Chương 27: Cái kết của Nguyễn Ân Thi (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Vốn dĩ Hồng Khang Lâm chỉ định ngồi chơi xem kịch thôi, nhưng ai mà có ngờ cậu ta lại bị Dương Quang Thành lôi xuống xe y như một món đồ vậy. Nhưng Hồng Khang Lâm hoàn toàn không dám phản kháng, tuy cậu ta đã cao một mét tám mươi hai, cũng được xem là rất cao rồi, nhưng đứng dưới một người cao hơn một mét chín như Dương Quang Thành thì Hồng Khang Lâm vẫn chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi.
Đương nhiên cả Thập Nhất và Thập Tam cũng không có nghĩa lý gì phải cứu Hồng Khang Lâm cả. Đi đến nhà họ Nguyễn, không đợi người ta ra mở cửa mà cứ như thế trực tiếp đâm xe thẳng vào, một trận kinh động lớn như vậy đương nhiên Nguyễn gia đều tỉnh ngủ hết rồi.
Cha của Nguyễn Ân Thi - Nguyễn Hạn và Trầm Bích vừa nhìn thấy Dương Quang Thành liền có chút giật mình, Nguyễn Ân Thi cũng nhanh chóng khoác thêm áo ngoài rồi bước xuống, nhìn thấy anh đầu tiên cô ta rất vui, cơ mà vẻ mặt của anh thì có vẻ như không được tốt lắm?
- Quang Thành, có chuyện gì mà cháu đến nhà ta khuya quá vậy?
Dương Quang Thành không vội đáp, thay vào đó anh lại đi thẳng vào bên trong nhà, trực tiếp ngồi xuống sofa, rồi đưa ánh mắt không chút tình cảm nhìn về phía Nguyễn Ân Thi, nói:
- Nguyễn Ân Thi, những gì cô nói với Sắt Sắt trung tâm thương mại. Một lần nữa, nói lại cho tôi nghe!
Trầm Bích kinh hãi, nhưng Nguyễn Hạn thì lại không biết đã xảy ra chuyện gì, có hỏi qua vợ mình nhưng bà ấy chỉ biết run rẩy nhìn về phía của Nguyễn Ân Thi.
Vốn dĩ nhà họ Nguyễn ai cũng biết tính khí người nhà họ Dương không tốt, đặc biệt là Dương Quang Thành. Nếu như nói Dương Sùng Đức là Tổng Thống nên ông ấy sẽ biết kiềm chế sự nóng giận của mình. Vãn Á Thê là một thương nhân nên cũng sẽ mỉm cười cho qua dễ dàng. Nhưng Dương Quang Thành không giống hai người họ, thành tích mà Dương Quang Thành đánh người có khi còn nhiều hơn hợp đồng của Gemstone nữa kìa. Vì Trầm Bích và Nguyễn Hạn biết Dương Quang Thành rất nóng tính, cho nên đã dặn dò hết thảy những đứa con của mình không được phép ăn nói lỗ mãng. Chẳng lẽ Nguyễn Ân Thi đã nói gì đó rồi sao?
Lúc này Trầm Bích thấy con gái cũng run rẩy đến nói không nên lời, bà ta liền nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
- Quang Thành à, dù sao bây giờ cũng là nửa đêm rồi. Có chuyện gì thì ngày mai chúng ta nói có được không?
- Dì Trầm… Dì có thể im miệng trước khi tôi cắt lưỡi dì!
Trầm Bích biết Dương Quang Thành sẽ không nói đùa, nên bà ta cũng ngay lập tức ngậm miệng lại, chỉ còn có nguyễn Hạn là không biết chuyện gì đang xảy ra. Còn Hồng Khang Lâm ở một bên cũng giật mình, hóa ra tên cuồng vợ này còn có một mặt tàn nhẫn như vậy sao? Đúng là khiến người ta bất ngờ thật đó.
- Nguyễn Ân Thi, cô nói đi!
