Chương 10
Mạc Lâm
30/03/2016
Xảo An ở lại nhà họ
Bùi chơi vài ngày, cuối cùng đến khi Bùi Tử Nghị không chịu nổi thì cậu
đưa người về. Mà Bùi Tử Nghị cũng cảm nhận được cô bé này tuyệt đối là
một rắc rối!
Cũng không phải vì cô bé khó hầu hạ, trái lại vì cô quá dễ hầu hạ, chỉ cần cho cô ăn kem là được, bởi vậy cậu mới thấy khủng bố.
Nhìn kem chất trong tủ lạnh như cái núi, vì phải ra ngoài mua để tiếp đãi vị khách nhỏ kia.
Bùi Tử Nghị nghĩ thầm, nói không chừng vì hiếm khi Tiểu An mới rời được khỏi nhà, nên đến nhà người khác sẽ không nể tình mà ăn thật nhiều.
Cậu thực lo lắng cô sẽ bị tiêu chảy, nên dứt khoát tống cô về nhà, đỡ phải gánh tội danh "Chỉ mời khách ăn kem, hại khách bị đau bụng".
Xế chiều hôm nay, Bùi Tử Nghị và Kỷ Văn Hào đưa Tiểu An về nhà họ Kỷ.
Tiểu An rất vui sướng, vẫn luôn ồn ào không thôi, Bùi Tử Nghị thì lại cảm thấy rất thoải mái, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện này nói cho chúng ta biết một điều -- thỉnh thần dễ đưa thần khó.
Đi vào cánh cửa nhà họ Kỷ, Kỷ Văn Hào ôm con gái Bùi Tử Nghị đi phía sau, cứ như vậy đi qua nhà chính, lại qua một bãi cỏ xanh, đi đến ngôi nhà nhỏ.
Vừa vào cửa Kỷ Văn Hào liền đặt con xuống, mà trước mặt có một người phụ nữ xoay người ôm lấy bé, nước mắt không ngừng rơi.
"Mẹ.." Tiểu An đương nhiên nhận ra mẹ mà bé yêu nhất, vui vẻ gọi mẹ, không ngừng uốn éo trong ngực mẹ làm nũng.
Tạ Thi Âm chỉ có thể ôm chặt con, toàn thân phát run, nói không nên lời, chỉ có thể khóc.
Cuối cùng ngược lại Tiểu An phải dỗ mẹ. "Mẹ... Khóc khóc..."
Nhanh chóng lau nước mắt, "Không có... Mẹ không khóc... Tiểu An đã trở lại, mẹ rất vui... rất vui..."
Nói không khóc nhưng nước mắt cứ rơi. Trời biết trong khoảng thời gian này cô sống thế nào... Trời biết!
Đây quả thật là hình phạt nghiêm khắc nhất của trời cao đối với cô! Tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa, cô vĩnh viễn không thể mất đi Tiểu An, cô không chịu được nỗi đau mất đi Tiểu An.
Thì ra Tiểu An quan trọng với cô như vậy... Lúc trước cô vẫn luôn nghĩ không cần Tiểu An, cô thật đáng chết, cô không dám như vậy nữa.
Kỷ Văn Hào đi lên ôm hai mẹ con vào ngực, hai người này đều là người anh yêu nhất!
Anh đã từng gây tổn thương cho hai người, nhưng anh thề, tương lai anh sẽ dùng tính mạng để bảo vệ hai người, tuyệt đối không để hai người chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Tạ Thi Âm cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, không khỏi nín khóc mà cười, nhìn nhìn Tiểu An. "Tiểu An, mấy ngày nay ba ba cũng rất vất vả đó! Đi tìm con ở khắp nơi."
Tiểu An dựa vào ngực mẹ, liếc nhìn cha, ngọt ngào gọi cha, "Ba ba..."
Hốc mắt Kỷ Văn Hào rưng rưng, sờ sờ đầu con gái, cúi người, hôn lên má con, người một nhà dựa sát vào nhau.
Xem ra Bùi Tử Nghị hơi mất tự nhiên, thật sự là gay go, sớm biết thế thì không nên tới, người một nhà người ta đoàn viên, cậu đến làm gì chứ! Thực vớ vẩn.
Chỉ là ngay cả Bùi Tử Nghị cũng cảm nhận được tình cảm gắn bó thân thiết của ba người nhà họ Kỷ, cảm nhận được tình yêu thương của Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm dành cho con.
Thật ra... Tiểu An là đứa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới.
Mặc dù... Hoàn toàn trái ngược với trẻ con bình thường, nhưng bé có một người cha tốt như vậy, bé có thể không buồn không lo mà lớn lên.
Huống hồ Bùi Tử Nghị hơi hâm mộ Tiểu An vì bé có thể vĩnh viễn là một bé gái đáng yêu, được tất cả mọi người yêu thương.
Lúc này Tạ Thi Âm thấy Bùi Tử Nghị, cô liền biết đứa bé này là người trông thấy con gái lạc đường ở công viên, nên đặc biệt dẫn bé về nhà chăm sóc. "Cảm ơn con, cám ơn con đã chăm sóc Tiểu An trong khoảng thời gian qua."
Bùi Tử Nghị có chút ngượng ngùng, "Không có... Không có!"
