Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
BẠCH TRẦN
05/10/2024
Kiều Tri Niệm được Tần Dập dỗ dành lên lầu. Vẫn chưa tới giờ Hoắc Tri Hành tan làm về, trong phòng khách rộng lớn đẹp đẽ giờ chỉ còn lại ba người, Tần Dập ngồi trên ghế sô pha, đối diện là hai vợ chồng nhà họ Hoắc với vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông cụp mắt chăm chú nhìn tách trà đang bốc hơi nóng trên bàn, đầu lưỡi từ từ lướt qua vùng má trong rồi đi đến môi.
“Ông Hoắc, bà Hoắc, tôi phải về Thái Lan.”
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê tách trà, đầu ngón tay từ từ xoay tròn tách trà trên mặt bàn.
“Tôi muốn dẫn Niệm Niệm đi.”
“Không được!” Hoắc Chính Kỳ từ chối thẳng thừng: “Ranh giới cuối cùng của chúng tôi là cho anh đến thăm Niệm Niệm, còn việc anh muốn dẫn con bé đi thì tuyệt đối không được!”
Động tác tay của Tần Dập ngừng lại, anh nâng mí mắt lên.
“Ông Hoắc, trong lòng ông hiểu rõ, cô ấy cần tôi, đứa bé cũng cần bố.”
Người đàn ông trung niên trầm ổn bất ngờ bật dậy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn vào anh: “Vậy anh muốn đưa con bé đi đâu, đến cái chỗ mưa bom bão đạn kia à?”
Tần Dập thả tách trà xuống, mày nhíu lại, bắt đầu ngồi ngay ngắn.
“Tôi cũng nói rõ, tôi sẽ không rời khỏi cái giới đó, cũng không thể rời khỏi. Cho dù tôi có thể hoàn toàn rút lui thì cũng không thể bỏ mặc những người anh em đã theo mình vào sinh ra tử.” Anh mạnh mẽ nói từng lời: “Nhưng tôi là đàn ông, quyết sẽ không để người phụ nữ của mình phải mạo hiểm. Cho dù có phải liều cả cái mạng, tôi cũng sẽ bảo vệ cho mẹ con cô ấy.”
Kiều Uyển Ninh giữ lấy chồng mình đang định nói tiếp, trong lòng bà cũng đã có tính toán.
Xe của Hoắc Tri Hành dừng trước cửa lớn, một tay anh đặt trên vô lăng, tay kia kẹp điếu thuốc lá, không ngừng suy nghĩ lát nữa nên nói với em gái thế nào.
Bảy rưỡi tối, Hoắc Tri Hành cảm thấy có lẽ Tần Dập đã rời đi rồi, anh dập tắt điếu thuốc, lái xe vào ga ra. Tuy nhiên, Hoắc Tri Hành không ngờ vừa bước vào phòng khách lại thấy ba người đang ngồi đối diện nhau trên sô pha.
Sự xuất hiện của anh cũng không thay đổi được gì, bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng.
Mấy ngày nay, người của Hoắc Tri Hành vẫn luôn lần theo dấu vết của Nok, thế nên anh cũng đoán được đại khái mục đích của Tần Dập.
Hoắc Tri Hành không nói gì, anh sải bước đi thẳng lên phòng của Kiều Tri Niệm trên tầng ba.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Tri Niệm đang lo lắng chuyện dưới tầng nên vừa nghe đã lập tức chạy ra mở cửa. Cô nhìn thấy anh trai mặc âu phục ngay ngắn đang đứng ở ngoài.
“Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em.”
Hoắc Tri Hành lớn hơn Kiều Tri Niệm chín tuổi, thế nên anh vẫn luôn cưng chiều cô như trẻ con, đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy để nói chuyện với Kiều Tri Niệm.
“Anh nói đi ạ.”
Kiều Tri Niệm căng thẳng, bất giác ngồi thẳng người, hai mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc giống như học sinh đang chờ giáo viên dạy dỗ.
