Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 6

Mạc Lâm

22/12/2015

Ngay hôm đó Kỷ Văn Hào đưa con đến gặp bác sĩ, sau khi kiểm tra xác định Xảo An bị thiểu năng trí tuệ ở mức độ nhẹ, có thể thấy được cơn bệnh năm đó quả thật ảnh hưởng đến cả đời của đứa bé.

Kỷ Văn Hào im lặng không nói, hốc mắt Tạ Thi Âm lại ẩm ướt, họ đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận kết quả này, nhưng khi nghe thấy bác sĩ nói ra kết quả, vẫn đau lòng không thôi.

Thế nhưng vị bác sĩ già còn không khách khí nói với họ: "Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Tuy nhiên đứa bé bị thiểu năng trí tuệ, hơn năm tuổi còn đi chưa vững, nói chưa rõ chỉ như vậy hai người liền kết luận đứa bé không có năng lực học tập. Nên không cần dạy sao?"

Mấy cậu này làm Tạ Thi Âm cảm thấy hổ thẹn, đưa tay lau lau nước mắt, Kỷ Văn Hào không kìm lòng nổi vươn tay đặt lên vai cô, an ủi.

Mấy năm nay cô sợ cái này sợ cái kia, rất sợ đứa bé bị thương tổn, càng sợ con vất vả cho nên mới phải dùng thái độ khoan dung đối đãi với Tiểu An.

Đều là cô sai...

Kỷ Văn Hào biết cô là một người mẹ yêu thương con mình, cũng vì không nỡ mới không hạ được quyết tâm, vì thế không nỡ trách cô, cũng sợ lòng yêu thương đó nên họ mới quyết định nhờ sự giúp đỡ ở bên ngoài.

Nghe bác sĩ nói xong, cũng nghe theo đề nghị của ông ấy, tìm một cơ sở giáo dục tốt, đưa con mình đến nhờ những người chuyên môn giúp đỡ.

Như vậy mới là giúp đứa bé, muốn đứa bé lớn lên, đi tham quan thế giới bên ngoài, chua ngọt đắng cay đều phải tự mình thể nghiệm, những thứ này cha mẹ không giúp được.

Tạ Thi Âm cũng biết chính cô không nỡ, từ lúc Tiểu An còn rất nhỏ, cô vẫn luôn ôm con để con lớn lên, cơ thể gầy ốm, nụ cười đáng yêu đều là thứ cô yêu nhất, nếu biết trước sinh hoạt trong tương lai rất vất vả sao cô có thể để tự bé chịu đựng, sao có thể để tự con đi nghiêng ngả lảo đảo?

Hôm đó khi họ đưa đến cơ sở giáo dục, Tạ Thi Âm để con lại, sau đó khóc không ngừng, cô muốn nói mình hối hận rồi, cô không cần, trả lại con cho cô!

Kỷ Văn Hào ngăn cô lại, không cho cô hối hận, anh biết đây là lần đầu tiên con rời khỏi tầm mắt cô, cô không nỡ, đứa bé luôn luôn muốn bay ra ngoài, cho dù bây giờ cánh chim chưa hoàn thiện, nhưng vẫn muốn bay đi.

Trái lại Tiểu An không có phản ứng gì lớn, vẫn tươi cười như cũ, tò mò nhìn quanh bốn phía, sau đó khoa chân múa tay vui sướng, dáng vẻ rất vui vẻ.

Có lẽ Tiểu An cũng hi vọng được nhìn thế giới bên ngoài, nhiều năm qua bé vẫn ở bên cạnh mẹ, bé không biết thế giới bên ngoài lớn như thế nào.

Tiểu An thật đáng yêu, thậm chí có thể nói thật nhiệt tình, tuy bé chư thể nói nhưng vẫn nguyện ý khua tay múa chân và dùng những từ vô nghĩa trao đổi với mọi người.

Đúng vậy! Họ thừa nhận con đường này rất vất vả, Tiểu An phải học rất nhiều, nhưng họ sẽ ở bên cạnh bé, dù có nhiều vất vả, họ sẽ cổ vũ Tiểu An dũng cảm tiến tới.

Ngày đó họ đến trung tâm nuôi dạy sớm, muốn nhìn tình hình của bé.

Trong khoảng thời gian này, cứ buổi sáng họ đưa Tiểu An đến đây, sau đó chiều đến đón Tiểu An về nhà.

Cả ngày họ giao con cho người chuyên môn, để họ dạy bé đi dạy bé nói.

Những người chuyên môn này đều học qua một khóa học đặc biết, họ biết làm sao để sống chung với những đứa bé đặc biệt này và làm sao để dạy các bé.

Tạ Thi Âm dựa vào cửa nhìn tình hình bên trong căn phòng, thấy con gái mình lại không nhịn được rơi nước mắt.

Thật sự rất vất vả, Tiểu An thật sự rất vất vả, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại động tác, tư thế đi, tư thế đứng lên, tư thế xoay người. Những người dạy cũng rất kiên nhẫn, cùng Tiểu An làm một lần rồi lại một lần, mồ hôi Tiểu An tuông như mưa, thậm chí còn bé còn nhíu mày.

Toàn thân Tạ Thi Âm cứng ngắc, Kỷ Văn Hào đứng sau lưng cô cũng cảm nhận được. Anh vươn tay đè vai cô lại, trấn an cô.

"Không được! Em muốn đón Tiểu An về."

Vừa nói xong còn chưa cử động đã bị Kỷ Văn Hào giữ chặt lại.

"Buông!"

Anh vươn tay ôm chặt cô, không cho cô nhìn vào bên trong. Nhưng Tạ Thi Âm không ngừng vùng vẫy, muốn đi vào ôm con đi.

"Buông, em muốn đưa con về nhà."

"Tiểu Âm, bình tĩnh một chút."

Tạ Thi Âm lắc đầu, nước mắt rơi, "Không phải em không bình tĩnh, em muốn đưa con đi. Tiểu An quá đáng thương, con quá cực khổ, em không chịu nổi."

Kỷ Văn Hào ôm cô càng chặt, anh dùng rất nhiều sức để cô không thoát khỏi vòng tay anh, dù cô không giãy giụa không ngừng nhưng vẫn không thoát được.

"Buông, buông, buông...." Cô kêu to, hơi thở mong manh, cô đã hết sức lực, đối với ý chí kiên định của anh, bây giờ cô không phải đối thủ, cô không có cách nào thoát khỏi vòng ôm của anh.

"Bình tĩnh chưa?"

"Buông...." Cô vừa khóc vừa nói, cảm thấy mình sắp hỏng rồi.

Cô mệt mỏi quá, sau khi anh xuất hiện, bắt đầu giúp cô an bài mọi chuyện, quyết định mọi thứ thay cô, cô phát hiện mình quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cô cũng không biết mấy năm nay sao mình có thể chống đỡ được.

Lại một lần nữa không có cách nào kiềm chế được, Kỷ Văn Hào hôn lên trán cô trấn an cô, càng không kìm lòng nổi yêu thương cô. Dùng một tay đóng cửa lại, không cho đứa trẻ trong phòng phát hiện ra cha mẹ mà phân tâm, không thể tiếp thu huấn luyện.

"Không phải anh muốn trách em, chỉ là em có cảm giác mình không chịu được, nhưng em nên nghĩ lại con có chịu được hay không?"

Lại bắt đầu vùng vẫy, "Anh có ý gì?"

Cười khổ, lại ôm chặt hơn, "Ý của anh là, em biết không? Con đang cười!"

Cô khó hiểu, anh buông cô ra, để cô tự nhìn tình hình trong phòng.

Tiểu An được giáo viên giúp, vừa mới bước một bước đã té, đúng là lập tức té ngã, nhưng giáo viên cổ vũ, bé cười cười, ngây ngốc cười cười, lại tự đứng lên dưới sự giúp đỡ của giáo viên.

"Tiểu Âm, em biết không? Anh chưa từng thấy Tiểu An khóc."

Tạ Thi Âm nghe anh nói vậy, mới phát hiện Tiểu An chưa từng khóc, cho dù đói bụng, cho dù sợ hãi, nhiều nhất là bé chỉ bất an nhích tới nhích lui, hoặc hơi nhíu mày, nhưng không hề khóc.

