Chương 12: Kết thúc
Mạc Lâm
30/03/2016
Rất muốn mở cái rương này ra, mở ra đoạn ký ức của họ nhiều năm về trước, nhưng lại như người mắc bệnh "gần rương"! Kỷ Văn Hào ngồi ở trước bàn sách, nhìn cái rương
nhỏ trên bàn.
Nó vẫn giống y như cũ, nhưng nội dung bên trong? Nội dung có giống nhiều năm trước không? Bởi vì anh biết anh không giống như trước đây.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả Tiểu Âm cũng không giống trước, không ai có thể may mắn, giống như những năm tháng còn trẻ tuổi.
Nhìn cánh cửa, khó trách Tiểu Âm không mở rương cùng anh, cô nói tối nay Bùi Tử Nghị muốn ở lại, cô muốn đi dỗ hai đứa trẻ ngủ.
Phải đến một mức độ nào đó cô mới trốn.
Kỷ Văn Hào hít sâu một hơi, cầm lấy chìa khóa mà Tạ Thi Âm đưa cho anh, chính anh cũng muốn giữ lại một cái chìa khóa. Chỉ là anh cô cùng anh mở cái rương này ra.
Điều này đồng nghĩa với việc cô cho phép anh mở ra ký ức của mình, đây là ý nghĩa quan trọng, anh mang tâm trạng thấp thỏm mở cái rương ra...
Nắp rương vừa bung ra Kỷ Văn Hào khiếp sợ không thôi, bên trong không trống rỗng như anh tưởng tưởng, bên trong chất đầy những tờ giấy nhỏ, có từ chi chít chữ, có tờ chỉ có vài dòng.
Điều giống nhau duy nhất là đây toàn là chữ của Tạ Thi Âm, đây có thể coi như nhật ký mấy năm nay của cô.
Đột nhiên hốc mắt Kỷ Văn Hào ửng hồng, thì ra cô không vứt cái rương này, những năm tháng đau khổ nhất, cô vẫn ôm thoe cái rương ôm theo trí nhớ mà sống.
Dưới cùng vẫn là bản nhạc năm đó anh bỏ vào, nhưng điều này đã không còn quan trọng, từ trước đến giờ nah không cảm thấy mình hy sinh, ngược lại rất may mắn vì mình đã lựa chọn như vậy.
Mấy tờ giấy của anh ghi đã mất vài tờ, đa số là cô viết, nhưng chỉ cần liếc mắt anh cũng nhận ra tờ đầu tiên anh viết vào năm đó, cũng là tầng đầu tiên của bộ sưu tập tâm trạng.
Tôi thật sự vô cùng yêu Tạ Thi Âm, hi vọng cô ấy có thể hiểu, đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không buông tay cô ấy.
May mắn, cuối cùng anh cũng không từ bỏ tình cảm của họ...
Còn đây, đa số là giấy cô viết ——
A Hào muốn nổi tiếng, muốn ca hát, mình nên chúc anh ấy thành công, nhưng mình sợ, ahhh! Chẳng mình và anh ấy đã sai lầm.
Mình mang thai, hình như A Hào không vui, cũng khó trách, mình làm liên lụy đến anh ấy, nhưng mà... Chẳng lẽ anh ấy không vui chút nào sao? Chỉ một chút thôi?
Mình giống như đang ngồi tù...
Mình không muốn chờ đợi ở nhà họ Kỷ, nơi này thật khủng khiếp, mỗi người đều mắng mình, mình có lỗi gì? Mình không phải vì tiền, vì địa vị mà ở chung với A Hào, đừng mắng mình nữa được không... Mình không được khóc, nếu không sau này bảo bối trong bụng sẽ thành mít ướt. Ai! Đứa bé là chỗ dựa duy nhất của mình.
Hôm nay mình bị mắng, là mẹ hai của A Hào, bà nói mình nhất định phải sinh con trai, nếu không đừng mong lấy được gì. Mình không hiểu, mình muốn lấy gì chứ? Tình yêu của A Hào sao? Hiện tại anh ấy còn yêu mình không? Mình cũng không biết nữa. Nếu như anh ấy không yêu mình, vậy mình nên làm gì bây giờ?
