Chương 55: Đau lòng
Thị Kim
17/10/2014
Ôn Tửu bất ngờ không kịp đề phòng, gấp gáp nói: “Buông, mau buông.”
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Em đừng cậy mạnh, anh đưa em vào trường đua ngựa tìm bác sĩ nhìn xem.” Đột nhiên sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế có vài phần không giận mà uy.
Ôn Tửu cảm thấy mình không bị nặng lắm, có trở ngại, nhiều lắm chính là bong gân. Vốn đang giãy muốn xuống tự đi, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thay đổi ý định. Hồ câu cá cách trường đua ngựa rất xa, Yến Luật một đường bế cô đi như vậy, nhất định không chịu đựng nổi.
Để Yến Luật chịu chút khổ chịu chút mệt, biết khó mà lui cũng không tồi, với bộ dáng thiếu gia nuông chiều từ bé, xem anh có thể bế bao lâu?
Tuy rằng Ôn Tửu không mập, nhưng rốt cuộc đường xá không gần, đi trong chốc lát, nhìn thái dương Yến Luật đã đổ mồ hôi, Ôn Tửu mềm lòng.
“Anh thả em xuống, em tự đi được.”
Yến Luật không lên tiếng trả lời, vẫn bế cô đi về phía trường đua ngựa.
Ôn Tửu vốn là muốn làm khó anh, lúc này thật đúng là đau lòng rồi, bắt đầu giãy xuống dưới, sợ anh mệt.
Yến Luật ngừng bước chân, ngược lại ôm cô chặt hơn, “Em đừng lộn xộn.”
Anh không chịu thả Ôn Tửu xuống dưới, nhưng Ôn Tửu lại không muốn để anh nhìn ra mình đau lòng anh, đành phải nói: “Vậy anh cõng em đi, bế như vậy, em thực không thoải mái.” Cõng tiết kiệm sức hơn bế nhiều.
Yến Luật nhìn cô, đột nhiên cười cười.
Trái tim Ôn Tửu đập rộn lên, không biết anh đột nhiên cười cười là có ý gì. Ngược lại có chút chột dạ mà đỏ mặt.
Yến Luật buông Ôn Tửu, khom lưng nói: “Vậy em lên đi.”
Ôn Tửu nhìn tấm lưng rộng rãi của anh, nằm úp sấp lên, chần chờ một chút, nhẹ nhàng ôm cổ anh.
Trên đường hầu như không có ai, gió thổi qua ngay trước mặt, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi hương dầu gội trên tóc anh, loại mùi thơm thực nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
Thể lực của Yến Luật rất tốt, một đường cõng cô, cũng không cố hết sức, ngược lại cảm thấy con đường này dài thêm một ít cũng không sao, anh có thể ở bên cô gần gũi như thế. Đôi tay thả trước mặt anh trắng trẻo như tuyết, mười ngón nhỏ dài. Anh như có xúc động muốn hôn lên.
Cả quãng đường, hai người đều không nói gì. Chia tay, hiểu lầm, ngăn cách, giống như chưa từng xảy ra, bọn họ giống như vẫn là người yêu thân mật khăng khít, chưa từng tách ra.
Để ngừa bất trắc, khách cưỡi ngựa có cái gì ngoài ý muốn, sẽ được cứu chữa kịp thời, bên cạnh trường đua ngựa, làng du lịch có bố trí một phòng y tế, tuy Ôn Tửu đã đến trường đua ngựa cưỡi ngựa rất nhiều lần, nhưng chưa từng tiến vào phòng khám.
Bình thường những người đảm nhiệm chỗ này đều là bác sĩ về hưu, xây phòng khám chỉ để ngừa không may, lúc không ai đến cưỡi ngựa, phòng khám này liền như thùng rỗng kêu to. Bình thường ít có bệnh nhân, thích hợp nhất cho bác sĩ già uống trà đọc sách, vừa có thể kiếm khoản thu nhập thêm, vừa có thể dưỡng sinh hưu nhàn.
