Chương 11
Mặc Tử Đô
26/08/2017
Lệ Tử Xuyến không
biết bản thân mình đến bệnh viện như thế nào, chờ tới lúc cô tỉnh lại,
đã ngồi ở ghế tựa bên ngoài phòng cấp cứu.
Cố Khinh Châu bàn bạc với y tá, đi tới chỗ cô, chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô, trước vì cô sửa sang lại cổ áo một chút.
"Có lẽ phải chờ một chút, cách nơi này không xa có một người chạy tốc độ nhanh xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả bác sĩ đều bận rộn cấp cứu người bệnh.
Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, so sánh với người đang cận kề cái chết, phát sốt không đáng kể chút nào.
Nhưng mà, Cố Khinh Châu rõ ràng không cho rằng như vậy. Anh vẫn khóa chặt mày, ngồi xuống bên cạnh cô không tới vài giây lại đứng lên, mỗi lần thấy bác sĩ và y tá đi ngang qua mặt, anh hình như đều xông lên giữ người lại.
Anh đi tới đi lui trước mặt, Lệ Tử Xuyến cảm thấy đầu choáng váng, cô vươn tay giữ chặt vạt áo khoác của anh, Cố Khinh Châu quay đầu lại, không hiểu nhìn cô, bất đắc dĩ nói, "Em đã không khó chịu như vậy nữa, chờ chút nữa đã đến lượt chúng ta rồi."
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, xác định cô sẽ không vì chờ thêm một chút mà bệnh nặng hơn, mới gật gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Lúc Lệ Tử Xuyến không cẩn thận đụng trúng anh, mới phát hiện cả người anh đều khẩn trương căng thẳng.
Cô hơi nghiêng đầu, từ đầu đến cuối gương mặt Cố Khinh Châu vẫn nghiêm túc. Qua tối hôm qua, cô càng lúc càng hiểu, không phải anh trời sinh lạnh lùng, chẳng qua là không thích nói nhiều.
Nói chuyện với Cố Khinh Châu, có lẽ cần phải có nhiều nhẫn nại và ý chí kiên cường.
Hiển nhiên, hai thứ này bọn họ có, theo lời của Đàm Thiên Thiên, chính là mặt cô dày hơn so với da người bình thường một chút.
Hơn mười mấy phút, rốt cục một cô y tá cũng đến đây, y tá dặn dò bọn họ đi xét nghiệm máu trước, Cố Khinh Châu vội vàng, làm đi làm lại đến không được, Lệ Tử Xuyến cực kỳ ngượng ngùng.
Rốt cục sau khi kết thúc, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm nhìn cô, nói, "Không có gì đáng ngại, chỉ là sốt thông thường. Tôi sẽ kê khai cho cô một ít thuốc kháng sinh và vitamin, kiên trì uống vài ngày sẽ không có chuyện gì rồi."
Bác sĩ lại hỏi cô có dị ứng với thuốc gì không, có bệnh khác không, vốn Lệ Tử Xuyến muốn nói không có, nhưng Cố Khinh Châu ở phía trước cô lại nói ra chuyện cô bị viêm dạ dày.
Bác sĩ suy tư một chút, "Nếu như vậy, phát sốt có thể là di chứng là điều khó tránh, tôi đề nghị bệnh nhân nên nằm viện quan sát hai ngày."
Lệ Tử Xuyến vừa chuẩn bị mở miệng, vẫn bị Cố Khinh Châu đánh gãy như cũ: "Chúng tôi ở lại."
Bác sĩ bắt đầu sắp xếp giường bệnh, cuối cùng Cố Khinh Châu thở nhẹ ra một hơi, mà Lệ Tử Xuyến có chút muốn khóc, cô thật sự không muốn nằm viện!
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc Lệ Tử xuyến đi vào phòng bệnh nghỉ ngơi, đã đến nửa đêm.
Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho cô, cũng lấy đồ bệnh nhân đưa cho cô mặc. Lệ Tử Xuyến cảm thấy bản thân không có bệnh nặng gì, nhưng mặc quần áo này vào, cũng giống như người bị bệnh nam y.
Lệ Tử Xuyến cô hai mươi mấy năm qua đi ở đều theo thời thượng, không nghĩ ngã một cái ở nước ngoài, đột nhiên thành dế nhũi.
Uống thuốc xong, cô cũng mệt mỏi, buồn ngủ. Nhưng trước khi ngủ cô còn nhớ rõ người đàn ông vì cô mà bận rộn cả đêm, nói với anh, "Bạn học Cố, anh đi ăn cơm đi, ăn cơm xong về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến đây."
Cố Khinh Châu thấy mí mắt cô không nhấc lên nổi, giọng nói rất nhẹ, "Tôi sẽ đi ăn, nhưng em ngủ đi, chờ em ngủ tôi sẽ đi."
Lệ Tử Xuyến không có phản đối, có thể cô thật sự mệt mỏi, không đầy một lát liền nặng nề ngủ.
Trên mặt của cô còn tái nhợt vì bệnh, sắc môi cô cũng tươi mới như bình thường, cả người giống như không đủ điện, trong khi ngủ còn cau mày, bộ dáng không an lòng.
Cố Khinh Châu ngồi trên ghế cạnh giường nhìn cô, ánh mắt không chớp, chờ cô thật sự ngủ say, mới đứng dậy.
Nhưng không phải chuẩn bị rời đi, mà là cởi áo khoác trên người để trên ghế dựa, lại ngồi lại vị trí đó lần nữa.
Một bàn tay của cô lộ ra ngoài, nắm lấy góc chăn. Cố Khinh Châu do dự một chút, bàn tay nắm thành nắm, nới ra, rồi lại nắm chặt.
Cuối cùng, vẫn là nhẹ nhàng che phủ mu bàn tay cô, vô cùng cẩn thận.
Tay cô nho nhỏ, mềm mại, sơn món tay gần như trong suốt, lộ ra da thịt càng thêm trắng nõn.
Cố Khinh Châu nghĩ, anh thật là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nói trấn an cô là giả, ăn đậu hủ của cô mới là thực.
Không biết có phải độ ấm của anh truyền cho cô không, mà lông mày của Lệ Tử Xuyến dần dần giản ra, thậm chí khóe miệng nhếch lên, như là gặp giấc mơ đẹp.
Sáng sớm hôm sau, trước khi cô tỉnh lại thì Cố Khinh Châu rời khỏi bệnh viện.
Nói vài câu với y tá phụ trách phòng bệnh của cô, vội vàng lái xe trở lại kí túc xá, trên đường đi liền ghé siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Yêu cầu với món ăn của Lệ Tử Xuyến rất cao, Cố Khinh Châu không có chậm trễ xíu nào, nấu canh, hải sản chiên, toàn bộ đặt vào trong nồi đất nấu, suốt ba giờ đồng hồ.
Chờ anh mang theo cháo hải sản trở lại phòng bệnh, Lệ Tử Xuyến đã tỉnh.
Lúc đó cô dựa đầu vào trên giường bệnh, hướng về quảng cáo thức ăn nhanh trên TV trước mặt, hai mắt chợt hiện.
Nghe được giọng nói, cô quay đầu, vừa thấy là anh, đáy mắt đầy nét cười, một bàn tay chỉ TV.
"Bạn học Cố, em nghĩ muốn ăn cái Hamburger này!"
Cố Khinh Châu cảm thấy kỳ quái, người khác phát sốt xong cả người đều không thoải mái, đều không muốn ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ, sao khẩu vị cô lại tốt như vậy?
Nhưng vừa thấy ánh mắt thèm ăn đáng thương tội nghiệp của cô, lại không đành lòng.
Anh đổ cháo hải sản vào một cái chén nhỏ, đưa cho cô, "Trước em ăn cái này một chút, lót dạ dày."
Chờ cô bắt đầu ngoan ngoãn ăn cháo, Cố Khinh Châu mới đến chỗ y tá hỏi thăm cửa hàng bán thức ăn nhanh gần nhất, mua Hamburger cho cô ăn (^__^ tưởng không chiều, ai ngờ chiều không tưởng)
Sau khi anh rời đi, Lệ Tử Xuyến nhanh chóng giải quyết một bát cháo.
Giường bệnh bên cạnh là một bác gái trung niên, hâm mộ nói với Lệ Tử Xuyến, " Your boyfriend is so cute!"
