Chương 22
Trường Vũ Trụ
22/06/2016
Sở hàm giương mắt nhìn căn phòng cũ kỹ này một lần cuối cùng, rồi giao ra chìa khóa.
Chị Tôn bên công ty bất động sản nhận lấy, cười đến là thân thiện "Tiểu Sở à, chuyện này cứ quyết định như vậy nhé?"
"Khi nào chị rảnh thì hãy liên lạc lại với em, em với chị cùng đi sửa chứng nhận bất động sản."
"À! Được! Vậy cứ thế nhé." Chị Tôn cảm thấy vô cùng vui sướng. Công việc của chị ta là kinh doanh bất động sản, gần đây có thông tin nói rằng khu này sắp bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, giá nhà vì thế mà cứ dần dần tăng lên. Người dân sống quanh khu này vốn dĩ đang cảm thấy chán nản, sau khi nghe được tin tức này đã lập tức vui vẻ. Ngay lúc đó, Sở Hàm đến công ty bất động sản nói muốn bán nhà, thành ra chị Tôn lại được vớ bở.
Căn phòng 50 mét vuông được chị Tôn trả giá 60 vạn, Sở Hàm thầm nghĩ, số tiền này sẽ mang đi trả viện phí. Hơn nữa, chuyện xảy ra đêm đó khiến cô bị ám ảnh bởi khu nhà này nên không thèm mặc cả mà đồng ý luôn.
Căn phòng nhỏ này là do cô và mẹ mình đã mua sau khi chuyển ra khỏi đại viện, khi đó hai mẹ con đã gần như dốc hết túi tiền ra để mua nó, bởi vì Thẩm Hi Hòa cứ khăng khăng gạt bỏ ý định thuê phòng của Sở Hàm. Bà nghĩ rằng, cho dù chồng bà đã không còn nữa, nhưng bà vẫn muốn cho con gái mình một cái nhà.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả nhà cũng không còn nữa rồi. Sở Hàm quay đầu nhìn từng ngóc ngách của căn phòng mà mình đã sống suốt mấy năm qua rồi xách hai vali đồ đạc của mẹ mình đi xuống lầu.
Trịnh Khải hút xong điếu thuốc thứ hai mới thấy người kia đi ra, anh ta vội vàng dùng chân dập dắt điếu thuốc. Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mang theo vẻ chân thành, nói:
"Cho dù là em muốn cự tuyệt tôi thì em cũng nên cân nhắc đến tình huống của bản thân mình chứ? Hai cái vali to như vậy, làm sao bắt xe được đây?"
Sở Hàm nhìn anh ta, trên gương mặt trắng nõn của cô không có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định, "Trịnh Khải, tôi với anh, vốn dĩ không thể nào ở bên nhau được."
"Em chắc chắn như vậy sao?" Trịnh Khải bước lên phía trước, không để ý đến sự phản đổi của cô, nhất quyết xách một chiếc vali lên để vào sau cốp xe, lại vòng về phía trước mở cửa xe, "Nhưng mà, em không thử thì sao biết em và tôi không thể?"
Trên xe, Trịnh Khải vừa chuyển tay lái vừa hỏi cô, "Em muốn đi đâu? Tới chỗ Chử Duy Nguyện hay là tới bệnh viện?"
Sở Hàm thận trọng nắm lấy bàn tay của chính mình nói: "Đưa tôi đến tiểu khu mới xây ở gần bệnh viện là được."
"Lúc này bán đi căn phòng đó thật không có lời mà, khu nhà này của em sắp bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, em không biết sao?"
"Biết, nhưng mà tôi không thể vì thế mà không chuyển đi được."
"Vậy cũng thật tiếc!" Trịnh Khải nhún vai, ra vẻ nghiêm trọng nói: "Uổng phí nỗi khổ tâm của Giang Bắc Thần!"
