Chương 1
Mạc Lâm
28/09/2015
Cô mãi mãi nhớ đêm hôm ấy, trời mưa dữ dội, nước mưa giống như kim đâm vào da thịt cô, đâm vào trái tim cô, nhưng cô lại không cảm thấy đau!
Cô ôm một sinh mệnh nhỏ bé trong ngực, hơi thở của đứa bé rất yếu ớt, cơ thể nóng rực, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Mà chính đứa bé làm cô cảm thấy đau, rõ ràng chỉ là một đứa bé gầy yếu, lại khiến cô cảm thấy rất nặng, giống như cô sắp không ôm nổi bé nữa.
Cô quên mất sự mệt mỏi của cơ thể, quên mất nước mưa làm cô ướt sũng, rét lạnh, cô chỉ có thể không ngừng chạy, tranh thủ từng phút, từng giây một.
Đêm đã khuya, mưa lại lớn, cô không tìm được ai giúp mình, cũng chẳng có ai nguyện ý giúp cô. Cô chỉ có thể bọc con trong áo khoác, dùng cơ thể mình che mưa cho bé.
Chạy thật nhanh trên đường cái, nhưng trên đường chỉ có vài chiếc xe, cô rất nóng ruột, gấp đến nỗi chảy nước mắt. Nhưng nước mắt nóng hổi lập tức hòa quyện vào mưa.
Lúc này, đứa bé bỗng bật khóc, hơi thở vẫn rất yếu ớt, tiếng khóc thút thít đứt quãng, khiến người nghe không đành lòng.
“Oa oa oa……”
Cô ôm chặt đứa bé, vội vàng vỗ về, nhưng bản thân vẫn không kìm được nước mắt, “Đừng khóc, ngoan! Mẹ lập tức đưa con đi bệnh viện……”
Cơ thể đứa bé bắt đầu co giật, cô rất căng thẳng, đúng lúc này cô thấy một chiếc taxi từ xa chạy đến.
Cô giống như tìm được cứu tinh, vội vàng vươn tay ngăn xe taxi lại. Mưa vẫn to như cũ, thậm chí còn nặng hạt hơn.
Xe taxi dừng lại, cô mở cửa, vội vàng lên xe. Cô không nhìn thấy gương mặt người tài xế tỏ ra chán ghét, đơn giản là bởi người cô ướt sũng, ngồi vào ghế sau làm cho ghế ngồi vừa bẩn vừa ướt.
“Bác tài, làm ơn, con gái cháu bị bệnh, bác có thể chở bọn cháu đến bệnh viện được không?" Giọng cô giọng khàn khàn, bối rối cầu xin.
Nhưng tài xế liếc mắt nhìn cô, dáng vẻ giống như không muốn chở hai mẹ con cô đi ngay.
“Làm ơn……”
“Có tiền không?” Tài xế ngồi thẳng, nhìn cô ôm con qua gương chiếu hậu.
Đêm khuya như vậy, mưa lại to, một người phụ nữ chật vật như vậy, nếu không hỏi rõ ràng trước, kiểu gì chuyến này nhất định là làm công không.
Cô sửng sốt, “Cháu……”
Lái xe trợn to mắt, “Không mang tiền đúng không? Tôi cũng biết là sẽ như vậy mà.”
Lúc này, cửa xe vốn đã đóng lại mở ra lần nữa, trong xe đang yên tĩnh, lại vang lên tiếng mưa to ngoài trời.
“Không có tiền thì xuống xe, đừng cản trở công việc của tôi.”
Khóe mắt cô ẩm ướt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đứa bé trong lòng, cô lại tiếp tục cầu xin. “Bác ơi, cháu xin bác, bác có thể đưa cháu tới bệnh viện được không? Tiền xe cháu nhất định sẽ trả cho bác, làm ơn……” Cô khép nép van xin, vì đứa bé, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Không được! Nếu mọi người đều đi nhờ xe, tôi phải kiếm tiền bằng cách gì?” Tài xế không nể mặt, kiên quyết đuổi người.
“Bác ơi……”
“Xuống xe!” Tài xế tức giận, trực tiếp vươn tay ra ghế sau, muốn đẩy cô và con cô ra khỏi xe, đẩy ra ngoài trời đang mưa.
Nước mắt cô hoàn toàn không thể lay động trái tim cứng rắn của người tài xế, biết mình không thể thuyết phục được tài xế, cô đành phải nén nước mắt, cơ thể run rẩy, bế con trở lại trong mưa, nhìn xe taxi nghênh ngang chạy đi, lại một lần nữa cảm nhận được cái lạnh do mưa mang lại.
Đứa bé trong lòng giống như không còn cử động, chỉ hơi run rẩy, lòng cô rất đau, lập tức hạ quyết tâm -
Cô muốn dựa vào chính mình, dựa vào chính mình đưa con đến bệnh viện!
Cho dù tất cả mọi người không giúp cô, cho dù mỗi người trong gia đình giàu sang kia đều không giúp cô, cho dù ngay cả cha đứa bé cũng không giúp cô, cô cũng phải tự giúp mình, cũng muốn cứu sống con của cô.
Cô gọi điện thoại cho anh, không để ý đến chuyện hai người đang chiến tranh lạnh, không quan tâm đến việc bọn họ đang trong tình huống khó xử, cô vẫn phải vì đứa bé mà gọi điện cầu cứu anh.
Nhưng lời nói của anh khiến trái tim cô lạnh giá, cũng làm cô từ bỏ.
Anh có thể không cần cô, có thể hoài nghi cô, có thể hiểu lầm cô, nhưng anh không thể đối xử với con mình như vậy, một đứa bé nhỏ như vậy, chỉ có thể dựa vào bọn họ mà sống, anh không thể đối xử với đứa bé như thế -
“Văn Hào, con……”
“Tiểu Âm, anh đang gặp mặt giám đốc công ty, lát nữa nói chuyện sau được không?”
“Nhưng mà con……”
“Bây giờ đang bàn việc ký hợp đồng, em cũng biết đây là giấc mơ của anh, không gì quan trọng bằng việc này, những chuyện khác nói sau được không?”
Cô nói không nên lời…… Không có gì quan trọng bằng việc này…… Không có gì quan trọng bằng việc này……
Được! Không sao! Tự cô sẽ đi.
Cô biết anh tài hoa, cũng biết anh xuất thân giàu có, nhưng cô không mơ tưởng đến việc bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cô chính là vì yêu anh, cho nên mới sinh đứa bé này, nhưng anh không tin! Không sao, cô sẽ có cách tự mình chăm sóc cho đứa bé này.
Cô ôm con chạy trong mưa, mặc kệ mưa to quất vào người, mặc kệ nước mắt rơi, cô chỉ quan tâm đến hơi thở của đứa bé gầy yếu trong ngực.
Lòng của cô cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn, cô không kịp than vãn mình đánh tình yêu, cô chỉ biết mình mất đi thân phận người yêu, thì ít nhất cô vẫn còn thân phận người mẹ.
Cô phải bảo vệ con mình, chăm sóc con mình, cô sẽ không buông tay, cho dù đứa bé này không có cha, nhưng vẫn còn có mẹ.
Cô nghĩ, anh có lý tưởng của anh, vậy cứ để anh đi; Về phần cô, đứa bé chính là lý tưởng của cô, là tất cả của cô, dù phải liều mạng cô cũng muốn bảo vệ đứa bé.
Con của cô……
Mưa to rồi sẽ tạnh, nhưng cuộc sống của cô như cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại, con cô đã được cứu sống, nhưng đứa bé này lại trở thành nỗi tiếc nuối cả đời cô, thành cơn ác của cô!
Khi đứa bé cười, khi đứa bé nháy mắt, khi đứa bé tập bò đều hồn nhiên như thế, nhưng mỗi lần nhìn con, cô đều sẽ không kềm chế được mà rơi nước mắt, ôm con khóc không ngừng.
Đây là trời đang trừng phạt sao? Nếu vậy, vì sao muốn trừng phạt con cô? Đứa bé vô tội, không có cách gánh tất cả mọi chuyện.
Sau hôm đó, đã từng có một thời gian cô không dám ôm con, cô không thể tin được vận mệnh lại tàn nhẫn trêu đùa cô như thế, nhưng đứa bé vẫn hồn nhiên nhìn cô cười, cho dù người lần đầu tiên làm mẹ như cô không muốn thừa nhận đây là con của mình, nhưng đứa bé luôn cười với người mẹ này.
Vì thế cô sụp đổ, lạc lõng ôm lấy con khóc không ngừng, vừa khóc vừa luôn miệng nói xin lỗi, cô sẽ cõng con cả đời! Không phải ai khác, mà chính bản thân cô.
Không cần biết đứa bé có thể hiểu lời mình nói hay không, hoặc có khi cả đời này cũng không hiểu được, cô vẫn hướng về phía con mà thề, “Cả đời này, mẹ sẽ không rời xa con, mẹ sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho con.”
Dĩ nhiên đứa bé không hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười, mà chính cô cũng cười.
Không ai có thể làm tổn thương con cô, bất luận kẻ nào đều không thể! Muốn bảo vệ đứa bé, hiện giờ chỉ có cách rời đi, đến một nơi thật xa, một mình mang theo con sống cuộc sống chỉ có hai mẹ con.
Vì thế sau này, suốt nhiều năm liền, cô luôn mang theo con đi hết nơi này đến nơi khác!
Cô luôn muốn tìm đến một nơi mà không ai có thể làm hại hai mẹ con cô, muốn ngăn cách bản thân và con với thế giới bên ngoài, để bảo đảm đứa nhỏ sẽ không bị tổn thương nữa.
Trên thực tế, cũng là để bảo đảm chính mình sẽ không bị tổn thương một lần nữa.
Về phần cha đứa bé, cô đã không cần nữa, thậm chí có thể nói là hận anh - nếu không phải bởi vì người đàn ông kia, có lẽ cô và Tiểu An sẽ không đi đến mức đường cùng này, sống không ra sống, chết không ra chết; người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cho nên cô hận anh, rất hận anh, người đàn ông tên Kỉ Văn Hào, nếu có thể, cô thực sự hy vọng mình chưa từng gặp anh, cô sẽ không bị thương tổn như vậy, Tiểu An cũng sẽ không như vậy.
Nếu có thể, bọn họ thực sự không nên gặp nhau!
Cô tên Tạ Thi Âm, con gái cô tên Kỉ Xảo An, nếu có ai gặp con gái Tiểu An của cô, xin hãy tặng cho Tiểu An một nụ cười, Tiểu An rất cố gắng mới sống được, con bé rất cố gắng mới thở được, xin hãy thương xót Tiểu An, xin hãy giúp đỡ Tiểu An, con bé rất ngoan, con bé... không hề đáng ghét.
