịu nổi rồi. Cố Mặc biết cô là bạn tốt duy nhất của Nguyễn Thư, cho nên Nguyễn Thư rời nhà, anh ta lập tức gọi điện tới cho Ôn Tửu, Ôn Tửu đương nhiên không thừa nhận Nguyễn Thư đang ở cùng cô, kết quả Cố Mặc không ngừng gọi điện thoại tới, cuối cùng Ôn Tửu đành phải tắt máy cầu yên tĩnh.
Hai cô gái tắt điện thoại di động, sung sướng chơi ở Hải Nam biển xanh trời xanh ba ngày, hai người đàn ông ở thành phố z đã sắp điên.
Cố Mặc bỏ qua không đề cập tới, Yến Luật thì mỗi sáng sớm hay chiều muộn đều đến Lục Nhân Các hai lần, bế môn canh đã ăn đến sắp thành bệnh kén ăn. (có nghĩa là đến nơi toàn gặp cửa đang đóng.)
Mất ngủ hơn nửa đêm, anh quyết định, ngày mai nếu cô vẫn chưa trở về, vẫn không tiếp điện thoại, anh phải đi tra địa chỉ nhà cha mẹ cô, trực tiếp đến nhà cô tìm.
Không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, điện thoại Ôn Tửu lại thông, bởi vì hôm nay Ôn Tửu muốn đi đặt vé máy bay cho nên rốt cục mở điện thoại.
Yến Luật quả thực khó có thể tin, cầm di động, tim đập thất thường, cổ họng hơi nóng lên.
Ôn Tửu không ngờ cú điện thoại đầu tiên nhận được lại là của Yến Luật, hơn nữa giống như là chờ cô khởi động máy, vừa mở di động, anh liền gọi tới.
Rốt cuộc là chuyện gì? Cô chần chờ trong chốc lát mới tiếp máy.
“Em ở đâu?” Yến Luật đi thẳng vào vấn đề hỏi một câu, giọng nói dồn dập mà trầm thấp, nghe lên có chút ám ách.
“Tôi ở Hải Nam.”
“Hải Nam?” Giọng Yến Luật lập tức cao vút, “Em đi Hải Nam làm gì?”
“Tôi đi chơi với bạn.”
“Bạn, ai?”
“Anh không biết.”
Yến Luật phản ứng đầu tiên chính là chú Nguyễn, khó thở, trực tiếp hỏi: “Có phải là người thường xuyên gọi điện thoại cho em, chú Nguyễn?”
“Đúng.”
Quả nhiên là ông già kia. Yến Luật nắm chặt di động, suýt chút nữa bóp nát.
“Sao em không nói cho tôi biết một tiếng?” Yến Luật đã bị lòng đố kị làm cho váng đầu, tức giận đến giọng nói cũng hơi run run.
Ôn Tửu ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Vì sao phải nói cho anh? Thỏa thuận đã chấm dứt không phải sao?”
YếnLuật tức giận nói: “Cái đó có liên quan gì đến thỏa thuận? Em đi đâu chẳng lẽ không nên nói cho tôi biết?”
Ôn Tửu tò mò hỏi: “Nhưng thỏa thuận chấm dứt, không phải là chúng ta không còn quan hệ gì sao? Tôi nhớ trên thỏa thuận có viết, sau khi thỏa thuận kết thúc, bên A bên B không còn liên quan tới nhau nữa.”
Yến Luật có cảm giác ngực bị người đấm mạnh một nhát, thỏa thuận chấm dứt, liền không có quan hệ gì ? Vậy nụ hôn kia của cô chẳng lẽ không phải biểu hiện bọn họ đã sang một bắt đầu hoàn toàn mới, đã chấp nhận là người yêu của đối phương sao?
Đầu óc anh đình trệ giống nhau bị gió trút vào, vang lên tiếng ong ong, nghe thấy giọng nói mềm nhẹ mà điềm tĩnh của Ôn Tửu: “Tôi phải đi đặt vé máy bay rồi, nếu không có chuyện gì, tôi cúp đây.”
Yến Luật ngơ ngác cầm di động, sau một lúc lâu mới ý thức được một vấn đề.
Anh đây là, bị đá?
Cái này còn phải hỏi sao? Yến Luật dừng một chút, đành phải nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Ôn Tửu đành phải chuyển lên ghế phụ.
