Chương 107
Cô Quân
27/12/2021
ống Tiêu Tiêu đã yêu một người.
Trong suy nghĩ trước kia của Tống Tiêu Tiêu, người xứng với cô ít nhất cũng phải có gia thế tương đương, có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô sau này.
Hoặc là giống với Lý Thư Ý, vẻ ngoài, năng lực, tính tình đều rất hợp khẩu vị, trong công việc còn có thể giúp đỡ cô, như vậy cô còn có chút suy xét.
Nghĩ tới nghĩ lui đều không thể thoát khỏi hai chữ 'Lợi ích.'
Cũng không thể trách cô đến cả tình yêu và hôn nhân của mình mà còn phải toan tính, ở trong mắt cô, chuyện này chỉ là một trò cười.
Ví như Tống Phú Hoa, khi còn trẻ không phải cũng rất yêu mẹ cô đó sao. Đến trước cửa nhà ông ngoại của cô, bị đánh đến tróc da bong thịt, dập đầu khấu vái đến vỡ đầu chảy máu, cũng không sửa miệng, vẫn muốn được ở bên cạnh mẹ cô.
Ông ngoại cô chỉ có một đứa con gái duy nhất, từ nhỏ đã nâng niu ở đầu quả tim, cảm thấy Tống Phú Hoa gia thế quá bình thường, hai người không môn đăng hộ đối, mới ra tay ngăn trở. Nhưng thấy con gái mình ở nhà đau lòng đến mức cơm không ăn nước không uống, làm sao có thể nhẫn tâm cho được, cuối cùng vẫn đón một kẻ vô ơn vào nhà.
Tống Phú Hoa xem như cũng là một người có năng lực, năm đó hai gia tộc Tần – Bạch xảy ra xung đột, đoạn thời gian đó ông ta chỉ đứng ở bên ngoài quan sát, không đắc tội với bên nào. Sau đó nhận thấy thế lực chống lưng cho Tần gia ngày càng lớn mạnh, lại không thèm ở trước mặt của ông nội Bạch Kính cho ông ấy một sắc mặt tốt, liền đứng về phe của Tần gia. Hơn nữa những năm trước đó, đối xử với mẹ của cô hết mực chung thủy, người xung quanh không có ai là không biết Tống Phú Hoa cưng vợ của mình như báu vật.
Thời gian dài, ông ngoại của cô cũng hoàn toàn yên lòng, đem gia sản sự nghiệp, từng bước giao vào tay ông ta.
Sau đó thì sao.... Tống Tiêu Tiêu bưng ly rượu vang đỏ lên lắc lắc, chất lỏng màu đỏ phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm, để lộ ra vẻ căm hận và khát máu đang đè nén.
Tống Tiêu Tiêu không biết rốt cuộc là cái chấp niệm 'muốn có con trai' đã làm cho tình cảm của bọn họ đổ vỡ, hay vì năm tháng trôi qua ông ta đã dần chán ghét người vợ đã bị thời gian cướp đi dung nhan lại không có giá trị của mình. Tất cả những gì cô biết chính là cái gọi là 'nhà', đối với ba mình cùng lắm chỉ là một khách sạn để ông ấy nghĩ ngơi, có khi vài tháng mới được gặp mặt một lần.
Khi cô mười hai tuổi, mẹ của cô vì sinh em gái Tống Khinh Vũ đã khó sinh mà chết. Ông ngoại cô bị tức giận công tâm, hận bản thân không biết nhìn người đã hại chết con gái, lại không có thực quyền, không có cách nào để đối phó với kẻ thù, ông bị xuất huyết não, không thể cứu được.
Cùng lúc mất đi hai người thân yêu nhất, trong nhà trên dưới là một đống hỗn loạn, người lớn đều bận rộn tranh quyền đoạt lợi, không có ai lo lắng cho ba chị em của Tống Tiêu Tiêu.
Bảo mẫu chăm sóc cho ba chị em ỷ trong nhà không có người, các cô lại còn nhỏ, làm việc hết sức qua loa có lệ. Tống Khinh Vũ chỉ mới sinh được vài ngày, mùa đông nhưng nó chỉ được bọc trong một tấm chăn mỏng vứt ở ghế sô-pha, lúc đó con bé bị sốt cao tưởng chừng đã không qua khỏi. Cho dù bây giờ đã lớn, sức khỏe cũng rất kém, động một chút là phải vào bệnh viện.
Điều khiến Tống Tiêu Tiêu hận nhất chính là lần đầu tiên cô gặp được mẹ của Tống Tư Nhạc. Người đó ăn mặc đoan trang tao nhã, như thể bà ta mới là vợ chính thức, lạnh nhạt quét mắt nhìn các cô một cái, nói: "Trong nhà nuôi nhiều con gái như vậy làm gì, đem đứa nhỏ nhất kia đi cho đi."
Nếu không phải vì lúc ấy bên ngoài đã có không ít lời đồn đãi, đắn đo trước dư luận, rốt cuộc lúc đó Tống Khinh Vũ sẽ bị đưa đến chỗ nào, Tống Tiêu Tiêu cũng không biết.
Cho nên cái gọi là thề non hẹn biển hứa hẹn chân tình gì đó à, con mẹ nó đều là thứ chó má. Lúc cô còn rất nhỏ đã nhìn ra được, nếu yêu một người giống như mẹ cô thì sẽ có kết cục như thế nào.
Tống Tiêu Tiêu ngồi trong nhà hàng sân vườn trên tầng cao nhất của câu lạc bộ, xung quanh là những loại hoa mà cô yêu thích được trồng và chăm sóc trong nhà kính. Đây là chỗ độc quyền của cô, những người khác muốn đi vào cũng không được, đương nhiên cô có tư cách để hưởng thụ loại đặc quyền này, dù sao thì cô cũng là chủ ở đây.
Đối diện bàn ăn, dọc theo chân tường là những chậu hoa Dạ Lan Hương được đặt chen chúc bên nhau. Cánh hoa nhỏ dày đặc, hoa hình tròn màu sắc sặc sở, trông rất tươi tắn và sinh động.
Tống Tiêu Tiêu nhìn một hồi lại thất thần.
Những bông hoa đó là do người nọ mang từng chậu đặt vào. Bởi vì biết cô thích màu đỏ, cho nên cố tình đặt những quả cầu hoa màu đỏ hồng ở trung tâm, nhà hàng được trang trí cầu kì lại bị làm cho vừa bẩn vừa xấu. Lúc chuyên gia làm vườn bước lên suýt chút nữa đã ngất xỉu, người nọ chỉ biết cứng đơ tại chỗ xin lỗi.
