Chương 3: Câu Chuyện Số 3 : Là Duyên Nhưng Không Nợ [Bách Hợp']
Hoán Dung
21/08/2021
Vào một đêm nọ , mây đen kéo đến cuồng cuộng che mờ cả ánh trăng trên trời , gió từ đâu cứ thổi đến điên cuồng , những hạt mưa cũng bắt đầu tuôn xuống một cách mạnh mẽ , trong cơn mưa tầm tã tiếng gào thét của một nữ nhi vang lên xé nát màn đêm u tối
"Cứu..cứu tôi với , có ai không..cứu tôi với"
Cánh cổng gỗ mở ra , những người bên trong chưa kịp hỏi câu nào thì nữ nhi kia đã ngất xỉu . Qua một đêm cuối cùng nữ nhi kia cũng đã tỉnh lại , cô tỉnh dậy trong trạng thái mỏi mệt , cả người như sắp tan ra , nhưng tâm trí cô vẫn nhận thức được bản thân mình còn sống , cô rưng rưng nước mắt , lạy tạ người đã cứu mình . Nữ nhi đó là Tiểu Ly , cô cùng gia đình dọn nhà đến kinh thành , trên đường đi chẳng may gặp cướp , cả nhà chỉ mỗi cô sống sót mà chạy thoát , Tiểu Ly thuật lại mọi chuyện , câu chuyện khiến người ngồi đối diện có chút xúc động , ngẫm nghĩ một lúc rồi cho cô ở lại phủ , làm nô tì bên cạnh . Mà phải nói cô gái này có mạng lớn , đêm qua vừa thoát chết , mà người cứu cô lại là Quận chúa Vĩnh Mộc , bình thường Quận chúa chỉ ở trong Hoàng cung , ít khi đến phủ An Như , vậy mà cô gái này lại đến đúng ngày Quận chúa có mặt ở phủ nên mới cứu được mạng cô . Được Quận chúa lên tiếng , kể từ hôm ấy , Tiểu Ly ở lại phủ làm nô tì bên cạnh chăm sóc cho nàng .
Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua , kể từ hôm ấy đến nay cũng đã ngót hai năm . Tiểu Ly vẫn ở cạnh chăm sóc nàng , Quận chúa cũng không hiểu vì gì mà ở lại phủ tận hai năm không chịu về cung . Hôm ấy , Tiểu Ly quét dọn thư phòng cho Quận chúa , đang làm việc cô bỗng dừng lại nhìn chằm chằm Quận chúa đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách , người đời nói đúng , Quận chúa là một người rất xinh đẹp , nước da trắng trẻo , ngũ quan sắc sảo , nàng có đôi mắt lạnh lùng và sắc bén , cả người đều toát ra khí chất con nhà hoàng tộc , thật khiến Tiểu Ly ngưỡng mộ , chợt Quận chúa nhìn sang , hai mắt chạm nhau , Tiểu Ly ngại ngùng gục đầu xuống , Quận chúa nở nụ cười hiền rồi ra hiệu cho em lại gần , nàng xoa lấy đầu em một cách chiều chuộng , Tiểu Ly cũng nở một nụ cười tươi rồi vui vẻ dọn dẹp tiếp . Phải nói Quận chúa vô cùng chiều chuộng Tiểu Ly , ngoài những việc Quận chúa sai bảo thì em chẳng cần làm gì , mà việc Quận chúa sai cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay , không chỉ thế Tiểu Ly còn có thể thoải mái nói chuyện với Quận chúa như hai người bạn , điều mà không ai làm được vì Quận chúa rất khó gần , ai nhìn vào cũng thấy rõ Quận chúa thiên vị em nên vô cùng ghen tị .