Lệ Tử Xuyến thấy đối phương hiểu lầm, vội hỏi, "Anh ấy chỉ là bạn, không phải bạn trai."
Bác gái lại lắc đầu, một biểu cảm tôi đều biết, "Không cần gạt tôi, cô gái nhỏ. Trên thế giới này trừ cha cô ra, chỉ có một người đàn ông yêu cô như vậy, thì phải là người yêu của cô."
Lệ Tử Xuyến biết bất luận bản thân có giải thích thế nào, đối phương cũng không tin tưởng, xấu hổ trầm mặc, nhưng lại ẩn ẩn nóng lên.
Ánh mắt bác giá thật kém, sao có thể thấy cô với Cố Khinh Châu là một đôi?
Ngày thứ hai Lệ Tử Xuyến hạ sốt, xử lý thủ tục xuất viện.
Ánh mắt nóng bỏng ái muội của bác gái luôn luôn nhìn theo cô ra ngoài, Cố Khinh Châu cũng đã nhận ra, nghi hoặc, "Sao lại thế này?"
Sao cô có thể nói thật, nói đùa, "Người đó không muốn em xuất viện, lưu luyến không rời!"
Không biết Cố Khinh Châu có tin hay không, dù sao cũng nở nụ cười.
Anh hơi hơi nghiêng đầu, cười đứng lên, hốc mắt hời hợt, đáy mắt trơn bóng, lóe lên ánh sáng ôn hòa..
-
Sau khi trở về Lệ Tử Xuyến liền ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại cảm thấy hơi đói, thức ăn còn lại trong tủ lạnh ở ký túc xá của Cố Khinh Châu.
Cô gõ cửa hai lần, không thấy Cố Khinh Châu ra mở cửa, chờ đợi, tự bản thân đẩy cửa vào.
Lúc đó Cố Khinh Châu đang gọi điện thoại trên sân thượng, để lại cho cô một cái bóng lưng rộng lớn. Mặc áo trong sạch sẽ thoải mái trên người, vạt áo trong được nhét vào rất tốt, nhưng cổ tay áo lại cuốn lại, lộ ra vài phần tùy ý.
Anh còn không biết Lệ Tử Xuyến đến đây, cô tò mò khi anh ở một mình, đều là bộ dáng này sao?
So với anh bình thường nghiêm túc, một bộ dáng nghiêm trang, cũng đẹp trai hơn.
Cô đứng sau lưng anh cười đắc ý giống như kẻ trộm, bởi vì thấy được mặt khác của người này, có chút không câu nệ tiểu tiết, có chút lười biếng, lại có chút. . . Thành thục gợi cảm.
Anh vẫn cứ nói chuyện điện thoại, giọng nói từ tính trầm ổn, không khoa trương không sắc bén.
Tắt máy, Cố Khinh Châu ở đó một chút, mới xoay người. Có thể là không đoán được Lệ Tử Xuyến đang ở sau lưng mình, nhìn thấy cô liền ngẩn ra
Cô bị vẻ mặt của anh làm buồn cười, chế nhạo, "Bạn học Cố, không nghĩ tới anh nói tiếng Anh chuẩn như vậy, lại đặc biệt nghe rất tốt!"
Một chút xấu hổ nhanh chóng tản đi, thế nhưng Cố Khinh Châu thập phần khách sáo trả lời, "Cảm ơn, giọng nói của em nghe cũng rất êm tai."
Lệ Tử Xuyến trừng mắt, như là phát hiện chuyện khó lường.
Bạn học Cố sẽ không phải là. . . Thẹn thùng đi!
Lỗ tai của anh ửng đỏ, một bộ dáng nghiêm túc che giấu ngượng ngùng của bản thân.
Không thể nào, ngại ngùng như vậy, cô chỉ là thuận miệng khen anh một câu thôi mà?
Lệ Tử Xuyến cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy đùa vui.
Cô há miệng cười khẽ, đi tới gần, "Thật sự, anh cảm thấy giọng nói của em dễ nghe?"
