Chương 3: Thâm tình
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
19/02/2020
- Triệu Tử, chàng oán hận ta đến thế sao?.
- Phải. Ta hận cả nhà các người, cuộc sống vinh phú an ổn này, không phải đều được đổi từ mạng sống của Liễu Y tỷ tỷ ngươi sao?. Các người nợ Liễu Y không chỉ một cuộc sống thôi đâu, có biết không???.
- Hoá ra là vậy...
Liễu Nham trưng ra một nụ cười lạnh, vành môi phiếm đỏ, máu tươi loang trên chiếc cằm uyển mĩ của nàng. Triệu Tử lạnh nhạt đứng đó, thả xuống những lời đao kiếm, hắn muốn dùng chúng đâm xuyên trái tim đang đập loạn kia.
- Bổn vương sẽ từ từ, từ từ dày vò các ngươi, rồi các ngươi sẽ biết, sống không bằng chết thống khổ thế nào... Hừ!.
Nói rồi, Triệu Tử hất tay áo lạnh lùng quay đi. Liễu Nham ngồi đó, xụi lơ trên nền đất, váy hoa nhàu nhĩnh, lẫn lộn những mảnh kính vỡ. Tất thảy đều tan nát, tan nát như trái tim của nàng. Triệu Tử đó, người mà nàng đơn phương ái tình, cũng là phu quân của nàng, giờ cũng lại là người hận nàng hơn tất thảy. Trớ trêu thay.
- Vì cái gì ư?.
- Vì tình yêu của hắn...
Triệu Tử. Triệu Tử.
- Tỷ tỷ, muội xin lỗi... đã hứa nhưng không giữ lời. Người đó, muội vĩnh viễn không thể chạm tới. Triệu Tử, nếu chàng hận họ Mạc như vậy, chi bằng, một mạng đổi một mạng, cái mạng này, xem như ta đổi lại cho tỷ tỷ, có được hay không???. Ta trả cuộc sống vốn có được nhờ tỷ tỷ, trả cả tình yêu của ta, trái tim của ta, Triệu Tử... có được hay không...
Liễu Nham mềm nhũn nằm trên mặt đất, màu váy trắng đã nhuốm đỏ tự khi nào. Những mảnh gương vỡ trong suốt sớm đã chuyển thành một màu đỏ đau thương. Đáy mắt ngây thơ của nàng năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tử, vẫn y như vậy, chỉ khác là, lúc này xuyến đầy nước, cũng nhiễu đọng một sự bi ai bất lực.
- Sự thống khổ mà chàng nói... ta đã sớm trải nghiệm. Triệu Tử, ngay từ khi nghe thấy tên chàng, ta thật không ngờ số mệnh mình đã bước vào sự thống khổ...
Liễu Nham khóc rồi cười, cũng không rõ cơ thể này đau hay là trái tim này đau. Cứ thế chìm dần vào cơn mê man hỗn loạn.
...
- Ngươi nghĩ dùng cái mạng nhỏ của mình chết đi là đủ cho tất cả sao?. Khả tiếu!. Có tin bổn vương nhặt lại mạng nhà ngươi từ diêm phủ trở về hay không?. Hừ!.
- Bằng mọi cách, làm cho cô ta tỉnh lại!.
- Vâng, thưa vương gia.
Triệu Tử hàn lãnh bước ra khỏi cửa, ném lại cho lang y một lệnh. Trên trán vị lang y thoáng nổi một vệt đen.
Hai ngày sau, Liễu Nham nặng nề mở mí mắt, nàng còn sống hay đã chết rồi?.
- Ta chưa chết ư... Tại sao?.
- Tại vì ngươi không có quyền tự định đoạt cái chết của bản thân ngươi.
Bên tai Liễu Nham không sai vẫn thu thấy âm thanh hàn lãnh ấy. Nàng vẫn nằm yên, giương hốc mắt trống rỗng đối diện với trần nhà, khoé môi nhợt nhạt đau đớn giương lên một nụ cười tàn úa. Triệu Tử kia, là tới xem nàng đang thống khổ mà sống như thế nào ư?. Hay là, đến để ban cho nàng một mệnh lệnh?.
- Tỷ tỷ, muội muội hiểu rồi. Cách để muội trả nợ lại tỷ, không phải là mạng sống, mà là sống một cách đau khổ. Vậy được, muội sẽ sống, miễn là, hắn tha cho cha mẹ chúng ta, tha cho Mạc gia, còn lại, muội sẽ nhận hết. Tỷ tỷ...
Liễu Nham miệng cười, còn đuôi mắt đã tràn ra một hàng nước nóng hổi rất nhanh chảy xuống mang tai. Từ giờ phút này trở đi, nàng tự tay, tự tay bóp nát đi thứ tình yêu mù quáng, khổ sở dành cho họ Triệu. Mãi mãi quên đi...
- Phải. Ta hận cả nhà các người, cuộc sống vinh phú an ổn này, không phải đều được đổi từ mạng sống của Liễu Y tỷ tỷ ngươi sao?. Các người nợ Liễu Y không chỉ một cuộc sống thôi đâu, có biết không???.
- Hoá ra là vậy...
Liễu Nham trưng ra một nụ cười lạnh, vành môi phiếm đỏ, máu tươi loang trên chiếc cằm uyển mĩ của nàng. Triệu Tử lạnh nhạt đứng đó, thả xuống những lời đao kiếm, hắn muốn dùng chúng đâm xuyên trái tim đang đập loạn kia.
- Bổn vương sẽ từ từ, từ từ dày vò các ngươi, rồi các ngươi sẽ biết, sống không bằng chết thống khổ thế nào... Hừ!.
Nói rồi, Triệu Tử hất tay áo lạnh lùng quay đi. Liễu Nham ngồi đó, xụi lơ trên nền đất, váy hoa nhàu nhĩnh, lẫn lộn những mảnh kính vỡ. Tất thảy đều tan nát, tan nát như trái tim của nàng. Triệu Tử đó, người mà nàng đơn phương ái tình, cũng là phu quân của nàng, giờ cũng lại là người hận nàng hơn tất thảy. Trớ trêu thay.
- Vì cái gì ư?.
- Vì tình yêu của hắn...
Triệu Tử. Triệu Tử.
- Tỷ tỷ, muội xin lỗi... đã hứa nhưng không giữ lời. Người đó, muội vĩnh viễn không thể chạm tới. Triệu Tử, nếu chàng hận họ Mạc như vậy, chi bằng, một mạng đổi một mạng, cái mạng này, xem như ta đổi lại cho tỷ tỷ, có được hay không???. Ta trả cuộc sống vốn có được nhờ tỷ tỷ, trả cả tình yêu của ta, trái tim của ta, Triệu Tử... có được hay không...
Liễu Nham mềm nhũn nằm trên mặt đất, màu váy trắng đã nhuốm đỏ tự khi nào. Những mảnh gương vỡ trong suốt sớm đã chuyển thành một màu đỏ đau thương. Đáy mắt ngây thơ của nàng năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tử, vẫn y như vậy, chỉ khác là, lúc này xuyến đầy nước, cũng nhiễu đọng một sự bi ai bất lực.
- Sự thống khổ mà chàng nói... ta đã sớm trải nghiệm. Triệu Tử, ngay từ khi nghe thấy tên chàng, ta thật không ngờ số mệnh mình đã bước vào sự thống khổ...
Liễu Nham khóc rồi cười, cũng không rõ cơ thể này đau hay là trái tim này đau. Cứ thế chìm dần vào cơn mê man hỗn loạn.
...
- Ngươi nghĩ dùng cái mạng nhỏ của mình chết đi là đủ cho tất cả sao?. Khả tiếu!. Có tin bổn vương nhặt lại mạng nhà ngươi từ diêm phủ trở về hay không?. Hừ!.
- Bằng mọi cách, làm cho cô ta tỉnh lại!.
- Vâng, thưa vương gia.
Triệu Tử hàn lãnh bước ra khỏi cửa, ném lại cho lang y một lệnh. Trên trán vị lang y thoáng nổi một vệt đen.
Hai ngày sau, Liễu Nham nặng nề mở mí mắt, nàng còn sống hay đã chết rồi?.
- Ta chưa chết ư... Tại sao?.
- Tại vì ngươi không có quyền tự định đoạt cái chết của bản thân ngươi.
Bên tai Liễu Nham không sai vẫn thu thấy âm thanh hàn lãnh ấy. Nàng vẫn nằm yên, giương hốc mắt trống rỗng đối diện với trần nhà, khoé môi nhợt nhạt đau đớn giương lên một nụ cười tàn úa. Triệu Tử kia, là tới xem nàng đang thống khổ mà sống như thế nào ư?. Hay là, đến để ban cho nàng một mệnh lệnh?.
- Tỷ tỷ, muội muội hiểu rồi. Cách để muội trả nợ lại tỷ, không phải là mạng sống, mà là sống một cách đau khổ. Vậy được, muội sẽ sống, miễn là, hắn tha cho cha mẹ chúng ta, tha cho Mạc gia, còn lại, muội sẽ nhận hết. Tỷ tỷ...
Liễu Nham miệng cười, còn đuôi mắt đã tràn ra một hàng nước nóng hổi rất nhanh chảy xuống mang tai. Từ giờ phút này trở đi, nàng tự tay, tự tay bóp nát đi thứ tình yêu mù quáng, khổ sở dành cho họ Triệu. Mãi mãi quên đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.