Lúc này Yến Luật mới khởi động xe lần nữa, cô ngồi bên cạnh, cảm giác thật sự không giống trước, không chỉ khoảng cách thân thể gần, mà trái tim cũng gần hơn nhiều.
Ôn Tửu đợi một lát vẫn không thấy anh mở miệng, xoay mặt nhìn. Khung cảnh ngoài cửa sổ chạy như bay lướt qua, Yến Luật chăm chú nhìn phía trước, anh anh tuấn xuất sắc, lúm đồng tiền bên má khi ẩn khi hiện, xem ra tâm trạng anh không tệ.
“Chuyện gì vậy?”
“Vị trí cụ thể của công ty em là ở đâu?”
“Số 32 đoạn giữa đường Giang Hoài.” Ôn Tửu thấy hơi lạ, làm sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
Kế tiếp, Yến Luật liên tục hỏi các vấn đề:
“Bọn em mấy giờ tan tầm?”
“Gần chỗ bọn em có cái gì ăn ngon không?”
“Ở chỗ làm em phụ trách công việc gì?”
Ôn Tửu vừa trả lời, vừa kinh ngạc. Yến tiên sinh trầm tĩnh ít lời, thanh cao kiêu căng làm sao đột nhiên lại như bác gái của hội dân cư tra hộ khẩu, hỏi nhiều vấn đề linh tinh vụn vặt thế này? Chẳng nhẽ lái xe trên đường cao tốc quá nhàm chán, sợ lơ là sẽ gây nguy hiểm nên tìm người nói chuyện?
Xuất phát từ lo lắng an toàn hàng đầu, Ôn Tửu tốt bụng nói: “Yến tiên sinh, nếu anh lái xe mệt, tôi có thể thay. Tôi có mang theo hộ chiếu.”
Yến Luật nghe thấy ba chữ Yến tiên sinh, lập tức nhíu mày, bắt đầu bực bội, đã thân mật như vậy rồi, còn gọi anh như thế.
Anh mềm nhẹ hỏi: “Nhũ danh của em là gì?”
“Nhũ danh?” Ôn Tửu càng kinh ngạc, cái này quả thực là còn tỉ mỉ hơn cả tra hộ khẩu a.
“Tôi không có nhũ danh.”
Không có? Yến Luật nhìn cô, như vậy cũng tốt, anh có thể đặt cho cô một cái, gọi như vậy có vẻ vô cùng thân mật, hơn nữa còn là cách gọi chuyên dùng của một mình anh.
“Nhà em cách chỗ làm xa không?”
“Rất xa, cho nên tôi mới thuê phòng ở gần công ty.”
Mắt Yến Luật sáng lên: “Em không ở cùng người nhà sao?”
“Phải. Cuối tuần tôi mới về nhà cha mẹ.”
Chuyện này thật sự quá tốt, lúc đi tìm cô cũng tiện cho thế giới hai người.
Yến Luật cười tủm tỉm lại hỏi: “Em thích ăn cái gì?”
Ôn Tửu thuận miệng nói: “Ăn cơm.”
Yến Luật: “…”
Ôn Tửu đã quen với Yến tiên sinh kiêu căng thanh cao như tuyết trên núi băng, bây giờ đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, tươi cười anh tuấn mê người thế này thật đúng là không thích ứng nổi, hơn nữa còn không hiểu ra sao. Anh hôm nay làm sao vậy, cứ dông dài mấy chuyện vụn vặt như vậy, quả thực như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Cô nhanh nhẹn che miệng ngáp một cái, “Yến tiên sinh, đột nhiên tôi hơi mệt, tôi ngủ một lát nha.” Nói xong, liền ngả ra sau, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Yến Luật nhìn Ôn Tửu đã nhắm mắt ngủ bên cạnh, tức đến cắn răng, nói chuyện phiếm với anh, cô thế mà lại từ trò chuyện thành buồn ngủ, anh không thú vị đến thế sao?
Ôn Tửu vốn giả bộ ngủ, kết quả thật không may lại ngủ thật. Khi tỉnh dậy, xe vừa đến lối ra trạm thu phí.
Yến Luật đang quét thẻ, trên khuôn mặt thanh ngạo mang theo mấy phần hậm hực. Dọc đường đi cô cứ lạnh nhạt với anh như thế, một mình ngủ. Dây thần kinh não kia là làm từ bột khoai tây sao.
Ôn Tửu dụi dụi mắt, ngượng ngùng cười cười: “Thật nhanh, đã sắp tới rồi.”
