Tinh Cầu Mất Ngủ

Chương 3: Chị dâu tương lai của cậu

Vũ Trụ Vị Miên

03/08/2022

Trái tim vốn đã tĩnh lặng bao lâu nay của Lâm Nhiễm, bởi vì động tác đầy tự nhiên này của Tạ Hoài Tây, không tránh khỏi run rẩy.

Giây phút Tạ Hoài Tây không cẩn thận chạm vào tay cô lúc lấy giấy, cô cuối cùng cũng có cảm giác đối với cuộc hôn nhân sắp diễn ra của mình và Tạ Hoài Tây.

Tạ Hoài Tây ngồi xuống phía trước, rót trà cho cả hai người.

Buổi chạng vạng, gió vẫn thổi lá cây xào xào, ngọn lửa trong bếp nhỏ trên bàn càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ, Lâm Nhiễm cứ yên lặng ngồi đó, không hề lên tiếng.

Mấy năm nay Lâm Nhiễm vẫn luôn đắm chìm trong thế giới nghiên cứu, vậy nên mấy kỹ năng giao tiếp xã hội vốn đã không giỏi nay lại càng giảm đi.

Lâm Nhiễm vẫn luôn muốn chủ động nói một câu gì đó, mặc dù lần gặp mặt này là do Tạ Hoài Tây đề nghị, địa điểm lại do cô chọn, lại chỉ lo tìm nơi vắng vẻ theo sở thích của cô, đồ uống cũng là loại trà đại hồng bào cô yêu thích.

Nhưng bây giờ phải nói gì mới được, đã lâu không gặp? Hay là liên hôn vui vẻ?

Cuối cùng vẫn là Tạ Hoài Tây mở miệng trước, chỉ là anh nói toàn những chuyện không liên quan.

Anh đánh giá quán trà nhỏ này, hỏi Lâm Nhiễm: “Em thường tới chỗ này? Nơi này mang hương vị rất cổ xưa.”

Lâm Nhiễm không hiểu tại sao Tạ Hoài Tây lại hỏi cái này, thành thật trả lời: “Lúc còn ở trong nước tôi thường xuyên đến đây, tuy nhiên hai năm vừa rồi không đến.”

“Ở nước ngoài có thích ứng được không?”

“Cũng không tệ lắm.” Ít nhất cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, cô có thể đảm bảo một ngày ngủ sáu tiếng, lúc trước còn ở trong nước, nhiều lúc cô còn cần phải dùng đến thuốc an thần mới có thể ngủ được.

“Em có kế hoạch quay lại Viện Tâm lý học New Zealand không?”

Lâm Nhiễm không quá ngạc nhiên chuyện Tạ Hoài Tây nắm rõ công việc của mình như trong lòng bàn tay, nếu như cô mấy năm qua cũng ít nhiều tìm thông tin về anh, lúc này có lẽ cô cũng đang tra cứu thông tin về người đàn ông này.

“Vẫn chưa xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ kết thúc năm cuối tại đại học Nghi Thành.”

Cô thực sự vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, nếu đã lựa chọn trở về nước, sau này chắc chắn sẽ không quay lại kia, cô đã làm một số thủ tục để chuyển về lại Đại học Nghi Thành, nhưng nếu muốn tiến xa hơn trong lĩnh vực này thì New Zealand vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Tạ Hoài Tây nâng chén trà lên, một lát sau, bỗng nhớ tới cái gì, lại đặt chén trà trong tay xuống. Lâm Nhiễm là một người rất biết quan sát, thời điểm anh làm ra động rác nhỏ đó, Lâm Nhiệm cũng đã nhận ra được, người cô hơi nghiêng về phía trước.

Tạ Hoài Tây chăm chú nhìn Lâm Nhiễm: “Chúng ta hình như rất nhiều năm rồi mới gặp lại.”

“Đúng vậy, từ khi anh tốt nghiệp cấp ba.”

