Chương 7: Chỉ là lừa dối thôi đúng không?
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Ăn cơm xong Dương Quang Thành cũng rất tự giác giúp "vợ" mình rửa bát, khi cô giặt quần áo thì anh cũng tranh thủ giúp cô dọn dẹp nhà cửa, nói chung thì hai người chia sẻ công việc với nhau mà làm.
Khi mọi việc đã làm xong hai người mới có thời gian ngồi lại để vừa ăn tráng miệng vừa xem tivi, dù rằng trái cây họ ăn không phải những loại đắt tiền, nhưng có còn hơn không. Trong lúc này thì Dương Quang Thành đang ôm ngang eo của Lưu Sắt Sắt, anh lại cố ý hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, sau đó lại nói:
- Vợ Sắt Sắt vừa thơm vừa mềm, sờ thích lắm.
Nói xong anh còn siết chặt vòng tay ôm cô chặt hơn một chút, hiển nhiên Lưu Sắt Sắt cũng đánh vào tay anh một cái, nhưng cái đánh của cô lại giống như vừa gãi ngứa cho anh vậy. Gương mặt của cô cũng bất lực không nói nên lời, cái tên này sao lại có thể vừa cao, vừa to, da thịt lại dày mà vẫn có thể trắng trẻo như vậy chứ?
Nói thật lòng nha, nếu đem Dương Quang Thành đi bán vào các quán bar cho trai bao có khi còn được một bộn tiền ấy chứ, với gương mặt điển trai, thân hình ngon nghẻ, giọng nói cũng hay, lại còn có nụ cười tỏa nắng, cơ thể cũng thơm nữa, nếu đem anh đi bán cũng giá trên trời vì đây là hàng cực phẩm đó... Tuy nhiên, sau khi húp được thì dại gì mà thả ra chứ? Cô phải giữ cho mình thôi.
- Vợ Sắt Sắt sao vậy?
- Dương Quang Thành, nếu như tôi muốn bán cậu với giá cao cho chị Tào thì sao?
- Vợ Sắt Sắt không cần Thành Thành nữa sao? Nhưng vợ Sắt Sắt nói là sẽ không đuổi Thành Thành mà? Vợ Sắt Sắt không được nuốt lời... Hơn nữa nha, vợ Sắt Sắt đã hứa với Thành Thành là tối nào cũng sẽ cùng Thành Thành tạo em bé.
Ủa xí, khoan đi, dừng khoảng chừng là hai giây đi? Cô hứa hồi nào mà cô không biết vậy bây? Rốt cuộc trong cái cuộc hoan ái hồi sáng cô có gật đầu hay điểm chỉ gì đâu nhỉ?
Ánh mắt của Lưu Sắt Sắt liền liếc nhìn Dương Quang Thành một cái, đương nhiên anh nhận ra cô đang "không tin tưởng" mình liền nói:
- Vợ Sắt Sắt đừng có nuốt lời nha, rõ ràng chúng ta đã móc tay đóng dấu rồi đó. Vợ quên rồi à?
Lưu Sắt Sắt gãi gãi mặt, ủa có hả ta? Sao cô không nhớ gì hết vậy kìa?
Đột nhiên lúc này Dương Quang Thành lại bế cô lên, ngay sau đó liền đưa cô vào trong phòng dưới sự ngạc nhiên, ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa của cô.
Còn chưa đợi cô nói gì thì anh đã bắt đầu hôn lên môi cô, gương mặt ngây thơ con nai tai cũng tỏ ra vô cùng tức giận, nhìn dáng vẻ đó của anh dường như là không nói dối... Vậy có nghĩa cô đã hứa với anh... Nhưng cô hứa hồi nào chứ? Hơn nữa cô cũng đâu có điên mà hứa chuyện đó mỗi ngày chứ?
Ôi trời ơi nghĩ đi, tuy rằng... Ừ thì công nhận thứ đó của Dương Quang Thành rất tốt, mỗi lần di chuyển đều rất thoải mái, nhưng ví dụ hai, ba ngày mình ăn một lần thì nó vui vui... Chứ ngày nào cũng ăn là sẽ chết người đó!
Không chết vì thứ đó cũng chết vì đói, cô không muốn chết vì đói đâu!
- Thành Thành... Chúng ta hứa lại có được không?
- Không được! Vợ đã hứa rồi, không được nuốt lời!
Lưu Sắt Sắt có chút khó xử muốn nói gì đó, nhưng những gì cô muốn nói lại được Dương Quang Thành nuốt hết vào bụng, nụ hôn của anh từ ngây thơ đơn thuần bây giờ lại biến thành điên cuồng chiếm hữu, giây sau đó còn liên tục cố ý hút lấy mật ngọt trong khoang miệng của cô, cứ như vậy mà cuồng nhiệt hôn nhau.