Mỗi ngày cho Tiểu An ăn, cũng là chăm sóc sao?
"Thời gian này nhất định Tiểu An gây ra không ít rắc rối, thật sự ngại quá." Giọng nói chứa đầy áy náy.
"Sự thật... Không phải! Thật ra không có!" Bùi Tử Nghị cười cười, "Mọi người trong nhà cháu rất thích Tiểu An, họ đều nói Tiểu An thật sự rất đáng yêu, chỉ cần cậu ấy không ăn nhiều kem như vậy là được..." Tăng thêm một ngoại lệ.
Nhưng Tiểu An nghe thấy được trọng điểm, lập tức kéo kéo ống tay áo của mẹ, vội vàng nói, "Kem kem... Mẹ... Kem kem..."
Tạ Thi Âm vội nói, "Tiểu An, sắp đến giờ ăn bữa tối rồi, ăn xong mới ăn kem được không?"
Tiểu An vẫn lắc lắc tay mẹ, "Kem kem... Nghị Nghị, Nghị Nghị... Kem kem..."
Tạ Thi Âm khó hiểu, ngược lại Kỷ Văn Hào nghe hiểu, anh chủ động đi đến phòng bếp lấy một cây kem đưa cho Tiểu An.
"Tiểu An, kem kem."
Tiểu An cầm lấy cây kem man mát lành lạnh, uốn éo người, Tạ Thi Âm biết bé muốn xuống, liền thả bé xuống đất.
"Tiểu An muốn làm gì?"
Tạ Thi Âm hỏi, Kỷ Văn Hào ôm cô, nhìn con gái mỉm cười, "Em xem sẽ biết."
Tiểu An cầm kem đi đến trước mặt Bùi Tử Nghị, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đưa cây kem cho Bùi Tử Nghị. "Nghị Nghị, Nghị Nghị... kem kem..."
Bùi Tử Nghị nhìn kem lại nhìn bé, trong thấy nụ cười sáng lạn của bé, thật mê người. Ông trời! Sao cậu lại thấy tim đạp rộn lên?
"Nghị Nghị, Nghị Nghị... Kem kem..."
Bùi Tử Nghị cũng đưa tay ra cầu một đầu cây kem, Tiểu An cầm đầu còn lại.
Đột nhiên cậu hiểu được, "Cậu... Muốn cho mình kem sao?"
Tiểu An nở nụ cười, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc đã nói ra đáp án, Bùi Tử Nghị nhìn thấy vẻ mặt ấy cũng cười rộ lên.
Ông trời! Cô bé lại nguyện ý đưa kem, thứ mà cô bé xem như mạng mà cho cậu, đúng là mặt trời mọc đằng tây!
Nhưng cậu cảm thấy thật sung sướng! Khà khà --
Thật ra Bùi Tử Nghị mới vài tuổi, sao có thể hiểu được cảm giác lúc này của mình, cậu chỉ đơn giản cảm thấy vui vẻ, bời vì Tiểu An cho cậu đồ.
Hừ một tiếng, "Mình van cậu! Cậu ăn đâu chỉ một cây kem." Đại khái vài chục cây.
"Kem kem..."
Bùi Tử Nghị muốn nhận lấy, nhưng lại thấy Tiểu An chu miệng ra, còn tay thì cầm chặt cây kem.
Trời! Cô bé đang đùa với cậu đúng không?
Nếu không phải cha mẹ người ta ở đây cậu thật muốn chửi ấm lên. "Tiểu An, cậu cho mình kem, thì cậu.... phải buông tay ra!"
"Kem kem..." Hiển nhiên rất không nỡ, đương nhiên cũng không chịu buông tay.
Bùi Tử Nghị chỉ có thể trợn trắng mắt, thật sự sắp bất tỉnh, nói muốn cho cậu kem, trên thực tế, kem vẫn luôn nằm trên tay cô bé!
Muốn đưa cho cậu ăn sao? Này đừng tỏ ra hào phóng, không vì cô thì cậu mới không thích ăn kem. "Tiểu An, buông tay..."
"Kem kem..." Gặp lại sau, kem kem...
Kỷ Văn Hào với Tạ Thi Âm đứng ở phía sau, thấy vậy không khỏi cười ha ha, không ngờ con gái còn có một mặt như vậy.
Họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều xác định -- Tiểu An có thể duy trì sự vui vẻ, cho dù rất nhiều chuyện bé không thể làm được, nhưng họ tin rằng, bé vẫn có thể vui vẻ lớn lên.
Mà họ làm cha mẹ, sẽ nguyện ý làm điểm dựa cho con, phần tình yêu này đối với họ không chỉ là tình thân, mà là bồi dưỡng tình cảm lại lần nữa, sinh thêm người mới, làm gia đình này trở thành một gia đình hạnh phúc chân chính.
Kỷ Văn Hào mở miệng, "Tử Nghị, ở lại ăn tối đi!"
Tay vẫn nắm lấy cây kem, gật gật đầu, "Cảm ơn."
Tạ Thi Âm cũng nói với con gái, "Tiểu An, ăn cơm xong mới có thể ăn kem, cho nên hãy cất kem vào tủ lạnh đi!"
Nhưng Tiểu An với Bùi Tử Nghị vẫn giằng co, hai người nắm hai đầu cây kem không buông tay. Trước kia có ý tốt đưa tặng, bây giờ đã trở thành chò trơi giành kem.
