Chương 56
Thần Vụ Quang
03/07/2015
Bởi vì cục công an thành phố đã khống chế toàn bộ, hơn nữa còn có người bị đánh gục nên bên Lưu Dương tạm thời cũng yên phận.
“Người chết đều đã sắp xếp ổn thỏa, tiền cũng đưa tới nhà họ rồi. Mạc Duy Khiêm này đúng là lợi hại, đáng tiếc là chỉ có dũng mà chẳng có mưu, nhược điểm đều nằm trên tay chúng ta, sau này sẽ cho nó biết tay.” Phạm Thanh Lợi đắc ý cười nói.
Lưu Dương nghe xong cũng cười: “Thằng đó muốn đụng đến anh, bây giờ thì sao? Gà chạy trứng vỡ! Một cửa kia của lão Hứa nó không qua được, bảo người tiện thể nhắn với Loan Ninh, thích khai thế nào thì cứ khai thế đó, dù sao cũng không được tính là chứng cứ. Người bên viện kiểm sát căn bản sẽ không để ý tới đề nghị của Mạc Duy Khiêm, muốn bắt anh? Nó nằm mơ đi, ha ha…”
Đợi đến lúc cười đủ mới nói: “Triệu Chấn ở cục công an thành phố đối nghịch với chúng ta, nghĩ rằng Mạc Duy Khiêm có bối cảnh như thế, không cần sợ gì cả, đúng là thằng gà nhà quê, đến lúc đó cho hắn ta đi làm bạn cùng Mạc Duy Khiêm đi. Còn nữa, tình thế lúc này đang cực kỳ có lợi cho chúng ta, không cần gây chuyện thêm nữa, thằng cầu thủ kia coi như là xả giận cho Loan Ninh đi.”
Phạm Thanh Lợi vội vàng trả lời, hai người lại bắt đầu nghĩ bước hành động tiếp theo.
Gần một tuần sau Mạc Duy Khiêm mới lại đến bệnh viện, tuy mấy ngày nay hắn không tới nhưng mỗi ngày đều cho người tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe cả Kim Đào, tiền thuốc men chữa trị cũng cho người thanh toán.
Hắn luôn luôn nghĩ xem phải xử lý chuyện của mình và La Duyệt Kỳ như thế nào, có thể tưởng tượng đến cảnh gặp mặt như thế nào nhưng dù sao cũng cần một kết quả, đành tới đây nhìn xem, hơn nữa hắn cũng vô cùng nhớ La Duyệt Kỳ.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn La Duyệt Kỳ đút cơm cho Kim Đào qua cánh cửa thủy tinh, Mạc Duy Khiêm khó chịu không nói ra lời, hắn biết một tuần nay La Duyệt Kỳ cực nhọc ngày đêm chăm sóc Kim Đào, ngoài việc đi toilet và tắm rửa cần để Kim Tăng Chí và vệ sĩ giúp đỡ thì tất cả mọi việc đều do cô tự làm, điều này cũng khiến hắn chua xót không thôi.
La Duyệt Kỳ đút xong cho Kim Đòa miếng cơm cuối cùng, lại lau miệng cho hắn: “Hôm nay em đã nghe bác sĩ nói, với tình trạng của anh nếu phẫu thuật thì vẫn có hy vọng phục hồi như cũ.”
Kim Đào nghe xong cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ nhìn trần nhà nói: “Anh không phải đồ ngốc, anh đã nghe hộ sĩ nói chuyện rồi, họ căn bản không dám dễ dàng đưa anh lên bàn mổ, tỷ lệ thất bại quá lớn, trên lý thuyết thì cái gì cũng có thể. Em ở đây thời gian cũng lâu rồi, tâm ý của em anh cũng hiểu nhưng thật sự không cần thiết, em cũng đừng nghe lời ba mẹ anh, ông trời đã sắp xếp như thế, muốn tránh cũng không được, nếu không nghĩ tới ba mẹ thì anh đã không muốn sống tiếp nữa rồi.”
“Vậy anh cũng muốn em cả đời không sống tốt ư? Chẳng lẽ anh cứu em vì thế sao? Kim Đào, anh cũng không cần nói nữa, em biết anh là một người có lòng tự trọng rất mạnh, em không bị anh trói buộc, việc chăm sóc anh là do em hoàn toàn tình nguyện.”
“Vậy Mạc Duy Khiêm thì sao? Em chuẩn bị giải quyết thế nào? Đừng nói với anh là em không có tình cảm với anh ta!” Kim Đào hỏi lại.
Lòng La Duyệt Kỳ khổ sở nhưng không chút biểu hiện ra ngoài: “Giống như anh đã nói, tất cả là do số phận đã sắp đặt, bây giờ em không cầu mong gì cả, chỉ hy vọng anh có thể đứng lên được. Anh ngủ một lát đi, đừng nghe người khác nói lung tung.”
La Duyệt Kỳ không quấy rầy Kim Đào nữa mà đi ra khỏi phòng bệnh, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạc Duy Khiêm nhiều ngày không gặp.
Cảm thấy dường nhưu hắn gầy đi, ánh mắt La Duyệt Kỳ nóng lên, cúi đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Mạc Duy Khiêm cũng trăm mối ngổn ngang: “Nhớ em nên tới đây thăm, Kim Đào thế nào rồi?”
“Nhìn qua thì có vẻ là ổn định cảm xúc, nhưng nếu ai hiểu anh ấy thì đều biết anh ấy đang cố giấu nỗi buồn trong lòng không nói ra mà thôi.”
“Duyệt Kỳ, chúng ta nói chuyện được không? Tuy anh biết thời điểm này không đúng nhưng anh vẫn muốn hai người chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách rõ ràng.”
La Duyệt Kỳ ngẩng đầu nhìn mắt Mạc Duy Khiêm, gật gật đầu, sau đó để Mạc Duy Khiêm lôi kéo tay cô đi ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, đầu tiên Mạc Duy Khiêm hỏi La Duyệt Kỳ: “Cha mẹ em cũng biết chứ?”
“Đã biết, họ cũng đồng ý để em ở lại chăm sóc Kim Đào.”
Nói xong, dường như La Duyệt Kỳ dồn hết dũng khí, tiếng nói chuyện cũng hơi lớn hơn: “Mạc Duy Khiêm, em biết em làm vậy là không công bằng, nhưng nếu lần này Kim Đào không việc gì, em cũng chỉ nói cảm ơn anh ấy. Nhưng sự thật đã vậy, anh ấy là một vận động viên, kiếp sống đá bóng cứ thế mà mất đi chưa nói, lại còn có khả năng bại liệt suốt đời, đối mặt với chuyện như vậy em không thể mặc kệ anh ấy được. Những chuyện anh muốn khuyên thì ba mẹ em cũng đã khuyên em rồi, họ nói chăm sóc Kim Đào thì có thể nhưng nếu kết thành vợ chồng thì chắc chắn tương lai em sẽ hối hận, vì sớm muộn gì em cũng sẽ bị cuộc sống đó tra tấn tới không yên. Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tương lai có hối hận không em không biết, em chỉ biết hiện tại em không thể bỏ anh ấy lại như thế được.”
Sau khi nói, nước mắt cô lại rơi xuống: “Em vốn muốn cùng anh sống thật tốt, cũng tính toán rất nhiều về tương lai của chúng ta, không ngừng cổ vũ bản thân cố lên. Nhưng mà, có lẽ là do vận mệnh trêu dùa, chúng ta phải trở lại cương vị của mình, em và Kim Đào đổi tới đổi lui cũng chẳng tách nhau ra được, Mạc Duy Khiêm, em chỉ có thể nói: Chúng ta chia tay đi, chúc anh hạnh phúc!”