Đến đây Lưu Sắt Sắt đành dùng chiêu cuối là dùng chân đá anh dính vách, nhưng rồi chân của cô vẫn bị anh giữ chặt, sau đó anh còn cố ý cắn lên môi cô, phồng má đầy tức giận, nói:
- Vợ lại muốn đá Thành Thành, vợ không thương Thành Thành!
- Không phải, nhưng chúng ta thương lượng một chút... Được không? Chồng à...
Dương Quang Thành vốn dĩ đang tức giận, nhưng nghe thấy hai chữ "Chồng à" liền ngạc nhiên, sau đó còn nhìn cô chớp chớp mắt mấy cái, vui vẻ nói:
- Vợ gọi Thành Thành là gì?
- Chồng... Chồng à...
- Ơi, chồng đây, vợ ngoan.
Dứt lời thì Dương Quang Thành còn cười rất mãn nguyện, nhưng Lưu Sắt Sắt thì ngượng đến mức đỏ mặt.
Sau đó hai người cũng đã ngồi lại nói chuyện với nhau, hiển nhiên chuyện đó không thể làm thường xuyên được, và khi Lưu Sắt Sắt nói lên nguyện vọng rằng một tuần chỉ nên "làm" hai lần thì Dương Quang Thành còn bĩu môi, nói:
- Vợ đừng có lừa Thành Thành, một tuần bảy ngày lận đó.
Hóa ra anh không ngốc đến mức đó nhỉ.
- Vậy ba ngày?
- Không được.
- Bốn ngày?
- Không được! Không được!
Lưu Sắt Sắt cắn răng, ôi mẹ ơi, cái lưng già yếu đáng thương của cô lẽ nào phải chịu đựng đến mức một tuần bảy ngày mà làm hết năm ngày sao? Rồi sao bình thường ngốc lắm mà? Tới cái đoạn này sao không ngốc nữa đi? Tự nhiên tới đây cái thông minh ngang vậy ông nội.
- Năm ngày! Không thể hơn nữa đâu!
- Được, năm ngày nha!
Tự nhiên... Lưu Sắt Sắt cảm thấy... Mình lại bị gài hàng nữa rồi... Móa ơi, tên này... Có thiệt sự là ngốc không đó? Lừa dối! Tất cả chỉ là lừa dối thôi đúng không?
#Yu~
Khi mọi việc đã làm xong hai người mới có thời gian ngồi lại để vừa ăn tráng miệng vừa xem tivi, dù rằng trái cây họ ăn không phải những loại đắt tiền, nhưng có còn hơn không. Trong lúc này thì Dương Quang Thành đang ôm ngang eo của Lưu Sắt Sắt, anh lại cố ý hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, sau đó lại nói:
- Vợ Sắt Sắt vừa thơm vừa mềm, sờ thích lắm.
Nói xong anh còn siết chặt vòng tay ôm cô chặt hơn một chút, hiển nhiên Lưu Sắt Sắt cũng đánh vào tay anh một cái, nhưng cái đánh của cô lại giống như vừa gãi ngứa cho anh vậy. Gương mặt của cô cũng bất lực không nói nên lời, cái tên này sao lại có thể vừa cao, vừa to, da thịt lại dày mà vẫn có thể trắng trẻo như vậy chứ?
Nói thật lòng nha, nếu đem Dương Quang Thành đi bán vào các quán bar cho trai bao có khi còn được một bộn tiền ấy chứ, với gương mặt điển trai, thân hình ngon nghẻ, giọng nói cũng hay, lại còn có nụ cười tỏa nắng, cơ thể cũng thơm nữa, nếu đem anh đi bán cũng giá trên trời vì đây là hàng cực phẩm đó... Tuy nhiên, sau khi húp được thì dại gì mà thả ra chứ? Cô phải giữ cho mình thôi.
- Vợ Sắt Sắt sao vậy?
- Dương Quang Thành, nếu như tôi muốn bán cậu với giá cao cho chị Tào thì sao?
- Vợ Sắt Sắt không cần Thành Thành nữa sao? Nhưng vợ Sắt Sắt nói là sẽ không đuổi Thành Thành mà? Vợ Sắt Sắt không được nuốt lời... Hơn nữa nha, vợ Sắt Sắt đã hứa với Thành Thành là tối nào cũng sẽ cùng Thành Thành tạo em bé.
Ủa xí, khoan đi, dừng khoảng chừng là hai giây đi? Cô hứa hồi nào mà cô không biết vậy bây? Rốt cuộc trong cái cuộc hoan ái hồi sáng cô có gật đầu hay điểm chỉ gì đâu nhỉ?
Ánh mắt của Lưu Sắt Sắt liền liếc nhìn Dương Quang Thành một cái, đương nhiên anh nhận ra cô đang "không tin tưởng" mình liền nói:
- Vợ Sắt Sắt đừng có nuốt lời nha, rõ ràng chúng ta đã móc tay đóng dấu rồi đó. Vợ quên rồi à?
Lưu Sắt Sắt gãi gãi mặt, ủa có hả ta? Sao cô không nhớ gì hết vậy kìa?
Đột nhiên lúc này Dương Quang Thành lại bế cô lên, ngay sau đó liền đưa cô vào trong phòng dưới sự ngạc nhiên, ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa của cô.
Còn chưa đợi cô nói gì thì anh đã bắt đầu hôn lên môi cô, gương mặt ngây thơ con nai tai cũng tỏ ra vô cùng tức giận, nhìn dáng vẻ đó của anh dường như là không nói dối... Vậy có nghĩa cô đã hứa với anh... Nhưng cô hứa hồi nào chứ? Hơn nữa cô cũng đâu có điên mà hứa chuyện đó mỗi ngày chứ?
Ôi trời ơi nghĩ đi, tuy rằng... Ừ thì công nhận thứ đó của Dương Quang Thành rất tốt, mỗi lần di chuyển đều rất thoải mái, nhưng ví dụ hai, ba ngày mình ăn một lần thì nó vui vui... Chứ ngày nào cũng ăn là sẽ chết người đó!
Không chết vì thứ đó cũng chết vì đói, cô không muốn chết vì đói đâu!
- Thành Thành... Chúng ta hứa lại có được không?
- Không được! Vợ đã hứa rồi, không được nuốt lời!
Lưu Sắt Sắt có chút khó xử muốn nói gì đó, nhưng những gì cô muốn nói lại được Dương Quang Thành nuốt hết vào bụng, nụ hôn của anh từ ngây thơ đơn thuần bây giờ lại biến thành điên cuồng chiếm hữu, giây sau đó còn liên tục cố ý hút lấy mật ngọt trong khoang miệng của cô, cứ như vậy mà cuồng nhiệt hôn nhau.
Đến đây Lưu Sắt Sắt đành dùng chiêu cuối là dùng chân đá anh dính vách, nhưng rồi chân của cô vẫn bị anh giữ chặt, sau đó anh còn cố ý cắn lên môi cô, phồng má đầy tức giận, nói:
- Vợ lại muốn đá Thành Thành, vợ không thương Thành Thành!
- Không phải, nhưng chúng ta thương lượng một chút... Được không? Chồng à...
Dương Quang Thành vốn dĩ đang tức giận, nhưng nghe thấy hai chữ "Chồng à" liền ngạc nhiên, sau đó còn nhìn cô chớp chớp mắt mấy cái, vui vẻ nói:
- Vợ gọi Thành Thành là gì?
- Chồng... Chồng à...
- Ơi, chồng đây, vợ ngoan.
Dứt lời thì Dương Quang Thành còn cười rất mãn nguyện, nhưng Lưu Sắt Sắt thì ngượng đến mức đỏ mặt.
Sau đó hai người cũng đã ngồi lại nói chuyện với nhau, hiển nhiên chuyện đó không thể làm thường xuyên được, và khi Lưu Sắt Sắt nói lên nguyện vọng rằng một tuần chỉ nên "làm" hai lần thì Dương Quang Thành còn bĩu môi, nói:
- Vợ đừng có lừa Thành Thành, một tuần bảy ngày lận đó.
Hóa ra anh không ngốc đến mức đó nhỉ.
- Vậy ba ngày?
- Không được.
- Bốn ngày?
- Không được! Không được!
Lưu Sắt Sắt cắn răng, ôi mẹ ơi, cái lưng già yếu đáng thương của cô lẽ nào phải chịu đựng đến mức một tuần bảy ngày mà làm hết năm ngày sao? Rồi sao bình thường ngốc lắm mà? Tới cái đoạn này sao không ngốc nữa đi? Tự nhiên tới đây cái thông minh ngang vậy ông nội.
- Năm ngày! Không thể hơn nữa đâu!
- Được, năm ngày nha!
Tự nhiên... Lưu Sắt Sắt cảm thấy... Mình lại bị gài hàng nữa rồi... Móa ơi, tên này... Có thiệt sự là ngốc không đó? Lừa dối! Tất cả chỉ là lừa dối thôi đúng không?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.