Chương 13: Dọa chết anh rồi
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Khi Dương Quang Thành quay về nhà thì anh vẫn giả ngây giả ngô, còn ôm lấy Lưu Sắt Sắt từ phía sau, cọ cọ đầu lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ Sắt Sắt, Thành Thành về rồi nè.
Lưu Sắt Sắt đang nấu cơm cũng phải nhìn anh một chút, chứ nếu không nhìn là tên này lại bày ra bộ dạng ấm ức tủi thân thì mệt lắm, đưa tay xoa xoa đầu anh một cái, rồi nói:
- Tắm rửa đi rồi ra ăn cơm.
- Dạ vợ.
Nói xong Dương Quang Thành còn hôn *chụt* một cái lên gương mặt của cô, sau đó mới tung tăng đi vào phòng để tắm. Mặc dù từ lần đầu tiên cô đã nghi ngờ anh giả ngốc rồi, nhưng cô không muốn vạch trần anh, đơn giản là vì nhiều khi ánh mắt của anh để lộ rất rõ ràng... Trong lòng anh đang có mưu tính gì đó mà chính cô cũng không biết, cô cũng không rõ mục đích của anh là gì, là tốt hay xấu, nhưng ít nhất thì như cô đã nói với Hồng Khang Lâm... Cô là tự nguyện, miễn sao không mang thai là được rồi.
Đợi khi Dương Quang Thành tắm rửa xong thì bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong, nhìn gương mặt của cô có vẻ như không được tốt lắm, anh có chút lo lắng, nói:
- Vợ Sắt Sắt... Vợ sao vậy?
- Không có gì đâu, chỉ là "bà dì" tới thôi.
- Bà dì của vợ tới nhà chơi hả? Bà ấy đâu?
Lưu Sắt Sắt chỉ bật cười, sau đó liền lắc đầu, giải thích rằng không phải là bà dì, mà là kì kinh nguyệt của cô. Đây là sinh lý bình thường của phụ nữ nên không sao cả, chỉ là Lưu Sắt Sắt không biết tại sao lần này lại có vẻ như đau bụng hơn những lần trước rất nhiều... Chắc là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp nhỉ? Thôi thì lần sau cô phải dùng cái khác mới được.
Gương mặt của Lưu Sắt Sắt bây giờ là trắng bệch không còn một giọt máu, môi cũng tái đi hết rồi, Dương Quang Thành bắt đầu lo lắng, nhìn xuống đôi tay đang cầm đũa cũng run rẩy càng làm cho anh sợ hãi hơn. Anh bước đến ôm lấy cô, sau đó hấp tấp nói:
- Hay Thành Thành đưa vợ đi bệnh viện nha?
Lưu Sắt Sắt liền nắm tay anh lại, cô kiên quyết lắc đầu, tiền ở bệnh viện rất đắt đỏ, hơn nữa cô ở bệnh viện một ngày thì phải nhịn đói một ngày, như vậy không được... Cô không để Dương Quang Thành phải nhịn đói vì mình đâu.
- Không sao, chút nữa là hết mà... Không sao đâu...
Đừng nói là Dương Quang Thành ngốc, ngay cả Dương Quang Thành không ngốc cũng rất luống cuống trong tình huống này. Trước kia anh đi học cũng có thấy vài bạn nữ uể oải, khi đó anh còn nghĩ họ chỉ đang nhõng nhẽo muốn làm nũng một chút xíu thôi, nhưng hiện tại nhìn Lưu Sắt Sắt đau đớn đến mức này lại khiến anh xót xa hơn.
Không biết tại sao nhưng nước mắt của anh lại bắt đầu rơi lã chã, Lưu Sắt Sắt cũng đưa tay lau cho anh, cô còn phì cười, nói:
- Vợ đã nói là không sao mà, tự nhiên lại khóc nữa rồi.
- Vợ đau lắm đúng không? Để Thành Thành đi mua thuốc cho vợ nha?
Lưu Sắt Sắt cũng gật đầu, khi này Dương Quang Thành không quan tâm gì nữa liền tức tốc chạy ra ngoài để đi mua thuốc, còn Lưu Sắt Sắt suýt nữa là quên túi thuốc ở trong phòng rồi, bây giờ cô phải nhanh chóng đem giấu số thuốc đó lên mới được.
Đợi khi Dương Quang Thành quay lại thì Lưu Sắt Sắt đã nằm dài trên sofa ôm bụng vì đau đớn, anh bước đến lấy một ít nước, rồi đưa thuốc giảm đau cho cô, gương mặt cũng ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng mà cố gắng chạy nhanh nhất có thể, anh nhìn cô, sau đó lại nói:
- Vợ Sắt Sắt không sao chứ? Có cần Thành Thành làm gì nữa không?