Ôn Tửu tưởng rằng người khám bệnh bên trong sẽ là một bác sĩ già, ai biết khi Yến Luật cõng cô đi vào thì cô phát hiện, ngồi ở sau bàn là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua còn không đến ba mươi tuổi.
Nhìn thấy Ôn Tửu bị cõng tiến vào, anh ta lập tức đứng lên, hỏi: “Ngã ở đâu ?”
Thẩm Nguy Nhiên cũng không phải là bác sĩ ở nơi này, ông nội anh mới là chuyên gia được làng du lịch dùng lương cao mời đến. Hôm nay bạn ông nội mất, Thẩm Nguy Nhiên liền đến trực thay ông nội một ngày.
Anh vừa đứng lên, liền khiến trước mắt người ta sáng ngời, vóc dáng cao gầy rắn rỏi, tuấn tú nho nhã, áo khoác trắng như tuyết sạch sẽ gọn gàng, cả người bỗng tạo cảm giác cao cả xuất sắc.
Yến Luật thả Ôn Tửu lên giường bệnh bên cạnh.
Ôn Tửu ngượng ngùng cười: “Không phải ngã, lúc đi đường, tôi bước trật chân.”
Thẩm Nguy Nhiên khom người cởi giày tất cô ra, nhìn kỹ mắt cá chân Ôn Tửu, lại nhấn vài cái, hỏi: “Đau không?”
Ôn Tửu chỉ vào bên cạnh mắt cá chân nói: “Nơi này có hơi đau.”
Thẩm Nguy Nhiên ừ một tiếng, lại sờ trái sờ phải, sau đó nói: “Không có việc gì, tôi bóp chút rượu thuốc cho cô.”
Yến Luật hỏi: “Không có việc gì? Không cần chụp phim?”
Thẩm Nguy Nhiên cười cười, ngữ điệu rất khẳng định, “Không có việc gì, không cần chụp.”
Anh xoay người đi đến tủ thuốc lấy một chai rượu thuốc ông nội tự chế ra. Mở nắp bình đổ vào trong lòng bàn tay, sau khi chà xát nóng, liền nắm cổ chân Ôn Tửu, xoa nhẹ trong chốc lát. Da Ôn Tửu rất trắng, dáng người mảnh khảnh, ngay cả cổ chân cũng xinh xắn vô cùng, làn da trắng như có thể thấy mạch máu.
Nhìn Thẩm Nguy Nhiên cầm chân Ôn Tửu, Yến Luật vốn đã rất không thoải mái. Cố tình, Ôn Tửu là người hay ngắm tay, đôi tay của Thẩm Nguy Nhiên gần như là đôi tay đàn ông đẹp nhất cô từng thấy, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay no đủ mượt mà, gần như hoàn mỹ. Cô vô thức nhìn tay anh.
Yến Luật đã ghen đến sắp nổi giận, suýt chút nữa đã muốn kéo Thẩm Nguy Nhiên ra, tự mình bắt tay vào làm.
May mắn, Thẩm Nguy Nhiên rút tay lại, đứng lên, cười cười với Ôn Tửu: “Xong rồi.”
Ôn Tửu thoáng giật mình xoay cổ chân, thật là không đau nhiều nữa, hơn nữa nơi mắt cá chân nóng hầm hập rất thoải mái. Cô cười duyên với Thẩm Nguy Nhiên: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.”
Thẩm Nguy Nhiên đổ chút rượu thuốc vào trong lọ thủy tinh, đưa cho Ôn Tửu: “Buổi tối trước khi ngủ lại xoa bóp một lần.”
Ôn Tửu lại nói lời cảm ơn, cùng Yến Luật rời khỏi phòng khám.
