Chương 5: Câu Chuyện Số 5 : Chỉ Cần Anh Hạnh Phúc [Đam Mỹ]
Hoán Dung
23/08/2021
Kỳ-một chàng trai 20 tuổi mang trong mình niềm đam mê cháy bỏng với những bảng màu , luôn thể hiện cá tính của bản thân qua những bức vẽ tuyệt hảo . Kỳ theo chân anh họ lên thành phố , nơi hoa lệ rực rỡ với niềm mong ước được trở thành họa sĩ nổi tiếng . Ban đầu Kỳ xin vào một quán cafe vẽ tranh để làm , khách đến đây uống cafe chủ yếu để thưởng thức những bức tranh của những họa sĩ trẻ tuổi , mà ở đó tranh của Kỳ là nổi bật nhất , sau hai năm phấn đấu , kiếm được số vốn kha khá Kỳ tự mở cho bản thân một tiệm vẽ tranh nhỏ , dần dần tay nghề lên cao , được sự yêu thích của mọi người , các tác phẩm của Kỳ trở nên nổi tiếng thông qua các cuộc thi về hội họa , các tác phẩm sau đó của anh cũng được trưng bày trong các buổi triễn lãm lớn của thành phố . Năm năm lăn lộn nơi xứ người , cuối cùng Kỳ cũng đã thực hiện được niềm mơ ước bấy lâu của mình .
Trên con đường chinh phục ước mơ , thứ Kỳ muốn không chỉ là được mọi người biết đến mà đó còn là sự giao lưu và học hỏi giữa những người có chung một chí hướng . Kỳ đã gặp được Tống trong một buổi triễn lãm tranh , phong cách vẽ cũng như quan điểm của cả hai có một nét gì đó rất tương đồng , cả hai đã trò chuyên cùng nhau và bắt đầu thân thiết , họ thường xuyên gặp nhau , trao đổi kinh nghiệm vẽ tranh , kinh nghệm sống , những câu chuyện của cả hai có thể kéo dài một cách vô tận , họ thật sự rất hiểu nhau và hợp nhau về mọi thứ . Nhưng đã có một cảm xúc gì đó khác lạ sâu bên trong tâm hồn của cả hai , họ hiểu điều đó nhưng vẫn cần cho nhau thời gian chấp nhận , sự thật thì ai cũng nghĩ mình là trai thẳng cho đến khi gặp được người con trai của đời mình , chắc chắn sẽ có cảm xúc gì đó là hoang mang . Nhưng một điều không thể ngờ đến là Tống đã tỏ tình Kỳ , một cách rõ ràng , và cũng không ngờ rằng Kỳ đồng ý dù trong lòng anh có chút lo ngại , nhưng dường như cảm giác được hạnh phúc bên người mình yêu đã đập tan đi sự lo lắng của Kỳ .
Cả hai đã cùng nhau tạo nên những bức vẽ đáng kinh ngạc , trở thành bộ đôi ăn ý trong làng hội họa , các tác phẩm của họ đều trở nên nổi tiếng , sự nghiệp thăng hoa như chính tình yêu của họ , một tình yêu mang đầy màu sắc của hai chàng họa sĩ trẻ , không chỉ đồng hành cùng nhau trong các bức vẽ , Tống và Kỳ luôn đồng hành cùng nhau trong mọi sự kiện của cuộc sống , họ cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên và hạnh phúc giống như bao cặp đôi khác , với cả hai được gặp gỡ và yêu thương nhau chính là điều hạnh phúc nhất và đáng trân quý nhất trong cuộc đời này .
Mùa đông năm đó Tống được thầy dạy vẽ dẫn sang Ý học hỏi kinh nghiệm mấy hôm , Kỳ dù không thể đi cùng nhưng vẫn luôn ủng hộ người yêu từ xa . Tối đêm đó , tiết trời bắt đầu trở lạnh , nhiệt độ cũng thấp dần , Kỳ đang chìm vào với những ý tưởng mới cho các tác phẩm sắp tới thì nghe tiếng chuông cửa reo lên . Kỳ bước ra mở cửa , đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên tầm khoảng 50 tuổi , mái tóc dần ngã màu , dáng người có phần gầy guộc , gương mặt tràn đầy sự phúc hậu , thấy người phụ nữ cầm chặt tay vì lạnh Kỳ nhanh chóng mời bà vào nhà rồi pha cho bà một ly trà nóng
"Không biết bác tìm cháu có việc gì ạ.?"
"Tôi..tôi là mẹ của Tống , cậu biết nó chứ.?"
Kỳ bất ngờ trước lời nói của bà , anh dừng lại vài giây rồi điềm tĩnh nói
"Dạ..biết , cậu ấy là bạn cháu "
"Bạn trai.! Tôi nói đúng không.!"
Nghe đến đây gương mặt Kỳ có chút gương gạo , nét bối rối xuất hiện trên mặt
"À..dạ..dạ.."
"Tôi hiểu , tôi đã lớn tuổi , tuổi tác tôi cũng cách xa cậu và con trai tôi nhiều , có thể lối sống của người trẻ bây giờ có chút đặc biệt , tôi cũng chưa hề có ý kiến gì với cuộc sống của con trai mình nhưng chỉ lần này , xin cậu.... xin cậu hãy rời xa nó đi , coi như tôi cầu xin cậu.."
Kỳ dường như đoán trước được điều này nhưng thật lòng khi nghe tận tai lại rất đau lòng , đôi mắt bắt đầu long lanh những giọt lệ nhưng vẫn cố gắng kìm nén
"Nhưng mà tại sao vậy bác.?Bọn con thương nhau thật lòng mà bác.!"
"Cậu à , tôi hiểu , nhưng mà thật lòng cả nhà tôi chỉ có mỗi nó là con trai , hơn nữa ba nó đang bệnh , mong muốn cuối cùng của ông ấy là được nhìn thấy con trai cưới vợ , cho nên nếu cậu yêu nó hãy rời xa nó , để nó yên tâm cưới vợ , nếu không cả đời nó sẽ phạm phải tội bất hiếu với ba nó mất , xin cậu"
"Con..đồng ý"
"Tôi cảm ơn cậu , nhưng mong cậu hãy giữ bí mật , tôi mang ơn cậu nhiều "
Mẹ Tống nhanh chóng lau nước mắt rồi rời đi . Kỳ quay về phòng , úp mặt lên giường mà bật khóc , sau lại tàn nhẫn với cả hai như thế , những người như cả hai chỉ mong muốn được hạnh phúc , được bình yên bên nhau , khó khăn lắm sao.?Kỳ phải làm sao đây , lòng anh đau lắm , nhưng con người sống ở đời vẫn là phải làm tròn đạo hiếu , Kỳ không muốn Tống vì anh mà phải mang trên mình trọng tội bất hiếu , anh sẽ rời xa Tống một cách dứt khoát như cách cả hai bắt đầu chuyện tình này
"Alo..anh nghe đây , Kỳ nhớ anh à.?"
"Anh..."
"Hửm..anh nghe.? Kỳ muốn mua gì không mai anh về anh mua cho Kỳ"
"Mình..chia tay đi"
...............
"Chia tay đi , yêu đương thế này em mệt mõi lắm"
"Đợi anh về , có chuyện gì từ từ nói chuyện"
"Em nói là chia tay , anh có hiểu không là chia tay đó , đừng có đến tìm em nữa "
Kỳ cắn răng nhấn mạnh từng chữ
"Kỳ..."
[ tút...tút..tút...]
Tiếng khóc nức nở vang vọng đã xé nát cái sự im lặng đến đáng sợ của màn đêm , tiếng khóc mang đầy sự đau đớn , tiếng khóc mang đầy sự thống khổ , những kí ức hạnh phúc bên nhau cứ hiện về , Kỳ muốn xóa hết đi , xóa chúng ra khỏi trí nhớ của mình , chỉ có vậy mới khiến bản thân nhẹ nhõm hơn.
