Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
BẠCH TRẦN
05/10/2024
Tần Dập mở mắt ra trong căn phòng tối tăm, sau một trận làm tình kịch liệt, hai cơ thể trần truồng quấn quýt lấy nhau trên giường, người phụ nữ đang ngủ say trên khuỷu tay của anh.
Tần Dập không hề ngủ mà vẫn luôn chờ người phụ nữ ngủ say. Anh lấy ngón tay vuốt ve khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của Kiều Tri Niệm. Cô khẽ nhíu mày, hừ nhẹ vài tiếng rồi lại im lặng. Tần Dập nhìn đôi môi cong cong trơn bóng, đặt xuống một nụ hôn rồi đứng dậy mặc lại quần áo trong bóng tối, sau đó nhẹ nhàng khép cửa.
Tần Dập chậm rãi đi xuống tầng hai, thò người ra khỏi cửa sổ cuối hành lang, vịn vào đường ống rồi linh hoạt nhảy xuống sân mà không hề gây ra tiếng động, càng không kinh động đến người trực đêm ở tầng một. Bình thường cửa sau đóng lại chỉ có một khe hở, bóng dáng người đàn ông lóe lên rồi biến mất ở sân sau.
…
Ban đêm trong quán bar nhỏ, tầng dưới ăn uống linh đình, tầng trên không một bóng người.
Lục Duy đứng trên sân thượng, Trình Sâm đứng cạnh cô, cậu ta bị gió đêm thổi tóc bay rối tung, híp mắt lại tự giễu nói: “Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả, chỉ là một tên ngu xuẩn rơi vào vũng bùn mà thôi. Nếu cô đã biết thì không nên ra ngoài gặp tôi nữa.”
Cây cọ khắc chữ “Sâm” ngày hôm đó đã bị đập vỡ, Nok và người nọ vốn không tin tưởng cậu ta. Lần này Trình Sâm ra ngoài cũng có người đi theo, Lục Duy vừa gặp thì phát hiện người đàn ông có vết sẹo trên lông mày bên trái. Cô kéo cậu ta đi, mượn đoàn xe diễu hành hoa trên đường để cắt đuôi, vội vàng chui vào quán bar nhỏ tầm thường này.
Toàn bộ tầng trên của quán bar đã có người bao trọn, đưa cậu ta tới đây là có dự tính từ trước.
“Lập trường của chúng ta không giống nhau.”
Người nói chuyện không phải Lục Duy, mà là người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng trên cầu thang.
Anh chậm rãi bước lên tầng, nhịp bước trầm ổn, bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt hai người. Ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên khuôn mặt sâu sắc và cứng rắn đang ngậm một điếu thuốc vừa châm của anh.
Lục Duy vỗ vỗ vai Trình Sâm, gương mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì đột nhiên cười lên.
Nói với cậu ta: “Tôi muốn nhìn thấy anh vẽ tranh lần nữa.”
Sau đó cô bỏ đi, lướt qua bả vai của người vừa đến.
Tống Hoài Cẩn chờ ở tầng dưới đã lâu, dưới chân đầy tàn thuốc, để người phụ nữ của mình và gã đàn ông muốn giết mình nói chuyện với nhau, mỗi giây mỗi phút đều là cực hình.
“Tay của cậu không nên cầm súng, lại càng không nên giết Tống Hoài Cẩn, cậu ấy và cậu không có thù.”
Tần Dập cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt lan can, thon dài trắng nõn, nói là tay của con gái thì cũng không quá đáng, đôi tay như vậy thực sự không thích hợp để cầm súng.
“Vậy còn anh thì sao? Tôi với anh có thù, bây giờ giết anh được không?”
Trình Sâm dứt lời, theo tiếng nói phát ra, bàn tay cầm súng lạnh như băng vẫn luôn để sau lưng chậm rãi đưa ra trước, đặt lên thái dương của Tần Dập.
Trước họng súng, người đàn ông vẫn thản nhiên hút thuốc, không thèm để ý ánh mắt thù hận của đối phương, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Tần Dập ngửa đầu nhả ra một làn khói, trầm giọng nói: “Cậu có thể chọn giết tôi ngay bây giờ và bị người ta lợi dụng cả đời, cũng có thể chọn nghe tôi nói xong rồi trở về cầm lại bút vẽ của mình.”