Hoắc Tri Hành bị dáng vẻ của cô chọc cười, sau khi ngồi lên bệ cửa sổ, anh kéo tay của cô qua an ủi: “Đừng lo lắng thế, chỉ là muốn tâm sự với em thôi.”
Anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô gái, độ cong nơi khóe miệng dần hạ xuống, nghiêm túc nói: “Không cần anh nói, chắc em cũng biết rõ nhà họ Tần ra sao, Tần Dập là kẻ như thế nào đúng không?”
“Nếu em đến với anh ta, tình cảm của hai người sẽ không giống những kẻ bình thường chỉ cần thích là được. Em còn phải cân nhắc đến rất nhiều chuyện khác nữa, ví dụ như thân phận và trách nhiệm của anh ta, những nguy hiểm mà anh ta mang đến cho em.”
Kiều Tri Niệm còn đang trong độ tuổi tươi đẹp như vậy kia mà. Hoắc Tri Hành nhìn gương mặt trong sáng và xinh đẹp này, dù anh công nhận đứa bé trong bụng em gái là của người đàn ông đó, thì vẫn không đành lòng để cô sống trong cảnh bất an cả đời.
“Đó là thế giới mà em chưa từng tiếp xúc, thậm chí là thế giới mà em không thể chấp nhận được.”
“Anh nói như vậy, em hiểu chứ?”
Kiều Tri Niệm cụp mắt, hàng mi mảnh mai như lông vũ chiếu xuống tạo thành bóng mờ trên gương mặt hoàn mỹ. Cô mặc váy ngủ màu trắng, màn cửa mỏng làm từ lụa nhẹ nhàng lướt qua bờ vai mảnh mai. Bóng đêm bên ngoài cửa sổ khiến cô chợt nhớ đến Lục Duy, người con gái đã biến mất chỉ sau hai ngày ở cùng mình.
Khi ở Thái Lan, Kiều Tri Niệm thường dựa vào lan can của ban công phòng ngủ nhìn về nơi xa. Vào ngày Tần Dập tỉnh lại, Lục Duy chỉ đến thăm anh một lần rồi chưa từng quay lại. Lúc Kiều Tri Niệm ra ngoài tìm bác sĩ thay thuốc thì tình cờ gặp cô ấy. Lúc đó Lục Duy chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, nói rằng muốn đi du lịch xa.
Khi ấy Kiều Tri Niệm rất ngưỡng mộ Lục Duy, bởi vì cô ấy tự do phóng khoáng, cô không để những chuyện bên ngoài vào mắt, cũng không để vào lòng. Lục Duy vẫn hoạt bát và vui vẻ như lần đầu gặp mặt, nhiệt tình tiến lên ôm lấy cô.
“Niệm Niệm, đừng sợ. Nguy hiểm là trạng thái bình thường nhưng sẽ không dễ dàng xảy ra. Quan trọng là chú hai của cháu chắc chắn sẽ không để thím gặp nguy hiểm.”
Hai người tách ra, cô gái ấy chân thành nói: “Thím hãy tin tưởng chú ấy.”
Thật ra Kiều Tri Niệm rất tin tưởng anh. Người đàn ông kiêu ngạo và phóng túng đó rõ ràng nên ở nơi cao vời vợi giống như một vị thần, nhưng lại vì cô mà chấp nhận dính bụi trần. Cô cảm thấy rất may mắn, cũng mừng thầm khi biết mình là người duy nhất có thể nhìn thấy con người thật của anh, nghe thấy nhịp tim đập mãnh liệt của anh. Chỉ khi ở trước mặt cô, Tần Dập mới buông bỏ hết tất cả để làm một người bình thường bằng xương bằng thịt.
Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Tri Niệm phản chiếu ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, sáng lấp lánh như dải ngân hà. Cô cất tiếng, giọng nói uyển chuyển như hoàng oanh đang ngân nga:
“Em biết, em biết hết.”