"Anh cảm thấy Tiểu An rất dũng cảm, con không khóc, chỉ dùng vẻ mặt tươi cười để đối mặt." Kỷ Văn Hào nhìn bé, vừa kiêu ngạo vừa tự hào nói.

Hốc mắt Tạ Thi Âm ẩm ướt, không ngừng lau nước mắt, nhìn con mình ở trong phòng.

Tiểu An lại té ngã rồi, nhưng bé nhanh chóng đứng lên, giống như cực kỳ đắc ý, quan trọng nhất là, trên mặt bé luôn mỉm cười, hình như bé cảm thấy chơi rất vui.

Tiểu An vui như vậy cũng làm giáo viên vui theo, giáo viên kia phi thường kiên nhẫn, một lần lại một lần dạy Tiểu An, cũng có thể vì Tiểu An quá đáng yêu nên cũng muốn cùng Tiểu An chơi tiếp.

Kỷ Văn Hào nhìn, hốc mắt cũng ướt, "Vì sao Tiểu An không khóc? Anh nghĩ có lẽ vì con không biết đau khổ là gì, bởi vì con vẫn chơi rất vui vẻ."

Nhìn anh, Tạ Thi Âm thì thào, "Chơi rất vui vẻ...."

Kỷ Văn Hào nhìn con, rồi nhìn cô, "Chúng ta.... Không thể vì nỗi đau của mình mình mà nhốt con lại."

"Đúng là em..."

Vỗ vỗ lưng của cô, "Anh biết, anh thật sự biết, em đau lòng cho con, muốn bảo vệ con, đương nhiên lúc con cần chúng ta nhất định ở bên con, nhưng nếu con không cần chúng ta phải buông tay đúng không?"

Tạ Thi Âm bĩu môi, "Anh nói nghe thật đơn giản..."

"Buông tay đi! Để con thử đi một chút, mặc kệ có thành công hay không, chúng ta cũng sẽ ở cạnh con, nếu không thành công thì ít nhất cũng không phải chúng ta không để ý mà con thất bại, đó mới là nuối tiếc cả đời." Kỷ Văn Hào cảm khái nói.

Đột nhiên Tạ Thi Âm kìm nén nước mắt nhìn anh chằm chằm.

"Sao lại nhìn anh như thế?"

Cô không dám nói, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, anh vẫn có thể nói ra những lời an ủi cô như vậy.

Đã qua nhiều năm...

Tạ Thi Âm rời khỏi ngực anh, ánh mắt luôn dõi theo đứa trẻ, không dám nhìn anh nữa, sợ tim mình lại dao độn lần nữa.

Những động tác này Kỷ Văn Hào đều nhận ra, anh rất muốn hỏi cô, chẳng lẽ bây giờ hai người họ không còn chuyện gì nói ngoài chuyện của con gái ra sao?

Thật ra thì nhớ đến năm đó đâu chỉ có mình anh?

Ngay cả cô, còn có Tiểu An, cũng hi vọng có cơ hội có thể nhớ lại, có cơ hội viết lại chuyện xưa lần nữa.

Kỷ Văn Hào biết, cho dù không thể quay lại, nhưng ít nhất bây giờ anh đã thỏa mãn, có thể ở chung với cô, cùng nhau vượt qua khó khăn, giúp con gái sống tốt, nên thỏa mãn.

Chương trình học của Tiểu An kết thúc ngay sau đó, giáo viên ôm Tiểu An ra cửa, quả nhiên đã thấy Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm ngồi ngoài ghế.



Đây là một cặp cha mẹ rất có trách nhiệm, cũng rất yêu con của họ. Thân là giáo viên đặc biệt, họ đã dạy rất nhiều trẻ bị thiểu năng trí tuệ nên gặp rất nhiều cha mẹ có lẽ vì thất vọng và không biết làm gì nên thiếu quan têm đến con mình.

Đứa bé như vậy ở mặt nào đó vẫn giống người bình thường, cũng cần người yêu thương, cũng cần lớn lên trong sự chúc phúc của mọi người.

Tạ Thi Âm vừa nhìn thấy đứa bé, lập tức đứng lên, Kỷ Văn Hào cũng đứng lên theo.