Tiểu An...
Có một loại người là không dám nghĩ đến tương lai, chỉ có thể dựa vào sự an bài của thời gian, từng bước từng bước đi về phía trước, không có kế hoạch, mà cũng không cần kế hoạch, giống như ngay từ khi cuộc sống mới bắt đầu, vận mệnh đã định trước kết cục, định trước mình phải đi về hướng nào.
Nhìn con đang ngủ, thật sự khiến người khác vui vẻ, Tạ Thi Âm chăm chú nhìn con, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đau khổ.
Cô cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, nhanh chóng cúi đầu gấp quần áo.
Đã bao nhiêu năm rồi? Cơn ác mộng của ngày hôm qua chưa bao giờ chấm dứt, thậm chí đã được định sẵn sẽ vĩnh viễn bám theo cô, không thể gỡ bỏ, mà cô cũng không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
“ Y …… Y ……a…… a……” Đứa bé vẫn chơi một mình thậm chí rất vui vẻ, căn phòng nhỏ bé này giống như là toàn bộ thế giới của cô.
Thế giới bên ngoài không hề có ý nghĩa gì đối với cô, chỉ căn phòng này mới có thể cho cô sự bảo vệ cao nhất.
Gấp quần áo xong, Tạ Thi Âm cầm quần áo cất vào tủ, lúc này đứa bé gọi mẹ, giọng nói ngọt ngào khiến người khác phải mỉm cười.
“Mẹ…… Mẹ……”
Tạ Thi Âm cười cười, ngồi lại bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, mặc dù hơi phiền toái, nhưng cô sẽ không buông tay. Bất luận gắng nặng này là ngọt ngào hay phiền toái, cô đều nguyện ý tiếp nhận.
“Mẹ……”
“Tiểu An, mẹ ở đây!” Sờ sờ sợi tóc mềm mại của con gái, rồi lại sờ gương mặt non mềm của bé, giây phút này cô quên đi tất cả những khó khăn, có con, cô thật hạnh phúc. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Nhẹ nhàng lau đi nước bọt ở khóe miệng đứa bé, Tạ Thi Âm lắc lắc người, vỗ vỗ lên lưng con, trên mặt Kỉ Xảo An nở nụ cười thỏa mãn, rúc vào trong ngực mẹ.
Tạ Thi Âm ôm con đứng dậy, ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, ngồi lên ghế. Trong phòng khách có đủ ánh sáng, có thể nhìn rõ đứa bé hơn so với phòng ngủ, cũng vì vậy mọi an ủi của cô đề vỡ nát.
Xảo An rất gầy, cánh tay nhỏ bé, hai chân mảnh khảnh mặt thì gầy hóp, làn da tái nhợt, giống như vừa chạm vào bé sẽ bị thương.
Nhưng sẽ không, cô sẽ không để con mình bị thương, cô sẽ bảo vệ bé, vĩnh viễn bảo vệ bé.
Nhưng khi nhìn hai chân của bé, cô thầm nghĩ, bé có thể đứng được không? Bé bước đi được không? Bé có thể tự mình bước đi sao?
Đột nhiên Tạ Thi Âm thay đổi tư thế, nhẹ nhàng thả con xuống, để bé đứng trên mặt đất, hai tay vòng qua nách đứa bé, giữ cho bé đứng thẳng.
Sau đó cô nới lỏng tay, quả nhiên Xảo An đứng được - mặc dù hai chân hơi run, mặc dù cơ thể gầy yếu, nhưng mà Xảo An vẫn có thể đứng được.
Đối với việc tự mình đứng được Kỉ Xảo cũng cảm thấy rất tò mò, mở to hai mắt nhìn thế giới ở góc độ mới này - thấy mẹ ở ngay trước mắt, khuôn mặt vui mừng nhìn mình, khiến bé hưng phấn, không ngừng cười ngây ngô.
“Tiểu An, thử bước đi nhé con! Được không?”
Kỉ Xảo An nghe nhưng không hiểu, vẫn ngây ngốc đứng nhìn, Tạ Thi Âm vươn tay muốn đỡ bé, nhưng rồi lại ép mình không được làm vậy.
Phải để cho bé tự học, tự bước đi, không có bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào sức lực của chính bản thân mình, một mình tự bước đi.
Tạ Thi Âm không cho phép mình giúp con, cô muốn con học được cách tự đi, học được cách tự mình khám phá thế giới này.
Nhưng cô bé đứng thật sự rất mệt, hai chân phát run, giống như không thoải mái, nhíu nhíu mày, quay ra nhìn mẹ, dường như muốn cầu cứu.
Tạ Thi Âm cố gắng ép chính mình không để ý đến ánh mắt con, cho dù nhìn thấy con đang run cô cũng rất lo, nhưng cô vẫn tự nói với mình là không thể, vì tốt cho bé, tuyệt đối cô không thể nhượng bộ!
Chân mỏi khiến cho Kỉ Xảo An theo bản năng bước ra bước đầu tiên, nhưng đứng thẳng đến một hai phút, đối với cô bé đã xem đứng lâu, cho nên bé không còn sức lực để thực hiện bước đi đầu tiên trong cuộc đời.
Vì thế cô bé liền đặt mông ngồi xuống đất, bò trên mặt đất.
Tạ Thi Âm nhìn thấy, thở dài một hơi, đi lên phía trước bế con lên, “Tiểu An, không phải như vậy, con phải bước đi.”
Kỉ Xảo An nhìn mẹ, dĩ nhiên cô bé không hiểu, mở to đôi mắt vô tội, nhìn mẹ làm nũng.
Nhưng hôm nay Tạ Thi Âm đã hạ quyết tâm, nhất định bé phải học được, bé không còn nhỏ nữa, một ngày nào đó phải đi ra ngoài đối mặt thế giới này, bé cần đứng lên, cần phải độc lập.
“Tiểu An, trước tiên hãy đứng đã khi đứng vững rồi thì hãy bước đi bước đầu.”
Lại nhớ tới tình huống lúc nãy, Tạ Thi Âm luồn tay qua nách bé, giúp cô bé đứng thẳng, Kỉ Xảo An bắt đầu cảm thấy không thoải mái, khẽ uốn éo người, nhưng vẫn không thoát khỏi quyết tâm của mẹ.
“Tiểu An, bước thử đi!”
Kỉ Xảo An nhìn sàn nhà, nhẹ nhàng nâng một chân lên, đang chuẩn bị đặt chân xuống để bước đi, Tạ Thi Âm nhanh chóng buông tay ra, muốn để bé tự đi, nhưng bởi mất đi lực đỡ bé liền ngã ngồi xuống đất.
Không biết là do còn nhỏ, hay vì nguyên nhân nào khác, Kỉ Xảo An không hề khóc, chỉ vừa cười vừa bò trên đất.
Rõ ràng so với việc tập đi, bé bò dễ dàng hơn nhiều, chỉ một lát đã bò đến sau ghế.
Tạ Thi Âm đứng nhìn, khóe mắt cay cay, người cứng đờ mất vài phút, không biết nên phản ứng như thế nào. Nên mắng, nên tức giận, hay đau lòng? Hình như làm gì cũng vừa đúng, vừa sai.
Cô đứng lên, ôm con gái thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại. Không cam lòng, cô lại thử tiếp, nhưng kết quả vẫn giống nhau, bé vẫn ngã ngồi trên đất.
Cô thất vọng, trong lòng đầy đau đớn và dằn vặt, tự trách bản thân, cô thừa nhận mình không còn con đường nào để đi, thật hy vọng ai đó có thể kéo hai mẹ con cô dậy.
Đâu lòng và tuyệt vọng khiến nước mắt không ngừng rơi, cô ôm lấy con, hình như đứa bé cảm giác được nỗi khổ của mẹ, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mẹ.
“Tiểu An…… Tiểu An……”
Tạ Thi Âm kêu vài tiếng, dĩ nhiên Xảo An nghe không hiểu, trong thế giới đơn giản của cô bé, vui mừng, tức giận, đau lòng không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng cũng chính vì vậy, cô mới cảm thấy rất đau lòng, thật đau khổ, thế giới này sao tàn nhẫn đến thế, vận mệnh cũng thật tàn nhẫn, đối với một sinh mệnh sắp bước vào giai đoạn đẹp nhất trong đời, lại phán trước cho nó một án tử hình.
Cô thất vọng ôm lấy con, dù có thất vọng, nhưng vẫn không không buông tay. Cô biết bé chỉ có cô, cũng chỉ có thể dựa vào cô. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Cô sẽ không buông tay, cả đời này cô sẽ chăm sóc Tiểu An, bảo vệ Tiểu An, tuyệt đối sẽ không để Tiểu An gặp phải bất kì thương tổn gì từ thế giới bên ngoài.
Nhưng cô vẫn lực bất tòng tâm đến mức giống như không còn con đường nào để đi, chỉ có thể ôm lấy bé, hỏi đi hỏi lại, dù biết rằng bé vĩnh viễn không thể trả lời cô. “Tiểu An, con nói cho mẹ nghe, mẹ phải làm gì để giúp con... Tiểu An...”
Khuôn mặt cô bé đơn thuần, đơn thuần đến mức gần như dại ra, đương nhiên bé không trả lời được, chỉ im lặng dựa vào lòng mẹ.
Tạ Thi Âm biết con không thể trả lời, nhưng cô vẫn mong đợi, nói không chừng có một ngày vừa tỉnh dậy, bé có thể nói, sẽ cười với cô, vui vẻ chạy quanh người cô, nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ của trẻ con.
Nhưng tất cả những điều đó đó chỉ là ảo mộng, đều là mơ, đứa trẻ trong lòng cô mới là thứ chân thực nhất, chỉ có cô biết con mình là thiên sứ gãy cánh, không phải là chú chim nhỏ biết ca hát.
Mà tất thảy những điều này này, đều tại cô!
Bao nhiêu đêm, cô đều ôm đứa bé mà khóc to, rõ ràng muốn lau khô nước mắt, nhưng khuôn mặt lại vẫn tiếp tục ướt.
Sợ rằng cả cuộc đời này co cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Trời cao dùng một mệnh lệnh, thu hồi lại con của cô, chỉ lưu lại thể xác của bé.
Kỉ Xảo An năm tuổi rồi, ngoại trừ biết gọi mẹ, cái gì bé cũng không nói, bao gồm cả tên của mình, ngoại trừ biết đứng trong vài phút bé chưa biết đi, chỉ mới biết bò.
Đứa nhỏ này, sợ rằng trí năng chưa phát triển đầy đủ.
Cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa, ép mình không nhìn đứa bé đang nằm kia mà y y a a.