- Quang Thành… Lời tớ nói cậu sẽ tin chứ? Tớ… Tớ thật sự không có vu oan cho Lưu Sắt Sắt… Chị ta… Chị ta nói rằng cậu cầu xin chị ta lợi dụng mình, còn nói rằng Dương gia là cái đùi lớn cần phải ôm chặt… Quang Thành, chị ta chỉ là đang diễn xuất thôi… Cậu… Tin tớ chứ?
Tuy rằng Dương Quang Thành không thích Nguyễn Ân Thi thật, nhưng mà nói sao cũng là cùng nhau trưởng thành, lần này anh vào đôi mắt của cô ta thì có lẽ cô ta không nói dối.
- Vậy cô có đe dọa Sắt Sắt phá thai hay không? Còn có chuyện bảo cô ấy rời bỏ tôi nữa chứ… Có chuyện đó không?
- Chuyện đó…
- Có hay là không? Nói!
- Có…
Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng là Nguyễn Ân Thi liền đưa tay che miệng vì nói hớ, còn Trầm Bích thì chỉ biết lắc đầu, lần này xem như là xong thật rồi.
Dương Quang Thành liền đứng dậy, anh đi đến trước mặt của Nguyễn Ân Thi, đưa tay nâng gương mặt của cô ta lên, nói:
- Cô còn nói gì với Sắt Sắt nữa? Hả!
- Thành Thành…
- Đừng gọi tên tôi một cách thân mật như vậy. Nguyễn Ân Thi, tôi và cô không thân thiết như cô nghĩ đâu. Hơn nữa… Cho dù là có hay không có Sắt Sắt, thì cô vĩnh viễn cũng không thể làm vợ tôi, không bao giờ có cửa làm con dâu nhà họ Dương! Nghe rõ chưa!
Gương mặt của Nguyễn Ân Thi bị anh bóp chặt, từng câu đay nghiến của anh khiến cho cô ta đau đớn đến bật khóc, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt của Nguyễn Ân Thi. Tuy nhiên Dương Quang Thành không có ý định sẽ buông tha, anh cười lạnh, nói:
- Được rồi, nếu như cô thích phá thai như vậy, thì tôi giúp cô mang thai, rồi đem cô đi phá thai… Có được không?
Nguyễn Hạn và Trầm Bích liền giật mình, ngay sau đó hai người họ liền quỳ xuống cầu xin anh tha lỗi cho Nguyễn Ân Thi, còn hứa rằng sẽ dạy dỗ cô ta thật tốt, sẽ không bao giờ để Nguyễn Ân Thi xuất hiện trước mặt của anh và Sắt Sắt nữa.
Nhưng Dương Quang Thành không thích làm việc nửa vời như vậy, nên anh đã cho Nguyễn gia hai sự lựa chọn.
- Như vậy đi. Một, là tôi sẽ đưa Nguyễn Ân Thi ra ngoài, cả đời này cũng sẽ không quay lại nước A. Hai, là tôi sẽ tìm người chơi chết cô ta, cô ta mang thai thì tôi sẽ đem đi phá, sau đó lại tìm người chơi cô ta, tới khi nào cô ta phát điên thì tôi sẽ mang cô ta vào bệnh viện tâm thần. Hai người chọn đi.
Nguyễn Ân Thi nằm trong vòng tay của mẹ mà run rẩy nhìn anh, ánh mắt cũng chứa đầy sự sợ hãi, nói:
- Dương Quang Thành… Cậu điên rồi… Cậu làm như vậy là phạm pháp! Cậu muốn cha cậu phải thoái vị sao?
Dương Quang Thành cười khẩy, anh nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Ân Thi, lạnh lùng nói:
- Nhìn mặt tôi giống như đang sợ sao? Chuyện tôi làm… Liên quan gì tới cha tôi chứ?
Dừng một chút, anh lại ngồi xuống sofa, còn thản nhiên uống một ly trà, rồi nói:
- Chứ nếu như chuyện tôi làm mà ảnh hưởng đến cha tôi. Thì chuyện cô làm đã sớm khiến Nguyễn thị tiêu tùng rồi! Tôi không ra tay với Nguyễn thị… Đã là nhân từ lắm rồi đó, đừng có chọc giận tôi. Biết chưa?
#Yu~
Đương nhiên cả Thập Nhất và Thập Tam cũng không có nghĩa lý gì phải cứu Hồng Khang Lâm cả. Đi đến nhà họ Nguyễn, không đợi người ta ra mở cửa mà cứ như thế trực tiếp đâm xe thẳng vào, một trận kinh động lớn như vậy đương nhiên Nguyễn gia đều tỉnh ngủ hết rồi.
Cha của Nguyễn Ân Thi - Nguyễn Hạn và Trầm Bích vừa nhìn thấy Dương Quang Thành liền có chút giật mình, Nguyễn Ân Thi cũng nhanh chóng khoác thêm áo ngoài rồi bước xuống, nhìn thấy anh đầu tiên cô ta rất vui, cơ mà vẻ mặt của anh thì có vẻ như không được tốt lắm?
- Quang Thành, có chuyện gì mà cháu đến nhà ta khuya quá vậy?
Dương Quang Thành không vội đáp, thay vào đó anh lại đi thẳng vào bên trong nhà, trực tiếp ngồi xuống sofa, rồi đưa ánh mắt không chút tình cảm nhìn về phía Nguyễn Ân Thi, nói:
- Nguyễn Ân Thi, những gì cô nói với Sắt Sắt trung tâm thương mại. Một lần nữa, nói lại cho tôi nghe!
Trầm Bích kinh hãi, nhưng Nguyễn Hạn thì lại không biết đã xảy ra chuyện gì, có hỏi qua vợ mình nhưng bà ấy chỉ biết run rẩy nhìn về phía của Nguyễn Ân Thi.
Vốn dĩ nhà họ Nguyễn ai cũng biết tính khí người nhà họ Dương không tốt, đặc biệt là Dương Quang Thành. Nếu như nói Dương Sùng Đức là Tổng Thống nên ông ấy sẽ biết kiềm chế sự nóng giận của mình. Vãn Á Thê là một thương nhân nên cũng sẽ mỉm cười cho qua dễ dàng. Nhưng Dương Quang Thành không giống hai người họ, thành tích mà Dương Quang Thành đánh người có khi còn nhiều hơn hợp đồng của Gemstone nữa kìa. Vì Trầm Bích và Nguyễn Hạn biết Dương Quang Thành rất nóng tính, cho nên đã dặn dò hết thảy những đứa con của mình không được phép ăn nói lỗ mãng. Chẳng lẽ Nguyễn Ân Thi đã nói gì đó rồi sao?
Lúc này Trầm Bích thấy con gái cũng run rẩy đến nói không nên lời, bà ta liền nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
- Quang Thành à, dù sao bây giờ cũng là nửa đêm rồi. Có chuyện gì thì ngày mai chúng ta nói có được không?
- Dì Trầm… Dì có thể im miệng trước khi tôi cắt lưỡi dì!
Trầm Bích biết Dương Quang Thành sẽ không nói đùa, nên bà ta cũng ngay lập tức ngậm miệng lại, chỉ còn có nguyễn Hạn là không biết chuyện gì đang xảy ra. Còn Hồng Khang Lâm ở một bên cũng giật mình, hóa ra tên cuồng vợ này còn có một mặt tàn nhẫn như vậy sao? Đúng là khiến người ta bất ngờ thật đó.
- Nguyễn Ân Thi, cô nói đi!
- Quang Thành… Lời tớ nói cậu sẽ tin chứ? Tớ… Tớ thật sự không có vu oan cho Lưu Sắt Sắt… Chị ta… Chị ta nói rằng cậu cầu xin chị ta lợi dụng mình, còn nói rằng Dương gia là cái đùi lớn cần phải ôm chặt… Quang Thành, chị ta chỉ là đang diễn xuất thôi… Cậu… Tin tớ chứ?
Tuy rằng Dương Quang Thành không thích Nguyễn Ân Thi thật, nhưng mà nói sao cũng là cùng nhau trưởng thành, lần này anh vào đôi mắt của cô ta thì có lẽ cô ta không nói dối.
- Vậy cô có đe dọa Sắt Sắt phá thai hay không? Còn có chuyện bảo cô ấy rời bỏ tôi nữa chứ… Có chuyện đó không?
- Chuyện đó…
- Có hay là không? Nói!
- Có…
Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng là Nguyễn Ân Thi liền đưa tay che miệng vì nói hớ, còn Trầm Bích thì chỉ biết lắc đầu, lần này xem như là xong thật rồi.
Dương Quang Thành liền đứng dậy, anh đi đến trước mặt của Nguyễn Ân Thi, đưa tay nâng gương mặt của cô ta lên, nói:
- Cô còn nói gì với Sắt Sắt nữa? Hả!
- Thành Thành…
- Đừng gọi tên tôi một cách thân mật như vậy. Nguyễn Ân Thi, tôi và cô không thân thiết như cô nghĩ đâu. Hơn nữa… Cho dù là có hay không có Sắt Sắt, thì cô vĩnh viễn cũng không thể làm vợ tôi, không bao giờ có cửa làm con dâu nhà họ Dương! Nghe rõ chưa!
Gương mặt của Nguyễn Ân Thi bị anh bóp chặt, từng câu đay nghiến của anh khiến cho cô ta đau đớn đến bật khóc, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt của Nguyễn Ân Thi. Tuy nhiên Dương Quang Thành không có ý định sẽ buông tha, anh cười lạnh, nói:
- Được rồi, nếu như cô thích phá thai như vậy, thì tôi giúp cô mang thai, rồi đem cô đi phá thai… Có được không?
Nguyễn Hạn và Trầm Bích liền giật mình, ngay sau đó hai người họ liền quỳ xuống cầu xin anh tha lỗi cho Nguyễn Ân Thi, còn hứa rằng sẽ dạy dỗ cô ta thật tốt, sẽ không bao giờ để Nguyễn Ân Thi xuất hiện trước mặt của anh và Sắt Sắt nữa.
Nhưng Dương Quang Thành không thích làm việc nửa vời như vậy, nên anh đã cho Nguyễn gia hai sự lựa chọn.
- Như vậy đi. Một, là tôi sẽ đưa Nguyễn Ân Thi ra ngoài, cả đời này cũng sẽ không quay lại nước A. Hai, là tôi sẽ tìm người chơi chết cô ta, cô ta mang thai thì tôi sẽ đem đi phá, sau đó lại tìm người chơi cô ta, tới khi nào cô ta phát điên thì tôi sẽ mang cô ta vào bệnh viện tâm thần. Hai người chọn đi.
Nguyễn Ân Thi nằm trong vòng tay của mẹ mà run rẩy nhìn anh, ánh mắt cũng chứa đầy sự sợ hãi, nói:
- Dương Quang Thành… Cậu điên rồi… Cậu làm như vậy là phạm pháp! Cậu muốn cha cậu phải thoái vị sao?
Dương Quang Thành cười khẩy, anh nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Ân Thi, lạnh lùng nói:
- Nhìn mặt tôi giống như đang sợ sao? Chuyện tôi làm… Liên quan gì tới cha tôi chứ?
Dừng một chút, anh lại ngồi xuống sofa, còn thản nhiên uống một ly trà, rồi nói:
- Chứ nếu như chuyện tôi làm mà ảnh hưởng đến cha tôi. Thì chuyện cô làm đã sớm khiến Nguyễn thị tiêu tùng rồi! Tôi không ra tay với Nguyễn thị… Đã là nhân từ lắm rồi đó, đừng có chọc giận tôi. Biết chưa?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.