Đó là một người đàn ông hết sức bình thường, ngoại trừ thân hình có chút cao lớn, cơ bắp trên người cũng có chút rắn chắc, quăng vào trong một đám người cũng không dễ gì tìm thấy. Không có một khuôn mặt đẹp, tính cách cứng ngắt không thú vị, bình thường lúc đi bên cạnh cô cứ giống như một người câm, nếu cô không hỏi tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm một chữ.
Nhưng một người như vậy, lúc bọn họ bị truy đuổi đến đường cùng, đã giấu cô vào trong một góc của kho hàng, ngay cả khẩu súng của mình cũng nhét vào tay cô, cởi áo khoác đắp lên người cô, để lại một câu: "Tống tiểu thư, tôi sẽ dụ bọn chúng đi." Nói xong cũng không thèm quay đầu lại đã xông ra ngoài.
Cuối cùng cô bình yên vô sự được cứu ra, còn người nọ thì sao, trúng hai phát đạn, may mắn là không nằm ở chỗ chí mạng, nếu không thì phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đến được 'kiếp sau.'
Một người như vậy, cứu cô bao nhiêu lần, bảo vệ cô bao nhiêu lần Tống Tiêu Tiêu đã không đếm được. Chỉ nhớ rõ mỗi lần cô gặp nguy hiểm, người đàn ông lạnh lùng ấy sẽ luôn che chắn trước mặt của cô, cho dù tay cô chỉ bị mất một miếng da, đều sẽ tự trách đến mức không dám ngẩng đầu, khô khan mà nói một câu: "Thực xin lỗi, Tống tiểu thư."
Thẩm Úy.
Tống Tiêu Tiêu cắn cái tên này trên đầu lưỡi, trong lòng vừa xót lại vừa đau.
Trước nay cô vẫn không ôm bất kỳ hy vọng nào đối với chuyện tình cảm của mình, trước nay vẫn không nghĩ sẽ giao phó chân tình của mình cho bất cứ kẻ nào, từ nhỏ đến lớn những yêu thích mơ hồ mà bản thân đã trãi qua đều nằm trong phạm vi lý trí cho phép, nói không cần là không cần, không hề có chút lưu luyến. Nhưng mà cố tình đối với người này, cô nhấc lên được lại bỏ xuống không được, đã triệt để trồng cây si.
"Lý tiên sinh, mời đi bên này."
Tống Tiêu Tiêu nghe được âm thanh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lý Thư Ý cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, từ cửa đi vào.
"Anh.... Thật sự sẽ tới đây?" Cô kinh ngạc mà trừng lớn mắt.
Lý Thư Ý phớt lờ chút chuyện nhỏ lại xé ra to này, lập tức ngồi xuống đối diện với cô.
Tống Tiêu Tiêu theo bản năng rót rượu cho Lý Thư Ý, nửa đường mới nhớ tới việc thân thể y vừa khôi phục, ngừng động tác lại, gọi người phục vụ đưa tới một ly nước trái cây. Lý Thư Ý tiếp lời, nói mình chỉ cần một ly nước ấm.
Sau khi Lý Thư Ý trở về Tống Tiêu Tiêu vẫn chưa có dịp gặp mặt y. Lúc này cẩn thận đánh giá đối phương, nhìn thấy y phong độ nhẹ nhàng, mặt mày cũng không còn vẻ lạnh nhạt xa cách như trước nữa, biết y sống rất tốt, cũng mừng thay cho y. Rồi lại ra vẻ khó xử nói: "Anh như vậy.... Em thật sự yêu anh mất rồi làm sao bây giờ?"
Hôm nay cô ấy đã thay đổi phong cách ăn mặc không giống như trước đây, diện một chiếc váy dài màu trắng nữ tính, mái tóc dài xõa sau đầu, ngũ quan tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đến rung động lòng người.
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, có lẽ tim đã đập loạn nhịp. Nhưng từ lúc Lý Thư Ý quen biết cô cho đến bây giờ, dường như mỗi lần gặp đều có thể nghe thấy mấy lời như thế này, y đã sớm miễn dịch. Mà y cũng biết rất rõ, chuyện này cùng lắm chỉ là do Tống Tiêu Tiêu nhàn rỗi nhàm chán nói đến nghiện miệng, không tính là nói đùa, sẽ không có ai coi trọng cả.
"Nói đi, em muốn anh giúp chuyện gấp gì." Lý Thư Ý không hiểu phong tình mở miệng hỏi.
"Anh gấp như vậy làm gì, lâu ngày không gặp, bạn cũ hẳn là nên ôn chuyện xưa chứ."
Phục vụ bưng nước đến, đợi người rời đi, cô mới nói tiếp: "Lúc anh ở viện điều dưỡng, em đã nói với Bạch Kính vài lần muốn xin số điện thoại của anh nhưng anh ta không chịu cho em. Nam nhân bá đạo như vậy, anh cũng chịu được?"
"Rốt cuộc em....."
"Hay là anh hãy suy xét kĩ lại một chút, thử đổi một người khác? Em thấy chúng ta cũng rất xứng đôi. Người khác nói anh tàn nhẫn độc ác, em cũng có rất nhiều 'mỹ danh' ở bên ngoài, so với anh lại không kém hơn tấc nào. Hai chúng ta thành một đôi, nói không chừng sẽ có thể xấu với xấu lại thành tốt." Cô cười không đứng đắn.
Lý Thư Ý thấy cô nói chuyện còn vui vẻ hơn trước, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười. Chờ cô nói xong, y nhàn nhạt nói: 'Nếu đã làm thì không cần phải hối hận, thị phi đúng sai do chính em định đoạt. Những người khác đều không phải Tống Tiêu Tiêu, không sống cuộc sống của Tống Tiêu Tiêu, hà tất phải quan tâm đến việc họ đặt 'mỹ danh' gì cho em."
Tống Tiêu Tiêu sửng sốt, nụ cười khoa trương trên gương mặt đã biến mất, uống một hơi sạch ly rượu. Quả thật cô rất thích Lý Thư Ý, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy người đàn ông này quá mức nhạy bén, ở trước mặt y tâm sự gì cũng không giấu được, nhưng nói chuyện với y lại là một việc hết sức vui vẻ.
"Đã qua lâu như vậy, nếu em nghĩ không ra, cũng sẽ không chờ đến hôm nay..... Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Thật là chuyện gì cũng không thể gạt được anh." Tống Tiêu Tiêu rót thêm một ly rượu nhưng không uống, ngón tay đặt lên miệng ly vẽ thành một vòng tròn, sau một lúc lâu mới cười như có như không hỏi, "Anh nói xem nếu em thích một người, nhưng người đó lại không thích em. Em nên trói người đó lên giường bá vương ngạnh thương cung hay sao? Hay là nên chuốc say người đó rồi mượn rượu làm loạn đây?"