Tối hôm ấy , trăng tròn vành vạnh soi sáng cả môt vùng trời , Tiểu Ly cùng Quận chúa ngồi bên hồ sen ngắm trăng , cả hai nhắm mắt thả mình vào những làn gió mát , không gian xung quanh yên bình đến lạ , chốc chốc lại có tiếng dế kêu , Tiểu Ly vừa ngắm trăng vừa say sưa kể những chuyện hôm nay em làm , em gặp cho Quận chúa nghe , Quận chúa chỉ im lặng lắng nghe em , nàng nhìn em bằng một đôi mắt trìu mến và sáng rực , em trong mắt nàng sáng tựa ánh trăng , nhìn nữ nhân đáng yêu trước mặt với đôi mắt to tròn , má hồng môi đỏ , trong lòng nàng cuộn trào từng cơn như sóng biển , đó có thể là điều gì đó lạ thường nhưng ánh mắt có biết nói dối bao giờ , dù cả tâm trí nàng chối từ thì ánh mắt nàng vẫn khẳng định rằng nàng thương Tiểu Ly . Nghe thì nó có vẻ nghịch lý nhưng thật tình thì là vậy , cái ngày nhìn em rưng rưng kể lại câu chuyện thương tâm của gia đình , lí trí đã mách bảo nàng phải giữ em lại , đó là lí do nàng ở lại phủ này suốt hai năm . Nàng kéo nữ nhân phía trước vào lòng mình , để em nằm gọn trong vòng tay mình rồi vuốt ve mái tóc đen huyền của em , Tiểu Ly yên lặng mặc Quận chúa đang đùa giỡn trên tóc của mình , bất giác Quận chúa cuối xuống hôn lên môi em , em chỉ nằm yên không phản ứng cũng không ngạc nhiên , vào lúc môi nàng sắp rời khỏi môi em , em đã níu đôi môi ấy lại , em đã đáp trả lại như thể thay cho lời hồi đáp của em với nàng
"Em chấp nhận.?"
Tiểu Ly không nói , chỉ ngại ngùng gật đầu . Vĩnh Mộc mỉm cười , đỡ em ngồi đối diện mình
"Em sợ không , nếu một ngày chuyện hai ta lộ ra ngoài.?"
"Không , chỉ cần có Quận chúa bên cạnh , em không sợ"
Tiểu Ly nở nụ cười ngốc , nàng xoa đầu em rồi giơ ngón tay út ra
"Hứa đi , có ánh trăng làm chứng , chúng ta sẽ mãi bên nhau"
Vậy là cả hai lập lời thề dưới ánh trăng , lời thề trăm năm , nhưng ai biết rằng chính sự nghịch lí này đã mang đến cho chuyện tình họ một nỗi bất hạnh mà đến mãi về sau không ai nguôi ngoai được.
Bên nhau hạnh phúc được vài tháng , trong Hoàng cung truyền lệnh cho Quận chúa về gấp , nàng hứa đi sẽ về ngay nhưng đã ba tháng rồi nàng không về , Tiểu Ly ở phủ ngày ngày ngóng trông , có những đêm nàng không ngủ được liền nhớ đến người thương , lúc trước mỗi khi đêm đến , em luôn được nằm trong vòng tay của Vĩnh Mộc , đôi tay ấy tuy mãnh mai nhưng lại mang cho em một cảm giác ấm áp vô cùng , em rất nhớ những ngày được cùng Vĩnh Mộc vui đùa mà không suy tư lo lắng điều chi . Đêm ấy , trong cơn mơ màng , em thấy Vĩnh Mộc trở về nắm lấy tay em , cứ nghĩ em vì nhớ Quận chúa quá nhiều mà mộng tưởng nhưng bàn tay em nắm lấy vô cùng ấm áp , em cố gắng vực khỏi cơn mê mà tỉnh dậy , là Vĩnh Mộc đang ở trước mặt em , em ôm lấy nàng mà òa khóc nức nở , nỗi nhớ bao lâu nay em chất chứa bỗng chốc tan vỡ khi nhìn thấy người em mong nhớ , Vĩnh Mộc thấy em khóc trong lòng cũng đau nhói , nhưng nhớ lại điều gì đó Vĩnh Mộc an ũi em rồi kéo em ra , lau nước mắt cho em
"Em nín đi , nghe ta hỏi , em có muốn mãi bên ta không.?"
"Có , nhưng sao.."
