Chương 5
Vũ Hồng
29/10/2014
Đây là tình huống gì?
Một cô gái đêm khuya hơn 12 giờ được một người đàn ông đưa về nhà, hơn nữa trên người còn khoác áo của người đàn ông đó…
Tất Hiên Hào đẩy gọng mắt kính viền vàng giữa mũi lên, cơ hồ hắn có thể đánh hơi thấy được mùi thuốc sung nồng đặc trong không khí, nhìn Diệp Thư Duy sắp vặn vẹo khuôn mặt, khí thế như sắp có cuồng phong nổi lên, hắn biết nếu hắn thông minh thì nên nhanh chóng rời đi.
Nhưng hai chân hắn lại cực không nghe lời mà đứng yên tại chổ, thậm chí hắn còn nghe thấy âm thanh không sợ chết của mình vang lên:
“Ách, Thư Duy, mình nghĩ cậu tốt nhất đừng để Uyển Nhu cỡi áo khoác ra, như vậy dường như tốt hơn. ” Hắn thiện ý đề nghị.
A Di Đà Phật, hắn thật sự là xuất phát từ ý tốt, Phật tổ ngàn vạn lần phải phù hộ hắn nha, đừng để cho hắn chết dưới cặp mắt sắc bén kia của Thư Duy A!
Diệp Uyển Nhu nắm chặt khóa áo khoác trên người, cô so với bất luận kẻ nào đều nhận thấy rõ ràng là Thư Duy tức giận.
“Thư Duy, em rất buồn ngủ, có việc gì ngày mai hãy nói nha! ” Vừa nói, cô còn nhân tiện xoay người nghĩ muốn trốn.
Nhưng bàn tay to của Diệp Thư Duy đã nhanh hơn đem cô kéo trở về, “Đem áo cởi ra cho anh!”
“A?! ” Diệp Uyển Nhu mở miệng muốn nói rồi lại thôi, qua mấy phen giãy dụa không được cô nhụt chí hỏi: “Không cỡi không được sao?”
“Cỡi!” Anh lập tức nổi trận lôi đình, chẳng lẽ cô không nỡ cỡi nó ra?
“Cỡi thì cỡi, lớn tiếng như vậy làm cái gì?” Diệp Uyển Nhu ấm ức , sau đó nhận mệnh lấy tốc độ cực chậm từ từ cởi bỏ nút thắt trước ngực, cô biết rõ ràng lần này mình thật sự chết chắc rồi, sớm biết vậy cô đã không muốn đi biển rồi; nga! Không, sớm vậy cô sẽ không mặc loại áo này mới đúng ; ai, mà cũng không đúng, sớm biết vậy cô dứt khoát không ra cửa là đúng nhất.
Nhưng mà, sớm biết vậy, đã không còn kịp rồi!
“Diệp Uyển Nhu!”
Một tiếng sư tử rống thiếu chút nữa đem cả nóc nhà Diệp gia thổi bay đi, ở đây mọi người trừ Tất Hiên Hào ra, mỗi người đều kinh hãi trừng to mắt, mọi người không thể tin được đem ánh mắt dừng lại trên người Diệp Uyển Nhu.. .
Cái này thật đúng là kiệt tác của thượng đế nha!
Cái áo bó sát màu đen, cực kỳ vừa người mà bao lấy dáng vẻ hoàn mỹ của Diệp Uyển Nhu, nhất là hai dây trên vai cô, hai cọng dây thắt chéo đi qua phần cổ tinh tế, sau đó tùy ý mà buông xuống đặt ở phần ngực rất tròn cao vút của cô.
Cảnh đẹp như thế này, cũng đủ điều kiện làm cho tất cả đàn ông phải nín thở, càng không cần phải nói phía sau lưng cô còn một cảnh xuân lộ hết ra bên ngoài.. .
Phúc tẩu bay nhanh qua gần sát Diệp Uyển Nhu, lấy tốc độ vô cùng nhanh nhẹn mà đem cái áo khoác của Tất Hiên Hào khoác trở lại người Uyển Nhu.
“Ai nha! Nhu Nhu, cô đang mặc đồ gì thế này? Khoái… Khoái mặc vào, đừng để bị lạnh! ” Sau đó Phúc tẩu lấy ánh mắt trách cứ trừng Diệp Uyển Nhu, thuận tiện cảnh cáo cô cẩn thận lửa giận của Thư Duy.
Cô le lưỡi, “Em bây giờ có thể trở về phòng ngủ chưa? Ngày mai em còn có khóa… ” Cô nhỏ giọng hỏi Diệp Thư Duy.
“Ách, mình cũng cần phải trở về. Thời gian đã khuya rồi.” Tất Hiên Hào vội vàng nói tiếp, làm bộ rời đi.
“Anh Tất, áo khoác của anh.. . “
“Không vội, không vội, em cứ mặc đi, hôm nào trả lại anh cũng được, bây giờ anh phải đi!”
Tất Hiên Hào căn bản không dám liếc nhìn Diệp Thư Duy một cái, hắn thẳng một đường mà đi tới chiếc xe màu lam hở mui của mình.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực từ sau lưng của Diệp Thư Duy, cũng có thể đoán được Diệp Uyển Nhu tuyệt đối không có một đêm tốt lành, nhưng đây là chuyện giữa hai an hem Diệp gia người ngoài như hắn làm sao quản được, trước mắt đều hắn có khả năng làm cũng chỉ có tự bảo vệ mình thôi.
“Ách, Đại thiếu gia, cũng đã trễ thế này rồi, Nhu Nhu cũng mệt muốn chết rồi, tôi xem không bằng để cho cô ấy đi nghỉ ngơi trước, có cái gì thì chờ ngày mai nói đi.” Phúc tẩu nhìn thấy lửa giận đáng sợ trong ánh mắt Diệp Thư Duy,bà biết anh bây giờ là không nên chọc đến.
Mà cũng khó trách, đêm nay Nhu Nhu thật sự là sai rồi, nhìn cô ấy mặc loại quần áo gì kia,mà còn dám chơi đùa đến canh ba nửa đêm mới về, chẳng trách thiếu gia tức giận, ngay cả bà cũng không nhịn được muốn nói cô ấy vài câu…
“Toàn bộ đi vào!”
Tiếng hô của Diệp Thư Duy làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh lên.
Phúc tẩu cũng không dám nhiều lời mà nhìn Uyển Nhu một cái, xem ra lúc này bà cũng không có cách thay cô ấy biện hộ rồi, vì vậy bà hướng về phía ánh mắt đang cầu trợ giúp của Uyển Nhu mà lắc đầu, sau đó cũng đi theo mọi người vào nhà.
Diệp Uyển Nhu không ngu ngốc, cô cũng vội vàng xoay người nghĩ muốn nhân cơ hội trốn thoát——
“Nhu Nhu, em đứng lại!” Anh tức giận nói.
Diệp Uyển Nhu trở mình một cái, ai! Muốn tới cũng tránh không khỏi!
Cô nhận mệnh mà bình tĩnh đứng tại chỗ, mặc dù trên người mặc một cái áo khoác dày nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không cần phải nói cũng biết nguyên nhân từ đâu.
Nhưng cô đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh răn dạy nào, yên tĩnh như ngược lại bốn tháng trước vậy, yên tĩnh đến làm cho đáy lòng người ta bắt đầu phát hoảng…
Cô cảm thấy nghi hoặc cùng khó hiểu, vì vậy chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Lúc cô quay qua ánh mắt tiếp xúc đến ánh mắt Diệp Thư Duy, lòng của cô liền điên cuồng nhảy dựng lên…
Cô nhìn thấy thống khổ của anh.
Đúng vậy! Thống khổ, mặc dù trong đôi mắt kia còn bao hàm rất nhiều phẫn nộ, nhưng cô vẫn tinh tường phát hiện ra sự bất lực cùng thống khổ của anh.. .
Giống như tâm của cô cả một cả đêm nay. . .!
“Đến đây. “
Cô thoáng chần chờ,sau đó lại nhu thuận mà đi qua, ánh mắt bất an của cô biểu hiện ra bây giờ cô đang rất khủng hoảng.
Chỉ cần nhìn một chút hình ảnh đó thôi cũng khiến tâm anh vô cùng đau đớn…
Nhu Nhu của anh cũng bắt đầu biết yêu đương hẹn hò rồi sao?
Anh tức giận, nhưng anh có thể trách phạt cô sao?
Cô đã 20 tuổi rồi, có phải không?
Cô có quyền lựa chọn một người đàn ông cô yêu rồi, có phải không?
Mà anh, dựa vào cái gì lưu lại cô?
Chỉ bằng anh là anh trai của cô thôi sao?
Một thân phận đáng buồn cười, mà cũng nhiều châm chọc!
Gió lạnh gia tăng, đêm vô cùng lạnh, lạnh đến thấm vào lòng người, đông lạnh đau đến tâm của Diệp Thư Duy trong giờ phút này.
“Thư Duy, xin lỗi… ” Diệp Uyển Nhu hoảng hốt mà mở miệng, ngẩng đầu nhìn anh, tay an ủi mi tâm của anh.
Anh nhăn mày làm cho cô đau lòng,cô biết tất cả đều là cô tự rước lấy, nhưng anh làm sao biết nàng nếu cô cứ ngồi ở nhà, nhìn anh cùng với Giai Hân nói cười thì càng tàn nhẫn với cô biết bao nhiêu.
Ánh mắt anh khóa ở trên người cô, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng mạnh, đó là một loại không khí quỷ mị, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, phảng phất bọn họ không phải một đôi an hem, mà là một đôi… Tình nhân!
Một chàng trai đang ghen với người con gái anh yêu. . . Tình nhân!
Ánh mắt anh thiêu đốt hừng hực dục hỏa, giống như muốn đem cô cắn nuốt, cô sợ hãi mà lui về sau từng bước, nhưng anh lại kéo canh tay cô lại không cho cô rời đi.
“Em thích hắn sao?” Lực đạo trong tay anh vô ý thức mà tăng thêm, con ngươi anh gắt gao nhìn chăm chú cô, không dám vọng động mảy may.
“Người nào?” Cô không hiểu hỏi, đêm nay Thư Duy có chút kỳ quái.
“Tất, Hiên, Hào.” Phảng phất như đó là một cái tên vô cùng khó đọc, mỗi một chữ anh cũng đều phải dùng sức mà nhớ kỹ, giống như muốn đem nó khóa chặt vậy.
Diệp Uyển Nhu thở ra một hơi, thì ra Thư Duy hỏi chính là cái này, chỉ cần không phải anh muốn hỏi cô có thích Giai Hân hay không là tốt rồi, vừa mới nãy cô còn tưởng rằng anh muốn nói cho cô biết cô sẽ có chị dâu chứ, dọa cô thật giật mình.
“Thích nha! Anh Tất tốt lắm. ” Cô đơn thuần nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Tâm anh càng đau đớn hơn, con gái lớn khó giữ lại, thật vậy sao? Anh quả thật lưu không được cô rồi!
Gân xanh trên huyệt thái dương anh di động, một sự phẫn nộ mang theo lửa đố kỵ, như điên cuồng đổ vào người anh, khiến anh điều khiển không được lý trícủa mình nữa, anh trợn to mắt giáng cho Uyển Nhu một bạt tai
“A… ” Uyển Nhu không dám tin mà vỗ về gương mặt đang phát đau của mình.
Thư Duy đánh cô? Thư Duy người luôn luôn đem cô nâng trong lòng bàn tay che chở, vậy mà lại động thủ đánh cô?
“Em không biết xấu hổ!” Sắc mặt anh xanh mét, mồ hôi lạnh ứa ra, làm thế nào cũng không kiềm được cái miệng đáng chết của mình.
“Em không biết xấu hổ khi nào? Em có làm gì đâu! ” Cô tức giận mở miệng.
“Chẳng lẽ chờ em cùng người ta lên giường rồi thì mới gọi là có làm gì sao! ” Anh lại một lần nữa nói nhanh hơn nghĩ.
“Diệp Thư Duy!” Uyển Nhu rống giận.
Phút chốc,anh đột nhiên tiến lên quặc lấy cánh môi đỏ thắm của cô, vừa cuồng bạo, vừa thâm tình, vừa bất đắc dĩ, lại vừa đau lòng…
Nụ hôn bất ngờ này, đều làm cả hai sợ hãi, ngọn lửa tê dại hoàn toàn mà công hãm lấy tất cả tâm tư của Diệp Thư Duy, cũng chấn động cả tâm tình của Diệp Uyển Nhu.
Không thể được A!
Sự điên cuồng mang theo nồng đậm tội ác cắn nuốt cả hai người bọn họ…
Mà ngày mai, bọn họ có thể không thể như trước được nữa rồi?
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Diệp gia thay đổi.
Chưa người nào biết anh em Diệp gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ biết hai người đã thay đổi… Trở nên tử khí trầm lắng, không khí làm cho người ta nơm nớp lo sợ.
Cô gái yêu cười, yêu nháo, Diệp Uyển Nhu ngày trước đã không còn, cô mặc dù không giống Diệp Thư Duy dễ nóng giận, nhưng cũng không hề cười đùa nữa.
Mà cô thường thường ngồi một mình lẳng lặng đợi ở trong phòng, một khi đợi chính là cả ngày, cho dù người nào cũng không có cách nói cho cô thay đổi, đương nhiên trong số người nào đó cũng không tính cả Diệp Thư Duy, bởi vì từ đêm hôm đó về sau, Diệp Thư Duy cơ hồ như tránh Diệp Uyển Nhu.
Mà hiển nhiên, Diệp Uyển Nhu lúc nào cũng từng phút từng giây chờ đợi Diệp Thư Duy xuất hiện, cô ít khi đồng ý xuống lầu dùng cơm nhưng đó cũng đều bởi vì Diệp Thư Duy lúc ấy có ở nhà.
Ngoài kết quả đương nhiên đó, bởi vì người luôn luôn không thích uống rượu như Diệp Thư Duy, từ một đêm kia bắt đầu thích say trong men rượu, hơn nữa bạn gái bên cạnh anh cũng biến nhiều hơn, có đến hằng hà…
Lúc này, Diệp Uyển Nhu lại vào cửa sổ nhìn về phía ngoài cửa, Diệp Thư Duy đêm nay lại về khuya rồi.
Lòng của cô đau đớn, đêm đó như sương như ảo cảm giác làm cho lòng của cô mơ hồ co rút đau đớn…
Một loại cảm giác rất vi diệu, chua xót, tương chúc tri giác ở trong cơ thể cô hồi phục, vì thế cô cảm thấy một trận sợ run, rồi lại tự giác vô lực kháng cự, có lẽ cô căn bản không nghĩ kháng cự…
Cô không rõ cô đã yêu Thư Duy như thế nào?
Côthống khổ, mà cô càng rõ ràng, Diệp Thư Duy cũng đau khổ như cô.. .
Đêm đó cuồng dã hôn, ở giữa hủy diệt cùng luân hãm, đều bọn họ khó có thể thừa nhận sự thật chính là hai người đều yêu thương lẫn nhau.
Song, đó là… Loạn luân A!
Cô cùng anh, từ lúc sinh ra đến nay nhất định cả đời này cũng không có khả năng, vậy cớ sao thần tình yêu còn muốn vui đùa bọn họ như vậy chứ?
Xoay mình, ánh mắt cô ngưng tụ lên, cả người thần kinh buộc chặt mà nhìn chăm chú vào cửa ——
Xe Thư Duy đã trở về!
Anh đã trở về…
Cô hưng phấn mà đứng lên, mở cửa phòng, xuống lầu, sau đó dừng lại giữa thang lầu.
“Hì hì, chán ghét anh! Để người ta nhìn thấy thì sao.. . ” Một giọng nữ kiều mỵ vang lên, phá tan một mảnh yên tĩnh.
Diệp Uyển Nhu hai tay nắm chặt thang cuốn, nước mắt lặng yên chảy xuống…
Anh không tổn thương cô như vậy là không được sao?
Thang lầu truyền đến tiếng bước chân rối loạn, cô vội vàng xoay người muốn trốn vào phòng, không ngờ thanh âm quen thuộc từ phía sau lại truyền đến.
“Nhu Nhu, đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
“Ân.” Cô không có dũng khí quay đầu lại, cũng không có dũng khí nhiều lời, bởi vì giọt nước mắt đã không thể chịu nổi một kích nữa mà rơi xuống rồi, cô chỉ có thể lén anh đứng tại chổ cố gắng bình tĩnh.
“Thư Duy, cô ấy là ai vậy!” Cô gái kiều mỵ thốt ra.
“Em gái anh. ” Trước khi đóng cửa phòng anh đã nói như thế.
Cô ngã ngồi, khóc không thành tiếng.
Em gái A!
Cô có thể oán cái gì? Bi cái gì? Đau đớn cái gì?
Trời cao cho cô cùng anh có huyết thống giống nhau, cô hận cô gái ở trong cánh cửa kia, hận cô gái có thể tựa vào người đàn ông đó…
“Thư Duy, anh rốt cuộc muốn em phải làm sao bây giờ?”
“Anh cứu em đi! “
“Anh luôn luôn thương em mà, có phải không?”
Nàng đau đớn than khóc, thống khổ tựa như một cái động không đáy, nó sâu không thấy đáy, cô chỉ thấy toàn một màu tâm tối giữ không được mà vứt cũng không xong.
Cô không rõ vận mệnh rốt cuộc đã an bài như thế nào?
Cô chỉ biết là lòng của cô… Đau quá!
Tiếng khóc nghẹn ngào ngoài cửa, từ kịch liệt chuyển sang đứt hoãn, cuối cùng cũng không còn tiếng động gì nữa.
Anh thật sâu mà thở dài một hơi, rồi đi trở về bên cạnh ‘bạn giường’.
“Diệp tiên sinh, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi chứ?” ‘Bạn giường’ kiều mỵ hỏi.
“Cám ơn, lúc rời đi xin cẩn thận đừng đánh thức cô ấy. ” Diệp Thư Duy từ bóp da rút ra mấy tờ sau đó đưa cho cô.
“Cám ơn.” Cô ta đứng lên đếm tiền, môi hài lòng nở nụ cười. Lúc xoay người rời đi, cô lại không nhịn được hỏi: “Cái cô gái kia thật sự là em gái của ngài sao?”
Anh quay mặt cấp cho cô một cái trợn mắt giết người.
“Thật là oan nghiệt A!” Cô ta cười vang. Mở ra cửa phòng, trước khi đi lại nói một câu: “Diệp tiên sinh, nhìn các người thống khổ như vậy, tôi muốn nói một câu, tránh né là vô dụng, nếu không nghĩ biện pháp làm cho đối phương hoặc là chính mình hoàn toàn hết hy vọng, thì có làm nhiều trò hơn cũng đều chỉ là uổng phí khí lực thôi.”
“Hết hy vọng?” Anh lẩm bẩm.
“Đúng vậy, tìm người nhanh kết hôn đi, vậy thì không có chuyện gì rồi, đồ ngốc.” Cô ta nói. Nhìn hai người thống khổ như vậy, cô ta không nhịn được mà nói ra đề nghị, sau đó đẩy cửa lắc mông rời đi.
Kết hôn?
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Diệp Thư Duy.
Lần lượt xuất hiện chính là hình ảnh Diệp Uyển Nhu mặc váy lụa trắng, cô từ giáo đường đi ra, trong tay đang cầm một bó Elise tím, trên mặt tràn đầy xinh đẹp cùng nụ cười má lúm đồng tiền, sau đó cô kéo làn váy chạy đi về phía anh.. .
Diệp Thư Duy mở ra hai tay muốn ôm cô vào trong lòng, mà cô ngay lúc đến gần anh lại đi lướt qua chạy thẳng vào lòng người đàn ông phía sau anh.. .
A, không!
Anh ôm đầu kêu lên, anh không cách nào thừa nhận A!
Nhưng không thể thừa nhận thì sao? Anh còn có thể làm gì?
Chả lẽ anh thật sự muốn để cho hai người đồng thời trầm luân vào vực sâu tội lỗi này sao?
Anh muốn phá hủy chính mình đồng thời cũng hủy diệt cả Nhu Nhu sao?
Không, anh căm hận chính mình như vậy, căm hận cái ý niệm tà ác trong đầu này!
Đây là chuyện trời đất không tha, anh sao có thể phạm vào sai lầm lớn như vậy?
Anh nhìn vào tường, bức tường cách trở giữa hai người. Bàn tay anh vỗ về lên vách tường lạnh lẽo, như là khẽ vuốt lên gương mặt non mịn của Nhu Nhu. Theo gương mặt xuống là cần cổ, rồi đến thứ thuộc về thân hình mềm mại non nớt của cô gái.. . Đường nét tốt đẹp của đôi chân, đường cong mê người, da thịt trắng mịn. .
Bịch!
Anh là súc sinh sao? Anh đến tột cùng là đang làm cái gì vậy?
Hắn đang dâm tà trong tư tưởng với cô!
Cô gái anh nâng niu trong lòng bàn tay che chở, cô em gái anh thương yêu nhất A!
Ai xin hãy tới cứu rỗi anh? Cứu rỗi con người dơ bẩn, linh hồn dơ bẩn này đi!
Một cô gái đêm khuya hơn 12 giờ được một người đàn ông đưa về nhà, hơn nữa trên người còn khoác áo của người đàn ông đó…
Tất Hiên Hào đẩy gọng mắt kính viền vàng giữa mũi lên, cơ hồ hắn có thể đánh hơi thấy được mùi thuốc sung nồng đặc trong không khí, nhìn Diệp Thư Duy sắp vặn vẹo khuôn mặt, khí thế như sắp có cuồng phong nổi lên, hắn biết nếu hắn thông minh thì nên nhanh chóng rời đi.
Nhưng hai chân hắn lại cực không nghe lời mà đứng yên tại chổ, thậm chí hắn còn nghe thấy âm thanh không sợ chết của mình vang lên:
“Ách, Thư Duy, mình nghĩ cậu tốt nhất đừng để Uyển Nhu cỡi áo khoác ra, như vậy dường như tốt hơn. ” Hắn thiện ý đề nghị.
A Di Đà Phật, hắn thật sự là xuất phát từ ý tốt, Phật tổ ngàn vạn lần phải phù hộ hắn nha, đừng để cho hắn chết dưới cặp mắt sắc bén kia của Thư Duy A!
Diệp Uyển Nhu nắm chặt khóa áo khoác trên người, cô so với bất luận kẻ nào đều nhận thấy rõ ràng là Thư Duy tức giận.
“Thư Duy, em rất buồn ngủ, có việc gì ngày mai hãy nói nha! ” Vừa nói, cô còn nhân tiện xoay người nghĩ muốn trốn.
Nhưng bàn tay to của Diệp Thư Duy đã nhanh hơn đem cô kéo trở về, “Đem áo cởi ra cho anh!”
“A?! ” Diệp Uyển Nhu mở miệng muốn nói rồi lại thôi, qua mấy phen giãy dụa không được cô nhụt chí hỏi: “Không cỡi không được sao?”
“Cỡi!” Anh lập tức nổi trận lôi đình, chẳng lẽ cô không nỡ cỡi nó ra?
“Cỡi thì cỡi, lớn tiếng như vậy làm cái gì?” Diệp Uyển Nhu ấm ức , sau đó nhận mệnh lấy tốc độ cực chậm từ từ cởi bỏ nút thắt trước ngực, cô biết rõ ràng lần này mình thật sự chết chắc rồi, sớm biết vậy cô đã không muốn đi biển rồi; nga! Không, sớm vậy cô sẽ không mặc loại áo này mới đúng ; ai, mà cũng không đúng, sớm biết vậy cô dứt khoát không ra cửa là đúng nhất.
Nhưng mà, sớm biết vậy, đã không còn kịp rồi!
“Diệp Uyển Nhu!”
Một tiếng sư tử rống thiếu chút nữa đem cả nóc nhà Diệp gia thổi bay đi, ở đây mọi người trừ Tất Hiên Hào ra, mỗi người đều kinh hãi trừng to mắt, mọi người không thể tin được đem ánh mắt dừng lại trên người Diệp Uyển Nhu.. .
Cái này thật đúng là kiệt tác của thượng đế nha!
Cái áo bó sát màu đen, cực kỳ vừa người mà bao lấy dáng vẻ hoàn mỹ của Diệp Uyển Nhu, nhất là hai dây trên vai cô, hai cọng dây thắt chéo đi qua phần cổ tinh tế, sau đó tùy ý mà buông xuống đặt ở phần ngực rất tròn cao vút của cô.
Cảnh đẹp như thế này, cũng đủ điều kiện làm cho tất cả đàn ông phải nín thở, càng không cần phải nói phía sau lưng cô còn một cảnh xuân lộ hết ra bên ngoài.. .
Phúc tẩu bay nhanh qua gần sát Diệp Uyển Nhu, lấy tốc độ vô cùng nhanh nhẹn mà đem cái áo khoác của Tất Hiên Hào khoác trở lại người Uyển Nhu.
“Ai nha! Nhu Nhu, cô đang mặc đồ gì thế này? Khoái… Khoái mặc vào, đừng để bị lạnh! ” Sau đó Phúc tẩu lấy ánh mắt trách cứ trừng Diệp Uyển Nhu, thuận tiện cảnh cáo cô cẩn thận lửa giận của Thư Duy.
Cô le lưỡi, “Em bây giờ có thể trở về phòng ngủ chưa? Ngày mai em còn có khóa… ” Cô nhỏ giọng hỏi Diệp Thư Duy.
“Ách, mình cũng cần phải trở về. Thời gian đã khuya rồi.” Tất Hiên Hào vội vàng nói tiếp, làm bộ rời đi.
“Anh Tất, áo khoác của anh.. . “
“Không vội, không vội, em cứ mặc đi, hôm nào trả lại anh cũng được, bây giờ anh phải đi!”
Tất Hiên Hào căn bản không dám liếc nhìn Diệp Thư Duy một cái, hắn thẳng một đường mà đi tới chiếc xe màu lam hở mui của mình.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực từ sau lưng của Diệp Thư Duy, cũng có thể đoán được Diệp Uyển Nhu tuyệt đối không có một đêm tốt lành, nhưng đây là chuyện giữa hai an hem Diệp gia người ngoài như hắn làm sao quản được, trước mắt đều hắn có khả năng làm cũng chỉ có tự bảo vệ mình thôi.
“Ách, Đại thiếu gia, cũng đã trễ thế này rồi, Nhu Nhu cũng mệt muốn chết rồi, tôi xem không bằng để cho cô ấy đi nghỉ ngơi trước, có cái gì thì chờ ngày mai nói đi.” Phúc tẩu nhìn thấy lửa giận đáng sợ trong ánh mắt Diệp Thư Duy,bà biết anh bây giờ là không nên chọc đến.
Mà cũng khó trách, đêm nay Nhu Nhu thật sự là sai rồi, nhìn cô ấy mặc loại quần áo gì kia,mà còn dám chơi đùa đến canh ba nửa đêm mới về, chẳng trách thiếu gia tức giận, ngay cả bà cũng không nhịn được muốn nói cô ấy vài câu…
“Toàn bộ đi vào!”
Tiếng hô của Diệp Thư Duy làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh lên.
Phúc tẩu cũng không dám nhiều lời mà nhìn Uyển Nhu một cái, xem ra lúc này bà cũng không có cách thay cô ấy biện hộ rồi, vì vậy bà hướng về phía ánh mắt đang cầu trợ giúp của Uyển Nhu mà lắc đầu, sau đó cũng đi theo mọi người vào nhà.
Diệp Uyển Nhu không ngu ngốc, cô cũng vội vàng xoay người nghĩ muốn nhân cơ hội trốn thoát——
“Nhu Nhu, em đứng lại!” Anh tức giận nói.
Diệp Uyển Nhu trở mình một cái, ai! Muốn tới cũng tránh không khỏi!
Cô nhận mệnh mà bình tĩnh đứng tại chỗ, mặc dù trên người mặc một cái áo khoác dày nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không cần phải nói cũng biết nguyên nhân từ đâu.
Nhưng cô đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh răn dạy nào, yên tĩnh như ngược lại bốn tháng trước vậy, yên tĩnh đến làm cho đáy lòng người ta bắt đầu phát hoảng…
Cô cảm thấy nghi hoặc cùng khó hiểu, vì vậy chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Lúc cô quay qua ánh mắt tiếp xúc đến ánh mắt Diệp Thư Duy, lòng của cô liền điên cuồng nhảy dựng lên…
Cô nhìn thấy thống khổ của anh.
Đúng vậy! Thống khổ, mặc dù trong đôi mắt kia còn bao hàm rất nhiều phẫn nộ, nhưng cô vẫn tinh tường phát hiện ra sự bất lực cùng thống khổ của anh.. .
Giống như tâm của cô cả một cả đêm nay. . .!
“Đến đây. “
Cô thoáng chần chờ,sau đó lại nhu thuận mà đi qua, ánh mắt bất an của cô biểu hiện ra bây giờ cô đang rất khủng hoảng.
Chỉ cần nhìn một chút hình ảnh đó thôi cũng khiến tâm anh vô cùng đau đớn…
Nhu Nhu của anh cũng bắt đầu biết yêu đương hẹn hò rồi sao?
Anh tức giận, nhưng anh có thể trách phạt cô sao?
Cô đã 20 tuổi rồi, có phải không?
Cô có quyền lựa chọn một người đàn ông cô yêu rồi, có phải không?
Mà anh, dựa vào cái gì lưu lại cô?
Chỉ bằng anh là anh trai của cô thôi sao?
Một thân phận đáng buồn cười, mà cũng nhiều châm chọc!
Gió lạnh gia tăng, đêm vô cùng lạnh, lạnh đến thấm vào lòng người, đông lạnh đau đến tâm của Diệp Thư Duy trong giờ phút này.
“Thư Duy, xin lỗi… ” Diệp Uyển Nhu hoảng hốt mà mở miệng, ngẩng đầu nhìn anh, tay an ủi mi tâm của anh.
Anh nhăn mày làm cho cô đau lòng,cô biết tất cả đều là cô tự rước lấy, nhưng anh làm sao biết nàng nếu cô cứ ngồi ở nhà, nhìn anh cùng với Giai Hân nói cười thì càng tàn nhẫn với cô biết bao nhiêu.
Ánh mắt anh khóa ở trên người cô, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng mạnh, đó là một loại không khí quỷ mị, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, phảng phất bọn họ không phải một đôi an hem, mà là một đôi… Tình nhân!
Một chàng trai đang ghen với người con gái anh yêu. . . Tình nhân!
Ánh mắt anh thiêu đốt hừng hực dục hỏa, giống như muốn đem cô cắn nuốt, cô sợ hãi mà lui về sau từng bước, nhưng anh lại kéo canh tay cô lại không cho cô rời đi.
“Em thích hắn sao?” Lực đạo trong tay anh vô ý thức mà tăng thêm, con ngươi anh gắt gao nhìn chăm chú cô, không dám vọng động mảy may.
“Người nào?” Cô không hiểu hỏi, đêm nay Thư Duy có chút kỳ quái.
“Tất, Hiên, Hào.” Phảng phất như đó là một cái tên vô cùng khó đọc, mỗi một chữ anh cũng đều phải dùng sức mà nhớ kỹ, giống như muốn đem nó khóa chặt vậy.
Diệp Uyển Nhu thở ra một hơi, thì ra Thư Duy hỏi chính là cái này, chỉ cần không phải anh muốn hỏi cô có thích Giai Hân hay không là tốt rồi, vừa mới nãy cô còn tưởng rằng anh muốn nói cho cô biết cô sẽ có chị dâu chứ, dọa cô thật giật mình.
“Thích nha! Anh Tất tốt lắm. ” Cô đơn thuần nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Tâm anh càng đau đớn hơn, con gái lớn khó giữ lại, thật vậy sao? Anh quả thật lưu không được cô rồi!
Gân xanh trên huyệt thái dương anh di động, một sự phẫn nộ mang theo lửa đố kỵ, như điên cuồng đổ vào người anh, khiến anh điều khiển không được lý trícủa mình nữa, anh trợn to mắt giáng cho Uyển Nhu một bạt tai
“A… ” Uyển Nhu không dám tin mà vỗ về gương mặt đang phát đau của mình.
Thư Duy đánh cô? Thư Duy người luôn luôn đem cô nâng trong lòng bàn tay che chở, vậy mà lại động thủ đánh cô?
“Em không biết xấu hổ!” Sắc mặt anh xanh mét, mồ hôi lạnh ứa ra, làm thế nào cũng không kiềm được cái miệng đáng chết của mình.
“Em không biết xấu hổ khi nào? Em có làm gì đâu! ” Cô tức giận mở miệng.
“Chẳng lẽ chờ em cùng người ta lên giường rồi thì mới gọi là có làm gì sao! ” Anh lại một lần nữa nói nhanh hơn nghĩ.
“Diệp Thư Duy!” Uyển Nhu rống giận.
Phút chốc,anh đột nhiên tiến lên quặc lấy cánh môi đỏ thắm của cô, vừa cuồng bạo, vừa thâm tình, vừa bất đắc dĩ, lại vừa đau lòng…
Nụ hôn bất ngờ này, đều làm cả hai sợ hãi, ngọn lửa tê dại hoàn toàn mà công hãm lấy tất cả tâm tư của Diệp Thư Duy, cũng chấn động cả tâm tình của Diệp Uyển Nhu.
Không thể được A!
Sự điên cuồng mang theo nồng đậm tội ác cắn nuốt cả hai người bọn họ…
Mà ngày mai, bọn họ có thể không thể như trước được nữa rồi?
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Diệp gia thay đổi.
Chưa người nào biết anh em Diệp gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ biết hai người đã thay đổi… Trở nên tử khí trầm lắng, không khí làm cho người ta nơm nớp lo sợ.
Cô gái yêu cười, yêu nháo, Diệp Uyển Nhu ngày trước đã không còn, cô mặc dù không giống Diệp Thư Duy dễ nóng giận, nhưng cũng không hề cười đùa nữa.
Mà cô thường thường ngồi một mình lẳng lặng đợi ở trong phòng, một khi đợi chính là cả ngày, cho dù người nào cũng không có cách nói cho cô thay đổi, đương nhiên trong số người nào đó cũng không tính cả Diệp Thư Duy, bởi vì từ đêm hôm đó về sau, Diệp Thư Duy cơ hồ như tránh Diệp Uyển Nhu.
Mà hiển nhiên, Diệp Uyển Nhu lúc nào cũng từng phút từng giây chờ đợi Diệp Thư Duy xuất hiện, cô ít khi đồng ý xuống lầu dùng cơm nhưng đó cũng đều bởi vì Diệp Thư Duy lúc ấy có ở nhà.
Ngoài kết quả đương nhiên đó, bởi vì người luôn luôn không thích uống rượu như Diệp Thư Duy, từ một đêm kia bắt đầu thích say trong men rượu, hơn nữa bạn gái bên cạnh anh cũng biến nhiều hơn, có đến hằng hà…
Lúc này, Diệp Uyển Nhu lại vào cửa sổ nhìn về phía ngoài cửa, Diệp Thư Duy đêm nay lại về khuya rồi.
Lòng của cô đau đớn, đêm đó như sương như ảo cảm giác làm cho lòng của cô mơ hồ co rút đau đớn…
Một loại cảm giác rất vi diệu, chua xót, tương chúc tri giác ở trong cơ thể cô hồi phục, vì thế cô cảm thấy một trận sợ run, rồi lại tự giác vô lực kháng cự, có lẽ cô căn bản không nghĩ kháng cự…
Cô không rõ cô đã yêu Thư Duy như thế nào?
Côthống khổ, mà cô càng rõ ràng, Diệp Thư Duy cũng đau khổ như cô.. .
Đêm đó cuồng dã hôn, ở giữa hủy diệt cùng luân hãm, đều bọn họ khó có thể thừa nhận sự thật chính là hai người đều yêu thương lẫn nhau.
Song, đó là… Loạn luân A!
Cô cùng anh, từ lúc sinh ra đến nay nhất định cả đời này cũng không có khả năng, vậy cớ sao thần tình yêu còn muốn vui đùa bọn họ như vậy chứ?
Xoay mình, ánh mắt cô ngưng tụ lên, cả người thần kinh buộc chặt mà nhìn chăm chú vào cửa ——
Xe Thư Duy đã trở về!
Anh đã trở về…
Cô hưng phấn mà đứng lên, mở cửa phòng, xuống lầu, sau đó dừng lại giữa thang lầu.
“Hì hì, chán ghét anh! Để người ta nhìn thấy thì sao.. . ” Một giọng nữ kiều mỵ vang lên, phá tan một mảnh yên tĩnh.
Diệp Uyển Nhu hai tay nắm chặt thang cuốn, nước mắt lặng yên chảy xuống…
Anh không tổn thương cô như vậy là không được sao?
Thang lầu truyền đến tiếng bước chân rối loạn, cô vội vàng xoay người muốn trốn vào phòng, không ngờ thanh âm quen thuộc từ phía sau lại truyền đến.
“Nhu Nhu, đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
“Ân.” Cô không có dũng khí quay đầu lại, cũng không có dũng khí nhiều lời, bởi vì giọt nước mắt đã không thể chịu nổi một kích nữa mà rơi xuống rồi, cô chỉ có thể lén anh đứng tại chổ cố gắng bình tĩnh.
“Thư Duy, cô ấy là ai vậy!” Cô gái kiều mỵ thốt ra.
“Em gái anh. ” Trước khi đóng cửa phòng anh đã nói như thế.
Cô ngã ngồi, khóc không thành tiếng.
Em gái A!
Cô có thể oán cái gì? Bi cái gì? Đau đớn cái gì?
Trời cao cho cô cùng anh có huyết thống giống nhau, cô hận cô gái ở trong cánh cửa kia, hận cô gái có thể tựa vào người đàn ông đó…
“Thư Duy, anh rốt cuộc muốn em phải làm sao bây giờ?”
“Anh cứu em đi! “
“Anh luôn luôn thương em mà, có phải không?”
Nàng đau đớn than khóc, thống khổ tựa như một cái động không đáy, nó sâu không thấy đáy, cô chỉ thấy toàn một màu tâm tối giữ không được mà vứt cũng không xong.
Cô không rõ vận mệnh rốt cuộc đã an bài như thế nào?
Cô chỉ biết là lòng của cô… Đau quá!
Tiếng khóc nghẹn ngào ngoài cửa, từ kịch liệt chuyển sang đứt hoãn, cuối cùng cũng không còn tiếng động gì nữa.
Anh thật sâu mà thở dài một hơi, rồi đi trở về bên cạnh ‘bạn giường’.
“Diệp tiên sinh, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi chứ?” ‘Bạn giường’ kiều mỵ hỏi.
“Cám ơn, lúc rời đi xin cẩn thận đừng đánh thức cô ấy. ” Diệp Thư Duy từ bóp da rút ra mấy tờ sau đó đưa cho cô.
“Cám ơn.” Cô ta đứng lên đếm tiền, môi hài lòng nở nụ cười. Lúc xoay người rời đi, cô lại không nhịn được hỏi: “Cái cô gái kia thật sự là em gái của ngài sao?”
Anh quay mặt cấp cho cô một cái trợn mắt giết người.
“Thật là oan nghiệt A!” Cô ta cười vang. Mở ra cửa phòng, trước khi đi lại nói một câu: “Diệp tiên sinh, nhìn các người thống khổ như vậy, tôi muốn nói một câu, tránh né là vô dụng, nếu không nghĩ biện pháp làm cho đối phương hoặc là chính mình hoàn toàn hết hy vọng, thì có làm nhiều trò hơn cũng đều chỉ là uổng phí khí lực thôi.”
“Hết hy vọng?” Anh lẩm bẩm.
“Đúng vậy, tìm người nhanh kết hôn đi, vậy thì không có chuyện gì rồi, đồ ngốc.” Cô ta nói. Nhìn hai người thống khổ như vậy, cô ta không nhịn được mà nói ra đề nghị, sau đó đẩy cửa lắc mông rời đi.
Kết hôn?
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Diệp Thư Duy.
Lần lượt xuất hiện chính là hình ảnh Diệp Uyển Nhu mặc váy lụa trắng, cô từ giáo đường đi ra, trong tay đang cầm một bó Elise tím, trên mặt tràn đầy xinh đẹp cùng nụ cười má lúm đồng tiền, sau đó cô kéo làn váy chạy đi về phía anh.. .
Diệp Thư Duy mở ra hai tay muốn ôm cô vào trong lòng, mà cô ngay lúc đến gần anh lại đi lướt qua chạy thẳng vào lòng người đàn ông phía sau anh.. .
A, không!
Anh ôm đầu kêu lên, anh không cách nào thừa nhận A!
Nhưng không thể thừa nhận thì sao? Anh còn có thể làm gì?
Chả lẽ anh thật sự muốn để cho hai người đồng thời trầm luân vào vực sâu tội lỗi này sao?
Anh muốn phá hủy chính mình đồng thời cũng hủy diệt cả Nhu Nhu sao?
Không, anh căm hận chính mình như vậy, căm hận cái ý niệm tà ác trong đầu này!
Đây là chuyện trời đất không tha, anh sao có thể phạm vào sai lầm lớn như vậy?
Anh nhìn vào tường, bức tường cách trở giữa hai người. Bàn tay anh vỗ về lên vách tường lạnh lẽo, như là khẽ vuốt lên gương mặt non mịn của Nhu Nhu. Theo gương mặt xuống là cần cổ, rồi đến thứ thuộc về thân hình mềm mại non nớt của cô gái.. . Đường nét tốt đẹp của đôi chân, đường cong mê người, da thịt trắng mịn. .
Bịch!
Anh là súc sinh sao? Anh đến tột cùng là đang làm cái gì vậy?
Hắn đang dâm tà trong tư tưởng với cô!
Cô gái anh nâng niu trong lòng bàn tay che chở, cô em gái anh thương yêu nhất A!
Ai xin hãy tới cứu rỗi anh? Cứu rỗi con người dơ bẩn, linh hồn dơ bẩn này đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.