Trong xe điều hòa thực ấm, hai má Ôn Tửu ngủ đến trắng trắng hồng hồng, sắc môi cũng hồng nhuận vô cùng, Yến Luật nhìn không chuyển mắt. Bỗng nhiên nhớ tới cô từng nói cô chưa bao giờ yêu đương. Như vậy, nụ hôn kia nhất định là nụ hôn đầu tiên của cô rồi. Vừa nghĩ vậy, lập tức cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, nhiệt huyết sôi trào.
Yến Luật lái xe chậm lại, dịu dàng nói: “Em về chỗ ở trước nhé? Tôi đưa em về.”
“Không cần phiền thế, tự tôi bắt xe về là được rồi. Không phải anh phải mau chóng đi gặp ông ngoại sao?”
“Vậy cũng phải đưa em về trước đã.”
“Vẫn là tôi tự bắt xe thì tốt hơn, thật sự không cần anh đưa về đâu.” Sau khi nghe được câu ‘không hề’ kia, Ôn Tửu liền vô thức bắt đầu giữ khoảng cách với Yến Luật, cho nên từ chối triệt để ý tốt của anh.
“Địa chỉ!” Giọng Yến Luật trầm xuống, biểu cảm vô cùng mất vui.
Ôn Tửu đành phải nói ra địa chỉ: “Lục Nhân Các ở đường Trường Giang.”
Rất nhanh, xe ngừng lại trước cổng Lục Nhân Các. Ôn Tửu mở cửa xuống xe, Yến Luật đã giúp cô xách hành lý xuống dưới, kiên định nói: “Tôi đưa em vào.” Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải làm rõ xem cô ở chỗ nào.
Ôn Tửu không ngờ anh còn muốn đưa mình lên tầng, vội nói: “Không cần không cần, từng này đồ tôi tự xách được rồi.” Nói xong, liền đoạt lại va ly nhỏ của mình.
Yến Luật đưa tay cản lại, xách va ly đi tới tiểu khu trước mặt, vừa đi vừa đánh giá tiểu khu này.
Diện tích của Lục Nhân Các không lớn, nhưng được phủ xanh rất tốt, rất nhiều cây xanh, mặc dù đang là mùa đông, nhưng phóng tầm mắt đều là một màu xanh lục. Ôn Tửu lựa chọn chỗ này chính là vì gần công ty, tiện đi làm.
Đến cửa thang máy, Yến Luật lại hỏi: “Tầng mấy?”
“Được rồi, tôi tự đi lên là được.” Ôn Tửu lại muốn đón lấy hành lý của mình, nhưng vẫn bị Yến Luật dùng tay ngăn lại, cô đành phải thôi.
Yến Luật trực tiếp đưa Ôn Tửu đến tận cửa nhà, lúc này mới buông va ly trong tay xuống.
Ôn Tửu vội nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Yến Luật cúi đầu nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, hai ngày qua hại em sợ hãi còn sinh bệnh, về sau sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa.”
Yến Luật trước giờ không biết nói lời tình cảm, cũng chưa bao giờ nói, tự nhận là hàm ý trong câu nói này đã rất rõ ràng: anh về sau sẽ không để cô chịu uất ức, anh sẽ bảo vệ cô.
Nhưng Ôn Tửu lại hiểu lầm hàm ý “về sau” này: “Anh muốn nói, thỏa thuận kết thúc sớm, dừng ở đây phải không?”
Yến Luật ừ một tiếng, đưa tình ẩn tình nhìn cô, bạn gái giả biến thành bạn gái thật, không còn gì tốt hơn kết cục này.
Ôn Tửu chợt có cảm giác như trút được gánh nặng, thật tốt quá, không cần tiếp tục ở cùng anh ba ngày kế, loại cảm giác thật cẩn thận đứng cạnh cạm bẫy, chỉ cần lơ là không để ý liền rơi vào này thật đúng là không tốt. Nhưng ngoài như trút được gánh nặng, đồng thời, cũng có chút lưu luyến cùng tiếc nuối.
Cô che dấu cảm xúc của bản thân, mỉm cười trêu chọc nói: “Ông chủ, số tiền lương còn lại anh không cần thanh toán, coi như tôi diễn kịch cho bạn là được rồi.”
“Không được gọi tôi là ông chủ.”
Ôn Tửu mặt mày cong cong cười đùa anh: “Vậy gọi anh là gì, Tiểu Yến Tử?”
Yến Luật nhướn mày kiếm lên, đột nhiên nâng tay để lên cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, cắn răng nói: “Còn dám gọi một tiếng thử xem.” Anh dùng ngữ điệu uy hiếp, nhưng ánh mắt lại thâm thúy dịu dàng khác thường, giọng nói từ khoảng cách gần chậm rãi áp sát, trầm thấp mà gợi cảm.
Ôn Tửu đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, cô thế mà lại có cảm giác là lạ, nếu cô gọi thêm một tiếng, anh nhất định sẽ bịt môi cô lại.
Lúc này cô tự nói với mình, đây nhất định là ảo giác, cô chính tai nghe thấy anh nói với Thương Cảnh Thiên, anh không thích cô. Tất cả đều đã chấm dứt, đừng lại xuất hiện ảo giác tự mình đa tình này nữa. Cô nhanh chóng cúi đầu lấy chìa khoá trong túi ra, trực tiếp mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh mau đi tìm ông ngoại anh đi, đừng để ông ấy sốt ruột chờ, tạm biệt.” Nói xong, lách mình đi vào, cực nhanh đóng cửa lại.
Yến Luật xoa huyệt thái dương, hít vào thật mạnh. Anh cũng đã chuẩn bị xong việc hôn rồi, thế mà cô lại rầm một tiếng nhốt anh ở ngoài cửa.
Ôn Tửu mở cửa phòng, còn chưa kịp sửa sang hành lý, thì Nguyễn Thư đã điện thoại đến.
“Ôn Tửu, mình có thể ở nhờ nhà cậu một thời gian ngắn không? Ngày nào Cố Mặc cũng đến tới dưới tầng nhà mình.”
Ôn Tửu thở dài: “Cậu trốn mãi cũng không phải biện pháp a.”
“Vậy mình làm sao bây giờ, mình cũng gấp đến độ mắng chửi người rồi, kết quả anh ta vẫn thế này.” Nguyễn Thư nói với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, “Anh ta là người không có kiên nhẫn, qua một thời gian cảm thấy không có ý nghĩa sẽ không đến nữa đâu. Cậu thu nhận mình một thời gian đi mà, người tốt!!”
“Được rồi, dù sao cũng có một gian phòng trống, không phải cậu có chìa khóa sao, trực tiếp tới đây đi.”
“Ừ, mình đang trên đường.”
“A, cậu tính tiền trảm hậu tấu à.”
“Mình là bị buộc bất đắc dĩ thôi. Cậu chừng nào thì trở về?”
“Mình vừa mới về nhà.”
Nguyễn Thư a một tiếng, vui vẻ kêu lên: “Thật tốt quá.”
Không đến 5 phút, Nguyễn Thư đã kéo va ly to đến.
Ôn Tửu trêu chọc nói: “Còn đang trên đường nữa chứ, hoá ra vừa rồi gọi điện thoại là đang ở ngay dưới tầng đi.”
“Ai nha, chuyện này còn không phải là không có biện pháp thôi.”
Nguyễn Thư thè lưỡi, trưng ra khuôn mặt trẻ con mập mạp, hồng hồng trắng trắng trong veo như mật đào, vô cùng mịn màng, khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Ôn Tửu nhịn không được nhéo một cái, “Ai nha em gái mềm mại xinh đẹp như vậy, Cố Mặc không quấn chặt lấy mới là lạ.”
Nguyễn Thư lập tức nổi giận nói: “Đừng nhắc tới anh ta, cả năm nay, mình đã nghẹn đến sắp chết rồi, giống như kẻ trộm mà trốn tứ phía.”
“Cậu có thể đi ra ngoài du lịch a.”
“Không có người đi cùng mình a, nếu không, chúng ta cùng đi đi.”
“Nhưng vài ngày nữa mình phải đi làm.”
Nguyễn Thư hăng hái bừng bừng nói: “Đi Hải Nam chơi vài ngày là được rồi.”
Ôn Tửu nghĩ nghĩ liền gật gật đầu, đi ra ngoài khuây khỏa cũng tốt, cho khuất ký ức ba ngày này đi.
Hai người ăn nhịp với nhau, Ôn Tửu lập tức gọi điện thoại cho bạn bè ở công ty du lịch. Ăn cơm trưa xong, hai người liền tới sân bay.
