Chương 36: Suy nghĩ dư thừa
Umee BL
14/08/2023
Nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa kính xe ô tô, từ sân bay đến trung
tâm thành phố đông đúc, nhộn nhịp. Đi thêm tầm một tiếng, hai bên đường
chỉ còn thưa thớt vài căn biệt thự, rẽ phải đi thêm một đoạn, một cánh
cổng sắt kiểu gothic cao lớn đứng sừng sững giữa rừng xuất hiện. Chặng
đường dài về nhà cứ ngỡ đến đây là xong nhưng khi đi qua cánh cổng được
bảo vệ mở thì phải đi tiếp hơn một trăm mét nữa mới thấy căn biệt thự
như lâu đài thu nhỏ. Hai bên đường là dải thực vật xanh thăm thẳm, bên
trên đầy những bụi hoa hồng đỏ thắm, điểm lên dải thực vật này là một
cây thông chiếm phân nữa diện tích mặt đất bên phải đường và tán của nó
chặn hết những tia sáng yếu ớt của bình minh hôm nay.
Lâu đài cổ kính hiện lên, nó đứng giữa ranh giới của u ám do sương mù và u ám do bóng tối tán cây mang lại. Màu đỏ của hoa kết hợp với không khí u ám này tạo ra bức tranh đối lập vừa xinh đẹp lại vừa tà ác. Chiếc xe càng đến gần thì những thứ này càng được phóng đại, họ như những người tí hon lạc vào thế giới khổng lồ hoặc cũng có thể họ là những người bình thường lạc vào thế giới nơi mọi thứ được phóng đại.
"Dù em lớn lên ở đây nhưng vẫn không thể nào quen với kích thước này được." Chu Giai Giai mệt mỏi cảm khái.
"Khi chúng ta còn nhỏ nhìn mọi thứ còn lớn hơn." Chu Phàm dựa đầu vào cửa hướng nhìn lâu đài cổ. Đây căn bản không phải nơi dành cho người bình thường ở, nhưng ai bảo họ có một người chú là nhà nghệ thuật gia với tâm lí không được bình thường lắm chứ.
"Haha, lâu đài mang diện tích một nghìn mét vuông này vẫn chưa thoả mãn được ông chủ đâu, chỉ là nó còn kèm theo ngọn đồi phía sau nên mới được mua thôi." Kane nheo mắt cười đánh lái né hộp quà được ông trùm vải lên ngày hôm qua. Hai anh em Chu Phàm cũng bị khối vuông màu đen này thu hút:
"Kane, cái gì thế?" cậu nhìn nó qua gương chiếu hậu, còn Chu Giai Giai không kiềm được tính tò mò đã mở cửa sổ ngoái đầu lại nhìn.
"Hai ngài sẽ biết nhanh thôi." Kane không trả lời mà chỉ cười nói lấp lửng.
"Đến rồi, cô cậu xuống xe để tôi đưa xe vào gara." Kane xuống xe đi về bên phía Chu Giai Giai mở cửa, Chu Phàm nhìn Kane định qua phía mình thì lắc đầu tỏ vẻ mình tự mở được. Kane cũng biết tính thiếu gia nhà mình nên ra sau mở cốp lấy ba lô ít đồ của họ xuống.
"Ông để xe ở đây đi, tí nữa cháu còn cần dùng đến nó." nhìn Kane đang định lên xe, cậu suy nghĩ một chặp hướng Kane nói.