Giáo viên thì ôm đứa bé, đứng cách hai người vài bước, "Xảo An, ai đây?"

Bé con vừa nhìn thấy cha mẹ, vui mừng khua khua tay la to, "Mẹ... Ba ba..."

Tạ Thi Âm rưng rưng, muốn đi lên ôm con ngay lập tức, nhưng giáo viên lại đặt bé trên mặt đất, muốn bé tự đi.

Đôi chân gầy gò của Tiểu An dẫm trên đất, đầu tiên là đứng vững, sau đó cất bước đi về phía cha mẹ.

Tiểu An đi vài bước, chân bắt đầu không có lực, may mà Tạ Thi Âm đã sớm giang hai cánh tay chờ đợi, để Tiểu An bổ nhào vào trong ngực cô, sau đó ôm chặt lấy bé.

"Tiểu An, con giỏi quá, mẹ rất vui đó!"

"Hi hi..."

Kỷ Văn Hào cũng sờ sờ đầu con gái, "Tiểu An, con tiến bộ rất nhiều đó!"

Hốc mắt Tạ Thi Âm đỏ bừng, vì một tình cảnh cảm động này, Tiểu An đã rất cố gắng, vì muốn lớn lên, bé con nhỏ như vậy cũng biết dốc hết toàn lực.

Có lẽ Văn Hào nói đúng, cô không nên vì không yên lòng mà vây con lại. Cô vẫn không biết đứa bé nghênh đón những thách thức này vẫn luôn mỉm cười.

Giáo viên nói với hai người, "Tiểu An rất nghiêm túc! Mặc dù không đủ sức, nhưng tôi nghĩ qua một thời gian ngắn nữa, bé có thể tự đi một mình!"

"Cảm ơn."

Tiểu An ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, hưởng thụ cảm giác thương yêu của mẹ. Đứa bé ngoan như vậy, ai mà không thương cơ chứ!

Giáo viên sờ sờ đầu Tiểu An, "Thật ra thì... Trước đây tôi chưa từng gặp một bé nào giống Tiểu An cả!"

Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm liếc nhìn nhau, Kỷ Văn Hào không hiểu hỏi: "Là sao?"

"Những bé giống như Tiểu An... những bé mắc bệnh thiểu năng trí tuệ, thật ra thì rất sợ thử nghiệm, bởi vì rất dễ thất bại, một khi thất bại sẽ khóc, nhưng Tiểu An không giống vậy, Tiểu An rất thích nhìn rồi thử những thứ mình chưa thử qua, mỗi lần đều rất vui vẻ."

Tạ Thi Âm ôm chặt con mình, trong lòng cũng cảm thấy kiêu ngạo. Có lẽ Tiểu An không hiểu, không biết người lớn đang nói về bé, bé vẫn thoải mái nằm trong lòng mẹ.

"Mặc dù bé luôn thất bại, bước đi sẽ bị ngã, nhưng bé không khóc, rất nhanh sẽ đứng lên, thử lại lần nữa, tôi ta cảm thấy Tiểu An là đứa bé... đặc biệt nhất mà tôi từng gặp." Giáo viên cười nhiêm túc, "Đứa bé như vậy, làm người khác không thể không thích."

Tạ Thi Âm nhẹ nhàng nhẹ nhàng, "Cám ơn."

Kỷ Văn Hào cũng rất cảm kích cúi người chào giáo viên, "Cám ơn đã chăm sóc Tiểu An."

Vị giáo viên tương đối lớn tuổi nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi trước mặt mình, có một đứa con đặc biệt như thế đúng là một thử thách lớn.

Xã hội này có rất nhiều người trách móc nặng nề với những đứa trẻ gãy cánh, quá ít bao dung. "Thật ra thì trình độ của Tiểu An có thể coi là rất thấp, còn nhiều thứ phải luyện tập bé mới học được, quan trọng nhất là người lớn chúng ta không thể bỏ cuộc, ngược lại chúng ta phải giúp bé."

"Dạ!" Tạ Thi Âm xấu hổ gật đầu.

Cô không phải là người mẹ tốt, đã từng nghĩ sẽ vứt bỏ bé, muốn giam bé lại.

"Giống như là tự mình đi đường, tự mình ăn cơm, tự mình tắm rửa, tự mình thay quần áo, những điều này đều phải học, sẽ rất vất vả, nhưng đây là những bài tập về nhà rất quan trọng chúng sẽ giúp bé nhanh chóng độc lập."

"Chúng tôi biết." Văn hào ôm người phụ nữ bên cạnh, gật gật đầu với giáo viên.

Giáo viên nhìn người trong gia đình này, lại nhìn Tiểu An, "Tôi không lo lắng cho Tiểu An! Bé luôn lạc quan vui vẻ, nhưng..."

Rồi lại nói với Tiểu An: "Tiểu An, con phải giúp cha mẹ cố gắng lên đó!"

Ngụ ý là không cần lo lắng Tiểu An, bé rất kiên nhẫn, huống chi bé lại luôn vui vẻ, trọng điểm là cha mẹ của bé có đủ kiên cường đi cùng bé không?

Tiểu An vừa nghe thấy có người gọi mình, lập tức phản ứng, "Y y... a a..."

Giáo viên cười cười, "Tiểu An, cô là ai?"

Tiểu An nhìn cô giáo, cười cười, "Giáo giáo..."

"Cô giáo! không phải là giáo giáo." Ngay sau đó lại cười ha ha, Tiểu An cũng cười theo.

Giáo viên sờ sờ đầu bé, "Tốt rồi! Ngày mai gặp lại!"

"Ngày mai gặp.' Hai người lớn nói lời từ biệt.

"Bye bye..." Tiểu An nói rất rõ ràng, làm mọi người cười rất vui vẻ.

Giáo viên cũng cười nói: "Thật ra có rất nhiều giáo viên dạy bé nói chuyện, bé học rất nhanh!"

Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm cũng rất vui, cô ôm chặt đứa bé trong ngực, giống như giành được báu vật, không chịu buông tay, anh đưa hai mẹ con rời khỏi đây.

Ánh mặt trời rất gắt, Tiểu An híp mắt, dựa vào lòng mẹ. Giờ khắc này, Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm cũng rất vui.

Kỷ Văn Hào vươn tay, "Để anh bế con!"

Tạ Thi Âm không phản đối, rất tự nhiên đưa con cho anh, Kỷ Văn Hào ôm đứa bé, Tiểu An cũng ngoan ngoãn, dựa vào ngực ba làm nũng.

"Tiểu An, con rất giỏi đó! Ngay cả giáo viên cũng khen con."

"Hì hì..."

Tạ Thi Âm lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán con gái, đột nhiên cô nói với anh: "Anh nói đúng, trước đây phương thức tôi bảo vệ Tiểu An là sai."

Nhìn cô, Kỷ Văn Hào cảm thấy rất đau lòng. Thật ra thì cô cũng không sai, hay phải nói cô dùng hết sức, chỉ muốn bảo vệ Tiểu An thật tốt, giúp con tránh mọi tổn thương và đau khổ, anh không có cách nào nói cô sai, hơn nữa anh cũng không nỡ nói cô sai.

"Mẹ..." Tiểu An nhìn về phía Tạ Thi Âm rồi gọi cô, bé không có ý gì chỉ đươn thuần là làm nũng thôi, nhưng Tạ Thi Âm nghe lại cảm thấy được an ủi.

"Anh nghĩ Tiểu An đang cảm ơn em."

Tạ Thi Âm nhìn anh, rồi nhìn con gái, hốc mắt lại đầy nước, "Có thật không?"

"Em xem, Tiểu An lệ thuộc vào em như vậy, thích em như vậy, bởi vì con biết mẹ rất thương mình, rất chăm sóc mình, những điều này con đều biết."

Sờ sờ đầu con gái, lại sờ gương mặt non nớt của bé, bé lại lộ ra nụ cười đáng yêu.

Cả nhà bọn họ thân mật, dựa vào nhau. Ít nhất vào giờ khắc này tất cả bất an và biến cố những năm qua đều biến mất.

Kỷ Văn Hào ôm con gái, bên cạnh là người phụ nữ mình yêu, tuy không biết tình yêu của hai người có thể giống như năm đó không? Nhưng ít nhất họ có thể cùng cố gắng vì con gái.