Ánh mắt Cố Khinh Châu hỗn loạn nhìn cô, theo bản năng xõa cổ tay áo xuống, tận lực cẩn thận duy trì bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ ở trước mặt cô. Giống như che giấu càng nhiều, tâm tình cũng sẽ không dễ dàng để lộ như vậy.
Lệ Tử Xuyến đùa anh đến nghiện, "Bạn học Cố đã nói thích giọng nói của tôi như vậy, tôi liền hào phóng hát cho anh một khúc!"
Vì thế, tiếng hát của cô mang theo giọng mũi nồng đậm, tràn ngập cả căn phòng.
Ngẫu nhiên còn có thể chẳng phân biệt được, gây ra trò cười, Cố Khinh Châu cũng buồn cười, hết cách với cô.
Cố Khinh Châu nấu một tô mì cho cô, Lệ Tử Xuyến ăn ngon lành.
"Người vừa gọi điện thoại là thầy giáo tiến sĩ của tôi, ông ấy mời tôi tối nay tới nhà ông ấy làm khách."
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, "Thầy giáo của anh là người địa phương."
"Ừ." Cố Khinh Châu nhẹ gật đầu, chậm rãi nói, "Nếu thân thể em cho phép, có thể đi với anh."
Lệ Tử Xuyến biết anh lo lắng cô ở một mình, vậy mà được tiện nghi còn khoe mã hỏi, "Bạn họ Cố, anh đây là mời tôi sao?"
Anh nhìn cô một chút, mỉm cười, "Vâng, là tôi mời em."
"Được rồi, đồng ý với anh." Cô thích, xúc động nói, "Ai, cô gái khéo hiểu lòng người như tôi trên đời thật sự rất ít."
Long mày Cố Khinh Châu khẽ nhếch, đáy mắt hiện ra ý cười thanh nhã, ẩn ẩn thở dài.
Vì không để Cố Khinh Châu mất mặt, Lệ Tử Xuyến còn trang điểm một chút, có chút trang nghiêm.
Hai người đón xe đến chỗ thầy giáo của Cố Khinh Châu, ấn chuông cửa, vài giây sao, phía bên trong cửa vang lên tiếng bước chân.
Tới mở cửa là một cô gái tóc vàng, nhìn thấy Cố Khinh Châu, mặt mày hớn hở, nhiệt tình ôm ấp.
"Neil, thật là anh!"
Cố Khinh Châu bàn bạc với y tá, đi tới chỗ cô, chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô, trước vì cô sửa sang lại cổ áo một chút.
"Có lẽ phải chờ một chút, cách nơi này không xa có một người chạy tốc độ nhanh xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả bác sĩ đều bận rộn cấp cứu người bệnh.
Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, so sánh với người đang cận kề cái chết, phát sốt không đáng kể chút nào.
Nhưng mà, Cố Khinh Châu rõ ràng không cho rằng như vậy. Anh vẫn khóa chặt mày, ngồi xuống bên cạnh cô không tới vài giây lại đứng lên, mỗi lần thấy bác sĩ và y tá đi ngang qua mặt, anh hình như đều xông lên giữ người lại.
Anh đi tới đi lui trước mặt, Lệ Tử Xuyến cảm thấy đầu choáng váng, cô vươn tay giữ chặt vạt áo khoác của anh, Cố Khinh Châu quay đầu lại, không hiểu nhìn cô, bất đắc dĩ nói, "Em đã không khó chịu như vậy nữa, chờ chút nữa đã đến lượt chúng ta rồi."
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, xác định cô sẽ không vì chờ thêm một chút mà bệnh nặng hơn, mới gật gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Lúc Lệ Tử Xuyến không cẩn thận đụng trúng anh, mới phát hiện cả người anh đều khẩn trương căng thẳng.
Cô hơi nghiêng đầu, từ đầu đến cuối gương mặt Cố Khinh Châu vẫn nghiêm túc. Qua tối hôm qua, cô càng lúc càng hiểu, không phải anh trời sinh lạnh lùng, chẳng qua là không thích nói nhiều.
Nói chuyện với Cố Khinh Châu, có lẽ cần phải có nhiều nhẫn nại và ý chí kiên cường.
Hiển nhiên, hai thứ này bọn họ có, theo lời của Đàm Thiên Thiên, chính là mặt cô dày hơn so với da người bình thường một chút.