Trở lại chỗ ở, ba Hứa và mẹ Ôn vừa thấy Yến Luật cõng Ôn Tửu trở về, đều cười hớ hớ nhìn hai người, còn tưởng rằng hai người đã làm lành như lúc ban đầu. Mãi đến khi Yến Luật thật cẩn thận thả Ôn Tửu lên trên sô pha, hai người mới cảm thấy có điểm không đúng, vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“Không sao cả, chỉ bị trật chút thôi, vừa rồi con đã đi khám ở phòng khám trong trường đua ngựa rồi.”
Ôn Minh Nguyệt thế này mới yên tâm.
Hứa Toản vội vàng từ trên tầng xuống, vừa nhìn thấy Ôn Tửu liền làm mặt cười, “Chị, chị không sao chứ.”
Ôn Tửu vẫy tay, cười khanh khách hỏi: “Bụng cậu khỏi chưa? Lại đây chị trị cho.”
Hứa Toản liên tục xua tay: “Đã khỏi rồi, không đau nữa rồi, chị nên nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sau đó rất nịnh nọt rót hai chén trà cho Ôn Tửu và Yến Luật.
“Anh Yến một đường cõng chị trở về ?”
“Ừ.”
“Chị xem anh Yến đối với chị thật tốt. Nếu em là chị, em đã hạnh phúc chết rồi.”
Ôn Tửu cười cười: “Nếu không, chị giẫm bẹp chân cậu, cũng cho cậu nếm thử mùi vị hạnh phúc này được không a?”
Hứa Toản rất nịnh nọt gượng cười: “A, không không không, loại hạnh phúc này vẫn là để lại chị đi.”
Yến Luật nhấp một ngụm trà, vô cùng chấp nhận lời nói của Hứa Toản.
Trong lúc người một nhà nói nói cười cười, hoàng hôn buông xuống, ba Hứa giữ Yến Luật lại ăn cơm.
Hứa Toản gọi điện thoại, trực tiếp gọi đồ ăn lại đây, mọi người ngồi quây quanh bàn ăn, hoà thuận vui vẻ giống như người một nhà. Ôn Tửu thế lực đơn bạc đã cảm thấy lực bất tòng tâm với chiến thuật của Yến Luật.
Sau khi ăn xong, Yến Luật và ba Hứa đánh cờ vây. Ôn Tửu và mẹ ngồi ở trên sô pha xem tivi.
Mắt thấy đã sắp chín giờ, Ôn Tửu tính lên tầng ngủ. Mới đứng lên khỏi ghế sô pha, mẹ Ôn và ba Hứa gần như đồng thời nói: “Yến Luật, cháu giúp đỡ nó đi lên.”
Hứa Toản tốt bụng nói: “Anh Yến vẫn là bế lên đi.”
Ôn Tửu đưa lưng về phía ba người thân đã muốn phản bội mình, xấu hổ đến nóng bừng cả mặt, tác hợp thế này cũng quá rõ ràng đi. Cô quay đầu trừng Hứa Toản một cái: “Chân con đã tốt rồi. Con có thể tự mình đi.”
Dù vậy, Yến Luật vẫn kiên trì đỡ cánh tay cô, cùng cô lên tầng.
“Cảm ơn. Anh cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
“Anh xoa rượu thuốc cho em.”
“Không cần, em tự làm.”
“Em khách sáo với anh làm gì.”
Ngữ điệu này càng như là người một nhà rồi. Ôn Tửu cởi giầy, duỗi chân ra, cố ý nói: “Em cũng chưa rửa chân.” Cô cũng không tin Yến Luật có tính thích sạch sẽ còn dám đặt tay lên.
Kết quả lại ngoài dự định, Yến Luật thế mà không hề ghét bỏ chút nào, ngồi xổm xuống, đặt chân cô lên đầu gối mình, sau đó đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, làm theo Thẩm Nguy Nhiên chà xát nóng lòng bàn tay, dán lên cổ chân Ôn Tửu xoa bóp.