"Vì muốn tranh giành hạng mục kia với tôi mà anh ta đã đầu tư rất nhiều tài chính, ai ngờ nửa đường lại nhận thêm một dự án xây dựng tiểu khu cũ nữa, có lẽ là muốn để cho em được ở một nơi tốt hơn..." Trịnh Khải cũng không kiêng kị gì, cố ý nói cho cô biết.
"Ây dà... Em nói xem, không phải khi đó hai người đã sắp làm lành rồi sao? Sao bỗng dưng lại hỏng chuyện hả?"
"Trịnh Khải." Cuối cùng thì Sở Hàm cũng không thể im lặng được nữa, mở miệng cắt đứt lời hắn.
"Anh muốn nói cái gì?"
Sau khi vượt qua đèn đỏ, Trịnh Khải mới chậm rãi giảm tốc độ rồi dừng hẳn xe lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Hàm, gằn từng tiếng nói:
"Tôi muốn em làm bạn gái tôi."
Tôi muốn em làm bạn gái tôi, cho nên đã dùng Giang Bắc Thần để thăm dò em.
Quả nhiên, anh ta thấy cô nắm chặt tay đến mức ngón tay trắng bệch, vì vậy anh ta lại càng thêm chắc chắn về tình cảm của cô. Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời cũng đang từ từ khuất núi, ánh nắng mặt trời đang dần tắt, chiếu lên gương mặt Trịnh Khải tạo thành những mảng u tối mơ hồ.
"Sở Hàm, em không chấp nhận tôi cũng không sao cả, tôi có thời gian."
Tôi có thời gian để đánh bại Giang Bắc Thần, tôi có thời gian để có thể khiến cho em đến bên tôi.
Sở Hàm bất chợt nở nụ cười, xinh đẹp mà chói mắt giống như đóa hoa quỳnh. Lúm đồng tiền xinh đẹp bên môi hiện lên rõ nét, ngay cả khóe mắt cũng cong cong.
"Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân*. Trịnh Khải, tôi yêu anh ấy đến mức không thể chấp nhận được bất cứ ai nữa, mà tôi cũng hận anh ấy đến mức không thể ở bên anh ấy. Một người mà yêu hận đều dành cho Giang Bắc Thần như vậy, cho dù anh có thể chấp nhận thì chính tôi cũng không thể. Mặc dù thật tiếc nuối, nhưng tôi cũng không muốn thay đổi."
(* - Đây là câu thơ trong bài Lý Tứ Ngũ Thủ của Nguyên Chẩn
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Trừ khước Vu sơn bất thị vân
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân
Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu
Từng đi biển cả nước hề chi
Trừ núi Vu ra, chẳng có mây.
Ví gặp người hoa không ngoái lại
Nửa vì tâm tánh, nửa tình si.
Có nghĩa là:
Đã từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước.
Ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác chưa phải là mây.
[Đã có em rồi] có gặp người đẹp anh cũng nản quay đầu.
Một phần vì nay anh tu tâm dưỡng tính, một phần chỉ nghĩ tới em thôi.
_____________________________________
Trịnh Ngọc Khôn ngồi ngay ngắn trong phòng chờ Trịnh Khải về nhà. Lúc này đã là 11h đêm.
Đèn phòng khách bỗng nhiên sáng rực, chiếu lên gương mặt đang ngà ngà say của Trịnh Khải, "Ồ, ba già, muộn như vậy mà ba còn chưa ngủ sao?"
Trịnh Ngọc Khôn cũng không vì anh ta uống say mà nổi giận, còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ở sofa, nói: "Con lại đây, ba có chuyện muốn nói với con."
"Sao vậy ạ? Lại có chỉ thị gì sao?"
"Bên kia đã công bố mức giá, đây là bản sao, con xem đi."
"Ái chà, tốc độ cũng thật nhanh." Trịnh Khải cầm lấy, lật xem, "Bốn ngàn vạn? Cao như vậy sao? Con dự đoán vẫn còn ít hơn một chút so với mức giá anh ta đưa ra."
"Vậy con phải suy tính đi, ở đây có chữ ký của cậu ta, chắc là không sai đâu."
Trịnh Khải bỗng nhiên gập mấy tờ giấy mỏng lại, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Ngọc Khôn mang theo chút trêu tức, "Ba, sao ba lại tin tưởng người kia vậy? Không sợ anh ta bẫy sao?"
Trịnh Ngọc Khôn biến sắc, miệng mấp máy nhưng lại không thể nói gì. Lão ta cũng tự thấy mình bị đuối lý trong chuyện này.
Trịnh Khải cười càng tươi hơn, thảnh thảnh thơi thơi đi lên lầu. Nợ phong lưu ấy à, từ xưa đến nay luôn là kiếp nạn của đàn ông. Ngay cả ba anh ta, lớn tuổi như vậy những cũng không ngoại lệ.
"Được rồi, con không trêu chọc ba nữa, những thứ này con sẽ cầm lấy. Ba cứ yên tâm đi."
Trịnh Khải ngả vào chiếc ghế dựa trên ban công, liên tục mở ra đóng lại tập văn kiện trên tay. Anh ta cũng không biết, rốt cuộc mình có nên tin tưởng vào những số liệu này hay không. Năng lực làm việc của Thẩm Vi Dịch thì không có gì để nghi ngờ, cái chính là Trịnh Khải không biết bản thân có nên tin rằng Thẩm Vi Dịch và ba mình có mối quan hệ rất sau hay không? Sâu đến mức không tiếc phản lại Giang Bắc Thần, người có ơn phát hiện và bồi dưỡng anh ta hay sao? Giang Bắc Thần... Không biết đến khi nào trận chiến giữa anh ta và người này mới kết thúc đây.
Trịnh Khải nhớ lại cuộc nói chuyện lúc chiều với Sở Hàm, trong mắt càng thêm âm u và ngập tràn quyết tâm muốn chiến thắng. Yêu hận của cô ấy đều dành cho Giang Bắc Thần sao? Nhưng mà anh ta lại muốn nhìn xem, liệu mình có thể đánh bại người đang sở hữu tất cả tình cảm của Sở Hàm hay không.
Giang Bắc Thần đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, không ngừng xoay xoay chiếc di động trong tay, đây là thói quen của anh khi phải đau đầu suy xét một vấn đề.
Những lời nói của Trần Nho Tụng cứ lượn lờ quanh quẩn trong lỗ tai của anh. "Cô ấy quả thực đã từng sinh non, nhưng mà đã vài năm rồi nên lão Kỷ không thể tra ra được trong hồ sơ ở bệnh viện. Tuy nhiên thì nhìn kết quả siêu âm thì có vẻ như cô ấy nói không sai, khoảng hai năm rồi."
Giang Bắc Thần không phải chưa từng nghi ngờ lời nói của Sở Hàm ngày hôm đó, anh cũng không phải là không nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện về cái thai đó. Nhưng mà bây giờ xem ra, tất cả đều là sự thật...
Hai năm rồi... Thì ra cô ấy cũng thật buông thả...
Thẩm Vi Dịch đánh bạo mở miệng thêm lần nữa: "Giang tổng, Sở tiểu thư đã bán căn hộ bên kia, ngài xem?"
"Bán rồi? Bán khi nào?"
"Ngay xế chiều hôm nay, bán được 60 vạn. Vậy hạng mục phá bỏ và di dời khu nhà kia có tiếp tục không ạ..." Thẩm Vi Dịch cẩn thận dè dặt nhìn người đang đứng trước cửa sổ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Giang Bắc Thần hiểu rõ, cô vội vàng bán căn hộ như vậy là vì muốn trả tiền viện phí, không muốn bản thân phải mắc nợ anh thêm nữa. d∞đ∞l∞q∞đ. Vội vàng tính toán nợ nần với anh như vậy sao? Nếu như tính cẩn thận từng việc một thì chỉ sợ rằng, cô có lấy mạng ra đền cũng không đủ đâu. Giang Bắc Thần oán hận nghĩ như vậy.
"Sao lại không tiếp tục, cô ấy đi rồi thì không tiếp tục nữa hay sao?" Giang Bắc Thần hỏi lại Thẩm Vi Dịch.