Cô không muốn để ý, thậm chí cô từng nghĩ đến việc vứt bỏ đứa bé, hoặc chết cùng bé. Nhưng một vài âm thanh không có ý nghĩa vang lên khiến cô đau lòng, làm cô ý thức được đó cũng là một sinh mạng
“Y...y...a...a..."
“Mẹ”
“……”
Tạ Thi Âm ngồi xuống, nửa bò nửa đến bên giường, ôm lấy bé, để mặc nước mắt nóng hổi rơi xuống, rơi lên người đứa bé.
“Mẹ không nên không cầnTiểu An, mẹ thề…… Tha thứ cho mẹ……”
Tạ Thi Âm địu con gái đã cao hơn tám mươi centimet trên lưng, đi vào phòng bếp rửa chén. Đứa trẻ ở phía sau vùng vẫy tay chân, trong miệng vang lên những âm thanh vô nghĩa.
“Tiểu An, tên con là Xảo An, nào, cùng mẹ gọi một lần nào. Xảo An.”
“…… Mẹ……”
“Không phải! Mẹ là mẹ, con là Xảo An……”
“…… Mẹ……”
“Xảo An mà ……”
Đứa bé nói mãi không được, Tạ Thi Âm cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục rửa bát. Nhưng đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ánh mắt Tạ Thi Âm chợt lóe, cô biết là ai, những năm gần đây luôn như vậy, sau khi cô rời đi khoảng vài tháng, anh sẽ tìm ra.
Mặc cho tiếng chuông cửa vang tới tận mây xanh, Tạ Thi Âm vẫn tiếp tục làm việc nhà, mà người ấn chuông cửa cũng rất kiên nhẫn, không ngừng ấn chuông, giống như muốn đợi tới khi cô mở cửa mới thôi.
Lau khô tay, Tạ Thi Âm đi ra khỏi bếp, đến bên cửa chính thở dài, đứa bé phía sau cũng mở to mắt, tò mò nhìn.
Cô mở cửa, quả nhiên thấy người đàn ông ngoài cửa kia. Anh chính là cha Tiểu An - Kỉ Văn Hào. Nhưng bọn họ không có quan hệ hôn nhân, tuy rằng bọn họ từng hẹn hò, thậm chí còn sinh một đứa bé, nhưng bọn họ chưa kết hôn.
Anh mặc một bộ vest, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn suýt nữa chắn hết cửa, Tạ Thi Âm nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại liên tục thở dài.
“Không cho anh vào sao?”
Tạ Thi Âm xoay người, tự mình vào nhà trước, anh liền theo sau cô. Kỉ Văn Hào nhìn đứa bé trên lưng cô, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
Xảo An cũng nhìn người đàn ông này, trên mặt vẫn là nụ cười ngây ngô.
Tạ Thi Âm ngồi trên ghế tựa, nhẹ nhàng cởi bỏ dây đai, đặt con xuống dưới, sau đó ôm bé vào ngực.
Kỉ Văn Hào ngồi đối diện cô, nhìn cô con gái chính mình. “Bốn năm nay, đây đã là lần thứ mười ba rồi.”
Cô biết anh đang ám chỉ điều gì, từ bốn năm trước khi Tiểu An ngã bệnh đến nay, suốt bốn năm trời, cô rời đi hết nơi này đến nơi khác, đã mười ba lần rồi.
Rời khỏi ai? Rời khỏi nhà họ Kỷ, rời khỏi anh, mang theo đứa bé rời đi, chỉ muốn đến một nơi yên bình để sống với con gái.
“Anh nói rồi, nếu em không vừa lòng với người nhà họ Kỷ, chúng ta có thể chuyển ra ngoài ở, em cùng con cũng có thể vĩnh viễn không quay về.”
“……” Cô không nói gì, chỉ chuyên tâm vỗ về đứa bé.
“Nhưng anh không hiểu, vì sao em vẫn muốn đưa con rời đi? Không phải người Nhà họ Kỷ lại đến đi tìm em chứ?”
“Tiểu Âm, có thể nói cho anh biết không?” tay Kỉ Văn Hào nắm chặt lại thành nắm đấm, trong lòng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, “Hay thực ra em muốn rời xa anh?”
“Dù sao chúng ta cũng không kết hôn, tôi cần gì phải đi theo anh!”
Nghe cô nói như vậy, Kỉ Văn Hào thực sự tức giận, “Anh đã cầu hôn em rồi, là em từ chối anh, anh đã hứa sẽ cho em cùng Tiểu An một gia đình……”
“Anh nói đủ chưa?” Tạ Thi Âm trầm giọng nói, cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, dĩ nhiên lại càng không muốn nhắc lại những chuyện đau lòng.
Chuyện cũ này giống mũi kim đâm vào tim cô, không cần anh nhắc lại, cô vĩnh viễn cũng nhớ rõ.
Kỉ Văn Hào nhìn cô, ngàn vạn lần tự nhủ không thể để sự lạnh lùng của cô đánh ngục, “Anh thừa nhận anh đã gây ra những chuyện khiến em đau lòng, nhưng không phải anh đã hối cải rồi sao, anh thậm chí đã từ bỏ giấc mơ của mình, nhưng anh tuyệt đối không hối hận, anh nói rồi, nếu em thật sự muốn anh lựa chọn……”
“Đừng nói nữa có được không?”
Kỉ Văn Hào nhìn cô, thực sự không hiểu vì sao cô lại thay đổi thành người giống như bây giờ? Lạnh nhạt, vô tình. Năm đó khi bọn họ còn bên nhau, cô không như thế.
Năm ấy, anh thực sự khâm phục sự bình tĩnh của cô, đồng thời trên người cô cũng tỏa ra một loại khí chất đặc biệt mê người, bình tĩnh lại hài hước, lịch sự nhưng không xa cách.
Cũng chính bởi vì thế mà trong biển người mênh mông anh nhận ra cô, cũng khiến cho một người luôn thoải mái đối mặt với tình cảm của người khác như anh vì cô mà rơi vào bể tình, thậm chí vì cô mà anh đã vứt bỏ ước mơ suốt nhiều năm của bản thân, từ bỏ hành lập lúc học đại học.
Anh của hiện tại, đã cách anh của quá khứ một khoảng thật xa, nhưng anh chưa từng nghĩ muốn sống trong quá khứ, chẳng qua là thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Tiểu Âm, nhớ đến người con gái khiến anh yêu điên cuồng và say đắm.
Cô gái đang ngồi trước mắt anh thực sự là cô gái năm đó sao? Anh không thể tin được, thậm chí cố gắng bài xích, không muốn tiếp nhận sự thay đổi lớn như vậy.
Anh do dự, nếu cô thực sự đã thay đổi, liệu anh còn cố chấp bám theo cô như vậy không? Có lẽ cô đã sớm quên quá khứ, cố ý muốn phân chia ranh giới rạch ròi với anh, một khi đã như vậy, anh còn khư khư níu chặt lấy đoạn tình cảm đã phai màu kia làm gì?
Anh thở dài, nhìn con, bé cười thực rạng rỡ, thậm chí có hơi ngây ngô, anh vươn tay muốn ôm con. “Có thể cho anh bế Tiểu An được không?”
Tạ Thi Âm nhìn anh, không phản đối, đem đứa trẻ trong lòng giao cho anh, cô không có quyền ngăn cản anh bế con của mình . Kỉ Văn Hào bế Kỉ Xảo An, khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ của con gái, ôm bé vào lòng; Tạ Thi Âm cố ý không nhìn anh, cô sợ mình lại rơi nước mắt.
Đã nhiều năm như vậy, cô luôn muốn rời đi, chính là bởi vì Văn Hào vẫn chưa biết tình trạng của đứa bé, anh vẫn chỉ cho rằng con mình hơi chậm lớn, không biết trên thực thế đứa bé đã sớm gãy cánh.
Vì sao không nói với anh…… Được rồi! Cô thừa nhận, cô rất hận anh, nhưng lại sợ anh đau lòng, càng sợ sự lựa chọn của anh sau khi anh biết tình trạng của đứa bé.
“Tiểu An, con không chịu ăn cơm sao! Sao lại gầy như vậy?” Anh vuốt vuốt má con, Tiểu An chỉ cười cười.
“Tiểu An, gọi ba đi.”
“A...a!”
“……”
Kỉ Văn Hào cười, “Có cá tính như vậy? Ngay cả ba ba cũng không chịu gọi!”
Bỗng nhiên, hình như Kỉ Văn Hào phát hiện có điều gì đó không ổn, nhíu chặt đôi mày rậm, đưa mắt nhìn mẹ đứa bé, “Tiểu Âm, anh cảm thấy Tiểu An là lạ.”
“Vì sao?”
“Bình thường trẻ con bốn, năm tuổi không phải đều biết nói chuyện rồi sao? Vì sao Tiểu An vẫn im lặng như vậy? Hơn nữa lúc anh mới đến, có phải em đang địu con không, sao không để Tiểu An tự đi?”
“……” Tạ Thi Âm quay lưng về phía anh sắp xếp lại mấy tờ báo trên bàn, cô không nói một lời, nước trong khóe mắt sắp chảy ra, cô có nên nói cho anh không?
Cô giấu diếm anh suốt nhiều năm, mới đầu xuất phát từ việc oán hận anh, về sau cô không biết nên mở miệng thế nào, cứ thế kéo dài ngày một ngày lại một ngày, rời đi một lần lại một lần, cô nghĩ chỉ mình mình gánh chịu nỗi đau này là đủ rồi, cũng hy vọng anh vĩnh viễn tìm không thấy cô, làm như chưa từng có cô trên đời, lại càng chưa từng có đứa bé.
Nói đi nói lại, cô vẫn hy vọng anh không bị cuốn vào nỗi đau này.
Bề ngoài, cô làm bộ như oán hận, tỏ ra bất mãn, hy vọng rồi một ngày anh sẽ thất vọng, đau lòng, khiến cho anh chủ động từ bỏ.
Nhưng có vẻ như cô đã xem nhẹ quyết tâm của anh, anh chính là con người như vậy, một khi đã hạ quyết tâm, ngay cả ước mơ của mình cũng có thể từ bỏ.
Nhưng Tiểu An này là cơn ác mộng cả đời, cô còn không biết bản thân mình có thể chịu đựng được không, huống chi là anh.
“Tiểu An, không được cắn ba! Con, đứa trẻ ngu ngốc này……”
“Hi hi hi……”
Bỗng nhiên Tạ Thi Âm nghe thấy Kỉ Văn Hào nói ra câu kia, lập tức đứng lên, gần như phản ứng theo bản năng, làm cho Kỉ Văn Hào sợ hết hồn.
“Tiểu Âm, sao vậy?”