Lý Thư Ý nhất thời không nói nên lời, nhưng y cũng không có tư cách đi chỉ trích người ta, lúc trước không phải y cũng làm như vậy sao. Nhưng nếu làm theo cách này thì thật sự rất sai lầm, Tống Tiêu Tiêu không giống y, cô ấy là phụ nữ, sao có thể làm loại chuyện hoang đường như vậy?
Tống Tiêu Tiêu nhướn mắt, móng tay gõ nhẹ trên bàn, bực bội nói: "Em biết là không thể thực hiện được, nhưng em nên làm gì bây giờ đây? Anh đừng có nói với em là phải rửa tay làm canh, dùng hành động dịu dàng săn sóc để gây ấn tượng với đối phương." Cô mở to mắt, "Vậy thì anh giết em luôn cho rồi."
"Người đó đã có người trong lòng?" Lý Thư Ý hỏi.
"Theo điều tra của em, mấy năm gần đây ngoại trừ chủ nhà của cậu ta----- một bà thím U50, bên cạnh cậu ta cũng chỉ có một người khác giới là em thôi."
"......." Lý Thư Ý để lộ ra vẻ ý tứ sâu xa.
"Cậu ta cũng không thích đàn ông! Anh nghĩ ai cũng giống anh với Bạch Kính à!"
Lý Thư Ý không khỏi thở dài, không có người trong lòng, cũng không thích nam nhân, một người đàn ông như vậy, y quả thực không thể nghĩ ra lí do để cậu ta không thích Tống Tiêu Tiêu. Lý Thư Ý tự hỏi bản thân, nếu y không yêu Bạch Kính, nếu y quen biết Tống Tiêu Tiêu trước khi gặp được Bạch Kính, y nhất định sẽ theo đuổi cô ấy.
Tống Tiêu Tiêu cũng không muốn chơi trò tôi nói anh đoán nữa, nói tên người đó ra, lại kể quá trình cô đem lòng yêu người ta như thế nào, tự giễu bản thân: "Em biết, em chính là tự mình đa tình. Bảo vệ cho em chẳng qua đó là công việc của cậu ta, nếu đổi thành một Lý tiểu thư hay Trương tiểu thư, cậu ta cũng sẽ giống như vậy. Nhưng mà em chính là thích cậu ta, cho dù biết cậu ta là người kém cỏi nhất trong số những người em chọn lựa, em cũng thích."
Lý Thư Ý nghe câu chuyện của cô, thật sự không nghe ra một chút thống khổ vì cầu mà không được gì ở đây cả. Tên vệ sĩ này phải yêu nghề kính nghiệp đến mức nào, mới có thể không lo cho mạng của mình như vậy? Thời điểm nguy cấp nhất, còn có thể đem khẩu súng duy nhất của mình đưa cho Tống Tiêu Tiêu, tự mình chạy ra chịu chết? Vì tiền sao? Cho dù tiền có nhiều, người chết là hết, có thể đưa vào trong quan tài hưởng thụ được chăng?
Lý Thư Ý đã gặp qua Thẩm Úy, y không nhớ rõ người kia trông như thé nào, nhưng cậu ta đối với Tống Tiêu Tiêu quả thực là theo sát từng bước, cảnh giác đến cực hạn.
"Những người khác đâu."
"Cha mẹ cậu ấy đều không còn nữa, chỉ còn một người em trai, sống nhờ nhà của người chú ở ngoại tỉnh. Mấy ngày này đến Kim Hải, em cho cậu ta đi theo người nhà rồi."
Lý Thư Ý trầm ngâm không nói.
Khi Tống Tiêu Tiêu nói chuyện đã uống vài ly rượu, gương mặt hơi ửng đỏ, người đã có chút men say, nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác nói: "Xin lỗi anh nha Lý Thư Ý, em biết, em không đầu không đuôi đã gọi anh tới đây, thật quá đường đột. Nhưng mà mấy ngày này, chỉ cần em tới gần cậu ấy một ít, cậu ấy liền tìm mọi cách để tránh đi, cũng không thềm liếc mắt nhìn em một cái. Em khó chịu kêu cậu ta biến, cậu ta đúng thật là đã biến mất luôn...." Tống Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Giống như cục đá trong nhà vệ sinh ấy, vừa thối lại vừa cứng."
"Lòng em nghẹn khuất khó chịu, không biết nên nói với ai. Em cũng biết, nếu em muốn, bạn bè nào cũng có thể tìm được. Nhưng mà đa số bọn họ, ngoài mặt thì an ủi em, sau lưng lại mắng em là súc sinh, là kỹ nữ, nói em đi được đến ngày hôm nay, không biết đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông..... Anh lại sống rất thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, em nói với anh những chuyện này cũng không sợ bị anh coi thường hay lợi dụng."
Di động của Lý Thư Ý khẽ vang lên, là Bạch Kính gửi tin tới, hỏi y khi nào mới trở về. Y rũ mi mắt trả lời, sau đó nhìn về phía Tống Tiêu Tiêu nói: "Em gửi địa chỉ cho Thẩm Úy, nói cho cậu ta biết anh và em đang ở bên nhau, nếu đêm nay cậu ta không tới, em sẽ ước định cùng anh."
"Hả?" Tống Tiêu Tiêu mở to mắt ngây ngốc nhìn y, như là không kịp phản ứng lại.
Lý Thư Ý kiên nhẫn hết mức, tốc độ chậm lại một chút, nói một lần nữa, còn bổ sung thêm: "Đừng hỏi tại sao, chỉ cần làm theo thôi."
Bạch gia.
Lúc Hứa quản gia đến khuyên lần thứ ba, Bạch Kính đang ngồi ở trên thảm, nhìn Bạch Ý và Lý Niệm ghép các khối gỗ.
"Thiếu gia, nếu cậu muốn chờ cậu Lý, cũng nên dùng chút gì lót dạ trước đi đã. Gần chín giờ rồi, sao có thể chịu đói như vậy được...."
Màu sắc của những khối gỗ rất đẹp mắt, các góc cạnh của hình vuông đã được mài giũa bóng nhẵn, giống như những viên đường to. Lý Niệm vẫn luôn muốn nhét chúng vào trong miệng, đều bị Bạch Ý ngăn cản. Lúc này Bạch Ý đang xem bản thiết kế để tìm mẫu, bé con nhân lúc anh trai mình không chú ý, lén cầm một cái khối gỗ há miệng cắn nó.
Mắt thấy mình sắp thành công, lại có một bàn tay to lớn từ trên trời rơi xuống, thế là lại hỏng chuyện tốt của bé con rồi.
Bạch Kính lấy khối gỗ ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy kia vẫn đuổi theo không chịu buông tha cho khối gỗ, hắn buồn cười gãi cằm của bé con, nói với Hứa quản gia: "Để cháu chờ thêm một chút, hẳn là em ấy sắp về rồi."
Hứa quản gia thở dài, sau khi Lý Thư Ý vội vã rời đi, Bạch Kính vẫn luôn chờ đợi. Tới giờ dùng cơm tối, sau khi chăm cho hai đứa trẻ ăn no, mọi người cũng theo hắn mà chờ. Sau đó lại thấy thời gian càng lúc càng muộn, Bạch Kính liền không cho bọn họ đợi, nhưng hắn tự mình chờ đến lúc này, cái gì cũng chưa ăn qua.
Bạch Ý lật sang một giao diện mới, đưa bản thiết kế đến trước mặt Lý Niệm: "Em trai nhìn nè."
Lý Niệm một tay nắm lấy khối xếp gỗ hình trụ, gõ lộc cộc lên tập tranh, lại cúi đầu nhìn vào bức ảnh, dùng bàn tay nhỏ xinh của mình chụp lấy cổng vòm của lâu đài trên bản đồ.
Bạch Kính liền gom những khối xếp gỗ lại trước mình, muốn xây một cái lâu đài nhỏ.
Bạch Kính giữ hai đứa con, giúp Bạch Ý tìm các khối xếp gỗ, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay xoa xoa gương mặt mũm mĩm của Lý Niệm, thời gian chờ đợi Lý Thư Ý vì vậy mới không quá gian nan.
Lúc Lý Thư Ý đi ra ngoài, ban đầu hắn lo lắng y đang lái xe, không dám gọi điện hay nhắn tin. Gặng hỏi hồi lâu, y chỉ nói đừng đợi, không nói sẽ không trở lại.
Cho nên Bạch Kính vẫn muốn chờ.
Hắn cũng không biết Lý Thư Ý có chuyện gì, nhưng nếu Lý Thư Ý bằng lòng, tự nhiên sẽ nói cho hắn nghe. Còn nếu không muốn nói, Bạch Kính có truy vấn cũng chỉ khiến y thêm phiền chán mà thôi. Đến nỗi phái người đi theo Lý Thư Ý, càng không cần nghĩ tới, nếu hắn thật sự làm vậy, người nọ nhất định sẽ cảm thấy là hắn đang giám sát y, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.
Bạch Kính càng nghĩ lại càng bất lực. Trước đây hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, bây giờ lại như đi trên băng mỏng. Nhưng cho dù có hèn mọn bị động như thế nào trong mắt của người khác, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Vì để trong phòng có không khí náo nhiệt hơn, TV đã được mở. Hình ảnh phóng viên tươi cười xán lạn, sau lưng là bảng đồ hồ đèn led đang đếm ngược cùng với đám người reo hò, nói đúng 0 giờ Kim Hải sẽ có màn biểu diễn pháo hoa nghệ thuật, rất nhiều người đã tụ tập trên quãng trường, chào đón khoảnh khắc đặc biệt này cùng với người bên cạnh mình.
Kim giây quay vòng lại quay vòng, bất tri bất giác đã đến 10 giờ.
Lúc điện thoại của Bạch Kính vang lên, còn nghĩ là Lý Thư Ý, vừa lấy ra, không ngờ lại là Nghiêm Duy.
Hắn nghe điện thoại, bên kia vừa mở miệng đã hỏi: "Lý Thư Ý có ở bên cạnh cậu không?"
"Không có, làm sao vậy?" Bạch Kính cau mày.
Đột nhiên Nghiêm Duy lại có chút lắp bắp, nói: "Không phải, tôi, tôi nói với cậu chuyện này nha... Cậu, cậu nghe xong trước tiên đừng kích động... Lúc nãy tôi ở câu lạc bộ, khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy một người rất giống với Lý Thư Ý, đang ôm một người phụ nữ, đi.... Đi...."
"Không thể." Vẻ mặt của Bạch Kính lạnh xuống thật là đã uổng phí lắng hắn nghe nên cắt ngang lời của Nghiêm Duy.
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng này đâu! Người đó từ thang máy bên cạnh đi ra, nhanh quá tôi cũng không thấy rõ, cho nên chỉ nhìn thấy một bên mặt... Tôi, tôi đã lén chụp một tấm hình, tự cậu nhận diện đi!"
Cách điện thoại Nghiêm Duy cũng cảm nhận được áp lực cực thấp trên người Bạch Kính, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp thắt lại, nhanh chóng nói xong liền tắt điện thoại.
Bạch Kính siết chặt di động, sắc mặt càng thêm âm trầm. Không tới vài giây, liền nhận được ảnh chụp do Nghiêm Duy gửi tới.
Có lẽ là một tấm hình chụp vội, cho nên chỉ ở khoảng cách hơi xa trên dãy hành lang dài, chụp được một nam nhân với bóng dáng cao gầy đĩnh bạt. Cho dù không phải là hình chụp hính diện, từ cổ tay mảnh mai đang ôm lấy cổ của nam nhân nọ, từ khuỷu tay của người nọ có một đôi chân ngọc buông thỏng xuống, cùng với làn váy che đến cẳng chân mà đoán, cũng có thể biết người đang được ôm trong lòng là một người phụ nữ.
(Chú Lý bế công chúa Tiêu tỷ á, mà diễn tả không biết ra cái gì luôn. Hy vọng mọi người hiểu.)
Bạch Kính giật mình tại chỗ, nhất thời cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh mình đều đã biến mất.
Bóng dáng này.
Sao hắn có thể không nhận ra.
Hắn đã bao nhiêu lần từ phía sau ôm lấy người này, vòng tay vây người này ở trong ngực, hôn lên sườn mặt và đuôi mắt đó.
Đột nhiên Bạch Kính đứng bật dậy, suýt chút nữa đã bị bàn trà nhỏ dưới chân làm cho vướng ngã, nhưng hắn không dừng lại dù chỉ một giây, cầm lấy di động cùng chìa khóa xe cứ như vậy mà xông ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mang theo.
Cô Hy: Đêm tháng 12 lạnh đến mức nào, chú Bạch lại đi vội vàng không mang theo áo khoác, có khác gì ngày đó chú Lý nằm trong mưa lạnh cạnh bia mộ đâu. Hành người ta cho cố zô, quả táo không chừa một ai mà.