Anh ngồi chồm hổm, tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái, rũ xuống thái dương, Ôn Tửu nhìn từ mày rậm của anh, đi dần xuống, lúc rơi xuống môi anh, trong đầu hiện lên hình ảnh ôm hôn anh.
Trong lòng cô lập tức loạn cả lên, trong phòng yên tĩnh lặng yên nổi lên hơi thở ái muội, một dòng nước ấm từ mắt cá chân chậm rãi lan tràn lên trên. Theo cá tính kiêu ngạo của anh, đánh cuộc thua, nên lập tức liền dẹp đường trở về mới đúng, nhưng anh lại không ngại loại tình cảnh xấu hổ này mà ở lại, hiển nhiên vẫn không có ý định dứt bỏ. Ôn Tửu biết rõ mặt mũi người đàn ông quan trọng cỡ nào, anh đã chịu buông bỏ cái giá cùng với tự tôn, thật sự khiến cô cảm động.
“Được rồi. Anh trở về đi, cảm ơn anh.” Hai người cãi nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu dùng ngữ điệu dịu dàng như vậy nói chuyện cùng anh.
Yến Luật đứng lên, cũng chưa đi, mà là nhân thể ngồi ở bên cạnh cô, bình tĩnh nhìn cô.
Ôn Tửu không dám đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt sáng quắc bức người như lửa như điện nướng gương mặt cô.
“Anh nghe Nguyễn Thư nói, em muốn tìm một người đàn ông như cha dượng. Anh ở cùng chú Hứa, ngộ ra một điều rất sâu sắc, em có biết đó là gì không?”
“Cái gì?”
“Anh chẳng hề kém gì chú Hứa, hơn nữa anh đẹp trai hơn chú.”
Ôn Tửu vốn đang nghĩ đến anh thấy tính cách của cha rồi sẽ hiểu được, sau đó kiểm điểm lại bản thân từ đầu chí cuối, kết quả lại ra cái kết luận tự kỷ đắc ý như vậy. Cô cũng hết chỗ nói rồi.
Yến Luật lại nói: “Anh vẫn cảm thấy em rất thông minh. Nhưng là lúc này đây anh lại phát hiện em hơi ngốc.”
Ôn Tửu nhướn mày: “Em ngốc?”
“Đúng, anh là người đàn ông tốt như vậy, thế mà em lại buông tha, chẳng lẽ em không ngốc hay sao.”
Ôn Tửu tức đến cười, nâng lên một chân muốn đá ra, hơn nữa theo quán tính nên dùng chân phải.
Yến Luật tay mắt lanh lẹ đón được, nhân thể nắm cổ chân cô, cười nói: “Xem ra chân em thật đúng không đáng ngại.”
Ôn Tửu lớn như vậy, còn chưa ai dám nói cô ngốc, tức giận : “Đi mau, bằng không em sẽ không khách sáo với anh.”
Yến Luật nắm cổ chân cô, nhấc lên trên, Ôn Tửu thu thế không được liền ngã nằm ra giường, Yến Luật lập tức đè lên bả vai cô, mỉm cười nhìn cô: “Được, anh xem em không khách sáo với anh như thế nào.”
Ôn Tửu ra tay muốn công kích anh, Yến Luật sớm đề phòng, nắm cổ tay cô lên tai, chân dài thuận thế chặn lại eo cô.
Ôn Tửu vốn rất thưởng thức chân dài của anh, nhưng sau khi trải qua vài lần vật lộn, phiền muộn nhất là chân dài của anh, dễ dàng đặt trên đùi hoặc eo cô, nửa người dưới của cô liền mất đi cơ hội phản kích.
“Buông.”
Yến Luật cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, “Buổi chiều ở trên đường, em đau lòng anh đi.”
Ôn Tửu nóng mặt lên, hừ nói: “Ai đau lòng anh.”
