Chương 21: Ngay từ đầu chỉ có em
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Bây giờ ánh mắt người nhà họ Dương nhìn Lưu Sắt Sắt đã thay đổi rồi, cô không những là vàng, là bạc mà hiện tại cô chính là ông trời của Dương gia.
Với chuyện được sủng ái như thế cũng đã làm cho Lưu Sắt Sắt thấy không quen lắm, đặc biệt là Vãn Á Thê, chỉ vừa mới nghe tin con dâu mang thai thôi mà bà ấy đã bỏ bạn, bỏ bè để chạy về nhà trong đêm. Còn chưa kịp nghỉ ngơi là Vãn Á Thê đã đi tìm cô, nắm lấy của cô, nhỏ giọng nói:
- Sắt Sắt, Sắt Sắt, con thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không? Hay để mẹ gọi thêm bác sĩ riêng đến nhà nha? Con có muốn ăn gì không? Hay con thích uống cái gì, mẹ sẽ cho người đi mua ngay lập tức.
Với sự chiều chuộng của một mình Vãn Á Thê thì Lưu Sắt Sắt còn chấp nhận được, nhưng đây không chỉ có bà ấy, ngay cả Dương Quang Thành cũng ở bên cạnh cô rồi lải nhải bên tai rất nhiều chuyện. Nhưng Lưu Sắt Sắt rất thành thật, cô chỉ lắc đầu, nói:
- Bây giờ con rất ổn ạ.
- Sắt Sắt, con đừng có ngại, nói đi, con muốn cái gì thì mẹ cũng có thể cho con mà.
Lưu Sắt Sắt cảm thấy nhà này hình như không bình thường lắm, đặc biệt là mẹ chồng của cô… Mặc dù biết là bà ấy đang quan tâm cô và đứa bé, nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi, cô có chút buồn ngủ rồi.
- Mẹ… Bây giờ con muốn đi ngủ.
- Đi ngủ? À, được rồi, vậy con ngủ đi.
Đến đây Vãn Á Thê có chút buồn bã, nhưng bây giờ cũng muộn rồi nên bà ấy cũng phải cho Lưu Sắt Sắt đi nghỉ ngơi chứ. Tuy nhiên, bà ấy chỉ vừa mới ra ngoài chưa được một phút đã mở cửa rồi ngó đầu vào, cười một cái, nói:
- Sắt Sắt, ngày mai con muốn ăn gì? Mẹ sẽ nấu cho con ăn nha?
Dương Quang Thành cảm thấy mẹ mình rất phiền, chẳng đợi bà ấy nói thêm hay Lưu Sắt Sắt trả lời, anh đã thẳng tay đuổi Vãn Á Thê ra ngoài, còn chốt cửa lại, gương mặt hoàn toàn không vui. Nhìn anh như vậy cũng khiến cho Lưu Sắt Sắt thấy khó hiểu, bà ấy cũng chỉ là quan tâm cô thôi mà, sao anh lại khó chịu với bà ấy như vậy chứ?
Nhưng rồi lúc này Dương Quang Thành lại bước đến, ôm lấy chân của cô, nằm lên đùi của cô, sau đó nói:
- Sắt Sắt, sau này em đừng có bị dạy hư đó.
Lưu Sắt Sắt không hiểu lắm, Vãn Á Thê nói sao cũng là một thiên kim danh giá, bây giờ còn là phu nhân danh giá nữa… Làm gì có chuyện dạy hư cô chứ? Chắc hẳn là Dương Quang Thành đã nghĩ nhiều quá rồi.
Dù rằng biết anh đang nghĩ nhiều, nhưng Lưu Sắt Sắt vẫn nhẹ nhàng xoa đầu của anh, nhỏ giọng nói:
- Biết rồi mà.
Đột nhiên lúc này Dương Quang Thành lại ngồi bật dậy, với cái cơ thể to lớn của anh lại ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô, rồi lại thấp giọng, nói:
- Sắt Sắt, anh yêu em.
- Hôm nay anh nói câu này nhiều lần lắm rồi đó.
Có lẽ Dương Quang Thành cảm thấy bản thân nói bao nhiên cũng không đủ, nên anh còn tựa đầu lên vai cô, dịu dàng hôn nhẹ lên vai cô, nói:
- Anh và Nguyễn Ân Thi không có thân thiết, vì mẹ của cô ta và mẹ anh là bạn thân, nên từ bé anh và Nguyễn Ân Thi đã lớn lên cùng nhau.