A Hào, tại sao anh không đến thăm em... Em rất thống khổ, em rất sợ hãi, A Hào...
Mình bắt đầu đau bụng rồi, có thể sắp sinh, A Hào, sao anh còn chưa đến...
Mình sinh con gái, rất đáng yêu, lông mi nho nhỏ, cặp mắt nho nhỏ, bàn tay nắm thật chặt, ông trời! Hình như tâm trạng của mình chuyển biến tốt. A Hào... có về không cũng không quan trọng...
A Hào, cuối cùng anh muốn để em ở đây bao lâu? Rốt cuộc mình phải đợi bao lâu? Mình sắp không chịu nổi rồi...
Hình như con hơi lạ..
Con...
Làm sao bây giờ? Con phát sốt, bác sĩ từ nay về sau con bị tiểu năng trí tuệ... Đều tại mình, con sốt cũng không phát hiện ra, là mẹ không chăm sóc con tôt, mỗi ngày đều nghĩ đến cái người không quay về kia, mẹ có có lỗi với con...
A Hào, anh đã về nhưng một chút ý nghĩa cũng không có! Em rất muốn nói cho anh biết tình trạng của con, thật muốn là khóc to như em, nhưng em không nói được. Em không thể tha thứ cho anh, tuyệt đối không tha thứ cho anh...
Tiểu An một tuổi rồi, vẫn không nhìn ra điểm khác lạ, mình rất sợ... mình muốn nói với ai đó...
Hôm nay mình ôm con vào núi, muốn vứt bỏ con, mình đặt Tiểu An nằm trên mặt đất, xoay người rời đi, nhưng mình không làm được, mình ở nơi gần đó đợi suốt một giờ, nhưng không có người xuất hiện, Tiểu An thì nằm trên mặt đất, yên lặng không kêu không khóc, thậm chí còn cười... Mình không có cách nào bỏ Tiểu An, mình lại ôm con về... Mình là một người mẹ xấu xa...
Hôm nay, mình muốn mang theo Tiểu An rời khỏi thế giời này, là mình không chăm sóc tốt cho Tiểu An, hại Tiểu An trở thành như vậy, mình phải cùng con bé...
Mình không thành công... sao mình lại vô dụng như vậy, ngay cả chết cũng không xong... Tiểu An, bé gọi mình là mẹ rồi... cục cưng của mình... Tiểu An...
Mình quyết định, mình sẽ dùng cả đời để chăm sóc Tiểu An, mình yêu bé, đến chết mới thôi, mình cũng không để bất kỳ ai ức hiếp Tiểu An, tuyệt đối sẽ không! Có ba hay không, không quan trọng...
A Hào... Biết tình huống Tiểu An rồi, anh ấy cũng, nhưng mà khóc có làm được cái gì? Mình đã khóc rất nhiều năm, Tiểu An cũng không khỏi bệnh..
A Hào ép mình đưa con đến gặp bác sĩ, đưa con đến trung tâm nuôi dạy, nói thực ra, Tiểu An tiến bộ cực kỳ nhanh, so với tưởng tượng của mình bé dũng cảm hơn nhiều...
Bọn mình dọn nhà, đến nơi kinh khủng nhất - nhà họ Kỷ- mình lại quay về đó! Tiểu An ở đây rất vui vẻ, một khi đã như vậy mình nên nhẫn nại một chút, dù sao hiện tại mình không hề quan tâm đến bất kỳ điều gì, cũng không còn sợ nữa.
Tiểu An mất tích, ông trời! Cầu xin ông cho Tiểu An bình an trở về, con cầu xin ông, Tiểu An nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, bé không làm sai điều gì, bé không thể chịu nổi bất kỳ thương tổn nào, con cầu xin ông, để Tiểu An bình an trở về...
Tìm được Tiểu An rồi, cám ơn ông trời, mình cũng muốn cám ơn A Hào, mấy ngày nay, anh phải chịu áp lực rất lớn, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc mình. Mình... Không oán anh ấy, cũng không có gì để oán anh ấy.