Trình Sâm ngạc nhiên: “Làm sao tôi biết anh có nói thật hay không.”
“A.” Tần Dập vứt tàn thuốc trong tay đi, dẫm lên đốm lửa còn chưa tắt: “Tại sao tôi phải gạt cậu? Số mệnh của anh ta đã hết, có cậu hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Trình Sâm chậm rãi thả sủng trong tay xuống, lùi xa người đàn ông một đoạn, ngón tay đặt trên cò súng không hề buông lỏng. Cậu ta còn nhớ rõ hai năm trước, cả người Tần Dập dính đầy máu tươi giống như la sát, đó là ác mộng kinh khủng nhất trong trí nhớ khi ấy. Cho dù vừa rồi mình mới là người cầm súng kề vào đầu, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không có cảm giác của kẻ khống chế, càng không chôn vùi được nỗi sợ hãi của mình.
Trình Sâm ép mình không nghĩ đến chuyện kia nữa, lên tiếng: “Anh nói đi.”
…
Nok ngồi trên ghế sô pha, trên bàn có một chai rượu vang đỏ và hai ly rượu, một người phụ nữ Châu Á mặc áo ngủ ngồi trên đùi. Vị trí bên cạnh anh ta lõm xuống, rõ ràng là có ai đã ngồi ở đó rất lâu, mà người nọ cũng vừa mới rời đi.
Trình Sâm một mình quay trở lại, vẻ mặt bình tĩnh đứng cạnh ghế sô pha đối mặt với anh ta.
Nok thấy cậu ta đã trở lại, nhướng mày nhìn người phụ nữ trên người mình. Người phụ nữ rất thức thời, nhìn thấy ánh mắt thì lập tức lộc cộc chạy lên tầng.
“Tra yeutruyen.net Khâm đã trở về từ chiều, sao bây giờ cậu mới về?”
Người đàn ông ngồi đây tối nay không uống rượu trắng, hiếm khi không nhìn thấy nụ cười trên mặt, giọng điệu của anh ta cũng không được tốt. Trình Sâm nghe xong thì ôn hòa yeutruyen.net nở nụ cười, bả vai hơi rung, lơ đãng lộ ra một vết màu xanh tím dưới cổ áo sơ mi.
Những người trải qua chuyện yêu đương đều biết đó là gì.
Khí lạnh trên mặt Nok cũng giảm bớt, nhưng trong giọng nói vẫn ý trách cứ: “Lần sau chú ý, chúng tôi đã chờ cậu rất lâu.”
Trình Sâm đáp ứng, giọng khiêm tốn; “Dạ, anh Nok.”
Ngay sau đó cậu ta nói: “Lục Duy chỉ là người được nuôi ở nhà họ Tần, chuyện liên quan tới nhà họ Tần cũng không rõ lắm.”
“Cậu chắc chắn?” Trong ánh mắt của Nok lộ ra sự nghi ngờ, không hề tin tưởng lời nói của đối phương.
“Chắc chắn, cô ấy mới chỉ mười tám tuổi, Tần Dập không cho cô ấy nhiều quyền lợi.”
Nok âm thầm chấp nhận lời nói của Trình Sâm, thế nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng, có điều vì kiêng kỵ người phía sau cậu ta nên cũng chẳng hỏi gì thêm. Kể từ sau khi người kia đến, anh ta càng lúc càng nghi ngờ thanh niên Châu Á duy nhất bên cạnh mình, sự nghi ngờ này dường như không còn là trông gà hóa cuốc nữa, đặc biệt là chuyện Trình Sâm còn tránh thoát khỏi sự giám sát của Tra Khâm vào chiều nay.
Trình Sâm trở về phòng của mình dưới ánh mắt chăm chú của Nok. Sau khi đóng cửa lại, ánh mắt sáng ngời của cậu ta lập tức trở nên u ám, cơ thể giống như mất hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất.
Trình Sâm vùi đầu vào chân, ôm lấy bả vai mình, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ có cậu ta biết mình đang thật sự khóc, cho dù là đôi mắt đỏ au hay giọt nước mắt trên sàn nhà đều nhắc nhở Trình Sâm rằng sau hai năm, cậu ta lại rơi lệ. Chẳng qua là lần này còn nhục nhã hơn lần trước.
