Chương 1
Vũ Hồng
29/10/2014
Tiết tử
“A nhã, mẹ có lỗi với con! Nhưng con hảy tha thứ cho mẹ, con cũng biết mẹ là bất đắc dĩ, mẹ cũng không nỡ để con. .. Nhưng con hãy thay mẹ suy nghĩ một chút, mẹ theo hắn cũng theo nhiều năm như vậy rồi, mẹ thật sự không biết rời đi hắn rồi sau này có thể đi về đâu nữa?” Một thiếu phụ nhìn có vẻ quá ba mươi mấy tuổi đang khóc trước mặt một cô gái trẻ mặt không chút thay đổi.
Cô gái kiên định mà nghiêm mặt lạnh lùng, đứng dậy đi ra phía ngoài, cô ngước nhìn lên bầu trời xanh trong mà cõi lòng lại lạnh đến lạ thường.
Người nên khóc thật ra phải là cô mới đúng!
Cô nhìn phần bụng bằng phẳng của mình mà không thể tin được bên trong lại đang mang một sinh mạng mới.
Rồi đột nhiên như có một nỗi bức xúc oán hận nào đó khiến cô mạnh tay đấm đánh vào bụng mình.
Hồi lâu sau, không biết có phải do bụng không chịu nỗi đau đớn nửa hay là do trong lòng có quá nhiều gánh nặng đau thương, hai chân cô bỗng trở nên mềm nhũn, ngất đi.
Trầm Nhã, một cô gái 18 tuổi bình thường, đang trong thời điểm như hoa mùa xuân, nhưng lại bị cha kế nhất thời cầm thú xâm phạm thân thể, rồi không may mà hoài thai.
Đáng hận chính là, bi kịch vẫn chưa vì vậy mà chấm dứt.
Cha kế sợ chuyện một khi bại lộ sẽ phải ra hầu tòa, vì vậy mà hắn bắt buộc mẹ cô phải đem cô gả bán ra ngoài –
Ngày mai, Diệp gia sẽ tới lấy người.
Đương nhiên hắn biết một cô gái đã tàn hoa bại liễu đến mức này rồi, nhiều lắm cũng chỉ có thể xung hỷ cho nhà người ta thôi.
Nhưng, đứa bé trong bụng thì sao?
Vì lý do, mà một sinh linh mới chưa thành hình đã phải ghánh chịu một khuất nhục lớn đến như vầy?
Đứa bé chưa có tên này, rồi sẽ có một tương lai như thế nào đây?
“A nhã, mẹ có lỗi với con! Nhưng con hảy tha thứ cho mẹ, con cũng biết mẹ là bất đắc dĩ, mẹ cũng không nỡ để con. .. Nhưng con hãy thay mẹ suy nghĩ một chút, mẹ theo hắn cũng theo nhiều năm như vậy rồi, mẹ thật sự không biết rời đi hắn rồi sau này có thể đi về đâu nữa?” Một thiếu phụ nhìn có vẻ quá ba mươi mấy tuổi đang khóc trước mặt một cô gái trẻ mặt không chút thay đổi.
Cô gái kiên định mà nghiêm mặt lạnh lùng, đứng dậy đi ra phía ngoài, cô ngước nhìn lên bầu trời xanh trong mà cõi lòng lại lạnh đến lạ thường.
Người nên khóc thật ra phải là cô mới đúng!
Cô nhìn phần bụng bằng phẳng của mình mà không thể tin được bên trong lại đang mang một sinh mạng mới.
Rồi đột nhiên như có một nỗi bức xúc oán hận nào đó khiến cô mạnh tay đấm đánh vào bụng mình.
Hồi lâu sau, không biết có phải do bụng không chịu nỗi đau đớn nửa hay là do trong lòng có quá nhiều gánh nặng đau thương, hai chân cô bỗng trở nên mềm nhũn, ngất đi.
Trầm Nhã, một cô gái 18 tuổi bình thường, đang trong thời điểm như hoa mùa xuân, nhưng lại bị cha kế nhất thời cầm thú xâm phạm thân thể, rồi không may mà hoài thai.
Đáng hận chính là, bi kịch vẫn chưa vì vậy mà chấm dứt.
Cha kế sợ chuyện một khi bại lộ sẽ phải ra hầu tòa, vì vậy mà hắn bắt buộc mẹ cô phải đem cô gả bán ra ngoài –
Ngày mai, Diệp gia sẽ tới lấy người.
Đương nhiên hắn biết một cô gái đã tàn hoa bại liễu đến mức này rồi, nhiều lắm cũng chỉ có thể xung hỷ cho nhà người ta thôi.
Nhưng, đứa bé trong bụng thì sao?
Vì lý do, mà một sinh linh mới chưa thành hình đã phải ghánh chịu một khuất nhục lớn đến như vầy?
Đứa bé chưa có tên này, rồi sẽ có một tương lai như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.