Có lẽ có một ngày, anh lại mở được cánh cửa trái tim cô, một lần nữa bước vào trong đó, chắc sẽ có ngày đó.

Anh sờ sờ đầu con gái, trong miệng thì thầm, "Tiểu An, con phải giúp ba ba..."

Tạ Thi Âm không nghe rõ, "Anh nói gì?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, "Không có gì. Anh hỏi Tiểu An, có muốn ăn kem không?"

Tiểu An vừa nghe thấy vậy, lập tức la to, "Kem kem..."

Kỷ Văn Hào cười cười, "Giáo viên nói không sai, thật ra Tiểu An học rất nhanh. Theo tình hình này thì sau này chúng ta không thể cãi nhau trước mặt Tiểu An rồi!"

Tạ Thi Âm cũng cười.

Anh mua hai cây kem, một cây cho Tạ Thi Âm, một cây cho Tiểu An, mình thì ăn cùng Tiểu An, bé ăn một miếng nhỏ, anh cắn một miếng to.

Nhìn Tiểu An vui vẻ ăn, cho dù trên mặt đầy mồ hôi, nhưng bé vẫn cười như cũ, rốt cuộc một đứa bé như vậy có ma lực gì mà đánh bay mọi phiền lòng của người lớn.



Mà cô, người phụ nữ bên cạnh anh, họ còn có cơ hội bỏ xuống mọi lo lắng của nhiều năm, bắt đầu lại lần nữa, mang theo Tiểu An bắt đầu lại từ đầu không?

Tạ Thi Âm biết anh nhìn mình chằm chằm, cố ý tránh né ánh mắt đó, chăm chú ăn kem, chẳng qua vị ngọt không chỉ hòa tan trên môi mà còn ở trong lòng....

Mọi ngày đều như vậy, ban ngày đưa Xảo An đến trung tâm nuôi dạy, chiều đón bé về chơi với bé đến tối.

Dĩ nhiên Kỷ Văn Hào phải đi làm, nhưng tối đến anh nhất định sẽ đến chỗ hai mẹ con cô, hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình.

Ngoài mặt Tạ Thi Âm không tỏ rõ thái độ, đối với việc mỗi ngày anh đến chỗ hai mẹ con cô, cô không nói được cũng không nói không được, nhưng cô biết cô rất cảm ơn khi có anh làm bạn.

Vận mệnh thật kỳ quái, là anh tổn thương tình cảm của cô, nhưng cũng là anh kéo cô ra khỏi sự tự hận mình, cô không biết nên hận anh hay nên yêu anh.

"Mẹ..."

Ôm Tiểu An, Tạ Thi Âm không nghĩ nữa, nhìn con gái. Xảo An tự đứng trước bàn trà, hiện tại bé có thể đứng lâu được rồi.

Mà hình như Tiểu An cũng rất vui vì mình có thể tự mình đứng, bé cười rất vui vẻ, vẫy tay rồi khua tay múa chân vô cùng hưng phấn.

"Tiểu An, mẹ... có muốn ở chung với ba ba không?"

Cô thật khờ, lại đi hỏi con gái vấn đề này, nhìn vẻ mặt Tiểu An cô mới biết mình ngu, Tạ Thi Âm cười khổ.

"Ba ba..." Tiểu An bắt chước theo mẹ, gọi Kỷ Văn Hào.

Tạ Thi Âm sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, rồi ôm bé vào ngực. Lúc này đột nhiên cửa nhà mở ra, nhất định là anh.

Ngày đó anh khuyên can mãi, nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, cuối cùng lấy được chìa khóa nhà cô, bây giờ có thể tự do ra vào. Chỗ này còn giống nhà của anh hơn nhà anh.

Kỷ Văn Hào mới vừa tan làm, trên người mặc bộ đồ vest, vừa vào nhà đã thấy hai mẹ con ngồi trên ghế. Anh lớn tiếng nói, "Tiểu An, ba ba đã về."

Bé con nghe thấy giọng nói quen thuộc, hưng phấn kêu to, "Ba ba... Ba ba..."

Kỷ Văn Hào đi đến trước mặt hai mẹ con, bỏ cặp táp trên tay xuống, vươn tay ôm lấy con gái, Tiểu An vui mừng hai chân đạp loạn xạ.