Hơn mười mấy phút, rốt cục một cô y tá cũng đến đây, y tá dặn dò bọn họ đi xét nghiệm máu trước, Cố Khinh Châu vội vàng, làm đi làm lại đến không được, Lệ Tử Xuyến cực kỳ ngượng ngùng.
Rốt cục sau khi kết thúc, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm nhìn cô, nói, "Không có gì đáng ngại, chỉ là sốt thông thường. Tôi sẽ kê khai cho cô một ít thuốc kháng sinh và vitamin, kiên trì uống vài ngày sẽ không có chuyện gì rồi."
Bác sĩ lại hỏi cô có dị ứng với thuốc gì không, có bệnh khác không, vốn Lệ Tử Xuyến muốn nói không có, nhưng Cố Khinh Châu ở phía trước cô lại nói ra chuyện cô bị viêm dạ dày.
Bác sĩ suy tư một chút, "Nếu như vậy, phát sốt có thể là di chứng là điều khó tránh, tôi đề nghị bệnh nhân nên nằm viện quan sát hai ngày."
Lệ Tử Xuyến vừa chuẩn bị mở miệng, vẫn bị Cố Khinh Châu đánh gãy như cũ: "Chúng tôi ở lại."
Bác sĩ bắt đầu sắp xếp giường bệnh, cuối cùng Cố Khinh Châu thở nhẹ ra một hơi, mà Lệ Tử Xuyến có chút muốn khóc, cô thật sự không muốn nằm viện!
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc Lệ Tử xuyến đi vào phòng bệnh nghỉ ngơi, đã đến nửa đêm.
Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho cô, cũng lấy đồ bệnh nhân đưa cho cô mặc. Lệ Tử Xuyến cảm thấy bản thân không có bệnh nặng gì, nhưng mặc quần áo này vào, cũng giống như người bị bệnh nam y.
Lệ Tử Xuyến cô hai mươi mấy năm qua đi ở đều theo thời thượng, không nghĩ ngã một cái ở nước ngoài, đột nhiên thành dế nhũi.
Uống thuốc xong, cô cũng mệt mỏi, buồn ngủ. Nhưng trước khi ngủ cô còn nhớ rõ người đàn ông vì cô mà bận rộn cả đêm, nói với anh, "Bạn học Cố, anh đi ăn cơm đi, ăn cơm xong về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến đây."
Cố Khinh Châu thấy mí mắt cô không nhấc lên nổi, giọng nói rất nhẹ, "Tôi sẽ đi ăn, nhưng em ngủ đi, chờ em ngủ tôi sẽ đi."
Lệ Tử Xuyến không có phản đối, có thể cô thật sự mệt mỏi, không đầy một lát liền nặng nề ngủ.
Trên mặt của cô còn tái nhợt vì bệnh, sắc môi cô cũng tươi mới như bình thường, cả người giống như không đủ điện, trong khi ngủ còn cau mày, bộ dáng không an lòng.
Cố Khinh Châu ngồi trên ghế cạnh giường nhìn cô, ánh mắt không chớp, chờ cô thật sự ngủ say, mới đứng dậy.
Nhưng không phải chuẩn bị rời đi, mà là cởi áo khoác trên người để trên ghế dựa, lại ngồi lại vị trí đó lần nữa.
Một bàn tay của cô lộ ra ngoài, nắm lấy góc chăn. Cố Khinh Châu do dự một chút, bàn tay nắm thành nắm, nới ra, rồi lại nắm chặt.
Cuối cùng, vẫn là nhẹ nhàng che phủ mu bàn tay cô, vô cùng cẩn thận.
Tay cô nho nhỏ, mềm mại, sơn món tay gần như trong suốt, lộ ra da thịt càng thêm trắng nõn.
Cố Khinh Châu nghĩ, anh thật là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nói trấn an cô là giả, ăn đậu hủ của cô mới là thực.
Không biết có phải độ ấm của anh truyền cho cô không, mà lông mày của Lệ Tử Xuyến dần dần giản ra, thậm chí khóe miệng nhếch lên, như là gặp giấc mơ đẹp.
Sáng sớm hôm sau, trước khi cô tỉnh lại thì Cố Khinh Châu rời khỏi bệnh viện.
Nói vài câu với y tá phụ trách phòng bệnh của cô, vội vàng lái xe trở lại kí túc xá, trên đường đi liền ghé siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Yêu cầu với món ăn của Lệ Tử Xuyến rất cao, Cố Khinh Châu không có chậm trễ xíu nào, nấu canh, hải sản chiên, toàn bộ đặt vào trong nồi đất nấu, suốt ba giờ đồng hồ.
Chờ anh mang theo cháo hải sản trở lại phòng bệnh, Lệ Tử Xuyến đã tỉnh.
Lúc đó cô dựa đầu vào trên giường bệnh, hướng về quảng cáo thức ăn nhanh trên TV trước mặt, hai mắt chợt hiện.
Nghe được giọng nói, cô quay đầu, vừa thấy là anh, đáy mắt đầy nét cười, một bàn tay chỉ TV.
"Bạn học Cố, em nghĩ muốn ăn cái Hamburger này!"
Cố Khinh Châu cảm thấy kỳ quái, người khác phát sốt xong cả người đều không thoải mái, đều không muốn ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ, sao khẩu vị cô lại tốt như vậy?
Nhưng vừa thấy ánh mắt thèm ăn đáng thương tội nghiệp của cô, lại không đành lòng.
Anh đổ cháo hải sản vào một cái chén nhỏ, đưa cho cô, "Trước em ăn cái này một chút, lót dạ dày."
Chờ cô bắt đầu ngoan ngoãn ăn cháo, Cố Khinh Châu mới đến chỗ y tá hỏi thăm cửa hàng bán thức ăn nhanh gần nhất, mua Hamburger cho cô ăn (^__^ tưởng không chiều, ai ngờ chiều không tưởng)
Sau khi anh rời đi, Lệ Tử Xuyến nhanh chóng giải quyết một bát cháo.
Giường bệnh bên cạnh là một bác gái trung niên, hâm mộ nói với Lệ Tử Xuyến, " Your boyfriend is so cute!"
Lệ Tử Xuyến thấy đối phương hiểu lầm, vội hỏi, "Anh ấy chỉ là bạn, không phải bạn trai."
Bác gái lại lắc đầu, một biểu cảm tôi đều biết, "Không cần gạt tôi, cô gái nhỏ. Trên thế giới này trừ cha cô ra, chỉ có một người đàn ông yêu cô như vậy, thì phải là người yêu của cô."
Lệ Tử Xuyến biết bất luận bản thân có giải thích thế nào, đối phương cũng không tin tưởng, xấu hổ trầm mặc, nhưng lại ẩn ẩn nóng lên.
Ánh mắt bác giá thật kém, sao có thể thấy cô với Cố Khinh Châu là một đôi?
Ngày thứ hai Lệ Tử Xuyến hạ sốt, xử lý thủ tục xuất viện.
Ánh mắt nóng bỏng ái muội của bác gái luôn luôn nhìn theo cô ra ngoài, Cố Khinh Châu cũng đã nhận ra, nghi hoặc, "Sao lại thế này?"
Sao cô có thể nói thật, nói đùa, "Người đó không muốn em xuất viện, lưu luyến không rời!"
Không biết Cố Khinh Châu có tin hay không, dù sao cũng nở nụ cười.
Anh hơi hơi nghiêng đầu, cười đứng lên, hốc mắt hời hợt, đáy mắt trơn bóng, lóe lên ánh sáng ôn hòa..
-
Sau khi trở về Lệ Tử Xuyến liền ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại cảm thấy hơi đói, thức ăn còn lại trong tủ lạnh ở ký túc xá của Cố Khinh Châu.
Cô gõ cửa hai lần, không thấy Cố Khinh Châu ra mở cửa, chờ đợi, tự bản thân đẩy cửa vào.
Lúc đó Cố Khinh Châu đang gọi điện thoại trên sân thượng, để lại cho cô một cái bóng lưng rộng lớn. Mặc áo trong sạch sẽ thoải mái trên người, vạt áo trong được nhét vào rất tốt, nhưng cổ tay áo lại cuốn lại, lộ ra vài phần tùy ý.
Anh còn không biết Lệ Tử Xuyến đến đây, cô tò mò khi anh ở một mình, đều là bộ dáng này sao?
So với anh bình thường nghiêm túc, một bộ dáng nghiêm trang, cũng đẹp trai hơn.
Cô đứng sau lưng anh cười đắc ý giống như kẻ trộm, bởi vì thấy được mặt khác của người này, có chút không câu nệ tiểu tiết, có chút lười biếng, lại có chút. . . Thành thục gợi cảm.
Anh vẫn cứ nói chuyện điện thoại, giọng nói từ tính trầm ổn, không khoa trương không sắc bén.
Tắt máy, Cố Khinh Châu ở đó một chút, mới xoay người. Có thể là không đoán được Lệ Tử Xuyến đang ở sau lưng mình, nhìn thấy cô liền ngẩn ra
Cô bị vẻ mặt của anh làm buồn cười, chế nhạo, "Bạn học Cố, không nghĩ tới anh nói tiếng Anh chuẩn như vậy, lại đặc biệt nghe rất tốt!"
Một chút xấu hổ nhanh chóng tản đi, thế nhưng Cố Khinh Châu thập phần khách sáo trả lời, "Cảm ơn, giọng nói của em nghe cũng rất êm tai."
Lệ Tử Xuyến trừng mắt, như là phát hiện chuyện khó lường.
Bạn học Cố sẽ không phải là. . . Thẹn thùng đi!
Lỗ tai của anh ửng đỏ, một bộ dáng nghiêm túc che giấu ngượng ngùng của bản thân.
Không thể nào, ngại ngùng như vậy, cô chỉ là thuận miệng khen anh một câu thôi mà?
Lệ Tử Xuyến cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy đùa vui.
Cô há miệng cười khẽ, đi tới gần, "Thật sự, anh cảm thấy giọng nói của em dễ nghe?"
Ánh mắt Cố Khinh Châu hỗn loạn nhìn cô, theo bản năng xõa cổ tay áo xuống, tận lực cẩn thận duy trì bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ ở trước mặt cô. Giống như che giấu càng nhiều, tâm tình cũng sẽ không dễ dàng để lộ như vậy.
Lệ Tử Xuyến đùa anh đến nghiện, "Bạn học Cố đã nói thích giọng nói của tôi như vậy, tôi liền hào phóng hát cho anh một khúc!"
Vì thế, tiếng hát của cô mang theo giọng mũi nồng đậm, tràn ngập cả căn phòng.
Ngẫu nhiên còn có thể chẳng phân biệt được, gây ra trò cười, Cố Khinh Châu cũng buồn cười, hết cách với cô.
Cố Khinh Châu nấu một tô mì cho cô, Lệ Tử Xuyến ăn ngon lành.
"Người vừa gọi điện thoại là thầy giáo tiến sĩ của tôi, ông ấy mời tôi tối nay tới nhà ông ấy làm khách."
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, "Thầy giáo của anh là người địa phương."
"Ừ." Cố Khinh Châu nhẹ gật đầu, chậm rãi nói, "Nếu thân thể em cho phép, có thể đi với anh."
Lệ Tử Xuyến biết anh lo lắng cô ở một mình, vậy mà được tiện nghi còn khoe mã hỏi, "Bạn họ Cố, anh đây là mời tôi sao?"
Anh nhìn cô một chút, mỉm cười, "Vâng, là tôi mời em."
"Được rồi, đồng ý với anh." Cô thích, xúc động nói, "Ai, cô gái khéo hiểu lòng người như tôi trên đời thật sự rất ít."
Long mày Cố Khinh Châu khẽ nhếch, đáy mắt hiện ra ý cười thanh nhã, ẩn ẩn thở dài.
Vì không để Cố Khinh Châu mất mặt, Lệ Tử Xuyến còn trang điểm một chút, có chút trang nghiêm.
Hai người đón xe đến chỗ thầy giáo của Cố Khinh Châu, ấn chuông cửa, vài giây sao, phía bên trong cửa vang lên tiếng bước chân.
Tới mở cửa là một cô gái tóc vàng, nhìn thấy Cố Khinh Châu, mặt mày hớn hở, nhiệt tình ôm ấp.
"Neil, thật là anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.