“Nhưng đối với em, anh ấy chỉ là một người bình thường. Anh ấy sẽ yếu ớt khi bị thương, sẽ lo lắng khi em bị ốm, sẽ chọc cười để em vui, sẽ nấu cơm cho em và cũng sẽ giận dỗi như một đứa trẻ, thậm chí là sẽ lo được lo mất.”
“Dù cho anh ấy là người đứng đầu nhà họ Tần cũng không có ảnh hưởng gì cả, em chỉ coi anh ấy là Tần Dập thôi.”
Hoắc Tri Hành sững sờ, trong lòng anh lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm những câu nói đó, nhưng vẫn không thể nào liên hệ Tần Dập trong miêu tả của cô với kẻ trong ấn tượng của anh được.
Một lúc sau, Hoắc Tri Hành vuốt ve mái tóc dài của em gái, gương mặt điển trai vẫn luôn tươi cười dịu dàng như trước.
“Em phải nhớ rõ, em mãi mãi là cô chủ của nhà họ Hoắc, đừng bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi.”
Hoắc Tri Hành khép cửa lại, đi xuống phòng khách tầng một. Anh thoáng liếc Tần Dập rồi bước ra khỏi nhà.
Tần Dập hiểu ý Hoắc Tri Hành, khóe miệng cong lên, anh đút tay vào túi rồi đi theo đối phương rời khỏi phòng khách.
Hoắc Tri Hành nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cũng không quay đầu lại, lấy thứ gì đó trong túi áo khoác ra đưa cho Tần Dập. Anh nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, biểu cảm trên mặt hơi thay đổi.
“Nok muốn hợp tác với nhà họ Hoắc.” Hoắc Tri Hành phun ra một làn khói: “Tiền của tôi cũng không phải do gió lớn thổi đến, vậy nên không muốn tùy tiện đưa cho người khác.”
Tần Dập híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ trong tay.
“Dẫn con bé đi đi, tôi sẽ nói với bố mẹ.”
Ánh mắt Tần Dập dịu đi, anh quay sang nhìn Hoắc Tri Hành.
“Anh là người duy nhất đánh tôi mà không bị tôi giết chết, ngược lại tôi còn muốn nói cám ơn anh.”
Người đàn ông cụp mắt chăm chú nhìn tách trà đang bốc hơi nóng trên bàn, đầu lưỡi từ từ lướt qua vùng má trong rồi đi đến môi.
“Ông Hoắc, bà Hoắc, tôi phải về Thái Lan.”
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê tách trà, đầu ngón tay từ từ xoay tròn tách trà trên mặt bàn.
“Tôi muốn dẫn Niệm Niệm đi.”
“Không được!” Hoắc Chính Kỳ từ chối thẳng thừng: “Ranh giới cuối cùng của chúng tôi là cho anh đến thăm Niệm Niệm, còn việc anh muốn dẫn con bé đi thì tuyệt đối không được!”
Động tác tay của Tần Dập ngừng lại, anh nâng mí mắt lên.
“Ông Hoắc, trong lòng ông hiểu rõ, cô ấy cần tôi, đứa bé cũng cần bố.”
Người đàn ông trung niên trầm ổn bất ngờ bật dậy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn vào anh: “Vậy anh muốn đưa con bé đi đâu, đến cái chỗ mưa bom bão đạn kia à?”
Tần Dập thả tách trà xuống, mày nhíu lại, bắt đầu ngồi ngay ngắn.
“Tôi cũng nói rõ, tôi sẽ không rời khỏi cái giới đó, cũng không thể rời khỏi. Cho dù tôi có thể hoàn toàn rút lui thì cũng không thể bỏ mặc những người anh em đã theo mình vào sinh ra tử.” Anh mạnh mẽ nói từng lời: “Nhưng tôi là đàn ông, quyết sẽ không để người phụ nữ của mình phải mạo hiểm. Cho dù có phải liều cả cái mạng, tôi cũng sẽ bảo vệ cho mẹ con cô ấy.”
