Chương 97
Cô Quân
27/12/2021
Khi Lý Thư Ý rời khỏi vòng tay của Bạch Kính, y có thể nhìn thấy vai trái của đối phương bị nước mắt làm cho ướt đẫm một mảng sẫm màu, nhưng y cũng chỉ hờ hững nhìn thoáng qua, trong lòng không cảm thấy có chút xấu hổ nào.
Còn gì để xấu hổ nữa đây, sau khi y trưởng thành, số lần rơi lệ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần như vậy đều đụng phải Bạch Kính. Huống chi bộ dạng khổ sở chật vật của mình cũng đâu phải là đối phương chưa từng thấy qua, bây giờ vẫn còn muốn diễn tiết mục thẹn quá thành giận, chẳng khác nào làm kiêu quá mức.
Trước tiên y đứng dậy, đem tấm thiệp chúc mừng bỏ vào phong thư, sau đó đi đến bên giá rút ra một quyển sách, cẩn thận đem phong thư đặt vào trong. Khi y làm những chuyện này, cũng không để ý tới Bạch Kính, vừa không đón người ta ngồi, cũng không rót cho người ta tách trà, cứ như vậy mà bỏ mặc Bạch Kính ở đó.
Sau khi y cất xong bức thư, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Kính hỏi: “Đón chú Triệu đến, chính là chuyện khiến anh phải chạy từ Kim Hải tới đây?”
Khi y nói chuyện vẻ mặt cùng ngữ khí vô cùng lãnh đạm, nhưng bởi vì lúc nãy vừa mới khóc, đuôi mắt vẫn còn có chút ửng đỏ, thêm vào đó là làn da trắng trẻo, tạo nên một hình ảnh hết sức hấp dẫn người khác, dưới đáy mắt vẫn còn lưu lại một tầng nước chưa phai hẳn, đã làm cho khí thế trên người y trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Lúc Lý Thư Ý đang chăm chú làm việc ánh mắt của Bạch Kính dường như trần trụi mà dán lên người y, đến lúc y ngẩng đầu lên, hắn ngược lại không dám nhìn, thoáng dời tầm mắt khỏi Lý Thư Ý, đáp một tiếng “Đúng vậy.”
Lý Thư Ý cười nhạo hỏi: “Đây là chuyện lớn lao gì lại khiến cho anh không thể không ra mặt? Dù hiện tại em có vô dụng, cũng không đến mức không gọi được một chiếc xe.” Y nói, trong giọng nói lại có chút không vui, “Còn nữa chú Triệu vẫn luôn giữ liên lạc với anh, anh cũng không nói cho em biết?”
Bạch Kính biết Lý Thư Ý đây là bắt đầu tính sổ rồi. Người này trước nay vẫn luôn chán ghét người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của y, đặc biệt là những việc liên quan đến quá khứ, đó cứ như là một bãi mìn trong lòng y, chỉ cần chạm vào tức khắc sẽ nổ tung.
Hắn không muốn Lý Thư Ý hiểu lầm bản thân mình lợi dụng Triệu Huy, mở miệng nói: “Là ông ấy không cho anh nói với em.” Lại tạm dừng một chút, bực bội mà nhăn chặt mi, “Anh biết mình không có quyền thay em quyết định, nhưng anh cũng không muốn ông ấy trực tiếp liên hệ với em…. Trước kia mỗi lần em từ Lâm Thành trở về, đều sẽ sa sút tinh thần rất lâu.”
Đối với việc phải bay một quãng đường thật xa từ Kim Hải đến một thị trấn hẻo lánh để đón Triệu Huy tới, Bạch Kính lại không muốn giải thích. Giải thích cái gì bây giờ đây, nói với Lý Thư Ý, vì anh muốn có được một lý do để quang minh chính đại mà tới gặp em, đã đợi hơn ba tháng? Nói với y, nếu anh không tới gặp em một lần, cả người đều sắp nghẹn đến điên rồi?
Rõ ràng là hắn đã đợi một năm, cuối cùng cũng đợi được người này tỉnh lại, nhưng không thể ở bên cạnh y, chỉ có thể thông qua ảnh chụp của Cận Ngôn và báo cáo mà các bác sĩ gửi tới, mới có thể biết đối phương đang từng chút khôi phục, từng chút chuyển biến tốt lên. Bản thân lại không có cách tham dự trong đó, không có cách để tự mình chứng kiến. Nhưng loại nghẹn khuất khó chịu này mà đem ra nói với Lý Thư Ý, có lẽ chỉ làm cho y thêm chán ghét, dù sao thì đối phương vốn dĩ đã không muốn nhìn thấy hắn, chính bản thân hắn cũng không muốn quấn lấy y.
