Chương 31: Chương 31
Bán Trản Minh Hương
29/12/2017
Rời khỏi Á Lai, Chu Kính Niên đi dạo một vòng mới tính toán trở về nhà, đi về gần nửa đường thì điện thoại trong túi vang lên.
Người gọi điện thoại là Chu Kiến Phong, ông ở Tứ Cửu Thành khắp nơi đều có người quen, những người đó xem náo nhiệt thì vẫn xem náo nhiệt, nhưng phải gọi điện thoại nói một tiếng ứng phát cho có tình nghĩa.
Lúc này Chu Kiến Phong bị mất mặt rất lớn, con trai lớn yêu đương với đàn ông còn chưa tính, dù sao không có bao nhiêu cảm tình ông cũng không đau lòng, đây cũng là một nhược điểm về sau khi tranh đoạt gia sản có thể lợi dụng. Nhưng đứa con nhỏ thì không giống, nó cũng coi như là được ông một tay dạy dỗ, cảm tình thâm sâu, cư nhiên cũng quan hệ với đàn ông, còn bị mấy chục người nhìn thấy đông cung sống, thân không quần áo còn bị người từ trên giường kéo xuống, lúc trở về còn phải mặc quần áo của người ta.
Chu Kiến Phong ở trong điện thoại chửi ầm lên, kêu anh lập tức phải trở về. Chu Kính Niên liền nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại, kêu Chu Tùng cứ chạy chậm rì rì mà đi về nhà.
Một đường thông thuận lại dùng một giờ mới trở về nhà cũ.
Chu Kính Viêm đã trở về trên mặt có vài đường vết thương, nhìn như là bị móng tay cào. Lúc này hắn ngồi ở trên sô pha, không giả vờ là tiểu bạch thỏ nữa, vừa thấy Chu Kính Niên hắn liếc nhìn anh bằng đôi mắt âm trầm.
Chu Kính Niên khí định thần nhàn mà đi qua.
Quý Sính Đình ngồi bên cạnh Chu Kính Viêm, bà nhìn thấy Chu Kính Niên, đứng lên chỉ vào anh chất vấn: “Mày…sao có thể tính kế với em trai mày như vậy!”
Chu Kính Niên liếc mắt nhìn bà nói: “Dã loại từ đâu ra mà muốn làm em của tôi.”
“Mày!” Thân mình Quý Sính Đình run rẩy, trừng hai mắt nhìn Chu Kính Niên hận không thể dùng đôi mắt của mình nhìn thủng hai cái lỗ trên người anh.
Hai tay của Chu Kính Viêm đặt trên hai chân lập tức nắm chặt thành quyền.
Chu Kiến Phong uống vào một bụng trà để thuận khí, ông tức giận đến phát run, đem chén trà ném về phía chân của Chu Kính Niên: “Mày là một thằng nghịch tử! Quỳ xuống cho tao!”
Chu Kiến Phong tự cho là hiểu rất rõ tâm tư của Chu Kính Niên, bình thường quậy phá giận dỗi không phải là chứng tỏ rằng mình đang tồn tại sao. Nhưng lần này thật sự quá mức rồi, Chu gia không làm chính trị cho nên cũng không kiêng kỵ đồng tính luyến ái, chỉ cần không phô trương ra bên ngoài, bên trong ngầm tùy tiện quậy thế nào cũng được. Nhưng chuyện lần này thật sự quá mất mặt, bản mặt già của ông bị ném hết.
Đáng tiếc Chu Kính Niên đối với người Chu đã sớm lạnh tâm lạnh phổi, anh từ tốn nói: “Nên quỳ không phải con, cùng đàn ông lên giường còn bị mọi người nhìn thấy chính là con trai nhỏ của cha.”
Chu Kính Viêm rốt cuộc nhịn không được, hắn căm tức nhìn Chu Kính Niên: “Là mày! Là mày tính kế tao, đem tao và Ứng Thành nhốt ở cùng nhau!”
Chu Kính Niên nhàn nhạt mà cười: “Nói chuyện phải nói chứng cứ, không bằng cớ ai nói gì mà không được.”
Chu Kiến Phong cả giận nói: “Kính Viêm nói nó đi theo mày tới Á Lai!”
Chu Kính Niên trào phúng nói: “Cha cảm thấy con sẽ có lòng tốt dẫn nó đi? Nhất định là nó lén đi theo? Hôm nay vì sợ nó giống như bữa trước da mặt dày mà tìm đến, chúng con cố ý giấu địa điểm tụ hội sợ bị nó làm cho mất hứng.” Nói xong lộ nụ cười khinh thường trào phúng nhìn về phía Chu Kính Viêm: “Bên ngoài mọi người đều cho rằng mày thành thật, tao thấy mày cũng là hạng người gian xảo bằng không sao lại theo dõi hành động của tao? Có lẽ bởi vì tính tình này của mày đã đắc tội với ai nên người ta mới sửa trị mày.” Đôi mắt của Chu Kính Viêm phiếm hồng nhìn chằm chằm Chu Kính Niên, như là hận không thể giết Chu Kính Niên bằng ánh mắt. Bên ngoài hắn luôn duy trì hình tượng ôn nhuận văn nhã nhưng chuyện xảy ra đêm nay làm những nỗ lực tâm huyết nhiều năm của hắn đã trở nên uổng phí.
Chu Kính Niên cười nhạo một tiếng: “Đêm nay cách vách tường kính tao thấy mày rất ra sức.” Anh nhìn Chu Kính Viêm từ trên xuống dưới nói: “Mới có mười lăm tuổi thôi, kiềm chế một chút.” Con cái nhà ai mới mười lăm tuổi có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Chu Kính Niên nói xong cũng không màng Chu Kiến Phong ở phía sau nổi trận lôi đình, xoay người đi lên lầu.
Thời gian cũng không còn sớm, anh phải tranh thủ nhắn tin với Phương Tranh nữa.
Quý Sính Đình lần đầu tiên thấy Chu Kính Niên miệng lưỡi sắc bén như vậy, bình thường chỉ có Chu Kính Niên chịu đựng miệng lưỡi của bà, đây là lần đầu bà bị chọc tức đến muốn khóc lên.
Chu Kính Viêm và Ứng Thành đại chiến mấy hiệp toàn là nhờ hiệu lực của thuốc chống đỡ, lúc này tác dụng của thuốc đã hết, hai chân thì mềm nhũn, bị Chu Kính Niên trước khi đi còn nói một câu châm chọc, trong lòng thầm hận không thôi đồng thời lại cảm thấy thập phần khó chịu.
Đêm nay quá chật vật, hắn bị Lưu Tố Tố từ trên giường kéo xuống, quần áo cũng chưa kịp mặc một cái gì thì có tới mười mấy người xông vào phòng, còn bị Lưu Tố Tố đánh, Ứng Thành còn lửa cháy đổ thêm dầu mà trốn phía sau hắn, thật sự quá hỗn loạn, lúc này hắn có cảm giác không chân thật giống như một giấc mộng vậy.
Đêm nay sau khi Chu Kính Niên kết thúc trò chuyện với Phương Tranh đã có một đêm mộng đẹp. Bên Chu Kính Viêm khẳng định ngủ không ngon, lúc ăn sáng một nhà ba người mắt đều có quầng thâm, trong phòng người bình thường nhất là Chu Kính Niên và Chu Ung.
Không sai, đúng là Chu Ung.
Tối hôm qua mấy người làm ầm ĩ cũng không quấy rầy một chút đến Chu Ung.
Chu Ung trước kia cũng là một tên lưu manh, đối với ông mặt mũi cũng đều là dùng tiền đổi lấy, chỉ cần tiền đủ nhiều, lời gièm pha cũng có thể biến thành lời khen tặng. Chu Kính Viêm bị tính kế phải chịu cười nhạo cũng do hắn không đủ năng lực. Đời trước ông có thể mặc kệ cha con đánh nhau, đời này cũng sẽ đứng bên lề mà xem.
Trên bàn cơm, Chu Kính Niên nói với Chu Ung ngày mai mình trở về Lệ Thành.
Tối hôm qua Chu Kiến Phong tức giận còn nghẹn, lúc này có cơ hội để sử dụng quyền làm cha, mắng: “Sắp đến tết, mày còn chạy ra bên ngoài làm gì!”
Chu Kính Niên chỉ nhìn Chu Ung nói chuyện: “Mẹ con mất sớm, con phải thay mẹ làm tròn chữ hiếu với bà ngoại.”
Quý Sính Đình trào phúng nói: “Đây đúng là con cháu của nhà mình đảo thành con cháu nhà người khác.”
Chu Kính Niên nhìn bà: “Bà nói sai rồi, tôi họ Chu tất nhiên là con cháu Chu gia, nhưng tôi cũng chảy dòng máu của mẹ nên thay mẹ làm tròn chữ hiếu cũng là việc đương nhiên. Bà cho rằng chỉ sửa cái họ cho con mình thì nó sẽ trở thành người Chu gia sao. ”
Quý Sính Đình nắm lấy khăn trải bàn nhìn Chu Kính Niên khua môi múa mép hận không thể lật đổ luôn cái bàn.
Chu Kiến Phong tức giận mặt cũng xanh tím.
Chu Ung mở miệng: “Được rồi, mới sáng sớm sao lại tức giận lớn như vậy.” Ông nhìn Chu Kính Niên, nói: “Bây giờ con tính tình cũng lớn, ở chỗ này ăn tết chỉ sợ không yên phận, vậy trở về Lệ Thành đi.”
Chu Kính Niên làm như nghe không hiểu ý Chu Ung cảnh cáo, liền gật đầu: “Cám ơn ông nội.”
Chờ khi Chu Ung đi rồi, Chu Kính Niên cũng ra ngoài, Quý Sính Đình mời trổ tài văn chương khóc lóc hỏi Chu Kiến Phong: “Rốt cuộc muốn giấu tới khi nào, Kính Viêm là con ruột của anh mà sao anh không đau lòng, để Chu Kính Niên mỗi ngày cứ mắng nó như vậy?”
Mọi người đều biết chuyện này tám phần là Chu Kính Niên tìm người làm, nhưng bởi vì không có chứng cứ chỉ có thể ghi hận mà thôi.
Chu Kiến Phong dỗ dành bà: “Hiện tại còn chưa đến lúc. Liễu Phong không phải dễ chọc như vậy, nếu y biết thân phận của Kính Viêm khẳng định sẽ bất bình thay cho em gái và cháu trai. Hiện giờ cha còn ở công ty, trên tay tôi không có bao nhiêu quyền lực, đến lúc đó Liễu Phong tìm tôi gây phiền toái tôi sợ cha cũng không giúp mình, đến lúc đó bà và Kính Viêm còn phải chịu ủy khuất.”
Quý Sính Đình liền ủy khuất mà hừ hai tiếng, quở trách Chu Kính Niên đủ chuyện không phải, đôi mắt hồng hồng giống như thỏ con, tuy rằng đã bốn mươi tuổi nhưng bởi vì bảo dưỡng thích đáng nên gương mặt vẫn rất trẻ trung, Chu Kiến Phong dỗ dành thái độ bà cũng mềm đi vài phần.
Buổi chiều Chu Kính Niên nghe Chu Tùng gọi điện thoại tới nói, đêm qua Ứng Thành bị Lưu Tố Tố đánh không nhẹ, trở về lại bị cha hắn đánh thêm một trận, lúc này còn nằm ở bệnh viện. Ứng Hãn Hải phải vội vàng đến xin lỗi Chu Kiến Phong.
Nhưng Quý Sính Đình lại cảm thấy không thể cứ như vậy, bà đã sớm biết Ứng Thành là đồng tính luyến ái lại còn yêu đương với Chu Kính Niên, bà rất ghét Chu Kính Niên giận chó đánh mèo đã từng nghĩ qua sẽ tính kế trên người Ứng Thành. Nhưng bây giờ.. tưởng tượng về đến nhà con trai bảo bối của mình ngủ với một người đồng tính luyến ái bà ghê tởm đến không chịu được. Bà rất muốn kêu Chu Kiến Phong đem Ứng Hãn Hải điều đi đến chi nhánh công ty ở thành phố khác, nhưng chuyện này Chu Kiến Phong nói không được. Bây giờ là lúc thiếu người dùng, Ứng Hãn Hải tuy rằng gian xảo nhưng năng lực làm việc vẫn có. Cho nên Chu Kiến Phong chỉ cảnh cáo Ứng Hãn Hải nên quản Ứng Thành cho tốt, về sau không được tiếp tục xuất hiện ở trước mặt Chu Kính Viêm.
Tất nhiên Ứng Hãn Hải phải liên tục đồng ý, lúc trước Ứng Thành còn thuyết phục ông rằng Chu Kính Niên không có khả năng quên nó nhanh như vậy, nói còn có hi vọng làm Chu Kính Niên hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới vừa quay đầu thằng con lại chọc vào một bảo bối khác của ông chủ, lần này chẳng những lại đắc tội với Chu Kính Niên, đến cả Chu Kiến Phong cũng đắc tội. Chu Kiến Phong nói đến Chu Kính Viêm, nhưng Ứng Hãn Hải hiểu đây là Chu Kính Niên cho cái cảnh cáo thứ hai, chuyện bất quá tam, hắn không dám tiếp tục đánh cuộc rất tự giác cũng đem Chu Kính Niên vào để tránh đắc tội.
Cùng ngày, Chu Kính Niên hẹn gặp mặt Lý Đông.
Lý Đông cao lớn thô kệch, thể trạng rất là cường tráng. Hắn là quân nhân xuất ngũ, sau khi xuất ngũ hắn tìm vài chuyện làm ăn nhưng vì không có kinh nghiệm lúc ấy bị thua lỗ rất nhiều. Tình cờ gặp gỡ quen biết Liễu Phong, sau đó dưới sự giúp đỡ của Liễu Phong mở một công ty cố vấn bảo an, tuyển chọn người đều là quân nhân xuất ngũ thân thủ không tồi, thân cường thể tráng, sức chiến đấu rất mạnh mẽ, bảo an của Á Lai cũng là người của bọn họ. Dựa vào những người bảo an thân thủ không tầm thường hắn kết giao nhân mạch cũng càng ngày càng rộng.
Bữa cơm này cũng không phải thuần túy cảm ơn, Chu Kính Niên nhờ Lý Đông chọn giúp mười nhân viên bảo vệ, bốn người cùng anh trở về Lệ Thành, còn lại thì ở Tứ Cửu Thành giúp Chu Tùng điều tra một ít việc.
Dựa vào giao tình giữa Lý Đông và Liễu Phong, Lý Đông chọn cho Chu Kính Niên đều là những người hắn tín nhiệm không được mười phần thì cũng tám phần, so với những giao dịch khác thì an toàn và bảo mật hơn.
Vào lúc ban đêm, Chu Kính Niên theo lẽ thường sẽ nói chuyện điện thoại với Phương Tranh, nhưng anh không nói ngày mai sẽ trở về. Vé máy bay sáng sớm đã mua xong, hành lý cũng thu thập tốt, sáng sớm hôm sau Chu Kính Niên kéo rương hành lý ngồi máy bay trở về Lệ Thành, nhanh đến mức bốn người vệ sĩ kia đến trễ hơn anh một ngày.
Người gọi điện thoại là Chu Kiến Phong, ông ở Tứ Cửu Thành khắp nơi đều có người quen, những người đó xem náo nhiệt thì vẫn xem náo nhiệt, nhưng phải gọi điện thoại nói một tiếng ứng phát cho có tình nghĩa.
Lúc này Chu Kiến Phong bị mất mặt rất lớn, con trai lớn yêu đương với đàn ông còn chưa tính, dù sao không có bao nhiêu cảm tình ông cũng không đau lòng, đây cũng là một nhược điểm về sau khi tranh đoạt gia sản có thể lợi dụng. Nhưng đứa con nhỏ thì không giống, nó cũng coi như là được ông một tay dạy dỗ, cảm tình thâm sâu, cư nhiên cũng quan hệ với đàn ông, còn bị mấy chục người nhìn thấy đông cung sống, thân không quần áo còn bị người từ trên giường kéo xuống, lúc trở về còn phải mặc quần áo của người ta.
Chu Kiến Phong ở trong điện thoại chửi ầm lên, kêu anh lập tức phải trở về. Chu Kính Niên liền nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại, kêu Chu Tùng cứ chạy chậm rì rì mà đi về nhà.
Một đường thông thuận lại dùng một giờ mới trở về nhà cũ.
Chu Kính Viêm đã trở về trên mặt có vài đường vết thương, nhìn như là bị móng tay cào. Lúc này hắn ngồi ở trên sô pha, không giả vờ là tiểu bạch thỏ nữa, vừa thấy Chu Kính Niên hắn liếc nhìn anh bằng đôi mắt âm trầm.
Chu Kính Niên khí định thần nhàn mà đi qua.
Quý Sính Đình ngồi bên cạnh Chu Kính Viêm, bà nhìn thấy Chu Kính Niên, đứng lên chỉ vào anh chất vấn: “Mày…sao có thể tính kế với em trai mày như vậy!”
Chu Kính Niên liếc mắt nhìn bà nói: “Dã loại từ đâu ra mà muốn làm em của tôi.”
“Mày!” Thân mình Quý Sính Đình run rẩy, trừng hai mắt nhìn Chu Kính Niên hận không thể dùng đôi mắt của mình nhìn thủng hai cái lỗ trên người anh.
Hai tay của Chu Kính Viêm đặt trên hai chân lập tức nắm chặt thành quyền.
Chu Kiến Phong uống vào một bụng trà để thuận khí, ông tức giận đến phát run, đem chén trà ném về phía chân của Chu Kính Niên: “Mày là một thằng nghịch tử! Quỳ xuống cho tao!”
Chu Kiến Phong tự cho là hiểu rất rõ tâm tư của Chu Kính Niên, bình thường quậy phá giận dỗi không phải là chứng tỏ rằng mình đang tồn tại sao. Nhưng lần này thật sự quá mức rồi, Chu gia không làm chính trị cho nên cũng không kiêng kỵ đồng tính luyến ái, chỉ cần không phô trương ra bên ngoài, bên trong ngầm tùy tiện quậy thế nào cũng được. Nhưng chuyện lần này thật sự quá mất mặt, bản mặt già của ông bị ném hết.
Đáng tiếc Chu Kính Niên đối với người Chu đã sớm lạnh tâm lạnh phổi, anh từ tốn nói: “Nên quỳ không phải con, cùng đàn ông lên giường còn bị mọi người nhìn thấy chính là con trai nhỏ của cha.”
Chu Kính Viêm rốt cuộc nhịn không được, hắn căm tức nhìn Chu Kính Niên: “Là mày! Là mày tính kế tao, đem tao và Ứng Thành nhốt ở cùng nhau!”
Chu Kính Niên nhàn nhạt mà cười: “Nói chuyện phải nói chứng cứ, không bằng cớ ai nói gì mà không được.”
Chu Kiến Phong cả giận nói: “Kính Viêm nói nó đi theo mày tới Á Lai!”
Chu Kính Niên trào phúng nói: “Cha cảm thấy con sẽ có lòng tốt dẫn nó đi? Nhất định là nó lén đi theo? Hôm nay vì sợ nó giống như bữa trước da mặt dày mà tìm đến, chúng con cố ý giấu địa điểm tụ hội sợ bị nó làm cho mất hứng.” Nói xong lộ nụ cười khinh thường trào phúng nhìn về phía Chu Kính Viêm: “Bên ngoài mọi người đều cho rằng mày thành thật, tao thấy mày cũng là hạng người gian xảo bằng không sao lại theo dõi hành động của tao? Có lẽ bởi vì tính tình này của mày đã đắc tội với ai nên người ta mới sửa trị mày.” Đôi mắt của Chu Kính Viêm phiếm hồng nhìn chằm chằm Chu Kính Niên, như là hận không thể giết Chu Kính Niên bằng ánh mắt. Bên ngoài hắn luôn duy trì hình tượng ôn nhuận văn nhã nhưng chuyện xảy ra đêm nay làm những nỗ lực tâm huyết nhiều năm của hắn đã trở nên uổng phí.
Chu Kính Niên cười nhạo một tiếng: “Đêm nay cách vách tường kính tao thấy mày rất ra sức.” Anh nhìn Chu Kính Viêm từ trên xuống dưới nói: “Mới có mười lăm tuổi thôi, kiềm chế một chút.” Con cái nhà ai mới mười lăm tuổi có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Chu Kính Niên nói xong cũng không màng Chu Kiến Phong ở phía sau nổi trận lôi đình, xoay người đi lên lầu.
Thời gian cũng không còn sớm, anh phải tranh thủ nhắn tin với Phương Tranh nữa.
Quý Sính Đình lần đầu tiên thấy Chu Kính Niên miệng lưỡi sắc bén như vậy, bình thường chỉ có Chu Kính Niên chịu đựng miệng lưỡi của bà, đây là lần đầu bà bị chọc tức đến muốn khóc lên.
Chu Kính Viêm và Ứng Thành đại chiến mấy hiệp toàn là nhờ hiệu lực của thuốc chống đỡ, lúc này tác dụng của thuốc đã hết, hai chân thì mềm nhũn, bị Chu Kính Niên trước khi đi còn nói một câu châm chọc, trong lòng thầm hận không thôi đồng thời lại cảm thấy thập phần khó chịu.
Đêm nay quá chật vật, hắn bị Lưu Tố Tố từ trên giường kéo xuống, quần áo cũng chưa kịp mặc một cái gì thì có tới mười mấy người xông vào phòng, còn bị Lưu Tố Tố đánh, Ứng Thành còn lửa cháy đổ thêm dầu mà trốn phía sau hắn, thật sự quá hỗn loạn, lúc này hắn có cảm giác không chân thật giống như một giấc mộng vậy.
Đêm nay sau khi Chu Kính Niên kết thúc trò chuyện với Phương Tranh đã có một đêm mộng đẹp. Bên Chu Kính Viêm khẳng định ngủ không ngon, lúc ăn sáng một nhà ba người mắt đều có quầng thâm, trong phòng người bình thường nhất là Chu Kính Niên và Chu Ung.
Không sai, đúng là Chu Ung.
Tối hôm qua mấy người làm ầm ĩ cũng không quấy rầy một chút đến Chu Ung.
Chu Ung trước kia cũng là một tên lưu manh, đối với ông mặt mũi cũng đều là dùng tiền đổi lấy, chỉ cần tiền đủ nhiều, lời gièm pha cũng có thể biến thành lời khen tặng. Chu Kính Viêm bị tính kế phải chịu cười nhạo cũng do hắn không đủ năng lực. Đời trước ông có thể mặc kệ cha con đánh nhau, đời này cũng sẽ đứng bên lề mà xem.
Trên bàn cơm, Chu Kính Niên nói với Chu Ung ngày mai mình trở về Lệ Thành.
Tối hôm qua Chu Kiến Phong tức giận còn nghẹn, lúc này có cơ hội để sử dụng quyền làm cha, mắng: “Sắp đến tết, mày còn chạy ra bên ngoài làm gì!”
Chu Kính Niên chỉ nhìn Chu Ung nói chuyện: “Mẹ con mất sớm, con phải thay mẹ làm tròn chữ hiếu với bà ngoại.”
Quý Sính Đình trào phúng nói: “Đây đúng là con cháu của nhà mình đảo thành con cháu nhà người khác.”
Chu Kính Niên nhìn bà: “Bà nói sai rồi, tôi họ Chu tất nhiên là con cháu Chu gia, nhưng tôi cũng chảy dòng máu của mẹ nên thay mẹ làm tròn chữ hiếu cũng là việc đương nhiên. Bà cho rằng chỉ sửa cái họ cho con mình thì nó sẽ trở thành người Chu gia sao. ”
Quý Sính Đình nắm lấy khăn trải bàn nhìn Chu Kính Niên khua môi múa mép hận không thể lật đổ luôn cái bàn.
Chu Kiến Phong tức giận mặt cũng xanh tím.
Chu Ung mở miệng: “Được rồi, mới sáng sớm sao lại tức giận lớn như vậy.” Ông nhìn Chu Kính Niên, nói: “Bây giờ con tính tình cũng lớn, ở chỗ này ăn tết chỉ sợ không yên phận, vậy trở về Lệ Thành đi.”
Chu Kính Niên làm như nghe không hiểu ý Chu Ung cảnh cáo, liền gật đầu: “Cám ơn ông nội.”
Chờ khi Chu Ung đi rồi, Chu Kính Niên cũng ra ngoài, Quý Sính Đình mời trổ tài văn chương khóc lóc hỏi Chu Kiến Phong: “Rốt cuộc muốn giấu tới khi nào, Kính Viêm là con ruột của anh mà sao anh không đau lòng, để Chu Kính Niên mỗi ngày cứ mắng nó như vậy?”
Mọi người đều biết chuyện này tám phần là Chu Kính Niên tìm người làm, nhưng bởi vì không có chứng cứ chỉ có thể ghi hận mà thôi.
Chu Kiến Phong dỗ dành bà: “Hiện tại còn chưa đến lúc. Liễu Phong không phải dễ chọc như vậy, nếu y biết thân phận của Kính Viêm khẳng định sẽ bất bình thay cho em gái và cháu trai. Hiện giờ cha còn ở công ty, trên tay tôi không có bao nhiêu quyền lực, đến lúc đó Liễu Phong tìm tôi gây phiền toái tôi sợ cha cũng không giúp mình, đến lúc đó bà và Kính Viêm còn phải chịu ủy khuất.”
Quý Sính Đình liền ủy khuất mà hừ hai tiếng, quở trách Chu Kính Niên đủ chuyện không phải, đôi mắt hồng hồng giống như thỏ con, tuy rằng đã bốn mươi tuổi nhưng bởi vì bảo dưỡng thích đáng nên gương mặt vẫn rất trẻ trung, Chu Kiến Phong dỗ dành thái độ bà cũng mềm đi vài phần.
Buổi chiều Chu Kính Niên nghe Chu Tùng gọi điện thoại tới nói, đêm qua Ứng Thành bị Lưu Tố Tố đánh không nhẹ, trở về lại bị cha hắn đánh thêm một trận, lúc này còn nằm ở bệnh viện. Ứng Hãn Hải phải vội vàng đến xin lỗi Chu Kiến Phong.
Nhưng Quý Sính Đình lại cảm thấy không thể cứ như vậy, bà đã sớm biết Ứng Thành là đồng tính luyến ái lại còn yêu đương với Chu Kính Niên, bà rất ghét Chu Kính Niên giận chó đánh mèo đã từng nghĩ qua sẽ tính kế trên người Ứng Thành. Nhưng bây giờ.. tưởng tượng về đến nhà con trai bảo bối của mình ngủ với một người đồng tính luyến ái bà ghê tởm đến không chịu được. Bà rất muốn kêu Chu Kiến Phong đem Ứng Hãn Hải điều đi đến chi nhánh công ty ở thành phố khác, nhưng chuyện này Chu Kiến Phong nói không được. Bây giờ là lúc thiếu người dùng, Ứng Hãn Hải tuy rằng gian xảo nhưng năng lực làm việc vẫn có. Cho nên Chu Kiến Phong chỉ cảnh cáo Ứng Hãn Hải nên quản Ứng Thành cho tốt, về sau không được tiếp tục xuất hiện ở trước mặt Chu Kính Viêm.
Tất nhiên Ứng Hãn Hải phải liên tục đồng ý, lúc trước Ứng Thành còn thuyết phục ông rằng Chu Kính Niên không có khả năng quên nó nhanh như vậy, nói còn có hi vọng làm Chu Kính Niên hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới vừa quay đầu thằng con lại chọc vào một bảo bối khác của ông chủ, lần này chẳng những lại đắc tội với Chu Kính Niên, đến cả Chu Kiến Phong cũng đắc tội. Chu Kiến Phong nói đến Chu Kính Viêm, nhưng Ứng Hãn Hải hiểu đây là Chu Kính Niên cho cái cảnh cáo thứ hai, chuyện bất quá tam, hắn không dám tiếp tục đánh cuộc rất tự giác cũng đem Chu Kính Niên vào để tránh đắc tội.
Cùng ngày, Chu Kính Niên hẹn gặp mặt Lý Đông.
Lý Đông cao lớn thô kệch, thể trạng rất là cường tráng. Hắn là quân nhân xuất ngũ, sau khi xuất ngũ hắn tìm vài chuyện làm ăn nhưng vì không có kinh nghiệm lúc ấy bị thua lỗ rất nhiều. Tình cờ gặp gỡ quen biết Liễu Phong, sau đó dưới sự giúp đỡ của Liễu Phong mở một công ty cố vấn bảo an, tuyển chọn người đều là quân nhân xuất ngũ thân thủ không tồi, thân cường thể tráng, sức chiến đấu rất mạnh mẽ, bảo an của Á Lai cũng là người của bọn họ. Dựa vào những người bảo an thân thủ không tầm thường hắn kết giao nhân mạch cũng càng ngày càng rộng.
Bữa cơm này cũng không phải thuần túy cảm ơn, Chu Kính Niên nhờ Lý Đông chọn giúp mười nhân viên bảo vệ, bốn người cùng anh trở về Lệ Thành, còn lại thì ở Tứ Cửu Thành giúp Chu Tùng điều tra một ít việc.
Dựa vào giao tình giữa Lý Đông và Liễu Phong, Lý Đông chọn cho Chu Kính Niên đều là những người hắn tín nhiệm không được mười phần thì cũng tám phần, so với những giao dịch khác thì an toàn và bảo mật hơn.
Vào lúc ban đêm, Chu Kính Niên theo lẽ thường sẽ nói chuyện điện thoại với Phương Tranh, nhưng anh không nói ngày mai sẽ trở về. Vé máy bay sáng sớm đã mua xong, hành lý cũng thu thập tốt, sáng sớm hôm sau Chu Kính Niên kéo rương hành lý ngồi máy bay trở về Lệ Thành, nhanh đến mức bốn người vệ sĩ kia đến trễ hơn anh một ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.