Trên mặt cô tràn ngập tức giận, giống như tức giận đến mất tự chủ, nhưng anh cũng phát hiện mắt cô ngập nước, ẩn chứa nỗi đau cùng cực.
“Tiểu Âm……”
Cô ôm lấy đứa bé từ tay anh vào ngực, sau đó lớn tiếng quát, “Anh đi ra ngoài!”
Kỉ Văn Hào nhìn cô, chưa từng nghĩ tới phản ứng này của cô, sao đột nhiên cô lại trở mặt, anh đã làm gì sai sao?
“Tiểu Âm, anh đã làm sai cái gì sao?”
“Anh đi ra ngoài!” Cô kéo anh đứng dậy, đẩy anh ra phía cửa.
Giờ phút này cô, cô không hề ý thức được mình phản ứng hơi thái quá, cô thực sự tức giận, vô cùng tức giận, tất chỉ vì một câu "Đứa trẻ ngu ngốc" của anh.
Cô tuyệt đối không thể chịu được khi có ai đó mắng con gái cô như vậy, dù chỉ là nói đùa cũng không được, dù cho đó là anh cũng không được!
Ban đầu cũng vì ở nhà họ Kỷ có người mắng Tiểu An như vậy, cô mới quyết định rời đi.
Nhưng Kỉ Văn Hào hoàn toàn không hiểu tại sao, anh đứng trước cửa, không để cho cô đẩy mình ra ngoài, anh muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cô lại ghét anh như vậy? “ Đáng chết! Tiểu Âm, anh đã nói gì sai, làm sai điều gì, ít nhất em cũng phải nói anh biết chứ!”
“Anh đi đi!”
Nhìn cô kích động như thế, lại nhìn đến con gái bị cô ôm vào trong ngực đang bị rung lắc dữ dội, anh rất sợ con gái bị thương. “Được! Anh đi, anh đi! Em cẩn thận Tiểu An, đừng làm con bé bị thương.”
Tạ Thi Âm rốt cục tỉnh táo lại, ôm con, nước mắt không kềm chế được rơi xuống, “Anh đi đi……”
Kỉ Văn Hào không hiểu, đau lòng nhìn cô, tùy ý cô để cô đóng cửa lại, sau đó đứng sững bên ngoài cửa, hoài nghi, rối khó hiểu.
Còn Tạ Thi Âm ôm con ngồi sụp xuống sàn nhà khóc không ngừng, Tiểu An thực ngoan, mỗi lần mẹ khóc, đều ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy mẹ.
Tạ Thi Âm biết mình phản ứng hơi quá, nhưng suốt nhiều năm như vậy, ai biết cô nuôi một đứa trẻ như vậy, áp lực lớn chừng nào?
Cô rất sợ người khác phát hiện ra tình trạng của đứa bé này, rất sợ bé bị người khác cười nhạo, coi thường, sợ bé bị thương, rất sợ……
Cô mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá……
Từ sau lần gặp không mấy vui vẻ ấy, có một khoảng thời gian ngắn Kỉ Văn Hào không dám đến thăm cô, vì anh không hiểu, vì anh lo lắng, cũng vì…… Anh đã mệt mỏi với tình trạng hiện tại của họ.
Anh thực sự muốn hỏi cô, có phải muốn từ bỏ tình cảm của hai người? Có phải trong tương lai cô không cần anh nữa? Nếu quả thật là như thế anh mới biết mình nên làm gì.
Nhưng bởi anh không nỡ, bởi vì áy náy, hơn nữa anh yêu cô, anh không muốn buông tay, không muốn đánh mất một đoạn tình đẹp nhất của tuổi trẻ.
Mấy năm nay, anh trưởng thành hơn rất nhiều, không còn phóng đãng ngang ngạnh như lúc trẻ nữa, anh đã tiếp quản công ty của gia tộc, anh cũng không còn mặc quần jean và áo sơ mi như thời trong ban nhạc, từ lúc anh tiếp quản công ty đến giờ anh đã có 10001 bộ vest.
Anh từng nói, anh không hề nhớ nhung khoảng thời gian theo đuổi tình yêu lãng mạn kia, nhưng lại thường xuyên nhớ lại thời gian ở cạnh cô năm ấy, trong đầu luôn hiện lên dáng vẻ
của cô lúc ấy, thanh thuần lại có một chút trưởng thành, trong mỗi lời nói trầm tĩnh luôn tràn ngập sự hài hước, khiến anh cười ha ha.
Nhưng người con gái lúc ấy, hiện tại đã tìm không thấy. Chẳng lẽ sau khi cô trưởng thành sẽ trở thành người như bây giờ? Cô của năm đó đã về đi nơi nào?
Lớn lên thật phiền phức, trưởng thành cũng thật phiền, anh không hiểu nổi sự thay đổi của, không hiểu vì sao cô không bao giờ khôi phục dáng vẻ thoải mái, hài hước năm đó, trên đôi lông mày luôn có nét đau thương?
Hôm ấy anh lại tới thăm cô một lần nữa, cảm xúc của cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất khi nhìn thấy anh, cô không còn phản ứng mất tự chủ giống như lần trước nữa.
Nhưng nói thật, anh vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì, hay nói sai cái gì, điều này vẫn luôn khiến anh buồn bực.
Cô địu con bận rộn trong bếp, Kỉ Văn Hào ngồi ở phòng khách nhìn hết cái này đến cái kia, trong lòng thầm nghĩ, ở lại đây một thời gian cũng tốt lắm.
Để cho hai mẹ con cô sống một mình, anh không yên lòng, nhất là sau khi thấy Tạ Thi Âm không khống, anh càng cảm thấy trên người cô tồn tại một bí mật, anh muốn biết đó là gì.
Khi anh đang nhìn bốn phía của ăn phòng, trong lòng đang suy nghĩ, lại thấy một đống giấy tờ để trên mặt bàn, anh vốn chỉ tùy ý lật qua một vài tờ, giống như xem để giết thời gian, nhưng vừa cầm một tờ lên, lại lập tức bị bốn chữ trên mặt giấy thu hút!
“Lớp học đặc biệt?!” Kỉ Văn Hào mở tờ giấy giống tờ quảng cáo, giới thiệu những lớp học đặc biệt dành cho trẻ em mẫu giáo công lập mới được thành lập, thường xuyên có bác sĩ và y tá đến chăm sóc, dạy cho những đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ học các kỹ năng trong cuộc sống……
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía phòng bếp, lúc này, trong túi giấy còn có một số tài liệu khác, anh lại cầm lên xem, đó là một bệnh án.
Họ tên ghi trên đó chính là con gái của anh - Kỉ Xảo An, những thuật ngữ y học anh xem không hiểu, chỉ hiểu được mấy chữ bác sĩ viết to ở cuối bệnh án - “Thiểu năng trí tuệ”!
Kỉ Văn Hào không tự chủ được phát run, thậm chí hơi choáng váng!
Anh đứng lên, nắm chặt lấy tập tài liệu, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bếp, đúng lúc đó Tạ Thi Âm cũng quay người lại. Dĩ nhiên cô cũng nhìn thấy anh cầm cái gì.
Cô thoáng hoảng hốt nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại. Không nghĩ tới anh sẽ phát hiện tập tài liệu này, cũng không nghĩ anh sẽ phát hiện tất cả trong tình huống này, cô không biết mình nên thở nhẹ một hơi, hay tức giận?
“Đây là cái gì?”
“……” Cô không nói, nghiêng đầu qua một bên, hai tay đưa ra phía sau vỗ về con gái.
Anh đã phát hiện ra rồi, tiếp theo nên làm gì bây giờ?
“Nói cho anh biết! Đây là cái gì?” Kỉ Văn Hào kích động hét to.
Tạ Thi Âm vẫn vỗ vỗ đứa bé sau lưng, sợ dọa đến con, nhưng cô vẫn không nói một lời. Cô còn có thể nói gì đây?
Đây là sự thật, đã qua nhiều năm, cô vẫn không thể tiếp nhận nổi, huống chi người vừa mới biết sự tình như anh! Giờ phút này có nói gì cũng đều vô nghĩa.
Kỉ Văn Hào thấy cô không nói gì, nhưng hốc mắt cô tràn ngập nước mắt, anh muốn hôn mê, lắc lắc đầu, giống như muốn nhìn rõ người trước mắt, cũng để nhìn rõ đứa trẻ sau lưng cô.
Ông trời ơi! Điều này sao có thể?
Tiểu An…… Làm sao có thể……
Hốc mắt anh cũng tràn ngập nước mắt, anh không dám tin, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, hai tay nắm chặt, suýt nữa vò nát mấy tờ giấy kia. “Vì sao em không nói cho anh biết……”
Tạ Thi Âm cố nén nước mắt nhìn anh, giống như khinh ngạc với những gì anh vừa nói, cô cảm thấy buồn cười nói: “Nói cho anh?”
“Con…… mắc bệnh, vì sao em không nói cho anh?” Cố gắng lau nước mắt, lần đầu tiên Kỉ Văn Hào cảm nhận được loại đau đớn này.
Nói vậy nhiều năm qua, cô luôn mang nỗi đau này trong lòng, một mình chịu đựng, không muốn chia sẻ cùng người khác; Một mình chịu tất cả đau khổ.
Tạ Thi Âm cười cười, nước mắt cũng chảy xuống theo, “Anh cho rằng…… Ai là người đã hại Tiểu An thành ra thế này?”
Anh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự phẫn hận của cô.
“Tôi van xin từng người trong nhà anh, nhưng không ai nguyện ý giúp tôi, tôi cũng đã gọi điện thoại cầu xin anh, anh nói không có chuyện gì quan trọng bằng việc anh ký hợp đồng gia nhập giới ca sĩ, cho nên con được đưa vào bệnh viện quá trễ! Anh còn hỏi tôi vì sao không nói cho anh, Kỉ Văn Hào, anh thật khốn nạn!”
Nghe từng câu trách cứ của cô, Kỉ Văn Hào thiếu chút đứng không vững, toàn thân không ngừng phát run, nhớ lại từng ly từng tý trong quá khứ, trái tim giống như rơi xuống đáy vực. “Anh không biết……”
“Đừng trách vì sao tôi không nói cho anh, cũng đừng trách vì sao tôi muốn rời xa anh, nếu không phải tại anh, con sẽ không biến thành như vậy, Kỉ Văn Hào, tôi thực sự rất hận anh!”
Mở to hai mắt nhìn cô, lắng nghe những nỗi khổ trong lòng cô, toàn thân anh lạnh buốt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Đối với cô, thậm chí đối với Tiểu An mà nói, vài năm nay giống như bi kịch. Nếu có thể, anh rất muốn quay ngược thời gian, nhưng điều là không thể……
Bọn họ chỉ có thể quay đầu nhìn lại, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm ấy, khóc hết lần này đến lần khác, khóc hết nước mắt, khóc đứt ruột đứt gan...
