Chương 23: Nợ một giải Oscar
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Mặc dù không phải trực diện đối đầu, nhưng người thông minh đều nhìn ra được địch ý phóng ra từ mắng của Nguyễn Ân Thi đang chĩa vào Lưu Sắt Sắt. Nhưng cô không quan tâm, bây giờ cho dù cô ta có làm gì cũng mặc kệ, miễn sao đừng động đến con của cô là được rồi.
Tiếp tục đi mua sắm, Trầm Bích và Vãn Á Thê vẫn cứ như hai người chị em thân thiết, một câu cậu cậu, một câu tớ tớ, làm cho ai nấy cũng nghĩ mối quan hệ của cả hai rất tốt.
Và hiển nhiên hai mẹ đi với nhau thì hai cô con gái cũng đi với nhau, đi ở phía sau, Nguyễn Ân Thi cũng chỉ liếc sang Lưu Sắt Sắt một cái, bất chợt cô ta lại nở một nụ cười đầy khinh bỉ, nói:
- Chị Sắt Sắt bình thường chắc ít khi vào đây lắm nhỉ? Cách ăn mặc của chị thật sự khiên người ta cảm thấy mới mẻ đó.
Cô cũng chỉ thở dài, ôi trời ơi cái con ngựa non này thật sự rất thích ra oai với cô nhỉ? Hôm qua ra oai chưa đủ nên hôm nay lại muốn ra tiếp à?
- Chị Sắt Sắt, chị có biết Thành Thành thích gì nhất không? Cậu ấy thích sưu tầm lego và đua xe moto nhất đó… Nhưng nhìn chị chắc chẳng biết gì đâu nhỉ?
Lưu Sắt Sắt chỉ nhếch mép cười nhạt, vừa rồi thì cô còn thấy tức giận, nhưng bây giờ cô lại thấy Nguyễn Ân Thi đáng thương thật đó, đáng thương đến mức thảm hại.
- Chị Sắt Sắt, bình thường Thành Thành cũng hay ăn đồ dầu mỡ, trước kia em có nhắc cậu ấy mấy lần, cậu ấy bỏ được vài hôm rồi lại ăn tiếp. Người như cậu ấy đúng là cứng đầu thật ha?
Câu nói này có ý nghĩa gì? Ý nói của cô ta chính là Lưu Sắt Sắt chính là “sự thay đổi”, nhưng Dương Quang Thành là kẻ cố chấp nên rất nhanh sẽ chán cô thôi. Còn có ý gì nữa? Muốn cô rời xa Dương Quang Thành thì nói thẳng ra đi, vòng vo mất thời gian quá.
- Ân Thi, nếu như em muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, chị xuất thân ở xóm lao động, nghe không hiểu hàm ý của em.
- Chị Sắt Sắt quả nhiên là thông minh đó. Vậy em cũng xin phép nói thẳng nhé.
Đến đây, Nguyễn Ân Thi đột nhiên dừng bước, làm cho Lưu Sắt Sắt cũng phải dừng bước. Ánh mắt của cô ta bắt đầu thay đổi, không còn nụ cười tươi tắn ở trên môi nữa, thay vào đó lại một gương mặt khinh bỉ đến tột cùng, Nguyễn Ân Thi nói:
- Ra giá đi. Tôi sẽ trả tiền cho chị, chị phá bỏ đứa bé và rời bỏ Dương Quang Thành.
Lưu Sắt Sắt cũng phải bật cười, ôi trời ơi đúng là y hệt như những quyển tiểu thuyết ngôn tình ba xu nhỉ? Bây giờ không còn cách nào khác để đuổi người sao? Tại sao cứ nhất thiết phải dùng cái cách hạ đẳng này vậy chứ?
Nụ cười của Lưu Sắt Sắt làm cho Nguyễn Ân Thi thấy khó hiểu, cô ta cũng muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi. Nhưng lúc này, ánh mắt của Lưu Sắt Sắt liền thay đổi, không còn là con cừu ngoan ngoãn vừa rồi nữa, mà đích thị là một con cáo già không hơn không kém. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt của Nguyễn Ân Thi, thấp giọng nói:
- Ân Thi à, tiền em cho chị có nhiều hơn Dương gia không? Một cái đùi to như vậy… Ngu gì mà bỏ hả em?
- Chị… Chị lợi dụng Quang Thành sao?
- Lợi dụng? Haha… Lợi dụng sao? Ôi trời em gái ngây thơ ơi, chị đây chưa từng chủ động lợi dụng Thành Thành nha… Mà nói đúng hơn là… Anh ấy cầu xin chị lợi dụng đó!
Nụ cười của kẻ chiến thắng lúc nào cũng đáng ghét cả, cho nên Nguyễn Ân Thi muốn đưa tay đánh cô, nhưng Lưu Sắt Sắt cũng không phải dạng người dễ bắt nạt. Thật ngại quá đi, lẽ nào Nguyễn Ân Thi quên rằng cô xuất thân từ hẻm Dụ Ngôn rồi à? Nếu như cô yếu đuối thì đã chết từ lâu rồi chứ không thể đứng ở đây được đâu!
Nguyễn Ân Thi còn chưa kịp đánh cô đã bị Lưu Sắt Sắt đánh cho một cái *CHÁT*, âm thanh vang đến ai nấy đều phải dừng lại, đương nhiên Trầm Bích và Vãn Á Thê cũng bước đến, nhìn thấy tình hình có vẻ như không ổn lắm nên Vãn Á Thê liền hỏi:
- Bé cưng, có chuyện gì vậy?
Nhưng Lưu Sắt Sắt còn chưa kịp trả lời thì Nguyễn Ân Thi đã ôm má phải đau rát mà ngồi thụp xuống rồi khóc nức nở, vừa khóc vừa ấm ức nhìn về phía của Lưu Sắt Sắt, nói:
- Chị Sắt Sắt, em biết chị ghen với việc em lớn lên bên cạnh Quang Thành, nhưng em cũng chỉ là có lòng tốt nói những thứ cậu thích cho chị nghe thôi mà… Sao chị lại… Hức… Sao chị lại đánh em chứ… Huhu… Dì Thê Thê…
Tuy nhiên Lưu Sắt Sắt cũng đâu có vừa, ngay lúc này hai mắt của cô đã bắt đầu rưng rưng và muốn rơi lệ rồi, còn nhìn về phía Vãn Á Thê, nói:. ngôn tình hoàn
- Con không có… Con thấy một con muỗi trên mặt của Ân Thi nên mới đập nó thôi. Con không có đánh Ân Thi…
Dừng một chút, Lưu Sắt Sắt lại nước mắt lã chã nhìn Nguyễn Ân Thi, nói:
- Ân Thi, chị biết em không thích chị, nhưng cũng đừng vu oan chị như vậy chứ? Dù chị xuất thân thấp kém nhưng đứa bé trong bụng chị là con của Quang Thành, em lại… Em lại bảo chị phá nó đi… Ân Thi… Sao em lại đổ oan cho chị như vậy chứ?
Đừng nói những người khác ngạc nhiên, ngay cả Nguyễn Ân Thi cũng há hốc với mức độ diễn xuất nhập tâm này… Giải Oscar nợ Lưu Sắt Sắt một giải rồi kìa!
#Yu~
Tiếp tục đi mua sắm, Trầm Bích và Vãn Á Thê vẫn cứ như hai người chị em thân thiết, một câu cậu cậu, một câu tớ tớ, làm cho ai nấy cũng nghĩ mối quan hệ của cả hai rất tốt.
Và hiển nhiên hai mẹ đi với nhau thì hai cô con gái cũng đi với nhau, đi ở phía sau, Nguyễn Ân Thi cũng chỉ liếc sang Lưu Sắt Sắt một cái, bất chợt cô ta lại nở một nụ cười đầy khinh bỉ, nói:
- Chị Sắt Sắt bình thường chắc ít khi vào đây lắm nhỉ? Cách ăn mặc của chị thật sự khiên người ta cảm thấy mới mẻ đó.
Cô cũng chỉ thở dài, ôi trời ơi cái con ngựa non này thật sự rất thích ra oai với cô nhỉ? Hôm qua ra oai chưa đủ nên hôm nay lại muốn ra tiếp à?
- Chị Sắt Sắt, chị có biết Thành Thành thích gì nhất không? Cậu ấy thích sưu tầm lego và đua xe moto nhất đó… Nhưng nhìn chị chắc chẳng biết gì đâu nhỉ?
Lưu Sắt Sắt chỉ nhếch mép cười nhạt, vừa rồi thì cô còn thấy tức giận, nhưng bây giờ cô lại thấy Nguyễn Ân Thi đáng thương thật đó, đáng thương đến mức thảm hại.
- Chị Sắt Sắt, bình thường Thành Thành cũng hay ăn đồ dầu mỡ, trước kia em có nhắc cậu ấy mấy lần, cậu ấy bỏ được vài hôm rồi lại ăn tiếp. Người như cậu ấy đúng là cứng đầu thật ha?
Câu nói này có ý nghĩa gì? Ý nói của cô ta chính là Lưu Sắt Sắt chính là “sự thay đổi”, nhưng Dương Quang Thành là kẻ cố chấp nên rất nhanh sẽ chán cô thôi. Còn có ý gì nữa? Muốn cô rời xa Dương Quang Thành thì nói thẳng ra đi, vòng vo mất thời gian quá.
- Ân Thi, nếu như em muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, chị xuất thân ở xóm lao động, nghe không hiểu hàm ý của em.
- Chị Sắt Sắt quả nhiên là thông minh đó. Vậy em cũng xin phép nói thẳng nhé.
Đến đây, Nguyễn Ân Thi đột nhiên dừng bước, làm cho Lưu Sắt Sắt cũng phải dừng bước. Ánh mắt của cô ta bắt đầu thay đổi, không còn nụ cười tươi tắn ở trên môi nữa, thay vào đó lại một gương mặt khinh bỉ đến tột cùng, Nguyễn Ân Thi nói:
- Ra giá đi. Tôi sẽ trả tiền cho chị, chị phá bỏ đứa bé và rời bỏ Dương Quang Thành.
Lưu Sắt Sắt cũng phải bật cười, ôi trời ơi đúng là y hệt như những quyển tiểu thuyết ngôn tình ba xu nhỉ? Bây giờ không còn cách nào khác để đuổi người sao? Tại sao cứ nhất thiết phải dùng cái cách hạ đẳng này vậy chứ?
Nụ cười của Lưu Sắt Sắt làm cho Nguyễn Ân Thi thấy khó hiểu, cô ta cũng muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi. Nhưng lúc này, ánh mắt của Lưu Sắt Sắt liền thay đổi, không còn là con cừu ngoan ngoãn vừa rồi nữa, mà đích thị là một con cáo già không hơn không kém. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt của Nguyễn Ân Thi, thấp giọng nói:
- Ân Thi à, tiền em cho chị có nhiều hơn Dương gia không? Một cái đùi to như vậy… Ngu gì mà bỏ hả em?
- Chị… Chị lợi dụng Quang Thành sao?
- Lợi dụng? Haha… Lợi dụng sao? Ôi trời em gái ngây thơ ơi, chị đây chưa từng chủ động lợi dụng Thành Thành nha… Mà nói đúng hơn là… Anh ấy cầu xin chị lợi dụng đó!
Nụ cười của kẻ chiến thắng lúc nào cũng đáng ghét cả, cho nên Nguyễn Ân Thi muốn đưa tay đánh cô, nhưng Lưu Sắt Sắt cũng không phải dạng người dễ bắt nạt. Thật ngại quá đi, lẽ nào Nguyễn Ân Thi quên rằng cô xuất thân từ hẻm Dụ Ngôn rồi à? Nếu như cô yếu đuối thì đã chết từ lâu rồi chứ không thể đứng ở đây được đâu!
Nguyễn Ân Thi còn chưa kịp đánh cô đã bị Lưu Sắt Sắt đánh cho một cái *CHÁT*, âm thanh vang đến ai nấy đều phải dừng lại, đương nhiên Trầm Bích và Vãn Á Thê cũng bước đến, nhìn thấy tình hình có vẻ như không ổn lắm nên Vãn Á Thê liền hỏi:
- Bé cưng, có chuyện gì vậy?
Nhưng Lưu Sắt Sắt còn chưa kịp trả lời thì Nguyễn Ân Thi đã ôm má phải đau rát mà ngồi thụp xuống rồi khóc nức nở, vừa khóc vừa ấm ức nhìn về phía của Lưu Sắt Sắt, nói:
- Chị Sắt Sắt, em biết chị ghen với việc em lớn lên bên cạnh Quang Thành, nhưng em cũng chỉ là có lòng tốt nói những thứ cậu thích cho chị nghe thôi mà… Sao chị lại… Hức… Sao chị lại đánh em chứ… Huhu… Dì Thê Thê…
Tuy nhiên Lưu Sắt Sắt cũng đâu có vừa, ngay lúc này hai mắt của cô đã bắt đầu rưng rưng và muốn rơi lệ rồi, còn nhìn về phía Vãn Á Thê, nói:. ngôn tình hoàn
- Con không có… Con thấy một con muỗi trên mặt của Ân Thi nên mới đập nó thôi. Con không có đánh Ân Thi…
Dừng một chút, Lưu Sắt Sắt lại nước mắt lã chã nhìn Nguyễn Ân Thi, nói:
- Ân Thi, chị biết em không thích chị, nhưng cũng đừng vu oan chị như vậy chứ? Dù chị xuất thân thấp kém nhưng đứa bé trong bụng chị là con của Quang Thành, em lại… Em lại bảo chị phá nó đi… Ân Thi… Sao em lại đổ oan cho chị như vậy chứ?
Đừng nói những người khác ngạc nhiên, ngay cả Nguyễn Ân Thi cũng há hốc với mức độ diễn xuất nhập tâm này… Giải Oscar nợ Lưu Sắt Sắt một giải rồi kìa!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.