Những lời này lúc trước cô đã nói với Mạc Duy Khiêm, nhưng tâm trạng và cảm giác lúc này hoàn toàn khác khi đó.
Lúc này Mạc Duy Khiêm mới hiểu, sở dĩ hắn chần chừ không tới bệnh viện gặp La Duyệt Kỳ chính là vì sợ nghe thấy những điều này, nhìn La Duyệt Kỳ khóc sướt mướt, lòng hắn đau đến xoắn lại, ôm chầm lấy cô dùng giọng trầm thấp nói: “Duyệt Kỳ, em khoan hãy quyết định, chúng ta hãy chờ một chút, chờ Kim Đào phẫu thuật xong có tiến triển gì không. Anh có thể chờ, cũng sẽ không can thiệp vào việc em chăm sóc cậu ấy, Duyệt Kỳ, chúng ta chờ thêm, được không?”
La Duyệt Kỳ khóc ngã vào lòng Mạc Duy Khiêm: “Em không muốn liên lụy người khác thêm nữa. Mạc Duy Khiêm, anh nhanh chóng bắt đám người Lưu Dương kia rồi rời khỏi nơi này đi, chuyện của chúng ta hãy cứ coi như một giấc mơ.”
Mạc Duy Khiêm ôm chặt La Duyệt Kỳ đau đớn nói: “Duyệt Kỳ, em có biết anh muốn giết đám người Lưu Dương đó cỡ nào không? Nhưng anh không thể làm vậy, anh phải tiến hành từng bước một, hiện tại thứ anh phải đối mặt chính là toàn bộ cơ cấu chức năng của thành phố Danh Tĩnh này, có thể nói hiện tại ngoài cục công an thành phố ra thì toàn bộ cơ quan chính trị của Danh Tĩnh đều có liên hệ với Lưu Dương. Có thể nói Lưu Dương chính là đại diện cho lợi ích của họ, anh chỉ có thể đào ra từng bước từng bước một. Duyệt Kỳ, em không thể rời khỏi anh như vậy được.”
La Duyệt Kỳ không ngờ Mạc Duy Khiêm lại phải đối mặt với áp lực lớn như vậy, bình thường chỉ thấy hắn thoải mái tự nhiên đối mặt với các vấn đề khó khăn, thì ra tất cả phiền não hắn đều tự gánh vác, vừa nghĩ thế cô lại đau lòng tột đỉnh: “Thật xin lỗi, em không biết anh gặp khó khăn như thế, thật xin lỗi, em không biết bây giờ mình nên làm sao mới tốt nữa!”
Ân tình của Kim Đào cô không thể buông tha, nhưng Mạc Duy Khiêm là người cô yêu. La Duyệt Kỳ dù có kiên cường hơn nữa thì cũng không thể không oán trách vận mệnh sao quá bất công.
“Được rồi Duyệt Kỳ, em đừng khóc. Đều do anh không tốt, anh không nên nói những điều này với em, vốn dĩ em đã khó chịu rồi mà anh còn làm em thêm buồn phiền, chúng ta không chia tay, đợi sau này hãy nói. Bệnh của Kim Đào, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất tới đây cho cậu ấy.” Mạc Duy Khiêm vừa nói vừa hôn lên môi La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ cũng chăm chú tập trung vào nụ hôn này, dường như không thể dừng lại nụ hôn sâu này.
Đến tận khi hai người thở hồng hộc tách ra, Mạc Duy Khiêm mới cười nói: “Sao em có thể nỡ bỏ anh được.”
La Duyệt Kỳ cũng tỉnh táo lại: “Không nỡ cũng phải bỏ, Mạc Duy Khiêm, anh không giống với Kim Đào, cho dù anh có gặp khó khăn lớn hơn đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ giải quyết được, với thân phận địa vị của anh chắc chắn sẽ thành công. Mà Kim Đào thì không được, dù anh có cứu trợ có bố thí cho anh ấy nhiều hơn thì chuyện anh ấy mất đi một thân thể đầy đủ khỏe mạnh cũng là sự thật. Ngoài miệng Kim Đào không nói nhưng ai hiểu anh ấy thì đều biết anh ấy đang đau khổ sợ hãi như thế nào. Em không muốn cả đời sống trong sự tự trách, cho nên bất kể thế nào, em đều sẽ chăm sóc anh ấy, đến tận khi anh ấy có thể đứng lên được, anh ở Danh Tĩnh em sẽ ở cùng anh nhưng giải quyết xong vụ án, chúng ta cũng tan đi.”
Mạc Duy Khiêm ngẩn ra nhìn La Duyệt Kỳ, biết dù hắn có nói thêm gì cũng không thể thay đổi được: “Em sẽ kết hôn với cậu ta sao?”
La Duyệt Kỳ lau nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn: “nếu Kim Đào đồng ý, em sẽ đăng ký với anh ấy.”
Mạc Duy Khiêm cảm thấy như ngực mình bị đấm một cú thật mạnh, đưa tay lên ôm ngực theo bản năng, cắn răng hỏi: “Em cứ thế không quan tâm tới cảm nhận của anh sao? Hay là căn bản trong lòng em vẫn yêu cậu ta? Nếu không sao em có thể không chút lưu luyến mà nói chuyện này với anh?”
Trái phải đều phụ lòng, không bằng hoàn toàn làm cho rõ ràng, La Duyệt Kỳ cũng không muốn cho bản thân cơ hội để thay đổi nữa, lập tức trả lời: “Có lẽ anh nói đúng, sau khi Kim Đào gặp chuyện không may em mới phát hiện ra em thật sự không bỏ xuống được, chỉ hận người bị thương sao không phải là chính mình. Tuy em tự trách, nhưng càng đau lòng hơn. Em hận ông trời sao không công bằng như vậy, lại để em gặp Vu Đức Thăng. Nếu được sống lại lần nữa, em chết cũng không thèm nói dù chỉ nửa câu với Vu Đức Thăng!”
Mạc Duy Khiêm thở sâu cười khẽ: “Ý của em là căn bản không muốn gặp anh, đúng không? Cuối cùng em hối hận là đã có liên hệ với anh, nếu không có anh thì hai người sớm đã cử hành hôn lễ, mọi khó khăn đều do vợ chồng hai người cùng chung hoạn nạn. Mạc Duy Khiêm này là cái gì chứ, chẳng qua chỉ là kẻ ngu ngốc có chút tiền bạc dơ bẩn đã muốn vọng tưởng tất cả phụ nữ phải quỳ dưới chân mình mà thôi! Duyệt Kỳ, c em đã nói sự thật với anh, tình cảm của em chính là thứ anh đã đoán được, nhưng cũng là thứ cả đời anh không buông tha được, anh sẽ giúp Kim Đào tìm bác sĩ, anh sẽ không để em sống cả đời với một phế nhân, dù anh không cho em hạnh phúc thì hãy để Kim Đào làm điều đó đi.”
La Duyệt Kỳ nắm chặt hai tay, không cho bản thân mềm lòng: “Được, vậy em thay Kim Đào cảm ơn anh, hai người bọn em đều cảm ơn anh, em về trước đây, nếu không Kim Đào không thấy người sẽ nóng nảy.”
Nhìn La Duyệt Kỳ xuống xe, lòng Mạc Duy Khiêm đã lạnh, nhưng vẫn mở vách ngăn ra nói với vệ sĩ ở phía trước: “Cậu đưa cô ấy tới phòng bệnh rồi quay lại.”
La Duyệt Kỳ quay lại phòng bệnh, Kim Đào hỏi: “Mạc Duy Khiêm tới sao?”
“Ừm, em nói chuyện với anh ấy mấy câu, anh ấy đã đi rồi.”