Lý Thư Ý nghe hắn nói xong, trong đầu bỗng hiện lên cái gì đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào y lại hỏi một câu: “Lần đó khi anh đón Ninh Việt về, em đến mộ viên Dương Sơn……. Thật sự là vì quản lý ở đó đã gọi điện thoại cho anh sao?”
Bạch Kính trầm mặc vài giây, ngẩng đầu lên đối diện với y, trầm giọng nói: “Không phải, là tự anh đoán được em sẽ ở nơi đó.” Nói rồi, lại nhớ đến lúc ấy mình đã bức Lý Thư Ý thành bộ dạng gì, hắn lại có chút thất bại mà dời đi ánh mắt, cả người lộ ra vẻ phiền muộn sa sút tinh thần.
Lý Thư Ý hoàn toàn không lên tiếng.
Y thả lỏng người, lười biếng dựa vào bên kệ sách, nhìn thật kỹ Bạch Kính.
Người này hôm nay mặc một cái áo khoác màu đen, bên trong là một bộ vest chỉnh chu, ngay cả chiếc kẹp cà vạt cũng được chú ý tỉ mỉ. Vóc người của hắn cao ráo, ngũ quan anh tuấn không nhìn ra được khuyết điểm, vốn là một thiên chi kiêu tử cao cao không thể với tới. Nhưng hiện tại hắn lại rũ mắt đứng ở trước mặt mình, tùy ý để mình hỏi cái gì trả lời cái đó, cho dù Lý Thư Ý biết là hắn cố tình ẩn nhẫn yếu thế, cũng không nhịn được sinh ra một loại cảm giác mới mẻ muốn tới bắt nạt hắn.
Lý Thư Ý dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ, dùng chính tâm tư của mình, giống như một tên lưu manh háo sắc, đem mặt, mũi, môi của Bạch Kính….. Ngay cả cằm của người ta y cũng không buông tha, cứ như vậy mà ‘nhấm nháp’ từng chút một.
Tuy rằng trước kia y đã từng trong tối ngoài sáng mà trêu ghẹo Bạch Kính rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy người của Bạch gia, cũng không biết là đã tu được cái phúc gì, mỗi một người đều là người đứng đầu. Chỉ nói đến ba của Bạch Kính thôi, bây giờ đã có cháu nội mới xem như hoàn toàn ngừng nghĩ, trước kia khi ông ta hơn 50 tuổi, còn có thể ghẹo đến cô con gái hai mươi mấy tuổi nhà người ta đòi chết đòi sống, cái gì cũng không cần cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện ở bên ngoài làm tiểu tình nhân của ông ta. Đáng thương thay cho Triệu Chi Vận đã có tuổi, vẫn phải chơi trò cung đấu với một cô gái còn nhỏ hơn cả con của mình.
Quãng thời gian đó mỗi lần có cơ hội, Lý Thư Ý đều sẽ đến trước mặt Bạch Kính cười nhạo vài câu, nói lỡ như cưới vào cửa thật, chẳng phải hắn sẽ kêu một cô gái nhỏ hơn mình bằng dì sao, chọc đến nỗi đối phương ném hư hết mấy cây bút.
Tới Bạch Kính càng không cần phải nói. Lúc Lý Thư Ý và hắn ở bên nhau, y bá đạo cũng khá là “có tiếng”, ai dám ở trước mặt y nhào lên người của Bạch Kính, y liền dám lột sạch quần áo của người đó ném ra đường lớn. Ngay cả loại tác phong như thế này, cũng không ngăn được những người có tâm tư tìm cơ hội để trèo lên. Cũng may Bạch Kính thật sự không phải là một người lăng nhăng, không giống như hồ bằng cẩu hữu nào đó của hắn, ỷ vào quyền thế địa vị, nhìn thấy người đẹp liền hận không thể đưa lên giường.
Cho nên Lý Thư Ý cũng chưa từng nghi thần nghi quỷ với hắn, khúc mắc duy nhất trong lòng, cũng chỉ có mỗi Ninh Việt.