"Buông tay..."
"Kem kem..."
"Muốn cho mình, thì buông tay..."
"Kem kem..."
Buông tay --
Tiểu An có một người bạn mới, chính là Bùi Tử Nghị, tiểu tử này thường đến nhà họ Kỷ chơi, dắt Tiểu An đi khắp nơi khám phá, mỗi lầ Tiểu An thấy cậu cũng rất vui.
Đối với cha mẹ họ mà nói, có thể giao con cho một người bạn mới là chuyện tốt, có thể mở ra thế giới mới cho Tiểu An, để bé nhìn những thứ bên ngoài, họ cũng rất vui.
Có lẽ vì Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm là cha mẹ, thấy ánh mắt Bùi Tử Nghị luôn nhìn con gái, họ liền phát hiện ra điều gì đó, nhưng họ cười mà không nói.
Đứa nhỏ còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không xác định, không cần nói quá sớm, hãy để thời gian quyết định mọi thứ.
Trái lại hiện tại điều quan trọng nhất là hai người họ.
Qua bao nhiêu năm đi lảo đảo, rồi tập tễnh đi tới, trái tim có thương tích, có khổ sở, nhưng cũng có vui vẻ, nước mắt với nụ cười đan xen, cô không thể nào dùng mấy chữ đơn giản như may mắn với bất hạnh để hình dung về cuộc sống của cô và anh.
Có lẽ là bất hạnh, bởi vì anh, cô mới sống trong đau khổ, thậm chí con gái cũng bị như vậy, không biết bao nhiêu đêm cô dugf nước mắt để xóa nỗi đau khổ và bất an trong lòng, nhưng cũng có lẽ vì may mắn, cung vì anh, cô mới biết mình kiên cường, có thể vì con mà cắn răng chịu khổ, cũng vì anh mà cô thấy Tiểu An đáng yêu như thế.
Anh nói trời cao đều viết cho mỗi người một bài hát, có lẽ cô đã từng hát bài hát này trong đau đớn, nhưng từ giờ trở đi, cô muốn mang tâm trạng có vui sướng và nụ cười để hát bài hát này.
Ngày đó Kỷ Văn Hào nghỉ làm, anh dắt cô và Tiểu An đi dạo phố, mà tiểu tử này Bùi Tử Nghị đương nhiên cũng đi theo.
Kỷ Văn Hào nắm tay Tạ Thi Âm, Bùi Tử Nghị thì nắm tay Tiểu An, cùng nhau đi trên đường, trên mặt họ đều nở nụ cười, từng bước một tiến về phía trước.
"Chúng ta đi đâu đây?" Tạ Thi Âm nghiêng người, nhìn khuôn mặt anh tuấn luôn mỉm cười từ đầu đến giờ.
Kỷ Văn Hào nắm thật chặt tay của cô, cất bước đi về phía trước. "Chờ một chút em sẽ biết."
Tạ Thi Âm khó hiểu, Kỷ Văn Hào không nói cô cũng đoán không ra. Nhưng vẫn nhận lệnh đi tiếp cùng anh, lúc này mới phát hiện trái tim mình đã thay đổi.
Cô đã từng rất oán hận anh, nhưng bây giờ cam tâm tình nguyện đi theo anh, muốn đi đâu cũng được.
Nói cũng kỳ quái, trong lòng cô lưu lại vết thương rất sâu, nhưng anh đã chữa vết thương đó, khiến thân thể và trái tim cô đều được phóng thích.
Quả thật gỡ chuông phải nhờ người treo chuông.
Hai đứa nhỏ sau lưng nói chuyện rất vui vẻ, nhưng nhiều khi Tiểu An nói không rõ, Bùi Tử Nghị dùng một hai câu trêu bé.
"Nghị Nghị, Nghị Nghị..."
"Gì mà Nghị Nghị? Mình tên Bùi Tử Nghị, có nghĩa là trọng đại! Nghị Nghị, Nghị Nghị..." Cực kỳ khó chịu khi tên của mình lại biến thành chuyện buồn cười như vậy.
Đây chính tên của người đẹp trai đó!
"Nghị Nghị, Nghị Nghị..."
"Được rồi! Tùy cậu!" Không biết tại sao, vẫn là cam chịu số phận để bé gọi.
"Bướm bướm..." Tiểu An thấy con bướm bay trên cao, vui vẻ nhảy lên, còn phải phiền Bùi Tử Nghị kéo bé lại, tránh việc bé chạy theo bướm rồi mất hút.
"Mình xin cậu, cậu muốn học theo bươm bướm bay đi sao?"
"Bay bay.."
"Cậu không biết bay."
"Cõng cõng..."
"Cậu muốn mình cõng cậu? Cậu ăn nhiều kem như vậy, đã sớm mập ra, còn muốn mình cõng cậu, không có cửa đâu."
"Ôm ôm..."
"Đừng mong..."
" Nghị Nghị, Nghị Nghị... ôm ôm..."
Trong nháy mắt mặt Bùi Tử Nghị đỏ bừng, cô gái này đang nói cái gì, cô chính là một người phụ nữ! Lại cùng đàn ông đòi ôm ôm! Mặc dù họ đều còn nhỏ, nhưng đây cũng phải tránh chứ!