"Vâng, vậy tôi đi thu xếp."
"Đợi một chút. Về sau có chuyện gì liên quan đến Sở Hàm thì không cần phải nói với tôi nữa. Tôi với người này, không liên quan."
Giang Bắc Thần và Sở Hàm, sẽ không còn quan hệ gì nữa. Anh nhìn sắc trời dần tối rồi nghĩ như vậy.
Thẩm Vi Dịch cúi đầu "Vâng" một tiếng, lặng lẽ nuốt những lời kế tiếp muốn nói về Sở Hàm và Trịnh Khải vào trong bụng.
Buổi tối, tâm trạng của Kiều Hoàn có vẻ rất tốt, Giang Chấn Quốc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Ông ngồi trên đầu giường, nhìn người đang đắp mặt nạ, hơi nghi ngờ hỏi: "Ngày mai tôi phải đi mà bà vui mừng như vậy sao?"
Kiều Hoàn vỗ vỗ mặt, "Ông nói gì vậy? Tôi vui là vì Bắc Thần."
Giang Chấn Quốc đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, cảm thấy có chút sáng tỏ. "À... chuyện về con gái nhà họ Sở hả, bà đã đi tìm cô bé đó rồi sao?"
"Ừ, chẳng phải hai đứa nó đã tách ra rồi sao?" Kiều Hoàn thở dài một hơi, "Nhưng mà... con bé đó đúng là nói được thì làm được, cũng là một cô gái có nhân phẩm tốt. Nếu không phải bởi vì chuyện đó... thì làm con dâu chúng ta cũng không tệ đâu."
Giang Chấn Quốc biết vợ mình làm vậy vì điều gì, ông buông quyển sách trong tay xuống, an ủi bà: "Được rồi, cũng không phải do bà nhẫn tâm. Năm đó, Sở Lâm Nguyên coi như là gieo gió gặt bão, chỉ có thể trách nhà họ không có phúc."
Dường như Kiều Hoàn bất chợt nhớ đến cái gì đó, vỗ Giang Chấn Quốc một cái, "Ông nói xem, chuyện năm đó không phải do ông làm, vì sao lại muốn thừa nhận để cho Bắc Thần cứ mãi hiểu lầm ông như vậy chứ?"
"Bà thì biết cái gì?" Giang Chấn Quốc cũng thở dài, chậm rãi nói với vợ mình bí mật mà bản thân ông luôn không muốn nói: "Cho dù không phải do tôi làm thì chuyện của Sở Lâm Nguyên cũng không thể cứu vãn nổi, tự sát xem như là kết quả tốt nhất rồi. Dưới tình hình đó, chúng ta còn có thể để cho Bắc Thần và đứa bé nhà họ Sở kia ở bên nhau nữa hay sao? Tình huống và chức vị lúc đó của tôi lại khó xử như vậy, chỉ cần sơ sảy một chút là có thể bị hạ bệ. Chằng thà tôi làm người ác, chẳng thà tôi khiến Bắc Thần và mọi người nghĩ rằng tôi tố cáo Sở Lâm Nguyên, như vậy tôi vừa có thể né tránh được tai họa, mà hai đứa chúng nó nếu muốn ở cùng nhau cũng khó khăn."
Kiều Hoàn cúi đầu, nói: "Thật đúng là nghiệp chướng mà..."
Bởi vì trước khi đi ngủ lại nói câu chuyện có chút nặng nề như vậy nên Giang Chấn Quốc cũng không cảm thấy thoải mái nữa, "Nếu bà đã muốn làm người ác rồi thì không cần phải có lòng trắc ẩn nữa. Nhưng mà về sau, nếu Giang Bắc Thần có để ý cô gái nào thích hợp thì bà cũng đừng nên bức bách nó quá."
"Tôi biết rồi..."
Lúc này, Giang Chấn Quốc và Kiều Hoàn có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới, về sau Giang Bắc Thần vì muốn ở cùng người con gái mà bọn họ vừa nhắc tới, đã phải trả một cái giá thật lớn.