Tiểu An dạy mình rất nhiều, đứa nhỏ nhỏ như vậy nhưng vẫn mang theo nụ cười vượt qua mọi cửa ải khó khăn...
A Hào, chúng ta thì sao...
Chúng ta còn có cơ hội hay không?
Xem đến đây, Kỷ Văn Hào không kềm chế được chảy nước mắt, nhiều tờ giấy như vậy, anh xem không hết, cũng giống như nước mắt chảy không ngừng.
Những năm này, cô đều đau khổ như vậy, thỉnh thoảng cô sẽ trách anh, nhưng đó cũng là thỉnh thoảng, nhiều khi cô vẫn bức mình đến sắp điên.
Lúc này, Tạ Thi Âm mở cửa phòng nhìn thấy anh, đương nhiên cũng trông thấy cái rương đã mở cùng với đống giấy trên bàn.
Tâm sự bị vạch trần, nhưng cô lại thấy thoải mái, giống như vốn nên như thế.
Kỷ Văn Hào ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh đứng lên, còn cô thì đi về phía anh, hai người đều rất chủ động, ôm lấy nhau.
"Thực xin lỗi, những năm này, thực xin lỗi..."
Hốc mắt lại ẩm ướt, cô cảm thấy tâm trạng thật nhẹ nhõm, đơn giản là vì vòng tay ấm áp này.
Anh lại một lần nữa làm cô rung động.
Tạ Thi Âm ngồi xuống, tùy tiện tìm một tờ giấy, viết lên ——
Anh ấy thiếu mình một hon lễ, từ bao giờ anh ấy mới muốn kết hôn với mình?
Kỷ Văn Hào nở nụ cười, cũng lấy một tờ giấy, viết ra lời trong lòng anh ——
Từ giờ khắc này, hãy để tôi và Tiểu Âm nắm tay Tiểu An, cùng đi đến hết cuộc đời!
Hai người bèn nhìn nhau cười, vẫn nắm lấy tay nhau, quý trọng đoạn tình cảm này một lần nữa, có lẽ họ đều đã từng đã từng muốn buông tay, nhưng may mắn đây chẳng qua là ý niệm trong đầu.
Quan trọng là Tiểu An, Tiểu An chính là quý nhân trong cuộc đời họ, họ nhất định cùng Tiểu An phá tan cửa ải khó khăn của sinh mạng, và trân trọng tình cảm.
"Anh yêu em, Tiểu Âm, làm vợ anh nhé...:
Gật gật đầu, dựa vào ngực anh, "Em cũng yêu anh..."
Nhưng vào lúc này đột nhiên ngoài trời mưa to, tiếng sấm ầm ầm vang lên, nhưng không có cắt đứt không khí ấm áp này.
Nhưng ngay lúc này Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm giống như nhớ ra gì đó, họ liếc nhìn nhau, hai người lập tức chạy đến phòng Tiểu An.
Vừa mở cửa, lập tức trông thấy hình ảnh mắc cười ——
Tối nay Bùi Tử Nghị ở lại, Tiểu An và "Nghị Nghị" ngủ cùng nhau.
Kết quả tiếng sấm vừa vang lên, một người vốn nhát gan như Tiểu An, với thêm một người là gan cũng nhỏ nhưng giả bộ người can đảm - Bùi Tử Nghị - cũng không biết là ai nên an ủi ai.
Chỉ thấy Tiểu An chui vào trong chăn Bùi Tử Nghị, trong miệng nói, "Ông sấm...Ùng ùng..."
Bùi Tử Nghị tức đến phát điên, nhìn thấy tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ, ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, cậu sợ tới mức ngay cả nước miếng cũng quên nuốt. "Kỷ Xảo An, cậu trả lại chăn cho mình, chính cậu cũng có mà! Sao lại lấy chăn của mình... Trả lại cho mình..."
"Ông sấm..."
"Mình... Mình không có chỗ trốn!"
"Ông sấm... Ùng ——"
"Kỷ Xảo An ——"
Đứng ở ngưỡng cửa hai người nở nụ cười, dựa vào nhau, nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, tối nay có lẽ tiếng sấm vang lên, nhưng ngày mai nhất định là trời quanh mây đẹp.