Cô ôm một sinh mệnh nhỏ bé trong ngực, hơi thở của đứa bé rất yếu ớt, cơ thể nóng rực, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Mà chính đứa bé làm cô cảm thấy đau, rõ ràng chỉ là một đứa bé gầy yếu, lại khiến cô cảm thấy rất nặng, giống như cô sắp không ôm nổi bé nữa.
Cô quên mất sự mệt mỏi của cơ thể, quên mất nước mưa làm cô ướt sũng, rét lạnh, cô chỉ có thể không ngừng chạy, tranh thủ từng phút, từng giây một.
Đêm đã khuya, mưa lại lớn, cô không tìm được ai giúp mình, cũng chẳng có ai nguyện ý giúp cô. Cô chỉ có thể bọc con trong áo khoác, dùng cơ thể mình che mưa cho bé.
Chạy thật nhanh trên đường cái, nhưng trên đường chỉ có vài chiếc xe, cô rất nóng ruột, gấp đến nỗi chảy nước mắt. Nhưng nước mắt nóng hổi lập tức hòa quyện vào mưa.
Lúc này, đứa bé bỗng bật khóc, hơi thở vẫn rất yếu ớt, tiếng khóc thút thít đứt quãng, khiến người nghe không đành lòng.
“Oa oa oa……”
Cô ôm chặt đứa bé, vội vàng vỗ về, nhưng bản thân vẫn không kìm được nước mắt, “Đừng khóc, ngoan! Mẹ lập tức đưa con đi bệnh viện……”
Cơ thể đứa bé bắt đầu co giật, cô rất căng thẳng, đúng lúc này cô thấy một chiếc taxi từ xa chạy đến.
Cô giống như tìm được cứu tinh, vội vàng vươn tay ngăn xe taxi lại. Mưa vẫn to như cũ, thậm chí còn nặng hạt hơn.
Xe taxi dừng lại, cô mở cửa, vội vàng lên xe. Cô không nhìn thấy gương mặt người tài xế tỏ ra chán ghét, đơn giản là bởi người cô ướt sũng, ngồi vào ghế sau làm cho ghế ngồi vừa bẩn vừa ướt.
“Bác tài, làm ơn, con gái cháu bị bệnh, bác có thể chở bọn cháu đến bệnh viện được không?" Giọng cô giọng khàn khàn, bối rối cầu xin.
Nhưng tài xế liếc mắt nhìn cô, dáng vẻ giống như không muốn chở hai mẹ con cô đi ngay.
“Làm ơn……”
“Có tiền không?” Tài xế ngồi thẳng, nhìn cô ôm con qua gương chiếu hậu.
Đêm khuya như vậy, mưa lại to, một người phụ nữ chật vật như vậy, nếu không hỏi rõ ràng trước, kiểu gì chuyến này nhất định là làm công không.
Cô sửng sốt, “Cháu……”
Lái xe trợn to mắt, “Không mang tiền đúng không? Tôi cũng biết là sẽ như vậy mà.”
Lúc này, cửa xe vốn đã đóng lại mở ra lần nữa, trong xe đang yên tĩnh, lại vang lên tiếng mưa to ngoài trời.
“Không có tiền thì xuống xe, đừng cản trở công việc của tôi.”
Khóe mắt cô ẩm ướt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đứa bé trong lòng, cô lại tiếp tục cầu xin. “Bác ơi, cháu xin bác, bác có thể đưa cháu tới bệnh viện được không? Tiền xe cháu nhất định sẽ trả cho bác, làm ơn……” Cô khép nép van xin, vì đứa bé, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Không được! Nếu mọi người đều đi nhờ xe, tôi phải kiếm tiền bằng cách gì?” Tài xế không nể mặt, kiên quyết đuổi người.
“Bác ơi……”
“Xuống xe!” Tài xế tức giận, trực tiếp vươn tay ra ghế sau, muốn đẩy cô và con cô ra khỏi xe, đẩy ra ngoài trời đang mưa.
Nước mắt cô hoàn toàn không thể lay động trái tim cứng rắn của người tài xế, biết mình không thể thuyết phục được tài xế, cô đành phải nén nước mắt, cơ thể run rẩy, bế con trở lại trong mưa, nhìn xe taxi nghênh ngang chạy đi, lại một lần nữa cảm nhận được cái lạnh do mưa mang lại.
Đứa bé trong lòng giống như không còn cử động, chỉ hơi run rẩy, lòng cô rất đau, lập tức hạ quyết tâm -
Cô muốn dựa vào chính mình, dựa vào chính mình đưa con đến bệnh viện!
Cho dù tất cả mọi người không giúp cô, cho dù mỗi người trong gia đình giàu sang kia đều không giúp cô, cho dù ngay cả cha đứa bé cũng không giúp cô, cô cũng phải tự giúp mình, cũng muốn cứu sống con của cô.
Cô gọi điện thoại cho anh, không để ý đến chuyện hai người đang chiến tranh lạnh, không quan tâm đến việc bọn họ đang trong tình huống khó xử, cô vẫn phải vì đứa bé mà gọi điện cầu cứu anh.
Nhưng lời nói của anh khiến trái tim cô lạnh giá, cũng làm cô từ bỏ.
Anh có thể không cần cô, có thể hoài nghi cô, có thể hiểu lầm cô, nhưng anh không thể đối xử với con mình như vậy, một đứa bé nhỏ như vậy, chỉ có thể dựa vào bọn họ mà sống, anh không thể đối xử với đứa bé như thế -
“Văn Hào, con……”
“Tiểu Âm, anh đang gặp mặt giám đốc công ty, lát nữa nói chuyện sau được không?”
“Nhưng mà con……”
“Bây giờ đang bàn việc ký hợp đồng, em cũng biết đây là giấc mơ của anh, không gì quan trọng bằng việc này, những chuyện khác nói sau được không?”
Cô nói không nên lời…… Không có gì quan trọng bằng việc này…… Không có gì quan trọng bằng việc này……
Được! Không sao! Tự cô sẽ đi.
Cô biết anh tài hoa, cũng biết anh xuất thân giàu có, nhưng cô không mơ tưởng đến việc bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cô chính là vì yêu anh, cho nên mới sinh đứa bé này, nhưng anh không tin! Không sao, cô sẽ có cách tự mình chăm sóc cho đứa bé này.
Cô ôm con chạy trong mưa, mặc kệ mưa to quất vào người, mặc kệ nước mắt rơi, cô chỉ quan tâm đến hơi thở của đứa bé gầy yếu trong ngực.
Lòng của cô cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn, cô không kịp than vãn mình đánh tình yêu, cô chỉ biết mình mất đi thân phận người yêu, thì ít nhất cô vẫn còn thân phận người mẹ.
Cô phải bảo vệ con mình, chăm sóc con mình, cô sẽ không buông tay, cho dù đứa bé này không có cha, nhưng vẫn còn có mẹ.
Cô nghĩ, anh có lý tưởng của anh, vậy cứ để anh đi; Về phần cô, đứa bé chính là lý tưởng của cô, là tất cả của cô, dù phải liều mạng cô cũng muốn bảo vệ đứa bé.
Con của cô……
Mưa to rồi sẽ tạnh, nhưng cuộc sống của cô như cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại, con cô đã được cứu sống, nhưng đứa bé này lại trở thành nỗi tiếc nuối cả đời cô, thành cơn ác của cô!
Khi đứa bé cười, khi đứa bé nháy mắt, khi đứa bé tập bò đều hồn nhiên như thế, nhưng mỗi lần nhìn con, cô đều sẽ không kềm chế được mà rơi nước mắt, ôm con khóc không ngừng.
Đây là trời đang trừng phạt sao? Nếu vậy, vì sao muốn trừng phạt con cô? Đứa bé vô tội, không có cách gánh tất cả mọi chuyện.
Sau hôm đó, đã từng có một thời gian cô không dám ôm con, cô không thể tin được vận mệnh lại tàn nhẫn trêu đùa cô như thế, nhưng đứa bé vẫn hồn nhiên nhìn cô cười, cho dù người lần đầu tiên làm mẹ như cô không muốn thừa nhận đây là con của mình, nhưng đứa bé luôn cười với người mẹ này.
Vì thế cô sụp đổ, lạc lõng ôm lấy con khóc không ngừng, vừa khóc vừa luôn miệng nói xin lỗi, cô sẽ cõng con cả đời! Không phải ai khác, mà chính bản thân cô.
Không cần biết đứa bé có thể hiểu lời mình nói hay không, hoặc có khi cả đời này cũng không hiểu được, cô vẫn hướng về phía con mà thề, “Cả đời này, mẹ sẽ không rời xa con, mẹ sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho con.”
Dĩ nhiên đứa bé không hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười, mà chính cô cũng cười.
Không ai có thể làm tổn thương con cô, bất luận kẻ nào đều không thể! Muốn bảo vệ đứa bé, hiện giờ chỉ có cách rời đi, đến một nơi thật xa, một mình mang theo con sống cuộc sống chỉ có hai mẹ con.
Vì thế sau này, suốt nhiều năm liền, cô luôn mang theo con đi hết nơi này đến nơi khác!
Cô luôn muốn tìm đến một nơi mà không ai có thể làm hại hai mẹ con cô, muốn ngăn cách bản thân và con với thế giới bên ngoài, để bảo đảm đứa nhỏ sẽ không bị tổn thương nữa.
Trên thực tế, cũng là để bảo đảm chính mình sẽ không bị tổn thương một lần nữa.
Về phần cha đứa bé, cô đã không cần nữa, thậm chí có thể nói là hận anh - nếu không phải bởi vì người đàn ông kia, có lẽ cô và Tiểu An sẽ không đi đến mức đường cùng này, sống không ra sống, chết không ra chết; người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cho nên cô hận anh, rất hận anh, người đàn ông tên Kỉ Văn Hào, nếu có thể, cô thực sự hy vọng mình chưa từng gặp anh, cô sẽ không bị thương tổn như vậy, Tiểu An cũng sẽ không như vậy.
Nếu có thể, bọn họ thực sự không nên gặp nhau!
Cô tên Tạ Thi Âm, con gái cô tên Kỉ Xảo An, nếu có ai gặp con gái Tiểu An của cô, xin hãy tặng cho Tiểu An một nụ cười, Tiểu An rất cố gắng mới sống được, con bé rất cố gắng mới thở được, xin hãy thương xót Tiểu An, xin hãy giúp đỡ Tiểu An, con bé rất ngoan, con bé... không hề đáng ghét.
Tiểu An...
Có một loại người là không dám nghĩ đến tương lai, chỉ có thể dựa vào sự an bài của thời gian, từng bước từng bước đi về phía trước, không có kế hoạch, mà cũng không cần kế hoạch, giống như ngay từ khi cuộc sống mới bắt đầu, vận mệnh đã định trước kết cục, định trước mình phải đi về hướng nào.
Nhìn con đang ngủ, thật sự khiến người khác vui vẻ, Tạ Thi Âm chăm chú nhìn con, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đau khổ.
Cô cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, nhanh chóng cúi đầu gấp quần áo.
Đã bao nhiêu năm rồi? Cơn ác mộng của ngày hôm qua chưa bao giờ chấm dứt, thậm chí đã được định sẵn sẽ vĩnh viễn bám theo cô, không thể gỡ bỏ, mà cô cũng không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
“ Y …… Y ……a…… a……” Đứa bé vẫn chơi một mình thậm chí rất vui vẻ, căn phòng nhỏ bé này giống như là toàn bộ thế giới của cô.
Thế giới bên ngoài không hề có ý nghĩa gì đối với cô, chỉ căn phòng này mới có thể cho cô sự bảo vệ cao nhất.
Gấp quần áo xong, Tạ Thi Âm cầm quần áo cất vào tủ, lúc này đứa bé gọi mẹ, giọng nói ngọt ngào khiến người khác phải mỉm cười.
“Mẹ…… Mẹ……”
Tạ Thi Âm cười cười, ngồi lại bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, mặc dù hơi phiền toái, nhưng cô sẽ không buông tay. Bất luận gắng nặng này là ngọt ngào hay phiền toái, cô đều nguyện ý tiếp nhận.
“Mẹ……”
“Tiểu An, mẹ ở đây!” Sờ sờ sợi tóc mềm mại của con gái, rồi lại sờ gương mặt non mềm của bé, giây phút này cô quên đi tất cả những khó khăn, có con, cô thật hạnh phúc. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Nhẹ nhàng lau đi nước bọt ở khóe miệng đứa bé, Tạ Thi Âm lắc lắc người, vỗ vỗ lên lưng con, trên mặt Kỉ Xảo An nở nụ cười thỏa mãn, rúc vào trong ngực mẹ.
Tạ Thi Âm ôm con đứng dậy, ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, ngồi lên ghế. Trong phòng khách có đủ ánh sáng, có thể nhìn rõ đứa bé hơn so với phòng ngủ, cũng vì vậy mọi an ủi của cô đề vỡ nát.
Xảo An rất gầy, cánh tay nhỏ bé, hai chân mảnh khảnh mặt thì gầy hóp, làn da tái nhợt, giống như vừa chạm vào bé sẽ bị thương.
Nhưng sẽ không, cô sẽ không để con mình bị thương, cô sẽ bảo vệ bé, vĩnh viễn bảo vệ bé.
Nhưng khi nhìn hai chân của bé, cô thầm nghĩ, bé có thể đứng được không? Bé bước đi được không? Bé có thể tự mình bước đi sao?
Đột nhiên Tạ Thi Âm thay đổi tư thế, nhẹ nhàng thả con xuống, để bé đứng trên mặt đất, hai tay vòng qua nách đứa bé, giữ cho bé đứng thẳng.
Sau đó cô nới lỏng tay, quả nhiên Xảo An đứng được - mặc dù hai chân hơi run, mặc dù cơ thể gầy yếu, nhưng mà Xảo An vẫn có thể đứng được.
Đối với việc tự mình đứng được Kỉ Xảo cũng cảm thấy rất tò mò, mở to hai mắt nhìn thế giới ở góc độ mới này - thấy mẹ ở ngay trước mắt, khuôn mặt vui mừng nhìn mình, khiến bé hưng phấn, không ngừng cười ngây ngô.
“Tiểu An, thử bước đi nhé con! Được không?”
Kỉ Xảo An nghe nhưng không hiểu, vẫn ngây ngốc đứng nhìn, Tạ Thi Âm vươn tay muốn đỡ bé, nhưng rồi lại ép mình không được làm vậy.
Phải để cho bé tự học, tự bước đi, không có bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào sức lực của chính bản thân mình, một mình tự bước đi.
Tạ Thi Âm không cho phép mình giúp con, cô muốn con học được cách tự đi, học được cách tự mình khám phá thế giới này.
Nhưng cô bé đứng thật sự rất mệt, hai chân phát run, giống như không thoải mái, nhíu nhíu mày, quay ra nhìn mẹ, dường như muốn cầu cứu.
Tạ Thi Âm cố gắng ép chính mình không để ý đến ánh mắt con, cho dù nhìn thấy con đang run cô cũng rất lo, nhưng cô vẫn tự nói với mình là không thể, vì tốt cho bé, tuyệt đối cô không thể nhượng bộ!
Chân mỏi khiến cho Kỉ Xảo An theo bản năng bước ra bước đầu tiên, nhưng đứng thẳng đến một hai phút, đối với cô bé đã xem đứng lâu, cho nên bé không còn sức lực để thực hiện bước đi đầu tiên trong cuộc đời.
Vì thế cô bé liền đặt mông ngồi xuống đất, bò trên mặt đất.
Tạ Thi Âm nhìn thấy, thở dài một hơi, đi lên phía trước bế con lên, “Tiểu An, không phải như vậy, con phải bước đi.”
Kỉ Xảo An nhìn mẹ, dĩ nhiên cô bé không hiểu, mở to đôi mắt vô tội, nhìn mẹ làm nũng.
Nhưng hôm nay Tạ Thi Âm đã hạ quyết tâm, nhất định bé phải học được, bé không còn nhỏ nữa, một ngày nào đó phải đi ra ngoài đối mặt thế giới này, bé cần đứng lên, cần phải độc lập.
“Tiểu An, trước tiên hãy đứng đã khi đứng vững rồi thì hãy bước đi bước đầu.”
Lại nhớ tới tình huống lúc nãy, Tạ Thi Âm luồn tay qua nách bé, giúp cô bé đứng thẳng, Kỉ Xảo An bắt đầu cảm thấy không thoải mái, khẽ uốn éo người, nhưng vẫn không thoát khỏi quyết tâm của mẹ.
“Tiểu An, bước thử đi!”
Kỉ Xảo An nhìn sàn nhà, nhẹ nhàng nâng một chân lên, đang chuẩn bị đặt chân xuống để bước đi, Tạ Thi Âm nhanh chóng buông tay ra, muốn để bé tự đi, nhưng bởi mất đi lực đỡ bé liền ngã ngồi xuống đất.
Không biết là do còn nhỏ, hay vì nguyên nhân nào khác, Kỉ Xảo An không hề khóc, chỉ vừa cười vừa bò trên đất.
Rõ ràng so với việc tập đi, bé bò dễ dàng hơn nhiều, chỉ một lát đã bò đến sau ghế.
Tạ Thi Âm đứng nhìn, khóe mắt cay cay, người cứng đờ mất vài phút, không biết nên phản ứng như thế nào. Nên mắng, nên tức giận, hay đau lòng? Hình như làm gì cũng vừa đúng, vừa sai.
Cô đứng lên, ôm con gái thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại. Không cam lòng, cô lại thử tiếp, nhưng kết quả vẫn giống nhau, bé vẫn ngã ngồi trên đất.
Cô thất vọng, trong lòng đầy đau đớn và dằn vặt, tự trách bản thân, cô thừa nhận mình không còn con đường nào để đi, thật hy vọng ai đó có thể kéo hai mẹ con cô dậy.
Đâu lòng và tuyệt vọng khiến nước mắt không ngừng rơi, cô ôm lấy con, hình như đứa bé cảm giác được nỗi khổ của mẹ, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mẹ.
“Tiểu An…… Tiểu An……”
Tạ Thi Âm kêu vài tiếng, dĩ nhiên Xảo An nghe không hiểu, trong thế giới đơn giản của cô bé, vui mừng, tức giận, đau lòng không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng cũng chính vì vậy, cô mới cảm thấy rất đau lòng, thật đau khổ, thế giới này sao tàn nhẫn đến thế, vận mệnh cũng thật tàn nhẫn, đối với một sinh mệnh sắp bước vào giai đoạn đẹp nhất trong đời, lại phán trước cho nó một án tử hình.
Cô thất vọng ôm lấy con, dù có thất vọng, nhưng vẫn không không buông tay. Cô biết bé chỉ có cô, cũng chỉ có thể dựa vào cô. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Cô sẽ không buông tay, cả đời này cô sẽ chăm sóc Tiểu An, bảo vệ Tiểu An, tuyệt đối sẽ không để Tiểu An gặp phải bất kì thương tổn gì từ thế giới bên ngoài.
Nhưng cô vẫn lực bất tòng tâm đến mức giống như không còn con đường nào để đi, chỉ có thể ôm lấy bé, hỏi đi hỏi lại, dù biết rằng bé vĩnh viễn không thể trả lời cô. “Tiểu An, con nói cho mẹ nghe, mẹ phải làm gì để giúp con... Tiểu An...”
Khuôn mặt cô bé đơn thuần, đơn thuần đến mức gần như dại ra, đương nhiên bé không trả lời được, chỉ im lặng dựa vào lòng mẹ.
Tạ Thi Âm biết con không thể trả lời, nhưng cô vẫn mong đợi, nói không chừng có một ngày vừa tỉnh dậy, bé có thể nói, sẽ cười với cô, vui vẻ chạy quanh người cô, nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ của trẻ con.
Nhưng tất cả những điều đó đó chỉ là ảo mộng, đều là mơ, đứa trẻ trong lòng cô mới là thứ chân thực nhất, chỉ có cô biết con mình là thiên sứ gãy cánh, không phải là chú chim nhỏ biết ca hát.
Mà tất thảy những điều này này, đều tại cô!
Bao nhiêu đêm, cô đều ôm đứa bé mà khóc to, rõ ràng muốn lau khô nước mắt, nhưng khuôn mặt lại vẫn tiếp tục ướt.
Sợ rằng cả cuộc đời này co cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Trời cao dùng một mệnh lệnh, thu hồi lại con của cô, chỉ lưu lại thể xác của bé.
Kỉ Xảo An năm tuổi rồi, ngoại trừ biết gọi mẹ, cái gì bé cũng không nói, bao gồm cả tên của mình, ngoại trừ biết đứng trong vài phút bé chưa biết đi, chỉ mới biết bò.
Đứa nhỏ này, sợ rằng trí năng chưa phát triển đầy đủ.
Cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa, ép mình không nhìn đứa bé đang nằm kia mà y y a a.
Cô không muốn để ý, thậm chí cô từng nghĩ đến việc vứt bỏ đứa bé, hoặc chết cùng bé. Nhưng một vài âm thanh không có ý nghĩa vang lên khiến cô đau lòng, làm cô ý thức được đó cũng là một sinh mạng
“Y...y...a...a..."