Chị Tôn bên công ty bất động sản nhận lấy, cười đến là thân thiện "Tiểu Sở à, chuyện này cứ quyết định như vậy nhé?"
"Khi nào chị rảnh thì hãy liên lạc lại với em, em với chị cùng đi sửa chứng nhận bất động sản."
"À! Được! Vậy cứ thế nhé." Chị Tôn cảm thấy vô cùng vui sướng. Công việc của chị ta là kinh doanh bất động sản, gần đây có thông tin nói rằng khu này sắp bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, giá nhà vì thế mà cứ dần dần tăng lên. Người dân sống quanh khu này vốn dĩ đang cảm thấy chán nản, sau khi nghe được tin tức này đã lập tức vui vẻ. Ngay lúc đó, Sở Hàm đến công ty bất động sản nói muốn bán nhà, thành ra chị Tôn lại được vớ bở.
Căn phòng 50 mét vuông được chị Tôn trả giá 60 vạn, Sở Hàm thầm nghĩ, số tiền này sẽ mang đi trả viện phí. Hơn nữa, chuyện xảy ra đêm đó khiến cô bị ám ảnh bởi khu nhà này nên không thèm mặc cả mà đồng ý luôn.
Căn phòng nhỏ này là do cô và mẹ mình đã mua sau khi chuyển ra khỏi đại viện, khi đó hai mẹ con đã gần như dốc hết túi tiền ra để mua nó, bởi vì Thẩm Hi Hòa cứ khăng khăng gạt bỏ ý định thuê phòng của Sở Hàm. Bà nghĩ rằng, cho dù chồng bà đã không còn nữa, nhưng bà vẫn muốn cho con gái mình một cái nhà.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả nhà cũng không còn nữa rồi. Sở Hàm quay đầu nhìn từng ngóc ngách của căn phòng mà mình đã sống suốt mấy năm qua rồi xách hai vali đồ đạc của mẹ mình đi xuống lầu.
Trịnh Khải hút xong điếu thuốc thứ hai mới thấy người kia đi ra, anh ta vội vàng dùng chân dập dắt điếu thuốc. Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mang theo vẻ chân thành, nói:
"Cho dù là em muốn cự tuyệt tôi thì em cũng nên cân nhắc đến tình huống của bản thân mình chứ? Hai cái vali to như vậy, làm sao bắt xe được đây?"
Sở Hàm nhìn anh ta, trên gương mặt trắng nõn của cô không có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định, "Trịnh Khải, tôi với anh, vốn dĩ không thể nào ở bên nhau được."
"Em chắc chắn như vậy sao?" Trịnh Khải bước lên phía trước, không để ý đến sự phản đổi của cô, nhất quyết xách một chiếc vali lên để vào sau cốp xe, lại vòng về phía trước mở cửa xe, "Nhưng mà, em không thử thì sao biết em và tôi không thể?"
Trên xe, Trịnh Khải vừa chuyển tay lái vừa hỏi cô, "Em muốn đi đâu? Tới chỗ Chử Duy Nguyện hay là tới bệnh viện?"
Sở Hàm thận trọng nắm lấy bàn tay của chính mình nói: "Đưa tôi đến tiểu khu mới xây ở gần bệnh viện là được."
"Lúc này bán đi căn phòng đó thật không có lời mà, khu nhà này của em sắp bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, em không biết sao?"
"Biết, nhưng mà tôi không thể vì thế mà không chuyển đi được."
"Vậy cũng thật tiếc!" Trịnh Khải nhún vai, ra vẻ nghiêm trọng nói: "Uổng phí nỗi khổ tâm của Giang Bắc Thần!"
"Vì muốn tranh giành hạng mục kia với tôi mà anh ta đã đầu tư rất nhiều tài chính, ai ngờ nửa đường lại nhận thêm một dự án xây dựng tiểu khu cũ nữa, có lẽ là muốn để cho em được ở một nơi tốt hơn..." Trịnh Khải cũng không kiêng kị gì, cố ý nói cho cô biết.
"Ây dà... Em nói xem, không phải khi đó hai người đã sắp làm lành rồi sao? Sao bỗng dưng lại hỏng chuyện hả?"
"Trịnh Khải." Cuối cùng thì Sở Hàm cũng không thể im lặng được nữa, mở miệng cắt đứt lời hắn.
"Anh muốn nói cái gì?"
Sau khi vượt qua đèn đỏ, Trịnh Khải mới chậm rãi giảm tốc độ rồi dừng hẳn xe lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Hàm, gằn từng tiếng nói:
"Tôi muốn em làm bạn gái tôi."
Tôi muốn em làm bạn gái tôi, cho nên đã dùng Giang Bắc Thần để thăm dò em.
Quả nhiên, anh ta thấy cô nắm chặt tay đến mức ngón tay trắng bệch, vì vậy anh ta lại càng thêm chắc chắn về tình cảm của cô. Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời cũng đang từ từ khuất núi, ánh nắng mặt trời đang dần tắt, chiếu lên gương mặt Trịnh Khải tạo thành những mảng u tối mơ hồ.
"Sở Hàm, em không chấp nhận tôi cũng không sao cả, tôi có thời gian."
Tôi có thời gian để đánh bại Giang Bắc Thần, tôi có thời gian để có thể khiến cho em đến bên tôi.
Sở Hàm bất chợt nở nụ cười, xinh đẹp mà chói mắt giống như đóa hoa quỳnh. Lúm đồng tiền xinh đẹp bên môi hiện lên rõ nét, ngay cả khóe mắt cũng cong cong.
"Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân*. Trịnh Khải, tôi yêu anh ấy đến mức không thể chấp nhận được bất cứ ai nữa, mà tôi cũng hận anh ấy đến mức không thể ở bên anh ấy. Một người mà yêu hận đều dành cho Giang Bắc Thần như vậy, cho dù anh có thể chấp nhận thì chính tôi cũng không thể. Mặc dù thật tiếc nuối, nhưng tôi cũng không muốn thay đổi."
(* - Đây là câu thơ trong bài Lý Tứ Ngũ Thủ của Nguyên Chẩn
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Trừ khước Vu sơn bất thị vân
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân
Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu
Từng đi biển cả nước hề chi
Trừ núi Vu ra, chẳng có mây.
Ví gặp người hoa không ngoái lại
Nửa vì tâm tánh, nửa tình si.
Có nghĩa là:
Đã từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước.
Ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác chưa phải là mây.
[Đã có em rồi] có gặp người đẹp anh cũng nản quay đầu.
Một phần vì nay anh tu tâm dưỡng tính, một phần chỉ nghĩ tới em thôi.
_____________________________________
Trịnh Ngọc Khôn ngồi ngay ngắn trong phòng chờ Trịnh Khải về nhà. Lúc này đã là 11h đêm.
Đèn phòng khách bỗng nhiên sáng rực, chiếu lên gương mặt đang ngà ngà say của Trịnh Khải, "Ồ, ba già, muộn như vậy mà ba còn chưa ngủ sao?"
Trịnh Ngọc Khôn cũng không vì anh ta uống say mà nổi giận, còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ở sofa, nói: "Con lại đây, ba có chuyện muốn nói với con."
"Sao vậy ạ? Lại có chỉ thị gì sao?"
"Bên kia đã công bố mức giá, đây là bản sao, con xem đi."
"Ái chà, tốc độ cũng thật nhanh." Trịnh Khải cầm lấy, lật xem, "Bốn ngàn vạn? Cao như vậy sao? Con dự đoán vẫn còn ít hơn một chút so với mức giá anh ta đưa ra."
"Vậy con phải suy tính đi, ở đây có chữ ký của cậu ta, chắc là không sai đâu."
Trịnh Khải bỗng nhiên gập mấy tờ giấy mỏng lại, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Ngọc Khôn mang theo chút trêu tức, "Ba, sao ba lại tin tưởng người kia vậy? Không sợ anh ta bẫy sao?"
Trịnh Ngọc Khôn biến sắc, miệng mấp máy nhưng lại không thể nói gì. Lão ta cũng tự thấy mình bị đuối lý trong chuyện này.
Trịnh Khải cười càng tươi hơn, thảnh thảnh thơi thơi đi lên lầu. Nợ phong lưu ấy à, từ xưa đến nay luôn là kiếp nạn của đàn ông. Ngay cả ba anh ta, lớn tuổi như vậy những cũng không ngoại lệ.
"Được rồi, con không trêu chọc ba nữa, những thứ này con sẽ cầm lấy. Ba cứ yên tâm đi."
Trịnh Khải ngả vào chiếc ghế dựa trên ban công, liên tục mở ra đóng lại tập văn kiện trên tay. Anh ta cũng không biết, rốt cuộc mình có nên tin tưởng vào những số liệu này hay không. Năng lực làm việc của Thẩm Vi Dịch thì không có gì để nghi ngờ, cái chính là Trịnh Khải không biết bản thân có nên tin rằng Thẩm Vi Dịch và ba mình có mối quan hệ rất sau hay không? Sâu đến mức không tiếc phản lại Giang Bắc Thần, người có ơn phát hiện và bồi dưỡng anh ta hay sao? Giang Bắc Thần... Không biết đến khi nào trận chiến giữa anh ta và người này mới kết thúc đây.
Trịnh Khải nhớ lại cuộc nói chuyện lúc chiều với Sở Hàm, trong mắt càng thêm âm u và ngập tràn quyết tâm muốn chiến thắng. Yêu hận của cô ấy đều dành cho Giang Bắc Thần sao? Nhưng mà anh ta lại muốn nhìn xem, liệu mình có thể đánh bại người đang sở hữu tất cả tình cảm của Sở Hàm hay không.
Giang Bắc Thần đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, không ngừng xoay xoay chiếc di động trong tay, đây là thói quen của anh khi phải đau đầu suy xét một vấn đề.
Những lời nói của Trần Nho Tụng cứ lượn lờ quanh quẩn trong lỗ tai của anh. "Cô ấy quả thực đã từng sinh non, nhưng mà đã vài năm rồi nên lão Kỷ không thể tra ra được trong hồ sơ ở bệnh viện. Tuy nhiên thì nhìn kết quả siêu âm thì có vẻ như cô ấy nói không sai, khoảng hai năm rồi."
Giang Bắc Thần không phải chưa từng nghi ngờ lời nói của Sở Hàm ngày hôm đó, anh cũng không phải là không nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện về cái thai đó. Nhưng mà bây giờ xem ra, tất cả đều là sự thật...
Hai năm rồi... Thì ra cô ấy cũng thật buông thả...
Thẩm Vi Dịch đánh bạo mở miệng thêm lần nữa: "Giang tổng, Sở tiểu thư đã bán căn hộ bên kia, ngài xem?"
"Bán rồi? Bán khi nào?"
"Ngay xế chiều hôm nay, bán được 60 vạn. Vậy hạng mục phá bỏ và di dời khu nhà kia có tiếp tục không ạ..." Thẩm Vi Dịch cẩn thận dè dặt nhìn người đang đứng trước cửa sổ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Giang Bắc Thần hiểu rõ, cô vội vàng bán căn hộ như vậy là vì muốn trả tiền viện phí, không muốn bản thân phải mắc nợ anh thêm nữa. d∞đ∞l∞q∞đ. Vội vàng tính toán nợ nần với anh như vậy sao? Nếu như tính cẩn thận từng việc một thì chỉ sợ rằng, cô có lấy mạng ra đền cũng không đủ đâu. Giang Bắc Thần oán hận nghĩ như vậy.
"Sao lại không tiếp tục, cô ấy đi rồi thì không tiếp tục nữa hay sao?" Giang Bắc Thần hỏi lại Thẩm Vi Dịch.
"Vâng, vậy tôi đi thu xếp."
"Đợi một chút. Về sau có chuyện gì liên quan đến Sở Hàm thì không cần phải nói với tôi nữa. Tôi với người này, không liên quan."
Giang Bắc Thần và Sở Hàm, sẽ không còn quan hệ gì nữa. Anh nhìn sắc trời dần tối rồi nghĩ như vậy.
Thẩm Vi Dịch cúi đầu "Vâng" một tiếng, lặng lẽ nuốt những lời kế tiếp muốn nói về Sở Hàm và Trịnh Khải vào trong bụng.
Buổi tối, tâm trạng của Kiều Hoàn có vẻ rất tốt, Giang Chấn Quốc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Ông ngồi trên đầu giường, nhìn người đang đắp mặt nạ, hơi nghi ngờ hỏi: "Ngày mai tôi phải đi mà bà vui mừng như vậy sao?"
Kiều Hoàn vỗ vỗ mặt, "Ông nói gì vậy? Tôi vui là vì Bắc Thần."
Giang Chấn Quốc đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, cảm thấy có chút sáng tỏ. "À... chuyện về con gái nhà họ Sở hả, bà đã đi tìm cô bé đó rồi sao?"
"Ừ, chẳng phải hai đứa nó đã tách ra rồi sao?" Kiều Hoàn thở dài một hơi, "Nhưng mà... con bé đó đúng là nói được thì làm được, cũng là một cô gái có nhân phẩm tốt. Nếu không phải bởi vì chuyện đó... thì làm con dâu chúng ta cũng không tệ đâu."
Giang Chấn Quốc biết vợ mình làm vậy vì điều gì, ông buông quyển sách trong tay xuống, an ủi bà: "Được rồi, cũng không phải do bà nhẫn tâm. Năm đó, Sở Lâm Nguyên coi như là gieo gió gặt bão, chỉ có thể trách nhà họ không có phúc."
Dường như Kiều Hoàn bất chợt nhớ đến cái gì đó, vỗ Giang Chấn Quốc một cái, "Ông nói xem, chuyện năm đó không phải do ông làm, vì sao lại muốn thừa nhận để cho Bắc Thần cứ mãi hiểu lầm ông như vậy chứ?"
"Bà thì biết cái gì?" Giang Chấn Quốc cũng thở dài, chậm rãi nói với vợ mình bí mật mà bản thân ông luôn không muốn nói: "Cho dù không phải do tôi làm thì chuyện của Sở Lâm Nguyên cũng không thể cứu vãn nổi, tự sát xem như là kết quả tốt nhất rồi. Dưới tình hình đó, chúng ta còn có thể để cho Bắc Thần và đứa bé nhà họ Sở kia ở bên nhau nữa hay sao? Tình huống và chức vị lúc đó của tôi lại khó xử như vậy, chỉ cần sơ sảy một chút là có thể bị hạ bệ. Chằng thà tôi làm người ác, chẳng thà tôi khiến Bắc Thần và mọi người nghĩ rằng tôi tố cáo Sở Lâm Nguyên, như vậy tôi vừa có thể né tránh được tai họa, mà hai đứa chúng nó nếu muốn ở cùng nhau cũng khó khăn."
Kiều Hoàn cúi đầu, nói: "Thật đúng là nghiệp chướng mà..."
Bởi vì trước khi đi ngủ lại nói câu chuyện có chút nặng nề như vậy nên Giang Chấn Quốc cũng không cảm thấy thoải mái nữa, "Nếu bà đã muốn làm người ác rồi thì không cần phải có lòng trắc ẩn nữa. Nhưng mà về sau, nếu Giang Bắc Thần có để ý cô gái nào thích hợp thì bà cũng đừng nên bức bách nó quá."
"Tôi biết rồi..."
Lúc này, Giang Chấn Quốc và Kiều Hoàn có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới, về sau Giang Bắc Thần vì muốn ở cùng người con gái mà bọn họ vừa nhắc tới, đã phải trả một cái giá thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.