“Anh cứ nghĩ em sẽ đi cùng anh ta chứ.”
La Duyệt Kỳ đi tới trước mặt Kim Đào để hắn có thể nhìn thấy cô: “Em đã nói là sẽ không bỏ lại anh mà.”
Kim Đào cười khổ: “Anh không muốn liên lụy tới em, nhưng lại sợ cứ phải một mình sống như vậy mãi, đợi anh điều chỉnh tâm lý một thời gian là ổn thôi.”
“Anh cứ yên tâm tĩnh dưỡng, em sẽ cùng anh.”
Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ, trong mắt có đau đớn lại mang theo chờ đợi. La Duyệt Kỳ cười dịu dàng, vẫn nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Từ sau khi nói chuyện với La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào điều tra vụ án, sức mạnh đó gần như khiến người ta cảm thấy hắn chỉ hận không thể giải quyết hết mọi việc trong một ngày vậy.
Nhưng Đổng Nguyên đã cảm thấy không phù hợp: “Duy Khiêm, ngày đó cậu và La Duyệt Kỳ đã nói những gì vậy?”
“Không có gì, chỉ nói mọi việc rõ ràng thôi, cô ấy không thể và cũng không muốn rời khỏi Kim Đào, tôi cũng đã hiểu ra, chỉ có thể mau chóng xử lý xong mọi chuyện ở đây rồi rời đi, không chướng mắt thêm nữa.”
“Vậy cậu cũng phải ngủ chứ, bọn người dưới nói mỗi tối cậu đều ở trong phòng, cả đêm không ngủ được mà chỉ hút thuốc, cậu còn muốn sống nữa không hả?” Đổng Nguyên nghĩ đây không phải là biểu hiện của việc đã nhìn thấu mọi chuyện.
Mạc Duy Khiêm không nói gì, di động bỗng nhiên vang lên, là số điện thoại riêng mà hắn chuyên dùng, cầm lên xem, Mạc Duy Khiêm cũng không vội nghe mà hỏi Đổng Nguyên: “Anh gọi điện cho anh rể tôi?”
“Loại tình huống này tôi không thể không báo cáo lại được.” Đổng Nguyên cũng chỉ làm theo chức trách của mình.
Mạc Duy Khiêm không hỏi thêm nữa, nghe điện thoại: “Anh rể.”
Sau đó Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm không nói thêm gì mà chỉ nghe đối phương nói, chỉ là sắc mặt cậu ta càng lúc càng không tốt, dường như đợi đối phương nói xong liền nhìn hắn tức giận nói: “Ai cũng không thể khuyên em, chuyện ở Danh Tĩnh chưa giải quyết xong đừng có mơ mà bảo em về được! Em chẳng những phải giải quyết, mà còn phải bắt đầu từ thị trưởng Danh Tĩnh Trần Đông Thành, mỗi người em đều không bỏ qua, ngoài tử hình ra họ không có lựa chọn thứ hai đâu!”
Đổng Nguyên sợ tới mức rụt cả cổ vào, sao Mạc Duy Khiêm lại nói chuyện với anh rể hắn bằng thái độ này chứ, đó chính là tương lai…, lúc này lại thấy Mạc Duy Khiêm dường như rất không kiên nhẫn, trực tiếp đặt điện thoại di động lên bàn làm việc, mở loa ngoài.
“Duy Khiêm, tuy anh gọi điện thoại tư nhân cho em nhưng anh đang bàn chuyện công việc với em, em phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, bây giờ em không phù hợp để giải quyết chuyện của thành phố Danh Tính, anh sẽ sắp xếp người khác làm.”
“Anh thích phái ai tới thì cứ phái, em sẽ không trở về, cùng lắm thì em chi tiền giải quyết hết bọn họ, anh cũng không cần cho người tới nữa.” Giọng điệu Mạc Duy Khiêm thật sự thoải mái.
Trong điện thoại, giọng điệu của anh rể Mạc Duy Khiêm cũng cứng rắn dần: “Duy Khiêm, em đây là đang quan báo tư thù, anh không cho phép em dính vào như thế, có nghe không?”
“Em đây không phải quan báo tư thù, em đây gọi là giải quyết công việc bằng cách riêng, cùng lắm thì anh cứ vạch mặt khai trừ em, em vẫn làm những việc nên làm, coi như vì dân trừ hại đi.”
“Em! Em có thể nghe lời khuyên một chút hay không? Chị gái em rất lo lắng cho an toàn của em, em lại còn dây dưa không rõ với người phụ nữ bên đó nữa, em có dám nói em không phải vì một người phụ nữ mà dấy lên trận chém giết lớn như thế không? Thời gian này em đã chi bao nhiêu tiền trên người cô ta rồi?” Anh rể Mạc Duy Khiêm hơi bất đắc dĩ nói.
Mạc Duy Khiêm cười nói: “Người phụ nữ của em có liên quan gì với mọi người sao?”
“Anh chỉ đề nghị như thế, hy vọng em có thể suy nghĩ cho kỹ, không cần vì xúc động nhất thời mà làm ra việc khiến bản thân phải hối hận.”
“Em chưa bao giờ xúc động, những người phụ nữ mà anh và chị em giới thiệu em không coi trọng, vợ tương lai sống cùng em hay sống cùng với anh chị hả? Rốt cục thì hai người có định để em kết hôn sinh con không? Người phụ nữ em coi trọng thì hai người chê ba trách bốn, làm chậm trễ việc đại sự đời em! Nếu em tuyệt hậu, tài sản nhà họ Mạc sẽ vào hết túi hai người, hai người vui lắm có phải không hả?”
Mạc Duy Khiêm vừa nói xong, điện thoại bên kia đột nhiên có giọng nữ xen vào quở trách: “Anh có nói chuyện tử tế hay không hả? Em bảo anh gọi em trai em về là vì an toàn của nó, nó thích quen bạn gái thế nào anh quản làm gì, cần anh xen vào việc người khác sao?”
“Không phải lúc trước em bảo anh tìm thời gian khuyên cậu ấy sao? Được rồi, anh mặc kệ, xen vào nữa anh còn phải mang cái tiếng là tham tài sản họ Mạc nhà em đấy!” Anh rể Mạc Duy Khiêm cũng hơi tức giận.
“Anh dám mặc kệ sống chết của em trai em?”
“Anh không nói mặc kệ, anh chỉ bảo mặc kệ cậu ấy quen bạn gái thế nào thôi. Em yên tâm, nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, anh sẽ đưa xe tăng tới bắn nát thành phố Danh Tĩnh luôn! Được rồi chứ? Em nói chuyện với cậu ấy đi.”
Lúc này Mạc Duy Hoa mới nhận lấy điện thoại: “Duy Khiêm sao rồi, không cần để ý tới anh rể em, em thích cưới ai thì cưới, chỉ cần là người đứng đắn là được.”
“Người ta đã không còn theo em nữa rồi, em còn cưới cái gì nữa chứ! Không nói nhiều, chị bảo anh rể chuẩn bị điều người thẩm tra đến đây đi, em muốn điều tra hoàn toàn, triệt để. Vệ sĩ cũng điều thêm 50 người tới, người của ban điều tra kỷ luật các nơi điều động 200 người tới Danh Tĩnh triển khai điều tra. Đúng rồi chị, em phải nói với chị một tiếng, em còn tiêu xài phá sản nữa đấy, chị đừng quản em.” Mạc Duy Khiêm rào trước.
“Mọi thứ nhà họ Mạc đều là của em, em thích dùng sao thì dùng, thích xài thế nào thì cứ xài, tất cả đều là việc nhỏ, nhưng bất hiếu nhất chính là không có đời sau, em vẫn không định cho ba mẹ ôm cháu sao?” Mạc Duy Hoa để ý nhất chính là chuyện này, chị cũng muốn làm bác đây!