Ngắm nhìn nơi này vẫn không khác gì so vơi trước khi mình đi, cậu rùng mình bởi khí hậu ẩm ướt quanh đây, bước đến bậc thềm, ngước nhìn hoa văn cổ xưa trên cánh cửa đá cẩm thạch màu đen huyền. Cánh cửa cao lớn được người giúp việc mở ra từ bên trong:
"Thiếu gia." cậu nghe tiếng chào của người giúp việc chỉ gật đầu bước vào, sàn nhà gạch lát màu đen có đường vân đá, sáng bóng đến nỗi có thể phản chiếu được chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần, những giá nến được thắp sáng lung linh. Trên những bức tường treo đầy tác phẩm nổi tiếng thế giới, từ khung cảnh ấm áp, hạnh phúc đến những bức tranh kinh dị lấy nỗi sợ làm cảm hứng mà tạo nên. Toàn bộ lâu đài rộng rãi mà im ắng. Trưởng thành ở nơi này chắc chắn phải là những con người có tâm lí vững vàng, can đảm nếu không họ có thể bị nơi này ám ảnh suốt đời. Ánh nến lay lắt chiếu sáng bậc thang hướng lên tầng, cậu với cô quen thuộc mà đi lên, bậc thang này chia làm hai hướng, chính giữa bức tường chia đường có một bức tranh to được treo, lấy màu trắng đại diện cho thiên thần, trong sáng lại thuần khiết và nếu như hai tay thiên thần này không dính máu thì bức tranh này sẽ xinh đẹp và đáng yêu hơn nhiều.
"Anh à, mỗi năm chúng ta đều quay lại mà lúc nào cũng thấy nơi này quá rộng lớn rồi đi." Chu Giai Giai nheo mắt chống lại cơn buồn ngủ, đánh giá lại đại sảnh trước mắt.
"Ừm, em nên đi ngủ rồi." cậu gật đầu tán đồng rồi giục cô đi ngủ.
"Vâng." giọng cô vang lên yếu ớt, hai anh em trước sau bước về phía cầu thang bên phải, bên trái họ là mấy căn phòng trưng bày đồ được sưu tầm bởi bố và chú của hai người, tất nhiên hai người cũng có đồ sưu tầm được nhưng nó chỉ chiếm một phần nhỏ.
Nơi này đã được gọi là lâu đài thì sẽ không chỉ có hai tầng nhưng bình thường họ về được mấy ngày đâu, đa phần chỉ hoạt động tại sảnh ăn và phòng ngủ thôi.
Trong căn phòng rộng rãi đầy hương hoa của cậu được bài trí theo phong cách nhẹ nhàng, thoải mái với màu chủ đạo là vàng trắng đan xen, sàn nhà và tường thì vẫn là màu đen đó, những vật dụng như giá sách, kệ tủ,...hay còn mấy thứ trang trí linh tinh đều được làm bằng gỗ có chất liệu tốt nhất, với thiết kế tỉ mỉ tinh xảo. Căn phòng cậu có cửa sổ hướng ra phía trước cổng, nhìn từ trên cao xuống những đoá hồng nở rộ đọng lại sương mai điểm lên thảm cỏ xanh lại càng thêm đỏ thắm, cũng càng thêm kì dị. Cậu quay lại giường nằm phịch xuống.
"Haa" vùi mặt vào gối cậu thở dài một hơi mệt mỏi. Nằm một lúc trên chiếc giường ấm áp êm ái cậu như quyết định cái gì đó, đột nhiên bò dậy vò đầu, đứng lên lấy bộ đồ mới trong tủ ra rồi vào phòng tắm. Lúc ra ngoài trên người cậu đã thơm tho sạch sẽ, cậu dựa theo thời tiết hôm nay mà lấy thêm một cái áo khoác. Mang theo áo khoác xuống tầng cậu thấy Kane đang đứng dưới sảnh, nhận thấy có ánh mắt nhìn mình Kane ngẩng đầu lên.
"Cậu không định ăn gì rồi mới đi sao?" Kane nhìn áo khoác trên tay cậu.
"Ông biết cháu không thích ăn sáng mà." Chu Phàm nhíu mày khoác áo lên người.
"Tôi biết." dừng một lát ông nói thêm:
"Vậy uống một ly sữa được chứ? Sữa dâu, dâu ở sau vườn đã đến mùa thu hoạch rồi."
Cậu đang định nói gì đó nhưng Kane nhanh hơn một bước ra hiệu cho giúp việc đưa sữa cho mình. Nhận lấy ly sữa từ Kane cậu đành đè nén tính khí khó chịu từ khi đến ngày này mà miễn cưỡng uống.
"Cháu đi đây."
"Cậu lấy chìa khoá xe chưa?"
"Mang đây rồi." cậu cầm chìa khoá trong túi áo ra cho Kane xem.
Tiễn cậu ra cửa, nhìn theo bóng chiếc xe Kane chỉ biết bất lực thở dài.
