Chương 31: Hiểu lầm (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Còn tưởng giải quyết xong một Nguyễn Ân Thi là Dương Quang Thành có thể kê cao gối, ngon lành ôm vợ đi ngủ rồi chứ. Nhưng ai mà có ngờ dạo gần đây Lưu Sắt Sắt kì lạ lắm, cô hay ra ngoài, mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang theo Mao Lương, khi anh hỏi thì cô luôn nói rằng muốn đi dạo. Với cả anh tin vợ mình, cô ở nhà mãi cũng sẽ bí bách, nên để cô đi dạo cũng tốt.
Nhưng một tuần bảy ngày, cô đã đi dạo hết năm ngày rưỡi, còn lại thì mới ở nhà, cơ mà ở nhà cũng không phải ngồi chơi, cô suốt ngày cứ dính mấy điện thoại, giống như là đang chờ đợi tin nhắn của ai đó vậy. Điều đó làm cho máu ghen tuông của Dương Quang Thành trội dậy, anh quyết định sẽ đi theo dõi cô!
Tuy nhiên, Vãn Á Thê cũng cảm thấy buồn vì dạo gần đây bị con dâu bỏ bê, nên bà ấy cũng quyết định… Cùng con trai đi theo dõi cô.
Hai người họ cải trang xong liền chờ đợi thời cơ đến, nhưng quả nhiên thời cơ đến quá nhanh, chỉ vừa mới ở đó một chút thôi là họ đã nhìn thấy Lưu Sắt Sắt cùng Mao Lương rời khỏi nhà rồi. Khi này hai người cũng gật đầu rồi cùng nhau đi theo.
Đầu tiên hai người họ nhìn thấy Lưu Sắt Sắt đi vào một công viên nhỏ, đương nhiên cả hai mẹ con cũng nhanh chóng đi theo. Chỉ vừa mới vào thôi là Dương Quang Thành đã nhìn thấy Lưu Sắt Sắt đang nói chuyện cười nói với ai đó rất vui vẻ, máu nóng dồn lên não, anh còn muốn xông ra để hỏi cho ra lẽ, nhưng đã bị Vãn Á Thê ngăn lại, bà ấy nói:
- Đừng có bứt dây động rừng để xem tiếp theo hai đứa nó làm gì đã.
Nghe mẹ mình nói thế thì Dương Quang Thành mới ngoan ngoãn im lặng mà quan sát tiếp. Nhưng tiếp theo sau đó là anh nhìn thấy Lưu Sắt Sắt cùng tên nam nhân kia đi đến trước mặt một bà cụ lớn tuổi, chỉ mới gặp cô thôi mà bà ấy đã ôm ấp rất thân thiết, còn xoa đầu của cô nữa chứ.
Đột nhiên lúc này bà cụ đó lại cầm tay của Lưu Sắt Sắt đặt vào tay của nam thanh niên kia, Dương Quang Thành liền bùng nổ tức giận, đã sắp nhảy ra đánh người rồi nhưng vẫn bị Vãn Á Thê giữ chặt lại, bà ấy còn luôn miệng nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh, nếu như bây giờ con chạy ra thì Sắt Sắt sẽ tức giận đấy! Bình tĩnh đi!
Đến đây rồi mà còn bảo anh bình tĩnh á? Vợ anh sắp bị người ta bế đi luôn rồi mà mẹ vẫn bảo anh bình tĩnh, bình tĩnh là bình tĩnh thế nào! Làm sao mà bĩnh tĩnh được chứ!
Ôi trời ơi, anh… Anh thật sự là muốn giết người tới nơi rồi đây nè!
Tuy nhiên lúc này Mao Lương cũng nhìn ngó xung quanh, cô ấy thấy ở phía sau tán cây có hai đó đang lấp ló, ngay lập tức liền kéo kéo tay áo của Lưu Sắt Sắt, nhỏ giọng nói:
- Thiếu phu nhân, hình như có ai đó đang nhìn lén chúng ta.
Lưu Sắt Sắt nghe thấy cũng quay đầu lại nhìn, nhưng có vẻ Dương Quang Thành và Vãn Á Thê đã nhìn thấy nguy hiểm nên cũng bắt đầu né đi. Cô nhìn ngó một lúc vẫn không thấy ai, liền quay lại.
Niên Nhuận Phát ở bên này cũng nhìn cô, nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Không có gì, chắc là Mao Lương nhìn nhầm thôi.