“Mẹ”
“……”
Tạ Thi Âm ngồi xuống, nửa bò nửa đến bên giường, ôm lấy bé, để mặc nước mắt nóng hổi rơi xuống, rơi lên người đứa bé.
“Mẹ không nên không cầnTiểu An, mẹ thề…… Tha thứ cho mẹ……”
Tạ Thi Âm địu con gái đã cao hơn tám mươi centimet trên lưng, đi vào phòng bếp rửa chén. Đứa trẻ ở phía sau vùng vẫy tay chân, trong miệng vang lên những âm thanh vô nghĩa.
“Tiểu An, tên con là Xảo An, nào, cùng mẹ gọi một lần nào. Xảo An.”
“…… Mẹ……”
“Không phải! Mẹ là mẹ, con là Xảo An……”
“…… Mẹ……”
“Xảo An mà ……”
Đứa bé nói mãi không được, Tạ Thi Âm cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục rửa bát. Nhưng đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ánh mắt Tạ Thi Âm chợt lóe, cô biết là ai, những năm gần đây luôn như vậy, sau khi cô rời đi khoảng vài tháng, anh sẽ tìm ra.
Mặc cho tiếng chuông cửa vang tới tận mây xanh, Tạ Thi Âm vẫn tiếp tục làm việc nhà, mà người ấn chuông cửa cũng rất kiên nhẫn, không ngừng ấn chuông, giống như muốn đợi tới khi cô mở cửa mới thôi.
Lau khô tay, Tạ Thi Âm đi ra khỏi bếp, đến bên cửa chính thở dài, đứa bé phía sau cũng mở to mắt, tò mò nhìn.
Cô mở cửa, quả nhiên thấy người đàn ông ngoài cửa kia. Anh chính là cha Tiểu An - Kỉ Văn Hào. Nhưng bọn họ không có quan hệ hôn nhân, tuy rằng bọn họ từng hẹn hò, thậm chí còn sinh một đứa bé, nhưng bọn họ chưa kết hôn.
Anh mặc một bộ vest, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn suýt nữa chắn hết cửa, Tạ Thi Âm nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại liên tục thở dài.
“Không cho anh vào sao?”
Tạ Thi Âm xoay người, tự mình vào nhà trước, anh liền theo sau cô. Kỉ Văn Hào nhìn đứa bé trên lưng cô, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
Xảo An cũng nhìn người đàn ông này, trên mặt vẫn là nụ cười ngây ngô.
Tạ Thi Âm ngồi trên ghế tựa, nhẹ nhàng cởi bỏ dây đai, đặt con xuống dưới, sau đó ôm bé vào ngực.
Kỉ Văn Hào ngồi đối diện cô, nhìn cô con gái chính mình. “Bốn năm nay, đây đã là lần thứ mười ba rồi.”
Cô biết anh đang ám chỉ điều gì, từ bốn năm trước khi Tiểu An ngã bệnh đến nay, suốt bốn năm trời, cô rời đi hết nơi này đến nơi khác, đã mười ba lần rồi.
Rời khỏi ai? Rời khỏi nhà họ Kỷ, rời khỏi anh, mang theo đứa bé rời đi, chỉ muốn đến một nơi yên bình để sống với con gái.
“Anh nói rồi, nếu em không vừa lòng với người nhà họ Kỷ, chúng ta có thể chuyển ra ngoài ở, em cùng con cũng có thể vĩnh viễn không quay về.”
“……” Cô không nói gì, chỉ chuyên tâm vỗ về đứa bé.
“Nhưng anh không hiểu, vì sao em vẫn muốn đưa con rời đi? Không phải người Nhà họ Kỷ lại đến đi tìm em chứ?”
“Tiểu Âm, có thể nói cho anh biết không?” tay Kỉ Văn Hào nắm chặt lại thành nắm đấm, trong lòng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, “Hay thực ra em muốn rời xa anh?”
“Dù sao chúng ta cũng không kết hôn, tôi cần gì phải đi theo anh!”
Nghe cô nói như vậy, Kỉ Văn Hào thực sự tức giận, “Anh đã cầu hôn em rồi, là em từ chối anh, anh đã hứa sẽ cho em cùng Tiểu An một gia đình……”
“Anh nói đủ chưa?” Tạ Thi Âm trầm giọng nói, cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, dĩ nhiên lại càng không muốn nhắc lại những chuyện đau lòng.
Chuyện cũ này giống mũi kim đâm vào tim cô, không cần anh nhắc lại, cô vĩnh viễn cũng nhớ rõ.
Kỉ Văn Hào nhìn cô, ngàn vạn lần tự nhủ không thể để sự lạnh lùng của cô đánh ngục, “Anh thừa nhận anh đã gây ra những chuyện khiến em đau lòng, nhưng không phải anh đã hối cải rồi sao, anh thậm chí đã từ bỏ giấc mơ của mình, nhưng anh tuyệt đối không hối hận, anh nói rồi, nếu em thật sự muốn anh lựa chọn……”
“Đừng nói nữa có được không?”
Kỉ Văn Hào nhìn cô, thực sự không hiểu vì sao cô lại thay đổi thành người giống như bây giờ? Lạnh nhạt, vô tình. Năm đó khi bọn họ còn bên nhau, cô không như thế.
Năm ấy, anh thực sự khâm phục sự bình tĩnh của cô, đồng thời trên người cô cũng tỏa ra một loại khí chất đặc biệt mê người, bình tĩnh lại hài hước, lịch sự nhưng không xa cách.
Cũng chính bởi vì thế mà trong biển người mênh mông anh nhận ra cô, cũng khiến cho một người luôn thoải mái đối mặt với tình cảm của người khác như anh vì cô mà rơi vào bể tình, thậm chí vì cô mà anh đã vứt bỏ ước mơ suốt nhiều năm của bản thân, từ bỏ hành lập lúc học đại học.
Anh của hiện tại, đã cách anh của quá khứ một khoảng thật xa, nhưng anh chưa từng nghĩ muốn sống trong quá khứ, chẳng qua là thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Tiểu Âm, nhớ đến người con gái khiến anh yêu điên cuồng và say đắm.
Cô gái đang ngồi trước mắt anh thực sự là cô gái năm đó sao? Anh không thể tin được, thậm chí cố gắng bài xích, không muốn tiếp nhận sự thay đổi lớn như vậy.
Anh do dự, nếu cô thực sự đã thay đổi, liệu anh còn cố chấp bám theo cô như vậy không? Có lẽ cô đã sớm quên quá khứ, cố ý muốn phân chia ranh giới rạch ròi với anh, một khi đã như vậy, anh còn khư khư níu chặt lấy đoạn tình cảm đã phai màu kia làm gì?
Anh thở dài, nhìn con, bé cười thực rạng rỡ, thậm chí có hơi ngây ngô, anh vươn tay muốn ôm con. “Có thể cho anh bế Tiểu An được không?”
Tạ Thi Âm nhìn anh, không phản đối, đem đứa trẻ trong lòng giao cho anh, cô không có quyền ngăn cản anh bế con của mình . Kỉ Văn Hào bế Kỉ Xảo An, khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ của con gái, ôm bé vào lòng; Tạ Thi Âm cố ý không nhìn anh, cô sợ mình lại rơi nước mắt.
Đã nhiều năm như vậy, cô luôn muốn rời đi, chính là bởi vì Văn Hào vẫn chưa biết tình trạng của đứa bé, anh vẫn chỉ cho rằng con mình hơi chậm lớn, không biết trên thực thế đứa bé đã sớm gãy cánh.
Vì sao không nói với anh…… Được rồi! Cô thừa nhận, cô rất hận anh, nhưng lại sợ anh đau lòng, càng sợ sự lựa chọn của anh sau khi anh biết tình trạng của đứa bé.
“Tiểu An, con không chịu ăn cơm sao! Sao lại gầy như vậy?” Anh vuốt vuốt má con, Tiểu An chỉ cười cười.
“Tiểu An, gọi ba đi.”
“A...a!”
“……”
Kỉ Văn Hào cười, “Có cá tính như vậy? Ngay cả ba ba cũng không chịu gọi!”
Bỗng nhiên, hình như Kỉ Văn Hào phát hiện có điều gì đó không ổn, nhíu chặt đôi mày rậm, đưa mắt nhìn mẹ đứa bé, “Tiểu Âm, anh cảm thấy Tiểu An là lạ.”
“Vì sao?”
“Bình thường trẻ con bốn, năm tuổi không phải đều biết nói chuyện rồi sao? Vì sao Tiểu An vẫn im lặng như vậy? Hơn nữa lúc anh mới đến, có phải em đang địu con không, sao không để Tiểu An tự đi?”
“……” Tạ Thi Âm quay lưng về phía anh sắp xếp lại mấy tờ báo trên bàn, cô không nói một lời, nước trong khóe mắt sắp chảy ra, cô có nên nói cho anh không?
Cô giấu diếm anh suốt nhiều năm, mới đầu xuất phát từ việc oán hận anh, về sau cô không biết nên mở miệng thế nào, cứ thế kéo dài ngày một ngày lại một ngày, rời đi một lần lại một lần, cô nghĩ chỉ mình mình gánh chịu nỗi đau này là đủ rồi, cũng hy vọng anh vĩnh viễn tìm không thấy cô, làm như chưa từng có cô trên đời, lại càng chưa từng có đứa bé.
Nói đi nói lại, cô vẫn hy vọng anh không bị cuốn vào nỗi đau này.
Bề ngoài, cô làm bộ như oán hận, tỏ ra bất mãn, hy vọng rồi một ngày anh sẽ thất vọng, đau lòng, khiến cho anh chủ động từ bỏ.
Nhưng có vẻ như cô đã xem nhẹ quyết tâm của anh, anh chính là con người như vậy, một khi đã hạ quyết tâm, ngay cả ước mơ của mình cũng có thể từ bỏ.
Nhưng Tiểu An này là cơn ác mộng cả đời, cô còn không biết bản thân mình có thể chịu đựng được không, huống chi là anh.
“Tiểu An, không được cắn ba! Con, đứa trẻ ngu ngốc này……”
“Hi hi hi……”
Bỗng nhiên Tạ Thi Âm nghe thấy Kỉ Văn Hào nói ra câu kia, lập tức đứng lên, gần như phản ứng theo bản năng, làm cho Kỉ Văn Hào sợ hết hồn.
“Tiểu Âm, sao vậy?”
Trên mặt cô tràn ngập tức giận, giống như tức giận đến mất tự chủ, nhưng anh cũng phát hiện mắt cô ngập nước, ẩn chứa nỗi đau cùng cực.
