Chương 11
Cô Quân
27/06/2020
Sau khi về đến nhà Cận Ngôn kéo Bạch Hạo lên giường của mình, cởi giày và áo sơ mi cho hắn, kéo chăn đắp lại, những việc khác cũng không rảnh lo, vội vã chạy ra ngoài.
Cậu gọi một chiếc taxi đi đến viện dưỡng lão, trên đường còn gọi cho tổ trưởng của cậu, nói mình có việc không thể quay lại. Bên kia tổ trưởng Từ lười biếng mà ngáp một cái, nói không về cũng không sao, dù gì cũng không có việc, hiện tại chỉ để lại một vài người trong tổ ở bệnh viện.
Cận Ngôn có chút ngốc hỏi: “Tại sao lại đến bệnh viện?”
Lão Từ hạ giọng nói: “Ông chủ tới, còn mang theo một nam nhân, là cái người lúc chiều ngồi xe lăn tới, trông rất đẹp trai kia.”
Cận Ngôn không nói lời nào, một lúc sau mới ngơ ngác mà à một tiếng.
Đột nhiên lão Từ mới có phản ứng lại cậu cũng xem như là người của Lý Thư Ý, có chút lúng túng nói: “Ờ.... Thật ra cũng không đẹp lắm.....”
Giọng Cận Ngôn nhẹ xuống: “Lão đại, em tắt đây.” Cậu đã biết tại sao Lý Thư Ý lại gọi điện thoại cho cậu.....
Bởi vì bên người anh một người cũng không có.
Sau khi Cận Ngôn đến viện dưỡng lão, đi theo vị trí mà Lý Thư Ý đã chỉ cậu qua điện thoại. Tới cửa phòng, cậu nhẹ nhàng gõ cửa, không có ai lên tiếng. Cậu vặn tay nắm cửa, phát hiện không có khóa, liền đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy người, đôi mắt Cận Ngôn đã đỏ ửng.
Lý Thư Ý ngồi bên cửa sổ, hai mắt nhắm lại dựa đầu vào tường, mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Áo vest và áo sơ mi bên trong đều có những vệt máu đã khô, tay phải được băng gạt quấn chặt để bên người, hiển nhiên là mới vừa bị thương.
Cận Ngôn đột nhiên nâng tay lên cho mình một cái tát.
Vốn dĩ Lý Thư Ý bị đau đầu nghĩ ngơi không được yên, nghe được tiếng mở cửa, mới vừa mở mắt ra đã thấy được hành động của Cận Ngôn, nhíu mày quát lớn nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cận Ngôn cúi đầu, nức nở nói: “Chú Lý thực xin lỗi... Đều tại em.... Nếu em đi theo chú.... Chú sẽ không bị thương.” Cậu thật sự không biết Lý Thư Ý sẽ tới nơi này, nếu biết, dù cho có ngàn vạn chuyện quan trọng cậu cũng sẽ tới theo.
Lý Thư Ý không kiên nhẫn, đi đến trước mặt Cận Ngôn giáo huấn: “Đừng khóc, cũng đã hai mươi tuổi rồi khóc có mất mặt không.”
Cận Ngôn cố nén nước mắt, xem kỹ tay của Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý nhìn bộ dạng ảo não của cậu, thở dài nói: “Vết thương nhỏ thôi mà, nghĩ ngơi mấy ngày là được. Được rồi đi thôi.”
Cận Ngôn ừ một tiếng, ủ rũ cụp đuôi mà đi theo anh ra ngoài. Sau đó thì một tên bình thường ríu rít không để người ta yên, cho đến lúc lên xe cũng chưa từng nói chuyện,.
Lý Thư Ý đau đầu cả đêm không khỏi, từng cơn từng cơn kéo tới, hiện giờ còn đau hơn nữa, nhưng anh không muốn để Cận Ngôn phát hiện, cố ý dụ cậu nói chuyện, hỏi: “Buổi tối thế nào, bên kia không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cận Ngôn uể oải ỉu xìu mà đáp: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ là Tề Lộ tiểu thư đã trở lại, ở trước mặt mọi người đánh Bạch Hằng thiếu gia một trận.”
Lý Thư Ý sửng sốt, cũng không biết nên khóc hay nên cười, cái này mà nói là không có chuyện gì xảy ra sao?
Hình như Cận Ngôn nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, giọng nói cuối cùng cũng mang theo chút kích động: “Chú Lý chú không biết đâu! Nút áo sơ mi của Bạch Hằng thiếu gia đều bị bứt đứt hết, ngực lộ ra ngoài, mặt bị Tề tiểu thư cào chảy đầy máu, còn bị đá một chân vào chỗ hiểm....”
Trên trán Lý Thư Ý đều là mồ hôi lạnh, anh nhìn bộ dạng vui vẻ của Cận Ngôn, cắn chặt răng đem đau đớn nuốt trở về, còn ra vẻ bình tĩnh nói: “Sau đó thì sao?”
Cận Ngôn cười khà khà hai tiếng: “Sau đó bọn họ đã bị Bạch lão gia đuổi ra khỏi khách sạn.”
Lý Thư Ý cũng cười theo cậu, nụ cười lại có vẻ tái nhợt vô lực, chỉ tiếc là bị bóng đêm che dấu, Cận Ngôn vẫn chuyên tâm lái xe chưa từng để ý tới.
Lúc bọn họ về tới đã là ba giờ sáng, Lý Thư Ý muốn để Cận Ngôn trực tiếp ở nơi này, Cận Ngôn lại không muốn. Từ nhỏ cậu đã sợ Bạch Kính, nếu gặp được Bạch Kính tay chân luống cuống không biết nên để chỗ nào cho phải, hơn nữa Bạch Hạo còn ở chỗ của cậu, trước sau cậu vẫn không yên tâm.
Lý Thư Ý cũng không ép cậu, để cậu lái xe trở về, lại dặn dò cậu đi đường cẩn thận, nhìn người đi rồi sau đó mới quay vào nhà.
Anh bước nhẹ chân lên lầu, đứng trước cửa phòng còn do dự một chút, điều chỉnh tốt sắc mặt của mình, đẩy cửa vào mới phát hiện trong phòng không có ai.
Bạch Kính vẫn chưa về.
Lý Thư Ý cảm thấy một chút dũng khí để chống đỡ cho mình phút chốc đều tan biến, cả người đều rệu rã mà ngồi ở trên giường.
Anh không bật đèn, trong phòng đen như mực, lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng truyền tơi đây, anh rũ mắt nhìn cánh tay của mình, trong đầu lại xuất hiện bộ dạng dữ tợn của Giang Mạn Thanh, cơn đau đầu càng dữ dội hơn.
Lý Thư Ý muốn đi lấy thuốc, mới vừa đứng lên, trước mắt đã tối sầm, lỗ tai ong ong ù đi, lập tức mất thăng bằng té ngã trên mặt đất, cánh tay bị thương đập mạnh vào tủ đầu giường, đau đến mức cả người cuộn tròn lại. Qua thật lâu, anh mới cố sức mà bò lên, quỳ trên mặt đất nắm được ngăn tủ mở nó ra, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà tìm kiếm bên trong, cuối cùng cũng lấy được một cái chai màu trắng, một hơi đem hết những viên thuốc còn lại đổ vào trong miệng.
Lý Thư Ý ngồi trên sàn thở hổn hển, mệt đến nỗi đôi mắt đều không muốn mở, đầu đau giống như có ai đó mạnh bạo đem sọ đầu mình mở ra, không thể nào nghỉ ngơi. Thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả nhanh như vậy, Lý Thư Ý không nhịn được đập đầu mình vào ngăn tủ, trên người là lớp lớp mồ hôi lạnh, áo sơ mi ướt đẫm dính chặt vào lưng. Anh đau đến độ ý thức cũng mơ hồ, vài lần gọi tên Bạch Kính, nhưng căn phòng trống rỗng không có ai trả lời anh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cơn đau mới dần dịu đi. Lý Thư Ý không muốn một mình ở trong căn phòng bị vây kín, dựa vào giường chậm rãi đứng dậy đi đến ban công, dùng hết sức ngồi vào chiếc ghế dựa.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, xuyên qua ánh sáng u trầm có thể nhìn thấy được những đám mây đang di chuyển. Lý Thư Ý châm một điếu thuốc đặt trên bàn, cúi đầu nhìn đóm lửa nhỏ trên điếu thuốc hết sáng rồi lại tối trong ngọn gió đêm.
Thời gian từng chút trôi qua.
Một điếu thuốc vừa tắt, anh lại châm điếu thứ hai. Điếu thứ hai vừa tàn lại đến điếu thứ ba... Tàn thuốc trên bàn ngày càng nhiều, sắc trời cũng từ từ sáng lên.
Tám giờ sáng, từ bên ngoài mấy chiếc xe tiến vào rồi ngừng lại ở cổng lớn.
Lý Thư Ý đứng lên, nhìn thấy có người từ trên xe dọn xuống rất nhiều loại đồ đạc đem vào nhà.
Cửa phòng bị gõ vang, Lý Thư Ý lên tiếng.
Bác Ngô đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy anh, cả người đều sững sờ tại chỗ. Ông hình như không thể tin cái người quần áo dính đầy máu, tay còn bị thương, sắc mặt trắng bệch này là Lý Thư Ý, thoạt nhìn giống quỷ hơn, ông trừng lớn mắt nhìn anh từ đầu tới chân một lần nữa, miệng run run gọi người.
Lý Thư Ý lại nhanh hơn ông mở miệng, chỉ nhìn bên ngoài hỏi: “Chuyện này là sao?”
Bác Ngô nhìn Lý Thư Ý, ánh mắt có chút không đành lòng, thật lâu mới thấp giọng đáp: “Ninh Việt thiếu gia của Ninh gia... Muốn ở lại chỗ này một thời gian.”
Dường như Lý Thư Ý đã sớm đoán được đáp án, khóe miệng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt. Lúc này xe Bạch Kính cũng về tới, hắn xuống xe trước, sau đó đi đến cửa xe bên kia, ôm Ninh Việt ra ngoài. Lý Thư Ý nhìn bọ họ đột nhiên gọi một tiếng: “Bác Ngô.”
Bác Ngô ngẩng đầu nhìn anh, đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ông thấy biểu cảm mờ mịt trống rỗng trên mặt của người đàn ông kêu ngạo này.
“Có một câu nói rằng thứ của mình sẽ là của mình, thứ không phải của mình muốn giành cũng không được. Trước kia cháu vẫn không tin, bây giờ hình như tin rồi.”
Bác Ngô nhìn bộ dạng của anh trong lòng chua xót, nhưng lại không biết nên khuyên anh như thế nào, thở dài một tiếng: “Cậu Lý.....”
Lý Thư Ý xoay người lại, bất đắc dĩ mà cười: “Nhưng mà cháu không quay đầu lại được.”
Tôi:
Đúng là "nắm tay nhau qua hết những ngày giông bão, lại chẳng thể ở cạnh nhau lúc mưa tàn". Vệ sĩ mà hôm nay Bạch Kính đem theo bảo vệ Ninh Việt đều là những người chuyên trách đảm bảo an toàn cho Lý Thư Ý (là người của Bạch Kính cũng là ý của Bạch Kính). Thế mới nói Lý Thư Ý thật sự rất đáng thương. Bạch Kính cũng quá đỗi bạc tình. Khi anh bị thương không có một ai bên cạnh, vệ sĩ của anh, người yêu của anh, nhà của anh bỗng chốc đều về tay Ninh Việt. Đau lòng đến độ muốn một cái kết SE.
Cậu gọi một chiếc taxi đi đến viện dưỡng lão, trên đường còn gọi cho tổ trưởng của cậu, nói mình có việc không thể quay lại. Bên kia tổ trưởng Từ lười biếng mà ngáp một cái, nói không về cũng không sao, dù gì cũng không có việc, hiện tại chỉ để lại một vài người trong tổ ở bệnh viện.
Cận Ngôn có chút ngốc hỏi: “Tại sao lại đến bệnh viện?”
Lão Từ hạ giọng nói: “Ông chủ tới, còn mang theo một nam nhân, là cái người lúc chiều ngồi xe lăn tới, trông rất đẹp trai kia.”
Cận Ngôn không nói lời nào, một lúc sau mới ngơ ngác mà à một tiếng.
Đột nhiên lão Từ mới có phản ứng lại cậu cũng xem như là người của Lý Thư Ý, có chút lúng túng nói: “Ờ.... Thật ra cũng không đẹp lắm.....”
Giọng Cận Ngôn nhẹ xuống: “Lão đại, em tắt đây.” Cậu đã biết tại sao Lý Thư Ý lại gọi điện thoại cho cậu.....
Bởi vì bên người anh một người cũng không có.
Sau khi Cận Ngôn đến viện dưỡng lão, đi theo vị trí mà Lý Thư Ý đã chỉ cậu qua điện thoại. Tới cửa phòng, cậu nhẹ nhàng gõ cửa, không có ai lên tiếng. Cậu vặn tay nắm cửa, phát hiện không có khóa, liền đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy người, đôi mắt Cận Ngôn đã đỏ ửng.
Lý Thư Ý ngồi bên cửa sổ, hai mắt nhắm lại dựa đầu vào tường, mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Áo vest và áo sơ mi bên trong đều có những vệt máu đã khô, tay phải được băng gạt quấn chặt để bên người, hiển nhiên là mới vừa bị thương.
Cận Ngôn đột nhiên nâng tay lên cho mình một cái tát.
Vốn dĩ Lý Thư Ý bị đau đầu nghĩ ngơi không được yên, nghe được tiếng mở cửa, mới vừa mở mắt ra đã thấy được hành động của Cận Ngôn, nhíu mày quát lớn nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cận Ngôn cúi đầu, nức nở nói: “Chú Lý thực xin lỗi... Đều tại em.... Nếu em đi theo chú.... Chú sẽ không bị thương.” Cậu thật sự không biết Lý Thư Ý sẽ tới nơi này, nếu biết, dù cho có ngàn vạn chuyện quan trọng cậu cũng sẽ tới theo.
Lý Thư Ý không kiên nhẫn, đi đến trước mặt Cận Ngôn giáo huấn: “Đừng khóc, cũng đã hai mươi tuổi rồi khóc có mất mặt không.”
Cận Ngôn cố nén nước mắt, xem kỹ tay của Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý nhìn bộ dạng ảo não của cậu, thở dài nói: “Vết thương nhỏ thôi mà, nghĩ ngơi mấy ngày là được. Được rồi đi thôi.”
Cận Ngôn ừ một tiếng, ủ rũ cụp đuôi mà đi theo anh ra ngoài. Sau đó thì một tên bình thường ríu rít không để người ta yên, cho đến lúc lên xe cũng chưa từng nói chuyện,.
Lý Thư Ý đau đầu cả đêm không khỏi, từng cơn từng cơn kéo tới, hiện giờ còn đau hơn nữa, nhưng anh không muốn để Cận Ngôn phát hiện, cố ý dụ cậu nói chuyện, hỏi: “Buổi tối thế nào, bên kia không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cận Ngôn uể oải ỉu xìu mà đáp: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ là Tề Lộ tiểu thư đã trở lại, ở trước mặt mọi người đánh Bạch Hằng thiếu gia một trận.”
Lý Thư Ý sửng sốt, cũng không biết nên khóc hay nên cười, cái này mà nói là không có chuyện gì xảy ra sao?
Hình như Cận Ngôn nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, giọng nói cuối cùng cũng mang theo chút kích động: “Chú Lý chú không biết đâu! Nút áo sơ mi của Bạch Hằng thiếu gia đều bị bứt đứt hết, ngực lộ ra ngoài, mặt bị Tề tiểu thư cào chảy đầy máu, còn bị đá một chân vào chỗ hiểm....”
Trên trán Lý Thư Ý đều là mồ hôi lạnh, anh nhìn bộ dạng vui vẻ của Cận Ngôn, cắn chặt răng đem đau đớn nuốt trở về, còn ra vẻ bình tĩnh nói: “Sau đó thì sao?”
Cận Ngôn cười khà khà hai tiếng: “Sau đó bọn họ đã bị Bạch lão gia đuổi ra khỏi khách sạn.”
Lý Thư Ý cũng cười theo cậu, nụ cười lại có vẻ tái nhợt vô lực, chỉ tiếc là bị bóng đêm che dấu, Cận Ngôn vẫn chuyên tâm lái xe chưa từng để ý tới.
Lúc bọn họ về tới đã là ba giờ sáng, Lý Thư Ý muốn để Cận Ngôn trực tiếp ở nơi này, Cận Ngôn lại không muốn. Từ nhỏ cậu đã sợ Bạch Kính, nếu gặp được Bạch Kính tay chân luống cuống không biết nên để chỗ nào cho phải, hơn nữa Bạch Hạo còn ở chỗ của cậu, trước sau cậu vẫn không yên tâm.
Lý Thư Ý cũng không ép cậu, để cậu lái xe trở về, lại dặn dò cậu đi đường cẩn thận, nhìn người đi rồi sau đó mới quay vào nhà.
Anh bước nhẹ chân lên lầu, đứng trước cửa phòng còn do dự một chút, điều chỉnh tốt sắc mặt của mình, đẩy cửa vào mới phát hiện trong phòng không có ai.
Bạch Kính vẫn chưa về.
Lý Thư Ý cảm thấy một chút dũng khí để chống đỡ cho mình phút chốc đều tan biến, cả người đều rệu rã mà ngồi ở trên giường.
Anh không bật đèn, trong phòng đen như mực, lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng truyền tơi đây, anh rũ mắt nhìn cánh tay của mình, trong đầu lại xuất hiện bộ dạng dữ tợn của Giang Mạn Thanh, cơn đau đầu càng dữ dội hơn.
Lý Thư Ý muốn đi lấy thuốc, mới vừa đứng lên, trước mắt đã tối sầm, lỗ tai ong ong ù đi, lập tức mất thăng bằng té ngã trên mặt đất, cánh tay bị thương đập mạnh vào tủ đầu giường, đau đến mức cả người cuộn tròn lại. Qua thật lâu, anh mới cố sức mà bò lên, quỳ trên mặt đất nắm được ngăn tủ mở nó ra, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà tìm kiếm bên trong, cuối cùng cũng lấy được một cái chai màu trắng, một hơi đem hết những viên thuốc còn lại đổ vào trong miệng.
Lý Thư Ý ngồi trên sàn thở hổn hển, mệt đến nỗi đôi mắt đều không muốn mở, đầu đau giống như có ai đó mạnh bạo đem sọ đầu mình mở ra, không thể nào nghỉ ngơi. Thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả nhanh như vậy, Lý Thư Ý không nhịn được đập đầu mình vào ngăn tủ, trên người là lớp lớp mồ hôi lạnh, áo sơ mi ướt đẫm dính chặt vào lưng. Anh đau đến độ ý thức cũng mơ hồ, vài lần gọi tên Bạch Kính, nhưng căn phòng trống rỗng không có ai trả lời anh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cơn đau mới dần dịu đi. Lý Thư Ý không muốn một mình ở trong căn phòng bị vây kín, dựa vào giường chậm rãi đứng dậy đi đến ban công, dùng hết sức ngồi vào chiếc ghế dựa.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, xuyên qua ánh sáng u trầm có thể nhìn thấy được những đám mây đang di chuyển. Lý Thư Ý châm một điếu thuốc đặt trên bàn, cúi đầu nhìn đóm lửa nhỏ trên điếu thuốc hết sáng rồi lại tối trong ngọn gió đêm.
Thời gian từng chút trôi qua.
Một điếu thuốc vừa tắt, anh lại châm điếu thứ hai. Điếu thứ hai vừa tàn lại đến điếu thứ ba... Tàn thuốc trên bàn ngày càng nhiều, sắc trời cũng từ từ sáng lên.
Tám giờ sáng, từ bên ngoài mấy chiếc xe tiến vào rồi ngừng lại ở cổng lớn.
Lý Thư Ý đứng lên, nhìn thấy có người từ trên xe dọn xuống rất nhiều loại đồ đạc đem vào nhà.
Cửa phòng bị gõ vang, Lý Thư Ý lên tiếng.
Bác Ngô đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy anh, cả người đều sững sờ tại chỗ. Ông hình như không thể tin cái người quần áo dính đầy máu, tay còn bị thương, sắc mặt trắng bệch này là Lý Thư Ý, thoạt nhìn giống quỷ hơn, ông trừng lớn mắt nhìn anh từ đầu tới chân một lần nữa, miệng run run gọi người.
Lý Thư Ý lại nhanh hơn ông mở miệng, chỉ nhìn bên ngoài hỏi: “Chuyện này là sao?”
Bác Ngô nhìn Lý Thư Ý, ánh mắt có chút không đành lòng, thật lâu mới thấp giọng đáp: “Ninh Việt thiếu gia của Ninh gia... Muốn ở lại chỗ này một thời gian.”
Dường như Lý Thư Ý đã sớm đoán được đáp án, khóe miệng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt. Lúc này xe Bạch Kính cũng về tới, hắn xuống xe trước, sau đó đi đến cửa xe bên kia, ôm Ninh Việt ra ngoài. Lý Thư Ý nhìn bọ họ đột nhiên gọi một tiếng: “Bác Ngô.”
Bác Ngô ngẩng đầu nhìn anh, đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ông thấy biểu cảm mờ mịt trống rỗng trên mặt của người đàn ông kêu ngạo này.
“Có một câu nói rằng thứ của mình sẽ là của mình, thứ không phải của mình muốn giành cũng không được. Trước kia cháu vẫn không tin, bây giờ hình như tin rồi.”
Bác Ngô nhìn bộ dạng của anh trong lòng chua xót, nhưng lại không biết nên khuyên anh như thế nào, thở dài một tiếng: “Cậu Lý.....”
Lý Thư Ý xoay người lại, bất đắc dĩ mà cười: “Nhưng mà cháu không quay đầu lại được.”
Tôi:
Đúng là "nắm tay nhau qua hết những ngày giông bão, lại chẳng thể ở cạnh nhau lúc mưa tàn". Vệ sĩ mà hôm nay Bạch Kính đem theo bảo vệ Ninh Việt đều là những người chuyên trách đảm bảo an toàn cho Lý Thư Ý (là người của Bạch Kính cũng là ý của Bạch Kính). Thế mới nói Lý Thư Ý thật sự rất đáng thương. Bạch Kính cũng quá đỗi bạc tình. Khi anh bị thương không có một ai bên cạnh, vệ sĩ của anh, người yêu của anh, nhà của anh bỗng chốc đều về tay Ninh Việt. Đau lòng đến độ muốn một cái kết SE.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.