Kiều Uyển Ninh giữ lấy chồng mình đang định nói tiếp, trong lòng bà cũng đã có tính toán.
Xe của Hoắc Tri Hành dừng trước cửa lớn, một tay anh đặt trên vô lăng, tay kia kẹp điếu thuốc lá, không ngừng suy nghĩ lát nữa nên nói với em gái thế nào.
Bảy rưỡi tối, Hoắc Tri Hành cảm thấy có lẽ Tần Dập đã rời đi rồi, anh dập tắt điếu thuốc, lái xe vào ga ra. Tuy nhiên, Hoắc Tri Hành không ngờ vừa bước vào phòng khách lại thấy ba người đang ngồi đối diện nhau trên sô pha.
Sự xuất hiện của anh cũng không thay đổi được gì, bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng.
Mấy ngày nay, người của Hoắc Tri Hành vẫn luôn lần theo dấu vết của Nok, thế nên anh cũng đoán được đại khái mục đích của Tần Dập.
Hoắc Tri Hành không nói gì, anh sải bước đi thẳng lên phòng của Kiều Tri Niệm trên tầng ba.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Tri Niệm đang lo lắng chuyện dưới tầng nên vừa nghe đã lập tức chạy ra mở cửa. Cô nhìn thấy anh trai mặc âu phục ngay ngắn đang đứng ở ngoài.
“Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em.”
Hoắc Tri Hành lớn hơn Kiều Tri Niệm chín tuổi, thế nên anh vẫn luôn cưng chiều cô như trẻ con, đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy để nói chuyện với Kiều Tri Niệm.
“Anh nói đi ạ.”
Kiều Tri Niệm căng thẳng, bất giác ngồi thẳng người, hai mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc giống như học sinh đang chờ giáo viên dạy dỗ.
Hoắc Tri Hành bị dáng vẻ của cô chọc cười, sau khi ngồi lên bệ cửa sổ, anh kéo tay của cô qua an ủi: “Đừng lo lắng thế, chỉ là muốn tâm sự với em thôi.”
Anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô gái, độ cong nơi khóe miệng dần hạ xuống, nghiêm túc nói: “Không cần anh nói, chắc em cũng biết rõ nhà họ Tần ra sao, Tần Dập là kẻ như thế nào đúng không?”
“Nếu em đến với anh ta, tình cảm của hai người sẽ không giống những kẻ bình thường chỉ cần thích là được. Em còn phải cân nhắc đến rất nhiều chuyện khác nữa, ví dụ như thân phận và trách nhiệm của anh ta, những nguy hiểm mà anh ta mang đến cho em.”
Kiều Tri Niệm còn đang trong độ tuổi tươi đẹp như vậy kia mà. Hoắc Tri Hành nhìn gương mặt trong sáng và xinh đẹp này, dù anh công nhận đứa bé trong bụng em gái là của người đàn ông đó, thì vẫn không đành lòng để cô sống trong cảnh bất an cả đời.
“Đó là thế giới mà em chưa từng tiếp xúc, thậm chí là thế giới mà em không thể chấp nhận được.”
“Anh nói như vậy, em hiểu chứ?”
Kiều Tri Niệm cụp mắt, hàng mi mảnh mai như lông vũ chiếu xuống tạo thành bóng mờ trên gương mặt hoàn mỹ. Cô mặc váy ngủ màu trắng, màn cửa mỏng làm từ lụa nhẹ nhàng lướt qua bờ vai mảnh mai. Bóng đêm bên ngoài cửa sổ khiến cô chợt nhớ đến Lục Duy, người con gái đã biến mất chỉ sau hai ngày ở cùng mình.
Khi ở Thái Lan, Kiều Tri Niệm thường dựa vào lan can của ban công phòng ngủ nhìn về nơi xa. Vào ngày Tần Dập tỉnh lại, Lục Duy chỉ đến thăm anh một lần rồi chưa từng quay lại. Lúc Kiều Tri Niệm ra ngoài tìm bác sĩ thay thuốc thì tình cờ gặp cô ấy. Lúc đó Lục Duy chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, nói rằng muốn đi du lịch xa.