“Tiểu Âm……”
Cô ôm lấy đứa bé từ tay anh vào ngực, sau đó lớn tiếng quát, “Anh đi ra ngoài!”
Kỉ Văn Hào nhìn cô, chưa từng nghĩ tới phản ứng này của cô, sao đột nhiên cô lại trở mặt, anh đã làm gì sai sao?
“Tiểu Âm, anh đã làm sai cái gì sao?”
“Anh đi ra ngoài!” Cô kéo anh đứng dậy, đẩy anh ra phía cửa.
Giờ phút này cô, cô không hề ý thức được mình phản ứng hơi thái quá, cô thực sự tức giận, vô cùng tức giận, tất chỉ vì một câu "Đứa trẻ ngu ngốc" của anh.
Cô tuyệt đối không thể chịu được khi có ai đó mắng con gái cô như vậy, dù chỉ là nói đùa cũng không được, dù cho đó là anh cũng không được!
Ban đầu cũng vì ở nhà họ Kỷ có người mắng Tiểu An như vậy, cô mới quyết định rời đi.
Nhưng Kỉ Văn Hào hoàn toàn không hiểu tại sao, anh đứng trước cửa, không để cho cô đẩy mình ra ngoài, anh muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cô lại ghét anh như vậy? “ Đáng chết! Tiểu Âm, anh đã nói gì sai, làm sai điều gì, ít nhất em cũng phải nói anh biết chứ!”
“Anh đi đi!”
Nhìn cô kích động như thế, lại nhìn đến con gái bị cô ôm vào trong ngực đang bị rung lắc dữ dội, anh rất sợ con gái bị thương. “Được! Anh đi, anh đi! Em cẩn thận Tiểu An, đừng làm con bé bị thương.”
Tạ Thi Âm rốt cục tỉnh táo lại, ôm con, nước mắt không kềm chế được rơi xuống, “Anh đi đi……”
Kỉ Văn Hào không hiểu, đau lòng nhìn cô, tùy ý cô để cô đóng cửa lại, sau đó đứng sững bên ngoài cửa, hoài nghi, rối khó hiểu.
Còn Tạ Thi Âm ôm con ngồi sụp xuống sàn nhà khóc không ngừng, Tiểu An thực ngoan, mỗi lần mẹ khóc, đều ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy mẹ.
Tạ Thi Âm biết mình phản ứng hơi quá, nhưng suốt nhiều năm như vậy, ai biết cô nuôi một đứa trẻ như vậy, áp lực lớn chừng nào?
Cô rất sợ người khác phát hiện ra tình trạng của đứa bé này, rất sợ bé bị người khác cười nhạo, coi thường, sợ bé bị thương, rất sợ……
Cô mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá……
Từ sau lần gặp không mấy vui vẻ ấy, có một khoảng thời gian ngắn Kỉ Văn Hào không dám đến thăm cô, vì anh không hiểu, vì anh lo lắng, cũng vì…… Anh đã mệt mỏi với tình trạng hiện tại của họ.
Anh thực sự muốn hỏi cô, có phải muốn từ bỏ tình cảm của hai người? Có phải trong tương lai cô không cần anh nữa? Nếu quả thật là như thế anh mới biết mình nên làm gì.
Nhưng bởi anh không nỡ, bởi vì áy náy, hơn nữa anh yêu cô, anh không muốn buông tay, không muốn đánh mất một đoạn tình đẹp nhất của tuổi trẻ.
Mấy năm nay, anh trưởng thành hơn rất nhiều, không còn phóng đãng ngang ngạnh như lúc trẻ nữa, anh đã tiếp quản công ty của gia tộc, anh cũng không còn mặc quần jean và áo sơ mi như thời trong ban nhạc, từ lúc anh tiếp quản công ty đến giờ anh đã có 10001 bộ vest.
Anh từng nói, anh không hề nhớ nhung khoảng thời gian theo đuổi tình yêu lãng mạn kia, nhưng lại thường xuyên nhớ lại thời gian ở cạnh cô năm ấy, trong đầu luôn hiện lên dáng vẻ
của cô lúc ấy, thanh thuần lại có một chút trưởng thành, trong mỗi lời nói trầm tĩnh luôn tràn ngập sự hài hước, khiến anh cười ha ha.
Nhưng người con gái lúc ấy, hiện tại đã tìm không thấy. Chẳng lẽ sau khi cô trưởng thành sẽ trở thành người như bây giờ? Cô của năm đó đã về đi nơi nào?
Lớn lên thật phiền phức, trưởng thành cũng thật phiền, anh không hiểu nổi sự thay đổi của, không hiểu vì sao cô không bao giờ khôi phục dáng vẻ thoải mái, hài hước năm đó, trên đôi lông mày luôn có nét đau thương?
Hôm ấy anh lại tới thăm cô một lần nữa, cảm xúc của cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất khi nhìn thấy anh, cô không còn phản ứng mất tự chủ giống như lần trước nữa.
Nhưng nói thật, anh vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì, hay nói sai cái gì, điều này vẫn luôn khiến anh buồn bực.
Cô địu con bận rộn trong bếp, Kỉ Văn Hào ngồi ở phòng khách nhìn hết cái này đến cái kia, trong lòng thầm nghĩ, ở lại đây một thời gian cũng tốt lắm.
Để cho hai mẹ con cô sống một mình, anh không yên lòng, nhất là sau khi thấy Tạ Thi Âm không khống, anh càng cảm thấy trên người cô tồn tại một bí mật, anh muốn biết đó là gì.
Khi anh đang nhìn bốn phía của ăn phòng, trong lòng đang suy nghĩ, lại thấy một đống giấy tờ để trên mặt bàn, anh vốn chỉ tùy ý lật qua một vài tờ, giống như xem để giết thời gian, nhưng vừa cầm một tờ lên, lại lập tức bị bốn chữ trên mặt giấy thu hút!
“Lớp học đặc biệt?!” Kỉ Văn Hào mở tờ giấy giống tờ quảng cáo, giới thiệu những lớp học đặc biệt dành cho trẻ em mẫu giáo công lập mới được thành lập, thường xuyên có bác sĩ và y tá đến chăm sóc, dạy cho những đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ học các kỹ năng trong cuộc sống……
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía phòng bếp, lúc này, trong túi giấy còn có một số tài liệu khác, anh lại cầm lên xem, đó là một bệnh án.
Họ tên ghi trên đó chính là con gái của anh - Kỉ Xảo An, những thuật ngữ y học anh xem không hiểu, chỉ hiểu được mấy chữ bác sĩ viết to ở cuối bệnh án - “Thiểu năng trí tuệ”!
Kỉ Văn Hào không tự chủ được phát run, thậm chí hơi choáng váng!
Anh đứng lên, nắm chặt lấy tập tài liệu, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bếp, đúng lúc đó Tạ Thi Âm cũng quay người lại. Dĩ nhiên cô cũng nhìn thấy anh cầm cái gì.
Cô thoáng hoảng hốt nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại. Không nghĩ tới anh sẽ phát hiện tập tài liệu này, cũng không nghĩ anh sẽ phát hiện tất cả trong tình huống này, cô không biết mình nên thở nhẹ một hơi, hay tức giận?
“Đây là cái gì?”
“……” Cô không nói, nghiêng đầu qua một bên, hai tay đưa ra phía sau vỗ về con gái.
Anh đã phát hiện ra rồi, tiếp theo nên làm gì bây giờ?
“Nói cho anh biết! Đây là cái gì?” Kỉ Văn Hào kích động hét to.
Tạ Thi Âm vẫn vỗ vỗ đứa bé sau lưng, sợ dọa đến con, nhưng cô vẫn không nói một lời. Cô còn có thể nói gì đây?
Đây là sự thật, đã qua nhiều năm, cô vẫn không thể tiếp nhận nổi, huống chi người vừa mới biết sự tình như anh! Giờ phút này có nói gì cũng đều vô nghĩa.
Kỉ Văn Hào thấy cô không nói gì, nhưng hốc mắt cô tràn ngập nước mắt, anh muốn hôn mê, lắc lắc đầu, giống như muốn nhìn rõ người trước mắt, cũng để nhìn rõ đứa trẻ sau lưng cô.
Ông trời ơi! Điều này sao có thể?
Tiểu An…… Làm sao có thể……
Hốc mắt anh cũng tràn ngập nước mắt, anh không dám tin, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, hai tay nắm chặt, suýt nữa vò nát mấy tờ giấy kia. “Vì sao em không nói cho anh biết……”
Tạ Thi Âm cố nén nước mắt nhìn anh, giống như khinh ngạc với những gì anh vừa nói, cô cảm thấy buồn cười nói: “Nói cho anh?”
“Con…… mắc bệnh, vì sao em không nói cho anh?” Cố gắng lau nước mắt, lần đầu tiên Kỉ Văn Hào cảm nhận được loại đau đớn này.
Nói vậy nhiều năm qua, cô luôn mang nỗi đau này trong lòng, một mình chịu đựng, không muốn chia sẻ cùng người khác; Một mình chịu tất cả đau khổ.
Tạ Thi Âm cười cười, nước mắt cũng chảy xuống theo, “Anh cho rằng…… Ai là người đã hại Tiểu An thành ra thế này?”
Anh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự phẫn hận của cô.
“Tôi van xin từng người trong nhà anh, nhưng không ai nguyện ý giúp tôi, tôi cũng đã gọi điện thoại cầu xin anh, anh nói không có chuyện gì quan trọng bằng việc anh ký hợp đồng gia nhập giới ca sĩ, cho nên con được đưa vào bệnh viện quá trễ! Anh còn hỏi tôi vì sao không nói cho anh, Kỉ Văn Hào, anh thật khốn nạn!”
Nghe từng câu trách cứ của cô, Kỉ Văn Hào thiếu chút đứng không vững, toàn thân không ngừng phát run, nhớ lại từng ly từng tý trong quá khứ, trái tim giống như rơi xuống đáy vực. “Anh không biết……”
“Đừng trách vì sao tôi không nói cho anh, cũng đừng trách vì sao tôi muốn rời xa anh, nếu không phải tại anh, con sẽ không biến thành như vậy, Kỉ Văn Hào, tôi thực sự rất hận anh!”
Mở to hai mắt nhìn cô, lắng nghe những nỗi khổ trong lòng cô, toàn thân anh lạnh buốt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Đối với cô, thậm chí đối với Tiểu An mà nói, vài năm nay giống như bi kịch. Nếu có thể, anh rất muốn quay ngược thời gian, nhưng điều là không thể……
Bọn họ chỉ có thể quay đầu nhìn lại, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm ấy, khóc hết lần này đến lần khác, khóc hết nước mắt, khóc đứt ruột đứt gan...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.