Ngày mưa qua đi, nhất định là trời quang mây đẹp...
Hết trọn bộ
Nó vẫn giống y như cũ, nhưng nội dung bên trong? Nội dung có giống nhiều năm trước không? Bởi vì anh biết anh không giống như trước đây.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả Tiểu Âm cũng không giống trước, không ai có thể may mắn, giống như những năm tháng còn trẻ tuổi.
Nhìn cánh cửa, khó trách Tiểu Âm không mở rương cùng anh, cô nói tối nay Bùi Tử Nghị muốn ở lại, cô muốn đi dỗ hai đứa trẻ ngủ.
Phải đến một mức độ nào đó cô mới trốn.
Kỷ Văn Hào hít sâu một hơi, cầm lấy chìa khóa mà Tạ Thi Âm đưa cho anh, chính anh cũng muốn giữ lại một cái chìa khóa. Chỉ là anh cô cùng anh mở cái rương này ra.
Điều này đồng nghĩa với việc cô cho phép anh mở ra ký ức của mình, đây là ý nghĩa quan trọng, anh mang tâm trạng thấp thỏm mở cái rương ra...
Nắp rương vừa bung ra Kỷ Văn Hào khiếp sợ không thôi, bên trong không trống rỗng như anh tưởng tưởng, bên trong chất đầy những tờ giấy nhỏ, có từ chi chít chữ, có tờ chỉ có vài dòng.
Điều giống nhau duy nhất là đây toàn là chữ của Tạ Thi Âm, đây có thể coi như nhật ký mấy năm nay của cô.
Đột nhiên hốc mắt Kỷ Văn Hào ửng hồng, thì ra cô không vứt cái rương này, những năm tháng đau khổ nhất, cô vẫn ôm thoe cái rương ôm theo trí nhớ mà sống.
Dưới cùng vẫn là bản nhạc năm đó anh bỏ vào, nhưng điều này đã không còn quan trọng, từ trước đến giờ nah không cảm thấy mình hy sinh, ngược lại rất may mắn vì mình đã lựa chọn như vậy.
Mấy tờ giấy của anh ghi đã mất vài tờ, đa số là cô viết, nhưng chỉ cần liếc mắt anh cũng nhận ra tờ đầu tiên anh viết vào năm đó, cũng là tầng đầu tiên của bộ sưu tập tâm trạng.
Tôi thật sự vô cùng yêu Tạ Thi Âm, hi vọng cô ấy có thể hiểu, đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không buông tay cô ấy.
May mắn, cuối cùng anh cũng không từ bỏ tình cảm của họ...
Còn đây, đa số là giấy cô viết ——
A Hào muốn nổi tiếng, muốn ca hát, mình nên chúc anh ấy thành công, nhưng mình sợ, ahhh! Chẳng mình và anh ấy đã sai lầm.
Mình mang thai, hình như A Hào không vui, cũng khó trách, mình làm liên lụy đến anh ấy, nhưng mà... Chẳng lẽ anh ấy không vui chút nào sao? Chỉ một chút thôi?
Mình giống như đang ngồi tù...
Mình không muốn chờ đợi ở nhà họ Kỷ, nơi này thật khủng khiếp, mỗi người đều mắng mình, mình có lỗi gì? Mình không phải vì tiền, vì địa vị mà ở chung với A Hào, đừng mắng mình nữa được không... Mình không được khóc, nếu không sau này bảo bối trong bụng sẽ thành mít ướt. Ai! Đứa bé là chỗ dựa duy nhất của mình.
Hôm nay mình bị mắng, là mẹ hai của A Hào, bà nói mình nhất định phải sinh con trai, nếu không đừng mong lấy được gì. Mình không hiểu, mình muốn lấy gì chứ? Tình yêu của A Hào sao? Hiện tại anh ấy còn yêu mình không? Mình cũng không biết nữa. Nếu như anh ấy không yêu mình, vậy mình nên làm gì bây giờ?
A Hào, tại sao anh không đến thăm em... Em rất thống khổ, em rất sợ hãi, A Hào...