Giọng của Tạ Hoài Tây không nghe ra được cảm xúc: “Không ngờ nhiều năm sau lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

Lần này Lâm Nhiễm không trả lời, chỉ rót thêm một chén trà cho mình, cô biết Tạ Hoài Tây tại sao lại hẹn gặp riêng cô trước khi hai nhà chính thức gặp nhau.

Mấy năm gần đây Lâm gia quả thật đi lên rất nhanh, so với Tạ gia không có mấy phần chênh lệch, Lâm Nhiễm đoán Tạ gia chọn cô chắc là sẽ giúp lợi ích tăng cao hơn.

Về phần lợi ích như thế nào, gần hai năm qua, Lâm Nhiễm cũng không để ý lắm, rồi cô lại vội vàng trở về nước, không có thời gian tìm hiểu.

Lâm Nhiễm rất rõ ràng mình cần cái gì, cũng biết rõ mục đích của mình, chỉ cần Tạ Hoài Tây không đề cập đến yêu cầu gì quá đáng, cô sẵn sàng đồng ý.

“Lần này hẹn gặp em, là muốn hỏi một chút em đối với cuộc hôn nhân này có ý kiến gì không?” Tạ Hoài Tây dừng một chút, tiếp tục nói: “Từ góc độ của em mà nói.”

Lâm Nhiễm nghe thấy những lời này, đầu tiên là sửng sốt, nhưng trong lòng cũng rất nhanh hiểu rõ.

Mặc dù mấy năm nay họ không gặp nhau, nhưng trước đó cũng đã quen biết nhau gần mười năm, cũng coi như là lớn lên cùng nhau, ví dụ như, thỉnh thoảng đến năm mới Lâm Nhiễm đều sẽ nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới từ Tạ Hoài Tây, sau đó cũng mượn chuyện này mà tán gẫu với nhau mấy câu.

Nhưng chuyện hôn nhân này lại khác.

Tạ Hoài Tây hỏi thẳng nên Lâm Nhiễm cũng phải thẳng thắn trả lời: “Có thể kết hôn với nhau, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể cho đối phương một chút không gian, tôi còn một năm học trong nước, sau khi tốt nghiệp tôi cũng không muốn từ bỏ sự nghiệp.”



Tạ Hoài Tây cũng không quá bất ngờ với những lời này của Lâm Nhiễm, trở thành sinh viên trao đổi của Viện Nghiên Cứu New Zealand nhất định phải có thiên phú, cũng phải bỏ ra nỗ lực, quả thật không thể để hôn nhân trói buộc mà từ bỏ.

“Còn gì không?”

Còn gì nữa?

Lâm Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu: “Chỉ có như vậy, chuyện còn lại đều để cho bố tôi quyết định.”

Tạ Hoài Tây chắp tay lại, đôi mắt hơi híp lại, mái tóc ngắn được phủ một lớp ánh sáng vàng nhẹ từ bóng đèn vàng ấm áp chiếu xuống, khiến người ta không phân biệt được cảm xúc.

“Vậy chúng ta,  sau khi cưới làm một cặp vợ chồng bình thường?”

Ánh sáng của quán trà này cũng không không ổn định, chiếc đèn duy nhất trên trần nhà có lẽ do bị hỏng mạch điện nên cứ nhấp nháy, người ra người vào mở cửa tạo thành tiếng ồn.

Tất cả đều bị Lâm Nhiễm ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thời gian tựa hồ dừng ở khoảnh khắc này, các giác quan như bị phóng đại vô hạn, đến nỗi Lâm Nhiễm còn có thể cảm nhận được rõ ràng từng nhịp tim đập của mình.

Bọn cô, những con người nghiên cứu tâm lý, luôn muốn khám phá bí ẩn đằng sau mỗi hành vi của con người.

Lời nói của Tạ Hoài Tây, anh rất hiểu rất rõ, cô cũng vậy.

Tạ Hoài Tây một lần nữa bưng chén trà lên, uống một hớp nhỏ, vị trà vừa dụy vừa tinh khiết, uống xong vị ngọt còn vương trên đầu lưỡi.