“Nếu không, sao em bảo anh cõng em, rõ ràng bế mới thoải mái hơn.”
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Em đừng cậy mạnh, anh đưa em vào trường đua ngựa tìm bác sĩ nhìn xem.” Đột nhiên sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế có vài phần không giận mà uy.
Ôn Tửu cảm thấy mình không bị nặng lắm, có trở ngại, nhiều lắm chính là bong gân. Vốn đang giãy muốn xuống tự đi, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thay đổi ý định. Hồ câu cá cách trường đua ngựa rất xa, Yến Luật một đường bế cô đi như vậy, nhất định không chịu đựng nổi.
Để Yến Luật chịu chút khổ chịu chút mệt, biết khó mà lui cũng không tồi, với bộ dáng thiếu gia nuông chiều từ bé, xem anh có thể bế bao lâu?
Tuy rằng Ôn Tửu không mập, nhưng rốt cuộc đường xá không gần, đi trong chốc lát, nhìn thái dương Yến Luật đã đổ mồ hôi, Ôn Tửu mềm lòng.
“Anh thả em xuống, em tự đi được.”
Yến Luật không lên tiếng trả lời, vẫn bế cô đi về phía trường đua ngựa.
Ôn Tửu vốn là muốn làm khó anh, lúc này thật đúng là đau lòng rồi, bắt đầu giãy xuống dưới, sợ anh mệt.
Yến Luật ngừng bước chân, ngược lại ôm cô chặt hơn, “Em đừng lộn xộn.”
Anh không chịu thả Ôn Tửu xuống dưới, nhưng Ôn Tửu lại không muốn để anh nhìn ra mình đau lòng anh, đành phải nói: “Vậy anh cõng em đi, bế như vậy, em thực không thoải mái.” Cõng tiết kiệm sức hơn bế nhiều.
Yến Luật nhìn cô, đột nhiên cười cười.
Trái tim Ôn Tửu đập rộn lên, không biết anh đột nhiên cười cười là có ý gì. Ngược lại có chút chột dạ mà đỏ mặt.
Yến Luật buông Ôn Tửu, khom lưng nói: “Vậy em lên đi.”
Ôn Tửu nhìn tấm lưng rộng rãi của anh, nằm úp sấp lên, chần chờ một chút, nhẹ nhàng ôm cổ anh.
Trên đường hầu như không có ai, gió thổi qua ngay trước mặt, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi hương dầu gội trên tóc anh, loại mùi thơm thực nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
Thể lực của Yến Luật rất tốt, một đường cõng cô, cũng không cố hết sức, ngược lại cảm thấy con đường này dài thêm một ít cũng không sao, anh có thể ở bên cô gần gũi như thế. Đôi tay thả trước mặt anh trắng trẻo như tuyết, mười ngón nhỏ dài. Anh như có xúc động muốn hôn lên.
Cả quãng đường, hai người đều không nói gì. Chia tay, hiểu lầm, ngăn cách, giống như chưa từng xảy ra, bọn họ giống như vẫn là người yêu thân mật khăng khít, chưa từng tách ra.
Để ngừa bất trắc, khách cưỡi ngựa có cái gì ngoài ý muốn, sẽ được cứu chữa kịp thời, bên cạnh trường đua ngựa, làng du lịch có bố trí một phòng y tế, tuy Ôn Tửu đã đến trường đua ngựa cưỡi ngựa rất nhiều lần, nhưng chưa từng tiến vào phòng khám.
Bình thường những người đảm nhiệm chỗ này đều là bác sĩ về hưu, xây phòng khám chỉ để ngừa không may, lúc không ai đến cưỡi ngựa, phòng khám này liền như thùng rỗng kêu to. Bình thường ít có bệnh nhân, thích hợp nhất cho bác sĩ già uống trà đọc sách, vừa có thể kiếm khoản thu nhập thêm, vừa có thể dưỡng sinh hưu nhàn.
Ôn Tửu tưởng rằng người khám bệnh bên trong sẽ là một bác sĩ già, ai biết khi Yến Luật cõng cô đi vào thì cô phát hiện, ngồi ở sau bàn là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua còn không đến ba mươi tuổi.
Nhìn thấy Ôn Tửu bị cõng tiến vào, anh ta lập tức đứng lên, hỏi: “Ngã ở đâu ?”
Thẩm Nguy Nhiên cũng không phải là bác sĩ ở nơi này, ông nội anh mới là chuyên gia được làng du lịch dùng lương cao mời đến. Hôm nay bạn ông nội mất, Thẩm Nguy Nhiên liền đến trực thay ông nội một ngày.
Anh vừa đứng lên, liền khiến trước mắt người ta sáng ngời, vóc dáng cao gầy rắn rỏi, tuấn tú nho nhã, áo khoác trắng như tuyết sạch sẽ gọn gàng, cả người bỗng tạo cảm giác cao cả xuất sắc.
Yến Luật thả Ôn Tửu lên giường bệnh bên cạnh.
Ôn Tửu ngượng ngùng cười: “Không phải ngã, lúc đi đường, tôi bước trật chân.”
Thẩm Nguy Nhiên khom người cởi giày tất cô ra, nhìn kỹ mắt cá chân Ôn Tửu, lại nhấn vài cái, hỏi: “Đau không?”
Ôn Tửu chỉ vào bên cạnh mắt cá chân nói: “Nơi này có hơi đau.”
Thẩm Nguy Nhiên ừ một tiếng, lại sờ trái sờ phải, sau đó nói: “Không có việc gì, tôi bóp chút rượu thuốc cho cô.”
Yến Luật hỏi: “Không có việc gì? Không cần chụp phim?”
Thẩm Nguy Nhiên cười cười, ngữ điệu rất khẳng định, “Không có việc gì, không cần chụp.”
Anh xoay người đi đến tủ thuốc lấy một chai rượu thuốc ông nội tự chế ra. Mở nắp bình đổ vào trong lòng bàn tay, sau khi chà xát nóng, liền nắm cổ chân Ôn Tửu, xoa nhẹ trong chốc lát. Da Ôn Tửu rất trắng, dáng người mảnh khảnh, ngay cả cổ chân cũng xinh xắn vô cùng, làn da trắng như có thể thấy mạch máu.
Nhìn Thẩm Nguy Nhiên cầm chân Ôn Tửu, Yến Luật vốn đã rất không thoải mái. Cố tình, Ôn Tửu là người hay ngắm tay, đôi tay của Thẩm Nguy Nhiên gần như là đôi tay đàn ông đẹp nhất cô từng thấy, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay no đủ mượt mà, gần như hoàn mỹ. Cô vô thức nhìn tay anh.
Yến Luật đã ghen đến sắp nổi giận, suýt chút nữa đã muốn kéo Thẩm Nguy Nhiên ra, tự mình bắt tay vào làm.
May mắn, Thẩm Nguy Nhiên rút tay lại, đứng lên, cười cười với Ôn Tửu: “Xong rồi.”
Ôn Tửu thoáng giật mình xoay cổ chân, thật là không đau nhiều nữa, hơn nữa nơi mắt cá chân nóng hầm hập rất thoải mái. Cô cười duyên với Thẩm Nguy Nhiên: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.”
Thẩm Nguy Nhiên đổ chút rượu thuốc vào trong lọ thủy tinh, đưa cho Ôn Tửu: “Buổi tối trước khi ngủ lại xoa bóp một lần.”
Ôn Tửu lại nói lời cảm ơn, cùng Yến Luật rời khỏi phòng khám.
Trở lại chỗ ở, ba Hứa và mẹ Ôn vừa thấy Yến Luật cõng Ôn Tửu trở về, đều cười hớ hớ nhìn hai người, còn tưởng rằng hai người đã làm lành như lúc ban đầu. Mãi đến khi Yến Luật thật cẩn thận thả Ôn Tửu lên trên sô pha, hai người mới cảm thấy có điểm không đúng, vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“Không sao cả, chỉ bị trật chút thôi, vừa rồi con đã đi khám ở phòng khám trong trường đua ngựa rồi.”
Ôn Minh Nguyệt thế này mới yên tâm.
Hứa Toản vội vàng từ trên tầng xuống, vừa nhìn thấy Ôn Tửu liền làm mặt cười, “Chị, chị không sao chứ.”
Ôn Tửu vẫy tay, cười khanh khách hỏi: “Bụng cậu khỏi chưa? Lại đây chị trị cho.”
Hứa Toản liên tục xua tay: “Đã khỏi rồi, không đau nữa rồi, chị nên nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sau đó rất nịnh nọt rót hai chén trà cho Ôn Tửu và Yến Luật.
“Anh Yến một đường cõng chị trở về ?”
“Ừ.”
“Chị xem anh Yến đối với chị thật tốt. Nếu em là chị, em đã hạnh phúc chết rồi.”
Ôn Tửu cười cười: “Nếu không, chị giẫm bẹp chân cậu, cũng cho cậu nếm thử mùi vị hạnh phúc này được không a?”
Hứa Toản rất nịnh nọt gượng cười: “A, không không không, loại hạnh phúc này vẫn là để lại chị đi.”
Yến Luật nhấp một ngụm trà, vô cùng chấp nhận lời nói của Hứa Toản.
Trong lúc người một nhà nói nói cười cười, hoàng hôn buông xuống, ba Hứa giữ Yến Luật lại ăn cơm.
Hứa Toản gọi điện thoại, trực tiếp gọi đồ ăn lại đây, mọi người ngồi quây quanh bàn ăn, hoà thuận vui vẻ giống như người một nhà. Ôn Tửu thế lực đơn bạc đã cảm thấy lực bất tòng tâm với chiến thuật của Yến Luật.
Sau khi ăn xong, Yến Luật và ba Hứa đánh cờ vây. Ôn Tửu và mẹ ngồi ở trên sô pha xem tivi.
Mắt thấy đã sắp chín giờ, Ôn Tửu tính lên tầng ngủ. Mới đứng lên khỏi ghế sô pha, mẹ Ôn và ba Hứa gần như đồng thời nói: “Yến Luật, cháu giúp đỡ nó đi lên.”
Hứa Toản tốt bụng nói: “Anh Yến vẫn là bế lên đi.”
Ôn Tửu đưa lưng về phía ba người thân đã muốn phản bội mình, xấu hổ đến nóng bừng cả mặt, tác hợp thế này cũng quá rõ ràng đi. Cô quay đầu trừng Hứa Toản một cái: “Chân con đã tốt rồi. Con có thể tự mình đi.”
Dù vậy, Yến Luật vẫn kiên trì đỡ cánh tay cô, cùng cô lên tầng.
“Cảm ơn. Anh cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
“Anh xoa rượu thuốc cho em.”
“Không cần, em tự làm.”
“Em khách sáo với anh làm gì.”
Ngữ điệu này càng như là người một nhà rồi. Ôn Tửu cởi giầy, duỗi chân ra, cố ý nói: “Em cũng chưa rửa chân.” Cô cũng không tin Yến Luật có tính thích sạch sẽ còn dám đặt tay lên.
Kết quả lại ngoài dự định, Yến Luật thế mà không hề ghét bỏ chút nào, ngồi xổm xuống, đặt chân cô lên đầu gối mình, sau đó đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, làm theo Thẩm Nguy Nhiên chà xát nóng lòng bàn tay, dán lên cổ chân Ôn Tửu xoa bóp.
Anh ngồi chồm hổm, tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái, rũ xuống thái dương, Ôn Tửu nhìn từ mày rậm của anh, đi dần xuống, lúc rơi xuống môi anh, trong đầu hiện lên hình ảnh ôm hôn anh.
Trong lòng cô lập tức loạn cả lên, trong phòng yên tĩnh lặng yên nổi lên hơi thở ái muội, một dòng nước ấm từ mắt cá chân chậm rãi lan tràn lên trên. Theo cá tính kiêu ngạo của anh, đánh cuộc thua, nên lập tức liền dẹp đường trở về mới đúng, nhưng anh lại không ngại loại tình cảnh xấu hổ này mà ở lại, hiển nhiên vẫn không có ý định dứt bỏ. Ôn Tửu biết rõ mặt mũi người đàn ông quan trọng cỡ nào, anh đã chịu buông bỏ cái giá cùng với tự tôn, thật sự khiến cô cảm động.
“Được rồi. Anh trở về đi, cảm ơn anh.” Hai người cãi nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu dùng ngữ điệu dịu dàng như vậy nói chuyện cùng anh.
Yến Luật đứng lên, cũng chưa đi, mà là nhân thể ngồi ở bên cạnh cô, bình tĩnh nhìn cô.
Ôn Tửu không dám đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt sáng quắc bức người như lửa như điện nướng gương mặt cô.
“Anh nghe Nguyễn Thư nói, em muốn tìm một người đàn ông như cha dượng. Anh ở cùng chú Hứa, ngộ ra một điều rất sâu sắc, em có biết đó là gì không?”
“Cái gì?”
“Anh chẳng hề kém gì chú Hứa, hơn nữa anh đẹp trai hơn chú.”
Ôn Tửu vốn đang nghĩ đến anh thấy tính cách của cha rồi sẽ hiểu được, sau đó kiểm điểm lại bản thân từ đầu chí cuối, kết quả lại ra cái kết luận tự kỷ đắc ý như vậy. Cô cũng hết chỗ nói rồi.
Yến Luật lại nói: “Anh vẫn cảm thấy em rất thông minh. Nhưng là lúc này đây anh lại phát hiện em hơi ngốc.”
Ôn Tửu nhướn mày: “Em ngốc?”
“Đúng, anh là người đàn ông tốt như vậy, thế mà em lại buông tha, chẳng lẽ em không ngốc hay sao.”
Ôn Tửu tức đến cười, nâng lên một chân muốn đá ra, hơn nữa theo quán tính nên dùng chân phải.
Yến Luật tay mắt lanh lẹ đón được, nhân thể nắm cổ chân cô, cười nói: “Xem ra chân em thật đúng không đáng ngại.”
Ôn Tửu lớn như vậy, còn chưa ai dám nói cô ngốc, tức giận : “Đi mau, bằng không em sẽ không khách sáo với anh.”
Yến Luật nắm cổ chân cô, nhấc lên trên, Ôn Tửu thu thế không được liền ngã nằm ra giường, Yến Luật lập tức đè lên bả vai cô, mỉm cười nhìn cô: “Được, anh xem em không khách sáo với anh như thế nào.”
Ôn Tửu ra tay muốn công kích anh, Yến Luật sớm đề phòng, nắm cổ tay cô lên tai, chân dài thuận thế chặn lại eo cô.
Ôn Tửu vốn rất thưởng thức chân dài của anh, nhưng sau khi trải qua vài lần vật lộn, phiền muộn nhất là chân dài của anh, dễ dàng đặt trên đùi hoặc eo cô, nửa người dưới của cô liền mất đi cơ hội phản kích.
“Buông.”
Yến Luật cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, “Buổi chiều ở trên đường, em đau lòng anh đi.”
Ôn Tửu nóng mặt lên, hừ nói: “Ai đau lòng anh.”
“Nếu không, sao em bảo anh cõng em, rõ ràng bế mới thoải mái hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.