Khi ấy Kiều Tri Niệm rất ngưỡng mộ Lục Duy, bởi vì cô ấy tự do phóng khoáng, cô không để những chuyện bên ngoài vào mắt, cũng không để vào lòng. Lục Duy vẫn hoạt bát và vui vẻ như lần đầu gặp mặt, nhiệt tình tiến lên ôm lấy cô.
“Niệm Niệm, đừng sợ. Nguy hiểm là trạng thái bình thường nhưng sẽ không dễ dàng xảy ra. Quan trọng là chú hai của cháu chắc chắn sẽ không để thím gặp nguy hiểm.”
Hai người tách ra, cô gái ấy chân thành nói: “Thím hãy tin tưởng chú ấy.”
Thật ra Kiều Tri Niệm rất tin tưởng anh. Người đàn ông kiêu ngạo và phóng túng đó rõ ràng nên ở nơi cao vời vợi giống như một vị thần, nhưng lại vì cô mà chấp nhận dính bụi trần. Cô cảm thấy rất may mắn, cũng mừng thầm khi biết mình là người duy nhất có thể nhìn thấy con người thật của anh, nghe thấy nhịp tim đập mãnh liệt của anh. Chỉ khi ở trước mặt cô, Tần Dập mới buông bỏ hết tất cả để làm một người bình thường bằng xương bằng thịt.
Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Tri Niệm phản chiếu ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, sáng lấp lánh như dải ngân hà. Cô cất tiếng, giọng nói uyển chuyển như hoàng oanh đang ngân nga:
“Em biết, em biết hết.”
“Nhưng đối với em, anh ấy chỉ là một người bình thường. Anh ấy sẽ yếu ớt khi bị thương, sẽ lo lắng khi em bị ốm, sẽ chọc cười để em vui, sẽ nấu cơm cho em và cũng sẽ giận dỗi như một đứa trẻ, thậm chí là sẽ lo được lo mất.”
“Dù cho anh ấy là người đứng đầu nhà họ Tần cũng không có ảnh hưởng gì cả, em chỉ coi anh ấy là Tần Dập thôi.”
Hoắc Tri Hành sững sờ, trong lòng anh lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm những câu nói đó, nhưng vẫn không thể nào liên hệ Tần Dập trong miêu tả của cô với kẻ trong ấn tượng của anh được.
Một lúc sau, Hoắc Tri Hành vuốt ve mái tóc dài của em gái, gương mặt điển trai vẫn luôn tươi cười dịu dàng như trước.
“Em phải nhớ rõ, em mãi mãi là cô chủ của nhà họ Hoắc, đừng bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi.”
Hoắc Tri Hành khép cửa lại, đi xuống phòng khách tầng một. Anh thoáng liếc Tần Dập rồi bước ra khỏi nhà.
Tần Dập hiểu ý Hoắc Tri Hành, khóe miệng cong lên, anh đút tay vào túi rồi đi theo đối phương rời khỏi phòng khách.
Hoắc Tri Hành nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cũng không quay đầu lại, lấy thứ gì đó trong túi áo khoác ra đưa cho Tần Dập. Anh nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, biểu cảm trên mặt hơi thay đổi.
“Nok muốn hợp tác với nhà họ Hoắc.” Hoắc Tri Hành phun ra một làn khói: “Tiền của tôi cũng không phải do gió lớn thổi đến, vậy nên không muốn tùy tiện đưa cho người khác.”
Tần Dập híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ trong tay.
“Dẫn con bé đi đi, tôi sẽ nói với bố mẹ.”
Ánh mắt Tần Dập dịu đi, anh quay sang nhìn Hoắc Tri Hành.
“Anh là người duy nhất đánh tôi mà không bị tôi giết chết, ngược lại tôi còn muốn nói cám ơn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.