Một lúc sau, anh nghe thấy Lâm Nhiễm lên tiếng: “Được.”

Vẻ mặt nghiêm nghị của Tạ Hoài Tây vì nghe câu “Được” của Lâm Nhiễm mà nhu hòa vài phần sau khi, anh hỏi cô có muốn đi ăn cơm tối cùng mình không, sau đó đứng dậy thanh toán tiền.

Giờ phút này, trăng đã lên cao, ánh trăng sáng xuyên qua kính cửa sổ, chiếu xuống cổ tay Lâm Nhiễm.

Cô cúi đầu nhìn chiếc vòng tay được bện xù xì, vòng đi vòng lại, năm đó không tặng chiếc vòng tay này cho anh, bây giờ lại gặp nhau lần nữa trong tình huống này. 

Chuyện duyên phận, quả thật không thể nói trước.

___

Địa điểm Lâm Nhiễm chọn gặp mặt rất nhỏ, mà nơi Tạ Hoài Tây đưa cô đi ăn tối cũng không phải ở nơi trung tâm thành phố.

Xe đi một đường chạy hết một vòng phía nam của thành phố, cuối cùng dừng lại trước cửa một nhà hàng hai tầng bên đường.

Quản lý nhà hàng đã ra từ sớm và đợi họ, có lẽ Tạ Hoài Tây đã liên hệ trước với anh ta.

Quản lý đưa hai người họ lên phòng riêng trên lầu, nhìn từ bên ngoài, nhà hàng này cũng không có gì đặc biệt ngoài diện tích rộng, nhưng bên trong lại rất ấn tượng, Lâm Nhiễm vừa vào đây liền phát hiện, nơi này được trang hoàng theo phong cách cổ đại của Trung Quốc, mấy đồ trang trí hình như đều là hàng thật, chỉ là thiếu chút tinh xảo so với mấy món đồ của ông ngoại cô.

Tạ Hoài Tây là khách quen của nơi này, thế nhưng vị quản lý phía trước chưa từng gặp qua chuyện vị thiếu gia này mang người phụ nữ nào tới đây, quả thật là một cô gái xinh đẹp, anh ta lịch sự đưa thực đơn cho Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm lần đầu nhìn thấy thực đơn được đặt trên khay, nhất thời hứng thú nên cũng không từ chối, tiện tay lấy một thực đơn có ghi chữ “Trúc”, sau đó gọi hai món.

Tên các món ăn đều rất tao nhã, tuy nhiên lại mất đi tên thật của các món ăn, nhưng chủ nhà hàng cũng rất tinh tế, để hình ảnh bên cạnh tên món nên Lâm Nhiễm cũng không đến mức không nhận ra.

“Thiên đông măng mù xuân.”

“Ngọc xương sườn.”

Thực ra hai món này chính là một phần măng xào, một phần rau trộn ngó sen.

Lâm Nhiễm khép lại thực đơn, đặt lại xuống khay: “Anh gọi đi, tôi không quen thuộc chỗ này,”



Tạ Hoài Tây cũng không nhìn thực đơn: “Một phần cá hấp lư, một phần thịt viên, chỉ vậy thôi.”

Quả Lý: “Tạ tổng, rượu lần trước ngài mang tới có cần đưa lên không ạ?”

“Tôi phải lái xe.”

“Dạ vâng, vậy quý khách chờ một lát, tôi sẽ thông báo với nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.”

Bởi vì Tạ Hoài Tây đã gọi món thịt viên, đây là món ăn người Nghi Thành rất yêu thích, cho nên khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn rất nhiều.

Cũng nhờ có đề tài này mà hai người bắt đầu nói chuyện phiếm nhiều hơn.

Từ chuyện món thịt viên ở Nghi Thành, lại đến chuyện Lâm Nhiễm ăn gì ở nước ngoài, rồi lại nói về nguồn gốc của nhà hàng này.

Tạ Hoài Tây: “Nhà hàng này là nơi ông chủ trưng bày đồ cổ, cũng thích tìm hiểu về đồ ăn Trung Quốc, cả hai kết hợp lại, làm nên nét độc đáo giữa Nghi Thành, nơi đây rất được yêu thích.”

Lâm Nhiễm: “Vậy còn anh?”

Lúc này đồ ăn đã được đưa lên, Tạ Hoài Tây gắp một miếng thịt viên: “Tôi chỉ đơn giản là cảm thấy thịt viên của bọn họ được làm chuẩn nhất.”

Lâm Nhiễm cười: “Đúng thật.”

Cô vừa rồi cũng gắp ăn thử một viên, đúng là tốt hơn so với cửa hàng mười mấy năm cạnh trung học Nghi Thành.

Thời điểm Hướng Tầm đi đến trước cửa phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Bọn họ ngày thường đều nói Tạ thiếu gia ít cười, vậy mà trước mặt cô gái kia lại rất vui vẻ, thái độ không chút chiếu lệ nào.

Lúc Hướng Tầm đẩy cửa đi vào, quản lý nhà hàng nhanh chóng đuổi theo, lo lắng giải thích: “Tạ tổng, tôi xin lỗi, tôi không kịp ngăn lại.”

Tạ Hoài Tây xưa tay: “Không có việc gì, đi đi.”

Quản lý như được đại xá, chạy nhanh khỏi cái nơi đầy thị phi này.

Lúc vừa rồi Hướng Tầm ăn cơm ở phòng riêng tầng dưới, vừa ra khỏi phòng đã trực tiếp đến chỗ Tạ Hoài Tây, cho dù quản lý muốn ngăn cản, có lẽ cũng không thể quản được. Anh ta không dám ngăn lại người đàn ông này, nhưng may mắn là, quản lý biết Tạ Hoài Tây và Hướng Tầm là bạn bè thân thiết cho nên Tạ Hoài Tây cũng sẽ không làm anh ta khó xử.

Lâm Nhiễm nhìn người đàn ông đang dựa ở cửa kia có chút quen mắt.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, khuôn mặt trong trí nhớ của Lâm Nhiễm từ từ khùng khớp với khuôn mặt của Hướng Tầm.

Thì ra chính là hắn.

Con trai thứ hai của Hướng gia, cũng giống như cô và Tạ Hoài Tây, đều tốt nghiệp ở cao trung Nghi Thành, năm đó cùng với Tạ Hoài Tây đều là nhân vật nổi tiếng tại trường, chỉ là lúc ấy Lâm Nhiễm chỉ chú ý đến Tạ Hoài Tây, nếu không phải trước đây Yên Nhiên từng nhắc tới người ngày, nói hắn là kẻ bắt cá nhiều tay, cô thực sự cũng không thể nhận ra Hướng Tầm.

Nhìn dáng vẻ như vậy của Hướng Tầm, có lẽ quan hệ với Tạ Hoài Tây cũng rất tất, nếu không anh ta cũng không kiêng nể gì mà đẩy cửa vào được.

Tạ Hoài Tây lo lắng nhìn Lâm Nhiễm, sau đó lại nhìn thấy gương mặt Hướng Tầm đến không đúng thời điểm, thấy anh ta hừ lạnh cười, sau đó đi đến gần.

Cho dù Hướng Tầm đã uống nhiều, nhưng cũng không phải không nhì thấy ánh mắt Tạ Hoài Tây nhìn về phía mình mang theo cảnh cáo.

“Tại sao đi vào mà không gõ cửa?”

Hướng Tầm thấy Tạ Hoài Tây như vậy, biểu tình trong phút chốc liền thu liễm lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhiễm không còn ngả ngớn nữa mà có vài phần dè dặt: “Vị này là?”

Lời nói tiếp theo của Tạ Hoài Tây khiến Lâm Nhiễm bất ngờ.

“Chị dâu tương lai của cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Cầu Mất Ngủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook