Chương 7: Ba Bắn Vào Bên Trong
Vô Sắc Chi Tâm
20/05/2023
Giữa núi rừng hoang vắng, cha đang nằm đè lên con gái, côn thịt gân guốc đang ra vào nơi cấm địa rừng thiêng, ở đó có bọt nước xen lẫn vệt máu đỏ hồng.
Đời con gái của Thảo bị ba nó cường bạo cướp đi, mặc cho nó la hét, van xin, mắng chửi. Ban đầu Thảo còn chống trả kịch liệt, về sau nó mệt lả, đành nằm im chịu đựng. Hơi thở dồn dập, hai má ửng đỏ, đây là dấu hiệu của động tình.
Ngọc Thảo tâm như chết, tất cả đều là phản ứng tự nhiên của cái gọi là sinh lý.
Hoàng không để ý đến con gái đang đau đớn đến cùng cực về tinh thần lẫn thể xác, hắn chỉ biết lỗ lồn con bé quá chật chội khiến hắn càng chơi càng sướng, cường độ ra vào mỗi lúc một nhanh.
Còn nhớ cách đây hai năm về trước, cũng tại chỗ này hắn đã làm điều tương tự với đứa con gái lớn. Ban đầu nó cũng khóc lóc, nhưng đến bây giờ mỗi lần gặp đều banh lồn cho hắn chơi.
" Con gái ơi, ba bắn"
Lồn gái trinh quá bót, Hoàng chỉ cầm cự được hơn mười phút liền hét lên.
" Đừng mà...đừng cho vào bên trong..."Ngọc Thảo hoảng sợ, cố dùng chút sức lực ít ỏi để giãy dụa, nhưng chậm một bước, từng đợt tinh trùng nóng hổi đã vọt vào tử cung của nó.
" Ba là đồ cầm thú ba giết con đi, con không muốn sống nữa" Ngọc Thảo nhìn Hoàng bằng ánh mắt thù hận, còn có sự tuyệt vọng.
" Con đừng dại dột nghĩ đến cái chết, con nói xem con mà chết, mẹ con, em con, chị con, sẽ đau buồn biết chừng nào?
Còn nữa cũng đừng có mà tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, xã hội biết thì cả nhà ta đều nhục"
Hoàng đưa tay lau nước mắt con gái, cơn hứng tình qua đi, hắn lại trở thành người cha hiền từ.
" Hu...hu...hu" Ngọc Thảo không biết nghĩ gì bỗng òa lên khóc.
Hoàng bế con gái lên xe sau đó chở về nhà, suốt đoạn đường Thảo đều cúi mặt, không ngừng nức nở.
Nó muốn chết, nó muốn tố cáo Hoàng, nhưng càng nghĩ nó lại càng không dám, cuối cùng chỉ có thể dùng nước mắt để xoa dịu nỗi đau.
Nhà của Hoàng mặc dù chỉ là một căn nhà cấp bốn, nhưng lại rất khang trang, nhà xây theo kiểu miền quê đằng trước là phòng khách, phía sau có bốn phòng ngủ và một phòng bếp. Vừa về đến nhà, Thảo lập tức chạy ù vào phòng tắm, quần áo toàn đất đỏ tóc tai rối bù, nó sợ mẹ bắt gặp rồi gặng hỏi, đến lúc đó nó e rằng không chịu nổi mà nói ra.
Hoàng mặc kệ con gái, hắn vòng ra sau lấy hết đồ trên xe xuống. Nhà ở vùng cao nên muốn đi chợ rất khó khăn, cho nên mỗi lần xuống thăm con gái lớn, Hoàng đều mua khá nhiều đồ, dự định tích trữ trong một tuần.
" Thảo lại đây phụ ba coi"
Đợi Hoàng khiêng hết đồ, Thảo cũng tắm xong, nó vốn định chạy vào phòng một mình gặm nhấm nỗi đau, thì bị Hoàng gọi lại.
Ngọc Thảo bây giờ không muốn thấy nhất chính là gương mặt ghê tởm của ba, cho nên vờ như không nghe thấy.
" Ủa? con gái con nứa nói không nghe hay sao?"
Thấy con gái vẫn cố tình đi về phòng Hoàng bắt đầu gắt gỏng.
Ngọc Thảo dừng lại một lát, cắn răng đi về phía Hoàng, nó không thèm nhìn ba mà chỉ ôm một cái thùng cattong đi vào.
" Này, đây là thuốc tránh thai lát ăn cơm xong uống, con mà cứ tỏ thái độ coi chừng mẹ biết đấy nhé"
Hoàng kéo con gái lại nhét cho nó vĩ thuốc rồi nói nhỏ.
Ngọc Thảo không nói gì cúi mặt đi xuống bếp.
Đời con gái của Thảo bị ba nó cường bạo cướp đi, mặc cho nó la hét, van xin, mắng chửi. Ban đầu Thảo còn chống trả kịch liệt, về sau nó mệt lả, đành nằm im chịu đựng. Hơi thở dồn dập, hai má ửng đỏ, đây là dấu hiệu của động tình.
Ngọc Thảo tâm như chết, tất cả đều là phản ứng tự nhiên của cái gọi là sinh lý.
Hoàng không để ý đến con gái đang đau đớn đến cùng cực về tinh thần lẫn thể xác, hắn chỉ biết lỗ lồn con bé quá chật chội khiến hắn càng chơi càng sướng, cường độ ra vào mỗi lúc một nhanh.
Còn nhớ cách đây hai năm về trước, cũng tại chỗ này hắn đã làm điều tương tự với đứa con gái lớn. Ban đầu nó cũng khóc lóc, nhưng đến bây giờ mỗi lần gặp đều banh lồn cho hắn chơi.
" Con gái ơi, ba bắn"
Lồn gái trinh quá bót, Hoàng chỉ cầm cự được hơn mười phút liền hét lên.
" Đừng mà...đừng cho vào bên trong..."Ngọc Thảo hoảng sợ, cố dùng chút sức lực ít ỏi để giãy dụa, nhưng chậm một bước, từng đợt tinh trùng nóng hổi đã vọt vào tử cung của nó.
" Ba là đồ cầm thú ba giết con đi, con không muốn sống nữa" Ngọc Thảo nhìn Hoàng bằng ánh mắt thù hận, còn có sự tuyệt vọng.
" Con đừng dại dột nghĩ đến cái chết, con nói xem con mà chết, mẹ con, em con, chị con, sẽ đau buồn biết chừng nào?
Còn nữa cũng đừng có mà tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, xã hội biết thì cả nhà ta đều nhục"
Hoàng đưa tay lau nước mắt con gái, cơn hứng tình qua đi, hắn lại trở thành người cha hiền từ.
" Hu...hu...hu" Ngọc Thảo không biết nghĩ gì bỗng òa lên khóc.
Hoàng bế con gái lên xe sau đó chở về nhà, suốt đoạn đường Thảo đều cúi mặt, không ngừng nức nở.
Nó muốn chết, nó muốn tố cáo Hoàng, nhưng càng nghĩ nó lại càng không dám, cuối cùng chỉ có thể dùng nước mắt để xoa dịu nỗi đau.
Nhà của Hoàng mặc dù chỉ là một căn nhà cấp bốn, nhưng lại rất khang trang, nhà xây theo kiểu miền quê đằng trước là phòng khách, phía sau có bốn phòng ngủ và một phòng bếp. Vừa về đến nhà, Thảo lập tức chạy ù vào phòng tắm, quần áo toàn đất đỏ tóc tai rối bù, nó sợ mẹ bắt gặp rồi gặng hỏi, đến lúc đó nó e rằng không chịu nổi mà nói ra.
Hoàng mặc kệ con gái, hắn vòng ra sau lấy hết đồ trên xe xuống. Nhà ở vùng cao nên muốn đi chợ rất khó khăn, cho nên mỗi lần xuống thăm con gái lớn, Hoàng đều mua khá nhiều đồ, dự định tích trữ trong một tuần.
" Thảo lại đây phụ ba coi"
Đợi Hoàng khiêng hết đồ, Thảo cũng tắm xong, nó vốn định chạy vào phòng một mình gặm nhấm nỗi đau, thì bị Hoàng gọi lại.
Ngọc Thảo bây giờ không muốn thấy nhất chính là gương mặt ghê tởm của ba, cho nên vờ như không nghe thấy.
" Ủa? con gái con nứa nói không nghe hay sao?"
Thấy con gái vẫn cố tình đi về phòng Hoàng bắt đầu gắt gỏng.
Ngọc Thảo dừng lại một lát, cắn răng đi về phía Hoàng, nó không thèm nhìn ba mà chỉ ôm một cái thùng cattong đi vào.
" Này, đây là thuốc tránh thai lát ăn cơm xong uống, con mà cứ tỏ thái độ coi chừng mẹ biết đấy nhé"
Hoàng kéo con gái lại nhét cho nó vĩ thuốc rồi nói nhỏ.
Ngọc Thảo không nói gì cúi mặt đi xuống bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.