- Hóa ra là thanh mai trúc mã à?
- Không có, ai muốn làm trúc mã của cô ta chứ!
Nhìn Dương Quang Thành bày ra thái độ tức giận như vậy cũng chẳng biết tại sao Lưu Sắt Sắt lại thấy vui vui, bây giờ anh đã chủ động nói ra hết những mối quan hệ của mình. Tuy nhìn anh là một Thái tử gia chính hiệu cơ mà số lượng bạn bè chẳng có mấy ai, hoặc nếu có thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
- Sắt Sắt, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã nhận định em là vợ của anh rồi.
Cô bật cười, mặc dù cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với một người nhỏ tuổi hơn mình, nhưng có lẽ đây gọi là “ghét của nào, trời trao của đó”. Vòng tay vỗ vỗ lên lưng anh, Lưu Sắt Sắt lại nhỏ giọng nói:
- Vậy sao? Vậy nên anh mới giả heo ăn thịt hổ à?
Gương mặt của Dương Quang Thành cũng có chút sững lại, nhưng rồi cũng chỉ cười xòa, anh lại hôn lên má của cô, hôn một cái, một cái, rồi lại một cái… Quả thật là vợ anh có cơ thể mềm mềm, lại còn thơm thơm, làm anh không tài nào dứt ra được… Hay nói đúng hơn là muốn dứt cũng không dứt ra được!
- Sắt Sắt, em đúng là hại chết anh rồi.
Lưu Sắt Sắt không hiểu, ơ kìa? Chơi mà chơi đổ thừa là sao? Cô có làm gì đâu mà hại chết anh chứ? Tên này đúng là càng ngày càng không đứng đắn gì cả!
Buổi tối đó thì Lưu Sắt Sắt cũng được ngủ trong vòng tay ấm áp của chồng mình, còn Dương Quang Thành thì phải kiềm chế, bác sĩ nói rằng hiện tại không nên quan hệ vợ chồng, em bé sẽ không chịu được, hơn nữa… Nhìn vợ mang thai cực khổ như vậy anh cũng đau lòng chứ.
Bây giờ, anh phải cố gắng làm việc, phải kiếm tiền mua tã, mua sữa cho con thôi!
#Yu~
Với chuyện được sủng ái như thế cũng đã làm cho Lưu Sắt Sắt thấy không quen lắm, đặc biệt là Vãn Á Thê, chỉ vừa mới nghe tin con dâu mang thai thôi mà bà ấy đã bỏ bạn, bỏ bè để chạy về nhà trong đêm. Còn chưa kịp nghỉ ngơi là Vãn Á Thê đã đi tìm cô, nắm lấy của cô, nhỏ giọng nói:
- Sắt Sắt, Sắt Sắt, con thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không? Hay để mẹ gọi thêm bác sĩ riêng đến nhà nha? Con có muốn ăn gì không? Hay con thích uống cái gì, mẹ sẽ cho người đi mua ngay lập tức.
Với sự chiều chuộng của một mình Vãn Á Thê thì Lưu Sắt Sắt còn chấp nhận được, nhưng đây không chỉ có bà ấy, ngay cả Dương Quang Thành cũng ở bên cạnh cô rồi lải nhải bên tai rất nhiều chuyện. Nhưng Lưu Sắt Sắt rất thành thật, cô chỉ lắc đầu, nói:
- Bây giờ con rất ổn ạ.
- Sắt Sắt, con đừng có ngại, nói đi, con muốn cái gì thì mẹ cũng có thể cho con mà.
Lưu Sắt Sắt cảm thấy nhà này hình như không bình thường lắm, đặc biệt là mẹ chồng của cô… Mặc dù biết là bà ấy đang quan tâm cô và đứa bé, nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi, cô có chút buồn ngủ rồi.
- Mẹ… Bây giờ con muốn đi ngủ.
- Đi ngủ? À, được rồi, vậy con ngủ đi.
Đến đây Vãn Á Thê có chút buồn bã, nhưng bây giờ cũng muộn rồi nên bà ấy cũng phải cho Lưu Sắt Sắt đi nghỉ ngơi chứ. Tuy nhiên, bà ấy chỉ vừa mới ra ngoài chưa được một phút đã mở cửa rồi ngó đầu vào, cười một cái, nói:
- Sắt Sắt, ngày mai con muốn ăn gì? Mẹ sẽ nấu cho con ăn nha?