Đúng như lời mà cậu ta đã nói với Lục Duy trên sân thượng, cậu ta là một tên ngu xuẩn rơi vào vũng bùn.
Tần Dập không hề ngủ mà vẫn luôn chờ người phụ nữ ngủ say. Anh lấy ngón tay vuốt ve khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của Kiều Tri Niệm. Cô khẽ nhíu mày, hừ nhẹ vài tiếng rồi lại im lặng. Tần Dập nhìn đôi môi cong cong trơn bóng, đặt xuống một nụ hôn rồi đứng dậy mặc lại quần áo trong bóng tối, sau đó nhẹ nhàng khép cửa.
Tần Dập chậm rãi đi xuống tầng hai, thò người ra khỏi cửa sổ cuối hành lang, vịn vào đường ống rồi linh hoạt nhảy xuống sân mà không hề gây ra tiếng động, càng không kinh động đến người trực đêm ở tầng một. Bình thường cửa sau đóng lại chỉ có một khe hở, bóng dáng người đàn ông lóe lên rồi biến mất ở sân sau.
…
Ban đêm trong quán bar nhỏ, tầng dưới ăn uống linh đình, tầng trên không một bóng người.
Lục Duy đứng trên sân thượng, Trình Sâm đứng cạnh cô, cậu ta bị gió đêm thổi tóc bay rối tung, híp mắt lại tự giễu nói: “Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả, chỉ là một tên ngu xuẩn rơi vào vũng bùn mà thôi. Nếu cô đã biết thì không nên ra ngoài gặp tôi nữa.”
Cây cọ khắc chữ “Sâm” ngày hôm đó đã bị đập vỡ, Nok và người nọ vốn không tin tưởng cậu ta. Lần này Trình Sâm ra ngoài cũng có người đi theo, Lục Duy vừa gặp thì phát hiện người đàn ông có vết sẹo trên lông mày bên trái. Cô kéo cậu ta đi, mượn đoàn xe diễu hành hoa trên đường để cắt đuôi, vội vàng chui vào quán bar nhỏ tầm thường này.
Toàn bộ tầng trên của quán bar đã có người bao trọn, đưa cậu ta tới đây là có dự tính từ trước.
“Lập trường của chúng ta không giống nhau.”
Người nói chuyện không phải Lục Duy, mà là người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng trên cầu thang.
Anh chậm rãi bước lên tầng, nhịp bước trầm ổn, bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt hai người. Ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên khuôn mặt sâu sắc và cứng rắn đang ngậm một điếu thuốc vừa châm của anh.
Lục Duy vỗ vỗ vai Trình Sâm, gương mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì đột nhiên cười lên.
Nói với cậu ta: “Tôi muốn nhìn thấy anh vẽ tranh lần nữa.”
Sau đó cô bỏ đi, lướt qua bả vai của người vừa đến.
Tống Hoài Cẩn chờ ở tầng dưới đã lâu, dưới chân đầy tàn thuốc, để người phụ nữ của mình và gã đàn ông muốn giết mình nói chuyện với nhau, mỗi giây mỗi phút đều là cực hình.
“Tay của cậu không nên cầm súng, lại càng không nên giết Tống Hoài Cẩn, cậu ấy và cậu không có thù.”
Tần Dập cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt lan can, thon dài trắng nõn, nói là tay của con gái thì cũng không quá đáng, đôi tay như vậy thực sự không thích hợp để cầm súng.
“Vậy còn anh thì sao? Tôi với anh có thù, bây giờ giết anh được không?”
Trình Sâm dứt lời, theo tiếng nói phát ra, bàn tay cầm súng lạnh như băng vẫn luôn để sau lưng chậm rãi đưa ra trước, đặt lên thái dương của Tần Dập.
Trước họng súng, người đàn ông vẫn thản nhiên hút thuốc, không thèm để ý ánh mắt thù hận của đối phương, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Tần Dập ngửa đầu nhả ra một làn khói, trầm giọng nói: “Cậu có thể chọn giết tôi ngay bây giờ và bị người ta lợi dụng cả đời, cũng có thể chọn nghe tôi nói xong rồi trở về cầm lại bút vẽ của mình.”
Trình Sâm ngạc nhiên: “Làm sao tôi biết anh có nói thật hay không.”
“A.” Tần Dập vứt tàn thuốc trong tay đi, dẫm lên đốm lửa còn chưa tắt: “Tại sao tôi phải gạt cậu? Số mệnh của anh ta đã hết, có cậu hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Trình Sâm chậm rãi thả sủng trong tay xuống, lùi xa người đàn ông một đoạn, ngón tay đặt trên cò súng không hề buông lỏng. Cậu ta còn nhớ rõ hai năm trước, cả người Tần Dập dính đầy máu tươi giống như la sát, đó là ác mộng kinh khủng nhất trong trí nhớ khi ấy. Cho dù vừa rồi mình mới là người cầm súng kề vào đầu, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không có cảm giác của kẻ khống chế, càng không chôn vùi được nỗi sợ hãi của mình.
Trình Sâm ép mình không nghĩ đến chuyện kia nữa, lên tiếng: “Anh nói đi.”
…
Nok ngồi trên ghế sô pha, trên bàn có một chai rượu vang đỏ và hai ly rượu, một người phụ nữ Châu Á mặc áo ngủ ngồi trên đùi. Vị trí bên cạnh anh ta lõm xuống, rõ ràng là có ai đã ngồi ở đó rất lâu, mà người nọ cũng vừa mới rời đi.
Trình Sâm một mình quay trở lại, vẻ mặt bình tĩnh đứng cạnh ghế sô pha đối mặt với anh ta.
Nok thấy cậu ta đã trở lại, nhướng mày nhìn người phụ nữ trên người mình. Người phụ nữ rất thức thời, nhìn thấy ánh mắt thì lập tức lộc cộc chạy lên tầng.
“Tra yeutruyen.net Khâm đã trở về từ chiều, sao bây giờ cậu mới về?”
Người đàn ông ngồi đây tối nay không uống rượu trắng, hiếm khi không nhìn thấy nụ cười trên mặt, giọng điệu của anh ta cũng không được tốt. Trình Sâm nghe xong thì ôn hòa yeutruyen.net nở nụ cười, bả vai hơi rung, lơ đãng lộ ra một vết màu xanh tím dưới cổ áo sơ mi.
Những người trải qua chuyện yêu đương đều biết đó là gì.
Khí lạnh trên mặt Nok cũng giảm bớt, nhưng trong giọng nói vẫn ý trách cứ: “Lần sau chú ý, chúng tôi đã chờ cậu rất lâu.”
Trình Sâm đáp ứng, giọng khiêm tốn; “Dạ, anh Nok.”
Ngay sau đó cậu ta nói: “Lục Duy chỉ là người được nuôi ở nhà họ Tần, chuyện liên quan tới nhà họ Tần cũng không rõ lắm.”
“Cậu chắc chắn?” Trong ánh mắt của Nok lộ ra sự nghi ngờ, không hề tin tưởng lời nói của đối phương.
“Chắc chắn, cô ấy mới chỉ mười tám tuổi, Tần Dập không cho cô ấy nhiều quyền lợi.”
Nok âm thầm chấp nhận lời nói của Trình Sâm, thế nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng, có điều vì kiêng kỵ người phía sau cậu ta nên cũng chẳng hỏi gì thêm. Kể từ sau khi người kia đến, anh ta càng lúc càng nghi ngờ thanh niên Châu Á duy nhất bên cạnh mình, sự nghi ngờ này dường như không còn là trông gà hóa cuốc nữa, đặc biệt là chuyện Trình Sâm còn tránh thoát khỏi sự giám sát của Tra Khâm vào chiều nay.
Trình Sâm trở về phòng của mình dưới ánh mắt chăm chú của Nok. Sau khi đóng cửa lại, ánh mắt sáng ngời của cậu ta lập tức trở nên u ám, cơ thể giống như mất hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất.
Trình Sâm vùi đầu vào chân, ôm lấy bả vai mình, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ có cậu ta biết mình đang thật sự khóc, cho dù là đôi mắt đỏ au hay giọt nước mắt trên sàn nhà đều nhắc nhở Trình Sâm rằng sau hai năm, cậu ta lại rơi lệ. Chẳng qua là lần này còn nhục nhã hơn lần trước.
Đúng như lời mà cậu ta đã nói với Lục Duy trên sân thượng, cậu ta là một tên ngu xuẩn rơi vào vũng bùn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.