Nhưng... Nhưng... Cậu cũng muốn ôm ôm cô. Chỉ là cha mẹ người ta còn ở phía trước! Cậu như vậy có lộ liễu quá không?
Đột nhiên phía trước vang lên giọng nói của Kỷ Văn Hào, "Bùi Tử Nghị, cháu không được ôm con gái của chú, cho cháu nắm tay nó đã là giới hạn lớn nhất rồi."
Tạ Thi Âm cười cười, "A Hào..."
Người lớn ai lại nói như vậy với con nít chứ?
Mặt Bùi Tử Nghị đỏ au, nhỏ giọng thề, "Một ngày nào đó cháu sẽ ôm, cháu cho chú biết, chú cứ chờ đó cho cháu."
"Nghị Nghị, Nghị Nghị..."
"Đi thôi!"
Xảo An nở nụ cười đáng yêu, đi bên cạnh Bùi Tử Nghị, cũng chăm chú đi sau cha mẹ.
Nghị Nghị, Nghị Nghị là bạn tốt của bé, bé rất thích Nghị Nghị, Nghị Nghị! Nhưng bé cũng rất thích ba ba và mẹ!
Năm phút sau, Kỷ Văn Hào đưa mọi người đến một sân thể dục, có rất ngiều người tụ tập ở đó, cảnh tượng rất náo nhiệt, ai cũng hô lớn --
"Hào quang -- hào quang -- hào quang --"
Đột nhiên Tạ Thi Âm nhìn người đàn ông bên cạnh, "A Hào..."
"A Cường gọi điện thoại cho anh, nói sẽ mở một buổi biểu diễn ở đây, anh nghĩ... mang người nhà đến đây cổ vũ cho cậu ấy!"
Tạ Thi Âm nhìn về phía sân khấu phí xa xa, quả nhiên là năm người -- năm đó nhóm nhạc Hào Quang có năm thành viên, mà một người đã rút khỏi nhóm, hiện tại thì đứng ở bên cạnh cô.
Cô thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào sân khấu, trong mắt có tất cả cảm giác, có tán thưởng, có vui vẻ, hình như cũng có hâm mộ.
Đột nhiên cô cảm thấy anh cũng hy sinh rất nhiều, mới có thể đi đến ngày hôm nay, thì ra mỗi người đều hy sinh thiệt nhiều...
A Cường đã trở thành giọng ca chính của nhóm "Hào quang", mấy năm nay "Hào quang" hoạt động cả trong vẫn ngoài nước, giành được vô số giải thưởng, thậm chí biểu diễn trong những dịp quan trọng, đã trở thành thần tượng của giới trẻ.
Mà tất cả đều không thuộc về A Hào!
Lúc này A Cường kết thúc biểu diễn trên sân khấu, nói vào Microphone: "Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, kế tiếp chúng tôi muốn biểu diễn một bài hát, tặng cho bạn thân của chúng tôi A Hào..."
Cô cả kinh, nhìn anh, chỉ thấy Kỷ Văn Hào cười cười, "Sao vậy..."
A Cường nói: "Không biết hôm nay cậu ấy có đến không, nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng hát bài hát này, bài hát được mang tên 'Cô gái và bảo bối nhỏ', đây là bài hát A Hào tự sáng tác để tặng người yêu của mình và người đáng yêu nhất là con gái Tiểu An..."
"Tiểu An" Bùi Tử Nghị kêu lên, "Nhắc đến cậu đó!"
"A --"
A Cường cười cười, gảy đàn ghi-ta, tiếng nhạc vang lên, khiến tất cả mọi người ngất ngây ngất ngây --
Có cô gái, nụ cười thật đáng yêu.
Em không biết tôi luôn nhìn em
Trong giây phút, em cười với tôi.
Tim của tôi, đành phải bán đi
Cô gái, hãy cho tôi cơ hội, để tôi xem em như bảo bối mà yêu thương.
Cô gái, đừng nói bye bye quá nhanh, nếu không tôi chỉ có thể nhảy xuống biển.
Cô gái, có thể chơi đùa với tôi không, dù sao ông trời đã định em là của tôi.
Cô gái, ngoại trừ bạn gái, tôi còn hy vọng có ngày em có thể trở thành vợ của tôi.
Còn có bảo bối nhỏ của cha, nụ cười của con thật đẹp, cha rất muốn nói cho toàn thế giới biết.
Bảo bối nhỏ của cha, mặc dù hiện tại con rất mệt, nhưng có một ngày, con sẽ giương cánh bay xa.
Tiểu An là bảo bối nhỏ của cha, trong lòng cha con là tốt nhất..
Nhưng có một ngày, con sẽ bay xa, thấp thỏm chờ mong ngày đó đến, cha sẽ thấy được an ủi...
Thấp thỏm chờ mong ngày đó đến, Tiểu An sẽ trở nên đẹp nhất.
Kỷ Văn Hào nắm tay cô nở nụ cười, cũng thấy được đây là bạn bè tốt nhất trong đời anh, anh chỉ có thể chúc phúc cho họ và hơi áy náy. "Đi thôi!"
Hốc mắt Tạ Thi Âm rưng rưng, "Sao không nghe hết?"
"Không được! Phần còn lại anh sẽ hát cho em nghe." Anh sẽ độc diễn hài hát sinh mạng của họ, độc diễn bài tình ca của họ, chỉ có cô có thể nghe, không có ai khác...
Cũng không phải vì cô bé khó hầu hạ, trái lại vì cô quá dễ hầu hạ, chỉ cần cho cô ăn kem là được, bởi vậy cậu mới thấy khủng bố.
Nhìn kem chất trong tủ lạnh như cái núi, vì phải ra ngoài mua để tiếp đãi vị khách nhỏ kia.
Bùi Tử Nghị nghĩ thầm, nói không chừng vì hiếm khi Tiểu An mới rời được khỏi nhà, nên đến nhà người khác sẽ không nể tình mà ăn thật nhiều.
Cậu thực lo lắng cô sẽ bị tiêu chảy, nên dứt khoát tống cô về nhà, đỡ phải gánh tội danh "Chỉ mời khách ăn kem, hại khách bị đau bụng".
Xế chiều hôm nay, Bùi Tử Nghị và Kỷ Văn Hào đưa Tiểu An về nhà họ Kỷ.
Tiểu An rất vui sướng, vẫn luôn ồn ào không thôi, Bùi Tử Nghị thì lại cảm thấy rất thoải mái, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện này nói cho chúng ta biết một điều -- thỉnh thần dễ đưa thần khó.
Đi vào cánh cửa nhà họ Kỷ, Kỷ Văn Hào ôm con gái Bùi Tử Nghị đi phía sau, cứ như vậy đi qua nhà chính, lại qua một bãi cỏ xanh, đi đến ngôi nhà nhỏ.
Vừa vào cửa Kỷ Văn Hào liền đặt con xuống, mà trước mặt có một người phụ nữ xoay người ôm lấy bé, nước mắt không ngừng rơi.
"Mẹ.." Tiểu An đương nhiên nhận ra mẹ mà bé yêu nhất, vui vẻ gọi mẹ, không ngừng uốn éo trong ngực mẹ làm nũng.
Tạ Thi Âm chỉ có thể ôm chặt con, toàn thân phát run, nói không nên lời, chỉ có thể khóc.
Cuối cùng ngược lại Tiểu An phải dỗ mẹ. "Mẹ... Khóc khóc..."
Nhanh chóng lau nước mắt, "Không có... Mẹ không khóc... Tiểu An đã trở lại, mẹ rất vui... rất vui..."
Nói không khóc nhưng nước mắt cứ rơi. Trời biết trong khoảng thời gian này cô sống thế nào... Trời biết!
Đây quả thật là hình phạt nghiêm khắc nhất của trời cao đối với cô! Tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa, cô vĩnh viễn không thể mất đi Tiểu An, cô không chịu được nỗi đau mất đi Tiểu An.
Thì ra Tiểu An quan trọng với cô như vậy... Lúc trước cô vẫn luôn nghĩ không cần Tiểu An, cô thật đáng chết, cô không dám như vậy nữa.
Kỷ Văn Hào đi lên ôm hai mẹ con vào ngực, hai người này đều là người anh yêu nhất!
Anh đã từng gây tổn thương cho hai người, nhưng anh thề, tương lai anh sẽ dùng tính mạng để bảo vệ hai người, tuyệt đối không để hai người chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Tạ Thi Âm cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, không khỏi nín khóc mà cười, nhìn nhìn Tiểu An. "Tiểu An, mấy ngày nay ba ba cũng rất vất vả đó! Đi tìm con ở khắp nơi."
Tiểu An dựa vào ngực mẹ, liếc nhìn cha, ngọt ngào gọi cha, "Ba ba..."
Hốc mắt Kỷ Văn Hào rưng rưng, sờ sờ đầu con gái, cúi người, hôn lên má con, người một nhà dựa sát vào nhau.
Xem ra Bùi Tử Nghị hơi mất tự nhiên, thật sự là gay go, sớm biết thế thì không nên tới, người một nhà người ta đoàn viên, cậu đến làm gì chứ! Thực vớ vẩn.
Chỉ là ngay cả Bùi Tử Nghị cũng cảm nhận được tình cảm gắn bó thân thiết của ba người nhà họ Kỷ, cảm nhận được tình yêu thương của Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm dành cho con.
Thật ra... Tiểu An là đứa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới.
Mặc dù... Hoàn toàn trái ngược với trẻ con bình thường, nhưng bé có một người cha tốt như vậy, bé có thể không buồn không lo mà lớn lên.
Huống hồ Bùi Tử Nghị hơi hâm mộ Tiểu An vì bé có thể vĩnh viễn là một bé gái đáng yêu, được tất cả mọi người yêu thương.
Lúc này Tạ Thi Âm thấy Bùi Tử Nghị, cô liền biết đứa bé này là người trông thấy con gái lạc đường ở công viên, nên đặc biệt dẫn bé về nhà chăm sóc. "Cảm ơn con, cám ơn con đã chăm sóc Tiểu An trong khoảng thời gian qua."
Bùi Tử Nghị có chút ngượng ngùng, "Không có... Không có!"
Mỗi ngày cho Tiểu An ăn, cũng là chăm sóc sao?
"Thời gian này nhất định Tiểu An gây ra không ít rắc rối, thật sự ngại quá." Giọng nói chứa đầy áy náy.
"Sự thật... Không phải! Thật ra không có!" Bùi Tử Nghị cười cười, "Mọi người trong nhà cháu rất thích Tiểu An, họ đều nói Tiểu An thật sự rất đáng yêu, chỉ cần cậu ấy không ăn nhiều kem như vậy là được..." Tăng thêm một ngoại lệ.
Nhưng Tiểu An nghe thấy được trọng điểm, lập tức kéo kéo ống tay áo của mẹ, vội vàng nói, "Kem kem... Mẹ... Kem kem..."
Tạ Thi Âm vội nói, "Tiểu An, sắp đến giờ ăn bữa tối rồi, ăn xong mới ăn kem được không?"
Tiểu An vẫn lắc lắc tay mẹ, "Kem kem... Nghị Nghị, Nghị Nghị... Kem kem..."
Tạ Thi Âm khó hiểu, ngược lại Kỷ Văn Hào nghe hiểu, anh chủ động đi đến phòng bếp lấy một cây kem đưa cho Tiểu An.
"Tiểu An, kem kem."
Tiểu An cầm lấy cây kem man mát lành lạnh, uốn éo người, Tạ Thi Âm biết bé muốn xuống, liền thả bé xuống đất.
"Tiểu An muốn làm gì?"
Tạ Thi Âm hỏi, Kỷ Văn Hào ôm cô, nhìn con gái mỉm cười, "Em xem sẽ biết."
Tiểu An cầm kem đi đến trước mặt Bùi Tử Nghị, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đưa cây kem cho Bùi Tử Nghị. "Nghị Nghị, Nghị Nghị... kem kem..."
Bùi Tử Nghị nhìn kem lại nhìn bé, trong thấy nụ cười sáng lạn của bé, thật mê người. Ông trời! Sao cậu lại thấy tim đạp rộn lên?
"Nghị Nghị, Nghị Nghị... Kem kem..."
Bùi Tử Nghị cũng đưa tay ra cầu một đầu cây kem, Tiểu An cầm đầu còn lại.
Đột nhiên cậu hiểu được, "Cậu... Muốn cho mình kem sao?"
Tiểu An nở nụ cười, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc đã nói ra đáp án, Bùi Tử Nghị nhìn thấy vẻ mặt ấy cũng cười rộ lên.
Ông trời! Cô bé lại nguyện ý đưa kem, thứ mà cô bé xem như mạng mà cho cậu, đúng là mặt trời mọc đằng tây!
Nhưng cậu cảm thấy thật sung sướng! Khà khà --
Thật ra Bùi Tử Nghị mới vài tuổi, sao có thể hiểu được cảm giác lúc này của mình, cậu chỉ đơn giản cảm thấy vui vẻ, bời vì Tiểu An cho cậu đồ.
Hừ một tiếng, "Mình van cậu! Cậu ăn đâu chỉ một cây kem." Đại khái vài chục cây.
"Kem kem..."
Bùi Tử Nghị muốn nhận lấy, nhưng lại thấy Tiểu An chu miệng ra, còn tay thì cầm chặt cây kem.
Trời! Cô bé đang đùa với cậu đúng không?
Nếu không phải cha mẹ người ta ở đây cậu thật muốn chửi ấm lên. "Tiểu An, cậu cho mình kem, thì cậu.... phải buông tay ra!"
"Kem kem..." Hiển nhiên rất không nỡ, đương nhiên cũng không chịu buông tay.
Bùi Tử Nghị chỉ có thể trợn trắng mắt, thật sự sắp bất tỉnh, nói muốn cho cậu kem, trên thực tế, kem vẫn luôn nằm trên tay cô bé!
Muốn đưa cho cậu ăn sao? Này đừng tỏ ra hào phóng, không vì cô thì cậu mới không thích ăn kem. "Tiểu An, buông tay..."
"Kem kem..." Gặp lại sau, kem kem...
Kỷ Văn Hào với Tạ Thi Âm đứng ở phía sau, thấy vậy không khỏi cười ha ha, không ngờ con gái còn có một mặt như vậy.
Họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều xác định -- Tiểu An có thể duy trì sự vui vẻ, cho dù rất nhiều chuyện bé không thể làm được, nhưng họ tin rằng, bé vẫn có thể vui vẻ lớn lên.
Mà họ làm cha mẹ, sẽ nguyện ý làm điểm dựa cho con, phần tình yêu này đối với họ không chỉ là tình thân, mà là bồi dưỡng tình cảm lại lần nữa, sinh thêm người mới, làm gia đình này trở thành một gia đình hạnh phúc chân chính.
Kỷ Văn Hào mở miệng, "Tử Nghị, ở lại ăn tối đi!"
Tay vẫn nắm lấy cây kem, gật gật đầu, "Cảm ơn."
Tạ Thi Âm cũng nói với con gái, "Tiểu An, ăn cơm xong mới có thể ăn kem, cho nên hãy cất kem vào tủ lạnh đi!"
Nhưng Tiểu An với Bùi Tử Nghị vẫn giằng co, hai người nắm hai đầu cây kem không buông tay. Trước kia có ý tốt đưa tặng, bây giờ đã trở thành chò trơi giành kem.
"Buông tay..."
"Kem kem..."
"Muốn cho mình, thì buông tay..."