“Bên cạnh có người nào không?” Lý Thư Ý thoáng thu liễm ánh mắt của mình, mở miệng hỏi
“Gì chứ?” Bạch Kính cau mày.
Lý Thư Ý không kiên nhẫn mà thở nhẹ một hơi, không biết tại sao bây giờ người này lại trở nên chậm nhiệt tới như vậy, một hai phải để cho y nói thẳng ra: “Hơn ba tháng này, bên cạnh anh, tình nhân, bạn giường, hoặc là tình một đêm, có không?” Nhưng y lại không cảm thấy Bạch Kính nên vì mình mà thủ thân như ngọc, cũng không cảm thấy mình đã ba lần bốn lượt đuổi người ta đi, người ta còn mỏi mắt mong chờ mình, đem hết tâm tư đặt lên người mình. Rốt cuộc thì cái chỗ trống này mà thiếu đi y, thì vẫn còn rất nhiều người muốn đến bổ khuyết.
Lý Thư Ý hỏi xong, tâm tình phức tạp mà nhìn chằm chằm vào Bạch Kính, ước gì hắn trả lời một câu có, khiến cho mình hoàn toàn dập tắt hết lửa trong lòng. Lại âm thầm khó chịu mà nghĩ, nếu Bạch Kính là một người bình thường hơn một chút, có lẽ lúc trước y cũng sẽ không đến mức chìm đắm trên người của hắn, cũng bởi vì ngày đêm ở chung với một khuôn mặt như vậy, khiến cho y từ đó về sau nhìn ai cũng không vừa mắt, ai cũng không thể so với Bạch Kính, chỉ cảm thấy hết thảy đều đần độn vô vị.
Bạch Kính cảnh giác liếc nhìn y một cái, không đoán được ý đồ của y, chần chừ đáp lời nói: “…. Không có.”
Hắn do dự không phải vì hắn chột dạ, mà là hắn thật sự sợ Lý Thư Ý sẽ lấy chuyện này ra để đả thương mình. Trước kia cũng đâu phải là hắn chưa từng trải qua, người này lúc nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật vẫn còn “nhọc lòng” muốn đem người tặng lên giường cho hắn.
Đương nhiên cái đề tài này, nếu Lý Thư Ý không hỏi, Bạch Kính cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Lấy việc “anh không làm loạn với người khác” ra để chứng minh mình trả giá bao nhiêu hy sinh bao nhiêu, loại sự tình này hắn không làm được. Nhưng xác thật là hắn không có. Chưa làm qua chính là chưa làm qua. Ninh Việt không có, người khác cũng không có. Từ ngày hắn và Lý Thư Ý bắt đầu ở bên nhau, cho dù ban đầu là do hắn ‘bị ép’, nhưng nếu đã đáp ứng với Lý Thư Ý rồi, hắn sẽ không chạm qua người khác.
Lý Thư Ý gật đầu, chỉ vào sô-pha, không chút cảm xúc mà hạ lệnh: “Anh ngồi đi.” Vừa nói y vừa đi ra cửa.
Cửa này là loại cửa khóa thông minh, Cận Ngôn có dấu vân tay, nhóc con kia lại là một người không có đầu óc thường xuyên im hơi lặng tiếng mở cửa xông vào, Lý Thư Ý cũng không muốn dọa đến bạn nhỏ, nên cài khóa lại.
Bạch Kính nhìn thấy vẻ mặt của y, còn cho rằng y có chuyện gì quan trọng muốn nói, thầm nghĩ có lẽ y sẽ đưa ra quyết định cuối cùng cho mối quan hệ của cả hai, lòng lại chùng xuống. Từ lúc hắn bước vào, lực chú ý vẫn đặt trên người của Lý Thư Ý, đến áo khoác cũng quên cởi ra, máy sưởi trong phòng khiến trán hắn rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Cho nên lúc Lý Thư Ý đi từ cửa trở về, vừa lúc nhìn thấy người này đang đứng bên cạnh sô-pha cởi áo khoác, vẫn cởi không ngừng, những ngón tay với khớp xương rõ ràng lại cởi tây trang, nới lỏng cà vạt. Khi hắn giơ tay lên, một chiếc khuy măng sét hình đuôi cá voi màu bạc xuất hiện ở cổ tay áo của hắn--- là cái mà lúc trước khi y ra nước ngoài đã đặt làm riêng cho hai người.