Anh hôn lên má con, đổi lấy một nụ cười duyên của bé, tiếng cười ngọt ngào làm người ta thương yêu.

"Chúng ta ăn cơm thôi!"

Tạ Thi Âm khẽ mỉm cười, "Em đi dọn cơm."

Kỷ Văn Hào nhìn, trên mặt nở nụ cười rất vui vẻ. Đây chính là sự ấm áp của gia đình, anh đã mơ ước thật lâu, cuối cùng giờ khắc này cũng đến.

"Tiểu An, ăn cơm!"

"Cơm cơm..."

Cả nhà ngồi ở trước bàn ăn, Tạ Thi Âm bới hai chén cơm cho Kỷ Văn Hào và mình, còn Tiểu An thì luôn được mẹ đút cho ăn cơm.

Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, Kỷ Văn Hào nhìn một chút, cười cười, bản thân mình cũng từ từ hưởng thụ tay nghề của Tạ Thi Âm.

Không khí bây giờ rất ấm áp, Kỷ Văn Hào nghĩ, nếu hiện tại anh nói ra yêu cầu, chắc sẽ không chọc cô giận. "Tiểu Âm, anh có việc muốn nói với em."

Lau lau miệng con gái, đang chuẩn bị đút miếng tiếp theo, Tạ Thi Âm nhìn về phía anh, "Chuyện gì?"

"Anh hi vọng, em và Tiểu An... theo anh về nhà họ Kỷ."

Tạ Thi Âm dừng lại, chiếc chén trong tay xém nữa rớt xuống đất, cô không thể tin được nhìn anh, mà anh đã biết trước cô sẽ có phản ứng như thế, ánh mắt chẳng kiêng dè trực tiếp nhìn cô.

"Em không về!"

Phản ứng này nằm trong dự đoán của anh, anh chỉ có thể cười khổ, cô không thèm hỏi nguyên nhân... Có thể thấy được nhà họ Kỷ đã tổn thương cô rất nhiều.

Kỷ Văn Hào không nói gì, ngược lại cô hơi kinh ngạc, chẳng qua cô chỉ không muốn quay lại nơi đau khổ đó thôi.

Buổi chiều năm đó, cô van xin mọi người trong nhà họ Kỷ, nhưng không có ai đồng ý giúp cô đưa con đến bệnh viện, con cô mới trở thành như vậy.

Cô chỉ ở đó mấy tháng khi mang thai họ đã chê cười cô đến cực điểm, bây giờ cô đã chạy trốn, cô không bao giờ... muốn quay lại đó nữa.

Nhưng mà anh chỉ nhìn cô, biết cô đang nhớ lại quá khứ, anh cũng biết có một số đoạn ký ức đối với cô rất đau khổ.

Anh như vậy lại khiến cô không biết phản ứng như thế nào. "Tại sao anh không nói chuyện?"

Kỷ Văn Hào để bát đũa xuống, thành khẩn nhìn cô, "Tiểu Âm, anh thật sự xin lỗi, những đau khổ nhà họ Kỷ gây ra cho em cũng do anh tạo thành. Vì chuyện này, anh đã cãi nhau với cha, ông nói ông không biết người giúp việc có thái độ như vậy, ông cũng rất xin lỗi."

Tạ Thi Âm im lặng, ngừng một chút lại tiếp tục đút cơm cho Tiểu An, "Mọi chuyện cũng đã qua, em không muốn nhắc lại nữa, hiện tại chỉ cần con gái khỏe mạnh là tốt rồi."

"Chính vì con gái, anh mới hy vọng đưa hai người về nhà họ Kỷ."

"Có ý gì?"

Kỷ Văn Hào nói ra kế hoạch của mình, "Anh muốn thiết kế cho Tiểu An một phòng, có thể giúp con tập đi, hoặc học tập, sau này cũng có thể mời giáo viên đến dạy Tiểu An."

Anh nhìn quanh căn phòng, "Căn nhà chúng ta đang ở quá nhỏ, không thể thiết kế như vậy được, mà thiết kế ở chỗ xa cũng không được."

Tạ Thi Âm im lặng nghe anh nói.