[ 3 tháng sau ]
Tại nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố , một buổi tiệc cưới sang trọng đang được diễn ra , cô dâu chú rể trông vô cùng đẹp đôi khi đứng bên nhau , cả hai cùng nhau nắm tay bước vào lễ đường dưới sự chúc phúc của gia đình và bạn bè hai bên
"Xin mời mọi người cùng nâng ly để chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu Hạ Hương và chú rể Vũ Tống"
Mọi người phía dưới đều cùng nhau nâng ly và đồng thanh hò reo chúc phúc cho cô dâu chú rể , đâu đó nơi phía cuối căn phòng , bóng dáng Kỳ đứng một góc lặng lẽ cầm ly rượu trên tay , đôi mắt rưng rưng , miệng mỉm cười mà lòng lại đau nhói
"Chỉ cần anh hạnh phúc , dù đau thương em vẫn chấp nhận..."
Trên con đường chinh phục ước mơ , thứ Kỳ muốn không chỉ là được mọi người biết đến mà đó còn là sự giao lưu và học hỏi giữa những người có chung một chí hướng . Kỳ đã gặp được Tống trong một buổi triễn lãm tranh , phong cách vẽ cũng như quan điểm của cả hai có một nét gì đó rất tương đồng , cả hai đã trò chuyên cùng nhau và bắt đầu thân thiết , họ thường xuyên gặp nhau , trao đổi kinh nghiệm vẽ tranh , kinh nghệm sống , những câu chuyện của cả hai có thể kéo dài một cách vô tận , họ thật sự rất hiểu nhau và hợp nhau về mọi thứ . Nhưng đã có một cảm xúc gì đó khác lạ sâu bên trong tâm hồn của cả hai , họ hiểu điều đó nhưng vẫn cần cho nhau thời gian chấp nhận , sự thật thì ai cũng nghĩ mình là trai thẳng cho đến khi gặp được người con trai của đời mình , chắc chắn sẽ có cảm xúc gì đó là hoang mang . Nhưng một điều không thể ngờ đến là Tống đã tỏ tình Kỳ , một cách rõ ràng , và cũng không ngờ rằng Kỳ đồng ý dù trong lòng anh có chút lo ngại , nhưng dường như cảm giác được hạnh phúc bên người mình yêu đã đập tan đi sự lo lắng của Kỳ .
Cả hai đã cùng nhau tạo nên những bức vẽ đáng kinh ngạc , trở thành bộ đôi ăn ý trong làng hội họa , các tác phẩm của họ đều trở nên nổi tiếng , sự nghiệp thăng hoa như chính tình yêu của họ , một tình yêu mang đầy màu sắc của hai chàng họa sĩ trẻ , không chỉ đồng hành cùng nhau trong các bức vẽ , Tống và Kỳ luôn đồng hành cùng nhau trong mọi sự kiện của cuộc sống , họ cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên và hạnh phúc giống như bao cặp đôi khác , với cả hai được gặp gỡ và yêu thương nhau chính là điều hạnh phúc nhất và đáng trân quý nhất trong cuộc đời này .
Mùa đông năm đó Tống được thầy dạy vẽ dẫn sang Ý học hỏi kinh nghiệm mấy hôm , Kỳ dù không thể đi cùng nhưng vẫn luôn ủng hộ người yêu từ xa . Tối đêm đó , tiết trời bắt đầu trở lạnh , nhiệt độ cũng thấp dần , Kỳ đang chìm vào với những ý tưởng mới cho các tác phẩm sắp tới thì nghe tiếng chuông cửa reo lên . Kỳ bước ra mở cửa , đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên tầm khoảng 50 tuổi , mái tóc dần ngã màu , dáng người có phần gầy guộc , gương mặt tràn đầy sự phúc hậu , thấy người phụ nữ cầm chặt tay vì lạnh Kỳ nhanh chóng mời bà vào nhà rồi pha cho bà một ly trà nóng
"Không biết bác tìm cháu có việc gì ạ.?"
"Tôi..tôi là mẹ của Tống , cậu biết nó chứ.?"
Kỳ bất ngờ trước lời nói của bà , anh dừng lại vài giây rồi điềm tĩnh nói
"Dạ..biết , cậu ấy là bạn cháu "
"Bạn trai.! Tôi nói đúng không.!"
Nghe đến đây gương mặt Kỳ có chút gương gạo , nét bối rối xuất hiện trên mặt
"À..dạ..dạ.."
"Tôi hiểu , tôi đã lớn tuổi , tuổi tác tôi cũng cách xa cậu và con trai tôi nhiều , có thể lối sống của người trẻ bây giờ có chút đặc biệt , tôi cũng chưa hề có ý kiến gì với cuộc sống của con trai mình nhưng chỉ lần này , xin cậu.... xin cậu hãy rời xa nó đi , coi như tôi cầu xin cậu.."
Kỳ dường như đoán trước được điều này nhưng thật lòng khi nghe tận tai lại rất đau lòng , đôi mắt bắt đầu long lanh những giọt lệ nhưng vẫn cố gắng kìm nén
"Nhưng mà tại sao vậy bác.?Bọn con thương nhau thật lòng mà bác.!"
"Cậu à , tôi hiểu , nhưng mà thật lòng cả nhà tôi chỉ có mỗi nó là con trai , hơn nữa ba nó đang bệnh , mong muốn cuối cùng của ông ấy là được nhìn thấy con trai cưới vợ , cho nên nếu cậu yêu nó hãy rời xa nó , để nó yên tâm cưới vợ , nếu không cả đời nó sẽ phạm phải tội bất hiếu với ba nó mất , xin cậu"
"Con..đồng ý"
"Tôi cảm ơn cậu , nhưng mong cậu hãy giữ bí mật , tôi mang ơn cậu nhiều "
Mẹ Tống nhanh chóng lau nước mắt rồi rời đi . Kỳ quay về phòng , úp mặt lên giường mà bật khóc , sau lại tàn nhẫn với cả hai như thế , những người như cả hai chỉ mong muốn được hạnh phúc , được bình yên bên nhau , khó khăn lắm sao.?Kỳ phải làm sao đây , lòng anh đau lắm , nhưng con người sống ở đời vẫn là phải làm tròn đạo hiếu , Kỳ không muốn Tống vì anh mà phải mang trên mình trọng tội bất hiếu , anh sẽ rời xa Tống một cách dứt khoát như cách cả hai bắt đầu chuyện tình này
"Alo..anh nghe đây , Kỳ nhớ anh à.?"
"Anh..."
"Hửm..anh nghe.? Kỳ muốn mua gì không mai anh về anh mua cho Kỳ"
"Mình..chia tay đi"
...............
"Chia tay đi , yêu đương thế này em mệt mõi lắm"
"Đợi anh về , có chuyện gì từ từ nói chuyện"
"Em nói là chia tay , anh có hiểu không là chia tay đó , đừng có đến tìm em nữa "
Kỳ cắn răng nhấn mạnh từng chữ
"Kỳ..."
[ tút...tút..tút...]
Tiếng khóc nức nở vang vọng đã xé nát cái sự im lặng đến đáng sợ của màn đêm , tiếng khóc mang đầy sự đau đớn , tiếng khóc mang đầy sự thống khổ , những kí ức hạnh phúc bên nhau cứ hiện về , Kỳ muốn xóa hết đi , xóa chúng ra khỏi trí nhớ của mình , chỉ có vậy mới khiến bản thân nhẹ nhõm hơn.
[ 3 tháng sau ]
Tại nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố , một buổi tiệc cưới sang trọng đang được diễn ra , cô dâu chú rể trông vô cùng đẹp đôi khi đứng bên nhau , cả hai cùng nhau nắm tay bước vào lễ đường dưới sự chúc phúc của gia đình và bạn bè hai bên
"Xin mời mọi người cùng nâng ly để chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu Hạ Hương và chú rể Vũ Tống"
Mọi người phía dưới đều cùng nhau nâng ly và đồng thanh hò reo chúc phúc cho cô dâu chú rể , đâu đó nơi phía cuối căn phòng , bóng dáng Kỳ đứng một góc lặng lẽ cầm ly rượu trên tay , đôi mắt rưng rưng , miệng mỉm cười mà lòng lại đau nhói
"Chỉ cần anh hạnh phúc , dù đau thương em vẫn chấp nhận..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.