Trong suy nghĩ trước kia của Tống Tiêu Tiêu, người xứng với cô ít nhất cũng phải có gia thế tương đương, có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô sau này.
Hoặc là giống với Lý Thư Ý, vẻ ngoài, năng lực, tính tình đều rất hợp khẩu vị, trong công việc còn có thể giúp đỡ cô, như vậy cô còn có chút suy xét.
Nghĩ tới nghĩ lui đều không thể thoát khỏi hai chữ 'Lợi ích.'
Cũng không thể trách cô đến cả tình yêu và hôn nhân của mình mà còn phải toan tính, ở trong mắt cô, chuyện này chỉ là một trò cười.
Ví như Tống Phú Hoa, khi còn trẻ không phải cũng rất yêu mẹ cô đó sao. Đến trước cửa nhà ông ngoại của cô, bị đánh đến tróc da bong thịt, dập đầu khấu vái đến vỡ đầu chảy máu, cũng không sửa miệng, vẫn muốn được ở bên cạnh mẹ cô.
Ông ngoại cô chỉ có một đứa con gái duy nhất, từ nhỏ đã nâng niu ở đầu quả tim, cảm thấy Tống Phú Hoa gia thế quá bình thường, hai người không môn đăng hộ đối, mới ra tay ngăn trở. Nhưng thấy con gái mình ở nhà đau lòng đến mức cơm không ăn nước không uống, làm sao có thể nhẫn tâm cho được, cuối cùng vẫn đón một kẻ vô ơn vào nhà.
Tống Phú Hoa xem như cũng là một người có năng lực, năm đó hai gia tộc Tần – Bạch xảy ra xung đột, đoạn thời gian đó ông ta chỉ đứng ở bên ngoài quan sát, không đắc tội với bên nào. Sau đó nhận thấy thế lực chống lưng cho Tần gia ngày càng lớn mạnh, lại không thèm ở trước mặt của ông nội Bạch Kính cho ông ấy một sắc mặt tốt, liền đứng về phe của Tần gia. Hơn nữa những năm trước đó, đối xử với mẹ của cô hết mực chung thủy, người xung quanh không có ai là không biết Tống Phú Hoa cưng vợ của mình như báu vật.
Thời gian dài, ông ngoại của cô cũng hoàn toàn yên lòng, đem gia sản sự nghiệp, từng bước giao vào tay ông ta.
Sau đó thì sao.... Tống Tiêu Tiêu bưng ly rượu vang đỏ lên lắc lắc, chất lỏng màu đỏ phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm, để lộ ra vẻ căm hận và khát máu đang đè nén.
Tống Tiêu Tiêu không biết rốt cuộc là cái chấp niệm 'muốn có con trai' đã làm cho tình cảm của bọn họ đổ vỡ, hay vì năm tháng trôi qua ông ta đã dần chán ghét người vợ đã bị thời gian cướp đi dung nhan lại không có giá trị của mình. Tất cả những gì cô biết chính là cái gọi là 'nhà', đối với ba mình cùng lắm chỉ là một khách sạn để ông ấy nghĩ ngơi, có khi vài tháng mới được gặp mặt một lần.
Khi cô mười hai tuổi, mẹ của cô vì sinh em gái Tống Khinh Vũ đã khó sinh mà chết. Ông ngoại cô bị tức giận công tâm, hận bản thân không biết nhìn người đã hại chết con gái, lại không có thực quyền, không có cách nào để đối phó với kẻ thù, ông bị xuất huyết não, không thể cứu được.
Cùng lúc mất đi hai người thân yêu nhất, trong nhà trên dưới là một đống hỗn loạn, người lớn đều bận rộn tranh quyền đoạt lợi, không có ai lo lắng cho ba chị em của Tống Tiêu Tiêu.
Bảo mẫu chăm sóc cho ba chị em ỷ trong nhà không có người, các cô lại còn nhỏ, làm việc hết sức qua loa có lệ. Tống Khinh Vũ chỉ mới sinh được vài ngày, mùa đông nhưng nó chỉ được bọc trong một tấm chăn mỏng vứt ở ghế sô-pha, lúc đó con bé bị sốt cao tưởng chừng đã không qua khỏi. Cho dù bây giờ đã lớn, sức khỏe cũng rất kém, động một chút là phải vào bệnh viện.
Điều khiến Tống Tiêu Tiêu hận nhất chính là lần đầu tiên cô gặp được mẹ của Tống Tư Nhạc. Người đó ăn mặc đoan trang tao nhã, như thể bà ta mới là vợ chính thức, lạnh nhạt quét mắt nhìn các cô một cái, nói: "Trong nhà nuôi nhiều con gái như vậy làm gì, đem đứa nhỏ nhất kia đi cho đi."
Nếu không phải vì lúc ấy bên ngoài đã có không ít lời đồn đãi, đắn đo trước dư luận, rốt cuộc lúc đó Tống Khinh Vũ sẽ bị đưa đến chỗ nào, Tống Tiêu Tiêu cũng không biết.
Cho nên cái gọi là thề non hẹn biển hứa hẹn chân tình gì đó à, con mẹ nó đều là thứ chó má. Lúc cô còn rất nhỏ đã nhìn ra được, nếu yêu một người giống như mẹ cô thì sẽ có kết cục như thế nào.
Tống Tiêu Tiêu ngồi trong nhà hàng sân vườn trên tầng cao nhất của câu lạc bộ, xung quanh là những loại hoa mà cô yêu thích được trồng và chăm sóc trong nhà kính. Đây là chỗ độc quyền của cô, những người khác muốn đi vào cũng không được, đương nhiên cô có tư cách để hưởng thụ loại đặc quyền này, dù sao thì cô cũng là chủ ở đây.
Đối diện bàn ăn, dọc theo chân tường là những chậu hoa Dạ Lan Hương được đặt chen chúc bên nhau. Cánh hoa nhỏ dày đặc, hoa hình tròn màu sắc sặc sở, trông rất tươi tắn và sinh động.
Tống Tiêu Tiêu nhìn một hồi lại thất thần.
Những bông hoa đó là do người nọ mang từng chậu đặt vào. Bởi vì biết cô thích màu đỏ, cho nên cố tình đặt những quả cầu hoa màu đỏ hồng ở trung tâm, nhà hàng được trang trí cầu kì lại bị làm cho vừa bẩn vừa xấu. Lúc chuyên gia làm vườn bước lên suýt chút nữa đã ngất xỉu, người nọ chỉ biết cứng đơ tại chỗ xin lỗi.
Đó là một người đàn ông hết sức bình thường, ngoại trừ thân hình có chút cao lớn, cơ bắp trên người cũng có chút rắn chắc, quăng vào trong một đám người cũng không dễ gì tìm thấy. Không có một khuôn mặt đẹp, tính cách cứng ngắt không thú vị, bình thường lúc đi bên cạnh cô cứ giống như một người câm, nếu cô không hỏi tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm một chữ.
Nhưng một người như vậy, lúc bọn họ bị truy đuổi đến đường cùng, đã giấu cô vào trong một góc của kho hàng, ngay cả khẩu súng của mình cũng nhét vào tay cô, cởi áo khoác đắp lên người cô, để lại một câu: "Tống tiểu thư, tôi sẽ dụ bọn chúng đi." Nói xong cũng không thèm quay đầu lại đã xông ra ngoài.
Cuối cùng cô bình yên vô sự được cứu ra, còn người nọ thì sao, trúng hai phát đạn, may mắn là không nằm ở chỗ chí mạng, nếu không thì phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đến được 'kiếp sau.'
Một người như vậy, cứu cô bao nhiêu lần, bảo vệ cô bao nhiêu lần Tống Tiêu Tiêu đã không đếm được. Chỉ nhớ rõ mỗi lần cô gặp nguy hiểm, người đàn ông lạnh lùng ấy sẽ luôn che chắn trước mặt của cô, cho dù tay cô chỉ bị mất một miếng da, đều sẽ tự trách đến mức không dám ngẩng đầu, khô khan mà nói một câu: "Thực xin lỗi, Tống tiểu thư."
Thẩm Úy.
Tống Tiêu Tiêu cắn cái tên này trên đầu lưỡi, trong lòng vừa xót lại vừa đau.
Trước nay cô vẫn không ôm bất kỳ hy vọng nào đối với chuyện tình cảm của mình, trước nay vẫn không nghĩ sẽ giao phó chân tình của mình cho bất cứ kẻ nào, từ nhỏ đến lớn những yêu thích mơ hồ mà bản thân đã trãi qua đều nằm trong phạm vi lý trí cho phép, nói không cần là không cần, không hề có chút lưu luyến. Nhưng mà cố tình đối với người này, cô nhấc lên được lại bỏ xuống không được, đã triệt để trồng cây si.
"Lý tiên sinh, mời đi bên này."
Tống Tiêu Tiêu nghe được âm thanh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lý Thư Ý cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, từ cửa đi vào.
"Anh.... Thật sự sẽ tới đây?" Cô kinh ngạc mà trừng lớn mắt.
Lý Thư Ý phớt lờ chút chuyện nhỏ lại xé ra to này, lập tức ngồi xuống đối diện với cô.
Tống Tiêu Tiêu theo bản năng rót rượu cho Lý Thư Ý, nửa đường mới nhớ tới việc thân thể y vừa khôi phục, ngừng động tác lại, gọi người phục vụ đưa tới một ly nước trái cây. Lý Thư Ý tiếp lời, nói mình chỉ cần một ly nước ấm.
Sau khi Lý Thư Ý trở về Tống Tiêu Tiêu vẫn chưa có dịp gặp mặt y. Lúc này cẩn thận đánh giá đối phương, nhìn thấy y phong độ nhẹ nhàng, mặt mày cũng không còn vẻ lạnh nhạt xa cách như trước nữa, biết y sống rất tốt, cũng mừng thay cho y. Rồi lại ra vẻ khó xử nói: "Anh như vậy.... Em thật sự yêu anh mất rồi làm sao bây giờ?"
Hôm nay cô ấy đã thay đổi phong cách ăn mặc không giống như trước đây, diện một chiếc váy dài màu trắng nữ tính, mái tóc dài xõa sau đầu, ngũ quan tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đến rung động lòng người.
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, có lẽ tim đã đập loạn nhịp. Nhưng từ lúc Lý Thư Ý quen biết cô cho đến bây giờ, dường như mỗi lần gặp đều có thể nghe thấy mấy lời như thế này, y đã sớm miễn dịch. Mà y cũng biết rất rõ, chuyện này cùng lắm chỉ là do Tống Tiêu Tiêu nhàn rỗi nhàm chán nói đến nghiện miệng, không tính là nói đùa, sẽ không có ai coi trọng cả.
"Nói đi, em muốn anh giúp chuyện gấp gì." Lý Thư Ý không hiểu phong tình mở miệng hỏi.
"Anh gấp như vậy làm gì, lâu ngày không gặp, bạn cũ hẳn là nên ôn chuyện xưa chứ."
Phục vụ bưng nước đến, đợi người rời đi, cô mới nói tiếp: "Lúc anh ở viện điều dưỡng, em đã nói với Bạch Kính vài lần muốn xin số điện thoại của anh nhưng anh ta không chịu cho em. Nam nhân bá đạo như vậy, anh cũng chịu được?"
"Rốt cuộc em....."
"Hay là anh hãy suy xét kĩ lại một chút, thử đổi một người khác? Em thấy chúng ta cũng rất xứng đôi. Người khác nói anh tàn nhẫn độc ác, em cũng có rất nhiều 'mỹ danh' ở bên ngoài, so với anh lại không kém hơn tấc nào. Hai chúng ta thành một đôi, nói không chừng sẽ có thể xấu với xấu lại thành tốt." Cô cười không đứng đắn.
Lý Thư Ý thấy cô nói chuyện còn vui vẻ hơn trước, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười. Chờ cô nói xong, y nhàn nhạt nói: 'Nếu đã làm thì không cần phải hối hận, thị phi đúng sai do chính em định đoạt. Những người khác đều không phải Tống Tiêu Tiêu, không sống cuộc sống của Tống Tiêu Tiêu, hà tất phải quan tâm đến việc họ đặt 'mỹ danh' gì cho em."
Tống Tiêu Tiêu sửng sốt, nụ cười khoa trương trên gương mặt đã biến mất, uống một hơi sạch ly rượu. Quả thật cô rất thích Lý Thư Ý, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy người đàn ông này quá mức nhạy bén, ở trước mặt y tâm sự gì cũng không giấu được, nhưng nói chuyện với y lại là một việc hết sức vui vẻ.
"Đã qua lâu như vậy, nếu em nghĩ không ra, cũng sẽ không chờ đến hôm nay..... Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Thật là chuyện gì cũng không thể gạt được anh." Tống Tiêu Tiêu rót thêm một ly rượu nhưng không uống, ngón tay đặt lên miệng ly vẽ thành một vòng tròn, sau một lúc lâu mới cười như có như không hỏi, "Anh nói xem nếu em thích một người, nhưng người đó lại không thích em. Em nên trói người đó lên giường bá vương ngạnh thương cung hay sao? Hay là nên chuốc say người đó rồi mượn rượu làm loạn đây?"
Lý Thư Ý nhất thời không nói nên lời, nhưng y cũng không có tư cách đi chỉ trích người ta, lúc trước không phải y cũng làm như vậy sao. Nhưng nếu làm theo cách này thì thật sự rất sai lầm, Tống Tiêu Tiêu không giống y, cô ấy là phụ nữ, sao có thể làm loại chuyện hoang đường như vậy?
Tống Tiêu Tiêu nhướn mắt, móng tay gõ nhẹ trên bàn, bực bội nói: "Em biết là không thể thực hiện được, nhưng em nên làm gì bây giờ đây? Anh đừng có nói với em là phải rửa tay làm canh, dùng hành động dịu dàng săn sóc để gây ấn tượng với đối phương." Cô mở to mắt, "Vậy thì anh giết em luôn cho rồi."
"Người đó đã có người trong lòng?" Lý Thư Ý hỏi.
"Theo điều tra của em, mấy năm gần đây ngoại trừ chủ nhà của cậu ta----- một bà thím U50, bên cạnh cậu ta cũng chỉ có một người khác giới là em thôi."
"......." Lý Thư Ý để lộ ra vẻ ý tứ sâu xa.
"Cậu ta cũng không thích đàn ông! Anh nghĩ ai cũng giống anh với Bạch Kính à!"
Lý Thư Ý không khỏi thở dài, không có người trong lòng, cũng không thích nam nhân, một người đàn ông như vậy, y quả thực không thể nghĩ ra lí do để cậu ta không thích Tống Tiêu Tiêu. Lý Thư Ý tự hỏi bản thân, nếu y không yêu Bạch Kính, nếu y quen biết Tống Tiêu Tiêu trước khi gặp được Bạch Kính, y nhất định sẽ theo đuổi cô ấy.
Tống Tiêu Tiêu cũng không muốn chơi trò tôi nói anh đoán nữa, nói tên người đó ra, lại kể quá trình cô đem lòng yêu người ta như thế nào, tự giễu bản thân: "Em biết, em chính là tự mình đa tình. Bảo vệ cho em chẳng qua đó là công việc của cậu ta, nếu đổi thành một Lý tiểu thư hay Trương tiểu thư, cậu ta cũng sẽ giống như vậy. Nhưng mà em chính là thích cậu ta, cho dù biết cậu ta là người kém cỏi nhất trong số những người em chọn lựa, em cũng thích."
Lý Thư Ý nghe câu chuyện của cô, thật sự không nghe ra một chút thống khổ vì cầu mà không được gì ở đây cả. Tên vệ sĩ này phải yêu nghề kính nghiệp đến mức nào, mới có thể không lo cho mạng của mình như vậy? Thời điểm nguy cấp nhất, còn có thể đem khẩu súng duy nhất của mình đưa cho Tống Tiêu Tiêu, tự mình chạy ra chịu chết? Vì tiền sao? Cho dù tiền có nhiều, người chết là hết, có thể đưa vào trong quan tài hưởng thụ được chăng?
Lý Thư Ý đã gặp qua Thẩm Úy, y không nhớ rõ người kia trông như thé nào, nhưng cậu ta đối với Tống Tiêu Tiêu quả thực là theo sát từng bước, cảnh giác đến cực hạn.
"Những người khác đâu."
"Cha mẹ cậu ấy đều không còn nữa, chỉ còn một người em trai, sống nhờ nhà của người chú ở ngoại tỉnh. Mấy ngày này đến Kim Hải, em cho cậu ta đi theo người nhà rồi."
Lý Thư Ý trầm ngâm không nói.
Khi Tống Tiêu Tiêu nói chuyện đã uống vài ly rượu, gương mặt hơi ửng đỏ, người đã có chút men say, nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác nói: "Xin lỗi anh nha Lý Thư Ý, em biết, em không đầu không đuôi đã gọi anh tới đây, thật quá đường đột. Nhưng mà mấy ngày này, chỉ cần em tới gần cậu ấy một ít, cậu ấy liền tìm mọi cách để tránh đi, cũng không thềm liếc mắt nhìn em một cái. Em khó chịu kêu cậu ta biến, cậu ta đúng thật là đã biến mất luôn...." Tống Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Giống như cục đá trong nhà vệ sinh ấy, vừa thối lại vừa cứng."
"Lòng em nghẹn khuất khó chịu, không biết nên nói với ai. Em cũng biết, nếu em muốn, bạn bè nào cũng có thể tìm được. Nhưng mà đa số bọn họ, ngoài mặt thì an ủi em, sau lưng lại mắng em là súc sinh, là kỹ nữ, nói em đi được đến ngày hôm nay, không biết đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông..... Anh lại sống rất thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, em nói với anh những chuyện này cũng không sợ bị anh coi thường hay lợi dụng."
Di động của Lý Thư Ý khẽ vang lên, là Bạch Kính gửi tin tới, hỏi y khi nào mới trở về. Y rũ mi mắt trả lời, sau đó nhìn về phía Tống Tiêu Tiêu nói: "Em gửi địa chỉ cho Thẩm Úy, nói cho cậu ta biết anh và em đang ở bên nhau, nếu đêm nay cậu ta không tới, em sẽ ước định cùng anh."
"Hả?" Tống Tiêu Tiêu mở to mắt ngây ngốc nhìn y, như là không kịp phản ứng lại.
Lý Thư Ý kiên nhẫn hết mức, tốc độ chậm lại một chút, nói một lần nữa, còn bổ sung thêm: "Đừng hỏi tại sao, chỉ cần làm theo thôi."
Bạch gia.
Lúc Hứa quản gia đến khuyên lần thứ ba, Bạch Kính đang ngồi ở trên thảm, nhìn Bạch Ý và Lý Niệm ghép các khối gỗ.
"Thiếu gia, nếu cậu muốn chờ cậu Lý, cũng nên dùng chút gì lót dạ trước đi đã. Gần chín giờ rồi, sao có thể chịu đói như vậy được...."
Màu sắc của những khối gỗ rất đẹp mắt, các góc cạnh của hình vuông đã được mài giũa bóng nhẵn, giống như những viên đường to. Lý Niệm vẫn luôn muốn nhét chúng vào trong miệng, đều bị Bạch Ý ngăn cản. Lúc này Bạch Ý đang xem bản thiết kế để tìm mẫu, bé con nhân lúc anh trai mình không chú ý, lén cầm một cái khối gỗ há miệng cắn nó.
Mắt thấy mình sắp thành công, lại có một bàn tay to lớn từ trên trời rơi xuống, thế là lại hỏng chuyện tốt của bé con rồi.
Bạch Kính lấy khối gỗ ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy kia vẫn đuổi theo không chịu buông tha cho khối gỗ, hắn buồn cười gãi cằm của bé con, nói với Hứa quản gia: "Để cháu chờ thêm một chút, hẳn là em ấy sắp về rồi."
Hứa quản gia thở dài, sau khi Lý Thư Ý vội vã rời đi, Bạch Kính vẫn luôn chờ đợi. Tới giờ dùng cơm tối, sau khi chăm cho hai đứa trẻ ăn no, mọi người cũng theo hắn mà chờ. Sau đó lại thấy thời gian càng lúc càng muộn, Bạch Kính liền không cho bọn họ đợi, nhưng hắn tự mình chờ đến lúc này, cái gì cũng chưa ăn qua.
Bạch Ý lật sang một giao diện mới, đưa bản thiết kế đến trước mặt Lý Niệm: "Em trai nhìn nè."
Lý Niệm một tay nắm lấy khối xếp gỗ hình trụ, gõ lộc cộc lên tập tranh, lại cúi đầu nhìn vào bức ảnh, dùng bàn tay nhỏ xinh của mình chụp lấy cổng vòm của lâu đài trên bản đồ.
Bạch Kính liền gom những khối xếp gỗ lại trước mình, muốn xây một cái lâu đài nhỏ.
Bạch Kính giữ hai đứa con, giúp Bạch Ý tìm các khối xếp gỗ, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay xoa xoa gương mặt mũm mĩm của Lý Niệm, thời gian chờ đợi Lý Thư Ý vì vậy mới không quá gian nan.
Lúc Lý Thư Ý đi ra ngoài, ban đầu hắn lo lắng y đang lái xe, không dám gọi điện hay nhắn tin. Gặng hỏi hồi lâu, y chỉ nói đừng đợi, không nói sẽ không trở lại.
Cho nên Bạch Kính vẫn muốn chờ.
Hắn cũng không biết Lý Thư Ý có chuyện gì, nhưng nếu Lý Thư Ý bằng lòng, tự nhiên sẽ nói cho hắn nghe. Còn nếu không muốn nói, Bạch Kính có truy vấn cũng chỉ khiến y thêm phiền chán mà thôi. Đến nỗi phái người đi theo Lý Thư Ý, càng không cần nghĩ tới, nếu hắn thật sự làm vậy, người nọ nhất định sẽ cảm thấy là hắn đang giám sát y, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.
Bạch Kính càng nghĩ lại càng bất lực. Trước đây hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, bây giờ lại như đi trên băng mỏng. Nhưng cho dù có hèn mọn bị động như thế nào trong mắt của người khác, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Vì để trong phòng có không khí náo nhiệt hơn, TV đã được mở. Hình ảnh phóng viên tươi cười xán lạn, sau lưng là bảng đồ hồ đèn led đang đếm ngược cùng với đám người reo hò, nói đúng 0 giờ Kim Hải sẽ có màn biểu diễn pháo hoa nghệ thuật, rất nhiều người đã tụ tập trên quãng trường, chào đón khoảnh khắc đặc biệt này cùng với người bên cạnh mình.
Kim giây quay vòng lại quay vòng, bất tri bất giác đã đến 10 giờ.
Lúc điện thoại của Bạch Kính vang lên, còn nghĩ là Lý Thư Ý, vừa lấy ra, không ngờ lại là Nghiêm Duy.
Hắn nghe điện thoại, bên kia vừa mở miệng đã hỏi: "Lý Thư Ý có ở bên cạnh cậu không?"
"Không có, làm sao vậy?" Bạch Kính cau mày.
Đột nhiên Nghiêm Duy lại có chút lắp bắp, nói: "Không phải, tôi, tôi nói với cậu chuyện này nha... Cậu, cậu nghe xong trước tiên đừng kích động... Lúc nãy tôi ở câu lạc bộ, khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy một người rất giống với Lý Thư Ý, đang ôm một người phụ nữ, đi.... Đi...."
"Không thể." Vẻ mặt của Bạch Kính lạnh xuống thật là đã uổng phí lắng hắn nghe nên cắt ngang lời của Nghiêm Duy.
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng này đâu! Người đó từ thang máy bên cạnh đi ra, nhanh quá tôi cũng không thấy rõ, cho nên chỉ nhìn thấy một bên mặt... Tôi, tôi đã lén chụp một tấm hình, tự cậu nhận diện đi!"
Cách điện thoại Nghiêm Duy cũng cảm nhận được áp lực cực thấp trên người Bạch Kính, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp thắt lại, nhanh chóng nói xong liền tắt điện thoại.
Bạch Kính siết chặt di động, sắc mặt càng thêm âm trầm. Không tới vài giây, liền nhận được ảnh chụp do Nghiêm Duy gửi tới.
Có lẽ là một tấm hình chụp vội, cho nên chỉ ở khoảng cách hơi xa trên dãy hành lang dài, chụp được một nam nhân với bóng dáng cao gầy đĩnh bạt. Cho dù không phải là hình chụp hính diện, từ cổ tay mảnh mai đang ôm lấy cổ của nam nhân nọ, từ khuỷu tay của người nọ có một đôi chân ngọc buông thỏng xuống, cùng với làn váy che đến cẳng chân mà đoán, cũng có thể biết người đang được ôm trong lòng là một người phụ nữ.
(Chú Lý bế công chúa Tiêu tỷ á, mà diễn tả không biết ra cái gì luôn. Hy vọng mọi người hiểu.)
Bạch Kính giật mình tại chỗ, nhất thời cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh mình đều đã biến mất.
Bóng dáng này.
Sao hắn có thể không nhận ra.
Hắn đã bao nhiêu lần từ phía sau ôm lấy người này, vòng tay vây người này ở trong ngực, hôn lên sườn mặt và đuôi mắt đó.
Đột nhiên Bạch Kính đứng bật dậy, suýt chút nữa đã bị bàn trà nhỏ dưới chân làm cho vướng ngã, nhưng hắn không dừng lại dù chỉ một giây, cầm lấy di động cùng chìa khóa xe cứ như vậy mà xông ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mang theo.
Cô Hy: Đêm tháng 12 lạnh đến mức nào, chú Bạch lại đi vội vàng không mang theo áo khoác, có khác gì ngày đó chú Lý nằm trong mưa lạnh cạnh bia mộ đâu. Hành người ta cho cố zô, quả táo không chừa một ai mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.