Yến Luật từ Lục Nhân Các đi ra, cũng không dám trực tiếp về nhà ông ngoại, mà gọi điện thoại cho dì hai trước, sau đó đón dì làm cứu tinh, cùng đến nhà ông.
Cố Anh Kiệt trải qua hai tiếng chờ đợi, đã nghĩ sẵn một vạn chữ trong đầu, định lên án mạnh mẽ thằng nhóc Yến Luật đần độn dám tự chủ trương làm loạn này, nhưng vừa thấy cháu ngoại anh tuấn phòng khoáng duy nhất, lại cảm thấy yêu tận đáy lòng, không nỡ đánh mắng, rút gọn suy nghĩ trong đầu còn một nghìn chữ, vẫn là lời lẽ bình thường.
“Ông và ông ngoại Thiên Thiên có tình cảm bằng mạng sống. Mẹ cháu và mẹ con bé, từ nhỏ đến lớn cũng là bạn bè tốt, chúng ta tuyệt đối không thể bội bạc như vậy. Thiên Thiên đối với cháu, vẫn luôn một lòng si mê, chờ đợi cháu nhiều năm như vậy, chưa từng tìm người yêu, cháu ngược lại, không buồn lên tiếng đi tìm bạn gái, còn đưa về nhà, chuyện này nhất định không được.”
Yến Luật bất đắc dĩ thở dài, “Ông ngoại, cháu và Úc Thiên Thiên thật sự không hợp, ông không muốn nhìn cháu kết hôn với cô ấy rồi ngày hôm sau liền ly hôn chứ?”
“Cháu thằng nhãi ngu dốt này.” Ông cụ Cố tức đến tát anh một cái.
Yến Luật lại kể những chuyện Úc Thiên Thiên làm ở thành phố X cho ông ngoại.
Ông ngoại không chịu tin: “Làm sao có thể, con bé đó có hơi ngang bướng nhưng sẽ không hại người.”
Yến Luật hừ một tiếng: “Lần này nhân chứng rất nhiều. Ông bà nội cô ba cô giúp việc đều có thể làm chứng, ông có muốn gọi điện thoại hỏi không.”
Hai người dì luôn yêu thương Yến Luật, kẻ xướng người hoạ giúp anh nói tốt vài câu, thật vất vả bình ổn được cơn tức của ông cụ Cố. Cuối cùng, ông cụ cố chấp miễn cưỡng nói: “Dù sao chuyện này, nhà chúng ta không thể chủ động nhắc tới, trừ phi Úc Thiên Thiên buông tha trước, hoặc là người nhà họ Úc không đồng ý.”
Yến Luật vì chuyện này đã phiền mấy năm, lại không dám thật sự chống đối ông, sợ ông tức nghẹn, vì thế cũng không nói thêm nữa, chờ ông nội đến đây lại tiếp tục.
Ở nhà ông ngoại ăn tối xong, lúc này Yến Luật mới rời đi.
Lái xe về nhà, anh tắm xong liền gọi điện thoại cho Ôn Tửu, không ngờ điện thoại của cô tắt máy.
Là đã ngủ? Hay là hết pin?
Đến mười giờ tối, anh lại gọi điện thoại, vẫn tắt máy.
Yến Luật nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cô biết rõ anh trở về giải quyết phiền phức về Úc Thiên Thiên, hẳn là cô nên gọi điện thoại hỏi tình hình chứ, việc này liên quan đến tương lai của anh và cô mà, làm sao cô không quan tâm chút nào?
Sáng sớm hôm sau, anh chạy bộ xong trở về, nhìn chằm chằm di động mãi, không có cuộc gọi, không tin nhắn nào. Anh muốn lập tức gọi điện thoại tới, lại sợ quá sớm đánh thức cô, nhẫn nại đợi đến chín giờ, gọi một cú, cô thế mà vẫn tắt máy.
Yến Luật không nhịn được, lập tức thay quần áo, lái xe thẳng đến Lục Nhân Các, lên tầng, bấm chuông cửa bao lâu cũng không có ai. Anh càng cảm thấy lạ, mới sáng tinh mơ đi đâu vậy? Anh lấy di động, lại gọi điện thoại, vẫn tắt máy.
Yến Luật cảm thấy có điểm không đúng, cả một ngày cái gì cũng không làm, tâm tư dồn hết lên tay, cứ cách nửa tiếng lại nhìn điện thoại một lần. Đến tối, anh lại đến Lục Nhân Các một lần, vẫn không có người.
Chẳng lẽ trở về nhà cha mẹ? Yến Luật bắt đầu hối hận không hỏi cô địa chỉ nhà cha mẹ.
Không phải Ôn Tửu cố ý tắt máy, thật sự cô bị Cố Mặc quấy rầy không chịu nổi rồi. Cố Mặc biết cô là bạn tốt duy nhất của Nguyễn Thư, cho nên Nguyễn Thư rời nhà, anh ta lập tức gọi điện tới cho Ôn Tửu, Ôn Tửu đương nhiên không thừa nhận Nguyễn Thư đang ở cùng cô, kết quả Cố Mặc không ngừng gọi điện thoại tới, cuối cùng Ôn Tửu đành phải tắt máy cầu yên tĩnh.
Hai cô gái tắt điện thoại di động, sung sướng chơi ở Hải Nam biển xanh trời xanh ba ngày, hai người đàn ông ở thành phố z đã sắp điên.
Cố Mặc bỏ qua không đề cập tới, Yến Luật thì mỗi sáng sớm hay chiều muộn đều đến Lục Nhân Các hai lần, bế môn canh đã ăn đến sắp thành bệnh kén ăn. (có nghĩa là đến nơi toàn gặp cửa đang đóng.)
Mất ngủ hơn nửa đêm, anh quyết định, ngày mai nếu cô vẫn chưa trở về, vẫn không tiếp điện thoại, anh phải đi tra địa chỉ nhà cha mẹ cô, trực tiếp đến nhà cô tìm.
Không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, điện thoại Ôn Tửu lại thông, bởi vì hôm nay Ôn Tửu muốn đi đặt vé máy bay cho nên rốt cục mở điện thoại.
Yến Luật quả thực khó có thể tin, cầm di động, tim đập thất thường, cổ họng hơi nóng lên.
Ôn Tửu không ngờ cú điện thoại đầu tiên nhận được lại là của Yến Luật, hơn nữa giống như là chờ cô khởi động máy, vừa mở di động, anh liền gọi tới.
Rốt cuộc là chuyện gì? Cô chần chờ trong chốc lát mới tiếp máy.
“Em ở đâu?” Yến Luật đi thẳng vào vấn đề hỏi một câu, giọng nói dồn dập mà trầm thấp, nghe lên có chút ám ách.
“Tôi ở Hải Nam.”
“Hải Nam?” Giọng Yến Luật lập tức cao vút, “Em đi Hải Nam làm gì?”
“Tôi đi chơi với bạn.”
“Bạn, ai?”
“Anh không biết.”
Yến Luật phản ứng đầu tiên chính là chú Nguyễn, khó thở, trực tiếp hỏi: “Có phải là người thường xuyên gọi điện thoại cho em, chú Nguyễn?”
“Đúng.”
Quả nhiên là ông già kia. Yến Luật nắm chặt di động, suýt chút nữa bóp nát.
“Sao em không nói cho tôi biết một tiếng?” Yến Luật đã bị lòng đố kị làm cho váng đầu, tức giận đến giọng nói cũng hơi run run.
Ôn Tửu ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Vì sao phải nói cho anh? Thỏa thuận đã chấm dứt không phải sao?”
YếnLuật tức giận nói: “Cái đó có liên quan gì đến thỏa thuận? Em đi đâu chẳng lẽ không nên nói cho tôi biết?”
Ôn Tửu tò mò hỏi: “Nhưng thỏa thuận chấm dứt, không phải là chúng ta không còn quan hệ gì sao? Tôi nhớ trên thỏa thuận có viết, sau khi thỏa thuận kết thúc, bên A bên B không còn liên quan tới nhau nữa.”
Yến Luật có cảm giác ngực bị người đấm mạnh một nhát, thỏa thuận chấm dứt, liền không có quan hệ gì ? Vậy nụ hôn kia của cô chẳng lẽ không phải biểu hiện bọn họ đã sang một bắt đầu hoàn toàn mới, đã chấp nhận là người yêu của đối phương sao?
Đầu óc anh đình trệ giống nhau bị gió trút vào, vang lên tiếng ong ong, nghe thấy giọng nói mềm nhẹ mà điềm tĩnh của Ôn Tửu: “Tôi phải đi đặt vé máy bay rồi, nếu không có chuyện gì, tôi cúp đây.”
Yến Luật ngơ ngác cầm di động, sau một lúc lâu mới ý thức được một vấn đề.
Anh đây là, bị đá?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.