“Không hứa trước, chị cứ chờ đi.” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức cúp máy.
Lúc này Đổng Nguyên mới dám thở ra tiếng, giơ ngón tay cái về hướng Mạc Duy Khiêm: “Cậu vĩnh viễn là lão đại của tôi, có cá tính, có gan lớn, tính cách của cậu và chị gái cậu thật giống nhau, quở trách anh rể cậu cũng dùng cùng một giọng điệu luôn, hoàn toàn hủy đi hình tượng cao lớn uy nghiêm của anh rể cậu trong lòng tôi!”
“Có cá tính, có gan lớn cũng chỉ như cái rắm, còn không phải vẫn bị người ta không coi trọng đấy sao!” Mạc Duy Khiêm giận dỗi ném điện thoại ra xa.
“Duy Khiêm, cuối cùng thì cậu định làm sao với La Duyệt Kỳ đây, nếu chia tay rồi thì đừng để chuyện này ảnh hướng tới cậu, có chút phong độ, cần giúp thì giúp, lúc nên chúc phúc thì hãy chúc phúc, đừng không có chí khí như thế.”
Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế lập tức phát hỏa: “Chúc phúc? Người phụ nữ của tôi chạy theo người khác mà tôi còn phải chúc phúc? Nằm mơ!”
Đổng Nguyên cũng không muốn ở đây chịu ảnh hưởng của cái núi lửa đang hoạt động này, chuồn êm ru không rên một tiếng.
Mạc Duy Khiêm tâm phiền ý loạn, một lát sau lại cầm lấy điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ, kết quả là không có người nghe máy, lát sau gọi lại cũng không có ai nghe máy, đành phải gọi cho Hàn Giang, nhận được câu trả lời: La Duyệt Kỳ thật sự cố ý không nghe điện thoại của hắn!
Buổi tối, Mạc Duy Khiêm thật sự không muốn ở một mình trong phòng thức trắng đến hừng đông, vì thế bảo người chuẩn bị xe đi tới bệnh viện.
La Duyệt Kỳ đang nằm xuống một gian phòng bệnh nhỏ khác, vì sự cần thiết nên hành lang phòng bệnh này đã bị giới nghiêm nên cô mới có thể có một phòng riêng để nghỉ ngơi, hơn nữa còn có Hàn Giang và Vương Bằng bảo vệ bên ngoài, vô cùng an toàn.
Mà buổi tối, Kim Đào sẽ được cha hắn là Kim Tăng Chí chăm sóc, như thế cô mới không quá sức mệt nhọc.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: “La tiểu thư, Mạc tiên sinh muốn bảo cô nghe điện thoại.”
“Anh cứ nói tôi đã ngủ, hơn nữa cũng không muốn nghe điện thoại của anh ấy, không có gì để nói cả.” La Duyệt Kỳ vẫn từ chối, sau đó nghe Hàn Giang không nói thêm gì nữa thì nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Đúng lúc cô đang mơ hồ, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang sờ lên mặt mình, lập tức sợ tới giật thót, vừa định kêu lên thì nghe thấy tiếng Mạc Duy Khiêm: “Duyệt Kỳ, là anh.”
La Duyệt Kỳ lập tức ngồi dậy, nương theo ánh sáng bên ngoài cô lập tức nhìn thấy người ngồi bên giường đúng là Mạc Duy Khiêm!
“Anh tới đây làm gì?”
“Anh bảo Hàn Giang nói với em, nếu em không nghe điện thoại anh sẽ đi lên, có thể Hàn Giang quên nói với em rồi. Duyệt Kỳ, sau ngày đó anh chưa từng có được một giấc ngủ ngon, mấy ngày nay, mỗi ngày anh chỉ ngủ không tới một giờ, em nhìn anh đi.”
Nói xong Mạc Duy Khiêm bật ngọn đèn nhỏ ở chiếc tủ đầu giường lên.
La Duyệt Kỳ vốn đang nghi ngờ lời nói của hắn, đến lúc thấy rõ dáng vẻ của Mạc Duy Khiêm lập tức kinh hoảng kêu lên: “Sao anh lại gầy đi nhiều vậy?”
Không chỉ gầy mà sắc mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều, mới có vài ngày sao hắn lại thay đổi nhiều đến thế?
Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm la Duyệt Kỳ: “Anh tự nhận mình là người rất thoải mái, là người cầm được thì buông được. Nhưng vì em, đã bao nhiêu lần chẳng quản đến mặt mũi tôn nghiêm. Lần này anh nghĩ bản thân đã hạ quyết tâm hoàn toàn buông tha cho đoạn tình cảm này, không ngờ chỉ cần nhắm mắt lại là nhìn thấy cảnh em và Kim Đào hết hôn, mấy lần đều hoảng sợ bật giậy từ trong mơ, anh không thể chịu nổi sự lạnh lùng trong căn phòng vào buổi tối. Duyệt Kỳ, em theo giúp anh được không, anh mệt mỏi quá.”
Đối mặt với vẻ mặt mỏi mệt của Mạc Duy Khiêm, ánh mắt La Duyệt Kỳ đỏ lên: “Vậy anh ở lại đây ngủ đi, em ngồi bên anh.”
Mạc Duy Khiêm giữ chặt La Duyệt Kỳ đang định đi giày: “Em cũng phải nghỉ ngơi mà, chúng ta cùng nằm, em yên tâm, anh đã mệt tới mức không làm nổi chuyện gì nữa rồi.”
Dáng vẻ tiều tụy của Mạc Duy Khiêm cũng không phải giả vờ, dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ tin tưởng: “Đây là giường đơn, hai người nằm rất chật, em ngồi ở ngay bên cạnh thôi, cũng ngủ được mà.”
“Không lo, anh ôm em, em không biết anh nhớ em thế nào đâu.”
La Duyệt Kỳ đành nằm xuống, cố gắng chừa lại chỗ rộng nhất cho Mạc Duy Khiêm, nhưng Mạc Duy Khiêm cũng không cảm ơn, ôm lấy eo La Duyệt Kỳ, đầu tựa vào trước ngực cô, ép chặt vào người cô, một lát sau đã ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Hắn thật sự là quá mệt mỏi, La Duyệt Kỳ đau lòng vuốt ve mặt Mạc Duy Khiêm, thôi đêm nay mình cứ ôm hắn một đêm đi.
Có ôm ấp của Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ cũng an tâm, mấy ngày nay cô cũng không được ngủ ngon nên nhanh chóng ngáp vài cái, đưa tay tắt đèn đi, không lâu sau đã ngủ say.
Không biết ngủ được bao lâu, La Duyệt Kỳ bị cảm giác nóng rát khiến cho không thoải mái, khó chịu mở mắt ra thích ứng với bóng tối trong phòng, tiếng hít thở của Mạc Duy Khiêm ở bên tai trở nên nặng nề hơn, hẳn là đang ngủ sau, nhưng cảm giác không thoải mái càng lúc càng tăng lên theo sự tỉnh táo của La Duyệt Kỳ.
Vì bị Mạc Duy Khiêm ôm chặt, La Duyệt Kỳ cố gắng di động thân thể, đột nhiên cảm thấy chỗ không đúng, nhanh chóng đưa tay bật đèn, chỉ thấy một bàn tay Mạc Duy Khiêm đang đỡ lấy chân cô, mà thứ sưng cứng ở thân dưới hắn đang liên tục ra vào thân thể cô với biên độ rất nhỏ.
“Mạc Duy Khiêm, anh là đồ cầm thú!” La Duyệt Kỳ hận đến ngứa răng, cũng muốn tát vào mặt mình mấy cái, tự trách sao cô luôn luôn không biết rút kinh nghiệm!