Mặc dù Lưu Sắt Sắt đã từng nghĩ Dương Quang Thành giả ngốc và muốn lợi dụng mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cô có cái gì để anh lợi dụng đâu chứ? Ngoại trừ tấm thân này ra thì cô chẳng còn gì nữa... Nhưng bây giờ, nhìn anh gấp gáp đi mua thuốc vì mình lại làm cho cô có chút rung động, mặc kệ là anh ngốc thật hay giả ngốc, cũng mặc kệ là anh có muốn lợi dụng cô hay không... Hiện tại... Cô muốn lợi dụng anh một chút.
- Thành Thành có thể ôm Sắt Sắt một chút không?
Dương Quang Thành vẫn rất nghe lời mà ôm cô, sau đó còn muốn đưa tay xoa xoa bụng cô để cô không đau bụng nữa. Nhưng anh còn chưa kịp sờ vào bụng cô thì đã bị cô nắm chặt lấy tay anh rồi, không biết từ khi nào mà Dương Quang Thành lại run rẩy đến mức này... Chỉ là một cô gái đến tháng thôi mà đã khiến anh sợ chết khiếp rồi, lỡ như... Lỡ như Lưu Sắt Sắt sinh em bé, tới đó sẽ còn đau hơn thế này gấp trăm, gấp ngàn lần, tới đó làm sao anh chịu nổi đây?
- Sắt Sắt...
Dương Quang Thành gọi cô, nhưng cô không lên tiếng, anh lại gọi thêm một lần nữa.
- Sắt Sắt?
Lần này vẫn là không có ai lên tiếng, tuy nhiên, khi anh đưa mắt nhìn lại thấy Lưu Sắt Sắt đã thở đều và ngủ từ lúc nào rồi. Anh mỉm cười dịu dàng, đưa tay vén nhẹ mái tóc của cô sang một bên, hôn lên trán của cô, rồi lại đưa tay xoa xoa bụng cô, nói:
- Cứ như vậy thì làm sao anh dám đưa em về Dương gia đây? Bé cưng mong manh dễ vỡ của anh.
Buổi tối đó Dương Quang Thành cũng ôm Lưu Sắt Sắt mà ngủ, nhưng thay vì ôm cô ở trong lòng thì anh lại nhẹ nhàng để tay ở trên bụng của cô giúp cô xoa xoa bụng. Không chỉ thế mà anh còn giúp cô chuẩn bị thêm cả nước ấm để chườm bụng, gối kê ở lưng cho đỡ đau lưng. Cuối cùng là mới từ từ chìm vào giấc ngủ...
Chuyện để Lưu Sắt Sắt mang thai, anh vẫn nên suy nghĩ lại thôi.
#Yu~
- Vợ Sắt Sắt, Thành Thành về rồi nè.
Lưu Sắt Sắt đang nấu cơm cũng phải nhìn anh một chút, chứ nếu không nhìn là tên này lại bày ra bộ dạng ấm ức tủi thân thì mệt lắm, đưa tay xoa xoa đầu anh một cái, rồi nói:
- Tắm rửa đi rồi ra ăn cơm.
- Dạ vợ.
Nói xong Dương Quang Thành còn hôn *chụt* một cái lên gương mặt của cô, sau đó mới tung tăng đi vào phòng để tắm. Mặc dù từ lần đầu tiên cô đã nghi ngờ anh giả ngốc rồi, nhưng cô không muốn vạch trần anh, đơn giản là vì nhiều khi ánh mắt của anh để lộ rất rõ ràng... Trong lòng anh đang có mưu tính gì đó mà chính cô cũng không biết, cô cũng không rõ mục đích của anh là gì, là tốt hay xấu, nhưng ít nhất thì như cô đã nói với Hồng Khang Lâm... Cô là tự nguyện, miễn sao không mang thai là được rồi.
Đợi khi Dương Quang Thành tắm rửa xong thì bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong, nhìn gương mặt của cô có vẻ như không được tốt lắm, anh có chút lo lắng, nói:
- Vợ Sắt Sắt... Vợ sao vậy?
- Không có gì đâu, chỉ là "bà dì" tới thôi.
- Bà dì của vợ tới nhà chơi hả? Bà ấy đâu?
Lưu Sắt Sắt chỉ bật cười, sau đó liền lắc đầu, giải thích rằng không phải là bà dì, mà là kì kinh nguyệt của cô. Đây là sinh lý bình thường của phụ nữ nên không sao cả, chỉ là Lưu Sắt Sắt không biết tại sao lần này lại có vẻ như đau bụng hơn những lần trước rất nhiều... Chắc là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp nhỉ? Thôi thì lần sau cô phải dùng cái khác mới được.
Gương mặt của Lưu Sắt Sắt bây giờ là trắng bệch không còn một giọt máu, môi cũng tái đi hết rồi, Dương Quang Thành bắt đầu lo lắng, nhìn xuống đôi tay đang cầm đũa cũng run rẩy càng làm cho anh sợ hãi hơn. Anh bước đến ôm lấy cô, sau đó hấp tấp nói:
- Hay Thành Thành đưa vợ đi bệnh viện nha?
Lưu Sắt Sắt liền nắm tay anh lại, cô kiên quyết lắc đầu, tiền ở bệnh viện rất đắt đỏ, hơn nữa cô ở bệnh viện một ngày thì phải nhịn đói một ngày, như vậy không được... Cô không để Dương Quang Thành phải nhịn đói vì mình đâu.
- Không sao, chút nữa là hết mà... Không sao đâu...
Đừng nói là Dương Quang Thành ngốc, ngay cả Dương Quang Thành không ngốc cũng rất luống cuống trong tình huống này. Trước kia anh đi học cũng có thấy vài bạn nữ uể oải, khi đó anh còn nghĩ họ chỉ đang nhõng nhẽo muốn làm nũng một chút xíu thôi, nhưng hiện tại nhìn Lưu Sắt Sắt đau đớn đến mức này lại khiến anh xót xa hơn.
Không biết tại sao nhưng nước mắt của anh lại bắt đầu rơi lã chã, Lưu Sắt Sắt cũng đưa tay lau cho anh, cô còn phì cười, nói:
- Vợ đã nói là không sao mà, tự nhiên lại khóc nữa rồi.
- Vợ đau lắm đúng không? Để Thành Thành đi mua thuốc cho vợ nha?
Lưu Sắt Sắt cũng gật đầu, khi này Dương Quang Thành không quan tâm gì nữa liền tức tốc chạy ra ngoài để đi mua thuốc, còn Lưu Sắt Sắt suýt nữa là quên túi thuốc ở trong phòng rồi, bây giờ cô phải nhanh chóng đem giấu số thuốc đó lên mới được.
Đợi khi Dương Quang Thành quay lại thì Lưu Sắt Sắt đã nằm dài trên sofa ôm bụng vì đau đớn, anh bước đến lấy một ít nước, rồi đưa thuốc giảm đau cho cô, gương mặt cũng ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng mà cố gắng chạy nhanh nhất có thể, anh nhìn cô, sau đó lại nói:
- Vợ Sắt Sắt không sao chứ? Có cần Thành Thành làm gì nữa không?
Mặc dù Lưu Sắt Sắt đã từng nghĩ Dương Quang Thành giả ngốc và muốn lợi dụng mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cô có cái gì để anh lợi dụng đâu chứ? Ngoại trừ tấm thân này ra thì cô chẳng còn gì nữa... Nhưng bây giờ, nhìn anh gấp gáp đi mua thuốc vì mình lại làm cho cô có chút rung động, mặc kệ là anh ngốc thật hay giả ngốc, cũng mặc kệ là anh có muốn lợi dụng cô hay không... Hiện tại... Cô muốn lợi dụng anh một chút.
- Thành Thành có thể ôm Sắt Sắt một chút không?
Dương Quang Thành vẫn rất nghe lời mà ôm cô, sau đó còn muốn đưa tay xoa xoa bụng cô để cô không đau bụng nữa. Nhưng anh còn chưa kịp sờ vào bụng cô thì đã bị cô nắm chặt lấy tay anh rồi, không biết từ khi nào mà Dương Quang Thành lại run rẩy đến mức này... Chỉ là một cô gái đến tháng thôi mà đã khiến anh sợ chết khiếp rồi, lỡ như... Lỡ như Lưu Sắt Sắt sinh em bé, tới đó sẽ còn đau hơn thế này gấp trăm, gấp ngàn lần, tới đó làm sao anh chịu nổi đây?
- Sắt Sắt...
Dương Quang Thành gọi cô, nhưng cô không lên tiếng, anh lại gọi thêm một lần nữa.
- Sắt Sắt?
Lần này vẫn là không có ai lên tiếng, tuy nhiên, khi anh đưa mắt nhìn lại thấy Lưu Sắt Sắt đã thở đều và ngủ từ lúc nào rồi. Anh mỉm cười dịu dàng, đưa tay vén nhẹ mái tóc của cô sang một bên, hôn lên trán của cô, rồi lại đưa tay xoa xoa bụng cô, nói:
- Cứ như vậy thì làm sao anh dám đưa em về Dương gia đây? Bé cưng mong manh dễ vỡ của anh.
Buổi tối đó Dương Quang Thành cũng ôm Lưu Sắt Sắt mà ngủ, nhưng thay vì ôm cô ở trong lòng thì anh lại nhẹ nhàng để tay ở trên bụng của cô giúp cô xoa xoa bụng. Không chỉ thế mà anh còn giúp cô chuẩn bị thêm cả nước ấm để chườm bụng, gối kê ở lưng cho đỡ đau lưng. Cuối cùng là mới từ từ chìm vào giấc ngủ...
Chuyện để Lưu Sắt Sắt mang thai, anh vẫn nên suy nghĩ lại thôi.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.