Kỷ Văn Hào tiếp tục chia xẻ sự sắp xếp trong lòng, "Nhà họ Kỷ rất lớn, sẽ có đầy đủ không gian cho chúng ta thiết kế, Tiểu An cần hoạt động nhiều, nhà họ Kỷ có một vườn hoa rất thích hợp, quan trọng hơn là, chăm sóc Tiểu An là một công việc rất mệt, nhà họ Kỷ có người có thể giúp chúng ta."

Tạ Thi Âm nghĩ anh nói cũng không sai, không gian căn nhà này không lớn, nhưng mà... "Những người trong nhà anh... không bắt nạt Tiểu An, mắng Tiểu An chứ?"

Anh cười cười, "Hiện tại nhà họ Kỷ do anh làm chủ, tập đoàn Kỷ thị do anh quản lý, anh nghĩ họ ngu mới đến mắng con gái anh. Hơn nữa anh có không gian độc lập ở nhà họ Kỷ, họ sẽ không đến quậy phá... Tiểu Âm anh còn một ý nghĩ muốn chia sẻ với em..."

"Cái gì?"

"Anh vẫn muốn nói cho em biết, chúng ta không thể ngăn cản tất cả lời ra tiếng vào, cho dù hôm nay Tiểu An là một đứa trẻ bình thường cũng vậy, chúng ta không thể khống chế người khác, bắt họ ra khỏi cửa không được nói những lời độc ác."

"Ở trên thế giới này, vốn có những người như thế, lấy sự châm chọc người khác làm thú vui, điều chúng ta có thể làm chính là nói với chính mình, dù có như thế nào chúng ta cũng yêu thương con gái, chúng ta không thể bị người khác ảnh hưởng được."

Tạ Thi Âm rất khổ sở, "Nhưng mà... Em sợ có một ngày Tiểu An lớn lên, bé hiểu được sẽ đau lòng!"

"Vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là cố gắng dạy con, để con giống chúng ta, không bị ảnh hưởng bởi những lời ra tiếng vào đó, bởi vì người thân của ngươi vĩnh viễn yêu con..."

Tạ Thi Âm ủ rũ, "Dù sao em cũng không nói lại anh!"

"Vậy là em đã đồng ý rồi sao?"

"Em có thể không đồng ý sao? Em nhất định phải đi theo Tiểu An..." Tạ Thi Âm ôm lấy con, rất tức giận nhưng lại không có cách.

Với năng lực kinh tế của Văn Hào mới có thể sắp xếp được cho Tiểu An, còn cô thì không, vì tốt cho Tiểu An, cô chỉ có thể nghe theo anh, lại xông vào hang cọp lần nữa.

Bỗng nhiên Kỷ Văn Hào nhìn cô, rất khó khăn đưa ra một vấn đề, giống như đã suy nghĩ rất lâu, lúc này mới có dũng khí nói ra, "Tiểu Âm, anh muốn hỏi em một vấn đề?"

"Cái gì nữa?" Loại này cảm giác không có cách này chuyển thành tức giận.

Anh cười cười, nụ cười mang theo chút thẹn thùng, "Cái rương kia... Cái rương chúng ta để bí mật, em để ở đâu rồi?"

Cô chuyển nhà mấy lần, anh không tìm thấy nó trong những căn nhà kia, chắc cô đã mang đi nên đành hỏi cô.

Vẻ mặt Tạ Thi Âm là lạ, hít sâu một hơi rồi trả lời anh bằng giọng không tốt lắm: "Đã mất, đã sớm mất rồi, giữ lại nó làm gì!"

Đã mất... Đã mất... Đã mất...

Kỷ Văn Hào giống như bị sét đánh, sửng sốt thật lâu, một câu cũng không nói được, cả người khiếp sợ không thôi. Một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng nói ra một câu, âm thanh hơi khàn khàn, "Đã mất... Vậy coi như xong, mất cũng tốt, không cần nhớ lại chuyện đã qua..." Khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Anh đã sớm tự nói với mình phải nhìn về phía trước, lẽ ra không nên hỏi...

Tạ Thi Âm nhìn anh, không đành lòng, nhất là nhìn anh tỏ ra vẻ kiên cường, làm bộ như không có gì, cô cũng rất đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook