Tình Cảm Chân Thành

Chương 22: "Em muốn anh, cả đời!"

Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

14/07/2021

Convert: ???????????????????????????????????????????? ????

Edit: Sam

***

Khí thế hùng hổ dọa người cùng lời nói nặng nghìn tấn đè bẹp cô, lần đầu tiên cô phải đối mặt với ánh mắt sắc bén như vậy.

Dường như bản thân đang bị lột sạch sẽ trước mắt anh, không còn chút tôn nghiêm nào.

Bùi Yên hổ thẹn trong lòng, vô thức rơi lệ, nước mắt nóng bỏng hòa cùng đáy lòng chua chát, cứ thế liên tiếp trào ra từ khóe mắt.

Ban đầu cô gái nhỏ bướng bỉnh không thèm khóc ra tiếng, về sau âm thanh nức nở đứt đoạn quanh quẩn trong căn phòng ngày càng nhiều, đáng thương như một con vật nhỏ bị người chủ nhẫn tâm vứt đi.

Lâm Dịch Phong không hề nghĩ đến cô gái nhỏ đột nhiên khóc lóc ỉ ôi, đôi mắt giảo hoạt đang bức bách cừu non thoáng sửng sốt. Anh nhẹ nhàng nâng gáy cô, cảm nhận nước mắt theo khe hở yếu ớt chảy xuống.

Người đàn ông lập tức luống cuống tay chân, anh buông tay cô gái nhỏ, gắt gao ôm chặt cơ thể mềm mại, bạc môi mỏng ướt át hôn lên khuôn mặt đẫm lệ, hoảng loạn liếm mút giọt nước trong suốt không ngừng trào ra từ khóe mắt. Nói năng lộn xộn.

"Yên Yên...Anh sai rồi...Là anh đáng chết!..."

"Là do anh nói bừa không suy nghĩ..."

"Bảo bảo không khóc...Không khóc..."

Hốc mắt Lâm Dịch Phong dần ửng đỏ, anh nhẹ giọng dỗ dành người yêu, từng tiếng từng tiếng vô cùng nghẹn ngào.

Bùi Yên không trả lời anh, được người đàn ông dỗ dành khiến cô rơi nước mắt nhiều hơn. Chưa bao giờ cô gái nhỏ khóc lóc đến mức thở hổn hển như thế này, không khác gì một đứa bé bị bắt nạt thảm hại.

Ngón tay Lâm Dịch Phong cứu vớt từng hạt trân châu, hận không thể moi móc tâm can nói cho cô biết rằng anh không cố ý chọc ghẹo cô.

Trên thế giới này chỉ có cô gái nhỏ của anh, chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt thôi anh sẽ đau đến xé lòng.

Môi người đàn ông cuồng loạn hôn lên tai Bùi Yên, anh gần như nôn nóng muốn giải thích bản thân không có cô bạn gái nào, kể cả nữ sinh trên sân bóng rổ kia là đứa em họ của anh, sau này đến ống tay áo sẽ không cho cô nàng chạm vào.

"Anh yêu em, bé ngoan, anh chỉ yêu mình em..."

"Cho nên ngày nhập học anh đi tìm em, cố ý đứng dưới tán cây liễu để em có thể nhìn thấy anh."

"Anh trăm phương ngàn kế muốn phương thức liên lạc của em, đưa ra nhiều lý do như vậy chỉ cần ngây ngốc bên cạnh em là đủ rồi."

"Anh yêu em nên mới chạy tới phòng dụng cụ cứu em..."

Lâm Dịch Phong nhìn cô thật lâu, tiếng nói xé rách cả bầu trời tưởng chừng sắp khóc.



"Bảo bối...Anh sai rồi...Em lý trí một chút được không?"

Sống lại một đời, đây lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, hận không thể bóp chết bản thân một cách mù quáng.

Bùi Yên mở đôi mắt ướt át ngơ ngác nhìn anh, cái miệng nhỏ còn đang khụt khịt.

Những lời nói vừa rồi của người đàn ông bùng nổ tựa pháo hoa làm cô không kịp phản ứng, đầu óc vẫn nhảy bưng bưng không hiểu chuyện gì.

Mắt Lâm Dịch Phong phiếm hồng, tay khẽ lau nước mắt thay cô, rốt cuộc anh không nhịn được giải thích một câu.

Anh thật sự yêu em, người trên sân bóng rổ lần trước là đứa em họ của anh. Nếu em không tin, anh lập tức đưa con bé tới gặp em, hoặc anh lấy gia phả trong nhà cho em xem nhé. Em ấy thật sự là con gái bác anh."

"Em vật nhỏ này thật quá đáng, chỉ nhìn một phía phiến diện liền trực tiếp phán anh tử hình, như vậy không công bằng chút nào."

Anh cất giọng khàn khàn nhưng ủy khuất trong lòng, Bùi Yên ngơ ngác hồi lâu bỗng dưng bật cười,

Cô khanh khách cười đến khi cảm giác ngứa ngáy biến mất mới nhỏ giọng hỏi.

"Lời anh nói là thật sao?"

Cô vẫn luôn cho rằng mình yêu anh đơn phương, thậm chí còn trộm gạt nước mắt sau màn ảnh tình tứ trên sân bóng rổ, coi như tình yêu này đã chết từ trong trứng nước.

Hai ngày ngắn ngủi xoay quanh cô mang tới cảm giác không chân thật cho lắm.

Trong đầu cô gái nhỏ lặp đi lặp lại câu nói "Anh yêu em", con ngươi đẫm nước hiện lên ánh mặt trời chói lóa, xinh đẹp cực kì.

Lâm Dịch Phong xem biểu hiện của cô mà lòng nhộn nhạo, bàn tay to giữ vững cần cổ tinh tế, môi mỏng phủ lên môi cô.

"Ngày hôm qua anh cũng không uống say, nếu không yêu sao lại chạm vào em?"

"Bé ngoan, em không biết rằng tối hôm qua anh có bao nhiêu vui sướng, anh chờ ngày này từ rất lâu rồi!"

Tiếng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào người cô. Bùi Yên ngước mắt nhìn người đàn ông không thèm che giấu sự nóng nảy nuốt cô vào bụng.

Ký ức giao hoan điên cuồng ập tới, cô gái nhỏ thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, anh còn cố tình gặm cắn tai cô, tiếng nói nhiễm mùi sắc tình du dương.

"Đến bây giờ vẫn cảm giác được cơ thể em đang bao vây lấy anh!"

"Em có biết lúc em ngủ say, nó siết chặt khiến anh bắn ra."

Khắp nơi đều chứng kiến hành vi phóng đãng của anh, phía dưới cự vật cứng rắn đang từ từ cọ xát hạ thân cô thỏ nhỏ.



Thiếu nữ đắm chìm trong sự ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, chớp chớp lông mi mỏng như cánh bướm.

Cô chống đỡ bả vai người đàn ông, âm thanh mang theo giọng mũi mềm yếu.

"Anh đứng lên trước được không?"

Chẳng sợ rất thích anh, chỉ là phát sinh quan hệ hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô.

Cô từng ảo tưởng bản thân nắm tay anh, trộm hôn anh, chừng đó hình ảnh thôi đủ để cô đỏ mặt tía tai.

Kết quả sau một giấc ngủ ngon...

Lâm Dịch Phong không buông tay, ngược lại nâng đầu cô gái nhỏ làm hô hấp mỏng manh phun vào mặt anh, đôi đồng tử trở nên lạnh lẽo.

"Yên Yên, em muốn anh hay không? Anh nói là cả đời!"

"Nếu em không cần, anh sẽ truy đuổi em, đời đời kiếp kiếp, đến khi em đáp ứng mới thôi!"

"Ngược lại, em nhất định không được đổi ý. Bằng không anh sẽ chết!"

Anh chưa bao giờ nghĩ tới đời sống kiếp trước khổ cực như vậy, từng giây từng phút không có em bên cạnh giày vò anh, em biến mất không một dấu vết, anh mất cả đời đứng chờ trong vô vọng.

Bùi Yên ngắm nhìn đôi mắt đen láy của anh, tận sâu bên trong phản chiếu hình bóng cô. Có thâm tình, có khát vọng, nhưng quá nhiều cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Mũi cô gái nhỏ chua xót đột nhiên muốn khóc, đau lòng cho anh.

Anh đã yêu cô từ lâu rồi!

Muốn à? Sao lại không cơ chứ?

Trên thế giới này không gì hạnh phúc bằng người mình yêu cũng yêu mình.

Bùi Yên vươn tay ôm cổ anh, mỗi một tấc da cứng như thiết, khác hẳn so với làn da non nớt của cô.

Khuôn mặt cô gái nhỏ ửng hồng, nỗ lực vứt bỏ tính cách rụt rè, phá vỡ chướng ngại trong lòng ôm chặt người đàn ông. Tự giác đưa bầu ngực sữa run run dựa sát người anh, cảm nhận thân hình vạm vỡ chấn động.

Cô mềm mại hôn lên môi mỏng gợi cảm, tha thiết trả lời.

"Em muốn anh, cả đời!"

***

Edit: Mừng 5k lượt bạn đọc nha~ cám ơn cả nhà đã ủng hộ "Tình cảm chân thành"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Cảm Chân Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook