Chương 29
Mặc Tử Đô
27/12/2017
Lệ Tử Xuyến rót một cốc nước trái cây cho Tân Nhuế, còn cô thì cầm một chai nước khoáng.
Đặt cái cốc lên bàn, Tân Nhuế nhìn cái cốc như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Cậu vẫn nhớ rõ tớ không thích uống nước lọc.”
Động tác của Lệ Tử Xuyến dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng, “Nước trái cây là Thiên Thiên mua, cậu không uống thì cũng không ai uống.”
Tân Nhuế cười, nói: “Còn nhớ rõ lúc lên đại học, tất cả bạn học đều cho rằng hai người các cậu nhất định sẽ xuất ngoại, không nghĩ rằng vậy mà các cậu lại kiên trì thi nghiên cứu sinh, ngược lại lại là những người khác xuất ngoại, hoặc đi làm, cuối cùng vẫn chỉ còn mỗi cậu và Thiên Thiên.”
Thực ra việc xuất ngoại đối với bọn họ cũng không có gì tốt, trừ phi trong nhà quá thừa tiền, có lưu lạc ra nước ngoài thì cũng không sao cả.
“Xuất ngoại cũng không hề tốt giống như trong tưởng tượng, hiện tại tài nguyên giáo dục trong nước cũng không hề yếu kém, hơn nữa chúng tớ cũng không có mục tiêu to lớn gì, đến trường cũng không có lý tưởng, ra nước ngoài đến người bạn còn không có, còn không bằng ở lại trong nước.” Lệ Tử Xuyến chuyển đề tài, hỏi: “Cậu thì sao? Lần này trở về dự định là ở lại lâu, hay là gì?”
“Tớ vẫn chưa nghĩ tới.”
Bỗng nhiên Tân Nhuế không nói gì, nhưng Lệ Tử Xuyến biết nhất định cô ấy có điều muốn nói với cô, chỉ là không dám mở miệng.
Cô vẫn luôn im lặng, Tân Nhuế đã chủ động tìm tới cửa, cho dù có không thể mở miệng trước thì cô cũng không thể hỏi cô ấy trước.
Lại lúng túng trầm mặc một phút nữa, Tân Nhuế dùng giọng nói khác xưa hỏi, “Ngoan Ngoãn, cậu có trách chúng tớ không?”
Nghe được tiếng gọi ngoan ngoãn này, Lệ Tử Xuyến có chút bừng tỉnh, phảng phất như trở lại thời đại học, ba người các cô vẫn ở cùng một ký túc xá, chơi đùa với nhau. Hình ảnh kia còn gần ngay trước mắt, rõ ràng như vậy, dường như cũng chỉ là mới xảy ra mà thôi.
Cô nâng mắt lên hỏi: “Trách các cậu điều gì?”
Trên mặt Tân Nhuế hiện lên vẻ áy náy, hẳn là không ngờ rằng Lệ Tử Xuyến sẽ hỏi trực tiếp đến như vậy.
“Hẳn là cậu phải biết anh ấy đã trở về? Từ ngày đầu tiên bắt đầu lên đại học, anh ấy đã chuẩn bị xong cho việc xuất ngoại, ở nước ngoài mấy năm, anh ấy rất nỗ lực, tớ có thể nhìn thấy được anh ấy muốn ổn định ở bên đó, tạo nên một chút thành tích. Thế nhưng cuối cùng... Anh ấy vẫn trở về nước.” Tân Nhuế cười khổ: “Anh ấy mà về thì toàn bộ mấy năm nỗ lực đều uổng phí, vậy mà anh ấy vẫn quyết định về nước, trở thành một giáo sư đại học bình thường.”
Lệ Tử Xuyến chậm rãi nói, “Đây là lựa chọn của anh ấy.”
“Không, đây không phải lựa chọn của anh ấy, chỉ bởi vì cậu ở trong nước, anh ấy mới không thể không trở về.”
Lý do này giống như rất quen thuộc, chỉ là rơi trên người cô, Lệ Tử Xuyến lại chỉ cảm thấy áp lực vô hình ép cô khiến cô rất mệt mỏi.
“Cho dù là xuất ngoại, hay là về nước, tớ đều không hề can thiệp, xin đừng đẩy hết trách nhiệm lên người tớ. Tân Nhuế, nếu như cậu yêu anh ấy, thì nên tìm đến anh ấy, chứ không phải tìm đến tớ, tớ và các cậu không hề liên quan đến nhau, ok?”
Cô đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, cho dù Đào Nhiên lựa chọn điều gì, thì đều là quyết định của anh ta, dựa vào cái gì cả hai người đều liên tiếp xuất hiện trong cuộc sống của cô?
Nhìn thấy nét mặt của cô, Tân Nhuế cười khổ: “Cậu vẫn còn trách tớ.”
“Đúng vậy.” Lệ Tử Xuyến dứt khoát hào phóng thừa nhận: “Cậu yêu anh ấy, đây là quyền lợi của cậu, cậu đi theo anh ấy ra nước ngoài, đây là quyền tự do của cậu, nhưng cậu không nên có liên quan đến việc tớ và Đào Nhiên chia tay. Tân Nhuế, nếu như sau khi tớ và Đào Nhiên chia tay, cậu và anh ấy mới ở chung một chỗ, làm bạn tớ thật lòng chúc phúc cho cậu. Thế nhưng lúc đó chính cậu lại lựa chọn khiến cho cả ba người chúng ta cùng khó chịu, thì vì sao mà tớ lại không thể trách các cậu cơ chứ?”
“Chúng tớ chia tay rồi.” Đột nhiên Tân Nhuế nói.
Lệ Tử Xuyên yên lặng trở lại, trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến những hành động trước đó của Đào Nhiên, cô mới hơi bừng tỉnh.
“Lúc nào?” Cô hỏi.
Tân Nhuế cười chua chát: “Thực ra chúng tớ hoàn toàn không thực sự ở chung một chỗ, lúc chúng tớ yêu nhau, anh ấy thường xuyên nói chuyện về cậu, cậu biết không? Anh ấy thích nghe tớ kể những chuyện lý thú xảy ra trong ký túc xá của chúng ta, thích nghe tớ kể về những thói quen nhỏ đầy khôn khéo của cậu. Khi đó tớ liền biết, anh ấy ở cùng với tớ, chẳng qua là bởi vì tớ rất thân với cậu, bởi vì tớ hiểu rõ cậu. Ngay từ đầu tớ còn có thể khuyên chính mình không nên quá tham lam, nhưng ai bảo tớ yêu anh ấy? Chỉ cần anh ấy chịu ở với tớ là tốt rồi... Thế nhưng thời gian dần trôi, tớ càng muốn nhiều hơn, tớ không thích nói về cậu trước mặt anh ấy, không thích nhìn thấy đôi mắt anh ấy sáng lên mỗi khi nghe tin về cậu. Thế nhưng, tớ không để ý đến, nếu lý do để anh ấy ở cùng tớ đã không còn, thì sao anh ấy còn ở lại bên cạnh tớ nữa?”
Những việc này là lần đầu tiên Lệ Tử Xuyến nghe được, khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhớ năm đó lúc Đào Nhiên quyết định xuất ngoại, cô còn đồng ý cả hai tay, bởi vì cô không cho rằng yêu xa lại là dây dẫn nổ khiến hai người chia tay. Nửa năm sau, Tân Nhuế làm thủ tục du học, đến cùng một đất nước với Đào Nhiên, lúc ấy cô còn ngây ngốc nhắc nhở Tân Nhuế, bảo cô ấy giúp cô chăm sóc Đào Nhiên thật tốt.
Mùi vị khi bị bạn trai cùng bạn tốt phản bội thật không tốt đẹp gì, thậm chí người ngoài là Đàm Thiên Thiên còn phát hiện sớm hơn so với cô, Đàm Thiên Thiên đã ám chỉ qua lời nói với cô mấy lần, nhưng cô quá tin tưởng hai người kia. Cho đến khi cô nhìn ra manh mối, khi đó, Đào Nhiên đã ở chung với Tân Nhuế được ba tháng rồi.
Bây giờ hồi tưởng lại, cô đều rất bội phục sự lạnh lùng của mình ngay lúc đó, không có cuồng loạn, không có cãi lộn, cực kỳ bình tĩnh nói lời chia tay với Đào Nhiên, thậm chí còn không vạch trần chuyện của anh ta cùng Tân Nhuế.
Có lẽ anh ta cũng cảm thấy thẹn với cô, hoặc là Tân Nhuế đã thực sự làm anh ta thần hồn điên đảo, bọn họ chia tay rất thuận lợi, cũng rất bình tĩnh hòa nhã.
Trước khi đi, cuối cùng Tân Nhuế mới nói rõ ý đồ đến đây lần này.
“Ngoan Ngoãn, tớ hiểu rõ cậu, tớ biết cậu đã quyết định chia tay thì sẽ không quay đầu lại. Nhưng Đào Nhiên không biết.” Cô hít sâu, chật vật nói: “Tớ thật sự yêu anh ấy, càng không muốn nhìn anh ấy bỏ mặc nhiều năm vất vả như vậy. Anh ấy trở về là bởi vì còn có một tia hy vọng có thể hợp lại với cậu, nếu như... Nếu như cậu không có suy nghĩ này, xin cậu hãy làm anh ấy hết hy vọng. Tiền đồ và tương lai của anh ấy đều không ở trong nước, xin cậu hãy khiến cho cuộc sống của anh ấy trở lại quỹ đạo đi.”
Lệ Tử Xuyến cũng không tỏ thái độ gì, sau khi tiễn Tân Nhuế đi, cô ngồi trên sofa rất lâu.
Về sau trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thời gian, cô liền mãnh liệt đứng lên, đã trễ như vậy rồi sao?!
***
Lệ Tử Xuyến lên lầu, cửa phòng của Cố Khinh Châu không khóa, sau khi đẩy cửa ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là một đôi dép lê hình con thỏ bày ở trước cửa ra vào, màu hồng phấn rất đáng yêu.
Trong tích tắc, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cô không nhịn cười được đối với đôi dép con thỏ kia.
Bởi vì nghĩ đến hình ảnh lúc anh mua đôi dép này, người bán hàng nhất định sẽ rất kỳ quái, người nghiêm túc như vậy, vì sao khẩu vị lại quái lạ như thế?
Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm, Lệ Tử Xuyến lần theo âm thanh đi tới. Không biết trên bếp gas đang đun cái gì, hơi nước bốc rất cao, nhiệt độ ở nhà bếp không khác mùa hè là mấy, hơn nữa anh còn mặc áo lông, vừa chảy mồ hôi vừa chuẩn bị đồ ăn.
Anh vẫn chưa phát hiện cô đã đến, môi mỏng khẽ nhếch, đối xử nghiêm túc với nguyên liệu nấu ăn trong tay giống như đối với thuốc thử hóa học trong phòng thí nghiệm.
Lệ Tử Xuyến nhìn anh, mắt cũng không thèm nháy. Cô đã biết làm cơm từ sớm, một lòng nghĩ rằng trong tương lai có thể nấu ăn cho người yêu, như vậy nhất định rất hạnh phúc. Giờ khắc này, có phải anh cũng có loại cảm giác này hay không?
Cô lặng lẽ đi tới, ôm lấy eo của anh từ phía sau, thân thể Cố Khinh Châu cứng ngắc trong chốc lát, rất nhanh lại trầm tĩnh lại.
Mặt của cô dán vào bờ lưng ấm áp của anh: “Anh làm món gì ngon cho em ăn đấy, bạn học Cố?”
Anh không ngừng việc trong tay lại, trầm thấp trả lời cô: “Giữa trưa không phải em phàn nàn trong thức ăn không có thịt sao? Chờ lát nữa đền bù cho em, làm thịt cho em ăn.”
Thực ra, cô không quan tâm ăn cái gì, quan trọng nhất chính là có thể ăn cùng một chỗ với anh.
Ở với người này cũng chưa hề lâu, vậy mà cô lại không bao giờ muốn rời xa anh.
“Cũng không thể ăn toàn thịt, rau cũng phải ăn, phải đầy đủ dinh dưỡng.” Cô nói.
Cố Khinh Châu cười một tiếng, lồng ngực rung rung: “Lời này nói từ trong miệng em, sao anh lại cảm thấy kỳ quái như vậy?”
Cô là động vật ăn thịt, từ đầu đến đuôi đều là động vật ăn thịt.
Lệ Tử Xuyến phàn nàn vài tiếng, anh nghe không rõ lắm, lúc này tay của cô không yên phận, sờ tới sờ lui trên bụng của anh, Cố Khinh Châu lại cứng đờ, giọng nói hơi khàn: “Đàng hoàng một chút.”
Sau lưng truyền đến giọng nói ngạc nhiên của cô: “Bạn học Cố, anh còn có cơ bụng sao!”
Cố Khinh Châu: “...”
Cố Khinh Châu làm ba đĩa thức ăn có thịt, một đĩa thức ăn chay.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đồ ăn có thịt đều hết sạch, chỉ có đĩa thức ăn chay là còn lại một nửa. Chẳng qua điều này đã rất khá, sợ cô kén chọn, anh còn cố ý dùng cách của mình ướp gia vị cho đồ ăn chay một lần, mới xào trên bếp, bởi vì Lệ Tử Xuyến không thích ăn những món quá thanh đạm.
Ăn cơm tối xong, Lệ Tử Xuyến nói muốn dọn dẹp, Cố Khinh Châu không đồng ý, đẩy cô lên phòng khách, kín đáo đưa điều khiển cho cô để cô giết thời gian.
Chờ anh dọn dẹp xong, Lệ Tử Xuyến đang ngồi trên ghế sofa đọc sách tài liệu của anh, rất say sưa ngon lành.
Từ lúc nào cô lại thích học như thế rồi?
Cố Khinh Châu cũng không khỏi nghi hoặc, hiếu kỳ đi tới, liếc trộm một cái mới phát hiện cô đâu có đọc nội dung của quyển sách, rõ ràng là đang nhìn những đánh dấu cùng chú giải ở từng góc sách của anh.
Cố Khinh Châu lắc đầu, liền biết không nên hy vọng quá nhiều vào cô.
Lệ Tử Xuyến lại lật một tờ nữa, lúc này nghe thấy Cố Khinh Châu gọi cô.
Lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Cố Khinh Châu xách laptop ngồi bên cạnh cô, anh mở một trang web nào đó ra, đặt máy tính trước mặt cô.
“Làm gì vậy?”
“Giúp anh chọn một chiếc xe.”
“Chọn xe làm gì?” Cô vẫn không hiểu.
Đáy mắt anh hiện lên một tia ngượng ngùng: “Hôm nay em ngồi xe buýt cùng anh, hình như không hề quen.”
Lần này đến phiên cô xấu hổ, cô sẽ không nói cho anh hôm nay là lần đầu tiên cô ngồi loại công cụ giao thông đó, như vậy quá ngốc rồi.
“Ngồi nhiều là thành thói quen ngay ý mà, hơn nữa đi chơi cũng rất tốt, đi được nhiều người.”
Cố Khinh Châu lại nghiêm túc lắc đầu: “Không được, anh sẽ không để em ngồi xe buýt nữa.”
“Vì sao?” Lệ Tử Xuyến không biết vì sao anh kiên trì như vậy, dù sao cô cũng không nói gì.
“Từ lúc anh ở cùng với em, anh đã quyết định phải chăm sóc em thật tốt. Trong phạm vi năng lực của anh, anh đều sẽ cho em những thứ tốt nhất.”
Lúc anh chăm chú sẽ mím thật chặt môi lại, giống như lúc thái thịt vừa rồi.
Lệ Tử Xuyến nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên rất muốn khóc, không biết vì sao.
Không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của mình, bỗng nhiên cô nhào vào trong ngực anh, chỉ là dùng quá sức, lại thêm anh trở tay không kịp, cả hai cùng ngã xuống ghế sofa.
Ngoại trừ lúc đầu Cố Khinh Châu bị cô làm cho luống cuống chân tay, thì lập tức dùng tay ôm lấy cô, giống như đề phòng cô lại có hành động gì không rõ đầu đuôi.
“Bạn học Cố, anh tốt như vậy, em không thể rời bỏ anh được rồi.”
“Vì sao lại rời đi?” Anh ôm cô càng chặt, giống như thật sự sợ cô sẽ rời đi, anh dùng âm thanh trầm thấp nói: “Vậy thì mãi mãi cũng không xa rời.”
Học trưởng còn nói người này sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt, Lệ Tử Xuyến lại cảm thấy, cho dù hiện tại anh nói cái gì, trong lòng cô đều giống như được trộn lẫn mật ngọt vậy, điều này chắc cũng là bệnh chung của phụ nữ khi yêu đi!
Hai người lại ôm nhau trong chốc lát, Lệ Tử Xuyến mới bằng lòng rời khỏi cái ôm ấm áp của anh, nói về chủ đề trước đó.
Cô tùy tiện tìm mấy chiếc xe, hỏi ý kiến Cố Khinh Châu, người này vẫn luôn trả lời: “Cũng không tệ.”
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ: “Anh muốn mua xe thì cũng nên cho ý kiến chứ!”
“Anh chỉ chở em, ý kiến của em quan trọng hơn, em thích là tốt rồi.”
Lúc đó nhìn ánh mắt vô tội lại chân thành của Cố Khinh Châu, lệ Tử Xuyến lại muốn nhào tới...
Chẳng qua sẽ dọa sợ anh mất, hì hì.
Thế là, Lệ Tử Xuyến bắt đầu cẩn trọng lựa chọn chiếc xe phù hợp với Cố Khinh Châu, quan trọng là phải hợp với khí chất lạnh lùng của anh, nhưng không thể quá kiêu ngạo.
Lúc này, cô đã hoàn toàn phớt lờ người đàn ông bên cạnh.
Không biết có phải không chịu được cô đơn hay không, đột nhiên Cố Khinh Châu mở miệng cắt ngang cô, nói: “Hôm nay viện phó lại nói về việc ở lại để nhận chức với anh.”
Tay Lệ Tử Xuyến mở website cũng không ngừng lại: “Anh trả lời như thế nào?”
“Anh chưa quyết định.” Thế là, anh lại dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc kia nhìn cô chăm chú: “Anh muốn hỏi ý kiến của em, Tử Xuyến, em có muốn anh ở lại không?”
Đặt cái cốc lên bàn, Tân Nhuế nhìn cái cốc như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Cậu vẫn nhớ rõ tớ không thích uống nước lọc.”
Động tác của Lệ Tử Xuyến dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng, “Nước trái cây là Thiên Thiên mua, cậu không uống thì cũng không ai uống.”
Tân Nhuế cười, nói: “Còn nhớ rõ lúc lên đại học, tất cả bạn học đều cho rằng hai người các cậu nhất định sẽ xuất ngoại, không nghĩ rằng vậy mà các cậu lại kiên trì thi nghiên cứu sinh, ngược lại lại là những người khác xuất ngoại, hoặc đi làm, cuối cùng vẫn chỉ còn mỗi cậu và Thiên Thiên.”
Thực ra việc xuất ngoại đối với bọn họ cũng không có gì tốt, trừ phi trong nhà quá thừa tiền, có lưu lạc ra nước ngoài thì cũng không sao cả.
“Xuất ngoại cũng không hề tốt giống như trong tưởng tượng, hiện tại tài nguyên giáo dục trong nước cũng không hề yếu kém, hơn nữa chúng tớ cũng không có mục tiêu to lớn gì, đến trường cũng không có lý tưởng, ra nước ngoài đến người bạn còn không có, còn không bằng ở lại trong nước.” Lệ Tử Xuyến chuyển đề tài, hỏi: “Cậu thì sao? Lần này trở về dự định là ở lại lâu, hay là gì?”
“Tớ vẫn chưa nghĩ tới.”
Bỗng nhiên Tân Nhuế không nói gì, nhưng Lệ Tử Xuyến biết nhất định cô ấy có điều muốn nói với cô, chỉ là không dám mở miệng.
Cô vẫn luôn im lặng, Tân Nhuế đã chủ động tìm tới cửa, cho dù có không thể mở miệng trước thì cô cũng không thể hỏi cô ấy trước.
Lại lúng túng trầm mặc một phút nữa, Tân Nhuế dùng giọng nói khác xưa hỏi, “Ngoan Ngoãn, cậu có trách chúng tớ không?”
Nghe được tiếng gọi ngoan ngoãn này, Lệ Tử Xuyến có chút bừng tỉnh, phảng phất như trở lại thời đại học, ba người các cô vẫn ở cùng một ký túc xá, chơi đùa với nhau. Hình ảnh kia còn gần ngay trước mắt, rõ ràng như vậy, dường như cũng chỉ là mới xảy ra mà thôi.
Cô nâng mắt lên hỏi: “Trách các cậu điều gì?”
Trên mặt Tân Nhuế hiện lên vẻ áy náy, hẳn là không ngờ rằng Lệ Tử Xuyến sẽ hỏi trực tiếp đến như vậy.
“Hẳn là cậu phải biết anh ấy đã trở về? Từ ngày đầu tiên bắt đầu lên đại học, anh ấy đã chuẩn bị xong cho việc xuất ngoại, ở nước ngoài mấy năm, anh ấy rất nỗ lực, tớ có thể nhìn thấy được anh ấy muốn ổn định ở bên đó, tạo nên một chút thành tích. Thế nhưng cuối cùng... Anh ấy vẫn trở về nước.” Tân Nhuế cười khổ: “Anh ấy mà về thì toàn bộ mấy năm nỗ lực đều uổng phí, vậy mà anh ấy vẫn quyết định về nước, trở thành một giáo sư đại học bình thường.”
Lệ Tử Xuyến chậm rãi nói, “Đây là lựa chọn của anh ấy.”
“Không, đây không phải lựa chọn của anh ấy, chỉ bởi vì cậu ở trong nước, anh ấy mới không thể không trở về.”
Lý do này giống như rất quen thuộc, chỉ là rơi trên người cô, Lệ Tử Xuyến lại chỉ cảm thấy áp lực vô hình ép cô khiến cô rất mệt mỏi.
“Cho dù là xuất ngoại, hay là về nước, tớ đều không hề can thiệp, xin đừng đẩy hết trách nhiệm lên người tớ. Tân Nhuế, nếu như cậu yêu anh ấy, thì nên tìm đến anh ấy, chứ không phải tìm đến tớ, tớ và các cậu không hề liên quan đến nhau, ok?”
Cô đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, cho dù Đào Nhiên lựa chọn điều gì, thì đều là quyết định của anh ta, dựa vào cái gì cả hai người đều liên tiếp xuất hiện trong cuộc sống của cô?
Nhìn thấy nét mặt của cô, Tân Nhuế cười khổ: “Cậu vẫn còn trách tớ.”
“Đúng vậy.” Lệ Tử Xuyến dứt khoát hào phóng thừa nhận: “Cậu yêu anh ấy, đây là quyền lợi của cậu, cậu đi theo anh ấy ra nước ngoài, đây là quyền tự do của cậu, nhưng cậu không nên có liên quan đến việc tớ và Đào Nhiên chia tay. Tân Nhuế, nếu như sau khi tớ và Đào Nhiên chia tay, cậu và anh ấy mới ở chung một chỗ, làm bạn tớ thật lòng chúc phúc cho cậu. Thế nhưng lúc đó chính cậu lại lựa chọn khiến cho cả ba người chúng ta cùng khó chịu, thì vì sao mà tớ lại không thể trách các cậu cơ chứ?”
“Chúng tớ chia tay rồi.” Đột nhiên Tân Nhuế nói.
Lệ Tử Xuyên yên lặng trở lại, trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến những hành động trước đó của Đào Nhiên, cô mới hơi bừng tỉnh.
“Lúc nào?” Cô hỏi.
Tân Nhuế cười chua chát: “Thực ra chúng tớ hoàn toàn không thực sự ở chung một chỗ, lúc chúng tớ yêu nhau, anh ấy thường xuyên nói chuyện về cậu, cậu biết không? Anh ấy thích nghe tớ kể những chuyện lý thú xảy ra trong ký túc xá của chúng ta, thích nghe tớ kể về những thói quen nhỏ đầy khôn khéo của cậu. Khi đó tớ liền biết, anh ấy ở cùng với tớ, chẳng qua là bởi vì tớ rất thân với cậu, bởi vì tớ hiểu rõ cậu. Ngay từ đầu tớ còn có thể khuyên chính mình không nên quá tham lam, nhưng ai bảo tớ yêu anh ấy? Chỉ cần anh ấy chịu ở với tớ là tốt rồi... Thế nhưng thời gian dần trôi, tớ càng muốn nhiều hơn, tớ không thích nói về cậu trước mặt anh ấy, không thích nhìn thấy đôi mắt anh ấy sáng lên mỗi khi nghe tin về cậu. Thế nhưng, tớ không để ý đến, nếu lý do để anh ấy ở cùng tớ đã không còn, thì sao anh ấy còn ở lại bên cạnh tớ nữa?”
Những việc này là lần đầu tiên Lệ Tử Xuyến nghe được, khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhớ năm đó lúc Đào Nhiên quyết định xuất ngoại, cô còn đồng ý cả hai tay, bởi vì cô không cho rằng yêu xa lại là dây dẫn nổ khiến hai người chia tay. Nửa năm sau, Tân Nhuế làm thủ tục du học, đến cùng một đất nước với Đào Nhiên, lúc ấy cô còn ngây ngốc nhắc nhở Tân Nhuế, bảo cô ấy giúp cô chăm sóc Đào Nhiên thật tốt.
Mùi vị khi bị bạn trai cùng bạn tốt phản bội thật không tốt đẹp gì, thậm chí người ngoài là Đàm Thiên Thiên còn phát hiện sớm hơn so với cô, Đàm Thiên Thiên đã ám chỉ qua lời nói với cô mấy lần, nhưng cô quá tin tưởng hai người kia. Cho đến khi cô nhìn ra manh mối, khi đó, Đào Nhiên đã ở chung với Tân Nhuế được ba tháng rồi.
Bây giờ hồi tưởng lại, cô đều rất bội phục sự lạnh lùng của mình ngay lúc đó, không có cuồng loạn, không có cãi lộn, cực kỳ bình tĩnh nói lời chia tay với Đào Nhiên, thậm chí còn không vạch trần chuyện của anh ta cùng Tân Nhuế.
Có lẽ anh ta cũng cảm thấy thẹn với cô, hoặc là Tân Nhuế đã thực sự làm anh ta thần hồn điên đảo, bọn họ chia tay rất thuận lợi, cũng rất bình tĩnh hòa nhã.
Trước khi đi, cuối cùng Tân Nhuế mới nói rõ ý đồ đến đây lần này.
“Ngoan Ngoãn, tớ hiểu rõ cậu, tớ biết cậu đã quyết định chia tay thì sẽ không quay đầu lại. Nhưng Đào Nhiên không biết.” Cô hít sâu, chật vật nói: “Tớ thật sự yêu anh ấy, càng không muốn nhìn anh ấy bỏ mặc nhiều năm vất vả như vậy. Anh ấy trở về là bởi vì còn có một tia hy vọng có thể hợp lại với cậu, nếu như... Nếu như cậu không có suy nghĩ này, xin cậu hãy làm anh ấy hết hy vọng. Tiền đồ và tương lai của anh ấy đều không ở trong nước, xin cậu hãy khiến cho cuộc sống của anh ấy trở lại quỹ đạo đi.”
Lệ Tử Xuyến cũng không tỏ thái độ gì, sau khi tiễn Tân Nhuế đi, cô ngồi trên sofa rất lâu.
Về sau trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thời gian, cô liền mãnh liệt đứng lên, đã trễ như vậy rồi sao?!
***
Lệ Tử Xuyến lên lầu, cửa phòng của Cố Khinh Châu không khóa, sau khi đẩy cửa ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là một đôi dép lê hình con thỏ bày ở trước cửa ra vào, màu hồng phấn rất đáng yêu.
Trong tích tắc, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cô không nhịn cười được đối với đôi dép con thỏ kia.
Bởi vì nghĩ đến hình ảnh lúc anh mua đôi dép này, người bán hàng nhất định sẽ rất kỳ quái, người nghiêm túc như vậy, vì sao khẩu vị lại quái lạ như thế?
Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm, Lệ Tử Xuyến lần theo âm thanh đi tới. Không biết trên bếp gas đang đun cái gì, hơi nước bốc rất cao, nhiệt độ ở nhà bếp không khác mùa hè là mấy, hơn nữa anh còn mặc áo lông, vừa chảy mồ hôi vừa chuẩn bị đồ ăn.
Anh vẫn chưa phát hiện cô đã đến, môi mỏng khẽ nhếch, đối xử nghiêm túc với nguyên liệu nấu ăn trong tay giống như đối với thuốc thử hóa học trong phòng thí nghiệm.
Lệ Tử Xuyến nhìn anh, mắt cũng không thèm nháy. Cô đã biết làm cơm từ sớm, một lòng nghĩ rằng trong tương lai có thể nấu ăn cho người yêu, như vậy nhất định rất hạnh phúc. Giờ khắc này, có phải anh cũng có loại cảm giác này hay không?
Cô lặng lẽ đi tới, ôm lấy eo của anh từ phía sau, thân thể Cố Khinh Châu cứng ngắc trong chốc lát, rất nhanh lại trầm tĩnh lại.
Mặt của cô dán vào bờ lưng ấm áp của anh: “Anh làm món gì ngon cho em ăn đấy, bạn học Cố?”
Anh không ngừng việc trong tay lại, trầm thấp trả lời cô: “Giữa trưa không phải em phàn nàn trong thức ăn không có thịt sao? Chờ lát nữa đền bù cho em, làm thịt cho em ăn.”
Thực ra, cô không quan tâm ăn cái gì, quan trọng nhất chính là có thể ăn cùng một chỗ với anh.
Ở với người này cũng chưa hề lâu, vậy mà cô lại không bao giờ muốn rời xa anh.
“Cũng không thể ăn toàn thịt, rau cũng phải ăn, phải đầy đủ dinh dưỡng.” Cô nói.
Cố Khinh Châu cười một tiếng, lồng ngực rung rung: “Lời này nói từ trong miệng em, sao anh lại cảm thấy kỳ quái như vậy?”
Cô là động vật ăn thịt, từ đầu đến đuôi đều là động vật ăn thịt.
Lệ Tử Xuyến phàn nàn vài tiếng, anh nghe không rõ lắm, lúc này tay của cô không yên phận, sờ tới sờ lui trên bụng của anh, Cố Khinh Châu lại cứng đờ, giọng nói hơi khàn: “Đàng hoàng một chút.”
Sau lưng truyền đến giọng nói ngạc nhiên của cô: “Bạn học Cố, anh còn có cơ bụng sao!”
Cố Khinh Châu: “...”
Cố Khinh Châu làm ba đĩa thức ăn có thịt, một đĩa thức ăn chay.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đồ ăn có thịt đều hết sạch, chỉ có đĩa thức ăn chay là còn lại một nửa. Chẳng qua điều này đã rất khá, sợ cô kén chọn, anh còn cố ý dùng cách của mình ướp gia vị cho đồ ăn chay một lần, mới xào trên bếp, bởi vì Lệ Tử Xuyến không thích ăn những món quá thanh đạm.
Ăn cơm tối xong, Lệ Tử Xuyến nói muốn dọn dẹp, Cố Khinh Châu không đồng ý, đẩy cô lên phòng khách, kín đáo đưa điều khiển cho cô để cô giết thời gian.
Chờ anh dọn dẹp xong, Lệ Tử Xuyến đang ngồi trên ghế sofa đọc sách tài liệu của anh, rất say sưa ngon lành.
Từ lúc nào cô lại thích học như thế rồi?
Cố Khinh Châu cũng không khỏi nghi hoặc, hiếu kỳ đi tới, liếc trộm một cái mới phát hiện cô đâu có đọc nội dung của quyển sách, rõ ràng là đang nhìn những đánh dấu cùng chú giải ở từng góc sách của anh.
Cố Khinh Châu lắc đầu, liền biết không nên hy vọng quá nhiều vào cô.
Lệ Tử Xuyến lại lật một tờ nữa, lúc này nghe thấy Cố Khinh Châu gọi cô.
Lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Cố Khinh Châu xách laptop ngồi bên cạnh cô, anh mở một trang web nào đó ra, đặt máy tính trước mặt cô.
“Làm gì vậy?”
“Giúp anh chọn một chiếc xe.”
“Chọn xe làm gì?” Cô vẫn không hiểu.
Đáy mắt anh hiện lên một tia ngượng ngùng: “Hôm nay em ngồi xe buýt cùng anh, hình như không hề quen.”
Lần này đến phiên cô xấu hổ, cô sẽ không nói cho anh hôm nay là lần đầu tiên cô ngồi loại công cụ giao thông đó, như vậy quá ngốc rồi.
“Ngồi nhiều là thành thói quen ngay ý mà, hơn nữa đi chơi cũng rất tốt, đi được nhiều người.”
Cố Khinh Châu lại nghiêm túc lắc đầu: “Không được, anh sẽ không để em ngồi xe buýt nữa.”
“Vì sao?” Lệ Tử Xuyến không biết vì sao anh kiên trì như vậy, dù sao cô cũng không nói gì.
“Từ lúc anh ở cùng với em, anh đã quyết định phải chăm sóc em thật tốt. Trong phạm vi năng lực của anh, anh đều sẽ cho em những thứ tốt nhất.”
Lúc anh chăm chú sẽ mím thật chặt môi lại, giống như lúc thái thịt vừa rồi.
Lệ Tử Xuyến nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên rất muốn khóc, không biết vì sao.
Không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của mình, bỗng nhiên cô nhào vào trong ngực anh, chỉ là dùng quá sức, lại thêm anh trở tay không kịp, cả hai cùng ngã xuống ghế sofa.
Ngoại trừ lúc đầu Cố Khinh Châu bị cô làm cho luống cuống chân tay, thì lập tức dùng tay ôm lấy cô, giống như đề phòng cô lại có hành động gì không rõ đầu đuôi.
“Bạn học Cố, anh tốt như vậy, em không thể rời bỏ anh được rồi.”
“Vì sao lại rời đi?” Anh ôm cô càng chặt, giống như thật sự sợ cô sẽ rời đi, anh dùng âm thanh trầm thấp nói: “Vậy thì mãi mãi cũng không xa rời.”
Học trưởng còn nói người này sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt, Lệ Tử Xuyến lại cảm thấy, cho dù hiện tại anh nói cái gì, trong lòng cô đều giống như được trộn lẫn mật ngọt vậy, điều này chắc cũng là bệnh chung của phụ nữ khi yêu đi!
Hai người lại ôm nhau trong chốc lát, Lệ Tử Xuyến mới bằng lòng rời khỏi cái ôm ấm áp của anh, nói về chủ đề trước đó.
Cô tùy tiện tìm mấy chiếc xe, hỏi ý kiến Cố Khinh Châu, người này vẫn luôn trả lời: “Cũng không tệ.”
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ: “Anh muốn mua xe thì cũng nên cho ý kiến chứ!”
“Anh chỉ chở em, ý kiến của em quan trọng hơn, em thích là tốt rồi.”
Lúc đó nhìn ánh mắt vô tội lại chân thành của Cố Khinh Châu, lệ Tử Xuyến lại muốn nhào tới...
Chẳng qua sẽ dọa sợ anh mất, hì hì.
Thế là, Lệ Tử Xuyến bắt đầu cẩn trọng lựa chọn chiếc xe phù hợp với Cố Khinh Châu, quan trọng là phải hợp với khí chất lạnh lùng của anh, nhưng không thể quá kiêu ngạo.
Lúc này, cô đã hoàn toàn phớt lờ người đàn ông bên cạnh.
Không biết có phải không chịu được cô đơn hay không, đột nhiên Cố Khinh Châu mở miệng cắt ngang cô, nói: “Hôm nay viện phó lại nói về việc ở lại để nhận chức với anh.”
Tay Lệ Tử Xuyến mở website cũng không ngừng lại: “Anh trả lời như thế nào?”
“Anh chưa quyết định.” Thế là, anh lại dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc kia nhìn cô chăm chú: “Anh muốn hỏi ý kiến của em, Tử Xuyến, em có muốn anh ở lại không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.