Lý Thư Ý không nhịn được mà ‘chậc’ một tiếng, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại. Thậm chí còn nhàn rỗi ngẫm nghĩ làm người nhất định không thể để thân thể quá thiếu thốn, nếu không, những dục niệm bình thường vẫn luôn che giấu, một khi ngo ngoe rục rịch lên, người bị thiêu chết còn không phải là bản thân mình sao.
Bây giờ đã vào đông, trời tối rất nhanh, tuy còn chưa đến bốn giờ, nhưng bởi vì ngoài trời đang mưa, bên ngoài cũng có chút u ám, đừng nói đến là trong phòng. Đóng rèm lại phía xa chỉ nhìn thấy được bóng người.
Bạch Kính vừa mới ngồi xuống, trong phòng liền tối sầm lại, hắn sửng sốt, đến lúc Lý Thư Ý đứng ở trước mặt mình, còn nghi hoặc hỏi một câu: “Em làm gì vậy?”
Lần gần nhất Lý Thư Ý gặp Bạch Kính cũng là hơn ba tháng trước. Lúc ấy y vẫn còn là một tên nửa tàn phế, trong lòng có rất nhiều bất bình, tâm tư cũng không ngừng dao động, ngẫu nhiên bị Bạch Kính trêu chọc một chút, cũng cảm thấy hoảng loạn, không biết nên đối phó như thế nào mới được. Rốt cuộc thì hai người bọn họ trước nay chưa từng chung sống hòa hợp như vậy. Nhưng từ lúc trút được gánh nặng trong lòng, y nhìn mọi thứ cũng mở rộng thông suốt hơn, cảm thấy mình là một đại nam nhân, muốn là gì cứ làm, hà tất còn ngượng ngùng xoắn xít lạt mềm buộc chặt. Y vẫn luôn luôn là một người thù dai, bị thua thiệt ở đâu tất nhiên phải lấy lại mặt mũi ở chỗ đó.
Lý Thư Ý đặt đầu gối lên sô-pha, ngồi khóa trên người Bạch Kính, nắm lấy cà vạt của hắn kéo người đến trước mặt mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một chút kiêu ngạo cùng bá đạo.
“Làm anh.”
Lời vừa nói xong, liền cúi đầu cắn lấy môi Bạch Kính.
Còn gì để xấu hổ nữa đây, sau khi y trưởng thành, số lần rơi lệ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần như vậy đều đụng phải Bạch Kính. Huống chi bộ dạng khổ sở chật vật của mình cũng đâu phải là đối phương chưa từng thấy qua, bây giờ vẫn còn muốn diễn tiết mục thẹn quá thành giận, chẳng khác nào làm kiêu quá mức.
Trước tiên y đứng dậy, đem tấm thiệp chúc mừng bỏ vào phong thư, sau đó đi đến bên giá rút ra một quyển sách, cẩn thận đem phong thư đặt vào trong. Khi y làm những chuyện này, cũng không để ý tới Bạch Kính, vừa không đón người ta ngồi, cũng không rót cho người ta tách trà, cứ như vậy mà bỏ mặc Bạch Kính ở đó.
Sau khi y cất xong bức thư, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Kính hỏi: “Đón chú Triệu đến, chính là chuyện khiến anh phải chạy từ Kim Hải tới đây?”
Khi y nói chuyện vẻ mặt cùng ngữ khí vô cùng lãnh đạm, nhưng bởi vì lúc nãy vừa mới khóc, đuôi mắt vẫn còn có chút ửng đỏ, thêm vào đó là làn da trắng trẻo, tạo nên một hình ảnh hết sức hấp dẫn người khác, dưới đáy mắt vẫn còn lưu lại một tầng nước chưa phai hẳn, đã làm cho khí thế trên người y trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Lúc Lý Thư Ý đang chăm chú làm việc ánh mắt của Bạch Kính dường như trần trụi mà dán lên người y, đến lúc y ngẩng đầu lên, hắn ngược lại không dám nhìn, thoáng dời tầm mắt khỏi Lý Thư Ý, đáp một tiếng “Đúng vậy.”
Lý Thư Ý cười nhạo hỏi: “Đây là chuyện lớn lao gì lại khiến cho anh không thể không ra mặt? Dù hiện tại em có vô dụng, cũng không đến mức không gọi được một chiếc xe.” Y nói, trong giọng nói lại có chút không vui, “Còn nữa chú Triệu vẫn luôn giữ liên lạc với anh, anh cũng không nói cho em biết?”
Bạch Kính biết Lý Thư Ý đây là bắt đầu tính sổ rồi. Người này trước nay vẫn luôn chán ghét người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của y, đặc biệt là những việc liên quan đến quá khứ, đó cứ như là một bãi mìn trong lòng y, chỉ cần chạm vào tức khắc sẽ nổ tung.
Hắn không muốn Lý Thư Ý hiểu lầm bản thân mình lợi dụng Triệu Huy, mở miệng nói: “Là ông ấy không cho anh nói với em.” Lại tạm dừng một chút, bực bội mà nhăn chặt mi, “Anh biết mình không có quyền thay em quyết định, nhưng anh cũng không muốn ông ấy trực tiếp liên hệ với em…. Trước kia mỗi lần em từ Lâm Thành trở về, đều sẽ sa sút tinh thần rất lâu.”
Đối với việc phải bay một quãng đường thật xa từ Kim Hải đến một thị trấn hẻo lánh để đón Triệu Huy tới, Bạch Kính lại không muốn giải thích. Giải thích cái gì bây giờ đây, nói với Lý Thư Ý, vì anh muốn có được một lý do để quang minh chính đại mà tới gặp em, đã đợi hơn ba tháng? Nói với y, nếu anh không tới gặp em một lần, cả người đều sắp nghẹn đến điên rồi?
Rõ ràng là hắn đã đợi một năm, cuối cùng cũng đợi được người này tỉnh lại, nhưng không thể ở bên cạnh y, chỉ có thể thông qua ảnh chụp của Cận Ngôn và báo cáo mà các bác sĩ gửi tới, mới có thể biết đối phương đang từng chút khôi phục, từng chút chuyển biến tốt lên. Bản thân lại không có cách tham dự trong đó, không có cách để tự mình chứng kiến. Nhưng loại nghẹn khuất khó chịu này mà đem ra nói với Lý Thư Ý, có lẽ chỉ làm cho y thêm chán ghét, dù sao thì đối phương vốn dĩ đã không muốn nhìn thấy hắn, chính bản thân hắn cũng không muốn quấn lấy y.
Lý Thư Ý nghe hắn nói xong, trong đầu bỗng hiện lên cái gì đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào y lại hỏi một câu: “Lần đó khi anh đón Ninh Việt về, em đến mộ viên Dương Sơn……. Thật sự là vì quản lý ở đó đã gọi điện thoại cho anh sao?”
Bạch Kính trầm mặc vài giây, ngẩng đầu lên đối diện với y, trầm giọng nói: “Không phải, là tự anh đoán được em sẽ ở nơi đó.” Nói rồi, lại nhớ đến lúc ấy mình đã bức Lý Thư Ý thành bộ dạng gì, hắn lại có chút thất bại mà dời đi ánh mắt, cả người lộ ra vẻ phiền muộn sa sút tinh thần.
Lý Thư Ý hoàn toàn không lên tiếng.
Y thả lỏng người, lười biếng dựa vào bên kệ sách, nhìn thật kỹ Bạch Kính.
Người này hôm nay mặc một cái áo khoác màu đen, bên trong là một bộ vest chỉnh chu, ngay cả chiếc kẹp cà vạt cũng được chú ý tỉ mỉ. Vóc người của hắn cao ráo, ngũ quan anh tuấn không nhìn ra được khuyết điểm, vốn là một thiên chi kiêu tử cao cao không thể với tới. Nhưng hiện tại hắn lại rũ mắt đứng ở trước mặt mình, tùy ý để mình hỏi cái gì trả lời cái đó, cho dù Lý Thư Ý biết là hắn cố tình ẩn nhẫn yếu thế, cũng không nhịn được sinh ra một loại cảm giác mới mẻ muốn tới bắt nạt hắn.
Lý Thư Ý dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ, dùng chính tâm tư của mình, giống như một tên lưu manh háo sắc, đem mặt, mũi, môi của Bạch Kính….. Ngay cả cằm của người ta y cũng không buông tha, cứ như vậy mà ‘nhấm nháp’ từng chút một.
Tuy rằng trước kia y đã từng trong tối ngoài sáng mà trêu ghẹo Bạch Kính rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy người của Bạch gia, cũng không biết là đã tu được cái phúc gì, mỗi một người đều là người đứng đầu. Chỉ nói đến ba của Bạch Kính thôi, bây giờ đã có cháu nội mới xem như hoàn toàn ngừng nghĩ, trước kia khi ông ta hơn 50 tuổi, còn có thể ghẹo đến cô con gái hai mươi mấy tuổi nhà người ta đòi chết đòi sống, cái gì cũng không cần cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện ở bên ngoài làm tiểu tình nhân của ông ta. Đáng thương thay cho Triệu Chi Vận đã có tuổi, vẫn phải chơi trò cung đấu với một cô gái còn nhỏ hơn cả con của mình.
Quãng thời gian đó mỗi lần có cơ hội, Lý Thư Ý đều sẽ đến trước mặt Bạch Kính cười nhạo vài câu, nói lỡ như cưới vào cửa thật, chẳng phải hắn sẽ kêu một cô gái nhỏ hơn mình bằng dì sao, chọc đến nỗi đối phương ném hư hết mấy cây bút.
Tới Bạch Kính càng không cần phải nói. Lúc Lý Thư Ý và hắn ở bên nhau, y bá đạo cũng khá là “có tiếng”, ai dám ở trước mặt y nhào lên người của Bạch Kính, y liền dám lột sạch quần áo của người đó ném ra đường lớn. Ngay cả loại tác phong như thế này, cũng không ngăn được những người có tâm tư tìm cơ hội để trèo lên. Cũng may Bạch Kính thật sự không phải là một người lăng nhăng, không giống như hồ bằng cẩu hữu nào đó của hắn, ỷ vào quyền thế địa vị, nhìn thấy người đẹp liền hận không thể đưa lên giường.
Cho nên Lý Thư Ý cũng chưa từng nghi thần nghi quỷ với hắn, khúc mắc duy nhất trong lòng, cũng chỉ có mỗi Ninh Việt.
“Bên cạnh có người nào không?” Lý Thư Ý thoáng thu liễm ánh mắt của mình, mở miệng hỏi
“Gì chứ?” Bạch Kính cau mày.
Lý Thư Ý không kiên nhẫn mà thở nhẹ một hơi, không biết tại sao bây giờ người này lại trở nên chậm nhiệt tới như vậy, một hai phải để cho y nói thẳng ra: “Hơn ba tháng này, bên cạnh anh, tình nhân, bạn giường, hoặc là tình một đêm, có không?” Nhưng y lại không cảm thấy Bạch Kính nên vì mình mà thủ thân như ngọc, cũng không cảm thấy mình đã ba lần bốn lượt đuổi người ta đi, người ta còn mỏi mắt mong chờ mình, đem hết tâm tư đặt lên người mình. Rốt cuộc thì cái chỗ trống này mà thiếu đi y, thì vẫn còn rất nhiều người muốn đến bổ khuyết.
Lý Thư Ý hỏi xong, tâm tình phức tạp mà nhìn chằm chằm vào Bạch Kính, ước gì hắn trả lời một câu có, khiến cho mình hoàn toàn dập tắt hết lửa trong lòng. Lại âm thầm khó chịu mà nghĩ, nếu Bạch Kính là một người bình thường hơn một chút, có lẽ lúc trước y cũng sẽ không đến mức chìm đắm trên người của hắn, cũng bởi vì ngày đêm ở chung với một khuôn mặt như vậy, khiến cho y từ đó về sau nhìn ai cũng không vừa mắt, ai cũng không thể so với Bạch Kính, chỉ cảm thấy hết thảy đều đần độn vô vị.
Bạch Kính cảnh giác liếc nhìn y một cái, không đoán được ý đồ của y, chần chừ đáp lời nói: “…. Không có.”
Hắn do dự không phải vì hắn chột dạ, mà là hắn thật sự sợ Lý Thư Ý sẽ lấy chuyện này ra để đả thương mình. Trước kia cũng đâu phải là hắn chưa từng trải qua, người này lúc nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật vẫn còn “nhọc lòng” muốn đem người tặng lên giường cho hắn.
Đương nhiên cái đề tài này, nếu Lý Thư Ý không hỏi, Bạch Kính cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Lấy việc “anh không làm loạn với người khác” ra để chứng minh mình trả giá bao nhiêu hy sinh bao nhiêu, loại sự tình này hắn không làm được. Nhưng xác thật là hắn không có. Chưa làm qua chính là chưa làm qua. Ninh Việt không có, người khác cũng không có. Từ ngày hắn và Lý Thư Ý bắt đầu ở bên nhau, cho dù ban đầu là do hắn ‘bị ép’, nhưng nếu đã đáp ứng với Lý Thư Ý rồi, hắn sẽ không chạm qua người khác.
Lý Thư Ý gật đầu, chỉ vào sô-pha, không chút cảm xúc mà hạ lệnh: “Anh ngồi đi.” Vừa nói y vừa đi ra cửa.
Cửa này là loại cửa khóa thông minh, Cận Ngôn có dấu vân tay, nhóc con kia lại là một người không có đầu óc thường xuyên im hơi lặng tiếng mở cửa xông vào, Lý Thư Ý cũng không muốn dọa đến bạn nhỏ, nên cài khóa lại.
Bạch Kính nhìn thấy vẻ mặt của y, còn cho rằng y có chuyện gì quan trọng muốn nói, thầm nghĩ có lẽ y sẽ đưa ra quyết định cuối cùng cho mối quan hệ của cả hai, lòng lại chùng xuống. Từ lúc hắn bước vào, lực chú ý vẫn đặt trên người của Lý Thư Ý, đến áo khoác cũng quên cởi ra, máy sưởi trong phòng khiến trán hắn rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Cho nên lúc Lý Thư Ý đi từ cửa trở về, vừa lúc nhìn thấy người này đang đứng bên cạnh sô-pha cởi áo khoác, vẫn cởi không ngừng, những ngón tay với khớp xương rõ ràng lại cởi tây trang, nới lỏng cà vạt. Khi hắn giơ tay lên, một chiếc khuy măng sét hình đuôi cá voi màu bạc xuất hiện ở cổ tay áo của hắn--- là cái mà lúc trước khi y ra nước ngoài đã đặt làm riêng cho hai người.
Lý Thư Ý không nhịn được mà ‘chậc’ một tiếng, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại. Thậm chí còn nhàn rỗi ngẫm nghĩ làm người nhất định không thể để thân thể quá thiếu thốn, nếu không, những dục niệm bình thường vẫn luôn che giấu, một khi ngo ngoe rục rịch lên, người bị thiêu chết còn không phải là bản thân mình sao.
Bây giờ đã vào đông, trời tối rất nhanh, tuy còn chưa đến bốn giờ, nhưng bởi vì ngoài trời đang mưa, bên ngoài cũng có chút u ám, đừng nói đến là trong phòng. Đóng rèm lại phía xa chỉ nhìn thấy được bóng người.
Bạch Kính vừa mới ngồi xuống, trong phòng liền tối sầm lại, hắn sửng sốt, đến lúc Lý Thư Ý đứng ở trước mặt mình, còn nghi hoặc hỏi một câu: “Em làm gì vậy?”
Lần gần nhất Lý Thư Ý gặp Bạch Kính cũng là hơn ba tháng trước. Lúc ấy y vẫn còn là một tên nửa tàn phế, trong lòng có rất nhiều bất bình, tâm tư cũng không ngừng dao động, ngẫu nhiên bị Bạch Kính trêu chọc một chút, cũng cảm thấy hoảng loạn, không biết nên đối phó như thế nào mới được. Rốt cuộc thì hai người bọn họ trước nay chưa từng chung sống hòa hợp như vậy. Nhưng từ lúc trút được gánh nặng trong lòng, y nhìn mọi thứ cũng mở rộng thông suốt hơn, cảm thấy mình là một đại nam nhân, muốn là gì cứ làm, hà tất còn ngượng ngùng xoắn xít lạt mềm buộc chặt. Y vẫn luôn luôn là một người thù dai, bị thua thiệt ở đâu tất nhiên phải lấy lại mặt mũi ở chỗ đó.
Lý Thư Ý đặt đầu gối lên sô-pha, ngồi khóa trên người Bạch Kính, nắm lấy cà vạt của hắn kéo người đến trước mặt mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một chút kiêu ngạo cùng bá đạo.
“Làm anh.”
Lời vừa nói xong, liền cúi đầu cắn lấy môi Bạch Kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.