"Mau , lấy đồ mau , chúng ta đi "
Giọng Vĩnh Mộc trở nên gấp gáp lo lắng , em tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo . Em nhanh chóng lấy hành lí rồi cùng Vĩnh Mộc đi cửa sau ra khỏi phủ mà chạy trốn . Đằng sau dường như có ai đó đang đuổi theo , tiếng chân ngựa một lúc một lớn , Tiểu Ly sợ hãi ôm lấy Vĩnh Mộc , nàng dùng hết sức cưỡi ngựa chạy thật nhanh . Chợt con ngựa hí lên một tiếng vang dội rồi ngã lăn ra đất , cả hai cũng ngã nhào xuống đất , con ngựa bị tên bắn trúng chân , Vĩnh Mộc nắm tay em bỏ chạy nhưng bị một đội quân chặn lại . Tiểu Ly sợ hãi nắp sau lưng Vĩnh Mộc , Vĩnh Mộc một tay nắm chặt lấy Tiểu Ly , một tay cầm gọn gàng thanh kiếm , ánh mắt sắc lẽm nhìn ngó xung quanh
"To gan lắm Vĩnh Mộc , muội dám bỏ trốn"
Trong đám đông , một người đàn ông cao lớn cưỡi ngựa tiến lên phía trước , đó là Hoàng thượng , khuôn mặt ngài giận dữ , hai mắt đỏ ngầu trợn tròn nhìn về hướng cả hai
"Huynh tránh ra , xin huynh hãy đệ muội và Tiểu Ly đi"
"Xằng bậy , làm gì có chuyện nghich lý nữ nhân yêu nữ nhân , hay cô ta là yêu quỷ đã mê hoặc muội , muội vì nữ nhân này mà dám từ chối hôn sự với Thái tử nước láng giềng , muội làm thế là tắc tránh với dân chúng , có lỗi với tổ tiên"
"Không , muội đã hứa sẽ bên cạnh Tiểu Ly mãi mãi "
Hoàng thượng đùng đùng tức giận trước sự kiên quyết của Quận chúa , liền cho thị vệ bao vây bắt cả hai lại , cuối cùng sức nữ nhân cũng không thắng nổi , Tiểu Ly bị Hoàng thượng bắt giữ , trước mắt Vĩnh Mộc mà một đao giết chết Tiểu Ly , Vĩnh Mộc nhìn em nằm bất động trên nền đất mà không ngừng gào thét , nàng muốn đến ôm lấy em nhưng lại bị quân lính giữ lại , ngay trước khi nhắm mắt Tiểu Ly còn nhìn vào mắt Vĩnh Mộc mà nở một nụ cười hiền , cả tâm can Vĩnh Mộc như vỡ vụn từng mảnh . Kể từ ngày đó , hình ảnh Tiểu Ly bị giết chết trước mắt mình đã ám ảnh Vĩnh Mộc , khiến nàng từ một người bình thường trở nên điên loạn , muốn quên chẳng thể quên , muốn nhớ lại chẳng thể nhớ , hình ảnh Tiểu Ly cứ lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí Vĩnh Mộc , dằn vặt nàng từ ngày này sang ngày khác , đến cuối cùng nàng đã tự kết liễu đời mình , trước khi nhắm mắt buông xuôi quá khứ , những hình ảnh đẹp đẽ nhất của Tiểu Ly một lần nữa lại hiện về , nàng nhẹ nhàng mỉm cười rồi đặt tay lên ngực trái , nàng hối hận vì đến khi cận kề sinh tử nàng vẫn chưa kịp nói rằng nàng yêu Tiểu Ly rất nhiều . Kiếp này có duyện nhưng không nợ , chỉ mong kiếp sau được gặp lại nhau mà tiếp nối mối duyên tình.
"Cứu..cứu tôi với , có ai không..cứu tôi với"
Cánh cổng gỗ mở ra , những người bên trong chưa kịp hỏi câu nào thì nữ nhi kia đã ngất xỉu . Qua một đêm cuối cùng nữ nhi kia cũng đã tỉnh lại , cô tỉnh dậy trong trạng thái mỏi mệt , cả người như sắp tan ra , nhưng tâm trí cô vẫn nhận thức được bản thân mình còn sống , cô rưng rưng nước mắt , lạy tạ người đã cứu mình . Nữ nhi đó là Tiểu Ly , cô cùng gia đình dọn nhà đến kinh thành , trên đường đi chẳng may gặp cướp , cả nhà chỉ mỗi cô sống sót mà chạy thoát , Tiểu Ly thuật lại mọi chuyện , câu chuyện khiến người ngồi đối diện có chút xúc động , ngẫm nghĩ một lúc rồi cho cô ở lại phủ , làm nô tì bên cạnh . Mà phải nói cô gái này có mạng lớn , đêm qua vừa thoát chết , mà người cứu cô lại là Quận chúa Vĩnh Mộc , bình thường Quận chúa chỉ ở trong Hoàng cung , ít khi đến phủ An Như , vậy mà cô gái này lại đến đúng ngày Quận chúa có mặt ở phủ nên mới cứu được mạng cô . Được Quận chúa lên tiếng , kể từ hôm ấy , Tiểu Ly ở lại phủ làm nô tì bên cạnh chăm sóc cho nàng .
Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua , kể từ hôm ấy đến nay cũng đã ngót hai năm . Tiểu Ly vẫn ở cạnh chăm sóc nàng , Quận chúa cũng không hiểu vì gì mà ở lại phủ tận hai năm không chịu về cung . Hôm ấy , Tiểu Ly quét dọn thư phòng cho Quận chúa , đang làm việc cô bỗng dừng lại nhìn chằm chằm Quận chúa đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách , người đời nói đúng , Quận chúa là một người rất xinh đẹp , nước da trắng trẻo , ngũ quan sắc sảo , nàng có đôi mắt lạnh lùng và sắc bén , cả người đều toát ra khí chất con nhà hoàng tộc , thật khiến Tiểu Ly ngưỡng mộ , chợt Quận chúa nhìn sang , hai mắt chạm nhau , Tiểu Ly ngại ngùng gục đầu xuống , Quận chúa nở nụ cười hiền rồi ra hiệu cho em lại gần , nàng xoa lấy đầu em một cách chiều chuộng , Tiểu Ly cũng nở một nụ cười tươi rồi vui vẻ dọn dẹp tiếp . Phải nói Quận chúa vô cùng chiều chuộng Tiểu Ly , ngoài những việc Quận chúa sai bảo thì em chẳng cần làm gì , mà việc Quận chúa sai cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay , không chỉ thế Tiểu Ly còn có thể thoải mái nói chuyện với Quận chúa như hai người bạn , điều mà không ai làm được vì Quận chúa rất khó gần , ai nhìn vào cũng thấy rõ Quận chúa thiên vị em nên vô cùng ghen tị .
Tối hôm ấy , trăng tròn vành vạnh soi sáng cả môt vùng trời , Tiểu Ly cùng Quận chúa ngồi bên hồ sen ngắm trăng , cả hai nhắm mắt thả mình vào những làn gió mát , không gian xung quanh yên bình đến lạ , chốc chốc lại có tiếng dế kêu , Tiểu Ly vừa ngắm trăng vừa say sưa kể những chuyện hôm nay em làm , em gặp cho Quận chúa nghe , Quận chúa chỉ im lặng lắng nghe em , nàng nhìn em bằng một đôi mắt trìu mến và sáng rực , em trong mắt nàng sáng tựa ánh trăng , nhìn nữ nhân đáng yêu trước mặt với đôi mắt to tròn , má hồng môi đỏ , trong lòng nàng cuộn trào từng cơn như sóng biển , đó có thể là điều gì đó lạ thường nhưng ánh mắt có biết nói dối bao giờ , dù cả tâm trí nàng chối từ thì ánh mắt nàng vẫn khẳng định rằng nàng thương Tiểu Ly . Nghe thì nó có vẻ nghịch lý nhưng thật tình thì là vậy , cái ngày nhìn em rưng rưng kể lại câu chuyện thương tâm của gia đình , lí trí đã mách bảo nàng phải giữ em lại , đó là lí do nàng ở lại phủ này suốt hai năm . Nàng kéo nữ nhân phía trước vào lòng mình , để em nằm gọn trong vòng tay mình rồi vuốt ve mái tóc đen huyền của em , Tiểu Ly yên lặng mặc Quận chúa đang đùa giỡn trên tóc của mình , bất giác Quận chúa cuối xuống hôn lên môi em , em chỉ nằm yên không phản ứng cũng không ngạc nhiên , vào lúc môi nàng sắp rời khỏi môi em , em đã níu đôi môi ấy lại , em đã đáp trả lại như thể thay cho lời hồi đáp của em với nàng
"Em chấp nhận.?"
Tiểu Ly không nói , chỉ ngại ngùng gật đầu . Vĩnh Mộc mỉm cười , đỡ em ngồi đối diện mình
"Em sợ không , nếu một ngày chuyện hai ta lộ ra ngoài.?"
"Không , chỉ cần có Quận chúa bên cạnh , em không sợ"
Tiểu Ly nở nụ cười ngốc , nàng xoa đầu em rồi giơ ngón tay út ra
"Hứa đi , có ánh trăng làm chứng , chúng ta sẽ mãi bên nhau"
Vậy là cả hai lập lời thề dưới ánh trăng , lời thề trăm năm , nhưng ai biết rằng chính sự nghịch lí này đã mang đến cho chuyện tình họ một nỗi bất hạnh mà đến mãi về sau không ai nguôi ngoai được.
Bên nhau hạnh phúc được vài tháng , trong Hoàng cung truyền lệnh cho Quận chúa về gấp , nàng hứa đi sẽ về ngay nhưng đã ba tháng rồi nàng không về , Tiểu Ly ở phủ ngày ngày ngóng trông , có những đêm nàng không ngủ được liền nhớ đến người thương , lúc trước mỗi khi đêm đến , em luôn được nằm trong vòng tay của Vĩnh Mộc , đôi tay ấy tuy mãnh mai nhưng lại mang cho em một cảm giác ấm áp vô cùng , em rất nhớ những ngày được cùng Vĩnh Mộc vui đùa mà không suy tư lo lắng điều chi . Đêm ấy , trong cơn mơ màng , em thấy Vĩnh Mộc trở về nắm lấy tay em , cứ nghĩ em vì nhớ Quận chúa quá nhiều mà mộng tưởng nhưng bàn tay em nắm lấy vô cùng ấm áp , em cố gắng vực khỏi cơn mê mà tỉnh dậy , là Vĩnh Mộc đang ở trước mặt em , em ôm lấy nàng mà òa khóc nức nở , nỗi nhớ bao lâu nay em chất chứa bỗng chốc tan vỡ khi nhìn thấy người em mong nhớ , Vĩnh Mộc thấy em khóc trong lòng cũng đau nhói , nhưng nhớ lại điều gì đó Vĩnh Mộc an ũi em rồi kéo em ra , lau nước mắt cho em
"Em nín đi , nghe ta hỏi , em có muốn mãi bên ta không.?"
"Có , nhưng sao.."
"Mau , lấy đồ mau , chúng ta đi "
Giọng Vĩnh Mộc trở nên gấp gáp lo lắng , em tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo . Em nhanh chóng lấy hành lí rồi cùng Vĩnh Mộc đi cửa sau ra khỏi phủ mà chạy trốn . Đằng sau dường như có ai đó đang đuổi theo , tiếng chân ngựa một lúc một lớn , Tiểu Ly sợ hãi ôm lấy Vĩnh Mộc , nàng dùng hết sức cưỡi ngựa chạy thật nhanh . Chợt con ngựa hí lên một tiếng vang dội rồi ngã lăn ra đất , cả hai cũng ngã nhào xuống đất , con ngựa bị tên bắn trúng chân , Vĩnh Mộc nắm tay em bỏ chạy nhưng bị một đội quân chặn lại . Tiểu Ly sợ hãi nắp sau lưng Vĩnh Mộc , Vĩnh Mộc một tay nắm chặt lấy Tiểu Ly , một tay cầm gọn gàng thanh kiếm , ánh mắt sắc lẽm nhìn ngó xung quanh
"To gan lắm Vĩnh Mộc , muội dám bỏ trốn"
Trong đám đông , một người đàn ông cao lớn cưỡi ngựa tiến lên phía trước , đó là Hoàng thượng , khuôn mặt ngài giận dữ , hai mắt đỏ ngầu trợn tròn nhìn về hướng cả hai
"Huynh tránh ra , xin huynh hãy đệ muội và Tiểu Ly đi"
"Xằng bậy , làm gì có chuyện nghich lý nữ nhân yêu nữ nhân , hay cô ta là yêu quỷ đã mê hoặc muội , muội vì nữ nhân này mà dám từ chối hôn sự với Thái tử nước láng giềng , muội làm thế là tắc tránh với dân chúng , có lỗi với tổ tiên"
"Không , muội đã hứa sẽ bên cạnh Tiểu Ly mãi mãi "
Hoàng thượng đùng đùng tức giận trước sự kiên quyết của Quận chúa , liền cho thị vệ bao vây bắt cả hai lại , cuối cùng sức nữ nhân cũng không thắng nổi , Tiểu Ly bị Hoàng thượng bắt giữ , trước mắt Vĩnh Mộc mà một đao giết chết Tiểu Ly , Vĩnh Mộc nhìn em nằm bất động trên nền đất mà không ngừng gào thét , nàng muốn đến ôm lấy em nhưng lại bị quân lính giữ lại , ngay trước khi nhắm mắt Tiểu Ly còn nhìn vào mắt Vĩnh Mộc mà nở một nụ cười hiền , cả tâm can Vĩnh Mộc như vỡ vụn từng mảnh . Kể từ ngày đó , hình ảnh Tiểu Ly bị giết chết trước mắt mình đã ám ảnh Vĩnh Mộc , khiến nàng từ một người bình thường trở nên điên loạn , muốn quên chẳng thể quên , muốn nhớ lại chẳng thể nhớ , hình ảnh Tiểu Ly cứ lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí Vĩnh Mộc , dằn vặt nàng từ ngày này sang ngày khác , đến cuối cùng nàng đã tự kết liễu đời mình , trước khi nhắm mắt buông xuôi quá khứ , những hình ảnh đẹp đẽ nhất của Tiểu Ly một lần nữa lại hiện về , nàng nhẹ nhàng mỉm cười rồi đặt tay lên ngực trái , nàng hối hận vì đến khi cận kề sinh tử nàng vẫn chưa kịp nói rằng nàng yêu Tiểu Ly rất nhiều . Kiếp này có duyện nhưng không nợ , chỉ mong kiếp sau được gặp lại nhau mà tiếp nối mối duyên tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.