Mình bắt đầu đau bụng rồi, có thể sắp sinh, A Hào, sao anh còn chưa đến...
Mình sinh con gái, rất đáng yêu, lông mi nho nhỏ, cặp mắt nho nhỏ, bàn tay nắm thật chặt, ông trời! Hình như tâm trạng của mình chuyển biến tốt. A Hào... có về không cũng không quan trọng...
A Hào, cuối cùng anh muốn để em ở đây bao lâu? Rốt cuộc mình phải đợi bao lâu? Mình sắp không chịu nổi rồi...
Hình như con hơi lạ..
Con...
Làm sao bây giờ? Con phát sốt, bác sĩ từ nay về sau con bị tiểu năng trí tuệ... Đều tại mình, con sốt cũng không phát hiện ra, là mẹ không chăm sóc con tôt, mỗi ngày đều nghĩ đến cái người không quay về kia, mẹ có có lỗi với con...
A Hào, anh đã về nhưng một chút ý nghĩa cũng không có! Em rất muốn nói cho anh biết tình trạng của con, thật muốn là khóc to như em, nhưng em không nói được. Em không thể tha thứ cho anh, tuyệt đối không tha thứ cho anh...
Tiểu An một tuổi rồi, vẫn không nhìn ra điểm khác lạ, mình rất sợ... mình muốn nói với ai đó...
Hôm nay mình ôm con vào núi, muốn vứt bỏ con, mình đặt Tiểu An nằm trên mặt đất, xoay người rời đi, nhưng mình không làm được, mình ở nơi gần đó đợi suốt một giờ, nhưng không có người xuất hiện, Tiểu An thì nằm trên mặt đất, yên lặng không kêu không khóc, thậm chí còn cười... Mình không có cách nào bỏ Tiểu An, mình lại ôm con về... Mình là một người mẹ xấu xa...
Hôm nay, mình muốn mang theo Tiểu An rời khỏi thế giời này, là mình không chăm sóc tốt cho Tiểu An, hại Tiểu An trở thành như vậy, mình phải cùng con bé...
Mình không thành công... sao mình lại vô dụng như vậy, ngay cả chết cũng không xong... Tiểu An, bé gọi mình là mẹ rồi... cục cưng của mình... Tiểu An...
Mình quyết định, mình sẽ dùng cả đời để chăm sóc Tiểu An, mình yêu bé, đến chết mới thôi, mình cũng không để bất kỳ ai ức hiếp Tiểu An, tuyệt đối sẽ không! Có ba hay không, không quan trọng...
A Hào... Biết tình huống Tiểu An rồi, anh ấy cũng, nhưng mà khóc có làm được cái gì? Mình đã khóc rất nhiều năm, Tiểu An cũng không khỏi bệnh..
A Hào ép mình đưa con đến gặp bác sĩ, đưa con đến trung tâm nuôi dạy, nói thực ra, Tiểu An tiến bộ cực kỳ nhanh, so với tưởng tượng của mình bé dũng cảm hơn nhiều...
Bọn mình dọn nhà, đến nơi kinh khủng nhất - nhà họ Kỷ- mình lại quay về đó! Tiểu An ở đây rất vui vẻ, một khi đã như vậy mình nên nhẫn nại một chút, dù sao hiện tại mình không hề quan tâm đến bất kỳ điều gì, cũng không còn sợ nữa.
Tiểu An mất tích, ông trời! Cầu xin ông cho Tiểu An bình an trở về, con cầu xin ông, Tiểu An nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, bé không làm sai điều gì, bé không thể chịu nổi bất kỳ thương tổn nào, con cầu xin ông, để Tiểu An bình an trở về...
Tìm được Tiểu An rồi, cám ơn ông trời, mình cũng muốn cám ơn A Hào, mấy ngày nay, anh phải chịu áp lực rất lớn, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc mình. Mình... Không oán anh ấy, cũng không có gì để oán anh ấy.
Tiểu An dạy mình rất nhiều, đứa nhỏ nhỏ như vậy nhưng vẫn mang theo nụ cười vượt qua mọi cửa ải khó khăn...