“Người chết đều đã sắp xếp ổn thỏa, tiền cũng đưa tới nhà họ rồi. Mạc Duy Khiêm này đúng là lợi hại, đáng tiếc là chỉ có dũng mà chẳng có mưu, nhược điểm đều nằm trên tay chúng ta, sau này sẽ cho nó biết tay.” Phạm Thanh Lợi đắc ý cười nói.
Lưu Dương nghe xong cũng cười: “Thằng đó muốn đụng đến anh, bây giờ thì sao? Gà chạy trứng vỡ! Một cửa kia của lão Hứa nó không qua được, bảo người tiện thể nhắn với Loan Ninh, thích khai thế nào thì cứ khai thế đó, dù sao cũng không được tính là chứng cứ. Người bên viện kiểm sát căn bản sẽ không để ý tới đề nghị của Mạc Duy Khiêm, muốn bắt anh? Nó nằm mơ đi, ha ha…”
Đợi đến lúc cười đủ mới nói: “Triệu Chấn ở cục công an thành phố đối nghịch với chúng ta, nghĩ rằng Mạc Duy Khiêm có bối cảnh như thế, không cần sợ gì cả, đúng là thằng gà nhà quê, đến lúc đó cho hắn ta đi làm bạn cùng Mạc Duy Khiêm đi. Còn nữa, tình thế lúc này đang cực kỳ có lợi cho chúng ta, không cần gây chuyện thêm nữa, thằng cầu thủ kia coi như là xả giận cho Loan Ninh đi.”
Phạm Thanh Lợi vội vàng trả lời, hai người lại bắt đầu nghĩ bước hành động tiếp theo.
Gần một tuần sau Mạc Duy Khiêm mới lại đến bệnh viện, tuy mấy ngày nay hắn không tới nhưng mỗi ngày đều cho người tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe cả Kim Đào, tiền thuốc men chữa trị cũng cho người thanh toán.
Hắn luôn luôn nghĩ xem phải xử lý chuyện của mình và La Duyệt Kỳ như thế nào, có thể tưởng tượng đến cảnh gặp mặt như thế nào nhưng dù sao cũng cần một kết quả, đành tới đây nhìn xem, hơn nữa hắn cũng vô cùng nhớ La Duyệt Kỳ.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn La Duyệt Kỳ đút cơm cho Kim Đào qua cánh cửa thủy tinh, Mạc Duy Khiêm khó chịu không nói ra lời, hắn biết một tuần nay La Duyệt Kỳ cực nhọc ngày đêm chăm sóc Kim Đào, ngoài việc đi toilet và tắm rửa cần để Kim Tăng Chí và vệ sĩ giúp đỡ thì tất cả mọi việc đều do cô tự làm, điều này cũng khiến hắn chua xót không thôi.
La Duyệt Kỳ đút xong cho Kim Đòa miếng cơm cuối cùng, lại lau miệng cho hắn: “Hôm nay em đã nghe bác sĩ nói, với tình trạng của anh nếu phẫu thuật thì vẫn có hy vọng phục hồi như cũ.”
Kim Đào nghe xong cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ nhìn trần nhà nói: “Anh không phải đồ ngốc, anh đã nghe hộ sĩ nói chuyện rồi, họ căn bản không dám dễ dàng đưa anh lên bàn mổ, tỷ lệ thất bại quá lớn, trên lý thuyết thì cái gì cũng có thể. Em ở đây thời gian cũng lâu rồi, tâm ý của em anh cũng hiểu nhưng thật sự không cần thiết, em cũng đừng nghe lời ba mẹ anh, ông trời đã sắp xếp như thế, muốn tránh cũng không được, nếu không nghĩ tới ba mẹ thì anh đã không muốn sống tiếp nữa rồi.”
“Vậy anh cũng muốn em cả đời không sống tốt ư? Chẳng lẽ anh cứu em vì thế sao? Kim Đào, anh cũng không cần nói nữa, em biết anh là một người có lòng tự trọng rất mạnh, em không bị anh trói buộc, việc chăm sóc anh là do em hoàn toàn tình nguyện.”
“Vậy Mạc Duy Khiêm thì sao? Em chuẩn bị giải quyết thế nào? Đừng nói với anh là em không có tình cảm với anh ta!” Kim Đào hỏi lại.
Lòng La Duyệt Kỳ khổ sở nhưng không chút biểu hiện ra ngoài: “Giống như anh đã nói, tất cả là do số phận đã sắp đặt, bây giờ em không cầu mong gì cả, chỉ hy vọng anh có thể đứng lên được. Anh ngủ một lát đi, đừng nghe người khác nói lung tung.”
La Duyệt Kỳ không quấy rầy Kim Đào nữa mà đi ra khỏi phòng bệnh, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạc Duy Khiêm nhiều ngày không gặp.
Cảm thấy dường nhưu hắn gầy đi, ánh mắt La Duyệt Kỳ nóng lên, cúi đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Mạc Duy Khiêm cũng trăm mối ngổn ngang: “Nhớ em nên tới đây thăm, Kim Đào thế nào rồi?”
“Nhìn qua thì có vẻ là ổn định cảm xúc, nhưng nếu ai hiểu anh ấy thì đều biết anh ấy đang cố giấu nỗi buồn trong lòng không nói ra mà thôi.”
“Duyệt Kỳ, chúng ta nói chuyện được không? Tuy anh biết thời điểm này không đúng nhưng anh vẫn muốn hai người chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách rõ ràng.”
La Duyệt Kỳ ngẩng đầu nhìn mắt Mạc Duy Khiêm, gật gật đầu, sau đó để Mạc Duy Khiêm lôi kéo tay cô đi ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, đầu tiên Mạc Duy Khiêm hỏi La Duyệt Kỳ: “Cha mẹ em cũng biết chứ?”
“Đã biết, họ cũng đồng ý để em ở lại chăm sóc Kim Đào.”
Nói xong, dường như La Duyệt Kỳ dồn hết dũng khí, tiếng nói chuyện cũng hơi lớn hơn: “Mạc Duy Khiêm, em biết em làm vậy là không công bằng, nhưng nếu lần này Kim Đào không việc gì, em cũng chỉ nói cảm ơn anh ấy. Nhưng sự thật đã vậy, anh ấy là một vận động viên, kiếp sống đá bóng cứ thế mà mất đi chưa nói, lại còn có khả năng bại liệt suốt đời, đối mặt với chuyện như vậy em không thể mặc kệ anh ấy được. Những chuyện anh muốn khuyên thì ba mẹ em cũng đã khuyên em rồi, họ nói chăm sóc Kim Đào thì có thể nhưng nếu kết thành vợ chồng thì chắc chắn tương lai em sẽ hối hận, vì sớm muộn gì em cũng sẽ bị cuộc sống đó tra tấn tới không yên. Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tương lai có hối hận không em không biết, em chỉ biết hiện tại em không thể bỏ anh ấy lại như thế được.”
Sau khi nói, nước mắt cô lại rơi xuống: “Em vốn muốn cùng anh sống thật tốt, cũng tính toán rất nhiều về tương lai của chúng ta, không ngừng cổ vũ bản thân cố lên. Nhưng mà, có lẽ là do vận mệnh trêu dùa, chúng ta phải trở lại cương vị của mình, em và Kim Đào đổi tới đổi lui cũng chẳng tách nhau ra được, Mạc Duy Khiêm, em chỉ có thể nói: Chúng ta chia tay đi, chúc anh hạnh phúc!”
Những lời này lúc trước cô đã nói với Mạc Duy Khiêm, nhưng tâm trạng và cảm giác lúc này hoàn toàn khác khi đó.
Lúc này Mạc Duy Khiêm mới hiểu, sở dĩ hắn chần chừ không tới bệnh viện gặp La Duyệt Kỳ chính là vì sợ nghe thấy những điều này, nhìn La Duyệt Kỳ khóc sướt mướt, lòng hắn đau đến xoắn lại, ôm chầm lấy cô dùng giọng trầm thấp nói: “Duyệt Kỳ, em khoan hãy quyết định, chúng ta hãy chờ một chút, chờ Kim Đào phẫu thuật xong có tiến triển gì không. Anh có thể chờ, cũng sẽ không can thiệp vào việc em chăm sóc cậu ấy, Duyệt Kỳ, chúng ta chờ thêm, được không?”
La Duyệt Kỳ khóc ngã vào lòng Mạc Duy Khiêm: “Em không muốn liên lụy người khác thêm nữa. Mạc Duy Khiêm, anh nhanh chóng bắt đám người Lưu Dương kia rồi rời khỏi nơi này đi, chuyện của chúng ta hãy cứ coi như một giấc mơ.”
Mạc Duy Khiêm ôm chặt La Duyệt Kỳ đau đớn nói: “Duyệt Kỳ, em có biết anh muốn giết đám người Lưu Dương đó cỡ nào không? Nhưng anh không thể làm vậy, anh phải tiến hành từng bước một, hiện tại thứ anh phải đối mặt chính là toàn bộ cơ cấu chức năng của thành phố Danh Tĩnh này, có thể nói hiện tại ngoài cục công an thành phố ra thì toàn bộ cơ quan chính trị của Danh Tĩnh đều có liên hệ với Lưu Dương. Có thể nói Lưu Dương chính là đại diện cho lợi ích của họ, anh chỉ có thể đào ra từng bước từng bước một. Duyệt Kỳ, em không thể rời khỏi anh như vậy được.”
La Duyệt Kỳ không ngờ Mạc Duy Khiêm lại phải đối mặt với áp lực lớn như vậy, bình thường chỉ thấy hắn thoải mái tự nhiên đối mặt với các vấn đề khó khăn, thì ra tất cả phiền não hắn đều tự gánh vác, vừa nghĩ thế cô lại đau lòng tột đỉnh: “Thật xin lỗi, em không biết anh gặp khó khăn như thế, thật xin lỗi, em không biết bây giờ mình nên làm sao mới tốt nữa!”
Ân tình của Kim Đào cô không thể buông tha, nhưng Mạc Duy Khiêm là người cô yêu. La Duyệt Kỳ dù có kiên cường hơn nữa thì cũng không thể không oán trách vận mệnh sao quá bất công.
“Được rồi Duyệt Kỳ, em đừng khóc. Đều do anh không tốt, anh không nên nói những điều này với em, vốn dĩ em đã khó chịu rồi mà anh còn làm em thêm buồn phiền, chúng ta không chia tay, đợi sau này hãy nói. Bệnh của Kim Đào, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất tới đây cho cậu ấy.” Mạc Duy Khiêm vừa nói vừa hôn lên môi La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ cũng chăm chú tập trung vào nụ hôn này, dường như không thể dừng lại nụ hôn sâu này.
Đến tận khi hai người thở hồng hộc tách ra, Mạc Duy Khiêm mới cười nói: “Sao em có thể nỡ bỏ anh được.”
La Duyệt Kỳ cũng tỉnh táo lại: “Không nỡ cũng phải bỏ, Mạc Duy Khiêm, anh không giống với Kim Đào, cho dù anh có gặp khó khăn lớn hơn đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ giải quyết được, với thân phận địa vị của anh chắc chắn sẽ thành công. Mà Kim Đào thì không được, dù anh có cứu trợ có bố thí cho anh ấy nhiều hơn thì chuyện anh ấy mất đi một thân thể đầy đủ khỏe mạnh cũng là sự thật. Ngoài miệng Kim Đào không nói nhưng ai hiểu anh ấy thì đều biết anh ấy đang đau khổ sợ hãi như thế nào. Em không muốn cả đời sống trong sự tự trách, cho nên bất kể thế nào, em đều sẽ chăm sóc anh ấy, đến tận khi anh ấy có thể đứng lên được, anh ở Danh Tĩnh em sẽ ở cùng anh nhưng giải quyết xong vụ án, chúng ta cũng tan đi.”
Mạc Duy Khiêm ngẩn ra nhìn La Duyệt Kỳ, biết dù hắn có nói thêm gì cũng không thể thay đổi được: “Em sẽ kết hôn với cậu ta sao?”
La Duyệt Kỳ lau nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn: “nếu Kim Đào đồng ý, em sẽ đăng ký với anh ấy.”
Mạc Duy Khiêm cảm thấy như ngực mình bị đấm một cú thật mạnh, đưa tay lên ôm ngực theo bản năng, cắn răng hỏi: “Em cứ thế không quan tâm tới cảm nhận của anh sao? Hay là căn bản trong lòng em vẫn yêu cậu ta? Nếu không sao em có thể không chút lưu luyến mà nói chuyện này với anh?”
Trái phải đều phụ lòng, không bằng hoàn toàn làm cho rõ ràng, La Duyệt Kỳ cũng không muốn cho bản thân cơ hội để thay đổi nữa, lập tức trả lời: “Có lẽ anh nói đúng, sau khi Kim Đào gặp chuyện không may em mới phát hiện ra em thật sự không bỏ xuống được, chỉ hận người bị thương sao không phải là chính mình. Tuy em tự trách, nhưng càng đau lòng hơn. Em hận ông trời sao không công bằng như vậy, lại để em gặp Vu Đức Thăng. Nếu được sống lại lần nữa, em chết cũng không thèm nói dù chỉ nửa câu với Vu Đức Thăng!”
Mạc Duy Khiêm thở sâu cười khẽ: “Ý của em là căn bản không muốn gặp anh, đúng không? Cuối cùng em hối hận là đã có liên hệ với anh, nếu không có anh thì hai người sớm đã cử hành hôn lễ, mọi khó khăn đều do vợ chồng hai người cùng chung hoạn nạn. Mạc Duy Khiêm này là cái gì chứ, chẳng qua chỉ là kẻ ngu ngốc có chút tiền bạc dơ bẩn đã muốn vọng tưởng tất cả phụ nữ phải quỳ dưới chân mình mà thôi! Duyệt Kỳ, c em đã nói sự thật với anh, tình cảm của em chính là thứ anh đã đoán được, nhưng cũng là thứ cả đời anh không buông tha được, anh sẽ giúp Kim Đào tìm bác sĩ, anh sẽ không để em sống cả đời với một phế nhân, dù anh không cho em hạnh phúc thì hãy để Kim Đào làm điều đó đi.”
La Duyệt Kỳ nắm chặt hai tay, không cho bản thân mềm lòng: “Được, vậy em thay Kim Đào cảm ơn anh, hai người bọn em đều cảm ơn anh, em về trước đây, nếu không Kim Đào không thấy người sẽ nóng nảy.”
Nhìn La Duyệt Kỳ xuống xe, lòng Mạc Duy Khiêm đã lạnh, nhưng vẫn mở vách ngăn ra nói với vệ sĩ ở phía trước: “Cậu đưa cô ấy tới phòng bệnh rồi quay lại.”
La Duyệt Kỳ quay lại phòng bệnh, Kim Đào hỏi: “Mạc Duy Khiêm tới sao?”
“Ừm, em nói chuyện với anh ấy mấy câu, anh ấy đã đi rồi.”
“Anh cứ nghĩ em sẽ đi cùng anh ta chứ.”
La Duyệt Kỳ đi tới trước mặt Kim Đào để hắn có thể nhìn thấy cô: “Em đã nói là sẽ không bỏ lại anh mà.”
Kim Đào cười khổ: “Anh không muốn liên lụy tới em, nhưng lại sợ cứ phải một mình sống như vậy mãi, đợi anh điều chỉnh tâm lý một thời gian là ổn thôi.”
“Anh cứ yên tâm tĩnh dưỡng, em sẽ cùng anh.”
Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ, trong mắt có đau đớn lại mang theo chờ đợi. La Duyệt Kỳ cười dịu dàng, vẫn nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Từ sau khi nói chuyện với La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào điều tra vụ án, sức mạnh đó gần như khiến người ta cảm thấy hắn chỉ hận không thể giải quyết hết mọi việc trong một ngày vậy.
Nhưng Đổng Nguyên đã cảm thấy không phù hợp: “Duy Khiêm, ngày đó cậu và La Duyệt Kỳ đã nói những gì vậy?”
“Không có gì, chỉ nói mọi việc rõ ràng thôi, cô ấy không thể và cũng không muốn rời khỏi Kim Đào, tôi cũng đã hiểu ra, chỉ có thể mau chóng xử lý xong mọi chuyện ở đây rồi rời đi, không chướng mắt thêm nữa.”
“Vậy cậu cũng phải ngủ chứ, bọn người dưới nói mỗi tối cậu đều ở trong phòng, cả đêm không ngủ được mà chỉ hút thuốc, cậu còn muốn sống nữa không hả?” Đổng Nguyên nghĩ đây không phải là biểu hiện của việc đã nhìn thấu mọi chuyện.
Mạc Duy Khiêm không nói gì, di động bỗng nhiên vang lên, là số điện thoại riêng mà hắn chuyên dùng, cầm lên xem, Mạc Duy Khiêm cũng không vội nghe mà hỏi Đổng Nguyên: “Anh gọi điện cho anh rể tôi?”
“Loại tình huống này tôi không thể không báo cáo lại được.” Đổng Nguyên cũng chỉ làm theo chức trách của mình.
Mạc Duy Khiêm không hỏi thêm nữa, nghe điện thoại: “Anh rể.”
Sau đó Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm không nói thêm gì mà chỉ nghe đối phương nói, chỉ là sắc mặt cậu ta càng lúc càng không tốt, dường như đợi đối phương nói xong liền nhìn hắn tức giận nói: “Ai cũng không thể khuyên em, chuyện ở Danh Tĩnh chưa giải quyết xong đừng có mơ mà bảo em về được! Em chẳng những phải giải quyết, mà còn phải bắt đầu từ thị trưởng Danh Tĩnh Trần Đông Thành, mỗi người em đều không bỏ qua, ngoài tử hình ra họ không có lựa chọn thứ hai đâu!”
Đổng Nguyên sợ tới mức rụt cả cổ vào, sao Mạc Duy Khiêm lại nói chuyện với anh rể hắn bằng thái độ này chứ, đó chính là tương lai…, lúc này lại thấy Mạc Duy Khiêm dường như rất không kiên nhẫn, trực tiếp đặt điện thoại di động lên bàn làm việc, mở loa ngoài.
“Duy Khiêm, tuy anh gọi điện thoại tư nhân cho em nhưng anh đang bàn chuyện công việc với em, em phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, bây giờ em không phù hợp để giải quyết chuyện của thành phố Danh Tính, anh sẽ sắp xếp người khác làm.”
“Anh thích phái ai tới thì cứ phái, em sẽ không trở về, cùng lắm thì em chi tiền giải quyết hết bọn họ, anh cũng không cần cho người tới nữa.” Giọng điệu Mạc Duy Khiêm thật sự thoải mái.
Trong điện thoại, giọng điệu của anh rể Mạc Duy Khiêm cũng cứng rắn dần: “Duy Khiêm, em đây là đang quan báo tư thù, anh không cho phép em dính vào như thế, có nghe không?”
“Em đây không phải quan báo tư thù, em đây gọi là giải quyết công việc bằng cách riêng, cùng lắm thì anh cứ vạch mặt khai trừ em, em vẫn làm những việc nên làm, coi như vì dân trừ hại đi.”
“Em! Em có thể nghe lời khuyên một chút hay không? Chị gái em rất lo lắng cho an toàn của em, em lại còn dây dưa không rõ với người phụ nữ bên đó nữa, em có dám nói em không phải vì một người phụ nữ mà dấy lên trận chém giết lớn như thế không? Thời gian này em đã chi bao nhiêu tiền trên người cô ta rồi?” Anh rể Mạc Duy Khiêm hơi bất đắc dĩ nói.
Mạc Duy Khiêm cười nói: “Người phụ nữ của em có liên quan gì với mọi người sao?”
“Anh chỉ đề nghị như thế, hy vọng em có thể suy nghĩ cho kỹ, không cần vì xúc động nhất thời mà làm ra việc khiến bản thân phải hối hận.”
“Em chưa bao giờ xúc động, những người phụ nữ mà anh và chị em giới thiệu em không coi trọng, vợ tương lai sống cùng em hay sống cùng với anh chị hả? Rốt cục thì hai người có định để em kết hôn sinh con không? Người phụ nữ em coi trọng thì hai người chê ba trách bốn, làm chậm trễ việc đại sự đời em! Nếu em tuyệt hậu, tài sản nhà họ Mạc sẽ vào hết túi hai người, hai người vui lắm có phải không hả?”
Mạc Duy Khiêm vừa nói xong, điện thoại bên kia đột nhiên có giọng nữ xen vào quở trách: “Anh có nói chuyện tử tế hay không hả? Em bảo anh gọi em trai em về là vì an toàn của nó, nó thích quen bạn gái thế nào anh quản làm gì, cần anh xen vào việc người khác sao?”
“Không phải lúc trước em bảo anh tìm thời gian khuyên cậu ấy sao? Được rồi, anh mặc kệ, xen vào nữa anh còn phải mang cái tiếng là tham tài sản họ Mạc nhà em đấy!” Anh rể Mạc Duy Khiêm cũng hơi tức giận.
“Anh dám mặc kệ sống chết của em trai em?”
“Anh không nói mặc kệ, anh chỉ bảo mặc kệ cậu ấy quen bạn gái thế nào thôi. Em yên tâm, nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, anh sẽ đưa xe tăng tới bắn nát thành phố Danh Tĩnh luôn! Được rồi chứ? Em nói chuyện với cậu ấy đi.”
Lúc này Mạc Duy Hoa mới nhận lấy điện thoại: “Duy Khiêm sao rồi, không cần để ý tới anh rể em, em thích cưới ai thì cưới, chỉ cần là người đứng đắn là được.”
“Người ta đã không còn theo em nữa rồi, em còn cưới cái gì nữa chứ! Không nói nhiều, chị bảo anh rể chuẩn bị điều người thẩm tra đến đây đi, em muốn điều tra hoàn toàn, triệt để. Vệ sĩ cũng điều thêm 50 người tới, người của ban điều tra kỷ luật các nơi điều động 200 người tới Danh Tĩnh triển khai điều tra. Đúng rồi chị, em phải nói với chị một tiếng, em còn tiêu xài phá sản nữa đấy, chị đừng quản em.” Mạc Duy Khiêm rào trước.
“Mọi thứ nhà họ Mạc đều là của em, em thích dùng sao thì dùng, thích xài thế nào thì cứ xài, tất cả đều là việc nhỏ, nhưng bất hiếu nhất chính là không có đời sau, em vẫn không định cho ba mẹ ôm cháu sao?” Mạc Duy Hoa để ý nhất chính là chuyện này, chị cũng muốn làm bác đây!