"Kem kem..."
Buông tay --
Tiểu An có một người bạn mới, chính là Bùi Tử Nghị, tiểu tử này thường đến nhà họ Kỷ chơi, dắt Tiểu An đi khắp nơi khám phá, mỗi lầ Tiểu An thấy cậu cũng rất vui.
Đối với cha mẹ họ mà nói, có thể giao con cho một người bạn mới là chuyện tốt, có thể mở ra thế giới mới cho Tiểu An, để bé nhìn những thứ bên ngoài, họ cũng rất vui.
Có lẽ vì Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm là cha mẹ, thấy ánh mắt Bùi Tử Nghị luôn nhìn con gái, họ liền phát hiện ra điều gì đó, nhưng họ cười mà không nói.
Đứa nhỏ còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không xác định, không cần nói quá sớm, hãy để thời gian quyết định mọi thứ.
Trái lại hiện tại điều quan trọng nhất là hai người họ.
Qua bao nhiêu năm đi lảo đảo, rồi tập tễnh đi tới, trái tim có thương tích, có khổ sở, nhưng cũng có vui vẻ, nước mắt với nụ cười đan xen, cô không thể nào dùng mấy chữ đơn giản như may mắn với bất hạnh để hình dung về cuộc sống của cô và anh.
Có lẽ là bất hạnh, bởi vì anh, cô mới sống trong đau khổ, thậm chí con gái cũng bị như vậy, không biết bao nhiêu đêm cô dugf nước mắt để xóa nỗi đau khổ và bất an trong lòng, nhưng cũng có lẽ vì may mắn, cung vì anh, cô mới biết mình kiên cường, có thể vì con mà cắn răng chịu khổ, cũng vì anh mà cô thấy Tiểu An đáng yêu như thế.
Anh nói trời cao đều viết cho mỗi người một bài hát, có lẽ cô đã từng hát bài hát này trong đau đớn, nhưng từ giờ trở đi, cô muốn mang tâm trạng có vui sướng và nụ cười để hát bài hát này.
Ngày đó Kỷ Văn Hào nghỉ làm, anh dắt cô và Tiểu An đi dạo phố, mà tiểu tử này Bùi Tử Nghị đương nhiên cũng đi theo.
Kỷ Văn Hào nắm tay Tạ Thi Âm, Bùi Tử Nghị thì nắm tay Tiểu An, cùng nhau đi trên đường, trên mặt họ đều nở nụ cười, từng bước một tiến về phía trước.
"Chúng ta đi đâu đây?" Tạ Thi Âm nghiêng người, nhìn khuôn mặt anh tuấn luôn mỉm cười từ đầu đến giờ.
Kỷ Văn Hào nắm thật chặt tay của cô, cất bước đi về phía trước. "Chờ một chút em sẽ biết."
Tạ Thi Âm khó hiểu, Kỷ Văn Hào không nói cô cũng đoán không ra. Nhưng vẫn nhận lệnh đi tiếp cùng anh, lúc này mới phát hiện trái tim mình đã thay đổi.
Cô đã từng rất oán hận anh, nhưng bây giờ cam tâm tình nguyện đi theo anh, muốn đi đâu cũng được.
Nói cũng kỳ quái, trong lòng cô lưu lại vết thương rất sâu, nhưng anh đã chữa vết thương đó, khiến thân thể và trái tim cô đều được phóng thích.
Quả thật gỡ chuông phải nhờ người treo chuông.
Hai đứa nhỏ sau lưng nói chuyện rất vui vẻ, nhưng nhiều khi Tiểu An nói không rõ, Bùi Tử Nghị dùng một hai câu trêu bé.
"Nghị Nghị, Nghị Nghị..."
"Gì mà Nghị Nghị? Mình tên Bùi Tử Nghị, có nghĩa là trọng đại! Nghị Nghị, Nghị Nghị..." Cực kỳ khó chịu khi tên của mình lại biến thành chuyện buồn cười như vậy.
Đây chính tên của người đẹp trai đó!
"Nghị Nghị, Nghị Nghị..."
"Được rồi! Tùy cậu!" Không biết tại sao, vẫn là cam chịu số phận để bé gọi.
"Bướm bướm..." Tiểu An thấy con bướm bay trên cao, vui vẻ nhảy lên, còn phải phiền Bùi Tử Nghị kéo bé lại, tránh việc bé chạy theo bướm rồi mất hút.
"Mình xin cậu, cậu muốn học theo bươm bướm bay đi sao?"
"Bay bay.."
"Cậu không biết bay."
"Cõng cõng..."
"Cậu muốn mình cõng cậu? Cậu ăn nhiều kem như vậy, đã sớm mập ra, còn muốn mình cõng cậu, không có cửa đâu."
"Ôm ôm..."
"Đừng mong..."
" Nghị Nghị, Nghị Nghị... ôm ôm..."
Trong nháy mắt mặt Bùi Tử Nghị đỏ bừng, cô gái này đang nói cái gì, cô chính là một người phụ nữ! Lại cùng đàn ông đòi ôm ôm! Mặc dù họ đều còn nhỏ, nhưng đây cũng phải tránh chứ!
Nhưng... Nhưng... Cậu cũng muốn ôm ôm cô. Chỉ là cha mẹ người ta còn ở phía trước! Cậu như vậy có lộ liễu quá không?