Quá mệt mỏi cho mấy đứa nhóc này rồi, ổng ngẩng đầu nhìn trời, trong tầm mắt ông, cả nửa tầm nhìn đều bị tán thông che khuất. Chu Giai Giai ở trên tầng vẫn chưa ngủ mà nhìn theo chiếc xe cậu đi, trong mắt toàn là mông lung mờ mịt. Cô không biết sao nhưng cứ đến ngày này hai người đều có những suy nghĩ rất dư thừa.
Lâu đài cổ kính hiện lên, nó đứng giữa ranh giới của u ám do sương mù và u ám do bóng tối tán cây mang lại. Màu đỏ của hoa kết hợp với không khí u ám này tạo ra bức tranh đối lập vừa xinh đẹp lại vừa tà ác. Chiếc xe càng đến gần thì những thứ này càng được phóng đại, họ như những người tí hon lạc vào thế giới khổng lồ hoặc cũng có thể họ là những người bình thường lạc vào thế giới nơi mọi thứ được phóng đại.
"Dù em lớn lên ở đây nhưng vẫn không thể nào quen với kích thước này được." Chu Giai Giai mệt mỏi cảm khái.
"Khi chúng ta còn nhỏ nhìn mọi thứ còn lớn hơn." Chu Phàm dựa đầu vào cửa hướng nhìn lâu đài cổ. Đây căn bản không phải nơi dành cho người bình thường ở, nhưng ai bảo họ có một người chú là nhà nghệ thuật gia với tâm lí không được bình thường lắm chứ.
"Haha, lâu đài mang diện tích một nghìn mét vuông này vẫn chưa thoả mãn được ông chủ đâu, chỉ là nó còn kèm theo ngọn đồi phía sau nên mới được mua thôi." Kane nheo mắt cười đánh lái né hộp quà được ông trùm vải lên ngày hôm qua. Hai anh em Chu Phàm cũng bị khối vuông màu đen này thu hút:
"Kane, cái gì thế?" cậu nhìn nó qua gương chiếu hậu, còn Chu Giai Giai không kiềm được tính tò mò đã mở cửa sổ ngoái đầu lại nhìn.
"Hai ngài sẽ biết nhanh thôi." Kane không trả lời mà chỉ cười nói lấp lửng.
"Đến rồi, cô cậu xuống xe để tôi đưa xe vào gara." Kane xuống xe đi về bên phía Chu Giai Giai mở cửa, Chu Phàm nhìn Kane định qua phía mình thì lắc đầu tỏ vẻ mình tự mở được. Kane cũng biết tính thiếu gia nhà mình nên ra sau mở cốp lấy ba lô ít đồ của họ xuống.
"Ông để xe ở đây đi, tí nữa cháu còn cần dùng đến nó." nhìn Kane đang định lên xe, cậu suy nghĩ một chặp hướng Kane nói.
Ngắm nhìn nơi này vẫn không khác gì so vơi trước khi mình đi, cậu rùng mình bởi khí hậu ẩm ướt quanh đây, bước đến bậc thềm, ngước nhìn hoa văn cổ xưa trên cánh cửa đá cẩm thạch màu đen huyền. Cánh cửa cao lớn được người giúp việc mở ra từ bên trong:
"Thiếu gia." cậu nghe tiếng chào của người giúp việc chỉ gật đầu bước vào, sàn nhà gạch lát màu đen có đường vân đá, sáng bóng đến nỗi có thể phản chiếu được chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần, những giá nến được thắp sáng lung linh. Trên những bức tường treo đầy tác phẩm nổi tiếng thế giới, từ khung cảnh ấm áp, hạnh phúc đến những bức tranh kinh dị lấy nỗi sợ làm cảm hứng mà tạo nên. Toàn bộ lâu đài rộng rãi mà im ắng. Trưởng thành ở nơi này chắc chắn phải là những con người có tâm lí vững vàng, can đảm nếu không họ có thể bị nơi này ám ảnh suốt đời. Ánh nến lay lắt chiếu sáng bậc thang hướng lên tầng, cậu với cô quen thuộc mà đi lên, bậc thang này chia làm hai hướng, chính giữa bức tường chia đường có một bức tranh to được treo, lấy màu trắng đại diện cho thiên thần, trong sáng lại thuần khiết và nếu như hai tay thiên thần này không dính máu thì bức tranh này sẽ xinh đẹp và đáng yêu hơn nhiều.