Niên Nhuận Phát cũng gật đầu, còn luôn miệng cảm ơn cô vì cô đã đến đây với bà nội của cậu ta.
Thật ra từ khi quen biết với Niên Nhuận Phát thì cậu ấy đã nhờ cô giúp, khi nào rảnh rỗi thì cô hãy đến đây để chơi với bà nội của cậu ấy. Dù sao thì bà nội tuổi cũng lớn rồi, mong ước duy nhất chính là muốn tìm được người cô Thu Đồng đã mất lần cuối, mà vừa hay Lưu Sắt Sắt lại rất giống với cô Thu Đồng.
Vì hoàn thành tâm nguyện của bà nội, Niên Nhuận Phát đành phải mặt dày cầu xin Lưu Sắt Sắt giúp đỡ.
Còn cô, vì từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên khi thấy bà cụ đã bị bệnh nhưng vẫn nhớ đến con gái khiến cho cô rất thương, vì thương nên mới đồng ý, cứ rảnh rỗi là cô lại đến tìm bà ấy trò chuyện, dần dần bà cụ cũng đã quen miệng gọi cô là “Thu Đồng”, còn cô cũng đã thuận miệng mà gọi “mẹ”. Hai người cứ như thế mà diễn một vở kịch với bà cụ.
Còn về việc không nói cho Dương Quang Thành hay cha mẹ chồng cũng là vì lý do ghen tuông, nhìn cái cách anh lườm liếc Hồng Khang Lâm cũng đủ thấy anh ghen tuông đến đỏ mắt, dù rằng Hồng Khang Lâm không thích nữ nhân. Còn Niên Nhuận Phát là người đàn ông bình thường, nếu như để anh biết cô qua lại với cậu ta, chắc anh sẽ cấm cửa cô luôn quá. Vì sợ anh ghen tuông vô độ nên Lưu Sắt Sắt đành phải giấu trước, đợi khi nào có cơ hội sẽ kể cho anh sau.
Nhưng có lẽ Lưu Sắt Sắt không ngờ, cô không cần kể thì bây giờ Dương Quang Thành cũng đã nhìn thấy hết rồi. Còn nhìn thấy cái khúc mà Lưu Sắt Sắt cùng Niên Nhuận Phát nắm tay nhau nữa chứ, nếu không phải Vãn Á Thê ngăn cản chắc anh đã xông ra đánh ghen tại chỗ mất rồi.
#Yu~
Nhưng một tuần bảy ngày, cô đã đi dạo hết năm ngày rưỡi, còn lại thì mới ở nhà, cơ mà ở nhà cũng không phải ngồi chơi, cô suốt ngày cứ dính mấy điện thoại, giống như là đang chờ đợi tin nhắn của ai đó vậy. Điều đó làm cho máu ghen tuông của Dương Quang Thành trội dậy, anh quyết định sẽ đi theo dõi cô!
Tuy nhiên, Vãn Á Thê cũng cảm thấy buồn vì dạo gần đây bị con dâu bỏ bê, nên bà ấy cũng quyết định… Cùng con trai đi theo dõi cô.
Hai người họ cải trang xong liền chờ đợi thời cơ đến, nhưng quả nhiên thời cơ đến quá nhanh, chỉ vừa mới ở đó một chút thôi là họ đã nhìn thấy Lưu Sắt Sắt cùng Mao Lương rời khỏi nhà rồi. Khi này hai người cũng gật đầu rồi cùng nhau đi theo.
Đầu tiên hai người họ nhìn thấy Lưu Sắt Sắt đi vào một công viên nhỏ, đương nhiên cả hai mẹ con cũng nhanh chóng đi theo. Chỉ vừa mới vào thôi là Dương Quang Thành đã nhìn thấy Lưu Sắt Sắt đang nói chuyện cười nói với ai đó rất vui vẻ, máu nóng dồn lên não, anh còn muốn xông ra để hỏi cho ra lẽ, nhưng đã bị Vãn Á Thê ngăn lại, bà ấy nói:
- Đừng có bứt dây động rừng để xem tiếp theo hai đứa nó làm gì đã.
Nghe mẹ mình nói thế thì Dương Quang Thành mới ngoan ngoãn im lặng mà quan sát tiếp. Nhưng tiếp theo sau đó là anh nhìn thấy Lưu Sắt Sắt cùng tên nam nhân kia đi đến trước mặt một bà cụ lớn tuổi, chỉ mới gặp cô thôi mà bà ấy đã ôm ấp rất thân thiết, còn xoa đầu của cô nữa chứ.
Đột nhiên lúc này bà cụ đó lại cầm tay của Lưu Sắt Sắt đặt vào tay của nam thanh niên kia, Dương Quang Thành liền bùng nổ tức giận, đã sắp nhảy ra đánh người rồi nhưng vẫn bị Vãn Á Thê giữ chặt lại, bà ấy còn luôn miệng nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh, nếu như bây giờ con chạy ra thì Sắt Sắt sẽ tức giận đấy! Bình tĩnh đi!
Đến đây rồi mà còn bảo anh bình tĩnh á? Vợ anh sắp bị người ta bế đi luôn rồi mà mẹ vẫn bảo anh bình tĩnh, bình tĩnh là bình tĩnh thế nào! Làm sao mà bĩnh tĩnh được chứ!
Ôi trời ơi, anh… Anh thật sự là muốn giết người tới nơi rồi đây nè!
Tuy nhiên lúc này Mao Lương cũng nhìn ngó xung quanh, cô ấy thấy ở phía sau tán cây có hai đó đang lấp ló, ngay lập tức liền kéo kéo tay áo của Lưu Sắt Sắt, nhỏ giọng nói:
- Thiếu phu nhân, hình như có ai đó đang nhìn lén chúng ta.
Lưu Sắt Sắt nghe thấy cũng quay đầu lại nhìn, nhưng có vẻ Dương Quang Thành và Vãn Á Thê đã nhìn thấy nguy hiểm nên cũng bắt đầu né đi. Cô nhìn ngó một lúc vẫn không thấy ai, liền quay lại.
Niên Nhuận Phát ở bên này cũng nhìn cô, nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Không có gì, chắc là Mao Lương nhìn nhầm thôi.
Niên Nhuận Phát cũng gật đầu, còn luôn miệng cảm ơn cô vì cô đã đến đây với bà nội của cậu ta.
Thật ra từ khi quen biết với Niên Nhuận Phát thì cậu ấy đã nhờ cô giúp, khi nào rảnh rỗi thì cô hãy đến đây để chơi với bà nội của cậu ấy. Dù sao thì bà nội tuổi cũng lớn rồi, mong ước duy nhất chính là muốn tìm được người cô Thu Đồng đã mất lần cuối, mà vừa hay Lưu Sắt Sắt lại rất giống với cô Thu Đồng.
Vì hoàn thành tâm nguyện của bà nội, Niên Nhuận Phát đành phải mặt dày cầu xin Lưu Sắt Sắt giúp đỡ.
Còn cô, vì từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên khi thấy bà cụ đã bị bệnh nhưng vẫn nhớ đến con gái khiến cho cô rất thương, vì thương nên mới đồng ý, cứ rảnh rỗi là cô lại đến tìm bà ấy trò chuyện, dần dần bà cụ cũng đã quen miệng gọi cô là “Thu Đồng”, còn cô cũng đã thuận miệng mà gọi “mẹ”. Hai người cứ như thế mà diễn một vở kịch với bà cụ.
Còn về việc không nói cho Dương Quang Thành hay cha mẹ chồng cũng là vì lý do ghen tuông, nhìn cái cách anh lườm liếc Hồng Khang Lâm cũng đủ thấy anh ghen tuông đến đỏ mắt, dù rằng Hồng Khang Lâm không thích nữ nhân. Còn Niên Nhuận Phát là người đàn ông bình thường, nếu như để anh biết cô qua lại với cậu ta, chắc anh sẽ cấm cửa cô luôn quá. Vì sợ anh ghen tuông vô độ nên Lưu Sắt Sắt đành phải giấu trước, đợi khi nào có cơ hội sẽ kể cho anh sau.
Nhưng có lẽ Lưu Sắt Sắt không ngờ, cô không cần kể thì bây giờ Dương Quang Thành cũng đã nhìn thấy hết rồi. Còn nhìn thấy cái khúc mà Lưu Sắt Sắt cùng Niên Nhuận Phát nắm tay nhau nữa chứ, nếu không phải Vãn Á Thê ngăn cản chắc anh đã xông ra đánh ghen tại chỗ mất rồi.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.