Đột nhiên phía trước vang lên giọng nói của Kỷ Văn Hào, "Bùi Tử Nghị, cháu không được ôm con gái của chú, cho cháu nắm tay nó đã là giới hạn lớn nhất rồi."
Tạ Thi Âm cười cười, "A Hào..."
Người lớn ai lại nói như vậy với con nít chứ?
Mặt Bùi Tử Nghị đỏ au, nhỏ giọng thề, "Một ngày nào đó cháu sẽ ôm, cháu cho chú biết, chú cứ chờ đó cho cháu."
"Nghị Nghị, Nghị Nghị..."
"Đi thôi!"
Xảo An nở nụ cười đáng yêu, đi bên cạnh Bùi Tử Nghị, cũng chăm chú đi sau cha mẹ.
Nghị Nghị, Nghị Nghị là bạn tốt của bé, bé rất thích Nghị Nghị, Nghị Nghị! Nhưng bé cũng rất thích ba ba và mẹ!
Năm phút sau, Kỷ Văn Hào đưa mọi người đến một sân thể dục, có rất ngiều người tụ tập ở đó, cảnh tượng rất náo nhiệt, ai cũng hô lớn --
"Hào quang -- hào quang -- hào quang --"
Đột nhiên Tạ Thi Âm nhìn người đàn ông bên cạnh, "A Hào..."
"A Cường gọi điện thoại cho anh, nói sẽ mở một buổi biểu diễn ở đây, anh nghĩ... mang người nhà đến đây cổ vũ cho cậu ấy!"
Tạ Thi Âm nhìn về phía sân khấu phí xa xa, quả nhiên là năm người -- năm đó nhóm nhạc Hào Quang có năm thành viên, mà một người đã rút khỏi nhóm, hiện tại thì đứng ở bên cạnh cô.
Cô thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào sân khấu, trong mắt có tất cả cảm giác, có tán thưởng, có vui vẻ, hình như cũng có hâm mộ.
Đột nhiên cô cảm thấy anh cũng hy sinh rất nhiều, mới có thể đi đến ngày hôm nay, thì ra mỗi người đều hy sinh thiệt nhiều...
A Cường đã trở thành giọng ca chính của nhóm "Hào quang", mấy năm nay "Hào quang" hoạt động cả trong vẫn ngoài nước, giành được vô số giải thưởng, thậm chí biểu diễn trong những dịp quan trọng, đã trở thành thần tượng của giới trẻ.
Mà tất cả đều không thuộc về A Hào!
Lúc này A Cường kết thúc biểu diễn trên sân khấu, nói vào Microphone: "Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, kế tiếp chúng tôi muốn biểu diễn một bài hát, tặng cho bạn thân của chúng tôi A Hào..."
Cô cả kinh, nhìn anh, chỉ thấy Kỷ Văn Hào cười cười, "Sao vậy..."
A Cường nói: "Không biết hôm nay cậu ấy có đến không, nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng hát bài hát này, bài hát được mang tên 'Cô gái và bảo bối nhỏ', đây là bài hát A Hào tự sáng tác để tặng người yêu của mình và người đáng yêu nhất là con gái Tiểu An..."
"Tiểu An" Bùi Tử Nghị kêu lên, "Nhắc đến cậu đó!"
"A --"
A Cường cười cười, gảy đàn ghi-ta, tiếng nhạc vang lên, khiến tất cả mọi người ngất ngây ngất ngây --
Có cô gái, nụ cười thật đáng yêu.
Em không biết tôi luôn nhìn em
Trong giây phút, em cười với tôi.
Tim của tôi, đành phải bán đi
Cô gái, hãy cho tôi cơ hội, để tôi xem em như bảo bối mà yêu thương.
Cô gái, đừng nói bye bye quá nhanh, nếu không tôi chỉ có thể nhảy xuống biển.
Cô gái, có thể chơi đùa với tôi không, dù sao ông trời đã định em là của tôi.
Cô gái, ngoại trừ bạn gái, tôi còn hy vọng có ngày em có thể trở thành vợ của tôi.
Còn có bảo bối nhỏ của cha, nụ cười của con thật đẹp, cha rất muốn nói cho toàn thế giới biết.
Bảo bối nhỏ của cha, mặc dù hiện tại con rất mệt, nhưng có một ngày, con sẽ giương cánh bay xa.
Tiểu An là bảo bối nhỏ của cha, trong lòng cha con là tốt nhất..
Nhưng có một ngày, con sẽ bay xa, thấp thỏm chờ mong ngày đó đến, cha sẽ thấy được an ủi...
Thấp thỏm chờ mong ngày đó đến, Tiểu An sẽ trở nên đẹp nhất.
Kỷ Văn Hào nắm tay cô nở nụ cười, cũng thấy được đây là bạn bè tốt nhất trong đời anh, anh chỉ có thể chúc phúc cho họ và hơi áy náy. "Đi thôi!"
Hốc mắt Tạ Thi Âm rưng rưng, "Sao không nghe hết?"
"Không được! Phần còn lại anh sẽ hát cho em nghe." Anh sẽ độc diễn hài hát sinh mạng của họ, độc diễn bài tình ca của họ, chỉ có cô có thể nghe, không có ai khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.