"Anh à, mỗi năm chúng ta đều quay lại mà lúc nào cũng thấy nơi này quá rộng lớn rồi đi." Chu Giai Giai nheo mắt chống lại cơn buồn ngủ, đánh giá lại đại sảnh trước mắt.
"Ừm, em nên đi ngủ rồi." cậu gật đầu tán đồng rồi giục cô đi ngủ.
"Vâng." giọng cô vang lên yếu ớt, hai anh em trước sau bước về phía cầu thang bên phải, bên trái họ là mấy căn phòng trưng bày đồ được sưu tầm bởi bố và chú của hai người, tất nhiên hai người cũng có đồ sưu tầm được nhưng nó chỉ chiếm một phần nhỏ.
Nơi này đã được gọi là lâu đài thì sẽ không chỉ có hai tầng nhưng bình thường họ về được mấy ngày đâu, đa phần chỉ hoạt động tại sảnh ăn và phòng ngủ thôi.
Trong căn phòng rộng rãi đầy hương hoa của cậu được bài trí theo phong cách nhẹ nhàng, thoải mái với màu chủ đạo là vàng trắng đan xen, sàn nhà và tường thì vẫn là màu đen đó, những vật dụng như giá sách, kệ tủ,...hay còn mấy thứ trang trí linh tinh đều được làm bằng gỗ có chất liệu tốt nhất, với thiết kế tỉ mỉ tinh xảo. Căn phòng cậu có cửa sổ hướng ra phía trước cổng, nhìn từ trên cao xuống những đoá hồng nở rộ đọng lại sương mai điểm lên thảm cỏ xanh lại càng thêm đỏ thắm, cũng càng thêm kì dị. Cậu quay lại giường nằm phịch xuống.
"Haa" vùi mặt vào gối cậu thở dài một hơi mệt mỏi. Nằm một lúc trên chiếc giường ấm áp êm ái cậu như quyết định cái gì đó, đột nhiên bò dậy vò đầu, đứng lên lấy bộ đồ mới trong tủ ra rồi vào phòng tắm. Lúc ra ngoài trên người cậu đã thơm tho sạch sẽ, cậu dựa theo thời tiết hôm nay mà lấy thêm một cái áo khoác. Mang theo áo khoác xuống tầng cậu thấy Kane đang đứng dưới sảnh, nhận thấy có ánh mắt nhìn mình Kane ngẩng đầu lên.
"Cậu không định ăn gì rồi mới đi sao?" Kane nhìn áo khoác trên tay cậu.
"Ông biết cháu không thích ăn sáng mà." Chu Phàm nhíu mày khoác áo lên người.
"Tôi biết." dừng một lát ông nói thêm:
"Vậy uống một ly sữa được chứ? Sữa dâu, dâu ở sau vườn đã đến mùa thu hoạch rồi."
Cậu đang định nói gì đó nhưng Kane nhanh hơn một bước ra hiệu cho giúp việc đưa sữa cho mình. Nhận lấy ly sữa từ Kane cậu đành đè nén tính khí khó chịu từ khi đến ngày này mà miễn cưỡng uống.
"Cháu đi đây."
"Cậu lấy chìa khoá xe chưa?"
"Mang đây rồi." cậu cầm chìa khoá trong túi áo ra cho Kane xem.
Tiễn cậu ra cửa, nhìn theo bóng chiếc xe Kane chỉ biết bất lực thở dài.
Quá mệt mỏi cho mấy đứa nhóc này rồi, ổng ngẩng đầu nhìn trời, trong tầm mắt ông, cả nửa tầm nhìn đều bị tán thông che khuất. Chu Giai Giai ở trên tầng vẫn chưa ngủ mà nhìn theo chiếc xe cậu đi, trong mắt toàn là mông lung mờ mịt. Cô không biết sao nhưng cứ đến ngày này hai người đều có những suy nghĩ rất dư thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.