A Hào, chúng ta thì sao...
Chúng ta còn có cơ hội hay không?
Xem đến đây, Kỷ Văn Hào không kềm chế được chảy nước mắt, nhiều tờ giấy như vậy, anh xem không hết, cũng giống như nước mắt chảy không ngừng.
Những năm này, cô đều đau khổ như vậy, thỉnh thoảng cô sẽ trách anh, nhưng đó cũng là thỉnh thoảng, nhiều khi cô vẫn bức mình đến sắp điên.
Lúc này, Tạ Thi Âm mở cửa phòng nhìn thấy anh, đương nhiên cũng trông thấy cái rương đã mở cùng với đống giấy trên bàn.
Tâm sự bị vạch trần, nhưng cô lại thấy thoải mái, giống như vốn nên như thế.
Kỷ Văn Hào ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh đứng lên, còn cô thì đi về phía anh, hai người đều rất chủ động, ôm lấy nhau.
"Thực xin lỗi, những năm này, thực xin lỗi..."
Hốc mắt lại ẩm ướt, cô cảm thấy tâm trạng thật nhẹ nhõm, đơn giản là vì vòng tay ấm áp này.
Anh lại một lần nữa làm cô rung động.
Tạ Thi Âm ngồi xuống, tùy tiện tìm một tờ giấy, viết lên ——
Anh ấy thiếu mình một hon lễ, từ bao giờ anh ấy mới muốn kết hôn với mình?
Kỷ Văn Hào nở nụ cười, cũng lấy một tờ giấy, viết ra lời trong lòng anh ——
Từ giờ khắc này, hãy để tôi và Tiểu Âm nắm tay Tiểu An, cùng đi đến hết cuộc đời!
Hai người bèn nhìn nhau cười, vẫn nắm lấy tay nhau, quý trọng đoạn tình cảm này một lần nữa, có lẽ họ đều đã từng đã từng muốn buông tay, nhưng may mắn đây chẳng qua là ý niệm trong đầu.
Quan trọng là Tiểu An, Tiểu An chính là quý nhân trong cuộc đời họ, họ nhất định cùng Tiểu An phá tan cửa ải khó khăn của sinh mạng, và trân trọng tình cảm.
"Anh yêu em, Tiểu Âm, làm vợ anh nhé...:
Gật gật đầu, dựa vào ngực anh, "Em cũng yêu anh..."
Nhưng vào lúc này đột nhiên ngoài trời mưa to, tiếng sấm ầm ầm vang lên, nhưng không có cắt đứt không khí ấm áp này.
Nhưng ngay lúc này Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm giống như nhớ ra gì đó, họ liếc nhìn nhau, hai người lập tức chạy đến phòng Tiểu An.
Vừa mở cửa, lập tức trông thấy hình ảnh mắc cười ——
Tối nay Bùi Tử Nghị ở lại, Tiểu An và "Nghị Nghị" ngủ cùng nhau.
Kết quả tiếng sấm vừa vang lên, một người vốn nhát gan như Tiểu An, với thêm một người là gan cũng nhỏ nhưng giả bộ người can đảm - Bùi Tử Nghị - cũng không biết là ai nên an ủi ai.
Chỉ thấy Tiểu An chui vào trong chăn Bùi Tử Nghị, trong miệng nói, "Ông sấm...Ùng ùng..."
Bùi Tử Nghị tức đến phát điên, nhìn thấy tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ, ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, cậu sợ tới mức ngay cả nước miếng cũng quên nuốt. "Kỷ Xảo An, cậu trả lại chăn cho mình, chính cậu cũng có mà! Sao lại lấy chăn của mình... Trả lại cho mình..."
"Ông sấm..."
"Mình... Mình không có chỗ trốn!"
"Ông sấm... Ùng ——"
"Kỷ Xảo An ——"
Đứng ở ngưỡng cửa hai người nở nụ cười, dựa vào nhau, nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, tối nay có lẽ tiếng sấm vang lên, nhưng ngày mai nhất định là trời quanh mây đẹp.
Ngày mưa qua đi, nhất định là trời quang mây đẹp...
Hết trọn bộ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.