“Không hứa trước, chị cứ chờ đi.” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức cúp máy.
Lúc này Đổng Nguyên mới dám thở ra tiếng, giơ ngón tay cái về hướng Mạc Duy Khiêm: “Cậu vĩnh viễn là lão đại của tôi, có cá tính, có gan lớn, tính cách của cậu và chị gái cậu thật giống nhau, quở trách anh rể cậu cũng dùng cùng một giọng điệu luôn, hoàn toàn hủy đi hình tượng cao lớn uy nghiêm của anh rể cậu trong lòng tôi!”
“Có cá tính, có gan lớn cũng chỉ như cái rắm, còn không phải vẫn bị người ta không coi trọng đấy sao!” Mạc Duy Khiêm giận dỗi ném điện thoại ra xa.
“Duy Khiêm, cuối cùng thì cậu định làm sao với La Duyệt Kỳ đây, nếu chia tay rồi thì đừng để chuyện này ảnh hướng tới cậu, có chút phong độ, cần giúp thì giúp, lúc nên chúc phúc thì hãy chúc phúc, đừng không có chí khí như thế.”
Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế lập tức phát hỏa: “Chúc phúc? Người phụ nữ của tôi chạy theo người khác mà tôi còn phải chúc phúc? Nằm mơ!”
Đổng Nguyên cũng không muốn ở đây chịu ảnh hưởng của cái núi lửa đang hoạt động này, chuồn êm ru không rên một tiếng.
Mạc Duy Khiêm tâm phiền ý loạn, một lát sau lại cầm lấy điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ, kết quả là không có người nghe máy, lát sau gọi lại cũng không có ai nghe máy, đành phải gọi cho Hàn Giang, nhận được câu trả lời: La Duyệt Kỳ thật sự cố ý không nghe điện thoại của hắn!
Buổi tối, Mạc Duy Khiêm thật sự không muốn ở một mình trong phòng thức trắng đến hừng đông, vì thế bảo người chuẩn bị xe đi tới bệnh viện.
La Duyệt Kỳ đang nằm xuống một gian phòng bệnh nhỏ khác, vì sự cần thiết nên hành lang phòng bệnh này đã bị giới nghiêm nên cô mới có thể có một phòng riêng để nghỉ ngơi, hơn nữa còn có Hàn Giang và Vương Bằng bảo vệ bên ngoài, vô cùng an toàn.
Mà buổi tối, Kim Đào sẽ được cha hắn là Kim Tăng Chí chăm sóc, như thế cô mới không quá sức mệt nhọc.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: “La tiểu thư, Mạc tiên sinh muốn bảo cô nghe điện thoại.”
“Anh cứ nói tôi đã ngủ, hơn nữa cũng không muốn nghe điện thoại của anh ấy, không có gì để nói cả.” La Duyệt Kỳ vẫn từ chối, sau đó nghe Hàn Giang không nói thêm gì nữa thì nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Đúng lúc cô đang mơ hồ, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang sờ lên mặt mình, lập tức sợ tới giật thót, vừa định kêu lên thì nghe thấy tiếng Mạc Duy Khiêm: “Duyệt Kỳ, là anh.”
La Duyệt Kỳ lập tức ngồi dậy, nương theo ánh sáng bên ngoài cô lập tức nhìn thấy người ngồi bên giường đúng là Mạc Duy Khiêm!
“Anh tới đây làm gì?”
“Anh bảo Hàn Giang nói với em, nếu em không nghe điện thoại anh sẽ đi lên, có thể Hàn Giang quên nói với em rồi. Duyệt Kỳ, sau ngày đó anh chưa từng có được một giấc ngủ ngon, mấy ngày nay, mỗi ngày anh chỉ ngủ không tới một giờ, em nhìn anh đi.”
Nói xong Mạc Duy Khiêm bật ngọn đèn nhỏ ở chiếc tủ đầu giường lên.
La Duyệt Kỳ vốn đang nghi ngờ lời nói của hắn, đến lúc thấy rõ dáng vẻ của Mạc Duy Khiêm lập tức kinh hoảng kêu lên: “Sao anh lại gầy đi nhiều vậy?”
Không chỉ gầy mà sắc mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều, mới có vài ngày sao hắn lại thay đổi nhiều đến thế?
Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm la Duyệt Kỳ: “Anh tự nhận mình là người rất thoải mái, là người cầm được thì buông được. Nhưng vì em, đã bao nhiêu lần chẳng quản đến mặt mũi tôn nghiêm. Lần này anh nghĩ bản thân đã hạ quyết tâm hoàn toàn buông tha cho đoạn tình cảm này, không ngờ chỉ cần nhắm mắt lại là nhìn thấy cảnh em và Kim Đào hết hôn, mấy lần đều hoảng sợ bật giậy từ trong mơ, anh không thể chịu nổi sự lạnh lùng trong căn phòng vào buổi tối. Duyệt Kỳ, em theo giúp anh được không, anh mệt mỏi quá.”
Đối mặt với vẻ mặt mỏi mệt của Mạc Duy Khiêm, ánh mắt La Duyệt Kỳ đỏ lên: “Vậy anh ở lại đây ngủ đi, em ngồi bên anh.”
Mạc Duy Khiêm giữ chặt La Duyệt Kỳ đang định đi giày: “Em cũng phải nghỉ ngơi mà, chúng ta cùng nằm, em yên tâm, anh đã mệt tới mức không làm nổi chuyện gì nữa rồi.”
Dáng vẻ tiều tụy của Mạc Duy Khiêm cũng không phải giả vờ, dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ tin tưởng: “Đây là giường đơn, hai người nằm rất chật, em ngồi ở ngay bên cạnh thôi, cũng ngủ được mà.”
“Không lo, anh ôm em, em không biết anh nhớ em thế nào đâu.”
La Duyệt Kỳ đành nằm xuống, cố gắng chừa lại chỗ rộng nhất cho Mạc Duy Khiêm, nhưng Mạc Duy Khiêm cũng không cảm ơn, ôm lấy eo La Duyệt Kỳ, đầu tựa vào trước ngực cô, ép chặt vào người cô, một lát sau đã ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Hắn thật sự là quá mệt mỏi, La Duyệt Kỳ đau lòng vuốt ve mặt Mạc Duy Khiêm, thôi đêm nay mình cứ ôm hắn một đêm đi.
Có ôm ấp của Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ cũng an tâm, mấy ngày nay cô cũng không được ngủ ngon nên nhanh chóng ngáp vài cái, đưa tay tắt đèn đi, không lâu sau đã ngủ say.
Không biết ngủ được bao lâu, La Duyệt Kỳ bị cảm giác nóng rát khiến cho không thoải mái, khó chịu mở mắt ra thích ứng với bóng tối trong phòng, tiếng hít thở của Mạc Duy Khiêm ở bên tai trở nên nặng nề hơn, hẳn là đang ngủ sau, nhưng cảm giác không thoải mái càng lúc càng tăng lên theo sự tỉnh táo của La Duyệt Kỳ.
Vì bị Mạc Duy Khiêm ôm chặt, La Duyệt Kỳ cố gắng di động thân thể, đột nhiên cảm thấy chỗ không đúng, nhanh chóng đưa tay bật đèn, chỉ thấy một bàn tay Mạc Duy Khiêm đang đỡ lấy chân cô, mà thứ sưng cứng ở thân dưới hắn đang liên tục ra vào thân thể cô với biên độ rất nhỏ.
“Mạc Duy Khiêm, anh là đồ cầm thú!” La Duyệt Kỳ hận đến ngứa răng, cũng muốn tát vào mặt mình mấy cái, tự trách sao cô luôn luôn không biết rút kinh nghiệm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.