Dương Quang Thành cảm thấy mẹ mình rất phiền, chẳng đợi bà ấy nói thêm hay Lưu Sắt Sắt trả lời, anh đã thẳng tay đuổi Vãn Á Thê ra ngoài, còn chốt cửa lại, gương mặt hoàn toàn không vui. Nhìn anh như vậy cũng khiến cho Lưu Sắt Sắt thấy khó hiểu, bà ấy cũng chỉ là quan tâm cô thôi mà, sao anh lại khó chịu với bà ấy như vậy chứ?
Nhưng rồi lúc này Dương Quang Thành lại bước đến, ôm lấy chân của cô, nằm lên đùi của cô, sau đó nói:
- Sắt Sắt, sau này em đừng có bị dạy hư đó.
Lưu Sắt Sắt không hiểu lắm, Vãn Á Thê nói sao cũng là một thiên kim danh giá, bây giờ còn là phu nhân danh giá nữa… Làm gì có chuyện dạy hư cô chứ? Chắc hẳn là Dương Quang Thành đã nghĩ nhiều quá rồi.
Dù rằng biết anh đang nghĩ nhiều, nhưng Lưu Sắt Sắt vẫn nhẹ nhàng xoa đầu của anh, nhỏ giọng nói:
- Biết rồi mà.
Đột nhiên lúc này Dương Quang Thành lại ngồi bật dậy, với cái cơ thể to lớn của anh lại ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô, rồi lại thấp giọng, nói:
- Sắt Sắt, anh yêu em.
- Hôm nay anh nói câu này nhiều lần lắm rồi đó.
Có lẽ Dương Quang Thành cảm thấy bản thân nói bao nhiên cũng không đủ, nên anh còn tựa đầu lên vai cô, dịu dàng hôn nhẹ lên vai cô, nói:
- Anh và Nguyễn Ân Thi không có thân thiết, vì mẹ của cô ta và mẹ anh là bạn thân, nên từ bé anh và Nguyễn Ân Thi đã lớn lên cùng nhau.
- Hóa ra là thanh mai trúc mã à?
- Không có, ai muốn làm trúc mã của cô ta chứ!
Nhìn Dương Quang Thành bày ra thái độ tức giận như vậy cũng chẳng biết tại sao Lưu Sắt Sắt lại thấy vui vui, bây giờ anh đã chủ động nói ra hết những mối quan hệ của mình. Tuy nhìn anh là một Thái tử gia chính hiệu cơ mà số lượng bạn bè chẳng có mấy ai, hoặc nếu có thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
- Sắt Sắt, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã nhận định em là vợ của anh rồi.
Cô bật cười, mặc dù cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với một người nhỏ tuổi hơn mình, nhưng có lẽ đây gọi là “ghét của nào, trời trao của đó”. Vòng tay vỗ vỗ lên lưng anh, Lưu Sắt Sắt lại nhỏ giọng nói:
- Vậy sao? Vậy nên anh mới giả heo ăn thịt hổ à?
Gương mặt của Dương Quang Thành cũng có chút sững lại, nhưng rồi cũng chỉ cười xòa, anh lại hôn lên má của cô, hôn một cái, một cái, rồi lại một cái… Quả thật là vợ anh có cơ thể mềm mềm, lại còn thơm thơm, làm anh không tài nào dứt ra được… Hay nói đúng hơn là muốn dứt cũng không dứt ra được!
- Sắt Sắt, em đúng là hại chết anh rồi.
Lưu Sắt Sắt không hiểu, ơ kìa? Chơi mà chơi đổ thừa là sao? Cô có làm gì đâu mà hại chết anh chứ? Tên này đúng là càng ngày càng không đứng đắn gì cả!
Buổi tối đó thì Lưu Sắt Sắt cũng được ngủ trong vòng tay ấm áp của chồng mình, còn Dương Quang Thành thì phải kiềm chế, bác sĩ nói rằng hiện tại không nên quan hệ vợ chồng, em bé sẽ không chịu được, hơn nữa… Nhìn vợ mang thai cực khổ như vậy anh cũng đau lòng chứ.
Bây giờ, anh phải cố gắng làm việc, phải kiếm tiền mua tã, mua sữa cho con thôi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.